Tiếng Đàn
Tác giả: Hoàng Đạo
Xuân không nhớ vì lẽ gì rằm tháng giêng năm ấy Xuân lại vào  Huế. Song những cảm giác mênh mông lạnh lẽo đã kích thích tâm hồn Xuân  hôm đó. Xuân không bao giờ có thể quên được. Cứ mỗi buổi chiều, lúc  sương lam lặng lẽ trùm lên ngọn tre, lòng Xuân lại rung động, da thịt  Xuân lại cảm xúc tất cả nỗi buồn trụy lạc tiết phát ở tòa Thành Cổ ủ rũ  bên bờ sông Hương. 
Chiều hôm ấy Xuân yên lặng ngồi trong khoang  thuyền, một chiếc thuyền dài, đi êm như lướt trên mặt sông lặng. Mặt  trời đã lặn; đằng xa, về phương Tây, sau rặng thông in hình mờ mờ trên  đỉnh núi Ngự Bình như mấy nét chấm phá trong bức tranh thủy mặc Tầu, da  trời nhuộm màu xanh non. Gần hơn, những đám cây đã bắt đầu đen sẫm in  bóng xuống mặt nước xám, nặng nề chảy. Cảnh vật im lìm như đợi rơi vào  đêm tối. Riêng Lương, bạn Xuân, đương ngả nghiêng trên mạn thuyền, hai  tay nhét túi quần, cười cười nói nói hỏi chuyện cô lái đò. Câu chuyện có  lẽ đằm thắm lý thú lắm, vì chốc chốc hai người lại nhìn nhau rồi cùng  bật lên một chuỗi cười giòn rơi vào sự yên tĩnh, vang ra trên mặt sông  rồi lẩn vào bóng tối. 
Lương bỗng quay lại phía Xuân: 
- Nhà thi  sĩ ngồi nghĩ gì đấy mà trông bí mật như cặp mắt cô gái Huế vậy? Ra đây  mà nghe chuyện mặn mà của cô lái, rồi cô sẽ ca cho một vài bài. 
Xuân ngạc nhiên: 
- Ồ! Thế ra cô lái cũng biết ca, quý hóa nhỉ! 
Cô lái lấy tay che miệng, khúc khích: 
-  Chúng em có biết ca gì mô. Mấy thầy có muốn nghe, em cho đi kêu chị  Huyền của em, thì mấy thầy dầu khó tính thế mô cũng phải vừa lòng. 
- Thế thì còn gì hay bằng nữa. 
Cô  lái bèn đẩy thuyền vào bờ. Xuân nhìn cái thân hình mềm mại lộ sau bộ  quần áo mỏng, gió thổi bạt cả về một phía, trong lòng bỗng rạo rực một ý  nghĩ thèm muốn. Ngay lúc ấy, cô gái quay lại nhìn Xuân, lẳng lơ mỉm  cười. Xuân rùng mình, cảm thấy hết cả sự trụy lạc của một gái giang hồ  dử khách, và không ngăn nổi một tính tình khinh miệt nó khiến chàng lạnh  lùng quay nhìn nơi khác. 
Lúc đó, thuyền đã ghé sát vào bờ. Cô lái  cắm mạnh chiếc sào xuống nước, và một đứa bé ở trong khoang chui ra vịn  thềm gạch leo lên đường, nhanh nhẹn lách qua một cái giậu thưa rồi đi  khuất sau đám cây. Trong lúc nhá nhem, Xuân thấy thoáng qua trong trí  cái ý nghĩ lạ lùng là đương sống một đời mơ màng, không rõ là thực hay  chỉ là hư mộng. Những thân cây lớn đứng lặng yên bên bờ sông, Xuân trông  như phủ một lượt nhung đen in trên một nền màu xám thẫm. Con sông Hương  loáng đen, từng chỗ lấp lánh những làn sóng rung động ánh những ngọn  đèn xa mới thắp. 
Cô lái đò tình tứ rời chiếc sào chui vào khoang  thắp đèn. Dưới ánh lửa, khuôn mặt mũm mĩm của cô ửng hồng. Xuân nhận  thấy đôi mắt dài và ướt, cặp môi thắm như vết máu và cái cổ tròn và  xinh. Như đoán biết Xuân đương tò mò nhìn, cô lái quay lại mỉm cười, lên  tiếng nhẹ nhàng: 
- Mời ông vào xơi tạm vài điếu thuốc. 
