watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:48:1528/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Tập Truyện Ngắn của Dương Ánh Đăng
Trang 2
Trang 3
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 3

NỘI TÂM

Em yêu,
Hôm nay ... ngồi ngẫm lại chuyện ngày qua. Anh thiết nghĩ nếu ngày trước anh chịu thố lộ nội tâm để em hiểu được anh đang suy nghĩ gì mỗi khi anh ngồi trầm ngâm tư lự một mình và hồn anh đang trôi dạt tận đâu đâu trong lúc em đang hiện diện bên anh thì chắc chuyện tình đôi mình cũng chưa đến hồi kết, phải không em? Anh còn nhớ, em đã nhiều lần van xin anh nên nói, xin anh hé mở một tí cánh cửa lòng để em được lẻn vào một góc tâm tư của đời anh. Anh thì đâu bao giờ chịu nghĩ cho cảm giác của em. Anh đã quá ích kỷ rồi ... Anh cho rằng nội tâm là những gì riêng tư của chính mình và anh không dám chấp nhận cho ai lẻn vào để đọc nỗi suy tư thầm kín ấy, dù người đó là em. Anh có cái lý riêng của anh, em ạ. Lúc ấy, anh nghĩ anh không cần em phải hiểu và thông cảm. Một con tim khi đã có vết tích thương đau, dù là vết thương đã lành, cũng chẳng bao giờ muốn người khác đụng vào ... những chuyện sầu bi trong quá khứ cũng hầu như không ai bao giờ muốn được nói đến ... dù đó là lời chia sẻ hay thương hại. Anh cũng không ngoại lệ đâu em.
Từ lâu, anh rất tự hào là mình sống thật, sống thật với mình, với người, và với đời. Nhưng khi phảỉ đối diện với chính con tim thì anh hình như còn rất nhiều điều anh đang che đậy. Anh không dễ dàng thố lộ nội tâm mình với bất cứ ai, dù đó là những người thân cận nhất. Con người anh mâu thuẫn quá nhỉ? Làm sao vừa sống thật với người mà rồi lại có sự che đậy, dấu diếm, phải không em ???
Nội tâm !!! Anh quả thật không muốn đề cập đến chủ đề này tí nào. Những gì thuộc về nội tâm rất được anh trân quí vì nó vọn vẹn là gia tài còn lại của riêng anh. Khi còn giữ được sự nội tâm. không phô bày, anh cảm thấy mình vẫn còn một tí gì tồn tại thuộc về riêng mình. Một khi thố lộ ra rồi, anh sẽ mất đi tất cả vì đã để lộ ra những tâm tư thầm lặng đã từ lâu nằm sâu kín tận cuối cõi hồn. Con người thật của anh sẽ bị lột trần và tất cả những nhược điểm đều bị trưng bày. Anh rất sợ nhược điểm bị phô bày vì lúc ấy con người mình sẽ yếu đuối hơn bao giờ hết. Là đấng mày râu, anh thiết nghĩ không thằng mày râu nào muốn mình bị đánh giá là yếu đuối cả ... Vì vậy, yêu cầu một người đàn ông thố lộ về nội tâm đã là điều khó ... Yêu cầu chính bản thân anh thố lộ về dĩ vãng đau buồn lại càng khó hơn vạn lần. Mong em hiểu cho ...
