Sợi Tình Sợi Nghĩa
Tác giả: Trần Thành Mỹ
Chuông điện reo Cửa mở. Người phát thư đưa  sổ bắt ký giấy nhận quà. Ngạc nhiên nhìn tên người gởi, từ phương trời  Úc xa xôi Vi đóng cửa lại, hồi họp khui thùng ra, lần giở hai lớp báo  Việt cuộn tròn phía trên thì hiện ra một màu hồng dịu mát gợi nhớ gợi  thương, hũ mắm tôm chà với gói tôm khô to bắt mắt. Quê hương đang trải  ra truớc mặt, món ‘tam bảo vị’ khơi lại dĩ vãng kỷ niệm thân thương.
Nói  đến Gò công, ngoài lúa nặng hạt vì nước mẵn chỉ trồng có một mùa, thịt  heo thơm ngon vì được tẩm bổ bằng lá keo, rau lang, rau muống, chuối cây  xắt nhỏ trộn hèm, nước cặn thức ăn với cám xay ít lẫn trấu càng, sơ ri  Gò công chắc ít vùng nào tranh nổi Khác hẵn với sơ ri Âu châu với hạt  tròn cứng, sơ ri Gò công xinh xắn màu cam đỏ rực chia ba múi như ba miền  đất nước và ba hột xơ xơ như ba lá phổi Bắc Trung Nam. Mắm tôm có thứ  tôm chà thứ loại tôm chua trộn đu đủ chín hườm hườm bào thành sợi nhỏ  với lá chùm ruột tươi non, tỏi ớt sừng trâu xắt mỏng. Món nầy ăn rất  ngon nhưng không để dành lâu được, thịt tôm rã đi chỉ còn trơ lại vỏ  hồng. Tôm đất, tôm bạc luôn được ướp rươu đỏ gay lên như má cô gái thẹn  thùng mắc cở hay thí sinh trúng tuyển trong các kỳ thị Mắm tôm chà là do  chất thịt nguyên thủy của tôm được giả mịn, chà lọc nêm muối cho mặn  môi, thêm ớt cay cay kích thích giác quan khẩu vị. Còn lại được đem ra  phơi nhiều nắng biến thịt tôm chín hồng đậm đặc thơm ngon. Vỏ tôm nấu  sôi lên tạo ra nước mắm tôm, chất còn lại thêm vào thức ăn cho heo gà  hay làm phân cho rau cây xanh tốt. Mắm còng lột sau ngày mùng 5 tháng 5  thường được dân Gò mang biếu bạn bè xa gần quen thuộc, hảnh diện có thứ  mắm ‘đậm mùi’ mà thơm ngon, ăn thử rồi thường là nhớ hoài không chán,  cho đến khi nào bị Tào Tháo rượt một lần mới ngán tởn một thời gian. Rồi  tật nào cũng khó kiêng, tật nấy cũng khó chừa, bỗn cũ soạn lại mà tưởng  như món lạ, quí hiếm. 
Viếng Gò công một lần đi bạn, bạn có dịp thử nghiệm câu :
‘’ Ðèn nào cao bằng đèn Châu đốc,
Gió nào độc bằng gió Gò công ‘’
Mà  ‘độc ’ thật bạn ơi nhưng là ‘độc nhất’ vì nếu không làm sao có đến hai  hoàng hậu nổi danh Từ Dũ, Nam Phương ! Hoặc để ngừa ‘phong’gió theo ông  bà ta thường dạy ‘phòng bệnh hơn chữa bệnh’, bạn hãy dò la săn tin tức  trước, rút tỉa kinh nghiệm của các chàng rể, nàng dâu xứ Gò, hay bạn bè  quen thuc dân, quân, cán, chính, những ai đã có lần sống qua một thời  gian ở vùng đất mẵn đồng trơ nầỵ Chắc đc đáo mà không độc ác vì Gò công  thường chỉ ‘đi dễ khó về’, ‘ Trai đi có vợ gái về có con’ thôi Dân ở đây  lại biết ‘hô phong hoán võ’, sành ‘bắt gió’ , ‘cạo gió’, đấm bóp, cắt,  giác rành mạch có ‘bài bản’ gia truyền. Bạn có lỡ bị ‘trúng gió’ cũng  đừng lo, ‘massage’ đúng cách, khoẻ khoắn vô sự bình an.
