Chỉ mục bài viết |
---|
Trăm Năm Cay Đắng |
Trang 2 |
Tất cả các trang |
Mỹ Lan thảng thốt:
- Trời đất ơi! Anh chưa biết sợ hay sao mà lại nghĩ đến chuyện ngọc! Không, phải đi xa thêm nữa, và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ngọc nữa anh ạ. . .Anh đừng bao giờ quên lão Tài đã chết, chúng ta đã giết lão, chúng ta là những kẻ sát nhân đang bị truy nã.
- Nhưng chúng ta đâu có giết lão?
- Làm sao chứng tỏ nỗi oan đó được đây? Em tính, chúng ta lại phải đi xa nữa, và đừng có ở lâu một chỗ. Em biết cha em, ông không tha cho chúng mình đâu anh à?. . .Rồi miệng ăn núi lỡ, rồi. . .Anh sẽ làm những thứ tầm thường như đèn lồng, hay nặn những con vật bằng đất sét rồi em sẽ đem ra chợ bán. ..
Trương Phố ngơ ngác:
- Anh mà làm lại phải làm đèn lồng hay nặn đất sét hay sao?
Mỹ Lan trố mắt nhìn chồng, nàng vừa thương vừa giận anh chàng chồng nghệ sĩ.
Bỗng Trương cầm tay vợ, giọng anh nghẹn ngào:
- Anh nói em đừng buồn, ngoài tình yêu em ra, anh còn có một thứ tình, nó luôn cuốn hút anh vào một nỗi đam mệ . .Vả lại Lan à! Giang Tây cách phủ Khai Phong cả ngàn dậm, chúng ta sẽ học nói theo giọng miền Nam, chẳng ai để ý đến tên thợ ngọc nghèo khổ này đâu.
Mỹ Lan nhìn chồng thương hại:
- Thôi được, anh làm nghề thợ ngọc cũng được, nhưng phải đi xa hơn nữa, và anh đừng có làm khéo quá. Vụng về hơn nhiều để họ không biết gốc gác của chúng mình anh nhé!.
Họ liền bỏ Nam Xương, thủ phủ của tỉnh Giang Tây rồi xuống Kế An, một thị trấn nhỏ nằm giáp biển, chỉ cách Giang Tô vài chục dậm.
Ở Giang Tây có loại đất sứ và đất sét trắng, tốt nhất Trung quốc. Kế An tuy hẻo lánh nhưng vẫn thuộc về tỉnh Giang Tây, có thể mua được hai loại đất này rất dễ dàng. Lan vẫn thường nhắc Trương:
- Anh nên đổi qua nghề làm sứ đi anh ạ. Nếu quá lắm thì nặn những bức tượng bằng đất sét đi anh ạ.
Trương cầm hai tay vợ phân trần:
- Nếu muốn dấu tông tích anh, thì chúng ta đến đây, về địa lý đúng là một đầu Nam, một cuối Bắc rồi. Còn như nặn đồ sứ hay đất sét, người bình thường, cũng chẳng giấu được họ đâu em ạ.
Với số tiến họ mang theo, họ lại mua một căn nhà ở ngoại ô, mua các đá ngọc phẩm chất khác nhau rồi mở một cửa tiệm nho nhỏ, vừa làm nơi trưng bầy vừa để bán.
Mỹ Lan vẫn áy náy không yên. Linh giác của một người đàn bà vẫn hằng nhắc nhở nàng. . . “ Hãy coi chừng cha đấy!”
Mỗi lần nàng nhìn những sản phẩm của chồng , nàng đều giật mình:
- Khổ quá đi thôi, anh cứ quen làm đẹp như thế này thì nguy hiểm lắm, phải làm xấu đi mới được.
