watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:38:1928/04/2025
Kho tàng truyện

Tập Truyện Ngắn Hà Thu

Tác giả: Hà Thu

Tôi là một con đường

Tôi là một con đường, một con đường nhỏ thôi, nhưng cũng khá lớn tuổi rồi.

Hàng ngày đi qua tôi là bao nhiêu con người với biết bao bước chân khác nhau. Tôi ôm ấp những bước chân ấy trong lòng đầy yêu mến!

Tôi có một thú vui, đó là mỗi buổi sáng thức dậy, nghe tiếng chân của các bác trong hội người cao tuổi, vừa đi bộ tập thể dục, vừa chuyện trò rôm rả, vui vẻ mà tình cảm biết bao. Lúc đó tôi thấy tâm hồn mình thư thái, dễ chịu, tôi khẽ vươn vai, lấy sức để chuẩn bị tinh thần giữ an toàn cho mọi người tới giờ đi học, đi làm. Vì đó luôn là thời khắc căng thẳng nhất trong một ngày của tôi.

Mỗi buổi chiều về, tiếng người đi chợ gọi nhau, những bước chân vui đầy no ấm, đi qua tôi, cho tôi những cảm xúc thật ấm lòng.

Buổi tối, đám trẻ đùa nhau tung tăng chạy nhảy, tôi say mê ngắm những Thiên thần bé nhỏ, và lắng nghe từng bước chân để kịp nâng đỡ mỗi khi có Thiên thần nhỏ nào bị ngã. Những lúc đó tôi thấy mình trẻ lại vì những niềm vui. Tôi thấy tuổi già của mình vẫn còn có ích.

Nhưng cũng có những lúc tôi bất lực và buồn bã, đó là có lần, một cô gái bị người yêu phụ bạc, bước chân quay về đầy ắp âu lo, mỏi mệt và buồn phiền. Ông lão như tôi bỗng ước muốn được hóa thành con người để chở che, an ủi. Nhưng tôi chỉ là một con đường, tôi chỉ có thể che chở cho cô ấy bình yên về đến nhà thôi. Và tôi hiểu ra rằng: lúc tôi đau khổ nhất, chính là lúc tôi không thể giúp đỡ được những người mà tôi yêu mến!

Còn bây giờ đêm đã về khuya. Các anh chị công nhân dọn dẹp, quét đi bụi bẩn và lá rụng làm cho tôi trở nên sạch sẽ, thoáng mát. Tôi vươn vai ngáp dài, chắc cũng phải ngủ một chút cho một ngày mới đầy vui vẻ sắp bắt đầu. Sáng mai, tôi sẽ lại được sống một ngày ngập tràn tình yêu và hạnh phúc!

Tôi yêu tất cả mọi người!

Tết Bắc

Vậy là tết Nguyên Đán sắp đến!