Vùng nước mẵn  nên người dân Gò luôn ý thức nước ngọt tối cần . Bạn đừng ngạc nhiên  khi thấy người ở đây quí từ bụm nước mưa, ao Nhà nhà đều phải biết hứng,  xách, gánh, lọc nước vì thế tình yêu nước như đã thắm nhuần trong huyết  quản của mỗi công dân. Về đây, bạn còn có dịp ngắm những con trâu ‘nghé  ngọ già đời quen nghé ngọ’ với cặp sừng cong to nhọn đầm mình trong  vủng nước sình lầy, miệng không có chewing gum mà luôn luôn nhơi không  ngớt. Băng đồng khô bạn có thể sụp lỗ chân trâu khám phá các củ năng nhỏ  bằng đầu ngón tay tròn xinh dòn ngọt, những con rạm đầy gạch đỏ rang  muối ớt dòn rụm phát thèm, hay con cà cuống làm tăng mùi vị nước mắm nhỉ  mà tục ngữ có câu ‘ăn búng thang cả làng đòi cà cuống’! Mệt mỏi, bạn có  thể tựa lưng bên đống rơm khô thơm mùi lúa mới thấp cao định giá mức  thu nhập của chủ nhân, bên cạnh những ‘con cúi’ thắt bằng rơm ngắn dài  làm mồi giữ lửạ Nếu ‘yếu bóng vía’, sáng sớm, bạn hy vọng bất ngờ thích  thú tìm được vài mảng nấm rơm tươi lú nhú dưới lớp rơm rạ ủ rã còn ẩm  nước, dùng lá nghệ gói kèm với gan heo tim cật, nướng lửa rơm, chấm  tương ớt, các ông lai rai với ‘nước mắt quê hương’ là đế vương rồị..
Ðất  lại khô cằn nứt nẻ trong mùa nóng bức, dù không đến đỗi cháy da phỏng  trán như Phi châu, cũng đủ làm tê liệt nửa năm cho chăn nuôi trồng trọt.  Những đám rau cải, cần, cà ...đâm chồi nở lc đòi hỏi bao công sức tưới  vun mỗi ngày hai ba lượt. Cha mẹ trồng, con cái tướị Học sinh ở đây sau  giờ học thường phụ giúp gia đình. Nhìn thanh thiếu niên, đầu đi nón lá,  ống quần xoắn cao lên gần tới gối, quảy hai thùng nước có vòi, bước  thung dung trên chiếc cầu gập ghềnh lắt lẻo ướt nhem, ngồi thụp xuống  chân trước chân sau giữ thế, một đầu gối chạm ván cầu ghép bằng vài thân  gỗ gồ ghề lem nhem chưa tróc hết vỏ, đòn gánh quay ngang vai tựa trên  ót cổ, nghiêng một bên múc nước sóng sánh đầy thùng, sang bên khác khoả  bọt bèo thêm thùng nước đầy phản chiếu mây trời xanh lặng gió, nhẹ nhàng  vững chãi lấy thăng bằng đứng lên, thoăn thoắt quảy nhanh. Rồi giữa  những luống rau xanh, hai vòi rồng phun nước ngọt ít nhiều theo tuổi thọ  dáng dấp của câỵ Ðng tác đứng lên ngồi xuống, xuôi ngược dọc ngang nầy  được lập đi lập lại nhiều lần tùy kinh nghiệm thời tiết đổi thaỵ Cảnh  tượng trên làm liên tưởng đến những cảnh tập võ sôi đng, dày công của  trường phái ‘công phu’ (kungfu) Shaolin Trung quốc. 
Nước da các cô  gái ở đây ngâm ngâm nhưng chưa bánh mật, mà cũng không trắng trẻo tươi  mát như các thiếu nữ xứ dừa, nhưng có nét duyên dáng ngấm ngầm riêng.  Nhìn các cô kẹp tóc dài đen nhánh đầu đi nón lá buông bài thơ với quai  nón lụa màu nghiêng nghiêng đùa gió, má hồng căng phồng sức trẻ, uyển  chuyển vui đùa đua nhau gánh hai thùng nước ao làng đầy, nhịp nhàng dao  đng nhẹ dưới vài lớp lá chuối tươi xanh, hay hai thúng giỏ cải, rau , cà  còn đọng nước, bạn sẽ thấy người dân ở đây chịu khó, cần cù, cả gái lẫn  traị 
Gòcông như một hòn đảo luân lưu với các tỉnh lân cận bằng hai  chiếc phà Mỹ Lợi và Chợ gạo Sông Bao ngược giáp ranh hai dòng nước biển  sông trong đục, một thời oanh liệt đưa du khách qua lại viéng bãi biển  Tân thành cát nâu sẫm lài dài ra xa tít. Bắc Chợ Gạo mang người sang  Mỹ...Tho nay là Tiền giang thuc hàng ‘cổ lỗ xĩ’ nhất thế giới, gần cuối  thế kỷ thứ 20 rồi mà vẫn còn kéo giây cáp bằng taỵ Các bác ‘thợ máy’ gầy  nhom, mỗi người một cái móc gỗ kéo giây cáp giăng ngang dòng sông sâu  hẹp, chen chúc người xe mà từ bên bờ nầy có thể nhận diện bạn bè bên bờ  khác. Chiếc phà già nua lịch sử từ từ tách bến chậm chạp nặng nề không  vi vã làm khách sang sông nôn nả muốn phụ đẩy cho nhanh. Sau đó trước  75, chiếc phà nầy được thay bằng chiếc cầu nối liền xa l từ Saigon, Mỹ  tho đến tận Gò công. Và kế hoạch đặt ống cống dẫn nước ngọt từ Tiền  giang về ‘ngọt hoá’ vùng nước mẵn nầy bắt đầu thực hiện. Mà ở đâu có sự  đổi thay thì đãy cũng là nơi gặp gở, có chia cắt tất có hạnh phúc manh  nha, kết tụ. Từ đó cũng là nhịp cầu thông cảm, gắn bó, hợp tan, lẫn ln  buồn vuị
Thăm Gò công môt phen đi bạn, bạn sẽ thấy dân Gò cần nước đến dường nào !
