watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:20:5928/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Tình Yêu
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 2
Phải suy nghĩ mất mấy ngày Diệu Anh mới dám đến nhà Thành..

Cô gõ cửa. Mẹ Thành ra mở, thấy cô, bà không nói gì, sập ngay cánh cửa lại. Tiếng Thành trong nhà hỏi.
-Ai đấy hả mẹ?
Không nghe thấy tiếng bà trả lời. Một lát sau Thành ra mở cửa. Thấy cô anh sượng sùng
-Xin lỗi em. Mẹ anh…..
Cô vội vã ngắt lời anh bằng một giọng buồn buồn
-Không sao đâu anh. Em đáng bị như thế
-Vào nhà đi em.

Họ vào trong nhà. Thành lo ngại nhìn vẻ mặt lầm lì của mẹ. Anh đưa mắt về phía bố cầu cứu. Ông đứng lên tươi cười
-Diệu Anh đấy à. Lâu lắm rồi mới gặp. Ngồi đi cháu. –Ông quay sang vợ --Bà gặp cô Liên chưa?Sáng nay cô Liên cho người đến báo bà cụ vừa bị ngã.
Mẹ Thành hoảng hốt đứng dậy
-Sao ông không nói sớm. Tôi phải sang ngay bên ấy đây. Ông đưa tôi đi nhé.
Ông đứng lên bảo với Diệu Anh
-Cháu ngồi nói chuyện với Thành bác phải đưa bác gái đi có việc.
Hai ông bà đi rồi.Diệu Anh mới bảo thành.
-Ta vào phòng của anh . Em muốn xem phòng của anh như thế nào.

Họ vào phòng Thành. Nhìn thấy tấm ảnh của mình để trên bàn làm việc,lòng cô nhói buốt. Gần hai mươi năm rồi anh vẫn không quên được mình. Làm sao để anh quên được mình đây? Một cảm giác tội lỗi tràn ngập trong tâm hồn cô. Họ cứ im lặng ngồi bên nhau. Có quá nhiều điều muốn nói mà không thể nói.
-Em sống thế nào? Hạnh phúc chứ?

Cô gái nhìn anh. Ánh mắt u buồn như một lời trách móc. Hạnh phúc? Thế nào là hạnh phúc? Một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi,một cuộc sống không phải lo về tiền bạc. Một đứa con ngoan ngoãn giỏi giang. Đủ chưa?Chưa đủ! Còn thiếu một thứ. Tình yêu! Một thứ không hình, không bóng, hư vô hơn cả những gì hư vô nhất, nhưng thiếu nó tất cả đều sẽ chết. Thiếu nó, ngôi nhà to đẹp sẽ biến thành nhà mồ,bữa ăn ngon sẽ biến thành vô vị, nhạt nhẽo. Từ khi có đứa con, em tưởng lấy tình yêu con để thay thế cho tình yêu của anh. Nhưng không được. Tình Yêu! Một tình cảm không có một thứ gì có thể thay thế. Em thiếu nó. Vậy em có hạnh phúc không?

Nhìn ánh mắt của Diệu Anh, Thành bỗng thấy ân hận. “Tại sao mình lại đi hỏi em câu đó?” Mình với em ai hạnh phúc hơn? Chắc chắn là mình rồi. Mình có thể sống với tình yêu của mình, với nỗi nhớ của mình mà không phải che dấu. Còn em? Em có dám sống với tình yêu của em, nỗi nhớ của em không?Hay em phải che dấu đi tình cảm ấy trước chồng và con của mình. Em ơi ! sao em khổ thế?

Họ cứ thế nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ không lời. Cả hai đều kìm nén. Cả hai đều muốn nhận về mình những thiệt thòi. Đều muốn dấu đi những đau đớn của mình cho người kia yên dạ. Tình yêu lạ thế chỉ muốn cho đi mà không muốn nhận về.
Diệu  Anh nhìn lên trên giá sách. Bất chợt cô nhìn thấy  một tờ giấy. Người cô run bắn lên trong một nỗi đau đớn đến cùng cực. Cô cầm tờ giấy ấy xuống, giở ra. Tờ giấy chứng nhận hiến máu nhân đạo và mấy tờ tiền. Tất cả đã ố vàng theo năm tháng. Cô cắn chặt môi cố gắng ngăn dòng nước mắt cứ chực trào ra
-Anh cho em xin những thứ này.
-Đừng! –Thành hoảng hốt. –Em đừng giữ nó. Để anh đốt nó đi..

