Tìm Về Bến Giác
Tác giả: Quảng Diệu Trần Bảo Toàn
Lời Thưa Đầu 
Những câu chuyện Tìm Về Bến Giác sau đây,  được viết từ những chuyện hoàn toàn có thật. Những lỗi lầm, tai nạn  trong quá khứ có thể sẽ vùi dập, nhấn chìm phạm nhân hay nạn nhân vào  nỗi niềm đau khổ tuyệt luân. Tự lỗi lầm lại phát sinh lỗi lầm. Họ lý  luận "thân lươn chẳng quản lấm đầu," "cùi không sợ lở," hoặc "không còn  gì để mất..." nên có thể từ nạn nhân, họ biến thành phạm nhân. Họ mang  đến bao nhiêu đau khổ cho những người xung quanh bằng ý thức trả thù  đời, hoặc bằng vô ý thức vì những uẩn ức tâm lý. Nhưng có thể, vì nhân  duyên may mắn nào đó, họ chợt nhận ra những lỗi lầm đã phạm, họ tự động  phát nguyện đoạt tuyệt với quá khứ, quay đầu làm lại từ đầu. Tha thứ cho  người và cho chính mình. Họ đang tìm về bến giác. Từ đấy, cánh cửa  tương lai lại mở, niềm tin vào cuộc sống được từ từ tạo dựng lại. 
Nếu  bạn giúp được một người lấy lại niềm tin vào cuộc sống, hướng thiện,  biết tránh dữ làm lành.... Thì công đức của bạn tương xứng bằng bạn đã  giúp 20 những người "có thể sẽ là nạn nhân của con người mất niềm tin  kia!" Con số ấy có thể cứ như vậy và nhân lên, trở thành nhiều vô kể. 
Tuy  là chuyện có thật, song tôi cũng xin phép được đổi họ tên, nơi chốn và  một chút kết cấu của câu chuyện để những người thổ lộ những riêng tư của  họ được an lòng.
Giác Hoa 
"...Cho tôi lại còn nhiều cho tôi lại tình yêu 
Tôi không đòi khôn khéo, tôi không đòi bao nhiêu 
Cho tôi lòng non yếu dễ khóc dễ tin theo 
Cho tôi thời niên thiếu cho tôi lại ngày đầu 
Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau 
Xin đi từ thơ ấu đi vui và bên nhau 
Trong tim thì sôi máu khóe mắt có trăng sao 
Bông hoa cài trên áo, trên môi một nguyện cầu 
Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau 
Cho đi lại từ đầu chưa đi vội về sau..." (Kỷ Niệm: Phạm Duy) 
Nàng  rất đẹp. Nét đẹp có thể làm điên đảo lòng người. Những người đàn ông  đứng đắn nhất cũng phải đưa mắt nhìn nàng, nghiêng mình trước nàng để ca  ngợi kỳ công tạo hoá. Nàng có nụ cười của tuổi thơ, ánh mắt hồn nhiên,  vô tư e ấp. Mái tóc dài ngang lưng, nuột nà, óng như tơ càng tôn thêm  nét nữ tính ở nàng. Từ cử chỉ, vóc dáng nàng toát ra vẻ quý phái cao  sang. Vâng, nàng là biểu hiện của một công nương diễm lệ. Một mẫu người  phụ nữ được những người đàn ông thành công săn đuổi, để được cùng nàng  xuất hiện ở những nơi công chúng. Nàng là niềm hãnh diện của các buổi  tiếp tân, chiêu đãi sang trọng. Sự thông minh trong ngôn từ đối đáp của  nàng khiến những người tiếp xúc với nàng luôn có ấn tượng sâu đậm, khó  quên. 
Đàn ông say mê sắc đẹp của nàng đã đành, đến phụ nữ lớn tuổi  và nhỏ tuổi cũng không dấu được lòng yêu mến của họ. Người lớn có con  trai, thì mong con mình có cơ hội lập gia đình với người con gái dịu  dàng, dễ thương, thông minh, tế nhị như nàng. Người nhỏ thì ngưỡng mộ,  cũng như thầm mơ ước có phần nào giống nàng, được trân quý và hoàn hảo  như nàng. 
