Thay vì đặt chùm hoa vào bàn của Ngọc Hân, Bảo lại đặt nó vào bàn của... Trâm Anh ! Oái, gì kỳ vậy nè ! Thằng này có uống lộn thuốc không hay run quá rồi quáng gà chăng ? Cả Ngọc Hân và Trâm Anh đều đã thấy ! Qua cử chỉ của hai người họ tôi đoán biết, cả hai cũng ngạc nhiên vô cùng. Vì khoảng cách quá xa, nên tôi không nghe được ba người họ đang nói gì, chỉ thấy rằng sau một lúc thì Trâm Anh có phần bẽn lẽn, và Ngọc Hân quày quả bỏ ra khỏi lớp. Í chà chà, cái thằng Bảo khờ khạo này đang muốn giở trò gì đây ! Phen này, phải lôi nó ra tra khảo mới được. Dám cãi lại Quân sư thì chết chắc ! o0o Thế là tung tích của "quân sư quạt máy" đã bị bại lộ Ngọc Hân làm mặt giận với tôi mấy ngày liền vì hai "tội trạng" 1. biết mà hông chịu nói, còn bày trò 2. dám bịa chuyện gạt nàng Hum..mà cái tội thứ hai coi bộ nặng nhất cho nên nàng cho tôi dze ngọt xớt. Bao nhiêu lần nài nỉ đi xem xi nê đều bị nàng lắc đầu từ chối. Bao nhiêu lần hối lộ, xin huề bằng mấy bịt kẹo me đều bị nàng hổng thèm chiếu cố. Rồi tới các tờ thư xin lỗi đều không được nàng ghé mắt duyệt quạ Khổ rồi các bạn ạ ! Chuyện gì chứ, chọc con gái giận thì trời gầm cũng hông chịu tha đó ! Thằng Bảo này quả thật là báo hại tôi mà. Tư. dưng đi "khai báo" với nàng đầu đuôi tỉ mỉ làm chi để giờ đây tôi phải ôm lấy một cái bầu tâm sự đầy căng. Vài tuần trôi qua, Ngọc Hân vẫn còn làm mặt giận với tôi. Thú thật, tôi cũng chả biết vì sao nàng lại giận tôi day dẳng đến như vậy. Nếu xét về các tội trạng mà nàng đã "phán" thì tôi nghĩ tội của tôi cũng nên được "châm chước" và "khoan hồng" tí ti chứ. Chẳng qua tôi chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ hai người bạn của mình mà thôi. Thật là chả hiểu nổi. Bí đường, tôi bèn tìm đến Trâm Anh, cô bạn gái thân nhất của nàng với bịt chè đậu trên taỵ Tôi hỏi Trâm Anh, Trâm Anh chỉ liếc xéo tôi một phát lạnh như nước đá, bén như dao bào, sau khi đã tận tình chiếu cố bao chè đậu - Nhân làm cái gì thì tự Nhân biết Câu trả lời "lỗ vốn" quá, vì nếu tôi biết thì tôi đâu cần gặp Trâm Anh để hỏi làm chi ! Thắm thoát mà chỉ còn hai tháng nữa là chúng tôi sẽ thi vào đại học rồi ! Bài vỡ ôn thi mỗi lúc một nhiều, cho nên, tôi dần dần vơi đi những "dày vò" trong lòng mình. Cho đến một hôm, Ngọc Hân vì bị bệnh, không đến lớp được Nàng tìm sang tôi để mượn bài học. Khi đón Hân ngoài cổng, không hiểu sao,tôi lại bối rối vô cùng, cứ ú a, ú ớ,chả biết nói chị Phần Hân, gương mặt nàng vẫn "lạnh lùng tới bến" và ánh mắt nhìn tôi vẫn đầy nghiêm nghi. - Tối nay, Nhân học bài xong mang tập sang cho Hân mượn nhé ! - Được mà, không thành vấn đề ! Chợt nghe tiếng nhạc văng vẳng từ trong phòng của tôi, nàng tròn mắt hỏi: - Leonel Richie? Tôi gật đầu ! Nàng chợt tỏ ra vui vẻ: - Nhân có thể cho Hân mượn sang lại được không ? - Chuyện nhỏ ! tối nay Nhân sẽ sang cho Hân luôn ! - cám ơn trước nha ! - Ừm... không có gì ! tối nay Nhân qua hén Nàng gật đầu rồi quay bước ra về. Tôi ngớ người ra vì còn nhiều điều tôi muốn nói cùng nàng lắm. Nhưng không hiểu sao, khi đối diện với nàng, tôi lại không nhớ được cái chi cả. Rất may, đầu óc "Gia Cát Lượng" của tôi lại đem đến cho tôi một "sáng kiến"... Tôi lật đật đóng sầm cửa, ba chân, bốn cẳng chạy tót vào trong phòng tí nữa là tông phải mẹ tôi - Thằng khỉ ! lớn đầu rồi mà còn chẳng có ý tứ gì ca? Mẹ mắng tôi. Nhưng tôi chỉ cười thầm, vì rằng mẹ có biết đâu, thằng con của mẹ vốn có rất đầy "ý tứ" đó
Không rõ là tôi lại làm sai cái gì đây các bạn ạ cho nên từ sau cái hôm Ngọc Hân trả lại cho tôi cuốn tập, thì nàng lánh né tôi chả khác nào như lánh tà. Cái tánh của tôi lại gàn bướng có hạng. Cho nên, tuy rằng tôi muốn gặp Hân để "làm sáng tỏ vấn đề" nhưng hai cái chân của tôi lại chả chịu lê qua gặp nàng tí nào cả.
