Chỉ mục bài viết |
---|
Trăng Vỡ Trên Đỉnh Hoàng Liên Sơn |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Thanh-Tâm nguýt Uẩn rồi đưa mắt nhìn ra xa. Nàng vẫn chưa thoát khỏi cái tâm trạng nửa vời, lửng lơ, bồi hồi về sự trở về đột ngột của chàng. Một lúc sau Thanh-Tâm ngâm bốn câu thơ ngũ ngôn mà nàng vừa phác hoạ:
Anh hùng tự phương xa
Hữu duyên nên hạnh ngô.
Thiếp muôn đời sẽ nhớ
Nào quên buổi ban sơ
- Ồ! Em làm thơ hay quá . . . và giọng ngâm lại tuyệt vời.
- Nhờ thơ của anh gợi hứng nơi em.
Uẩn nhặt một cánh hoa soan đưa cho nàng:
- Quyển Tứ Thư, Ngũ Kinh của em d-âu rồi?
Với giọng buồn buồn, Thanh-Tâm đưa tay chỉ về phía sông Hồng, nước đang chảy xoáỵ
- Nằm dưới đáy sông.
Thế là hai người cùng nhau đi dạo và kể cho nhau nghe về những ngày họ xa cách nhau.
Sau khi đi ăn bánh cuốn Thanh-Trì xong, Thanh-Tâm đưa Uẩn đi thăm đời sống của dân cư chung quanh sông Hồng và đê Yên Phụ. Khi xe lái qua chân đê, lúc đó trời đã vào đêm, dưới ánh sáng nửa vời của vầng trăng khuyết Uẩn đưa tay chỉ các gian hàng sập sệ dưới chân đê được ánh đèn dầu mờ mờ, thương hại ban cho chút ánh sáng phù du yếu ớt. Uẩn hỏi:
- Họ bán gì thế em?
Thanh-Tâm thở dài.
- Bánh mì bụi anh ạ.
- Tại sao lại là bánh mì bụỉ
Thanh-Tâm đưa tay chỉ đê Yên Phụ.
- Bụi từ đê Yên Phụ đổ xuống.
Uẩn nhìn theo ngón tay của Thanh-Tâm nhìn lên phía đê trên cao, tưởng tượng đến cảnh ban ngày xe cộ như mắc cửa, đường xá đầy bụi.
- Giờ này khuya khoắt mà họ còn bán. Thế thì ai mua cho họ?
- Công nhân làm khuya ra. Họ ăn hết đấy anh ạ. Đời sống khổ quá cho nên có cái gì để dồn cho đầy dạ dầy là dồn cả. Kén chọn gì. Có ai còn nghĩ đến vấn đề vệ sinh và sức khoẻ đâu anh.
Lúc Uẩn trở lại sông Hồng lần thứ ba vào một đêm sương lạnh thì Thanh-Tâm để ý trên vai chàng hình như có mang một cung tên và bên phải là một thanh kiếm ngắn, giống như những thợ săn hươu bên kia đồi trọc. Trong khi Thanh-Tâm và Uẩn đi ngược về phía đền Đức Thánh Trần, người khách lạ quan sát phố phường và hàng họ hai bên đường.
- Sao phố xá thưa người quá vậy em?
- Họ đi vào miền trong để kiếm sống anh ạ.
- Em có biết tại sao không?
- Vì miền ngoài của chúng em có còn gì đâu anh. Em cứ tưởng hết chiến tranh, tiền bạc không còn phung phí cho súng đạn thì người dân sẽ no ấm ra.
- Anh cũng nghĩ vậy.
- Có phải anh vừa đi săn về?
- Tại sao em hỏi vậy?
- Cung tên vẫn còn trên vai anh và thanh kiếm nhỏ.
- Anh vừa từ đỉnh Hoàng Liên Sơn xuống.
Thanh-Tâm mở to mắt nhìn Uẩn.
- Thế à! đỉnh Hoàng Liên Sơn hở anh?
Uẩn gật đầu với nét sầu âu hiện trên gương mặt cương nghị. Thanh-Tâm đưa tay sờ thanh kiếm.
- Anh lên đó để làm gì? Trên đó nghe nói rừng thiêng, nước độc.
