Chỉ mục bài viết |
---|
Cái Diều |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Mai gật đầu. Hữu vất cuộn dây xuống bãi cỏ, thả ra một quãng khá dài. Em nó nhìn nó, toét miệng cười:
- " Đâm " chưa anh?
- Chưa.
- Còn đợi gì hở, anh?
- Đợi gió.
- Bao giờ mới có gió?
- Có gió rồi đấy, " đâm " đi!
Mai cuống quýt tung bừa khiến cái diều xoay tròn mấy vòng rổi bổ xuống bãi. Hữu thất vọng rồi bắt đầu tiếc chiếc kẹo vừng cho thằng Vọng.
- Em " đâm " lại đi đừng sợ, cứ thong thả đưa lên thì mới được, " đâm " đi!
Mai lại " đâm ". Lần này Hữu cầm dây chạy, chả hiểu cái diều xoay cách nào. Bọn trẻ con cười ầm ỹ. Ngoái cổ, nó thấy cái diều nằm ở dưới bãi lúc nào, mà cứ chạy. Thằng Vọng trong làng ra vừa tới nơi. Nó sửa cái lèo ngay ngắn. Rồi nó bảo Hữu ra " đâm ". Nó dử dử, nghiêng người bên trái, chạy bên phải, mắt theo rõi diều, tay nó giựt giựt. Chỉ một lát sau, cái diều ăn gió, lên vun vút.
Hữu thả hết dây. Cuộn dây dài hơn của những đứa khác nên diều bay cao nhất. Dây thẳng chứ không võng. Bao nhiêu đứa xúm lại khen ngợi. Thằng Vọng được phen khoe tài. Anh em Hữu dẫn diều về khu vắng, buộc vào cành cây trên nấm mộ rồi cùng nhau nằm ngắm cái diều nhỏ bé đang lơ lửng giữa bầu trời.
- Thằng Vọng nói đúng thật.
- Nó tài anh nhỉ?
- Ừ, diều của mọi đứa nặng đầu, nhẹ đuôi. Cánh phải nặng, cánh trái nhẹ cứ lung tung. Thế mà diều của anh em mình thả là lên liền. Rồi anh làm cái diều cánh cốc cho em.
- Thật hở, anh?
- Ừ.
- Con gái cũng thả diều à?
- Ừ.
- Em có thấy đứa nào ngoài bãi đâu?
- À, à... tại chúng nó... nhà quê.
- Thế anh em mình cũng nhà quê?
- Nhưng trước mình ở tỉnh.
- Ờ nhỉ! Anh em Hữu đang nói chuyện vớ vẩn thì thằng Vinh tới. Nó đòi Hữu cho nó cầm một tí. Hữu cười. Vinh nằm cạnh Hữu ngắm diều cánh thoi của Hữu rồi thò vào rút quyển sách nó dắt trong cạp quần, khoe Hữu:
- Mày có quyển này không?
- Quyển gì?
- Xem thì biết, hay lắm. Em mày chắc thích.
Hữu cầm quyển sách. Đó là quyển Quốc-văn Giáo-khoa Thư lớp sơ đẳng. Quyển này hay thật. Nhiều truyện nhiều tranh. Hồi xưa, Hữu cũng có, nhưng dọn nhà mấy bận, rơi đâu mất. Hữu đưa cho Mai đọc. Em nó dở ra lẩm nhẩm ngay: "Xuân đi học coi người hớn hở, gặp cậu Thu đi ở giữa đường..." Thế là Mai quên diều, nằm ngửa trên bãi cỏ say mê dở hết trang này sang trang khác. Thằng Vinh đợi Mai đọc xong bài Con bò và con gà trống, đòi lại. Mai năn nỉ:
- Cho tao mượn tí nữa, làm bộ thế?
- Nhưng tao về đây.
- Về làm gì, ở đây chơi diều.
Mai đập nhẹ vai anh:
- Anh cho nó chơi điều với anh nhé!
- Ừ.
Thằng Vinh nằng nặc đòi quyển sách khiến Hữu phải bảo nó:
- Cho em tao mượn rồi ít bữa tao làm hộ mày cái diều.
Vinh ngồi nhỏm dậy. Hữu tưởng nó giằng sách chạy về, không ngờ nó sát gần Hữu, nói khẽ:
- Tao không nhờ mày, tao muốn hỏi nhưng sợ mày chửi.
