watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:45:3828/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Cái Kiếng Gọng Vàng
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 2
- Anh bình tĩnh lại và đừng quá sợ hãi như vậy.Chuyện ma quỷ ở cái thế kỷ này là hoàn toàn không có đâu.Có lẽ anh quá sợ hãi nên nhìn gà tưởng cuốc,nhìn cái mắt kiếng rồi thấy nó là hình vuông chứ có ai lại đeo kiếng cận thị mà tròng thì lại hình vuông bao giờ.Tôi dám cá với anh là không chừng nay mai anh lại đính chánh với tôi là hoàn toàn không có cái hòm nào cả đâu.Thôi,tôi đã báo cho giám đốc Lê Thanh biết rồi và ông ấy cũng không biết gì về vụ cái hòm đó cả.Bây giờ anh hãy về lại bên đó và nhớ canh chừng đừng cho tên ăn trộm nào đó đến lục lọi gì trong cái hòm đó,sáng ngày mai...tổ cha nó bốn giờ rưỡi sáng rồi chứ còn sáng ngày mai cái con khỉ gì nữa.Vậy là đêm nay xem như toi mẹ nó rồi chứ ngủ nghê được gì nữa mà ngủ.Chút xíu nữa tôi sẽ đến.
Điện thoại bị cúp ngang đột ngột.
Hắn đứng chờ đã mười phút rồi mà bà chủ quán đi đâu vẫn chưa thấy quay lại để hắn trả tiền điện thoại.Hắn bước ra khỏi quán và đi qua bên nghĩa trang.Hắn định bụng ngày mai sẽ thanh toán tiền điện thoại cũng không trễ.Gần năm giờ sáng rồi...và như sực nhớ ra điều gì hắn quay lại nhìn về phía cái quán thì cái quán đã tắt đèn tối thui.

Hắn vẫn nhìn về phía cái quán bán tạp hóa và tự hỏi là giữa đêm khuya sao lại có cái quán vẫn mở cửa thì bán cho ai trong cái giờ mà mọi người không còn một ai đi đến cái khu vực này.Hắn định đi về phía cái chòi nhưng rồi hắn quyết định đi lại xem cái hòm có bị tên ăn trộm quay lại mở nắp hòm ra nữa không.
Hắn dụi mắt nhiều lần và sau đó hắn nhéo vào cánh tay thật mạnh để xác định là hắn không mơ.Trước mắt hắn,trong căn nhà vĩnh biệt trống không chứ chẳng có cái hòm nào cả.Mồ hôi đã rịn ra ướt đầy lưng hắn.Hắn rọi đèn vào hai cái huyệt và nhìn xung quanh để cố không tin là đã có chuyện ma quái vừa xảy ra với hắn.Hắn tự tát vào mặt một cái thật mạnh và hắn cảm thấy đau.Như vậy là hắn không phải đang mơ.Hắn đi thật nhanh về cái chòi lá và chui vô mùng nằm run lên bần bật vì khiếp đảm.
Trời đã sáng tỏ. Ánh bình minh đã bắt đầu ló dần lên cao trên bức tường bê tông bao quanh cái nghĩa trang.Hắn nhìn thấy từ ngoài cổng “hai thằng hách dịch”đang đi vào chỗ căn nhà vĩnh biệt.Hắn vội vã xỏ chân vào đôi dép cùn và chạy ra đón “hai thằng hách dịch”. Giám đốc Lê Thanh vừa thấy mặt hắn liền chống hai tay vào cạnh sườn và hỏi tới tấp:

