Một sớm Trần thức dậy muộn hơn lệ thường và nghe thấy tiếng đồng ngân lên khe khẽ ở đâu đó. Chàng nhận ra thanh âm của những chiếc chuông gió treo phía trên mấy bụi hồng quế. Chùm chuông gió treo ở đó từ lâu lắm rồi, có lẽ từ hồi ngôi nhà này được sửa lại lần cuối, khi mẹ chàng dọn về ở hẳn đây cho đến lúc bà qua đời vào lúc 6 giờ kém 15 phút một buổi chiều mùa đông năm ngoái. Vậy mà dường như đến tận bây giờ, Trần mới nghe thấy tiếng chuông ngân run rẩy trước hiên nhà.
Lúc Trần ngồi một mình uống trà trong phòng ăn, tiếng chuông gió đã lặng đi. Trần chợt nhớ ra rằng hình như chàng đã nghe thấy chùm chuông ấy rung lên một lần nào đó, vào một buổi sáng như thế này, nhưng ở một nơi khác, một cõi nào khác...
Trần lang thang trên đường. Hôm nay là ngày mất của mẹ chàng. Bà tắt thở lúc 6 giờ kém 15 phút chiều. Bây giờ là 6 giờ kém 15 phút chiều. ở một góc khuất, sát bức tường của một trường tiểu học, cạnh cổng ra vào, trong ánh mờ mờ vàng vọt hắt xuống từ một bóng điện chập chờn trên cột đèn chàng bất chợt nhìn thấy một thiếu phụ trùm khăn lụa màu huyết dụ. Nàng quay lưng lại phía chàng. Tấm khăn huyết dụ điểm những hoa văn hình đèn lồng nhỏ với những bông cúc màu hoàng kim lấp lánh trong bóng tối.
Nàng đứng đó một mình. Nàng đang chờ đợi. Trần nhìn thấy trong chiếc túi xách bằng vải thô giả thổ cẩm của nàng có một chiếc lược nhựa giả sừng. Một lọ tinh dầu hoa hồng nhỏ xíu đến từ Bungari. Một tập giấy lau miệng hiệu Pulppy. Một thỏi son màu dâu chín hiệu Lancome. Một hộp phấn Essance. Một hũ kem Nivea vừa để bôi tay vừa để bôi mặt. Một cái ví da kiểu đàn ông tiền lẻ tiền chẵn tiền giấy tiền xu để lẫn lộn. Một cái bấm móng tay đến từ Singapore có hình con sư tử. Một tờ hóa đơn điện thoại nhàu nát. Và thỉnh thoảng, một vài chiếc singum Cool Air thông mũi mát họng sảng khoái dài lâu...
Trần nhìn rõ ổ bánh mì kẹp trong giỏ xe và chai nước La Vie 500 ml. Chàng cảm thấy cơn đói cồn cào thường trực lúc 6 giờ kém 15 phút chiều. Một thằng nhỏ cao lớn gò lưng cưỡi trên xe đạp đua lượn tới sát bên chiếc Honda Super Dream mận chín của thiếu phụ choàng khăn lụa màu huyết dụ. Nàng hơi cau mày với nó. Thằng nhỏ gãi gãi đầu vẻ biết lỗi rồi vồ lấy ổ bánh mì trong giỏ xe. Vị bơ béo ngậy quyện với dăm bông, giò và tiêu đen hình như đang tan ra trong miệng Trần. Thằng nhỏ hôn phớt lên má mẹ nó. Cầm lấy chai La Vie và biến vào sau cánh cổng sắt của ngôi trường.