Trương phố cũng muốn nghe lời vợ. Chàng rất thương nàng, chàng biết rằng, nếu không có chàng thì cuộc sống của cô Tiểu thư đài các này đâu có lao đao lận đận đâu. Thế nhưng khổ nỗi, đã làm nghệ sĩ, thì chỉ có thể làm đẹp lên chứ không cố tình làm xấu ra được. Mỗi một nghệ nhân, có dấu ấn riêng, có nét sáng tạo riêng. ..
Trương lén vợ chế tạo ra những hình nhân rất ngộ: Chú khỉ ăn cắp trái đào. Chú sóc bẻ trộm ngô, con chó đang vờ ngủ, con mèo thè lè cái lưỡi có con mắt xa xăm nhớ mẹ. Những con vật đó có những nét vừa thanh tú vừa tinh nghịch.
- Anh ơi, em đi chợ, nghe người ta bàn tán, họ rất thích những tác phẩm của anh. Em lo lắm.
Nàng dụi đầu vào người chàng:
- Nhắm mắt lại, đưa tay đây, có thấy gì không?
Trương cứ ngớ ra. Mỹ Lan bật cười:
- Ngốc, ngốc ơi là ngốc. Ông Ngốc sắp làm cha rồi ông biết không?
Trương bật ra như cái lo so:
- Ôi, chúng ta có tin mừng phải không. A! Một đứa con, anh sẽ là cha, con chúng ta sẽ rất dễ thương, căn nhà này, cuộc sống này, không còn cu ki hai đứa như trước nữa. . . Rồi anh sẽ truyền nghề cho nó.
Câu cuối cùng làm Mỹ Lan mất vui . Nhưng họ đã ăn nên làm ra thật. Danh tiếng các đồ ngọc của tiệm Bảo Hồ đã được khắp nơi biết tiếng. Khách hàng nườm nượp tới đặt muạ các du khách từ Nam Kinh xuống hay Giang Tô lên, đi qua Kế An thế nào cũng phải dừng lại trước cửa tiệm của chàng. Kế An từ đó cũng trở nên sầm uất vì có tiệm ngọc Bảo Hồ. ..
Ít lâu sau lại thêm tin mừng, Mỹ Lan hạ sinh một chú bé trai xinh xắn, tiếng cười của cha mẹ, tiếng khóc của trẻ con đầy ắp trong một căn nhà, bây giờ đã trở nên giầu có.
Nhưng, sự lo sợ từ bấy lâu của Mỹ Lan đã đến. ..
Một buổi sáng, cửa hàng vừa mới mở, thì có một người đàn ông bước vào. Ông ta không xem ngọc, nhưng bắt đầu một cuộc lục vấn:
- Ông có phải là Trương Phố, bà con với quan Khâm sai ở Khai Phong phủ hay không?
Trương Phố như bị sét đánh, chàng trấn tĩnh:
- Không, tôi không phải người phủ Khai Phong!
- Tại sao ông lại nói giọng Bắc?
- Ồ sao ông vô lý thế, cứ giọng Bắc là người Khai Phong sao?
Người đàn ông nhìn chăm chăm vào mặt Trương Phố hỏi gằn:
- Ông đã lập gia đình chưa?
Trương Phố vừa giận vừa sợ:
- Có gia đình hay chưa là việc của tôi, tại sao ông lại đến đây hỏi những điều không liên quan gì đến ông chứ? Mời ông ra khỏi nhà tôi. ..
Người đàn ông bỏ đi. Nhưng những mẫu đối thoại của hai người, Mỹ Lan đã nghe thấy hết, nàng cũng đã hé rèm ra và rụng rời khi biết rằng đó chính là lão lục sự đã từng làm việc dưới quyền của cha nàng. ..
- Em thật sự lo lắng, tai vạ chúng ta đến rồi anh ơi!
Trương Phố an ủi vợ.
- Đừng sợ, em ơi.! Bất quá chúng ta trốn tránh lần nữa là cùng. ..
Hôm sau người đàn ông đó lại đến. Trương nghiêm nét mặt:
- Tôi đã nói với ông, tôi không hề biết Trương Phố, Trương Phiếc gì cả. Ông đã làm phiền tôi nhiều quá.