- Vâng. 
Lương  nhanh nhảu vừa cười vừa trả lời thay bạn. Chàng cúi mình chui vào trong  khoang, ngả đầu xuống chiếc gối rua trắng, nhìn chung quanh mình một  lượt, rồi nức nở khen: 
- Ở đây êm ấm nhỉ. Y như một cái ổ uyên ương. Mà sạch sẽ làm sao, tôi có lời mừng cô lái. 
- Dạ, thầy dạy quá. 
- Không, không quá một tí nào. Với một cô lái xinh đẹp thế kia, thì có gì là quá đáng được! 
Cô lái sung sướng, nói lảng: 
- Ông tiêm lấy nhé. 
- ấy chết, ai lại thế. Cô làm ơn cho. 
- Em vụng lắm ạ. 
- ở tay cô thì vụng thế nào cũng là ngon. 
Câu  chuyện quanh quẩn ở một nơi. Câu nói bông đùa của bạn, dáng điệu kiểu  cách của cô gái giang hồ, Xuân thấy nhỏ nhen, nhơ nhớp cả nền nên thơ  của đêm tối. Xuân không hiểu vì đâu hôm nay chàng có những tư tưởng hắc  ám, Xuân đổ lỗi cho cái tính ương gàn của mình, cái tính phân tách từng  cử chỉ, hay đặt một ý tưởng sau giọng nói, dáng ngồi của người, và cố  nhìn cảnh vật bằng con mắt lạc quan, cố tìm vẻ có duyên của cô lái và  tính tình vui vẻ của bạn, chàng bỗng rời bỏ mui thuyền để vào trong  khoang. Nhưng lúc chàng dịch lại gần bàn đèn, chàng thấy chập chờn trong  trí cái tư tưởng so sánh thân mình với một con thiêu thân bay đến ngọn  lửa sáng... 
- Mời ông ngồi sát vào đây. 
Cô gái vừa nói vừa dịch lại gần Xuân, ngồi sát vào người chàng. 
Một mùi thơm rẻ tiền ở người cô thoát ra chẹn lấy cổ họng Xuân. 
Lương ranh mãnh nhìn hai người, cợt nhả: 
- Mới quen hơi mà đã thân mật nhỉ. 
Cô lái chữa thẹn: 
- Ai thân mật? 
Cô  vừa nói vừa mỉm cười liếc Xuân. Nhưng Xuân đương mơ màng nhìn ra ngoài.  Một thứ ánh sáng huyền ảo làm mờ mấy ngôi sao lấp lánh trên ngọn cây.  Ngọn gió mát nhẹ nhàng lại. Trăng lên. 
Xuân nghe rõ ở bên thuyền có tiếng rì rầm. Chàng nhô đầu ra thì vừa một người con gái bước xuống thuyền, im như cái bóng. 
- Chị Huyền đấy à? 
- Phải. 
- Mời chị vào trong này. 
Lương ngồi nhỏm dậy giương mắt nhìn. Huyền dỏng dỏng cao, người hơi gầy một chút, vẻ kín đáo tệ, trái ngược hẳn với cô lái. 
Đôi con mắt sắc mơ màng đắm đuối như đương theo đuổi những hình ảnh trong mộng, không đoái nhìn đến cảnh vật chung quanh. 
Huyền  khép nép ngồi xuống mái thuyền thu áo lại, rồi lạnh lùng nhìn vào quãng  không, trong khi người kép nắn lại cung đàn. Ai nấy đều im bặt. Nụ cười  ở trên môi cô lái không nở ra được to. 
Ai nấy như bị đè nén bởi một bầu không khí huyền bí, sắp gợi ra một việc gì lạ lùng. 
