Tôi Và Nó
Tác giả: Phạm Hải Anh
Nghe đâu cụ tổ tam đại nhà tôi làm quan  tuần phủ. Chúng tôi là con cháu của ông bà và các cụ kỵ danh giá. Đến  đời bố mẹ tôi thì mất “giá”, nhưng cái danh hờ còn lại cũng đủ nuôi  dưỡng bố mẹ tôi thành những nhà giáo dục đáng kính nể, còn tôi thành đứa  trẻ rất biết vâng lời. 
Thực ra mẹ vẫn bảo tôi bướng ngầm ngay từ  thủa lọt lòng. Lặng lẽ, từng chút một, tôi trườn qua cơn đau sinh nở của  mẹ. Người tôi tím tái đi vì nhịn khóc. Mắt mở thao láo, tôi túm chặt  lấy cái áo choàng của bà đỡ, mười ngón tay bé nhỏ, riết róng như sau này  tôi đã khao khát túm chặt lấy cuộc đời. Bà đỡ nhấc bổng tôi lên như con  mèo con, phát mạnh vào mông tôi, giải thích :”Nó bị ngạt đấy!” Rốt  cuộc, tôi đã gào lên hết cỡ giọng. Cú phát đầy thiện chí vào mông dạy  tôi rằng nếu không khóc, người ta không thể sống được vì nghẹt thở. Còn  cười đã có bà mụ dạy. Tôi nằm trong nôi, u ơ nhoẻn cười với những gương  mặt ghé xuống gần mình. Sau này lớn lên, tôi đã bắt gặp hàng trăm kiểu  cười khác nhau, nhưng chưa thấy người lớn nào cười đúng cách bà mụ dạy.  Nếu là bà, hẳn tôi đã thất vọng lắm. Nhưng bà mụ vẫn kiên nhẫn dạy từng  đứa trẻ sơ sinh cách nhoẻn cười với cuộc đời. 
Mẹ thương tôi mới nứt  mắt ra đã bị đòn, lại lo vì tôi chậm biết đi. Trong vòng tay mẹ, tôi  đứng rất vững, nhưng cứ rời mẹ ra là ngã sấp ngã ngửa. Cha bảo chân tôi  non nớt nên yếu. Nói chung tôi tin cha tôi là người uyên bác và có thể  lí giải cặn kẽ nhiều điều. Nhưng mớ lí thuyết của ông không giúp ông hết  ngạc nhiên khi thấy tôi thỉnh thoảng lại vấp ngã lăn ra giữa con đường  bằng phẳng. Chỉ có mẹ là người đầu tiên không cần giải thích, chạy ra đỡ  tôi lên. Bà đánh đất, đổ tội cho nó đã làm tôi ngã. Mẹ không biết rằng  tôi đang bí mật mò mẫm bài học thứ hai để làm người: học ngã. Cái này tự  tôi dạy tôi thôi. Bài học thứ ba cha đã vô tình dạy tôi khi ru ngủ. Ông  đặt tôi nằm như con nhái bén trên ngực, vừa vỗ nhẹ vào lưng tôi, vừa  ngâm thơ bằng giọng ngái ngủ. Không hiểu sao , bao giờ ông cũng chỉ ru  độc bốn câu Kiều, và ru mãi làm tôi đâm nghiện : 
Trăm năm trong cõi người ta 
Chữ tài, chữ mệnh khéo là ghét nhau. 
Trải qua một cuộc bể dâu 
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Sau  này tôi mắc cái tật cứ nghe ai đọc mấy câu ấy là lập tức thấy buồn ngủ.  Tôi đã lăn ra ngáy khò khò trên lớp khi thầy giáo đang giảng rất xúc  động về “cuộc bể dâu” và thuyết “tài mệnh tương đố”. Thầy tức giận đuổi  tôi ra khỏi lớp vì đã vô cảm trước nỗi đau khổ lớn lao của con người.  Tôi không thể giải thích với thầy được. Tôi biết thầy đã dồn nhiều tâm  huyết và những nỗi bất đắc chí trong cuộc đời để truyền bài học cay đắng  ấy cho chúng tôi. Nhưng tôi đã trót học theo cách khác. Tôi không biết  trên thế gian này bao nhiêu kẻ khốn cùng chỉ có thể ngủ được khi tự an  ủi rằng lắm người còn khổ hơn mình. 
