Chỉ mục bài viết |
---|
Tình Như...!?! |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Tất cả các trang |
Đá mài nè
-Sẵn dây chị gom hết dao lại, tôi mài dùm cho
-Cha biết mài dao không mà làm phách dị coi chừng bị đứt tay
-ờ mài bén hết chê nỗi, mấy người mài dao bén là ghen số một phải không ?
-Ai nói vậy ? chớ không phải người mài dao bén là người có tánh kiên nhẫn sao, để tôi bữa hết đống củi này dùm chi cho
-Trung cái gì cũng giỏi nghe
-Tán gái là dở ẹt
-Vậy sao có nhiều người tình vậy
-Tôi đâu biết tán ai Bản tánh mặc cảm thường im lặng và lơ đãng
-Tại sao lại lơ đãng ?
-Mối tình đầu là một bài học quý giá dạy tôi rồi nên ít chú ý tới ai vả lại hay nghĩ cuối cùng rồi cũng tan vỡ, yêu để làm gì bỗng nhiên thấy chán và sợ
-Giết bỏ cái mặc cảm ấy đi để đời sống còn lối thoát và làm lại cuộc đời đi Trung Tình yêu cũng mông mênh đẹp và quyến rũ lắm...
-Nhưng không biết đến bao giờ mới tìm được lối thoát hy vọng có người hiểu tôi cho tôi niềm tin của cuộc đời và sự sống
-Hạnh mong Trung tìm được người ấy
-Đời như một thấu kính hội tụ người ta không bao giờ cần hiểu chỉ biết tiền và sự giàu sang
-Có người cũng đâu cần những thứ đó, yêu mà cứ nghĩ ngày mai tìm người giàu, đẹp trai thì còn gì là tình yêu nữa
-Hãy để nó rung động theo nhịp đập con tim, mà mà tình yêu trừu tượng lắm,mỗi ngườI có một con đường yêu dị biệt đậc thù làm sao mà hiểu được.
-Còn Trung ?
-Tuỳ con tim sai khiến khi nó gặp được đối tượng, ơ chị có cái đùi nai này mua đâu vậy?
-Bác hàng xóm bán
-Đùi này làm gì ngon
-Thịt nai thì có nướng vỉ Chị để tôi xả thịt cho
-Trung cũng biết làm đồ ăn đó chớ
-Tôi mà nấu là chị khỏi ăn, nêm nếm ôi cha lạt mặn...
-Biết phụ vậy là được rồi
-Chị cho tôi một cụt thử chớ ngửi mùi này thèm quá
-cho cụt nữa nè
-Chị ướp cái gì mà ngon vậy ?
-Hồi nãy không hỏi không nhìn Hạnh làm
-Thôi kỳ sao
-Mình dọn lên ăn Trung vừa chin vừa nóng ăn như vầy mớI ngon
-cho tôi vừa thôi còn chị nữa
-Tôi gắp cho Trung rồi Trung gấp trả lại đĩa tôi thì như...
-Chị gấp cho tôi nhiều quá mà
-Sức như Trung phải ăn nhiều, tự nhiên nha Trung
-Chắc phải thêm chút cơm nữa
-ừ tự nhiên vậy mới được
-Tôi ăn mạnh lắm bạn bè ai cũng biết, cái gì cũng gấp đôi người ta, chắc không ai nuôi nổi
-Để Hạnh dẹp
-Cũng phải để tôi phụ một tay chớ làm khách gì
-Nói rồi mà cứ muốn phụ
-ừ lúc nãy Hạnh có nói đàn cho Trung hát Bản gì nào
-Bao giờ biết tương tư Mà chị cũng hát theo nghe
-Trung hát hay lắm nghe mê mệt
-Chị khá khen thôi
-Để tôi pha bình trà uống
-Chị đàn hay lắm, ừ tấm ảnh chị nhận bằng cấp gì vậy
-Nhạc
-biết chị là nhạc sĩ chắc lúc nãy tôi không hát
-Hạnh nói thật nghe nè
-Giọng Trung rất đăc biệt, thích nhất là những lúc Trung ngân những câu cuối
-Chiều rồi chắc tôi về
-Mai Trung lên phố
-ừ
-Ngoài đó Trung ở với ai và ai nấu cho ăn
-Một mình còn nấu ăn tôi nấu
-Chắc Trung cũng giỏi nấu ăn
-Bắt nồi cơm điện là xong, đồ ăn thì ông trước ngõ bán thức ăn nấu dùm
-Sao không học nấu
-Nấu chín rồi ăn không vô, vả lại có biết làm cá đâu
-Sao ăn không vô
-Tại dở quá, bữa đó làm đồ ăn rủ bạn bè tới nhậu, tụi nó mới gắp một đũa bưng xuống bếp nấu nêm lại
-Sao vậy ?