- Được lắm, nếu ông cố tình không biết , tôi nói cho ông rõ: Trương Phố là một tên tội đồ, y vốn là cháu gọi quan Khâm sai là chú, y được ngài nuôi nấng, bao bọc, tạo công ăn việc làm, nhưng chỉ là một con ong độc nằm trong tay áo! Y đã trả ơn quan Khâm sai bằng cách quyến rũ Tiểu thư, con gái duy nhất của quan. Y đã cuỗm theo bao nhiêu vàng bạc của phủ. Nghiêm trọng hơn hết, để dẽ dàng trốn chạy, y đã giết viên quản gia một cách rất thê thảm. Tội của y đáng phải chém đầu nhưng quan ra lệnh phải giữ kín, chưa tiện xin lính ở trên xuống bắt ông! Tôi đã xem qua các đồ ngọc người ta mang đến Nam Xương, ngoài ông ra không ai làm nổi. . . Đúng, ông thật sự là Trương Phố.
Còn nước còn tát Trương Phố gằn từng câu:
- Hừ ở đời này đâu chỉ có mình Trương Phố của ông mới là người giỏi đâu?
Chán vạn người khác còn giỏi hơn nhiều.
- Tôi nghi ông và được quyền bắt ông để giải về phủ Khai Phong, mọi việc trắng đen sẽ tính sau. Tôi có biết mặt Trương tiểu thự Nếu ông nói, ông không phải là Trương Phố. Xin hãy coi tôi là người khách, nhờ bà đem mời tôi một tách nước trà. Đúng hay không đúng, biết liền. ..
Trương Phố tê tái, không còn cách nào khác nữa, Chàng dục hoãn cầu mưu:
- Việc đó thì rất dễ dàng nhưng hiềm nỗi giờ này nhà tôi dẫn mấy nhỏ sang Giang Tô ăn giỗ bên ngoại rồi, có lẽ cũng vài ba hôm, mong bữa khác ông trở lại.
- Được, hôm nào bà về, tôi sẽ tới.
Người đàn ông vừa bước ra khỏi tiệm. Vợ chồng Trương Phố hoảng hồn vội vàng bàn tính với nhau, thu xếp các báu vật, thuê một con thuyền, ngay đêm hôm ấy, bỏ nhà bỏ cửa, xuống thuyền chạy trốn. Họ xuôi theo dòng sông.
Hơn một tháng bềnh bồng trên sông nước. Thuyền tới Cẩm Sơn thì thằng bé bị bệnh phải đỗ thuyền lại để bốc thuốc. Tiền mặt đã hết. Trương Phố phải mang bán một trong những đồ vật chàng sáng tác. Đó là một con chó bằng ngọc ngồi ngủ gật, một mắt nhắm, một mắt mở, một tai cúp, một tai vểnh trông rất buồn cười.
Người mua là ông Hoa Vạn, một ông lão buôn ngọc có lòng tử tế và rất thạo nghề. ..
- Chà, ngọc Bảo Hồ ở Kế An đây mà! Chỉ có Bảo Hồ mới làm được những thứ như thế này. Tôi đang tìm muạ Làm sao ông có thứ này?
Trương Phố nói dối nhưng trong lòng chàng có chút tự hào:
- Nhà ông tinh thật đấy. Ngày trước tôi có nhờ người bạn đi qua Kế An mua chọ Nay túng tiền đem bán.
Cẩm Sơn còn gọi là Cam Tuyền, là một thị trấn nhỏ, nằm dưới chân một rặng núi cao. Phong cảnh, với một bên là sông nước bao la, một bên là núi non hùng vĩ, một cảnh non bồng nước nhược. Trương Phố bàn với vợ:
- Ở đây phong cảnh hữu tình, chú nhỏ đã lành bệnh, chúng ta mua một căn nhà thật xa.