Anh cố gắng giằng lại tờ giấy và những đồng tiền trong tay Diệu Anh nhưng cô đã giấu nó ra đằng sau lưng.
-Không! Em phải giữ những thứ này.
Cô kiên quyết. Thành nhìn cô phân trần :
-Anh cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa nên anh mới giữ lại vật này. Nếu anh biết sẽ gặp lại em thì anh đã đốt nó đi rồi.

Cô nhìn anh. Đau đáu một nỗi đau. Thăm thẳm một nỗi buồn. Cô nói nhỏ như là đang nói với chính mình
-Anh có thể đốt chính trái tim mình được không?—Rồi không thể kìm nén nổi mình, cô gục vào ngực anh . Nước mắt lặng lẽ chảy—Anh ơi! Lúc anh rút máu ra cứu sống cuộc đời em thì cũng là lúc em giết chết cuộc đời anh. Em biết lấy gì để chuộc tội với anh đây?

Thành nâng đầu Diệu Anh lên. Cái mạnh mẽ đàn ông đã trở lại
-Em muốn chuộc tội với anh bằng những dòng nước mắt sao?—Thành cười, lắc lắc cái đầu. –. Thôi, Ta đừng nói đến chuyện cũ nữa. Mà con bé có biết về quan hệ của chúng ta không?
-Không! Con bé chưa biết.
-Ừ. Đừng nên cho nó biết về quan hệ của chúng ta.

Họ đã cố gắng dấu con bé nhưng không được. Một buổi tối, Diệu Anh đang ngồi chấm bài thì con bé mở cửa  bước vào. Nhìn con gái, cô hoảng sợ. Mặt nó bừng bừng tức giận.
-Có việc gì đấy con?

Cô hỏi. Nó không trả lời mà đặt mạnh trước mặt cô cuốn nhật ký của mình. Cô giật mình.
-Sao con dám đọc trộm nhật kí của mẹ?
-Mẹ! –Con bé kêu lên. –Con thất vọng về mẹ.
Nói rồi nó òa khóc và bỏ chạy. Cô vội vàng đuổi theo kéo nó lại.
-Mẹ thề với con là mẹ chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với bố và con.
Con bé ngẩng lên nhìn mẹ với cặp mắt mọng nước mắt
-Thầy con mà có thể làm điều gì có lỗi với mẹ sao? Chỉ có mẹ có lỗi với thầy thôi.

Rồi nó không nói gì nữa. nhưng từ đấy nó bắt đầu đổi khác.

Cái dễ nhìn thấy nhất là nó không nói chuyện với mẹ nữa. Ngày trước mỗi lần đi học về là nó láu táu kể cho mẹ nghe đủ mọi thứ chuyện ở lớp. Nó có thể tâm sự với mẹ mọi thứ nhưng bây giờ thì nó tránh nói chuyện với mẹ. Đi học về là nó vào phòng của mình đóng cửa lại và đặc biệt là không bao giờ nó sang nhà bà ngoại nữa. Diệu Anh đau đớn nhìn đữa con gái đang tuột dần ra khỏi vòng tay mình mà cô không thể làm gì được. Cô biết, ở cái lứa tuổi chưa phải là người lớn nhưng cũng không còn là trẻ con của nó, nó nhìn cuộc đời bằng một cặp mắt nghiêm khắc. Trong nó chỉ có hai từ Đúng và Sai và thật là đau đớn cho cô và cũng là điều đau đớn cho nó từ Sai lại thuộc về cô, mẹ của chính nó. Biết nói gì với con đây? Vì chính cô , cô cũng không biết nói gì về chính mình. Cô quyết định đốt cuốn nhật ký. Buổi chiều hôm đó, cô đang ngồi đốt cuốn nhật ký của mình ở ngoài sân thì con bé về. Nó nhìn cô không nói gì. Nó vào phòng cô, một lúc sau mang ra cho cô tờ giấy chứng nhận hiến máu nhân đạo và những tờ tiền.
-Sao mẹ không đốt nốt tờ giấy này và những tờ tiền độc ác của bà ngoại. Đốt hết cả đi cho lòng được thanh thản.

Diệu Anh ngã ngồi xuống sân. Trời ơi! Nó học đâu được giọng nói cay độc ấy? Không thể chịu đựng nổi và bất lực cô đành đến tìm gặp Thành. Cô kể lại cho anh nghe hết mọi chuyện rồi nói.
-Bây giờ chỉ có anh mới cứu được em thôi.
Thành thở dài.
-Thôi được. Để anh nói chuyện với nó.
Tối hôm sau, lúc cả nhà đang ngồi ăn cơm thì có chuông điện thoai. Diệu anh đứng lên nhấc máy rồi quay sang con gái.
-Thầy Thành muốn nói chuyện với con.
-Thế ạ.