-Món thì lạt, món thì mặnl lại còn chưa chín nữa, không có khiếu, nên nấu ăn...thì thôi chớ ờ mai mốt nấu dở có người dỗ thừa rồi
-Ai vậy?
-Chị Hạnh
-ư, bộ muốn tôi ế chồng sau
-Ủa chị có chồng rồi còn sợ gì
-Nói lộn, bộ không sợ người ta cười tôi sau
-Nói chơi chớ ai nỡ đổ thừa chị, lúc nào rảnh chị dạy tôi nấu nghe
-Trung có muốn học không ?
-Sống xa cha mẹ từ nhỏ đâu ai dạy mà biết nấu
-Trung cũng dễ an
-Cái gì ăn cũng được miễn no bụng là được, rồi vài cụt chao hay vài trái chuối với cơm cũng no vậy, con nhà nghèo mà
-Bây giờ Trung có nghèo đâu
-cuối tuần thèm món gì về đây Hạnh nấu cho ăn
-Cám ơn chị
-ừ làm trên đó sao lại về ở dưới này
-Yêu sông nước rừng rậm, thích đồng nội
-Trung làm gì trên ấy?
-mai mốt trả lời
-Gì mà bí mật dữ vậy?
-Nhiều nghề lắm miễn để nuôi sống bản thân mà miễn sao vui và thanh bạch với linh hồn
-Chết rồi trời lại đổ mưa, mới tạnh chút rồi lại mưa, thôi tôi phải về
-Bộ thích làm người đi trong mưa sao ?
-Đôi khi cũng muốn
-ừ Trung có biết làm thơ không ?
-Biết chớ thí dụ như
Con cóc nó buồn nó khóc
Nó than thấu tai ông trời
Ngậm ngùi ông trời cũng khóc
ổng rơi nước mắt xuống đời
thành mưa nghẹn ngào cứ rớt
ướt thân con cóc hết buồn
-Chị thấy thơ con cóc của tôi chưa dỡ ẹt hè
-ừ, để Hạnh đọc *** Bài thơ cuối này cho Trung nghe coi biết của ai không
Anh ra đi
Cho em không khó xử
Tròn trái tim
chỉ có một người thôi
Không bâng khuâng
Không xao xuyến chọn ai
Vì đối diện
Chỉ còn là một
Em đừng tìm
Anh không bao giờ trở lại
Hãy nghĩ em
đừng nhớ tới anh
Tìm lãng quên
anh cố nén biệt ly
Đừng bận lòng
cho hồn-tim tức tửi
Em đừng buồn
với chân tình tha thiết
Vì yêu em
Anh đành phải ra đi
Anh chẳng màng
Dù trái tim giẫy chết
Đời em vui
anh sung sướng tâm hồn
Em đừng khóc
vì anh không nhìn thấy
Giọt lệ buồn
Anh gởi lại người sau
Chúc em vui
Và muôn đời hạnh phúc
Hãy quên anh
như chiếc lá xa cành
Còn gì đâu
anh hiểu em hơn ai cả
Định mệnh làm
em cất bước vu quy
Anh nghèo khổ
hai bàn tay trắng
Thì làm sao
có hạnh phúc
phải không em !?!
Hãy nghe anh
tuân lời Ba Mẹ
Bước sang sông
một lối rẽ cuộc đời
Anh đánh đổi
trái tim và mơ ước
Cho riêng em
Cho em cả em ơi ...
Bài thơ cuối
anh viết cho em
bằng nước mắt
Bằng trái tim
bằng cả một linh hồn
Hãy vui lên
ngày mai về bến mới
Suốt cuộc đời
Anh mơ ước
Em quên anh ...
Khoan nghe còn bài *** ước gì ...!?! lãng mạn hơn
ước gị..!?!
Trong trái tim em
Có con đướng hẻm
để tôi lạc vào
Thẫn thờ...!
Chẳng biết đường ra
Cho tim lơ lửng
Giữa chiều lả lơi
Ngỡ ngàng...!
Tôi bước lang thang
Bâng khuâng thơ thẩn
Lâng lâng lạc loài
ước gì...!?!
Trong trái tim em
Hãy còn kẽ hở
để tôi chui vào
Âm thầm...!
Tôi trốn lim dim
Mong em khép cửa
Đừng cho tôi về
Ngất ngâỵ..!
Rung động đam mê
Thầm thì tôi ước
cho hồn ngẩn ngơ
-ở đâu chị có mấy bài thơ này ?
-Phải của Trung không?