Nàng tên HG. Một cái tên con gái bình thường,  song khi nó đã lọt vào ký ức của người đàn ông nào, sẽ vấn vương rất lâu  nơi đó. HG là niềm mơ, là chuỗi hy vọng, là hiện thân của cuồng nhiệt,  của tranh chấp và đau khổ. Vâng, HG đã khiến không biết bao con tim rỉ  máu. Đau thương, cuồng hận và ảo não ê chề. 
HG biết mình  đẹp, quyến rũ, có thể chinh phục được bất cứ trái tim bản lãnh nào. Nàng  chỉ cần ban bố cho người đàn ông một nụ cười với hàm răng trắng, đều  như những hạt ngọc trai lấp lánh sau làn môi hồng đầy đặn, hơi vỉnh lên  khiêu gợi. Cái miệng xinh xắn hơi rộng ấy lại thốt ra những lời dịu  dàng, đoan trang, lịch sự lễ phép. Giọng nàng trong suốt, tiếng cười nhẹ  dịu mơn man trấn an những cơn bất bình của bất cứ người đàn ông nào.  Ngoài ra HG lại trang điểm rất khéo, khiếu thẩm mĩ về trang phục của  nàng lại càng làm nổi bật lên giữa đám đông. 
Đàn ông theo  nàng như nước, ngã quỵ dưới chân nàng như lá rụng mùa Thu. Nàng chỉ đùa  cợt với họ một thời gian rồi giã từ. Có những người cơ hồ không chịu  nổi, họ bị rơi trạng thái trầm cảm, lẩn thẩn, mơ hồ lãng đãng như kẻ  mộng du. Có những người đau, con tim vỡ nát, nhưng không thể trách hận  nàng được. Tại vì HG đến bên họ, đùa chơi với họ, không đòi hỏi bất cứ  điều gì, lúc nào cũng dịu dàng, lịch sự... Nhưng đến khi họ say mê nàng  không còn gì cưỡng lại nổi nữa, thì HG rời bỏ họ. 
Ba mẹ của  HG không thể nào hiểu được tại sao con gái của họ lại xử sự như vậy.  Nhìn nhiều chàng trai rất có tương lai, đang oằn mình đau khổ trước ngọn  roi tình ái phũ phàng của HG, ông bà không cầm lòng được. Nhiều lần họ  đã nói chuyện với HG, song nàng lẳng lặng chẳng trả lời. Vì tôn trọng  quyết định riêng tư của con, nên ông bà không thể bắt ép HG hành xử theo  khuôn phép họ nghĩ được. Đương nhiên, ông bà đau buồn và thường nhắn  nhủ đến cô con gái của họ: Luật Nhân Quả! 
Riêng HG, nàng có  những ưu tư dằn vặt. Nàng vô cùng đau khổ khi thấy những người nàng đã  từng có tình cảm, oằn lưng hứng chịu nỗi đau do nàng gây cho họ. Nàng đã  tự khóc thầm trong những đêm khuya. Nàng cầu nguyện Trời Phật thương  nàng, đừng bắt nàng tiếp tục làm ác nữa. Biết tội lỗi, ác nghiệp càng  ngày càng xếp chồng, song nàng không thể quay đầu lại được. Mỗi khi thấy  những "con mồi mới" rón rén đến bên nàng, nàng lại trở thành thợ săn  điệu nghệ. Khi "con mồi" gục trong vũng máu bởi họng súng vô tình của  nàng, nàng lại nghe lòng tan vỡ, khóc thầm. Nhưng nàng chỉ khóc khi có  mình nàng, không bao giờ người ta thấy được những giọt nước mắt hối hận  đau buồn của nàng. Vì nàng luôn xuất hiện với bề ngoài vô cùng bình  tĩnh, tươi vui, hạnh phúc và quyến rũ. Có nhiều đêm, những cơn ác mộng  trở về hành hạ HG, để sáng mai, nàng thấy cuộc sống thật nhiều cay đắng,  đau thương. Cái ray rứt, cọ xát và hối hận đã nhiều lần gợi ý nàng đến  bờ vực quyên sinh. Tự trong tiềm thức HG, có những hối thúc kêu gào  ngừng ác nghiệp ngày một vang lên. Song HG giống như cỗ xe đứt thắng lao  xuống vực. Nàng không thể ngừng lại. Nếu nàng ngừng lại, cỗ xe sẽ  nghiến nát nàng. HG không biết phải làm sao? Nhưng nàng chỉ biết, nàng  đang có hành động trả thù đời. Nàng hận đời? Quả thật vô lý. Nàng xuất  thân