Rồi kỳ thi cuối khóa cũng đã đến. Tôi cũng như Hân đều bù đầu vào bài vỡ ! Suốt hai tuần liền, chúng tôi chỉ "nhìn thấy nhau" vài lần trong trường mà thôi, rồi ai lại trở vào phòng thi của người đó... Thi cử xong xuôi, lớp chúng tôi tổ chức buổi cắm trại ngày hôm nay tại Lái Thiêu ! Đây có lẽ sẽ là buổi cắm trại cuối cùng có đầy đủ mọi thành viên của lớp, và cũng là buổi trại để tiễn biệt nhau bước ra khỏi ngưỡng cửa của nhà trường trung học Bên ngoài sau bửa ăn trưa, rãi rác từng nhóm đang quây quần trò chuyện dưới những gốc cây, xum xuê bóng mát. Thằng Bảo và... Trâm Anh cũng đang ngồi cạnh nhau. Tôi chợt phì cười khi nhìn hai đứa nó. Bao nhiêu "kế hoạch" mà tôi đưa ra, rốt cuộc lại không có ăn nhập vào đâu cả. Chẳng những vậy, kết quả còn ngoài dự kiến của mọi người. Bảo thì xoay sang "cặp kè" với Trâm Anh. Hắn có lần đã vỗ vai tôi thích thú - Bây giờ tao mới biết, tao và Trâm Anh hợp nhau lắm. Dù sao cũng cám ơn những gì mà mày đã giúp cho tao. Nè, Nhân à, tao nghĩ bây giờ đến lúc mày tự lo cho mày rồi đó Lo cho tôi?? Lo gì chứ ! Ngọc Hân còn "làm mặt ngầu" với tôi kia kìa. Suốt cả buổi sáng nay, nàng có nói gì đến tôi đâu ! Chán thật các bạn ạ ! Không lẽ nào tình bạn giữa tôi và Ngọc Hân trên 10 năm qua, nay lại tan vỡ cả sao? Buồn buồn, tôi với tay ôm lấy cây guitar. Một cảm xúc chợt đến, nhè nhẹ len vào cõi lòng tôi khiến cho tôi bồi hồi, rồi say sưa thả hồn theo những âm điệu chợt tìm được Tối lại, cả lớp quay quanh ngọn lửa trại bập bùng. Những tiết mục văn nghệ "bỏ túi" lần lượt được trình diễn thật hào hứng và vui nhộn. Cây đàn guitar được truyền đến tay tôi. - các bạn thân mến ! Tôi nói mà đôi mắt hướng về Ngọc Hân thật chân thành: chúng ta sắp sửa chia tay nhau, sắp sửa chia tay cùng tuổi học trò trung học, một lứa tuổi đầy ắp những kỷ niệm đáng yêu... Tôi ngưng một tí khi bắt gặp ánh mắt của Ngọc Hân. Một thoáng xao động dâng trào: - Đối với Nhân, tôi tiếp, đã có những hình ảnh kỷ niệm thật dễ thương, và cũng đã có những điều mà có lẻ suốt cuộc đời này Nhân không quên được ! Ngày hôm nay, Nhân xin gởi đến các bạn một ca khúc mà Nhân vừa sáng tác lúc chiều này - Ui chà, dữ dội nghen - ác liệt vậy ta Đợi cho cả lớp thôi chọc phá, tôi lại nhìn sang Ngọc Hân tiếp lời: - Tuổi học trò sở dĩ đẹp vì nó hồn nhiên và trong sáng. Ngày mai này chúng ta chia tay nhau, Nhân mong rằng những gì buồn phiền giữa chúng ta của ngày hôm qua hãy xí xoá hết, để chúng ta cùng giữ cho nhau những hình ảnh đẹp nhất của tuổi học trò làm hành trang trên bước đường đời mai sau... và bây giờ Nhân xin được hát tặng các bạn và tặng riêng cho một người bạn mà Nhân rất quí mến xem như là đóng góp một ít kỷ niệm trong mớ hành trang của các bạn nhé. Tràng pháo tay vang lên. Tôi cười khe? - Bản nhạc có tên là Tỏ Tình Cả lớp lại vỗ tay rào rào rồi nhường ngay bầu không khí yên lặng lại cho tôi này người em ơi người em áo trắng học trò từ bao giờ lòng tôi, em ghé đến phút giây nào nhìn em, tôi đắm say phút giây nào tình yêu đến trong tay Tôi hát say sưa. Đem tất cả lòng mình tuôn ra bài nhạc mà tôi đã phổ từ bài thơ hôm nào, tôi đã cố tình "để quên" trong quyển tập khi cho Ngọc Hân mượn Làm sao nói nói được lời yêu em Làm sao nói nói cho em được biết Làm sao nói nói cho vơi buồn nhớ Nói yêu em nói bằng nhịp đập trái tim tôi