-ừ, sao Trung hay dấu nghề vậy, không thành thật nghe
-Trung không muốn khoe, nếu chị thích tìm hiểu thì từ từ chị cũng biết mà
-Tuần sau Trung mới về khu rừng này
-Chị ở đây một mình cũng buồn
-Cô đơn ,trống vắng,im lặng, bạn là tiếng chim, con sông khu rừng là người tình
-Nhưng đầy hấp dẫn quyến rũ, làm tâm hồn trái tim rung động, cảm xúc. đam mê với những nét di biệt riêng lẽ của nó
-ừ , ngoài ấy Trung ở một mình rủi bệnh hoạn ai lo
-Hình như là chưa bệnh bao giờ giỏi lắm là cảm sơ sơ thôi
-Còn chị cũng ở đây có mình lở gì ai hay
-Hạnh có chị hàng xóm tốt, chị ấy hay sang đây chơi và thỉnh thoảng Hạnh cũng sang thăm chị ấy
-Tôi sẽ nhờ bác Nghĩa ghé thăm chị, à mà có gì chị nhắn bác ấy vì bác gái mỗi ngày lên chợ bán cá bác ấy biết chỗ tôi ở
-Có gì Hạnh gởi thư cho Trung ,nhà Hạnh Và Trung cùng một dòng sông mà, chị chỉ viết thư xếp thành con thuyền nhỏ thả theo con nước trôi về bến ấy
-Nhưng phải đơi con nước, nếu không nó sẽ trôi lạc hướng mênh mông ra biển cả
- ừ chị sẽ chờ con nước dù con nước có vô tình và dòng sông mãi hửng hờ trong chiều tím hoàng hôn
-Không đâu chị dòng sông vẫn mơ màng âm thầm chờ đợi, nhưng thuyền có về cho dòng sông giao động những gợn sóng thì thầm không...?
-Trời mưa hoài chắc không tạnh đâu Trung à
-Nhưng cuối cùng tôi cũng phải đi, thôi để tôi đi thay đồ chớ mặc bộ đồ này lỡ ai gặp thì...
-Ai mà cười Trung khu rừng và dòng sông này vắng vẽ thì còn ai thấy, quấn áo TRung chắc chưa khô đâu, ừ mà Trung về sớm đi để tối rồi băng rừng mà trời tối thì tội nghiệp Trung
-Cho Trung mượn cái áo mưa của tôi nè
-Chị đừng vào rừng nữa nghe tôi sợ chị gặp rắn nữa, khu rừng này nổi tiếng về rắn độc, cuối tuần tôi về chị thích tôi dắt chị dạo rừng
-ừ Hạnh đợi
-Hình như chị buồn buồn
-Sao Trung biết
-Nhìn ánh mắt chị, Thôi từ giã chị
Hạnh quay mặt ra hướng khác đôi mắt đang...Trung không dám nhìn vội vã bước đi
Quay đầu lại nhìn theo bước chân Trung lòng Hạnh xao xuyến bâng khuâng thẫn thờ, nước mắt những giọt lệ cho buổi chia tay đang âm thầm nhỏ giọt, bóng Trung từ từ mất hẳn theo khu rừng, Hạnh vẩn đứng lặng nhìn về hướng ấy bóng dáng Trung như còn ẩn hiện trong tim nàng Hạnh thì thầm hình như chỉ đủ cho nàng nghe -Trung ơi Hạnh đã yêu anh rồi
-Trung bước theo bờ sông,l òng hoang mang với cử chỉ và từng câu nói của Hạnh, đôi mắt và tình cảm của Hạnh lôi cuốn Trung vào một thế giới mơ hồ huyền bí lạ lùng mà chỉ có Trung hiểu được, có lẽ đàn ông cũng có một cảm giác riêng để nhận biết tình yêu mà người ta dành cho mình, Hạnh vừa đến với mình như mẫu truyện thần thoại hoang đường mà sự thật, sao hình ảnh Hạnh mãi ám ảnh, trái tim mình như chết từ ngày Ánh vu quy, quen ai mình cũng sợ cuối cùng, sao giờ lại rung động, tình yêu sự giàu sang đã giết chết trái tim mình rồi, bi quan hận tình, hận đờị Hạnh có là Ánh không. Mình ra đi rất dễ dàng nhưng chiều nay sao lạ vậy ?
Tình cờ và bất chợt gặp Hạnh trong khu rừng, một đêm trọ , cơn mưa đã vô tình làm mình gần thân Hạnh hơn, Hạnh ơi có làm khổ cho nhau không ? sao hạnh lại nói có chồng rồi ?Bàn tay trên ngón áp út không có mật vòng trắng mà cho dù Hạnh vừa cởi nhẫn, nhà không có hình ảnh chồng Hạnh mà. Hay hạnh muốn mình đừng tiến gần, sao Hạnh nở tâm nói vậỵ Có người đàn ông nào muốn yêu người đàn bà có chồng rồi, làm sao xa lánh Hạnh ? tuần sau có nên trở về khu rừng này không ? sao trước Hạnh mình...làm sao hiểu được chính mình lúc nàỵ Trung miên man trong đầu hình ảnh câu hỏi để lòng bâng khuâng theo cơn mưa chiều dọc theo bờ sông theo từng bước chân trong khu rừng hiu quạnh