Nhiều khi anh muốn rống thật to để gởi đến với tất cả mọi người nỗi niềm ưu tư anh hằng ấp ủ trong tim, để tự mình trút hết cái phiền muộn trong lòng, trút hết nỗi niềm cay đắng mà từ lâu tự nó đã chồng chất trong mảnh hồn tan nát. Cái phiền muộn giờ đây đã dập vùi theo năm tháng làm căng phồng lồng ngực khô héo, hầu như làm bầm dập luôn con tim đang cần nhịp thở. Nhiều lúc anh đã bị nỗi khổ tâm đày đọa đưa anh vào cơn bạo bịnh trầm cảm … Trong những ngày đó, anh rất khổ. Anh trốn tránh thế giới bên ngoài bằng cách rúc mình sau bốn bức tường nhỏ bé âm u, thiếu ánh nắng mặt trời, thiếu luôn cả sự sống. Những bạn thân của anh lúc đó chỉ vỏn vẹn là chiếc giường, tấm chăn, và cái gối ... Anh một mình trong tĩnh mịch chống chọi với con bịnh gần như không thuốc chữa. Anh biết, em sẽ đặt nghi vấn rằng sao anh không uống thuốc anti-depressant để chống lại cái trầm cảm. Em ạ, Prozac, Serinity, and Cymbalta chỉ là những loại thuốc có tác dụng làm thăng bằng những hóa chất trong người để đưa con người ra khỏi trạng thái trầm cảm, nếu bịnh trầm cảm đó bị tác động bởi sự thiếu thăng bằng của các hóa chất hỗn hợp trong người. Còn anh ư, đây là trầm cảm được tác động bởi dĩ vãng đau buồn và quá khứ chua cay đã tích lũy tự bao giờ; hình như không loại thuốc nào anh đã thử có thể tiêu diệt nổi căn bịnh. Có chăng là uống để tìm quên trong một lúc nào đó rồi khi dĩ vãng ập vào; anh cũng lại phải đối đầu với chúng và rồi cuộc đọ sức lại được tiếp diễn. Con bịnh chẳng nương tay tí nào đâu, em ạ. Nó như thằng võ sĩ quyền Anh hạng nặng một khi đã tìm được khe hở nơi đối thủ, tìm được trọng tâm luôn yếu điểm của đối phương, nó thẳng tay bồi những đòn tuyệt chiêu, những cú móc, những cú đấm như trời gia’ng hầu đưa đối thủ vào tử lộ. Nó chẳng buông tha anh. Anh cố phòng thủ nhưng rồi lần nào anh cũng chào thua vô điều kiện. Mặc nó muốn xử anh ra sao thì xử. Dĩ nhiên, Nó đâu để cho anh chết dễ dàng như thế. Thật ra, giết chết anh, nó không có lợi. Nó sẽ mất đi một món đồ chơi quí giá. Đối với nó, anh là một tù binh gương mẫu. Tội tình gì phải giết. Cứ để đó, vui thì thôi. Còn buồn thì sẵn có đó, cứ việc mang ra mà thẳng tay hành hạ. Trong những ngày anh được nó đếm xỉa đến, anh hầu như bị đẩy vào vực thẳm, bị bắt phải sống trong quá khứ cùng dĩ vãng buồn. Con người anh bỗng biếng ăn, biếng ngủ, biếng luôn cả tắm rửa. Thậm chí, những việc vệ sinh cá nhân tối thiểu cần phải làm, anh cũng không màng khi chưa bắt buộc. Chỉ sau một tuần thôi, thể xác anh hốc hác như một thây ma mất hết sinh lực, con người anh tiều tụy như khúc gỗ mất luôn nhựa sống. Linh hồn còn tụ trong anh mà sao như đã xuất tự bao giờ ... Đến lúc đó, con bịnh trầm cảm mới thật sự trả anh về với hiện tại để một ngày nào đó nó sẽ đến và tiếp tục hoành hành thể xác lẫn tâm thần, ngày một nặng hơn ...
Anh sợ. Anh rất sợ khi con bịnh trầm cảm kéo về. Anh phải tìm cho anh một viện trợ, một trợ thủ mới ... Phải chăng khi thố lộ nội tâm sẽ là một trợ thủ đắc lực nhất đế đối phó với cơn trầm cảm. Thôi để anh thử nhé. Biết đâu được ... anh sẽ tìm cho chính mình một lối thoát ...
Giờ đây, cho anh vài phút giây riêng tư em nhé ... cho anh một lần trót đế riêng anh ôm ấp lấy nội tâm. Rồi đây, anh sẽ phải thố lộ ... thố lộ ra hết những gì của cõi lòng ... anh quyết định nói ra không phải muốn tìm trong em sự thông cảm vì thời gian dành cho sự thông cảm đã bị anh đánh mất. Có thế anh thố lộ là cho bản thân anh thì đúng hơn, vì chính anh cũng đang mong tìm cho chính anh sự bình an nơi tâm hồn. Thố lộ rồi có thể anh sẽ sống an vui hơn. Anh chỉ dám hy vọng vậy, dù là hy vọng mỏng manh ...
Cố chờ anh ... anh sẽ thố lộ ...