- Hòm đâu?Cái hòm đâu anh chỉ cho tôi xem nào.Cái hòm đâu?- Và giám đốc Lê Thanh trợn mắt lên lớn hơn nhìn hắn nói tiếp:
- Mới có chút đỉnh tiền không để tiêu xài lại đi chè chén say sưa rồi báo cáo láo là làm sao hả.Anh nói cho tôi biết xem tại sao anh dám dựng lên một câu chuyện vô lý đến thế để bắt chúng tôi phải tin anh là làm sao?
- Dạ...thưa...thưa ông giám đốc tôi đâu có chè chén gì đâu.Tiền ông đưa tôi còn giữ nguyên đây nè.
Hắn định lấy số tiền ra để chứng minh nhưng bỗng ông Thản hỏi hắn:
- Đêm qua anh điện thoại cho tôi từ chỗ nào?
Hắn chỉ tay qua phía bên kia đường và định nói trong cái quán bán tạp hoá bên đó nhưng phía bên đó hiện tại là một rừng cây thưa và cao vút chứ tuyệt nhiên không có một căn nhà nào cả.
- Hôm qua có cái...quán...mà.Thưa ông rõ ràng tôi và ông có nói chuyện với nhau qua điện thoại mà.

Giám đốc Lê Thanh hỏi ông Thản:
- Gần đây có chỗ nào để điện thoại không?
- Cách đây khoảng hơn cây số có một tiệm bán tạp hoá có điện thoại công cộng.
Giám đốc Lê Thanh nhìn hắn với ánh mắt vẫn còn giận vì không tin câu chuyện của hắn tuy được sự xác nhận của ông Thản là ông ta có nghe điện thoại của hắn:
- Thôi anh về nghỉ đi rồi tôi sẽ nói chuyện với anh sau.
Từ trong căn chòi lá,hắn nhìn ra và thấy “hai thằng hách dịch” đang nói chuyện với nhau rất sôi nổi.
- Anh Thản nghĩ sao về câu chuyện đêm qua?

- Theo tôi thì đêm qua thằng Chuyên không có say nhưng vụ cái hòm và nói điện thoại thì có thể nó đã đi ra chỗ có cái quán bán tạp hóa chơi rồi nổi hứng tạo ra chuyện nhảm nhí với tôi.Theo tôi thì...tôi... ông giám đốc có lẽ cũng hiểu là ở trên đời này có những loại người thích tạo ra những câu chuyện quái dị hay việc làm quái đãn mà mục đích là làm cho người khác phải đau đầu mà theo y học thì đó cũng là một triệu chứng của một căn bệnh.
- Bệnh gì?
- Những người...bệnh tự ti mặc cảm thua kém địa vị trong xã hội,thua kém sắc diện thể xác,thua kém...thua kém nhiều thứ lắm nên muốn người khác phải chú ý đến mình và xem mình là người hữu ích,là quan trọng.
- Nhưng...có một điều tôi phải nói cho anh biết là cô con gái tôi đang sở hữu một cái kiếng gọng bằng vàng nhưng điều đặc biệt là nó đã cho làm cặp mắt kiếng màu trắng hình vuông trông không giống ai hết,nhưng nó thì nó thích lắm,vả lại nó cũng đâu có bị cận thị gì đâu.Cái tròng kiếng đó không có độ.

- Chỉ là chuyện trùng hợp thôi.
- Tôi không nghĩ như vậy.Anh thử tưởng tượng xem có một người thứ hai nào đó ngoài cô con gái của tôi trên cái đất nước này đeo cái kiếng cận thị hình vuông gọng vàng cho nổi thì anh thấy có...kỳ không.Tôi thì tôi thấy kỳ lắm.
- Nhưng mà...không thể được.Không thể có chuyện phản khoa học như vậy được ông giám đốc à.
- Tôi hy vọng là vậy.Thôi tôi phải về văn phòng có việc đây.Anh Thản theo tôi về đấy luôn nhé vì cũng có chút việc tôi muốn bàn với anh.
*
Hắn giật mình thức giấc vì có tiếng chó sủa nhưng hắn không vội trỗi dậy ngay mà hắn vẫn nằm yên tại chỗ một lúc để định thần xem hắn đang làm gì và ở đâu. Một lúc sau hắn ngồi dậy thật nhanh khi nhớ ra chuyện đêm qua.Hắn nhìn  về phía cái đồng hồ rồi lại nằm xuống và chép miệng than thở: “Gần năm giờ chiều rồi.Một ngày nữa lại sắp hết.Không ngờ mình ngủ được một giấc dài quên cả ăn uống.”
- Ba tôi có ghé lại đây không?