‘’Lạy trời mưa xuống,
Lãy nước tôi uống 
Lãy rung tôi cày,
Lãy đài bắt cơm,
Lãy rơm đun bếp.’
thể  hiện đúng tâm tình người dân Gò rõ nét. Mùa nắng, ao làng là nơi tập  trung thanh niên thiếu nữ quảy thùng gánh nước, thi đua, chọc phá, tán  tỉnh, hẹn hò. Hình ảnh chiếc đòn gánh còn gợi lên hình thể chữ S, dáng  đứng của Mẹ Việt nam với hai thúng gạo quê hương hoặc cha anh với hai  thùng nước sông Hồng và Cửu long. Từ tấm bé đã được thuấm nhuần ơn ‘mưa  móc’ nên người dân thường trọng nghỉa biết ơn..
Viếng Gò công một  chuyến đi bạn, bạn sẽ thấy người dân hiếu khách như thế nàọ Ở đây bạn  không tìm được nhiều vườn trái cây ngon tươi mát, cũng không có tôm cá  chim chóc bạt ngàn nhưng tình người không thiếụ Họ đãi bạn bằng món ăn  ngon nhất của họ qua cách nấu nướng trình bày riêng theo địa phương, với  tâm tình ‘nghèo cho sạch rách cho thơm’, ân cần, niềm nở, không môi  miếng, khách sáo, chứ không phải ‘miệng mời vái trời đừng ăn’ đâụ Củng  có lẽ vì ‘cảm’ tấm lòng chân chất ấy mà tỉnh nhỏ đất mẵn đồng khô nầy có  thêm bao rể quí dâu hiền và bạn bè đồng hương mớị
Tuy nhiên phải  công nhận ở đây trái cây tuy không nhiều nhưng thường lạ và đặc biệt  ngon vì vị ngọt mặn càng ăn càng thấm. Không những chỉ có sơ ri mà còn  táo nữa, táo ta táo Tàu táo Thái lan ht tròn ht hình thoi dòn rụm ngọt  mẵn chua chuạ Ngay cả trái bần mà giàu sụ vitamine C, cũng có loại bần  rạch bần sông bần ổi, quẹt với mắm ruốc sậm nâu, cắn ‘nhí’ một tí miếng  ớt cay xé miệng chảy nước mắt, nhâm nhi thêm chút rượu nếp nhum làm quên  bẵng đi mùi vị chát chua của đặc sản nầỵ Còn me nữa, me ván cong như  vòng liềm lưởi hái, bản dầy mắt to từng chùm nặng quằng sai quả, me đậu  phng hình dáng như hạt đậu phng được kéo dài rạ Me vốn là chua thế mà ở  đây có thứ me ngọt lịm ít vùng nào trồng được.
Gần Mỹ tho, người dân Gò vẫn thích lên Saigon hơn qua Mỹ tho dù bao lần Gò công thuc hàng quận lớn của tỉnh Tiền giang vì: 
‘’Ðèn Saigon ngọn xanh ngọn đỏ
Ðèn Mỹ tho ngọn tỏ ngọn lu’’
Cũng  có thể là niềm tự hào vùng địa linh nhân kiệt đã thấm khắc vào tâm khảm  của ngưòi dân nên dường như ở họ luôn luôn có hai dòng tư tưởng như  khắc chế nhau vừa cầu tiến và vừa bảo thủ. Người trẻ thường đi học hoặc  làm ăn xa, thường mọc gốc rể ở vùng đất khác. Nhưng những ngày giỗ chạp,  quan hôn tang tế, ngày Tết họ luôn về bên ni ngoại thăm viếng, trở về  nguồn. Hàng xóm láng giềng lâu đời trở thành như thân thuộc, và bà con  từ mấy thế hệ mà tưởng chừng như trực hệ chú bác cô dì.