từ gia đình gia giáo, giàu có, thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã  hội. Nàng đẹp, có bằng cấp và được trọng vọng. Nhưng tại sao, nàng lại  hận đời??? Điều đó không ai biết. Người ta chỉ đoán là nàng bị biến thái  tâm sinh, nên mới có những hành động đáng buồn như vậy. Chỉ riêng nàng,  nàng biết được gốc gác của mối hận. Song tự nàng, nàng lại chạy trốn và  cố quên đi. HG cố gắng phủ nhận sự thật. Cuộc sống bí ẩn vô vàn, nàng  càng chạy trốn, tâm thức quá khứ lại càng bùng lên, như con quái vật bao  phủ đời nàng, dầy xéo tâm tư nàng. Nàng lo sợ, đau khổ, bi lụy vì nàng  chẳng còn là nàng. Nàng đã mất đi tất cả. Bây giờ nàng chỉ còn là cái  xác đẹp xinh, là một cỗ máy "bắn tim" hữu hiệu. Tất cả những cơn ác mộng  chỉ có một khởi đầu: 
HG bị mất đi cái quý nhất của đời con  gái khi nàng mới là cô bé 7 tuổi. Cái tuổi ngây thơ và hồn nhiên như  thiên thần. Ba mẹ nàng vì công việc kinh doanh, nên không có thời gian  chăm sóc con cái. Nàng thường ở nhà với mấy người bà con đến trọ học.  Cái người lớn hơn nàng 10 tuổi ấy, có bề ngoài thật hiền lành, nhưng cái  tâm của gã bị ác ma trấn áp. Gã là người có cùng huyết thống trực tiếp  với con bé. Ai có thể ngờ? Vâng, không ai cả. Vì con bé đối với gã trọn  một niềm quý mến. Nó thường hỏi gã các bài toán lớp 1, lớp 2. Nó cũng  theo gã ra vườn làm rọ hái trái cây hoặc đi phố ăn kem. Cho đến một buổi  chiều, cả nhà đều đi vắng. Gã con trai 17 đã kéo con bé lên 7 vào phòng  và giở trò cầm thú. Con bé bị bịt miệng, không được kêu la... Nó đã  chịu tất cả sự nhục nhằn đau đớn trên cơ thể ấu thơ. Xong việc, gã ác ma  còn hù doạ sẽ giết nó, nếu nó dám hở miệng nói nửa lời cho bất cứ ai về  chuyện vừa sảy ra. Từ đấy, gã thường xuyên làm trò tồi bại với con bé.  Con bé vô cùng sợ hãi, khi nó còn ở lại nhà một mình với gã. Nó tìm cách  lẩn trốn, song không bao giờ thoát khỏi bàn tay dâm ô của loài ác quỷ.  Mỗi lần gã cưỡng gian nó, nó chỉ biết nhắm mắt, cầu mong cho sự việc  chóng qua, nó khóc và cầu nguyện nhưng không ai giúp nó. Cho tới khi con  bé 12 tuổi, sự nhục nhằn đau đớn không thể chịu được nữa. Nó hét lên:  "Ông còn giở trò nữa thì ông giết tôi đi! Tôi sẽ đi tố cáo việc này với  bố mẹ tôi." Gã sợ hãi và từ đó thưa dần những trò bỉ ổi. Thỉnh thoảng,  nhìn trước nhìn sau không thấy có ai, gã vẫn giở trò sờ sẫm. Con bé  trừng mắt hoặc la lên, lập tức gã bỏ đi nơi khác. Khoảng một năm sau, gã  có bạn gái. Con bé bấy giờ mới thoát khỏi bàn tay dâm ác của gã. Dù  vậy, càng lớn con bé càng biết là nó đã mất tất cả. Mất đi cái thứ quý  giá ngàn vàng. Nó biết là cơ thể và linh hồn của nó ô uế quá, nó không  còn xứng đáng với bất cứ người đàn ông trong sạch nào nữa. Nó cũng nghi  ngờ rằng nó sẽ không thể lấy chồng. Nó hận gã bà con đã làm hại đời nó.  Nhưng nó biết, nếu nó nói ra để bắt tội gã kia, cũng là phát súng bắn  sập gia đình nhà nó. Nó không muốn bố mẹ nó khổ đau vì phải hối hận đã  không có thời gian chăm sóc cho con, và cho ác ma ở chung trong nhà. Với  lại kẻ đó là ruột thịt vô cùng thân thiết mà! Nó đâm ra hận đàn ông.  Cũng may, ba con bé là người đàn ông rất gương mẫu, nó lại thần tượng ba  nó. Nên nó vẫn chưa hoàn toàn khinh tởm giống đực.