Hắn giật mình như bị một luồng điện mạnh chạm vào người và hắn quay lại thật nhanh nhìn người con gái đang đứng trước cửa đã hỏi hắn. Hắn há cái miệng toác hoác ra và ú ớ mãi mà không sao trả lời được.Người con gái đang đứng trước mặt hắn có gương mặt giống y hệt cái xác chết mà hắn thấy đêm qua và cô gái đang đứng trước mặt hắn cũng có đeo cái mắt kiếng cận thị hình vuông có gọng bằng vàng.
- Bộ anh câm hả?
- A...a...cô...cô hỏi gì?
- Tôi hỏi ba tôi có ghé lại đây không?
- Nhưng...nhưng ba cô...ba cô là ai?
- Là ông Lê Thanh.Bộ anh sợ tôi sẽ ăn thịt anh hay anh thấy tôi giống ma giống quỷ hay sao mà anh sợ tôi dữ vậy?
Thấy cô gái không có vẻ gì muốn nhát hắn hay làm hại hắn.Hắn liếc nhanh xuống chân cô gái để thấy chân cô ta đang chạm với mặt đất.Hắn bình tĩnh lại một chút khi nghe cô gái nói là con ông giám đốc Lê Thanh.Hắn quay đầu nhìn qua cái đồng hồ và nói:
- Hồi sáng lúc...lúc  khoảng bảy...bảy giờ hơn ba cô có...có ghé lại đây và sau đó...ra về cùng ông quản lý Thản.

Cô gái thở dài ra vẻ mệt mỏi.
- Tôi tìm ba tôi từ sáng đến giờ mà không biết ổng đi đâu.Chán quá.
Cô gái quay lại và bước đi ra phía cổng.Hắn nhìn theo cô gái mà trong lòng cứ thắc mắc và không thể tin là lại có một sự trùng hợp hy hữu như vậy.Mắt hắn bỗng thấy lấp ló bên gốc những cái cây cao ngay chỗ hắn thấy cái quán bán tạp hoá đêm qua có hai người đàn ông có hành động khả nghi.Hắn bước xuống giường và chụp vội cái cây sắt rồi cúi mình lom khom men theo bên những cái mồ theo sau cô gái.Khi cô gái con ông giám đốc vừa đút chìa khóa vào cái xe gắn máy thì hai tên đàn ông bên kia đường chạy qua và một tên đã rút con dao ngắn ra toan đâm cô gái để cướp xe.Hắn không để chậm trễ một giây một phút nào và liền la lên thật lớn rồi giơ cao cái cây sắt lên và chạy đến cứu cô gái.Hai tên cướp không ngờ có người đến giải cứu cho cô gái nên hai tên đã bỏ chạy vào khu rừng cây bên kia đường.
- Chúng nó chạy rồi.Cô có sao không?

Hắn đỡ cô gái đứng lên lúc đó mặt mày cắt không còn một giọt máu nào.Hắn cúi lượm cái kiếng cận thị hình vuông có gọng vàng bị rớt gần đó lên thì vừa lúc ông giám đốc cũng lái chiếc hơi đến.
Ông giám đốc Lê Thanh tin là hình ảnh về cái xác trong cái hòm mà hắn thấy đêm hôm qua như là một điều mầu nhiệm báo trước là cô con gái của ông sẽ mất mạng nếu không có hắn cứu. Ông Lê Thanh nhìn hắn và thầm cám ơn nếu hắn không có can đảm thì cô gái con ông đã thật sự phải vào nằm trong hòm rồi. Ông giám đốc Lê Thanh nhìn hắn sững sờ một lúc thật lâu và một bên má ông cứ giật giật lên liên hồi. Ông nói với cô con gái,và cô cũng rất vui lòng để lại cho hắn mượn chiếc xe gắn máy để hắn có phương tiện đến cái quán tạp hoá cách nơi đây hơn cây số điện thoại cho ông nếu có việc cần. Ông giám đốc Lê Thanh cũng hứa với hắn là sẽ cho phá cái chòi lá đi trong nay mai để xây lên đó một căn nhà nhỏ chắc chắn và khang trang hơn.