ROI VỌT

"Con đĩ chó, tao đánh mà mày dám bỏ chạy hả? Có giỏi thì mầy cút khỏi nhà tao luôn đi. Ðừng có quay về nữa đó . . . đồ con đ . . ĩ . . ĩ . . ." Ðó là những lời cay cú sau cùng mà tôi còn nhớ được về người mẹ thân yêu của tôi. Ai đâu đó đã đặt lên hai câu ca dao thật là ác nghiệt: "thương cho roi, cho vọt; ghét cho ngọt cho bùi." Nếu cho ca dao là đúng thì tôi thật sự là một đứa con gái sống ngập tràn trong hạnh phúc. Bằng chứng của sự thương yêu vô bờ bến là dấu vết của những lằn roi tôi hưởng hằng ngày còn in hằn trên lưng, mông, ngực, đùi, tay, và thậm chí trên mặt. Có thể nói bà ta, khi nộ khí xung thiên thì chỉ biết quất thẳng tay cho hả dạ chứ không cần biết là quất trúng vào vị trí nào trên thân thể tôi. Roi vọt thì hưởng nhiều rồi cũng quen đi. Cái mà làm tôi khó chịu nhất là những cụm từ thô tục mà bà ta sử dụng. Nhiều khi chính bản thân tôi cũng không thể ngờ rằng đó là những lời lẽ được thoát từ cửa miệng của một người mẹ đối với một đứa con. Khi lên bảy, tôi đã sớm nhận thức được cái vị đau khổ của roi vọt. Thú thật rằng tôi không còn nhớ rằng đâu là lần đầu bị đánh. Tôi đã chai lì rồi thì phải. Roi vọt chỉ làm tôi đau nhất thời, nhưng những từ ngữ đay nghiến kia thì đã thấm từ từ vào tâm khảm tôi tự thuở nào. Tình mẫu tử giữa mẹ tôi và tôi chỉ vỏn vẹn là một thứ tình gượng gạo. Sự gượng gạo ấy lại gia tăng gấp bội từ khi ba tôi mất. Năm sau đó, bà ta tái giá và tôi đã thật sự trở thành cái gai trong mắt của bà ta và của luôn cả người cha ghẻ. Sự có mặt của tôi chỉ là một thứ gì thừa thãi không hơn không kém.
Nếu cái thương đem đến roi vọt và cái ghét mang đến ngọt bùi, thì cho tôi xin "bị" ghét dù chỉ một lần để tôi được biết đâu là cái ngọt cái bùi của tình mẹ. Thú thật, tôi thèm được thương, chỉ một tình thương tầm thường: một cử chỉ vuốt ve, một cái xoa đầu, một lần nựng má, một tiếng gọi "con". Tôi mong lắm và mong lắm . . .
Tức nước vỡ bờ. Sau khi tôi bị bà ta đánh cho một trận nhừ tử; sau nhiều lần bị chửi bằng những từ ngữ tục tĩu, dơ bẩn mà tôi nghĩ không một đứa con nào phải bị chịu đựng, tôi đã quyết định bỏ nhà đi. Có lẽ đó là biện pháp tốt nhất. Không phải đó là những gì mà mẹ của tôi mong muốn sao. Tôi nghĩ thầm, "thôi, ra đi như vậy cũng tốt . . . sự ra đi của mình sẽ mang lại sự thoải mái cho mọi người mà."
Ở vào tuổi mười lăm mà tôi đã thấm nhuần nỗi cô đơn, nỗi côi cút, nỗi khổ của một đứa trẻ bụi đời không gia cư. Tôi bất cần tất cả mọi người. Tôi mặc tình để cho cuộc đời trôi nổi và không cần biết đến ngày mai . . .
Không công nhận mẹ tôi là một nhà tiên tri cũng không được vì bà ta đã đoán trúng số mạng tôi rồi còn gì. Không biết bà ta suy nghĩ gì khi buông lời nguyền cay nghiệt để buộc tôi vào số kiếp đã an bài. Vâng, tôi đã trở thành một con điếm. Hay nói đúng hơn, tôi đã trở thành con đĩ chó lê lết từng hộp đêm để dụ phường đàn ông mua vui qua đêm. Tôi ngụp lặn trong sa đọa để tự lực cánh sinh. Những gì Ðấng Tạo Hóa ban cho tôi, tôi rất quí nhưng tôi đành đánh đổi tất cả vì sinh tồn. Tôi chấp nhận thương đau và bán đi cái "tôi". Người đời có thể chỉ trích và trách cứ, nhưng đừng bao giờ cho rằng mình thanh bạch hơn một khi người chưa rơi vào hoàn cảnh bất nan di như tôi đã từng trải.