Những đêm mất ngủ  đến với HG thường xuyên hơn. Nàng đã khóc sưng mọng đôi mắt, nhưng sáng  mai ra, khi phải ra ngoài tiếp xúc xã hội. Con mắt nhung huyền của nàng  như phép lạ, lại trở về bản thể trong sáng như vì sao lạ. 
HG  năng lui tới Chùa. Nhưng vì mặc cảm tôi lỗi, nàng chỉ loanh quanh ở  vườn chùa. Lời Kinh tiếng Kệ vang vọng từ Chánh Điện cũng mang lại cho  nàng chút nào an lạc. Nhưng nàng không bao giờ dám bước vào Chánh Điện  nghe giảng Pháp hoặc Lễ Lạy. Nàng sợ con người nàng sẽ làm ô uế Phật  Đường. Nàng cũng sợ gặp các vị Chân Tu. Nghe nói những vị chân tu có con  mắt vô cùng tinh tế, sẽ đọc được cái tâm hoang đàng bất tịnh của nàng. 
Một  buổi tối, tâm của HG lại bạo loạn. Nàng mới chia tay một chàng trai rất  yêu nàng. Nàng cũng có tình cảm với anh ta. Song nàng không thể ở lại  bên anh chàng nữa, bởi vì hiểu biết của anh chàng về nàng quá ít. Chàng  chỉ biết chạy theo và quỵ lụy van xin chút tình yêu từ nàng. Sau mấy  tháng chơi trò mèo vờn chuột, nàng quyết định ra đi. 
Trên  con đường về nhà, nàng ghé qua ngôi cổ tự. Nàng đã vào đây bao lần để  lấy lại bình tĩnh, khi lòng nàng nổi sóng. Băng ghế gỗ đơn sơ nằm dưới  gốc Bồ Đề lớn là nơi nàng thường ngồi để ngửi chút hương trầm thoảng  thơm trong gió, nghe tiếng Kinh Mõ đều đều phát ra từ chánh điện. Từ đây  nàng cũng có thể ngắm nhìn Tôn Tượng Quan Thế Âm Bồ Tát đang rưới tịnh  thủy Cam Lồ xuống ao sen. Lòng nàng quy ngưỡng Phật Bà, khẽ niệm câu  thần chú Um Mani Padne Hum. Nàng cầu Phật Bà hãy thương xót nàng, cho  nàng một lối thoát, một tia sáng để lấy lại niềm tin và tìm về bến giác.  
HG ngồi đó đã lâu lắm. Nàng ngắm nhìn Tôn Tượng Bồ Tát, dường như  gương mặt của Phật Bà hôm nay sống động hơn bao giờ hết. Nàng nhận được  mối linh cảm giữa đức Bồ Tát và nàng. Chợt có tiếng nói bên cạnh vang  lên: 
- Con có nhiều tâm sự quá phải không? Ta biết cả rồi. 
HG  giật mình, nàng hốt hoảng nhìn lại thì trên ghế băng bên cạnh nàng có  một vị Ni già ngồi đó tự bao giờ. HG bối rối đứng lên, chắp tay vái  chào. Nàng muốn đi về. Vị Ni già bèn bảo: 
- Con ngồi xuống đây đi, ta muốn nói chuyện với con. 