*

Hắn vừa ăn xong gói mì.Cả ngày hôm nay hắn chỉ ăn có một gói mì nhưng hắn không thấy đói.Hắn đang vui vì đã giúp được ông giám đốc và cứu cô gái.Hắn ngồi đó suy nghĩ và tuy không tin chuyện ma quỷ hiện ra nhát hắn nhưng sự việc nói chuyện qua điện thoại giữa hắn với ông Thản,cái hòm với cái xác có cái kiếng cận thị gọng vàng và cái quán thì hắn tin là có thế giới vô hình.Hắn vẫn thắc mắc và không thể hiểu được tại sao cái xác mà hắn thấy nằm trong hòm lại giống cô gái con ông giám đốc quá và,giống luôn cả cái kiếng cận thị hình vuông có gọng vàng.Dù sợ nhiều lắm,nhưng hắn vẫn phải bám vào cái công việc ở nghĩa trang này để có chỗ nương thân.Hắn định ngày mai sẽ ra chợ mua chuối và nếp về nấu chè cúng người khuất mặt.

“Hai mươi ba giờ bốn mươi sáu phút rồi,lẹ quá.”Hắn nhìn đồng hồ và tự độc thoại.Hắn định chui vào mùng vì tuy không buồn ngủ nhưng thức vào giờ này hắn cũng không biết phải làm gì.Hắn nghĩ đến cô con gái ông giám đốc Lê Thanh và sự việc đã xảy ra hồi chiều.Hắn chợt nghĩ đến hai cái huyệt.Hắn với tay lấy cái đèn pin và quấn cái mền lên người rồi chui ra khỏi cái chòi lá.Hai cái huyệt vẫn không có gì xảy ra.Hắn nhìn về phía căn nhà vĩnh biệt.Mắt hắn tự nãy giờ vẫn nhìn trân trân vào trong căn nhà vĩnh biệt nhưng hai chân hắn thì không thể nào nhấc lên được.Trước mắt hắn,trong căn nhà vĩnh biệt lại xuất hiện một cái hòm với nhang đèn đang nghi ngút khói và cái nắp hòm cũng bị xê dịch qua một bên.Hắn tát vào mặt hắn một cái thật mạnh để xác định hiện tại là thật chứ không phải mơ. “Chắc cũng lại là cái xác của cô gái trẻ với cái mắt kiếng cận thị hình vuông có gọng bằng vàng chứ gì.” Hắn nghĩ như vậy để có thêm can đảm và một lúc thật lâu sau, hắn lấy hết bình tĩnh và cố bước đến bên cái hòm rồi rọi đèn vào bên trong.Hắn rùng mình lùi lại và cùng lúc đó hắn nhìn qua bên kia đường thì thấy có một người vừa từ trong cái quán bán tạp hóa đi ra.Hắn quay lại nhìn cái xác một lần nữa rồi quay lưng bỏ cả đôi dép mòn và ù té chạy một mạch về cái chòi lá rồi chui luôn vô mùng trùm mền kín hết mình mẩy lại.Hắn run lên từng hồi không dứt như người bị bệnh sốt rét đang bị hành lên cơn lạnh và miệng thì cứ lải nhải mãi câu:“ Trời ơi sao như vậy được! Sao cái xác nằm trong hòm giống y hệt ông quản lý Thản vậy kìa.Trời ơi sao như vậy được!Sao cái xác nằm trong hòm giống y hệt ông quản lý Thản vậy kìa.Trời ơi sao như vậy được! Sao cái xác.....”./.

Phạm Văn Thuận

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 77
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com