Thiếu phụ kéo lại tấm khăn trùm, loay hoay tìm chìa khóa trong cái túi xách giả thổ cẩm. Chìa khóa xe máy của nàng được xâu vào một cái vòng cùng với mười chiếc chìa khóa khác. Mười một chiếc chìa khóa trên một cái vòng inox. Trong đó có một chìa khóa tủ, một chìa khóa xe máy, bé nhất, một chìa khóa nhà, không phải ngôi nhà mà nàng vẫn trở về vào buổi tối. Trong ngôi nhà ấy, thứ đồ đạc đắt tiền nhất là tấm đệm bọc drap màu lục nhạt có hình lá dương xỉ bốn mùa xanh tươi. Còn lại là những chiếc chìa khóa chẳng biết mở vào đâu, chẳng biết để làm gì. Đó là chìa khóa của những cánh cửa đã mãi mãi đóng lại hoặc đã biến mất khỏi cuộc đời chủ nhân chùm chìa khóa. Nàng chẳng thể nào nhớ hết những cánh cửa đó. Và tất nhiên, không bao giờ nhớ chìa nào mở ra cánh cửa nào.
Trong chùm chìa ấy, chìa khóa tủ và chìa khóa xe máy hoàn toàn khác nhau về hình dáng và kích thước. Nhưng nàng vẫn tra nhầm hai chiếc chìa này và tất cả chìa của những cánh cửa đã biến mất vào hai ổ khóa nói trên. Khi cần mở tủ, nàng tra chìa khóa xe máy và ngược lại. Rồi nàng lại bình tĩnh thử lại. Tất nhiên, với mười chiếc chìa, cuối cùng nàng cũng mở được ổ khóa cần mở. Chiếc chìa thứ mười một, tạm gọi như vậy, lớn nhất, là chiếc chìa khóa mở cửa ngôi nhà có tấm đệm bọc drap màu lục nhạt chi chít lá dương xỉ tươi xanh. Chiếc chìa khóa vàng ấy không thể lẫn vào mười chiếc kia. Và nàng không bao giờ mở nhầm. Đó là điều chắc chắn. Điều kì lạ là chùm chìa như một cái xúc xắc to tướng này vẫn bám chắc vào ổ khóa khi xe chạy trên đường qua những quãng mấp mô.
Bây giờ, nó đang cắm vào tủ áo, nơi những manh áo dài có số đo rất khác nhau được treo song song trên loại mắc áo bằng nhựa tái sinh nhiều màu sắc. Có một cái áo dài bằng lụa tơ tằm màu cánh sen vẽ hình hoa sen tím hồng. Một cái màu lục vẽ hoa phù dung. Cái áo dài số đo lớn nhất màu tím than hoa văn lá trúc. Cái áo dài số đo nhỏ nhất may bằng tơ tằm Hàng Châu màu phấn hồng hoa văn hoa đào... Lúc này, thiếu phụ khoác tấm áo măng tô dạ xám đã sờn. Cái áo làm cho nàng có dáng vẻ của một con thiêu thân dưới bóng đèn lờ nhờ.
Một người đàn ông đi đến bên nàng. Ông ta mặc một cái veston ba khuy may bằng tuyt xi len màu tàn thuốc lá và chiếc cúc đầu tiên đã đứt. Đúng hơn là nó đã bị chính chủ nhân dứt đứt trước đó 30 phút. Giờ đây chiếc cúc ấy đang nằm trong túi áo ông ta. Trần ngửi thấy mùi xì gà Black Mild. Thiếu phụ mỉm cười với người đàn ông. Nàng chạm tay vào mái tóc dài rũ xuống ngang vai áo veston đứt cúc. Những ngón tay của nàng có mùi mật ong và nghệ tươi. Trần cúi xuống ngắm đôi giày của mình. Chàng lấy mũi giày hất một hòn sỏi vào lề đường. Chàng nghe thấy tiếng rơi khô khan của nó trên vỉa hè rải bê tông. Rồi Trần lảng vào một quán cafe gần đó.
Quán cafe này đối diện với Hanoi Hotel ngay sát bãi đậu xe. Trong Car-Park Cafe, những nhân viên phục vụ ngồi túm tụm trên vỉa hè, dưới hiên, nói tục xả láng trước mặt khách. Và nước chảy róc rách trên bức tường gốm giả đá. Và gió thổi lồng lộng vào chỗ Trần ngồi ngoài hàng hiên lấn chiếm vỉa hè của người đi bộ. Khi li nâu nóng vừa được bưng ra thì một thiếu nữ từ bãi đậu xe lướt tới bên Trần. Nàng ngồi xuống chiếc ghế phía bên tay phải của chàng. áo choàng dạ của nàng cũng màu xám, còn mới. Mũ và khăn quàng màu tuyết trắng.