Thế  rồi trong sự yên lặng, tiếng đàn độc huyền bắt đầu réo rắt. Tiếng trong  như ngọc, âm lên trong đêm thanh, lan ra ngoài hòa với ánh trăng. Rồi  như hoàng oanh đua hót, Huyền bỗng cất tiếng hát hòa theo một tiếng đàn  khác, trầm hơn, réo rắt hơn, giàu tình cảm hơn. Xuân cảm thấy trong lòng  một cảm tưởng ngạc nhiên như đứng trước bức tranh tuyệt tác hay đọc một  câu thơ bất hủ... Cái cảm tưởng ngạc nhiên ấy hết, nhường chỗ cho sự êm  ái của tâm hồn. Những tiếng bổng, trầm quấn lấy tâm hồn Xuân, đem đi  một nơi nhẹ nhàng, thinh không. Toàn thân Xuân khi ấy chỉ còn là thính  giác, rung động theo tiếng đàn giọng ngân. Muốn cho thoải mái, chàng ngả  lưng xuống ván thuyền, nhìn ánh trăng trôi theo dòng nước. Chiếc thuyền  lặng lẽ trôi, chốc chốc mái chèo nhẹ nhấc lên, đem theo những giọt  trăng ấy là sự đọng lại của tiếng hát trong vắt lẩn trong cung đàn.  Tiếng hát vang ra khắp không trung, cảnh vật, tan ra trong khoảng sông  rộng, sáng như tấm gương, ngừng lại trong những đám cây tối hai bên bờ:  có khi bay cao lên trên ngọn đồi xa, rồi như theo gió đưa mãi lên, quyến  luyến lấy đám mây tơ dệt đen trên nền trời xanh sáng, chập chờn trước  mảnh trăng trong. Xuân khinh khoái để tiếng đàn đưa đến những cảm giác  mê man, những cảm giác trong suốt và lạnh lẽo như bóng trăng dưới nước,  và đè trên tất cả những cảm giác ấy, một thứ buồn mênh mang, không bờ  bến. 
Hết điệu Nam bằng đến Nam ai. Tiếng độc huyền càng réo rắt. Nỗi buồn Xuân cảm thấy mỗi lúc mỗi lớn, tràn ngập hết cả tâm hồn.
Chàng  cảm như nghe thấy cung đàn đã từ đời thuở nào, ở một tiền kiếp xa xăm.  Chàng vẫn không biết có cảm giác nào in sâu vào trí nhớ hơn là thính  giác. Một giọng hát, một điệu đàn đã làm rung động lòng ta trong một  giây, một khắc, có thể làm sống lại cả một quãng đời tình cảm và phủ lên  trên một màn sương buồn nhẹ nhàng như nhớ tiếc những sự mong manh đã  mất. Nhưng Xuân không ngờ tiếng đàn đêm nay lại gợi trong trí chàng  những thời đã tiêu diệt. 
Xuân rùng mình nhắm mắt lại. Trong hai dãy  cây đen im lặng soi bóng xuống gương sông, chàng thoáng nhìn thấy nhấp  nhô những hình kỳ dị trên một tòa Thành Cổ, kiến trúc của người Chàm.  Tiếng đàn độc huyền vẫn vang lên theo điệu hát, một điệu hát đều đều như  tiếng than của một thiếu phụ nhớ người yêu, thỉnh thoảng một tiếng vuốt  cao lên nghe như một tiếng nấc trong. Huyền nét mặt vẫn lạnh lùng,  nhưng Xuân ngạc nhiên nhìn y phục nàng, một thứ y phục sặc sỡ. Hai cánh  tay nàng để trần, Xuân trông thấy tròn và trắng, đặt khoan thai lên trên  cái xiêm thêu. Chàng thấy hiện ra trước mắt cảnh nước Chiêm Thành mới  bị diệt vong và chàng tự nhiên yên chí rằng Huyền là một cô công chúa  Chàm bị người Nam đắc thắng ép ra ngồi hầu rượu và ca những bài hát họ  chưa hề nghe. Công chúa lạnh lùng như Huyền bây giờ, nhưng trong lòng tê  tái những nỗi tủi nhục chua cay, oán hờn, nhớ thương, cất lên những  tiếng ai oán não nùng như tiếng khóc. Quân sĩ người Nam ngông nghênh tự  đắc, nghe giọng than buồn thảm đều ngơ ngác, vừa đê mê vừa kính cẩn  trước điệu ca cuối cùng. Tâm hồn họ lỗ mãng và chất phác, họ càng cảm  một cách sâu xa thấm thía, trong cái cảnh trí hư thực của một đêm trăng,  nỗi buồn man mác ẩn trong tiếng ngọc trong và êm. Xuân thầm nghĩ trong  đám lỗ mãng chất phác ấy, có một người tâm hồn thi sĩ và người ấy, có lẽ  là ông cha mấy mươi đời Xuân, nên Xuân đêm nay, trong cảnh này, rung  động tâm linh đến cực điểm, đến sự đau đớn. 