Miền Bắc mùa này rét buốt, cái rét lùa qua làn áo ấm, thấm sâu vào da thịt. Nhưng cũng nhờ thời tiết rét buốt mà tết ở Miền Bắc thấm đẫm một nét riêng rất độc đáo.
Ngày còn bé, mỗi lần đến ngày 23 tháng chạp, làm lễ cúng Táo Quân. Chị em tôi lại hớn hở đợi Mẹ làm lễ. Năm nào cũng vậy, mỗi lần làm lễ xong, Mẹ lại tươi cười nhìn ba chị em và nói:
- Các con đi thả cá nhé!
Chỉ đợi có vậy, chị em tôi đem chậu cá Chép ra sông. Ba chị em tranh nhau đỡ chậu cá trên những đôi tay nhỏ xíu. Thường thì chậu cá rất nhỏ và chỉ có một “Ông Cá Chép” ở trong. Nhưng cả ba chị em tôi đều muốn được đỡ chậu cá trên đôi tay của mình, bởi mỗi lần như vậy lại thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc thật khó tả, vừa như niềm vui, lại vừa như một niềm tôn kính.
Khi “Ông Cá Chép” đã được thả xuống dòng sông, nhìn “Ông Cá Chép” tung tăng bơi giữa dòng nước như báo hiệu niềm may mắn cho một năm mới, chị em tôi đều thấy vui mừng khôn xiết. Cả ba chúng tôi đều rất mong năm nào cũng được thả Cá Chép như vậy.
Ngoài 20 tết, trên đường phố đã bắt đầu lác đác bán hoa Đào. Nhiều khi người bán hoa Đào không chỉ là bán hàng hoa mà việc bán hoa đã trở thành một nét đẹp truyền thống. Bán hoa Đào để cảm nhận niềm vui của công sức chăm bón suốt một năm trời, niềm vui thấy người mua hoa trong tiết trời lành lạnh bỗng như được sưởi ấm lên bởi hương sắc hoa Đào. Đào Thắm hay còn gọi là Đào Bích với sắc hoa đỏ rực rỡ, kiêu sa, Đào Phai với sắc hồng dịu dàng ấm áp. Mối màu hoa, mỗi vẻ đẹp đến nao lòng.
Với người miền Bắc, từ sâu thẳm trong nếp nghĩ, hoa Đào, bánh Chưng và đôi câu đối tết không chỉ là truyền thống mà chính những điều đó cùng với tiết trời lành lạnh, lún phún mưa xuân đã tạo nên một không khí tết rất linh thiêng.
Năm nào Mẹ tôi cũng gói thật nhiều bánh Chưng. Những bó lá Rong xanh mướt được cắt, tỉa bớt sống lá rồi rửa sạch, để thật khô. Gạo nếp ngâm kỹ, đãi sạch, trộn thêm chút muối. Đỗ xanh Mẹ thổi rất khéo, quết nhuyễn, nắm lại thành những nắm tròn vo. Khi Mẹ gói bánh, chúng tôi cùng nhau ngồi bên cạnh, đứa nào cũng mong được Mẹ nhờ đi lấy một thứ gì đó hay làm giúp Mẹ một việc gì nho nhỏ và háo hức đợi lúc Mẹ gói bánh xong sẽ nhóm lửa cho chúng tôi ngồi trông.
Bên bếp lửa ấm cúng, Mẹ bảo mấy Bố con hơ tay cho ấm, Bố xuýt xoa: Ấm quá! Thằng Bin nhỏ nhất cũng ngọng nghịu xuýt xoa theo Bố: “Ấm cá!”. Bố cười vang, nhấc Bin lên vai, xoay một vòng: - Bin của Bố giỏi quá! Biết nói ngọng kìa! Cả nhà cùng cười thật vui và cùng thấy rõ ràng, mùa Đông đã lùi lại rất xa. Đến giao thừa, Mẹ sắp ban thờ cúng giao thừa ngoài sân, Bố thì ra sông xách về một xô nước, hái một cành cây lấy lộc đầu xuân. Bố luôn là người xông đất cho năm mới, với ước nguyện các con sẽ luôn được mạnh mẽ và khoẻ khoắn như Bố.

Mấy ngày tết, chúng tôi được Bố, Mẹ đưa đi chúc tết rồi đi chơi xuân. Lễ Hội làng luôn là điều cuốn hút nhất. Hội “Cờ Người” tưng bừng náo nhiệt, tiếng cười nói, tiếng xướng quân rộn ràng. Chúng tôi chưa biết chơi cờ nhưng chỉ thích đợi khi một trong hai người chơi hét vang: “Chiếu Tướng, hết cờ”, lúc ấy chúng tôi cùng reo vui “ A! Thắng rồi”.
Giờ đây chúng tôi đều đã lớn, niềm vui ngày tết không còn háo hức như trẻ nhỏ, nhưng vẫn thấy ấm lòng khi mùa Xuân về.

Tôi biết mùa Xuân về rồi sẽ lại đi, nhưng có một mùa Xuân luôn luôn ở lại, với gia đình tôi, đó là “MÙA CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG”.