Bài học thứ tư là vào một buổi  chiều, tôi chạy bổ ra khỏi lớp, đũng quần dầm dề nước, xấu hổ ê chề. Tôi  đã tuân thủ tuyệt đối kỷ luật cấm ngọ nguậy trong lớp, cho đến lúc bất  lực thấy dòng nước âm ấm xối ra hai bắp đùi mình. Cái đũng quần sũng  nước dạy tôi rằng đôi lúc, người ta phải vi phạm nguyên tắc để kêu to  lên những nhu cầu thiết yếu của con người. Bài học này tôi ít khi thực  hành. Nó mâu thuẫn về cơ bản với lý thuyết “cá không ăn muối cá ươn” mà  cha mẹ vẫn trộn vào bữa cơm hàng ngày thay cho gia vị... 
Bài học thứ năm... 
Bài học thứ sáu... 
Rồi  đến lúc tôi không buồn đếm những bài học đường đời nữa. Chúng tới tấp  rơi xuống tôi như mưa, nhiều đến mức cha mẹ không còn thì giờ để nhắc  “Con đã thấy chưa?”. Tôi chẳng thấy gì ngoài sự cô độc khủng khiếp. Tôi  trốn vào góc nhà, thì thầm với con chó già về giấc mơ của tôi: 
Tôi mơ, thung lũng mờ sương, rừng đào đỏ thắm, 
suối hoa đào mênh mang đưa tôi về miền xa thẳm, 
Tôi mơ, con ngựa ô dũng mãnh hý dài, yên cương không người cưỡi, 
Tôi mê, chiếc cầu bện bằng quần áo người chết, 
cờ phướn ngả nghiêng, rền rĩ, 
Tôi mê, lọ lục bình cổ men rạn nứt, hương trầm bay, 
xương ông bà tan mủn thành bụi đất, 
Tôi mê, tóc rụng từng mảng, kính gương vỡ vụn, 
người đàn ông không rõ mặt vùi đầu vào đôi vú trinh nữ ủ hương 
Tôi mê, nhà xi măng, quan tài xi măng, đèn nến nhựa, 
mắt thủy tinh không nước mắt, 
Tôi mê, sớm xuân nào áo trắng tóc bím đi trong cỏ, 
ôm giấc mơ và hát... 
Tôi mơ,... những giấc mơ trốn chạy khi mắt vừa mở, 
mười ngón tay trống trải... 
Con  chó già nguẩy đuôi, bỏ đi. Nó chán tôi. Tôi sợ mình không có gì để  chán. Ngoài trời mưa nước lên tầm tã. Tôi hứng nước mưa, lau mốc xanh  trên những bài học cũ, những giấc mơ cớm nắng. Tôi chờ... 
Nó.  Tóc tỉa kiểu con trai, ngắn trụi. Điềm nhiên xẹt qua như một tia chớp  môđen xanh đỏ, nhanh đến nỗi những lời bình luận của các bà trông xe  tầng một rơi lả tả phía sau, không bám được vào người. Cũng chẳng hề gì.  Các bà đem chuyện về nó thân mật phát miễn phí, kèm cái vé trông xe giá  một nghìn đồng. Ai bảo các bà không biết gì về khuyến mại! Chỉ thiệt bà  hàng nước ở xế bên, thông tin nghèo nàn hơn nên ít khách. Bà này một  hôm sà vào hàng phở, gặp nó , bèn ân cần rỉ tai rằng bên ấy họ nói cháu  tệ lắm, thế này, thế nọ... Nó tươi cười đáp “Thế ạ”, rồi xúc thêm ít ớt  thả vào bát phở, ăn ngon lành. Bà bán nước lập tức muốn đoàn kết trở lại  với các bà trông xe. Nó mất luôn đồng minh cuối cùng trong liên minh  các bà. 
Cửa sổ buồng tôi trông thẳng sang nhà nó. Tối tối, dù không  muốn, tôi cứ phải nhìn những lưng áo thay nhau che khuất từng mảng sáng ở  khung cửa sổ nhà nó. Lưng áo con trai, vai ngang và rộng. Mẹ tôi lườm  nguýt bảo bọn con trai bây giờ mù cả. Thứ con gái răng thưa, mắt ướt,  dáng đi õng ẹo như thế là đa dâm, nhà tử tế không ai dám rước. Anh Lương  tôi cãi lại, bảo nó có tiếng cười sang. Giọng trong vắt, vang ngân như  tiếng chuông bạc, khác hẳn điệu cười ré lên như mèo cái của bọn con gái  khu tập thể này. Tiếng cười ấy hiếm lắm, chỉ bắt gặp ở những trinh nữ,  những người có tâm hồn thánh thiện. Vợ anh bĩu môi, khinh miệt :”Cái ngữ  ấy tôi đã mấy lần thấy vác mặt tới phòng hút nạo thai, vô phúc dây vào  nó...”. Mắt chị tối sầm lại. Đã vài lần chị bắt gặp cái nhìn của anh mắc  kẹt giữa cặp chân dài mê hồn của nó. Chị dâu tôi chân chữ bát, đẻ được  hai cô con gái chân cong y như mẹ. Chị vẫn nghiêm nghị dạy chúng nó là  :”Cái nết đánh chết cái đẹp”. Mỗi lần nói như thế lại cao giọng lên,  liếc qua nhà hàng xóm đầy ngụ ý. 