- Tao không chửi bậy, mẹ tao nghe thấy, đánh chết.
- Mày thề đi.
- Tao không biết thề.
Vinh nghiêm nét mặt, chỉ trỏ ngón tay:
- Đứa nào chửi tao, trời đánh thánh vật nhé?
- Ừ.
Rồi vẫn như chưa tin hẳn, Vinh gặng hỏi:
- Thật nhé?
- Ừ, mày muốn hỏi gì?
Vinh thầm thì:
- Mày muốn đổi diều lấy quyển sách không?
Hữu ngạc nhiên:
- Đổi diều tao lấy quyển sách của mày?
Hữu nói to làm Mai đang say mê bài Chuyện anh em họ Điền vùng dậy hỏi:
- Gì thế anh?
- Thằng Vinh nó đòi đổi sách lấy diều của anh em mình.
Em nó nín thinh. Con bé gấp sách lại. Vinh khoe khoang:
- Thằng Bảo muốn đổi diều của tao cho nó nhưng tao thích diều của mày.
- Tao vừa làm xong, mới thả hôm nay, tao không đổi.
Mai lẳng lặng ném trả sách thằng Vinh, nó nói:
- Mày không đổi thì tao đổi cho thằng Bảo.
- Kệ mày.
Vinh xấu hổ nhét sách vào cạp quần rồi bỏ đi. Mai trông theo bóng nó rồi nhìn cái diều nghiêng bên này, ghé bên kia cơ hồ muốn bỡn cợt với gió mùa hạ. Bất chợt, Mai hỏi:
- Sách của thằng Vinh hay hơn sách của em. Không có bài Ông tôi anh ạ! Lại lớp sơ đẳng nữa. Nhiều bài hay ghê...
Giọng em nó buồn buồn. Hữu cảm thấy điệu buồn ấy đang len lỏi trong tâm hồn nó. Mai đứng dậy, ra bứt cỏ may. Hữu muốn hỏi em nhưng lại thôi. Tự nhiên, lòng nó băn khoăn. Nó chẳng thiết ngắm con diều đang õng ẹo chao đi chao lại trên nền trời chiều hạ. Hữu gọi Mai:
- Em ơi...
Con bé ngoái cổ, nhếch mép cười gượng gạo:
- Anh hỏi em gì?
- Em không thích diều à?
- Thích chứ.
- Em có thích quyển sách của thằng Vinh không?
- Có. Nhưng đổi diều thì em không thích. Diều của anh làm mà.
Phải, diều của Hữu làm. Nó đã cặm cụi bao mhiêu ngày. Tay nó còn vết dao cứa. Da non chưa làm già trên những chỗ mọng nước. Nó đã cùng em lặn lội dưới ao chặt nhựa sung bên nhà ông ngoại, hai anh em bị hất hủi, xua đuổi. Nó đã lấy cả sách thuốc của cha đem phất diều, cả cuộn dây gai mà cha mua ngày xưa để khâu lốp xe, nay mẹ cho anh em nó thả diều. Nó còn mắc tội lấy trộm kẹo vừng cho thằng Vọng nữa. Cái diều của nó đã bay bổng. Nó sung sướng lắm rồi. Thế mà thằng Vinh đòi đổi sách. Em nó thích sách của Vinh. Em nó không nói thích sách hơn diều. Hữu biết em nó. Con bé mồ coi cha, mẹ thì nghèo khổ, lại ham học. Ham học nhưng thiếu sách. Nó đã thấy em nó thuộc lòng cả quyển Quốc-văn Giáo-khoa Thư lớp dự bị. Nó đã thấy mắt em ánh lên những tia thèm thuồng cuốn sách của thằng Vinh. Dáng điệu em nó lúc này sầu não làm sao! Tuy sự sầu não chưa đến nổi rơi nước mắt như mùa xuân năm ngoái, khi em nó ôm chiếc lồng và bộ lông sáo sũng nước.