- Anh đi dạy đồng bào Thượng cải cách đời sống. Dạy họ biết tự lực cánh sinh. Dạy họ tinh thần tự cường. Dạy họ biết yêu thương đất nước Việt, biết bảo vệ giang sơn gấm vóc mà tổ tiên ta đã dày công tranh đấu từ bao nhiêu nghìn năm mới có được. Anh tập họ hát tiếng Việt. Hát những bài ca chan chứa tình tự dân tộc.
Thanh-Tâm vừa lùa mái tóc ra sau, vừa nói:
- Em thương những bài hát mang nặng tình tự quê hương. . . Còn người Kinh thì sao? Họ cũng cần phải học hỏi thêm nhiều thứ chứ anh? Em thấy, có một số người Kinh xôi thịt có tinh thần vọng ngoại. Đã đành mình cần phải học hỏi rất nhiều nơi người Tây Phương nhằm cải tiến nền kinh tế và xã hội của nước mình, nhưng không vì thế mà mình có tinh thần vọng ngoại, chạy theo ngoại bang. Trên tỉnh, em thấy bọn đi học trường Tây, trường Mỹ khi gặp nhau họ nói với nhau toàn tiếng Tây, tiếng Mỹ không anh ạ. Nghe nó kỳ kỳ làm sao ấy. Ở các nơi làm việc, bọn có tí bằng cấp, biết chút đỉnh ngoại ngữ thường hay khoe khoang và có thái độ hống hách.
- Điều thật quan trọng mà người Kinh cần học hỏi là tinh thần đoàn kết.
Thanh-Tâm ngước nhìn Uẩn:
- . . .Mà đường lên đỉnh Hoàng Liên Sơn có khó không anh?
- Cũng không có gì là khó. Hơi gập ghềnh và khó nhìn khi sương mù đổ xuống.
- Anh về bao nhiêu lâu?
- Không biết được.
Uẩn móc trong túi một tập giấy lụa thật xinh đưa cho Thanh-Tâm.
- Để em chép thơ.
- Ồ! đẹp quá. Miền trong của các anh có nhiều thứ đẹp như thế này sao. Chúng em ở ngoài này chắc không bao giờ dám mơ tưởng đến.
Uẩn không nói gì. Tập giấy lụa chàng đã mua ở phi trường Narita khi ghé Đông Kinh trong một lần công tác. Trong khi Thanh-Tâm mân mê tập giấy lụa thì Uẩn hôn nhẹ vào mái tóc nàng.
- Tóc em thơm mùi chanh rừng.
- Em ngỡ tóc thơm mùi bồ kết chứ.
Uẩn choàng tay qua lưng Thanh-Tâm.
- Mùi chanh rừng hay mùi bồ kết cũng không bằng mùi hương tự chính tóc em.
Tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng về ngân nga chín tiếng.
- Em phải về. Muộn rồi.
- Ở chơi với anh thêm tí nữa. Mai anh lại đi và . . . . .
Thanh-Tâm tiếp theo câu nói của Uẩn.
- . . . chưa biết bao giờ sẽ trở lại.
Với cái nhìn bối rối Thanh-Tâm mở to đôi mắt sâu thẳm, khe khẽ lắc đầu. Nàng cảm thấy tim mình đập mạnh, nhuốm đau. Và rồi, đôi mắt của nàng chợt long lanh như ánh sáng của vầng trăng khuyết ánh lên từ nước sông Hồng. Một sợi tóc vướng trên má Thanh-Tâm, lay theo hướng gió. Chàng đưa tay nhặt sợi tóc, nâng niu.
- Cho anh xin sợi tóc này nhé. Anh sẽ tìm một chiếc hộp thật đẹp để chắt chiu gìn giữ.
Thanh-Tâm lắc đầu nhè nhẹ. Đôi môi hồng khẽ nở nụ cười, thoáng nét sầu tư trên gương mặt hơi xanh của nàng. Mặc dù, ngoài miệng chàng nói muốn nàng ở thêm đôi phút với chàng nhưng thật ra trong lòng, Uẩn cảm thấy nấu nung muốn thi hành xong phận vụ. Sự trì hoãn thời gian chỉ làm chậm trễ việc hoàn tất công tác mà thôi. Uẩn bóp nhẹ bàn tay nàng.
