watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:07:1913/06/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Trong Bão Tuyết
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 2
- Tôi đồng ý. Ngay sau tết tây, thằng con bà sẽ đi xuống chỗ bọn thằng Tuấn Tanh nhổ lông gà. Nó không được ở đây nữa. Để cho thằng Tuấn Tanh trị nó, cho nó biết thế nào là lễ độ. Không học hành gì nữa. Khi hai thằng đàn ông phản bội nhau, không tin nhau thì sống cạnh nhau tất có ngày xảy ra hậu họa. Tôi không sợ nó nhưng tôi sợ chính tôi!

Bên ngoài có tiếng chuông. Thằng bé ra mở cửa. Đó là bạn gái của vợ chồng hắn. Một người đàn bà tứ tuần, quắt queo như trái quéo héo.

- Em nghe tin hai bác có việc không may! Có mỗi mình em ngủ lại đêm ấy. Anh chị ơi, em cũng bị đập hộp, mất tiền, sao mà nỡ lòng nào nhặt được tiền của hai bác!

Chưa đặt đít đã đặt mồm - hắn nghĩ - Ai bảo cô nhặt tiền?

Người đàn bà sà tới bên thằng nhỏ:

- Cô mong cháu lên làm, mà nhà có việc, không đi làm sao không báo cô? Cô không gọi điện cho mẹ cháu thì sao cô tìm ngay người khác thế chân cháu. Khổ quá, anh ạ. Quán ế cả năm, bây giờ tụi nó mới đi mua sắm. Thôi, cháu còn nghỉ đông có hai tuần. Việc xảy ra đã rồi. Để cháu lên làm tiếp với em xem sự thể ra sao.

Người đàn bà kéo đứa con trai và vợ hắn vào phòng nhỏ. Từ đó vọng ra tiếng rì rầm. Hắn yên lặng hút thuốc tại phòng khách và nửa tiếng sau, lòng hắn đau thắt, rối bời khi nghe rõ tiếng thét của thằng con vợ trong phòng:

- Con sẽ tự tử, con sẽ chết để chứng minh cho cô và dượng là con không biết gì!

Hắn quay ra ngoài, ôm lấy đầu gục xuống mặt đệm xalông, cái gối úp lấy mặt.

Nửa tiếng sau hắn ra chốt cửa, sau khi người đàn bà và thằng bé lí nhí chào hắn.

Tiếng xe nổ máy êm êm. Hắn hình dung ra chiếc xe của họ bò loằng ngoằng trượt trên con đường còn nhầy nhục giá băng.

Mười một giờ đêm. Chỉ còn tiếng nữa là hết sang ngày Noel.

Con bé đã ngủ. Người vợ hắn giấu mặt xuống gối, nhưng thật ra không ngủ. Thế là đã ba đêm hắn không ngủ. Hắn tới bên bàn thờ thắp một nén hương cho cha mẹ hắn và bật nhạc. Tiếng nhạc giao hưởng làm thần kinh hắn dịu lại. Hắn uống một cốc vita tổng hợp và dựa lưng vào đivăng.

Bóng người mở cửa rón rén vào hành lang. Bóng đen tới cửa nhìn hắn. Hắn nín thở vẫn giả vờ ngủ. Bóng đen tới bên chỗ hắn giấu tiền và trèo lên bậc gờ tủ. Hắn bật ra nhanh như tia chớp giật tóc bóng đen và tung đầu gối lên. Hắn dang tay chém như máy vào gáy đối thủ cho tới khi chỉ còn là cái xác mềm nhũn. Hắn cười. Rút con dao bấm ấn nút và cứa mạnh, đứt rời bàn tay thằng chó ăn trộm gọn như vết đạn cắt mà hắn nhìn thấy ở đâu. Sợi gân giật giật làm hắn tối mắt. Cái mặt bị lật ngửa và hắn nhận ra khuôn mặt quen thuộc của đứa con vợ. Hắn thét lên, không thể như vậy!