Tràng pháo tay kéo dài sau khi tôi chấm dứt bài nhạc. Đôi mắt Ngọc Hân nhìn tôi thật lạ long lanh ngời ngợi như những vì tinh tú trên trời... o0o Thằng Bảo sau khi chúc tôi vài câu rồi vội bước sang một bên cùng với Trâm Anh để nhường chổ lại cho Ngọc Hân. Nàng đến cạnh bên tôi, nụ cười bẽn lẽn nở ra trên môi: - Ra Nha Trang nhớ viết thư về chọ. gia đình... và chọ. tụi này nha Tôi cũng chợt trở nên lúng túng lạ ! Chiếc ba lô với vài thứ lỉnh kỉnh vào lúc này thật là có công hiệu để cho hai tay tôi không còn cảm thấy bị thừa thải. - Ra ngoài đó ráng học... rảnh thì... - thì sao? tôi ấp úng không kém nàng - Ồ..ừm..rảnh thì..mới được quyền nhớ tí ti Tôi chợt cảm thấy vui vui, và chính nổi vui đó khiến cho tôi mạnh dạn hơn - nhớ ai mới được chứ ?? tôi chọc nàng - xí ! hông thèm - à nè ! nàng nghểnh mặt nhìn tôi nở một nụ cười dí dỏm - gì hơ? - cuốn băng nhạc của Leonel Richie đó Vừa nghe nhắc đến cuốn băng ấy, tôi đã giật mình, mắc cỡ. Riêng Ngọc Hân, nàng chợt trở nên "nhỏng nhẻo" ngắt tay tôi thiệt đau: - thí ghét ! Nhân có biết ai là người đầu tiên nghe cuốn băng đó không ? - Không phải Hân sao? tôi tròn mắt. Nàng lắc đầu quầy quậy - không phải Hân, mà là bà chị của Hân đó - Í trời, chết Nhân rồi - Ừa... chết Nhân mặc kệ, nhưng chết Hân trước đây nè, bị bả chọc quê quá đi, thí ghét Nhân quá, nên hông thèm nói chuyện với Nhân đó Vậy thì quả là chết tôi thiệt rồi các bạn ạ vì rằng trong cuốn băng đó mặt A thì tôi thâu cho Hân đầy đủ những bài nhạc của Lionel Richie, còn mặt B là... phần xin lỗi và... tâm sự của Nguyễn Trọng Nhân, tức tôi đây..Vậy mà bà chị nàng nghe qua trước thì quả là chết chắc - trời ơi, đã thế, chị Hoa đâu có biết, đi vặn âm thanh thiệt là lớn... may mà bửa đó ở nhà chỉ có hai chị em, không thì Hân ngắt cho Nhân te tua luôn Tiếng còi xe lửa rút lên từng hồi, báo hiệu đoàn tàu sắp sửa lăn bánh khởi hành. Tôi vội vả bắt tay Bảo, và Trâm Anh tạm biệt - Lần tới về sẽ nhéo cho Nhân biết tay ! Ngọc Hân nheo mắt nhìn tôi cười, lén dấu hai giọt lệ long lanh vừa tuôn ra Tôi nắm lấy bàn tay của nàng, nói thật khẻ thật tha thiết: - Nhân sẽ nhớ Hân thật nhiều - Hân cũng vậy ! Nhân ra ngoài đó học ráng giữ gìn sức khỏe nha... Rồi nàng nói nhanh khi tôi đã bước lên tàu: - Hân sẽ chờ... Đoàn tàu đã lăn bánh. Tôi ghi khắc vội vào con tim nụ cười của nàng, và bất chợt, bên tai tôi vẳng về lời nói hôm nào của Ngọc Hân: - Tất cả những gì mà Bảo làm... nói thật ra không khác gì lời tỏ tình của chính .. Nhân, vì rằng Nhân hiểu Ngọc Hân thích điều gì hơn là Bảo ! nhưng có điều là Nhân mới chính là chàng Ivan ngốc nghếch chứ không phải là Bảo, vì rằng Nhân hông biết là từ lâu, Ngọc Hân đã rất mến Nhân Tôi chợt mỉm cười ! Không đâu các bạn ạ ! tôi sẽ không còn là anh chàng Ivan ngốc nghếch khờ khạo như trong chuyện cổ tích nước Nga đâu !! Tỏ Tình, làm sao để tỏ bày tình cảm đây?? Tôi đã biết rồi, chỉ cần có hai con tim cùng rung động thực sự thì chắc chắn rằng tầng số của chúng sẽ giao cảm nhau... Đó chính là tín hiệu của Tình Yêu, là lời Tỏ Tình tuyệt vời nhất Hết