Lúc nào nó cũng đeo trên cổ một túi  bùa nho nhỏ, nghe đâu là kỷ vật mẹ nó để lại. Người đàn bà má hồng chân  cao, lấy đời chồng thứ ba mới sinh ra nó, rồi hậu sản mà chết. Cặp mắt  bà ta trong tấm ảnh cũng đen rợp và ướt át y như mắt nó. Bọn con gái  trong khu tập thể thì thào rằng túi bùa nó đeo trên cổ chính là bùa yêu,  chả thế mà đàn ông cứ mê muội lăn xả vào. Con bé hàng xóm chuyên rình  ngoài cửa quả quyết đã nhìn thấy những ông đầu hai thứ tóc, những anh  thắt cà vạt, những cậu đeo dây chuyền vàng hoặc chẳng đeo gì... tất thảy  cuối cùng đều quỳ xuống, gục đầu vào chỗ ấy của nó mà khóc, rồi đi. Các  bà, các cô ở khu tập thể nghe thế cứ rấm rứt như bị rôm cắn, vừa hả hê,  lại vừa tiêng tiếc. Sau mỗi cuộc chia tay, sân khu tập thể vắng hẳn,  cửa nhà nó đóng im ỉm vài ngày, rồi bật mở. Nó hiện ra, đẹp lộng lẫy hơn  bao giờ, túi bùa rung rinh trên bộ ngực vươn cao thách thức, giọng cười  ngân vang như chuông bạc. Và sân khu tập thể lại đông chật các loại xe  dập dìu. 
o0o 
Trong lúc ấy, tôi vẫn kiên nhẫn  bên cửa sổ, tay phải cầm những bài học, tay trái ôm những giấc mơ. Tôi  không có bùa yêu, nhưng tôi biết chờ đợi... 
Đó là một ngày chớm  xuân, mưa giăng mù trời. Gốc mai già nhà tôi mấy năm không hoa chợt nảy  nụ xanh biêng biếc. Đúng bữa ấy, chuông cửa reo. Mẹ tôi cuống quít dọn  dẹp nhà cửa, giục tôi trang điểm. Nhưng tôi biết không cần thiết. Tôi  nhận ra anh ngay lập tức. Gương mặt ẩn hiện trong những giấc mơ của tôi.  Ngực tôi ngủ yên sau lần áo mỏng lần đầu tiên chợt căng lên, tròn đầy.  Tôi nghe tóc mình dào dạt chảy, óng mượt, dài, dài mãi. Tôi mỉm cười,  đưa tay cho anh... 
Đúng lúc ấy, nó bước qua. Cặp chân dài, bùa yêu  rung rinh trên ngực. Họ nhìn nhau. Trong một thoáng, tôi thấy bàn tay  anh khựng lại, và mắt nó mở to đến dại khờ. Nhưng có thể tôi đã nhầm.  Chẳng có gì xảy ra cả. Nó bỏ đi. Tôi vịn vào cánh tay anh ấm áp, vững  chãi. Đêm đó, tôi mơ. Anh bọc tôi trong chiếc lá sen xanh thơm mát, ru  tôi bồng bềnh. Tôi không còn là tôi nữa. Tôi là cô bé Tí Hon, là người  đẹp thiếp ngủ trên thuyền lá sen chờ nụ hôn của chàng hoàng tử. Nhưng  chẳng nụ hôn nào chạm xuống môi tôi. Hôm sau, anh không đến. Hôm sau  nữa... Và cả mùa xuân đi qua! Thế giới cổ tích của tôi không cầm chân  anh được. Ngày ngày, tôi phấp phỏng nhìn sang khung cửa sổ nhà nó. Không  thấy bóng anh. Cửa đóng im ỉm. Sân khu tập thể vắng ngắt, chẳng ai đến  gửi xe. Chiếc lá sen xanh trong mơ của tôi héo dần... 
Rất lâu sau,  một lần tình cờ tôi gặp nó. Tóc nó vẫn cắt cao y như thế, cổ áo hở rất  rộng. Ngực nó phô ra, trống trải, túi bùa yêu đã biến mất. Chúng tôi  nhìn thẳng vào mắt nhau. Lần đầu tiên, tôi nhận thấy ở đáy sâu đôi mắt  đen ướt át của nó có cái gì như thể đau đớn và hoài nghi. Chúng tôi cứ  đứng thế, đối diện nhau, giữa trời nắng chang chang. Không có Anh. Chỉ  có tôi và nó. Tôi và Nó...