Lan nghe lời. Sau đó ít lâu, Trương Phố lại bàn:
- Chúng ta nên mở một tiệm bán ngọc đi Lan à.
Lan giật mình:
- Trời ơi, anh chưa biết sợ hay sao? Sao anh cứ nghĩ đến ngọc đến ngà như thế. Gia đình ta đã thoát được như thế này, anh đừng để ý tới ngọc nữa. Chẳng lẽ đối với anh, ngọc lại giá trị hơn cả em và con hay sao?
Lan ngồi khóc. Trương Phố băn khoăn:
- Anh sẽ chiều mình, không làm ngọc nữa, nhưng anh có thể nặn đất sét, hay làm đồ sứ được không?
Lan ngao ngán nhìn chồng gật đầu.
Trương Phố lại sắm dụng cụ, lập lò nung, rồi chàng mua những loại đất sét tốt, hì hục nặn những pho tượng Phật phơi đầy sân và chuẩn bị đưa vào lò nung.
Những lúc ấy, chàng thường ra bến đò, gặp gỡ các lái buôn trên “ Con đường ngọc” Con đường này chạy dài từ Giang Tây, băng ngang qua tỉnh Quảng Đông, xuyên qua Kế An, Cẩm Sơn rồi tới các đồng bằng phì nhiêu ở phía Đông nam. Chàng rất thèm khát được sờ tay trên những thứ đá quý đó.
Có một lần lang thang trong thành phố, dán mặt vào những cửa kính của cửa hàng sang trọng, trong đó chỉ là những ngọc bình thường. Trương Phố thấy lòng xót xa, chàng về nhà, thấy mấy bức tượng bằng đất sét, bỗng nhiên giận dữ, vung chân đá bẹp dí các pho tượng:
- Đồ bùn đất vô giá trị này, tại sao người ta lại xếp mi là những nghệ thuật điêu khắc nhỉ? Ta, Trương Phố, muốn sáng tác những tác phẩm để đời, ta không cần tính mạng của ta nữa!
Mỹ Lan ứa nước mắt, nàng lắc đầu , thở dài:
- Anh yêu nghệ thuật hơn chính mạng sống của mình. Rồi những thứ mà anh đam mê đó, nó sẽ giết chết hạnh phúc và hủy diệt gia đình chúng ta_ Nàng lại khóc_ Anh ơi! Anh ơi!. .. Tôi là vợ, tôi biết trước việc dữ thế nào cũng sẽ đến nhưng không làm sao cản được.!
Trương Phổ ôm đôi vai thon nhỏ của người vợ:
- Thôi được rồi. Giữa tình yêu nghệ thuật và tình yêu của chúng ta, Anh chọn em và con! Anh sẽ nghe theo lời em. Chỉ có em và con là quan trọng đối với anh mà thôi.
Hàng ngày, chàng vẫn thường ra bờ sông, nhìn những người trao qua trao lại hàng ngọc cho nhau, nhìn sông nước bao la.
Cho đến một hôm. ..
Ông Lão Vạn lại tìm đến, nhờ chàng xem giúp ông ta vài món ngọc.
- Ông coi này, tôi mới ở Kế An về
Vừa nói, ông vừa mở một chiếc hộp có gói ghém cẩn thận:
- Đúng là tiệm Bảo Hồ đóng cửa thật rồi, nhưng tôi có mua những thứ này ở tiệm khác. Họ bảo đó là phẩm vật xuất xứ từ Bảo Hồ.
Trương Phố không thèm nhìn vì chàng biết đó là những vật giả mạo, nhưng khi nhìn thấy hình con khỉ ăn cắp trái đào thì chàng bỗng như nổi cơn điên:
- Đồ giả mạo! Trông chẳng ra hồn gì cả! Tượng ngọc, dù cho nhỏ hay lớn phải có hồn. Ngọc Bảo Hồ là những loại sản phẩm có hồn, lão biết không?