Ngày xưa, gia  đình giàu có thường có nhà thờ Tổ cho cả mấy đời dòng họ. Họ dành riêng  một số rung đất gọi là ‘hương hỏa’ cho người thừa tự phụng thờ. Nếu con  trai đông, mỗi ‘chi’ trai được ‘luân phiên’ nhau cúng giỗ hằng năm. Do  đó đại gia đình ở đây nói chung không chỉ gồm từ ông ni, ngoại trở xuống  mà thôị Vậy khi nào bạn nghe trả lời là ‘bà con từ đời Hồng Bàng’ tức  là không họ hàng gì cả, còn bà con mấy đời từ đời ông cố, ông sơ là có  họ hàng thật sự, và bà con từ hồi ông ‘cố lỹ cố lai’ tức là xa ‘tí mú tí  tè’ không có gia phả để xác định.
Hơn thế nữa, người quen dễ nhận  diện được dân Gò công qua cách dùng vài từ ngữ đặc biệt, ngày nay thì  không còn nữa, như ‘đeo giày, đeo guốc’, tên thường thêm chữ ‘bé’ như Bé  Hai, Bé Tí..., nói trại vì cữ tên như ‘đồng giờ’ thay vì ‘đồng hồ’, đà  đạc thay vì đồ đạc...
Có lẽ vốn đã được hun đúc theo gương người  trước nên người dân ở đây thường biết giữ tiếng tăm, chịu khó, siêng  năng, tự lập, thẳng ngay, trung hậu và ham học hỏị Bằng chứng là ngay cả  phụ nữ như cô Nguyễn thị Châu là Hiệu trưởng Việt đầu tiên ở Nữ Trung  học Gialong, nữ sĩ Manh Manh với phong trào thơ mới đã gây bao cuộc bút  chiến sôi nỗị.. 
Thật ra quê hương nơi nào cũng có điểm đc đáo của  nơi ấy nhưng quê mình thì mình biết rõ ràng hơn. Việt nam ta bao lần bị  lệ thuc xâm lăng nên chứng tích anh hùng tràn đầy khắp nẽọ Ðây cũng là  mồ chôn của bao dân tc khác đủ giống màu đau khổ như nhaụ Ðâu đâu cũng  có những trang sử oai hùng, dấu vết thịnh suy của thời dựng giữ nước.  Thành phố làng mạc xa xôi đầu non góc bể, bạn cũng sẽ được nghe bao  chuyện kể về thành tích vẻ vang vui buồn đủ loại Bạn cũng như tôi, người  dân nào cũng thế, tự hào ngầm về nơi chôn nhao cắt rún của mình, tưởng  chừng như độc nhất vô nhị, bất cứ ở đâu thành thị hay thôn quê, núi non  hay biển cả. Có dịp viếng thăm vùng đất khác trao đổi kiến thức tâm  tình, gia vị biến thiên của cuộc đời phong phú hóa tâm hồn khi thì làm  mặn môi cay mắt, khơi dậy bao sợi luyến thương cảm phục, khi khỏa lấp  chôn dấu dứt khoát với bao kỷ niệm buồn vuị Anh và tôi kể chuyện quê  mình cho nhau nghe như anh em cùng mẹ, dù ở phương trời nào hay xa xôi  cách trở luôn luôn vẫn nhớ đến gốc gác cội nguồn. Quê hương mình giăng  mắc đầy sợi tình sợi nghĩa, những mắt võng làng mạc tỉnh thành đan quyện  đong đưa Anh thương quê anh, tôi quê tôi Anh viếng quê tôi để tìm thấy  cái hay lạ của mỗi vùng đất nước, tôi đến quê anh để học, suy bao chứng  tích kinh nghiệm hào hùng. Lịch sử nước mình là kết hợp của bao cun sóng  thủy triều lan dần từ Bắc vào Nam, từ màu nước đỏ vùng lên của sông  Hồng, trong êm của Hương giang trầm mặc, đến chín cửa ngọt ngào trù phú  Cửu long. Quê của anh hay của tôi tuy hai mà là một vì đều phát xuất từ  mẫu đất Việt nam. 
Ngày 01-09-03