Nàng có mùi mưa mùi chanh tươi mùi hoa hồng khô chan chát. Em có mùi gì nào anh yêu? Nàng ghé gò má mát lạnh chạm vào mặt Trần. Chàng lại nhìn thấy thiếu phụ choàng khăn màu huyết dụ đi ngang qua bãi đậu xe. Nàng cầm hai ổ bánh mì kẹp. Em muốn giống cô bé đó sao? Cô bé ấy chết rồi còn gì! Nàng không chết, nàng chỉ bỏ đi thôi. Đi đâu? Ai mà biết được! Thế sao anh chàng ấy lại buộc bàn là vào chân? Buồn cười quá anh nhỉ!?! Đúng là rất kì cục và thê thảm nữa. Hắn đã vác cái bàn là đi cả một đoạn đường dài. Rồi buộc vào chân. Và chết. Này anh, hôm qua em nhìn thấy Caddy. Nàng đi dưới mưa. Và em rủ nàng đi ăn sủi cảo ở Đình Ngang, đi ăn bún ốc bà Sáu Mai Hắc Đế. Thế là nàng không thiết khóc nữa anh ạ. Hi hi...! Em đố anh Lara có mùi gì? Mùi sữa và mật ong. Tuyệt! Sao không cho em uống gì à? Trà đào nhé? Trà đào. Thiếu phụ mặc áo màu thiêu thân trùm khăn huyết dụ cũng thích uống trà đào.
Đến mùa đào, trên bàn ăn lúc nào cũng có một giỏ trái đào mơn mởn lông tơ. Trái đào, hoa đào, trà đào, màu hồng đào miên man trong tủ áo... Em thèm ăn đào quá anh ạ. Bây giờ mới đến mùa hoa đào thôi em yêu! Em ăn đào như Tôn Ngộ Khỉ trong vườn của Tây Vương Mẫu. Ăn đào nhiều chắc được trường sinh bất lão đấy anh nhỉ! Em đố anh Caddy có ăn đào không? Nàng ăn mận, anh chắc thế. Ha ha! Còn Lara thì sao? Nàng ăn dâu tây à? Dâu tây cũng hay nhưng anh thích nàng ăn anh đào hơn. Giống như trái sơ-ri chứ gì? Đừng nhắc đến sơ-ri! Anh ghét sơ-ri! Không thể lẫn sơ-ri và anh đào được. Được rồi! Thôi nào! Em không nhắc đến sơ-ri nữa. Sao áo anh lại đứt cúc thế này? Anh dứt ra đấy! Vì nó sắp đứt. Thế cái cúc đâu rồi? Trong túi áo. Để hôm sau em đến đơm lại cho anh. Không cần đâu, anh tự đơm được. Thế thì em sẽ làm gì? Em chẳng cần làm gì cả. Thật à? Này anh, em đang băn khoăn nghĩ ngợi một điều... Thôi nào em, mật ong thì không nên nghĩ ngợi nhiều! Anh ơi ở đây có một chùm chuông gió này... Nó đang reo đấy! Cái chuông này bằng đồng, tiếng nó trầm hơn. Còn những chiếc chuông thủy tinh thì cứ reo lanh ca lanh canh. Chuông thủy tinh tiếng sáng hơn em ạ! Đúng, nhưng em thích tiếng chuông đồng hơn!...
Buổi sớm hôm nay chùm chuông gió bằng đồng lại reo lên trên những khóm hoa hồng. Trên ban công của quán cafe ven hồ Trúc Bạch cũng có một chùm chuông y hệt như thế. Mình lại quên chùm chìa khóa ở xe rồi anh ơi! Kệ nó, không sao đâu em! Chùm chìa khóa to đùng như vậy làm sao mà mất được! Quán cafe này có nhiều loại trà pha bằng thảo dược, đường phèn và mật ong. Trần nhìn thấy chùm chuông gió buộc bằng một sợi chỉ bện màu đỏ rủ xuống trên đầu hai người. Màu đồng đã xỉn lại, có vẻ như han gỉ. Nhưng khi một làn gió nhẹ thổi vào từ mặt hồ buổi sớm nhòa sương chùm chuông lại rung lên những thanh âm run rẩy, xao xuyến lạ lùng.