- Tôi biết, tôi biết. À mà quên, con chó tôi mua của ông, tôi bán giá gấp mười, thế mà thiên hạ vẫn tranh nhau mua đấy. Ông còn không? Bao nhiêu tôi cũng xin mua.
Tai Trương Phố lùng bùng:
- Tôi sẽ cho ông coi hàng của Bảo Hồ, những sản vật này mới là hàng chính.
Chàng dẫn ông Vạn về nhà, đưa cho ông coi tượng con khỉ ăn cắp đào. Ông ta năn nỉ gẫy cả lưỡi. Trương phải bán cho ông ta.
Mỹ Lan lại ngao ngán nhìn chồng.
Lên Nam Xương, lão Vạn hí hửng đem khoe với cánh lái buôn. ..
- Kỳ quá nhỉ, tại sao chủ tiệm đất sét lại có ngọc Bảo Hồ cơ chứ?
Thấy chẳng có ai tin, ông phân bua:
- Thật mà, tôi mua được hai con, nhưng tôi biết ông ta còn cất giữ nhiều lắm.
Từ đó tiếng đồn vang xa, tất cả những người đang thèm khát ngọc Bảo Hồ dồn về thị trấn Cam Tuyền . Trong đó có người lục sự đi cùng với ba người lính.
Họ đã đến, lần này để bắt cho bằng được Trương Phố và Mỹ Lan. ..
Mỹ Lan biết không còn cách nào khác, ngoài cách cứu sống chồng nàng. Viên lục sự lại biết mặt nàng. Mỹ Lan nói:
- Tôi cần phải thu xếp những đồ dùng cho con tôi nữa, cháu còn bé, đường thì xa, nó là cháu ngoại của quan Đại thần, nhỡ nó có mệnh hệ nào, các ông cũng lãnh một phần trách nhiệm đó.
Viên lục sự đã được quan dặn nhỏ là đối với Mỹ Lan phải đối xử tử tế, nên bằng lòng.
Vợ chồng Mỹ Lan vào nhà trong. Chuẩn bị đâu đấy xong xuôi. Lan lấy cái ruột tượng đựng các bảo vật , chính nàng khoác chéo vào ngực chồng, rồi mở cánh cửa sau. Giọng nàng đẫm nước mắt:
- Vĩnh biệt anh, vĩnh biệt tình yêu.
Trương Phố nấn ná:
- Anh muốn chết bên cạnh em và con. Anh muốn đền tội với em. Chỉ vì anh. ..
Nhưng Mỹ Lan cứ đẩy chồng ra phía vườn sau:
- Em dặn mình, lời cuối: Đừng bao giờ đụng tới ngọc nữa!
Chàng gật đầu vừa khóc vừa chạy. Khi đã ra khỏi khu vườn chàng còn ngoảnh lại, chàng biết lần này chẳng bao giờ chàng còn gặp lại hình bóng thân yêu này nữa. Chàng chỉ thấy khuôn mặt thẫn thờ của vợ, thân hình nàng như đang chới với. Một tay giơ lên cao, đưa ra đằng trước, đầu và cánh tay trái ngả sang một bên, như kiệt sức, như vĩnh biệt, như đang níu kéo nỗi tuyệt vọng, như đang xót xa cho số phận của nàng, của người chồng trăm năm cay đắng.
Thấy họ thu dọn quá lâu, mấy người đàn ông nóng ruột tông cửa chạy vào. Chỉ thấy đứa bé đang ôm lấy mẹ. Còn người mẹ thì đang nức nở. ..
Mỹ Lan và con được đưa về Khai Phong phủ, mẹ nàng đã mất từ lâu, cha nàng thì đã già nhưng cả người của ông vẫn toát ra vẻ oai vệ. Lan ứa nước mắt nhìn cha già. nàng lậy cha:
- Thưa cha con đã về. Xin cha thương con, thương lấy cháu. ..