HG  lưỡng lự một lát rồi ngồi xuống ghế. Nàng chợt cảm lãnh được sự an tịnh  dâng lên trong lòng, cảm giác bình thản mơn man như gió đùa trên trên  cánh đồng lúa mênh mông, HG tự động nhắm mắt để được tận hưởng hương vị  ngọt ngào. Lâu lắm rồi, nàng không hề cảm giác bình yên như thế. Tâm  thức nàng như mở rộng, trước mặt nàng những cảnh như phim thật, quay lại  cảnh vật của nàng thời thơ ấu. Cái thời cô bé chưa hề biết đến cái khổ ở  đời. Rồi mây đen vần vũ quay về, HG thấy những cảnh ô nhục xảy ra trong  căn nhà xưa. Những tội lỗi của nàng đã làm cho bao nhiêu người đau khổ  cũng như tấm gương phản chiếu trở về. HG hối hận quá, cuộc đời vay trả  hiển hiện trước mắt. Vòng xoay tròn như miệng chén, khiến con kiến không  biết đường ra. HG bối rối mịt mùng, nàng để cho đôi vai run lên thổn  thức. Nước mắt nàng tuôn ra như suối, phần vì thương thân, phần vì hối  hận, phần vì bế tắc. Cuộc đời nàng sẽ về đâu? Nàng chỉ thấy tương lai  xám xịt, tràn đầy nghiệp chướng đang đợi nàng ở phía xa kia. Trong lúc  đang đau khổ tột cùng. Tiếng vị Ni già chợt vang lên bên cạnh: 
- Con  có thể khóc đến ngày mai. Nghiệp chướng cũng chẳng giảm đi chút nào cả.  Nếu không muốn bị nghiệp chướng, thì đừng gây nghiệp nữa. Đó là cách  giải quyết con ạ! 
HG nhạt nhoà nước mắt, uất nghẹn: 
- Bạch Ni Sư, con có tội tình gì đâu mà bị đời dằn vặt từ thuở ấu thơ? Cướp đi của con tất cả cuộc đời? 
Vị Ni già từ tốn: 
-  Con ơi, nhân quả trùng trùng. Trong tiền kiếp xa xưa con đã tạo ra  những ác nghiệp tương tự. Con cũng đã phóng lửa đốt nhà, cướp giật, hãm  hiếp, lường gạt tình yêu của kẻ khác. Nên kiếp này, phần nghiệp chướng  nào đó đã thành quả dị thục, tức chín rục, bèn biểu hiện ra ngoài khiến  con trả quả. 
- Con có nhiều nghiệp chướng vậy, tại sao con lại có được đủ sắc đẹp, tiền tài? 
-  Ồ, chuyện ấy không có gì khó giải thích. Thứ nhất trong tiền kiếp, con  có gây ác nghiệp, song con cũng làm được nhiều điều thiện. Con đã biết  bố thí, cúng dường trai tăng, nên nay con được hưởng trí thông minh,  tiền tài và sắc đẹp. Thứ hai, những thứ giả danh, giả huyễn đó chẳng  giúp gì nhiều cho con kiếm tình hạnh phúc cả. Ngược lại, nó còn tạo cơ  hội cho con thấy ê chề, bất hạnh nhiều hơn. Chúng cũng tạo những lợi khí  cho con gây thêm nghiệp mới. 
HG như bừng tỉnh, nàng hiểu những mặt  trái của tiền tài và sắc đẹp. Vâng, tất cả những thứ đó chỉ là xúc tác  cho nghiệp chướng chóng sinh trưởng? Thế còn những bất hạnh của nàng?  Chúng không có một chút đóng góp tích cực nào sao? Nhân quả có công bằng  không?