Tiếng thét làm người vợ choàng tỉnh. Chị chạy ra, chồng chị vẫn đang vật vã trên đivăng và nói gì ú ớ.

- Anh! Tỉnh dậy, tỉnh dậy!

Hắn choàng tỉnh. Ngơ ngác ngồi dậy. Mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt phong trần của hắn. Đèn bật sáng trưng. Mười hai giờ kém bốn phút. Bây giờ là sắp sang ngày 25 tháng cuối cùng của năm.

Hắn để vợ quay lại với con. Ra vốc nước lạnh vỗ vào mặt. Tự nhiên sau giấc ngủ hắn thấy nhẹ lòng, dẫu buồn tê tái. Hắn tới bên con trong phòng ngủ. Tự nhiên hắn nhìn vào cái tủ đựng đồ chơi của con. Những ngăn kéo xếp nhiều đôi tất xinh xinh và những con giống xinh xinh. Như có một ma lực xui khiến, hắn mở ngăn kéo sát đất, mò tay vào cái hộc bé dưới thanh gỗ vừa rộng đúng bàn tay dài sáu chục phân.

Bàn tay hắn đụng vào hai tập giấy. Cái sức nóng ở tiền hay cảm giác của máu sói làm hắn giật thột.

- Đây rồi!

Hắn giật ra, ánh điện chiếu sáng hai gói tiền. Mà tại sao hai gói tiền?

Cái gói của hắn, dày hơn, bên trong. Giấy còn nguyên niêm phong và dòng chữ hắn ghi. Cái gói mỏng hơn, bên ngoài. Tung ra một sấp tiền đô và euro. Không hiểu sao hắn bình tĩnh đến thế. Hắn quay người lại giơ hai tập tiền lên:

- Ai giấu tiền vào đây? Lại cả tập tiền này nữa?

Người vợ lật sấp người lại, nhao lên:

- Trời ơi! Tiền à? Thấy rồi à? Trời ơi, con ơi! - chị líu cả lưỡi.

Hắn lạnh lùng:

- Hãy giải thích ngay lập tức vì sao bà phản tôi. Tiền này ở đâu ra? - hắn quẳng tập tiền mỏng một cách khinh bỉ xuống đất!

Người vợ oà khóc. Chị quì xuống thảm.

- Anh hãy giết em đi, nhưng cho em nói lời cuối! Đây là tiền em ăn cắp của hai chúng ta giấu riêng. Hôm qua, chính hôm qua em sợ quá giấu vào đó. Vâng, mỗi ngày em lấy ra năm ba chục và cất riêng. Còn em không biết tại sao số tiền kia ở đấy. Anh và em cũng có lần bảo giấu nó vào đấy, nhưng có ai làm đâu nhỉ? - chị suy nghĩ một lát, rồi trở nên bình tĩnh - Sau đó anh bảo mang xuống hầm!

Vâng, em đã phản bội. Từ ba năm nay, anh luôn cáu mỗi khi em gửi tiền về cho con trai em. Vâng, nó nghiện, nó láo với anh, nó khốn nạn, nhưng nó là con em - Tự nhiên giọng người vợ rất chậm và rành rọt. Chậm cùng với những giọt nước mắt chậm đổ xuống mặt thảm - Nhưng em hi vọng nó sẽ hết nghiện. Anh đã thù nó tới xương tủy khi nó chửi anh. Anh đã nuôi thằng em nó và dạy nên người.

Nhưng chắc anh sẽ chẳng bao giờ cho nó một đồng sau này, nếu nó có vợ và con. Anh là đàn ông, anh tỉnh táo hơn và chỉ ra biết bao điều em lầm lỡ, nhưng anh ơi, anh không biết trái tim của em đau đớn cực khổ ra sao, khi nghĩ, dù thoáng qua thôi, tới hòn máu của em, dẫu nó là hòn máu khốn nạn. Vì thế em quyết định chuẩn bị một chút thôi cho nó... Hãy giết em đi! Em ích kỷ, phản bội anh…

Người đàn bà bò lết tới chân hắn. Nước mắt ngập đầy hốc đôi mắt mà bao lần hắn đã thương xót hôn vào...