Người nữ tì dắt đứa bé đến bên cạnh, nàng giúp con làm lễ tương kiến ông ngoại. Ngài vẫn ngồi yên trên ghế, nhưng gương mặt đã phảng phất vẻ hài lòng. Ông nhìn đứa bé, nó trông xinh xinh quá. Giống cả cha lẫn mẹ. Ngài hơi nhúc nhích, chìa một ngón tay ra cho nó nắm lấy tay ông ngoại.
Người lục sự rạp đầu xuống đất nhận tội về việc sơ ý để tội phạm trốn thoát. Ánh mắt ngài lộ vẻ đăm chiêu, dường như lưỡng lự:
- Thôi được! Có lẽ chẳng bao giờ ta tha cho nó. Tiếp tục đi tìm nó đem về chém đầu. Ta sẽ thưởng công thật lớn cho các ngươi khi hoàn thành công việc.
Đoạn ngài nhíu mày:
- Cái thằng vô ơn bạc nghĩa, đã phạm tội giết người còn phá hoại gia đình của nhà tạ Ta không thể tha cho nó đâu!
Thời gian dần dần, Lan vẫn ngóng trông tin tức của chồng, nhưng tin về Trương Phố vẫn bặt tăm. ..
Một hôm có quan Tổng đốc họ Dương cùng với đoàn tùy tùng trên đường tiến kinh, ghé lại Khai Phong thăm bạn. Quan Khâm sai rất mừng, mở tiệc khoản đãi. Trong khi ăn uống, quan Tổng đốc cho biết có đem tiến kinh một pho tượng rất đẹp cùng cỡ với pho tượng trước đây quan Khâm sai dâng Hoàng hậu. Nhưng theo ngài Tổng đốc, bức tượng này đẹp và ý nghĩa hơn bức tượng trước.
Ai cũng cho ra quan Tổng đốc nói quá, chứ cho đến nay, chưa có một bức nào qua mặt được pho tượng Hoàng hậu đang có.
Tiệc tàn, nữ tì dâng trà, quan Tổng đốc bèn cho bưng vào một chiếc gỗ lớn bằng gỗ quí, có các góc đều có cẩn bằng ngọc. Đích thân ngài tự mở hộp và đặt trên bàn
- Ồ! Trời ơi!
Mọi người trợn tròn mắt nhìn pho tượng rồi nhìn nhau kinh ngạc. Ngay người nữ tì bưng trà cũng phải sững sốt. Nó chạy vào báo tin với tiểu thư Mỹ Lan. Qua bức rèm mở hé. Mỹ Lan tái mặt, miệng lẩm bẩm như trong mợ Cô không còn tin vào mắt mùnh nữa. Cô muốn ngã khụy. . .” Chàng ơi, đúng là chàng rồi, chỉ có chàng mới tạc được hình ảnh của em. Chàng yêu em đến thế ử”
- Nghệ sĩ nào mà tuyệt vời thế, thưa quan huynh?
Vị Tổng đốc hơi kiêu hãnh, cố tình chậm lại để mọi người phải sốt ruột. Ngài chiêu một hớp nước rồi chậm giãi kể.
. . .Người nghệ sĩ này không phải tay tầm thường, Chỉ hiềm nỗi tôi không biết danh tánh. Tôi gặp anh ta trong một trường hợp đặc biệt. Số là có con cháu họ của phu nhân nhà tôi đi dự đám cưới. Nó mượn của phu nhân một vòng ngọc gia truyền, mà phu nhân tôi rất quý ít dám dùng tới. Đó là một cặp giống nhau, trên có khắc hình tứ linh. Chẳng may, nó đánh vỡ mất một cái. Nó vô cùng lo sợ, đi tìm tất cả tiệm bán ngọc, không ai làm nổi một chiếc khác thế vào. Cuối cùng, một yết thị được dán trước cửa Đông, đặt một số tiền thưởng lớn, hoa may ra. . .Ít lâu sau, một người nghệ sĩ tìm tới. Ông ta trông còn trẻ nhưng y phục trông vẻ nghèo nàn khiến con bé vô cùng thất vọng. Nó nghĩ bụng, một người có tài thường phải giầu hay có cuộc sống tương đối. Ông ta xem kỹ xong. Ông ta cười:
- Tiểu thư muốn làm một cái giống hệt như thế này, hay hai cái khác đẹp hơn.