Con bé mắt sáng rực. Nó bỏ vội bát cơm xuống chạy đến cầm máy. Diệu Anh ăn cơm nhưng cố lắng tai nghe xem con bé nói gì. Chỉ thấy nó “Vâng” liên tục rồi cô nghe thấy nó nói.
-Tám giờ tối nay ạ? Vâng. Phải xin phép mẹ ạ? Có cần phải thế không hả thầy?
Lắng đi một lúc  rồi cô thấy nó “Vâng” một tiếng ỉu xìu. Cơm xong, nó vội vàng đi rửa bát đũa. Thỉnh thoảng cô lại thấy nó liếc nhìn lên chiếc đồng hồ. Gần tám giờ, Cô thấy nó tần ngần rồi lần lần đến gần mình. Cô cười thầm nhưng cứ lờ đi.
-Mẹ!
Lâu lắm rồi cô mới lại được nghe tiếng “Mẹ” từ miệng con. Người cô rung lên vì cảm xúc.
-Gì thế con?
-Thầy giáo con hẹn con đến nhà.  Mẹ cho phép chứ ạ?
-Ừ con đi đi.

Nó chỉ đợi có thế là lao vội ra ngoài cửa.

Không biết anh đã nói với nó những gì nhưng hôm sau với mẹ nó bắt đầu thay đổi. Không thể nói là giống như ngày xưa nhưng khoảng cách giữa hai mẹ con đã thu hẹp rất nhiều. “Em lại mắc nợ anh lần nữa” Cô cay đắng thầm nghĩ.

Sau khi thi quốc tế về,lớp luyện thi giải tán, Thành không còn dạy con bé nữa nhưng thỉnh thoảng nó vẫn đến nhà anh hỏi bài.

Thời gian trôi đi vùn vụt, Chẳng mấy chốc mà lớp mười hai qua đi. Một buổi sáng Thành gọi điện đến nhà cô báo tin
-Con bé nhận được một xuất học bổng của chính phủ Mỹ. Nó sẽ học tại trường đại học Harvard.

Cô lặng đi vì sung sướng và cảm động. Cô biết , suất học bổng này không phải chỉ bằng tài năng của con gái mình là có thể nhận được. Em lại mắc nợ anh rồi. Đến tối, vào giữa bữa ăn, cô thông báo tin này với cả nhà. Mọi người reo lên sung sướng nhưng con bé thì mặt tỉnh nhưng không. Nó tuyên bố giọng ráo hoảnh :
-Con không đi Mỹ. Con sẽ vào học khoa tin trường đại học Tổng hợp.


Diệu Anh choáng váng. Bây giờ thì cô  hiểu cái gì đã xảy ra bên trong con bé. Khoa tin trường đại học tổng hợp là khoa mà chính anh làm trưởng khoa. Đến tối khi mọi người đi ngủ cả cô vào phòng con bé. Hình như nó biết là cô sẽ vào. Nó nhìn cô chờ đợi với một vẻ mặt căng thẳng. Cô ngồi xuống giường nhẹ nhàng hỏi con.
-Con quyết định vào học trường đại học tổng hợp thật đấy à?
-Vâng.
Con bé trả lời cô với vẻ mặt kiên quyết.
-Có phải là vì….
Đến đây, cô ngập ngừng không biết mình nên nói thế nào nhưng con bé nói ngay.
-Vâng! –Rồi nó nhìn cô chăm chú và hỏi lại—Mẹ phản đối sao?

Diệu Anh ngồi ngây người ra không biết trả lời con như thế nào. Cô biết, ở lứa tuổi của nó mọi thứ đều mong manh rất dễ đổ vỡ. Mọi suy nghĩ và tình cảm của con bé đều được xây dựng trên một mầu hồng rực rỡ của cổ tích và huyền thoại. Nếu không cẩn thận để cho niềm tin của nó sụp đổ thì rất có thể con cô sẽ trở thành một kẻ tàn phế về tâm hồn. Nhưng là một người mẹ, cô hiểu những gì sẽ chờ đợi con bé ở phía trước. Đợi mãi không thấy mẹ trả lời, con bé hỏi tiếp.
-Chẳng lẽ mẹ lại giống bà ngoại sao?

Cô thoáng rùng mình. Có một cái gì đó không ổn ở đây. Cô túm chặt lấy vai con bé hỏi nét mặt nghiêm nghị.
-Mẹ muốn hỏi con : Con làm điều ấy là vì con yêu thầy hay vì…
Cô chưa kịp nói thì con bé đã trả lời ngay.