- Thôi. Anh phải đi.
- Rồi anh cũng sẽ trở lại chứ?
- Anh sẽ trở lại.
- Em sẽ chờ anh.
Bóng người khách lạ lẩn vào trong đêm, biến mất sau các tàn lá xanh um. Ánh sáng yếu ớt toả ra từ vầng trăng khuyết d-ủ cho thấy đường nét ảm đạm của những áng mây lãng đãng trôi trong vùng trời hoang tạnh của bầu trời đêm. Thanh-Tâm đứng nấn ná thêm đôi chút, vớt vát hơi ấm từ bàn tay của Uẩn. Hơi ấm từ bàn tay. Hơi ấm từ tâm hồn. Ngần ấy đủ quyện sâu trong xương tủy nàng một thứ cảm nhận sâu xa, bủa vây hồn người con gái thanh xuân. Gió từ sông Hồng thổi rào rạc trên những tàn thông vi vu, ru ngủ tình yêu thầm kín trong lòng nàng. Một tình yêu chưa tròn giấc mộng. Một thứ tình cảm quyện nhẹ với tình quê hương, đất nước dấy động lòng người khách lạ, mà nàng mang trọn hoài cảm, bâng khuâng.
Giữa cảnh núi rừng của một đêm thanh vắng bên ánh lửa bập bùng trong một sóc Thượng, Uẩn, người khách lạ, vai trái đeo cung tên, vai phải đeo thanh kiếm nhỏ đang cùng một nhóm người Mán đàm đạo. Trên tay chàng là bản đồ quê hương. Chàng nói tiếng Mán không thông thạo lắm, nhưng với ánh mắt chân tình, nụ cười khả ái và giọng nói đầm ấm của chàng, những chàng trai Mán gật gù ra chiều đắc ý.
Một buổi chiều trong tuần lễ kế tiếp. Sau khi tan học, Thanh-Tâm ghé qua hàng hoa phụ chị. Buổi chiều còn treo những giọt nắng ngại ngùng trên đầu những cành soan, nặng trĩu những nụ vàng rực rỡ. Buổi chiều với những con đường đất đỏ, phù sa của sông Hồng, tràn ngập những tà áo trắng trinh nguyên như những cánh bướm nhởn nhơ bay lượn trong cơn gió nhẹ chiều hôm. Buổi chiều với trọn vẹn niềm thương nỗi nhớ. Phố chợ hẵn còn đông đúc người mua kẻ bán. Tiếng nóị Tiếng cười. Tiếng gọi nhau ơi ới. Tất cả hoà lẫn thành một thứ âm thanh cô đọng của một ngày chợt tắt. Và hoàng hôn thấp thoáng trên từng hàng cây, từng bông hoa, từng mái tôn của các gian hàng xiêu vẹo. Sau khi dựng chiếc xe đạp nhôm màu xanh đọt chuối sát chiếc vách bên trong của cửa hàng bán hoa, Thanh-Tâm bước vào. Tú-Kiên, chị của Thanh-Tâm, đang bó hoa ngừng tay nói:
- Em có nghe gì không?
- Không chị à.
- Nghe nói có một nhóm phục quốc lẻ tẻ đi vào làng thôn, tìm cách giáo huấn đồng bào.
- Họ từ đâu về vậy chị?
- Chị nào có biết. . . Nghe đâu khuya hôm qua có một người bị hạ sát ở bên kia bờ sông Hồng.
- Thật vậy sao chị? . . . Chị biết tên họ không?
- Làm sao chị biết được. Nghe nói người ấy có đeo cung tên và một thanh kiếm nhỏ.
Thanh-Tâm sững sờ.
- Đeo cung tên và một thanh kiếm nhỏ. Thật vậy sao? Rồi chuyện gì xảy ra hở chị?
- Thì họ đã bị giết chết.
Thanh-Tâm nấc lên.
- Họ đã bị giết chết. . . Ai giết họ vậy?
Tú-Kiên nhìn em chăm chăm.
- Em biết họ à!
- Không chị à. Tại em cảm động thôi.