Ngốc

Có một đôi vợ chồng nọ, ngày nào trước khi đi ngủ cũng cãi nhau vì chuyện chẳng ai muốn mắc màn, dù họ rất yêu nhau.
Một hôm người vợ bảo chồng:
- Chúng mình sẽ thi nói xấu nhau và ai xấu hơn người ấy sẽ phải mắc màn hôm nay nhé!
Rồi người vợ bắt đầu:
- Anh là kẻ ngốc nhất thế giới. Tại sao anh lại yêu một đứa lười mắc màn như em chứ?
- Em còn ngốc hơn anh, vì tại sao em biết anh ngốc thế mà vẫn lấy anh chứ?
- Anh mới ngốc ấy. Ai bảo hồi ấy em đã nói em không yêu anh vậy mà anh vẫn còn tán tỉnh em?
- Em mới ngốc thì có. Em tưởng em nói mỗi thế mà anh tin à? Tại sao em không yêu anh mà lại lấy anh?
- Anh mới ngốc. Hôm ấy sau khi mình cãi nhau, lúc anh gọi điện, em nói với anh là bạn em đưa em về rồi, tại sao anh vẫn đến?
- Em ngốc ấy. Em nghĩ xem, em tan ca trực lúc 11h đêm, bạn nào còn thức mà đón em chứ?
- Tại sao hôm em bị ốm phải nằm viện, em bảo em ăn cơm rồi mà anh vẫn mua phở mang đến? Như vậy không ngốc sao?
- Tại ..........
Người chồng, bỗng nhiên chẳng nói được điều gì nữa. Người vợ lại tiếp lời.
- Hôm sinh nhật em anh không có tiền mua hoa thì thôi, tại sao lại phải vào công viên hái trộm hoa để bị bảo vệ nhốt hết cả tối đó? Tại sao hôm sau em hỏi anh lại nói là anh bận không tới được để em giận anh. Tại sao..........???

Và tới đây người vợ cũng chẳng thốt được thêm lời nào mà òa khóc.
Người chồng nhẹ nhàng để chiếc khăn lên tay vợ và nói:
- Em yêu! Hai chúng ta đều không đủ xấu để bây giờ phải đi mắc màn.
Và đêm đó, họ nằm bên nhau, không có màn, nhưng tràn trề hạnh phúc.

Đường có MA!

Tối hôm ấy, sau khi hai người cãi nhau vì những chuyện đâu đâu, nàng tức giận bảo chàng: 
-Thôi, mình chia tay nhé!
- Ừ!
- Vậy anh về trước đi, vì từ giờ hai đứa mình không cùng nhau đi trên một con đường nữa.
- Đành vậy thôi, em cũng về đi.
Nàng quay bước, nước mắt đã trào ra ướt mi. Bỗng chàng gọi tên nàng thảng thốt:
- Hà! Quay lại anh bảo?
Nàng ngơ ngác - Có chuyện gì vậy anh?
- À không, anh chỉ định nói với em là: hôm qua thằng bạn anh nó kể, con đường em sắp đi ấy, hồi trước có nhiều ma lắm!
Nàng hốt hoảng:
- Anh cho em về với!
- Không! Em bảo mình không đi chung một con đường nữa mà?
- Nhưng bây giờ em muốn đi.
- Nếu em muốn đi cùng anh, em sẽ phải đi cùng anh đến hết cuộc đời đấy. Có chịu không?
- ...Thì có!
- Nói to lên.
- CÓ...
- Còn nữa em phải nói to lên trong lòng em đang nghĩ gì.
- Em đang sợ!
- Không đúng!
- Em ...
Nhìn vào ánh mắt của chàng, nàng bỗng nhiên không chần chừ hét tóang lên: EM YÊU ANH.
Chàng ôm nàng vào lòng để nàng không kịp nhìn thấy nụ cười vừa ngập tràn yêu thương lại vừa ranh mãnh nở trên môi.
HOMECHAT
1 | 1 | 120
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com