-Vì cả hai. Con yêu thầy và con cũng muốn thay mẹ trả nợ cho thầy.

Diệu Anh ôm chặt lấy con. Nước mắt cô chảy dài. Một lúc sau, cô nặng nề đứng dậy.
-Nếu vì con yêu thầy thì mẹ đồng ý . Nhưng nếu vì con muốn thay mẹ trả nợ cho thầy thì mẹ không cần con làm điều này và thầy con càng không cần.

Đến lượt con bé sững sờ. Nó không ngờ mẹ lại đồng ý. Nó ôm chăt lấy mẹ
-Mẹ!
Nó kêu lên một tiếng nho nhỏ.

-Em điên à? Sao em lại đồng ý.
Thành quát lên. Diệu Anh lúng túng.
-Nhưng em biết nói gì với con bé đây? Liệu em có thể nói “Không được” với nó không trong lúc anh tốt như vậy và em mắc nợ anh nhiều như vây?
-Thế em định dùng con bé để gán nợ cho anh sao?.

Câu hỏi của Thành sắc như một lưỡi dao làm cô rợn hết cả người.
-Không! Em….
Thành cắt ngang lời cô.
-Anh không cần em thương hại. Anh không lấy vợ là vì anh chưa muốn lấy vợ chứ không phải là anh không thể lấy được vợ. Em gọi nó đến đây. Anh sẽ nói chuyện với nó.
Anh đưa di động cho cô. Cô bấm máy. Khi tiếng con bé vang lên trong điện thoại thì anh giằng lấy máy.
-Alô Quỳnh Anh hả? Thầy Thành đây. Em có bận không? Bây giờ em có thể đến nhà thầy được không? Đến ngay nhé . Thầy đợi.
Thành tắt máy xong quay lại bảo với cô.
-Tị nữa con bé đến đây anh có hỏi gì thì em cứ sự thật mà nói nhé.
Con bé đến. Nó sững người khi nhìn thấy mẹ. Thành tươi cười chỉ vào cái ghế.
-Ngồi xuống đây cô trò. Thầy nghe mẹ em nói em yêu thầy. Có đúng vậy không?
Con bé lườm mẹ một cái đầy thù hận. Mặt nó đanh lại.
-Vâng!
-Và mẹ em cũng đã đồng ý?
-Vâng!
Thành im lặng một lúc. Đột nhiên anh quay sang hỏi Diệu Anh.
-Trước mặt con gái em, em hãy nói cho anh biết em có còn yêu anh không?

Con bé nắm lấy mép bàn. Những ngón tay của nó bấu vào mép bàn khiến nó trở thành trắng bệch. Nét mặt nó căng thẳng. Nó chăm chăm nhìn mẹ đợi một câu trả lời. Diệu anh cúi đầu nói như ngạt thở.
-Có! Em vẫn yêu anh.
Anh quay sang con bé
-Em nghe rõ chưa? Mẹ em yêu thầy. Nếu em cũng yêu thầy thì liệu em có dám san sẻ tình yêu của em với mẹ không?

Con bé im lặng suy nghĩ một lúc rồi nó gật đầu quyết liệt.
-Có!
Thành cười kéo con bé vào lòng.
-Con ơi ! Thế thì đấy không phải là tình yêu rồi mà chỉ là một thứ tương tự tình yêu thôi con ạ. Con biết vì sao không? Vì tình yêu là thứ duy nhất không thể san sẻ cho dù là hai mẹ con.
Con bé bặm môi suy nghĩ một lúc. Mặt nó dần dần đỏ bừng. Nó gỡ tay Thành ra rồi vùng bỏ chạy.
-Quỳnh Anh
Diệu anh gọi với theo. Cô định đuổi theo con bé nhưng Thành ngăn lại.
-Em cứ kệ nó. Nó nghĩ ra rồi đấy và nó đang xấu hổ
-Em lại mắc nợ anh rồi.
Cô nói nhỏ. Thành cười nhìn xoáy vào mặt cô
-Bây giờ thì anh định đòi nợ em đây.
Cô rùng mình sợ hãi
-Anh định đòi nợ bằng cách nào?
Thành im lặng. Trống ngực cô nện liên hồi.
-Bằng một nụ cười. Chẳng lẽ em lại không biết là chỉ khi nào em cảm thấy hạnh phúc thì anh mới thấy mình thanh thản sao. Nào bây giờ em hãy nhìn anh và cười lên.

Cô nhìn anh và nở một nụ cười. Tuy nhợt nhạt nhưng là một nụ cười.
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 89
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com