Ngay khi đó, con bé gái thức giấc. Nó bật ngay ra lao vào mẹ nó và ôm ghì lấy cổ mẹ. "Mẹ, Ma ma, Ma mi!" - nó rối rít gọi.

Hắn đứng như trời trồng. Khi ấy, từ đâu như có trăm ngàn mũi mác cắm sâu và ngoáy mãi, tàn nhẫn, vào con tim hắn. Không hiểu sao, dẫu là còn mong manh tơ vò điều chưa tỏ, hắn chợt nhớ tới khuôn mặt đẫm máu của thằng con vợ trong mơ. Hắn ngắt lời vợ:

- Thôi, câm đi! Gọi ngay điện cho con. Nó là người đầu tiên phải biết rằng chúng ta đã tìm thấy tiền. Điều ấy quan trọng nhất. Còn tôi và bà sắp chết cả rồi. Hiểu chưa? Đồ... - hắn nghẹn lại.

Nói rồi, hắn quay phắt ra phòng khách, ngồi xuống ghế. Lần đầu tiên sau hơn 15 năm lưu lạc, hắn khóc. Lòng hắn có một điều mênh mang rất buồn mà hắn, và chỉ hắn, biết lý do của nó.

Người vợ chạy từ phòng sang. Đứa con gái lon ton sau mẹ.

- Gọi eng, gọi eng về! - nó nói tiếng Việt ngọng nghịu dễ thương.

- Con nó về từ hơn một tiếng rồi! Cửa hàng đã đóng cửa.

Hắn vơ vội áo lông dày, vọt xuống cầu thang, không nói với vợ nửa lời. Hắn chạy ra ôtô, nổ máy. Trời lạnh, tiếng kin kít của máy đề mãi mới nổ được càng làm cho hắn sốt ruột. Đừng, đừng, mọi sự đừng xấu nhé! Hắn nhấn ga cho xe chồm rẽ tuyết và lao hệt như viên đạn bay xé gió tuyết về con đường rừng vắng tanh. Chiếc xe quay một vòng bên bìa rừng cạnh một bóng nhỏ ngồi im như tạc bằng đá trên một thân cây gỗ nằm ngã xuống bìa rừng từ đầu cơn bão tuyết vụ đông năm ấy.

Hắn hối hả mở cửa xe, hối hả lao như con sói vào đứa con non của sói. Hắn nhìn thấy khuôn mặt thằng bé. Đôi mắt vẫn nhắm. Trên vai áo khoác dạ, những bông tuyết trắng muốt, tinh khiết, sáng rực dưới ánh đèn pha ôtô. Hắn ôm choàng đứa con. Thọc tay vào ngực đứa trẻ, xoa lấy xoa để... Nửa giờ sau, hắn và người vợ ngồi bên thằng con được xoa tuyết toàn thân, rồi ủ chăn ấm đã tỉnh dậy. Nó ngơ ngác nhìn.

- Con ơi, thấy tiền rồi!

Thằng bé nhỏm dậy. Nó ngơ ngác và chợt hiểu. Nó cười. Ba con người, đúng hơn là bốn con người ôm chầm lấy nhau và họ đều im lặng để nước mắt người này quyện với nước mắt người kia.

Những ngày sau đó không ai lục vấn số tiền lớn kia, hắn hay vợ hắn, hay con hắn, đã cất. Bố ai mà nhớ ra trong mấy ngày tuyết gió có bao nhiêu trận tuyết? Vả lại mọi điều quan trọng nhất đã sáng tỏ.

Cũng thật kỳ lạ, cái lão trời già lắm chuyện. Gió như thế, bão như thế mà thoắt một cái băng lại tan và mặt đất hiện ra. Mặt đất đen tuyền, nhưng không lạnh.
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 84
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com