- Tôi muốn làm một cái đúng như thế này mà thôi.
Ông ta lại mỉm cười.
- Chẳng khó khăn gì với tôi cả, Tôi còn có thể điêu khắc được những pho tượng trong cung đình nữa cơ mà. ..
Chiếc vòng hoàn thành. Con bé kêu lên ngạc nhiên, nó cứ ngắm nghía mãi không thể phân biệt được cái nào cũ, cái nào mới. Lúc đem trả, phu nhân cũng không thể biết. Tôi trách con bé sao không hỏi danh tánh ông tạ Nó nói ông ta bảo với nó rằng :
- Tôi là một người không nhà không cửa, không có quyền nêu danh tánh. Khi nào cần, cô cứ ra chợ nhắn “ Người thợ ngọc vô danh” là tôi tới.
Quan Tổng đốc ngừng lại một lát rồi tiếp
- Khi biết tin Hoàng hậu muốn có một pho tượng nữa, tôi bèn nghĩ ngay đến ông tạ Một mặt tôi cho tìm ông ấy, một mặt tôi ra lệnh tìm mua trên “ Con đường ngọc” một khối ngọc tốt và lớn.
Ông ta tới, vẫn quần áo tầm thường, điệu bộ lấm lét như một người đang trốn tránh. Tôi vừa buồn cười, vừa thương hại. Tôi mô tả hình dáng pho tượng mà trước đây Trương huynh đã dâng Hoàng hậu. cặp mắt ông ta sáng lên, một thứ ánh sáng kỳ bí, nửa vui mừng, nửa nuối tiếc.
Ông ta ngồi xuống xem lại khối đá ngọc. Ông ta ứa nước mắt:
- Trình quan lớn. Suốt trong đời tôi, tôi chỉ mơ ước sờ lên được khối ngọc tuyệt vời như thế này. Tôi sẽ đưa cả hồn tôi, cả người tôi yêu dấu vào nó. Nó sẽ là pho tượng đẹp nhất trần gian. Tôi chỉ xin ngài cho tôi tự do, không ai dòm ngó quấy rầy tôi cả. Tôi sẽ không lấy của ngài một đồng xụ ..
Tự do ! Tôi biết người nghệ sĩ muôn đời chỉ khao khát thứ ấy thì họ mới sáng tác được, phát huy được tim óc của mình.
Tôi gật đầu ưng thuận
Ba tháng sau, khác với dự đoán của tôi là anh ta phải mất ít nhất là sáu tháng. Anh ta đã hoàn tất và đem lên phòng của tôi. Đặt ngay trước mặt tôi, với vẻ rất hãnh diện.
- Chao ơi ! Tôi đã bàng hoàng rồi ngẩn ngơ khi nhìn pho tượng. Trong đời tôi, tôi chưa từng thấy một kiệt tác nào như thế cả. Trong khi tôi đang xúc động, thì ông ta đeo chiếc túi vải lên vai :
Thưa Thượng quan, tôi xin cám ơn ngài đã cho tôi để thỏa lòng mong ước của tôi: Tôi đã ghi lại được hình bóng người tôi yêu, trong hình tượng này. . Bây giờ xin phép Thượng quan tôi đi, Tôi không cần tiền bạc gì cả.
Tôi cứ ngẩn ngơ ngồi trên ghế, không hiểu ông ta nói cái gì, chỉ mang máng là hình như ông ta giã từ tôi. Tôi vốn chậm chạp lại bị thấp khớp, nên khi kiếm được đôi dép để chạy ra kêu gia nhân rượt theo. . . Thì ông ta đã mất hút ..