Nhưng, dẫu đê mê kính  cẩn, dẫu linh hồn thi sĩ, người chất phác kia sau khi khóc với tiếng đàn  than dài cả công chúa, đã đem cái thân yếu ớt mềm mại kia làm cuộc vui  chốc lát. Xuân thấy máu bồng bột trong huyết quản, như tiếng vang xa xôi  của máu người thiên cổ đương ao ước được thỏa mãn cái mộng tưởng xưa. 
Xuân bỗng giật mình, Lương rón rén đến bên chàng thì thầm: 
- Xuân trông mà xem. 
Xuân còn ngơ ngác, Lương đã đưa mắt bảo khẽ: 
-  Huyền ấy mà. Trông như pho tượng vậy. Không có chút tinh thần nào,  không mảy may cảm động, lạ thật. Ca những tiếng réo rắt như thế mà mặt  vẫn điềm nhiên lạnh lùng như không, thì thật là một sự quái gở. 
Xuân mỉm cười mơ màng: 
-  Thì vẫn. Huyền có là người nữa đâu, Huyền là một nữ thần, nữ thần của  thi ca và âm nhạc. Mà nữ thần, thì còn cảm động làm sao được. 
Lương  cả cười như được nghe một câu khôi hài. Tiếng cười giòn giã vang lên,  lấn át tiếng hát và phá tan cái không khí du dương, mơ mộng, như câu trả  lời của sự thực hiện có cho quá khứ hư ảo. Huyền dừng hát, rồi xin  nghỉ. 
Ngọn đèn thuốc phiện khêu cao, Lương ung dung tiêm thuốc mời  Huyền hút, Xuân hết đỗi ngạc nhiên lúc thấy Huyền nhận lời, ngả người  sát vào người chàng, gối đầu lên vai chàng, tóc xõa cả lên mặt chàng.  Nhưng lúc ấy chàng không thấy trong mạch máu bồng bột khí phách của kẻ  thắng trận nữa; chàng chỉ thấy trong lòng tê tái như kẻ bị thua vì chàng  chợt nhận ra Huyền là người cùng nước, và tiếng ca ban nãy là tiếng  than của thời đại chàng đương sống. Một nỗi buồn nản mênh mông tràn ngập  vào tâm hồn Xuân như nước triều trên bãi biển xa vắng. Xuân lắng tai  nghe tiếng sóng vỗ róc rách bên mạn thuyền, chàng tưởng là dư âm của  điêu tàn đã hết, thì thầm than thở những nỗi nhớ nhung vẩn vơ, Xuân cảm  thấy bao nhiêu nghị lực rớt lại trong người chàng đều tiêu tan trong  tiếng sóng vỗ. ảnh hưởng của điệu ca vong quốc hun đúc lên bởi cái hoàn  cảnh ủy mị, hay là trong người chàng đã mang sẵn dây đàn buồn sẽ gẩy đã  rung thành tiếng? Xuân không chìm đắm trong sự phân giải đau đớn, chỉ cố  xuất tàn lực để thoát khỏi cái khối nặng đương đè nén linh hồn. Xuân  phải dùng hết can đảm mới nâng được đầu Huyền đặt lên gối, vùng trở dậy  chui ra mũi thuyền. Lương ngạc nhiên nhìn theo, thấy Xuân đứng thở mạnh,  và cất tiếng hát nghêu ngao... 
Sáng hôm sau, tinh sương, Xuân đã từ  biệt bạn lên đường, Lương giữ thế nào cũng không được. Xuân đứng trên  xe lửa, lặng nhìn hoàng thành lui dần về phương xa, như chìm đắm vào một  nơi hoang mang đầy những sự sa ngã, đầy nỗi buồn thảm của sự diệt vong.  Xuân sung sướng đón lấy ngọn gió mát mà chàng coi như hơi thở của một  sự sống bình dị. 
Rút từ tập truyện ngắn Tiếng đàn, 
Nxb. Đời Nay, Hà Nội, 1941