Như đọc được những tư duy của nàng. Người Nữ Ni cất giọng: 
-  Con đừng tưởng như vậy? Thời Đức Phật Thích Ca còn tại thế, có nàng Kim  Liên Sắc, hoàn cảnh còn thê thảm hơn con gấp nhiều lần. Nhưng cũng  chính vì vậy, nàng đã được Đức Phật khai thị, nàng đã xuất gia và là một  người phụ nữ đắc thánh quả A La Hán đầu tiên và có thần thông ngang  ngửa với ngài Mục Kiền Liên. Cho nên những khổ đau, là chất xúc tác  khiến cho con đến gần với Đạo! Ở đời chỉ có hai loại người có thể đến  với Đạo: 1) Đại trí và đại bi. 2) Quá khổ đau. Hai loại người này, khi  đã đến với Đạo, họ thiết tha vô vàn, họ sẽ tìm ra con đường giải thoát! 
HG mường tượng ra con đường trước mặt. Phải rồi, nàng đã tìm ra một con đường thoát. Tiếng vị Ni Sư lại cất lên: 
-  Nghiệp trần con đã trả hết rồi, song duyên trần thì con chưa hề trả.  Con chưa thể thí phát vào cửa Không được. Nhưng con có thể quy y ngũ  giới, giữ trọn đạo hạnh giới thể của người Ưu Bà Di (người nữ Phật tử  thuần thành). 
HG tràn đầy hạnh phúc, khi nàng biết, nghiệp đã trả hết, bây giờ là lúc duyên sanh. Song nàng vẫn băn khoăn: 
- Bạch Ni Sư, con không biết nghiệp con đã tạo tác kiếp này thì bao giờ con mới trả được? 
Vị Ni Sư không trả lời trực tiếp câu hỏi mà ngâm nga câu kệ: 
"Ư nhất niệm quy y 
Năng diệt tam kỳ nghiệp" 
Quyytrònmộtniệm
Ngưng một phút, vị Ni già nói thêm: 
-  Con ạ, khi con vào một căn phòng tối, con bật ngọn đèn sáng lên, thì  căn phòng sẽ còn tối hay đợi 1 hai ngày sau mới sáng, hay sẽ sáng lên  ngay? 
- Bạch Ni Sư sẽ sáng lên ngay ạ! 
- Đúng rồi đó con, cho  nên khi con trọn nguyện quay về với Chánh Pháp, thì ánh sáng Chánh Pháp  sẽ đánh tan đi nghiệp của ba A Tăng Kỳ Kiếp (vô lượng kiếp) đó con. Cho  nên Phật dạy: "Bể khổ mênh mông, quay đầu thì sẽ thấy bờ!" Nay con quay  đầu lại đi. Hãy khép lại quá khứ. Tương lai đang đợi chờ con kìa. Con về  đi! 
Vị Ni Sư phất tay áo đứng lên. HG lật đật đứng dậy vái chào. Vị  Ni Sư chậm rãi về hướng sau chùa, trước khi khuất dạng, bà khẽ ngâm nga  hai câu kệ "Giác Hoa": 
"Hoa! Vô thường, vô định! 
Giác! Vô bố, vô ưu!" 
Dịchnghĩa:
HG  vô cùng xúc động. Nguồn an lạc tràn đầy trong tâm. Nàng đứng dậy, lạy  tạ Tôn Tượng Quan Thế Âm Bồ Tát. Nàng tự hỏi có phải Quan Thế Âm Bồ Tát  đã thị hiện ra cứu độ cho nàng hay chăng? Dù đúng dù sai, nàng cũng đã  trải qua một thời Pháp Thoại rất bổ ích. 
Nàng tự hứa trước Quan Thế  Âm Bồ Tát, nàng đã khép lại cánh cửa quá khứ. Cánh cửa tương lai vụt mở.  Ánh sáng cuối hầm cũng đã làm loá mắt những người không còn tin vào có  ngày họ được thấy lại ánh sáng 
Hồi hướng: 
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nếu  câu chuyện "Giác Hoa" này có mang lại được chút lợi lạc nào, giúp cho  chúng ta chăm sóc con cái chu đáo hơn, không để những chuyện đáng tiếc  xảy ra như trường hợp của HG. Hoặc cho những người lầm lỡ, biết lối quay  về... thì xin đem công đức này hồi hướng trọn vẹn cho HG, người con gái  đã gặp nhiều bất hạnh trong cuộc sống. Cầu hồng ân chư Phật che chở  nàng trong oai lực vô biên. Gia hộ cho nàng tinh tấn trên con đường tìm  về với chân giác ngộ.