Đấy câu chuyện về người nghệ sĩ tài danh ấy là như thế đấy..
Trong khi quan Tổng đốc chiêu một hớp trà. Thì bỗng có tiếng kêu, như tuyệt vọng từ trong phòng:
- Trời ơi! Chàng ơi!
Quan Khâm sai biết chuyện chẳng lành xẩy ra cho con gái. Ông chạy vào, thấy Mỹ Lan đang từ từ quỵ xuống đất, rồi nàng năm sõng soài trên mặt đất. ..
Quan Tổng đốc ngạc nhiên hỏi :
- Chuyện gì vậy?
Một thực khách ngồi bên ghé tai nói nhỏ:
- Người nghệ sĩ mà ông vừa nói chính là Trương Phố, chồng của Tiểu thư con quan Khâm sai.
Rồi ông ta kể cho quan Tổng đốc về nỗi oan khuất và cảnh đoạn trường họ phải trải qua.
Tỉnh dậy, Mỹ Lan xin phép cha mình cho ra ngoài để tận mắt nhìn ngắm pho tượng. Nàng vân vê từng nét, từng nét, nàng hôn lên mái tóc của nó, hôn lên trán, hôn lên má, hôn lên môi trong tiếng nấc nghẹn ngào và những dòng nước mắt tuôn rơi. ..
Cả một đại sảnh to lớn như vậy, không ai là không rơi lệ. Quan Tổng đốc bị xúc động hơn hết, ông đứng bật dậy, cầm pho tượng trao cho Mỹ Lan:
- Con gái thương yêu của ta! Ta đã hiểu rõ tất cả, ta càng hiểu hơn sức mạnh của tình yêu và nghệ thuật, vật báu này là của con, con cứ giữ lấy nó. Với khả năng của ta, ta có thể kiếm tìm một vật khác để dâng Hoàng hậu. Với mọi người đó chỉ là một đồ trang sức nhưng với con, nó rất linh thiêng và gần gũi, nó còn là nguồn an ủi trước khi con được đoàn tụ với chồng.
Tiệc tan, người ta vẫn còn thấy hai ông quan, hai mái đầu bạc trắng còn đang rì rầm tâm sự.
Từ dạo đó, Mỹ Lan mỗi ngày một mòn mỏi, sự trông chờ của nàng như một ngọn đèn sắp hết dầu. Như có một loại vi trùng, đang gậm nhấm cơ thể héo hắt của nàng. ..
Quan Khâm sai, chắc do lời khuyên của quan Tổng đốc đêm nào, phần do thương con. Ông tuyên bố xá tội cho Trương Phố, rồi một năm sau, ông cùng một đoàn tùy tùng xuống tận Quảng Đông thăm quan Tổng đốc rồi nhờ quan hỏi thăm tin tức, tìm kiếm Trương Phố.
Nhưng chàng vẫn biền biệt.
Hai năm sau đó. Định mệnh chưa buông tha cho Mỹ Lan. Một cơn dịch hoành hành tại Khai Phong cướp mất đứa con của nàng. Không còn gì để bám víu. Nàng đã cắt tóc đi tụ Hành trang nàng mang đến cửa thiền chỉ có mỗi một pho tượng ngọc.
Theo như những tu sĩ cùng ở trong chùa nàng luôn luôn đóng chặt cửa phòng, không cho bất cứ ai được vào trong ấy. Nàng thức rất khuya, âm thầm ngồi viết những điều gì trên giấy, rồi sáng nàng lại đốt chúng đi.
Khoảng hai mươi năm sau, người nữ tu Trương Mỹ Lan đã từ giã cõi đời. Thân xác nàng thì đã tan rữa, nhưng pho tượng ngọc vẫn còn mãi để chứng minh cho hậu thế sức mạnh của tình yêu ..