Thanh-Tâm cố nuốt cơn đau, đưa tay ôm bó lan tím chia ra thành từng cụm nhỏ, bó lại. Có phải chàng không? Những giọt nước mắt rơi xuống vỡ oà trên từng cánh lan với cơn đau thối thúc. Những dây tơ hồng óng ả quấn quít những cuống hoa Tigôn sắc trắng nõn nà bên hàng dậu thưa đổ nát đang rụng rơi trong cơn gió nổi chiều hôm. Tiếng nói của người khách lạ mang tên Uẩn vẫn còn vang động rõ bên tai nàng.
Để rồi. Những mùa trăng khuyết nối tiếp trở về. Những giọt nắng ban chiều lấp lánh trên mặt nước sông Hồng. Những bọt nước từng cụm vỡ tan trong sóng nước. Những cánh sương đầu mùa tan nhoà trong gió sớm. Những mùa trăng không tròn, vỡ nhẹ trên đỉnh Hoàng Liên Sơn khi cơn mưa đêm chợt đến. Và người khách lạ tên Uẩn vẫn biền biệt tăm hơi. Một mùa xuân trở giấc. Một mùa thu qua đi. Một mùa đông chợt về. Tuyết vẫn đổ nhẹ trên đỉnh Hoàng Liên Sơn nhưng người khách lạ năm xưa vẫn bặt tăm, vắng bóng. Đã mười năm rồi. Mười năm trôi qua. Mười năm không dấu tích. Chàng không trở lại tức là chàng đã chết.
Uẩn ơi! Em vẫn nhớ lời anh thì thầm, khi mình đi dạo hôm nào vào một buổi chiều bên sóng nước sông Hồng. Anh hỏi em: Em có biết chết là gì không? - Em trả lời: Chết là sự ngưng thở của một linh hồn . Anh nhặt một viên sỏi và ném ra xạ Mỗi sự bắt đầu hay chấm dứt trong đời sống trên mặt đất này đều mang một ý nghĩa riêng của nó . Em nhìn anh vừa cười, vừa nói trong khi gương mặt anh tròn nét nghiêm nghị: Như viên sỏi nàý. Anh nhặt một viên sỏi khác lên. Nó chấm dứt đời sống nơi đây. Anh ném ra tít xa giữa lòng sông mù khơi tức là nó bắt đầu một đời sống mớí. Anh nắm lấy tay em và nói: Đúng! Em rất sâu sắc. Chết chỉ là sự chấm dứt tạm của một đời sống vĩnh cửu mà thôí. Và bây giờ, nơi giây phút này. Em biết chắc là anh đã tìm đến cái thế giới vĩnh cửu của anh, mãi mãi lánh xa cõi đời phiền não này. Phải không Uẩn? Dù anh không còn nơi cõi tạm, nhưng tinh thần siêu việt của anh về đời sống tâm linh của con người mà anh đã từng rót nhẹ bên tai em qua lời nói ấm cúng của anh sẽ mãi trau chuốt từng bước em đi, từng hơi em thở. Ý chí của anh sẽ làm vững mạnh, tiếp nối vòng luân hồi từ đáy nước, mặt sông cho d-ến mây ngàn, gió núi và sẽ trải rộng trên các lối đi, trên những con đường vách đá cheo leo, trên những tàn cây soan của một đầu ngày, trên những ánh trăng khuyết chênh chếch chiều hôm, trên những tầng cát bụi phù du, để cho đời sống sẽ được đổi thay trong chuyến du hành không ngừng nghỉ của anh. Nước mắt không bao giờ cạn khi cuộc đời còn lắm đau thương. Và mùa trăng chưa kịp tròn đã vỡ nhẹ trên đỉnh Hoàng Liên Sơn. Em sẽ chắt chiu gìn giữ những trang giấy lụa để ghi nốt bài thơ anh làm dở. Và suốt đời, em sẽ không quên giọng nói ấm cúng ngày nào cùng những tiếng reo oà trong nắng nhạt, để những khúc ca nồng nàn ôm ấp tình tự quê hương của anh sẽ mãi mãi vang động núi đồi Hoàng Liên Sơn.
Bên kia sông Hồng, nét núi chập chùng vầng lên trên nền trời lãng đãng ráng chiều hấp hối. Xa xa, tiếng kêu u buồn của loài chim hồng hoàng mỏi cánh chập chờn bay về một bờ bến lạ. Và hoàng hôn bỗng chốc phủ kín núi đồi.