Thời gian trôi qua như thoi đưa. Thấm thoát, tôi dấn thân vào mê lộ đã được mười năm. Dòng đời trôi dạt và dĩ nhiên tôi cũng già theo năm tháng. Ở vào tuổi hai mươi lăm mà tôi đã cảm thấy cằn cội vô thường. Tôi không còn là tôi. Ðúng hơn, tôi đã không còn là con Diễm của mười năm trước. Vào lứa tuổi này của những đứa con gái khác thì là thời kì sung mãn nhất. Còn tôi ư, hình như tôi đã từ từ đi lùi vào bóng tối. Cái đẹp của tôi không còn quyến rũ được những thằng thanh niên trẻ. Chẳng qua tôi còn moi được tí tiền của những bậc đáng tuổi cha, tuổi chú, và thậm chí tuổi ông là vì tôi được liệt kê vào thành phần có kinh nghiệm và biết chiều chuộng khách. Nhiều lúc tôi thật tủi hổ với bản thân mình, kinh nghiệm ư rồi sẽ giúp được gì cho tương lai khi nhan sắc không còn. Kinh nghiệm mà đã phải đánh đổi bằng thể xác, bằng sự héo mòn của tháng năm thì có đáng không nhỉ. Vì sinh tồn ư. Không. Tôi đã không bán thân vì sinh tồn từ tám năm qua. Tôi đã trở thành nô lệ của đồng tiền vì tôi muốn cho chính mình những sự phồn hoa, sự thoải mái do đồng tiền mang đến. Nói đúng hơn, tôi đã tiếp tục bán thân vì mãnh lực đồng tiền. Ðồng tiền đi liền khúc ruột mà. Có tiền mua tiên cũng được? Nhưng mà không; đồng tiền của tôi đã không mang lại cho tôi một cuộc tình chân thật. Tôi phải chấp nhận sự thật thôi. Người ta bỏ tiền mua vui thâu đêm. Tôi bỏ thân ra phục vụ. Bằng vào đó, khi tôi muốn tìm một tình yêu thì tôi lại phải bỏ đồng tiền của tôi tìm được để mua cho chính mình thứ tình yêu tạm bợ.
Có một đêm, tôi bừng tỉnh dậy và ngó lại mình trong gương; khi những phấn son lòe loẹt đã được tước bỏ, tôi không còn nhận ra mình. Tôi đã già. Tấm thân nhơ nhớp giờ càng cảm thấy thêm phần nhơ nhớp. Quay lưng ngó lại, người đàn ông của ngày hôm qua đang ngủ say vùi, vô tình để lồ lộ tấm thân trần truồng như nhộng đã làm tôi ghê tởm. Trời, một người đàn ông mà tôi không hề quen biết, chỉ sau vài câu xã giao, chào hỏi, sau vài cái vuốt ve, mơn trớn đi cùng với tờ 50 Ðô thơm lừng mùi Mỹ, tôi đã chào thua, chấp nhận trong sự vui vẽ để lên giường. Ðây không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm trong tủi nhục. Có lẽ là đã đến lúc tôi phải nên tự nguyện giải nghệ.
Tôi đã từng nuôi mộng . .. tôi nuôi mộng rằng một ngày nào đó không xa, sẽ có một thân hào nhân sĩ vào chốn lầu xanh cứu vớt mĩ nhân như là nhân vật chính trong phim Pretty Woman được một nhà triệu phú cứu vớt thân xác tội lỗi và mang về tôn làm một đấng phu nhân. Vị hoàng tử của lòng tôi đâu nhỉ. Tôi đã đợi, đợi từ mười năm nay rồi còn gì. Nhiều lần tôi đã tự đay nghiến với chính tôi, "tỉnh mộng lại đi Diễm ơi. Thân hào nhân sĩ nào mà lại vào chốn dơ bẩn để cứu mầy. Dù có thì cũng đâu đến lượt mầy. Có cứu thì người ta cũng cứu những cô gái trẻ choi choi chưa dính nhiều vào cái dơ cái bẩn của xã hội. Còn mầy thì dù có đem thân xác đi rửa sông Tiền Giang ba ngày còn chưa đủ sạch thì ai mà thèm. Làm ơn dùm đi. Bỏ cái ý định của mầy đi." Rồi thì tôi đã quyết định và bỏ lại sau lưng những gì của ngày hôm qua; bỏ lại cái sa đọa của ngày tháng cũ . . .
Ðó là chuyện của năm năm trước. Tôi của ngày hôm nay đã khác xưa, đã lấy lại được một tí gì của cái "tôi". Tôi của năm năm sau đã được lột xác để trở thành một người vợ đảm đang. Dĩ vãng đau buồn đã được tôi cất giữ lại một góc của con tim tội lỗi. Tôi đã tìm cho chính mình một hoàng tử của lòng tôi. Tuyệt nhiên anh ta không biết gì về quá khứ trụy lạc của người vợ bại hoại. Tôi không thành thật ư? Ðúng. Tôi không thành thật cùng chồng. Xin đừng trách tôi. Hãy tội nghiệp tôi chứ. Hãy cho tôi xin được sống, được sống trong hạnh phúc. Tôi sẽ đền bù mà. Tôi xin hứa sẽ làm bổn phận của một người vợ, một người mẹ đúng nghĩa.