Trần định chạm tay vào sợi chỉ bện màu đỏ của nó nhưng rồi chàng đã kìm lại được. Những đóa cúc hoa trắng ngần trôi dạt trong bình trà bằng thủy tinh trong suốt. Anh ạ, Bà Chúa Chè đã đi qua đây đấy! Sương mờ mịt giăng từ phía Quảng Bá, Nghi Tàm qua đường Cổ Ngư rồi lướt thướt bay sang bên này Trúc Bạch. Trần nhìn rõ những trái táo đỏ và mấy cái rễ sâm trắng trong bình trà cúc. Chàng khát. Món mì vằn thắn sáng nay rất ngon nhưng hình như chàng đã ăn hơi nhiều. Nàng chỉ thích ăn sủi cảo với lá hẹ, không ăn mì.
Em vừa đưa con vào lớp. Anh ăn sáng chưa? Không cần, anh chỉ muốn uống em thôi! Về nhà với anh đi! Bây giờ ư? Ngay bây giờ. Anh muốn! Nhưng 9 giờ em phải đón con. Trần chạm tay vào chùm chuông gió. Tiếng chuông làm chính chàng cũng phải giật mình. Trần lại ngửi thấy mùi xì gà Black Mild. Chàng không bao giờ hút xì gà. Chàng cũng không thích mùi thuốc lá. Chàng khát. Chàng nhìn thấy chai La Vie 500 ml trong giỏ xe của thiếu phụ trùm tấm khăn màu huyết dụ.
Hôm nay nàng đứng quay mặt ra đường. Trong tấm áo jacket màu đen, nàng giống như gấu mẹ vĩ đại. Đúng vào lúc 6 giờ kém 15 phút chiều. Nàng có không phải một mà là mười một ổ bánh mì trong giỏ xe. Mười ngàn mười một ổ. Những ổ bánh còn nóng hổi và giòn tan. Bánh mì không nhân mới ra lò hóa ra ngon hơn bánh kẹp rất nhiều. Vụn bánh rơi xuống vạt áo gió của Trần. Chàng chẳng buồn phủi. Thằng bé lại vồ lấy chai La Vie. Thiếu phụ nhét vào tay nó tập giấy lau miệng. Nó hôn phớt lên má nàng. Vẫy tay với người đàn ông mặc veston có chiếc cúc mới được đơm lại rồi biến vào sau cổng trường.
Cả hai đều gặm bánh mì. Túi bánh trên giỏ xe của thiếu phụ đã vơi đi một nửa. Em đói... Bánh rất ngon. Rất ngon, đúng không? Anh mang thêm mấy cái bánh về đi. Nhỡ đến đêm anh lại đói đấy. ừ, anh sẽ lấy hai cái nhé! Lấy thêm đi anh! Em mua nhiều mà. Mười ngàn được mười một cái. Quá rẻ, mà lại rất ngon đấy! Em biết là anh chỉ thích bánh không nhân thôi mà! Xem này, em có mùi bánh mì đấy! Anh muốn bóp cổ em! Thôi nào! Lại thế rồi! Anh về đi, em đợi con. Anh muốn bóp cổ em! Em làm anh hóa điên rồi! Không được nói đến mùi bánh mì mới ra lò nữa! Không được nói đến sơ-ri nữa! Nếu không anh sẽ giết em đấy! Sơ-ri thì có tội tình gì nào? Em thích ăn sơ-ri! Em thèm một bịch sơ-ri chấm với muối ớt! Anh điên rồi! Anh là đồ quỷ! Để cho em yên đi! Em ghét anh! Và em đã ngủ với một người khác! Và em muốn quên anh đi!...Em ghét anh!... Tha lỗi cho anh... Em đừng tự dằn vặt mình như thế nữa... Đừng nhắc tới chuyện ấy nữa... Anh xin em... Chúng mình sẽ quên chuyện ấy đi... Quên đi em!