Hữu chợt nhớ rằng nó còn nợ em nó một nỗi buồn. Nỗi buồn ấy nó chưa trả và chẳng thể nào trả được. Nó chỉ có thể thay vào đấy bằng một niềm vui nhè nhẹ. Hữu nhìn chiếc diều cánh thoi. Nó chỉ chơi được trọn mùa hạ. Hữu nghĩ đến quyển sách sẽ chơi với em nó trọn quãng đời thơ ấu. Và nó bỏ mặc em đứng ngơ ngác, cắm cổ vừa chạy vừa đuổi theo thằng Vinh vừa gọi. Hữu nói đổi diều cho Vinh. Nó hả hê chạy theo Hữu về phía con Mai đứng chờ.
Vinh trao quyển sách tận tay Mai. Nó nói:
-Anh mày bằng lòng đổi cho tao rồi.
Mai ngập ngừng, mắt con bé chớp mau. Nó cầm quyển sách, xích lại gần anh, thỏ thẻ hỏi:
- Anh đổi rồi à?
- Ừ.
- Dại lắm anh ạ! Diều làm tốn công phu.
Hữu hiểu em nó thương nó, em nó không muốn vì quyển sách mà mất diều. Mai chăm chú ngắm bìa quyển sách. Phân vân. Hữu cúi xuống nói thầm với em:
- Diều của anh sắp hỏng, thằng Vọng vừa bảo anh rằng chỉ chơi được vài hôm thôi.
Hữu nói dối em. Mai tưởng thật, đang ủ rũ, vụt tươi tỉnh.
- Thật hở, anh?
- Thật, nói khẽ chứ kẻo thằng Vinh nghe thấy nó không đổi nữa.
- Rồi anh có làm diều nữa không?
- Có, anh làm diều to bằng hai chiếc này.
- Thật hở, anh? Có phải cho thằng Vọng kẹo nữa không?
- Không, bây giờ anh làm một mình được.
Anh em thằng Hữu nhìn nhau cười khúc khích. Mai nhẩy nhót sung sướng. Con bé đem sách ra một chỗ xa ngồi đọc. Vinh và Hữu nằm dài trên bãi cỏ ngắm diều. Hữu bảo Vinh:
- Mày cho tao mượn chơi nốt ngày mai nhé?
- Nhỡ mày làm hỏng của tao thì sao?
- Thì em tao trả mày sách.
- Chịu thôi, đã khoéo tay rồi, đổi cấm trả lại, "con sông cạn ngòi mới đòi được nhau".
- Hễ hỏng tao làm cho mày chiếc khác.
- Chiếc khác tao không thích.
Hữu nuốt nước bọt tiêng tiếc. Gió chiều thổi mạnh. Con diều ăn no gió, còn thèm mây. Nó chao mãi như thể nó chào vĩnh biệt Hữu. Hữu theo rõi hình dáng bé nhỏ của chiếc diều cao tít. Đột nhiên, nó nghe tiếng " bực ". Dây diều võng xuống từ từ. Và trên nền trời trong xanh, chiếc diều cánh thoi của Hữu mặc sức nghiêng ngửa. Nó lộn vài vòng cơ hồ người mất hồn và bị gió cuốn đi.
Hữu chết lặng nhìn theo. Vinh đứng phắt dậy, chạy ngay về phía con Mai, giằng mạnh quyển sách rồi cắm cổ chạy biến. Mai chưa hay gì. Con bé ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe trông theo thằng Vinh vừa chạy vừa reo âm ỹ:
- Diều thằng Hữu đứt dây rồi!
Hữu đứng cạnh em, lắp bắp một câu trống không:
- Diều... đứt... dây... rồi..
Mai nhìn dáng điệu thiểu não của anh mà thương hại. Con bé thản nhiên nói:
- Đứt dây thì thôi anh ạ!
- Nhưng em mất sách.
- Sách nào cơ anh?
- Sách của thằng Vinh.
- Quyển ấy không hay, có mỗi bài hay nhất thì em thuộc rồi.
- Thật hở, em? Bài nào?
- Bài ông Lý Tích sắc thuốc cho chị, vô ý để cháy mất bộ râu...
Mai trả lời xong cười khúc khích. Hữu cũng cười. Anh em Hữu quên ngay nỗi buồn trong khoảnh khắc, nằm lăn ra bãi cỏ, cười rũ rượi. Nhưng giây lát sau anh em nó mới rõ mình cười vờ. Đứa này nhìn đứa nọ, bốn con mắt non nớt gặp nhau. Và những giọt nước mắt bắt đầu rơi rụng.
(1962)