À mà trách nhiệm của một người mẹ là gì nhỉ? Có lẽ đối với mỗi người, thì chữ trách nhiệm được mang một ý nghĩa khác nhau. Ðối với tôi ư? Tôi chỉ biết là tôi cho con tôi một tình thương vô bờ vô bến. Tôi cho Bé Dạ Lan tất cả mà một người mẹ có thể cho con. Con tôi được sinh ra và lớn lên trong sự nuông chiều. À mà lộn, tôi phải nói rằng tôi ghét con tôi lắm thì mới đúng vì tôi chỉ cho ngọt cho bùi. Trong bộ từ điển cá nhân tôi đã đánh mất đi một số từ thông dụng. Câu "con đĩ chó" ngày nào bây giờ đã bị đánh rơi chữ "đĩ". Tôi chỉ giữ lại hai chữ "con chó". Bé Dạ Lan đã được tôi gán cho cái tên chó con từ khi vừa lọt lòng mẹ. Ðêm nào tôi cũng đặt bé Dạ Lan vào giường. Thường thì tôi thì thầm bên tai bé lời trìu mến, "chó con của mẹ ngủ đi, khi con thức thì mẹ vẫn ngồi đây đợi . . ."
Chồng tôi, Ðạt, nhiều lần gặn hỏi rằng tại sao tôi chiều Bé Dạ Lan quá độ. Chính tôi cũng không biết rõ câu trả lời. Phải chăng tôi chiều bé là vì bé là dòng máu mủ của tôi hay là tôi đang cố cho con mình những gì mà mình không được hưởng; sự nâng niu, thương yêu, chiều chuộng . . v . . . v . . . Ðối với tôi, thương con tôi là thương chính bản thân tôi vậy.
Một đêm, chồng tôi tâm sự. Anh ta lại nhắc một câu bất hủ, "em chiều Dạ Lan quá coi chừng nó hư đó. Có thương nó thì cũng phải dạy chứ." Tôi chỉ trả lời trong sự thông cảm, "em ghét chó con lắm anh ơi. Người ta nói thương cho roi cho vọt mà, ghét cho ngọt cho bùi , vậy thì em đã chứng minh là em ghét chó con lắm rồi." Chồng tôi hình như mỉm cười thì thầm bên tai tôi, "ghét như em thì ai mà chẳng mong được em ghét. Sáng đến giờ toàn lo cho con không. Bây giờ đến phiên anh nè. Anh cũng muốn được em ghét đó. À mà em phải ghét anh nhiều, nhiều thật nhiều nhé cưng . . . " Tôi liếc mắt đưa tình pha lẫn tí lẳng lơ và với tay tắt ngọn đèn điện. Hai đứa tôi được bao trùm trong bóng tối của hạnh phúc. Trong đêm khuya vắng lặng, Ðạt từ từ rên khẽ . . .
* Xin tặng cho những người con đã không có được một bà mẹ hiền để chia sẻ niềm vui trong dịp LỄ HIỀN MẪU . . .

LỜI TỎ TÌNH

Vừa chia tay xong. Còn đang bực mình và hận thằng Sở Khanh. Thúy về cố lục và dẹp bỏ những tâm thư cũ mà hắn đã gởi cho nàng. Nàng vô tình đọc ngang một đoạn thơ mà hắn đã làm nàng yêu đắm đuối từ dạo ấy:
"Thúy,
Trong đời anh đã gặp và quen nhiều người. Một số người khi họ đến, họ mang lại cho anh bao niềm vui, và khi ra đi họ để trong anh bao kỉ niệm đẹp. Một số khác, anh lại mong là chưa bao giờ quen biết. Anh thật sự không biết phải đặt em vào thành phần nào. Em đến và mang cho anh sự hân hoan hoà lẫn nỗi yêu đời. Giờ đây, cuộc sống anh đang tràn ngập hạnh phúc, nhưng anh lại sợ. Anh sợ một ngày nào đó anh sẽ mất em. Anh sẽ đau khổ và trống vắng biết bao. Nhiều khi anh tự nghĩ, ước gì anh chưa từng quen em."

Đọc đến đây, Thúy thầm nghĩ, "không biết giờ này ai đang là con mồi kế tiếp của thằng khốn kiếp..."
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com