Trần chợt nhìn thấy cái bật lửa. Ngọn lửa gas xanh lét. Trên bàn trong phòng ngủ của khách sạn An Bình cũng có một cái bật lửa gas. Nhưng không có mùi xì gà. Chỉ có mùi một loại thuốc lá giả xì gà. Và có rất nhiều sơ-ri. Bịch sơ-ri xanh xanh đỏ đỏ chua chua ngọt ngọt với muối ớt cay cay!
Oh! Something happened to my heart! Em lạnh... Em thấy choáng váng quá! Em sợ lắm... Đừng sợ! Em ngủ đi một lát. Và anh sẽ nấu cho em một nồi súp nóng. Có xương hầm và khoai sọ Lệ Bồ. Rồi em sẽ hết lạnh mà! Anh đã đun nước nóng rồi. Em rửa mặt, ngâm chân vào nước nóng là đỡ đau đầu ngay. Được rồi... Em nằm yên nhé... Anh sẽ mang súp lên ngay bây giờ... Em muốn uống trà với mật ong... ừ... Anh sẽ pha trà ngay cho em... Đừng khóc nữa em! Đừng khóc... Ngày mai anh sẽ mua sơ-ri cho em mà! Sẽ uống cả rượu sơ-ri nữa... Đừng khóc! Sơ-ri cũng giống anh đào mà! Rồi Tết này anh sẽ đi cùng em lên đường hoa mua cành đào cho em... Đào phai... Sẽ có đào phai... Chân em lạnh toát rồi đây này... Để anh ủ cho em... Có mùi gì thế anh? Mùi gì cháy? Ôi em yêu! Nồi súp đã bị cháy mất rồi! Ha ha! Thế là chúng mình không thể cùng gặm chung một khúc xương được nữa! Chỉ bị cháy ở bên dưới thôi em yêu! Em sẽ ăn nước và khoai hầm. Còn anh gặm khúc xương cháy này vậy? Nóng quá má ơi! Anh gặm khúc xương đó thật sao? Nó cháy rồi mà? Không sao em yêu! Anh giống một con chó già quá! Ha ha! Anh loay hoay với khúc xương và anh muốn đập vỡ nó ra! Anh đã mất hai cái răng cửa rồi đấy anh yêu! Không sao! Anh còn đủ sức nghiền nát em! Thôi đi! Món súp của anh làm em bỏng mồm rồi đây này! Tốt quá! Mấy giờ rồi anh? 6 giờ kém 15 phút...
Mẹ Trần đã tắt thở lúc 6 h kém 15 phút chiều. Đúng vào lúc đó Trần cảm thấy cơn đói đang cào cấu chàng. Chàng thèm một ổ bánh mì nóng. Nhưng chàng lại nhìn thấy máu. Đầu tiên là máu màu hoa đào rồi đến máu màu phù dung màu cánh sen máu màu sơ ri máu màu mận chín cuối cùng là máu màu huyết dụ... Máu chảy từ vạt dưới tấm áo choàng màu thiêu thân tràn qua vỉa hè có những mẩu xì gà Black Mild những mẩu bánh mì vụn những tờ giấy lau miệng hiệu Pulppy... Máu chảy qua cánh cửa sắt han gỉ có chùm chìa khóa mười một chiếc vẫn bám chắc vào ổ khóa...
Máu chảy qua gian bếp có nồi xương hầm khoai cháy dở... Máu ướt đẫm tấm drap màu lục nhạt missing you and remembering those times we were together trên lá dương xỉ. Tấm khăn màu huyết dụ vắt lửng lơ bên cái veston đứt cúc trên cùng. Lần cuối cùng chiếc cúc ấy bị đứt hẳn ra và không đơm lại nữa cách đây đã lâu rồi. Cái túi xách bằng vải thô giả thổ cẩm được treo đúng chỗ của nó: trên tay nắm của cánh cửa tủ áo có những manh áo dài tơ tằm màu hoa đào màu phù dung màu cánh sen màu xanh đen... Trần chạm tay vào sợi chỉ bện màu đỏ. Chùm chuông gió lại đung đưa ngoài cửa sổ trên mấy khóm hồng...