Chỉ mục bài viết |
---|
Sắc Màu Hạnh Phúc |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Tất cả các trang |
Triệu Phong cắt ngang :
– Ban đầu nghe bạn anh đề nghị , anh cũng nghĩ như em . Nhưng tình hình hiện tại của công ty không cho phép mua lại một nửa cổ phần trong nhà máy . Em biết rồi đó , Nguyên Long đang đối đầu với ta rất gay gắt . Chỉ cần sơ hở một tí thôi là chết ngay . Vì vậy anh chấp nhận đề nghị của bạn anh . Việc trước mắt , anh thay nó đứng ra quản lý nhà máy và liên hệ ngay với những nhà trồng chè hợp tác . Qua khó khăn này rồi sẽ tính sao .
– …
– Em có thể yên tâm . Người bạn này của anh rất đáng tin cậy .
– Đáng tin bằng Khả Nhi không ?
– Em …
– Ừ , làm sao đó thì làm . Đừng để công ty điêu đứng nữa thôi .
– Anh có bàn với Lạc Văn . Nếu tốt , khoảng năm năm sau , chúng ta mua lại nhà máy luôn . Có nhà máy , không lo người ta làm khó về dây chuyền sản xuất và chúng ta có thể kiểm tra sản phẩm một cách chặt chẽ hơn .
– Cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu , thuận lợi và không thuận lợi . Anh đã quyết định rồi thì không bàn đi bàn lại nữa .
– Nhưng anh chợt thấy lo .
Bảo Ý nhướng mày :
– Lo gì ?
– Có nhà máy , anh sợ chúng ta mỗi đứa một nới đấy .
– Cũng tốt vậy , không phải cãi nhau hàng ngày .
Triệu Phong hỏi :
– Em không thích làm việc với anh nữa à ?
– Bây giờ ở đây không thể nói thích hay không thích . Lý do công việc cũng đành chịu thôi . Mà nói trước , có lẽ tôi sẽ đăng ký lên Bảo Lộc .
– Không . Anh sẽ cử Lạc Văn đi .
– Tại sao phải đày người ta ?
– Em nói sai . Cái này là tạo điều kiện cho Lạc Văn ở gần gia đình và người yêu .
– Sao ?
– Em không biết cũng phải . Gia đình của Lạc Văn sinh sống ở đây . Anh cho hắn về nhà máy , không chừng hắn còn cám ơn anh .
– Thì ra là vậy .
Bảo Ý lại tiếp tục nhìn ra hai bên đường . Xe chạy thêm khoảng vài trăm mét nữa thì dừng lại . Mặc kệ Triệu Phong chào hỏi , chỉ trỏ gì đó , cô mở cửa xe bước xuống và tung tăng như một đứa trẻ .
Bảo Ý hết chạy đằng này rồi chạy đằng khác . Cô đi đến tươi cười vui vẻ với những người công nhân hái chè .
– Chào anh , chào chị !
– Vâng , chào cô ! Cô mới từ Sài Gòn xuống à .
Bảo Ý tròn mắt :
– Sao chị biết ?
– Nhìn cách cô ăn mặc , nhìn chiếc xe cô đi , chúng tôi có thể đoán được . Với lại những người đến đây thường là những ông , bà chủ kinh doanh lớn .
– Vậy à ?
– Hôm qua cũng có xuống hai người đàn ông . Họ đề nghị ký hợp đồng thu mua chè với giá rất khá , nhưng chúng tôi không chịu .
– Sao vậy ? Đó là lợi ích của mọi người mà .
– Lợi thì lợi , nhưng với chúng tôi , chữ tín đặt lên hàng đầu . Từ trước đến giờ , những người trồng chè ở đây đều cung cấp cho nhà máy An Sơn . Bảo chúng tôi đi bán cho người khác , làm sao chúng tôi làm được .
Bảo Ý gục gặc :
– Cũng phải .
– Chúng tôi đều nghĩ bây giờ thấy cái lợi trước mắt , chúng tôi đồng ý cung cấp cho người khác , lỡ sau này họ không thu mua nữa và cả An Sơn , chúng tôi không thể đến thì phải làm sao ? Hơn mười năm rồi , chúng tôi đều làm ăn với An Sơn . Chúng tôi không thể phản bội lại . Người ở An Sơn rất tử tế , chúng tôi tin tưởng họ . Họ không bao giờ đrr người hợp tác với mình khó khăn .
Bảo Ý nghe là thấy cảm mến ngay . Họ không vì lợi ích trong chốc lát mà quay lưng với người hợp tác với mình . Nếu công ty Bảo Nguyên có được những người làm ăn biết trân trọng tình người như thế thì tuyệt vời làm sao .
Người hái chè chợt hỏi :
– Các cô ở công ty nào vậy ?
– Bảo Nguyên .
– Có phải là công ty chịu xuất hàng đi cho An Sơn không ?
– Đúng rồi .
– Tổng giám đốc công ty Bảo Nguyên , chúng tôi đã từng gặp , chỉ có cô …
– Tôi là nhân viên mới .
– Trợ lý hay thư ký ?
Bảo Ý tủm tỉm :
– Chị đoán hay thì chị đoán thử xem .
– Việc này tôi chịu thua . Cũng có thể cô là thư ký hoặc trợ lý cũng có thể không .
– Tại sao ?
– Cô giống một bà chủ hơn .
Bảo Ý phì cười , cô nghiêng đầu xởi lởi :
– Trồng chè có cực không chị ?
– Nghề nào cũng có cái cực của nó . Trồng chè thì đòi hỏi sự chăm sóc chu đáo mới tốt tươi , cho lá xanh được . Nhưng lúc thu hoặch chè thì rất vui . Cô nhìn thấy đấy , trên những đồi chè , người người thi nhau làm việc .
– Vâng .
Bảo Ý tiện tay bứt một lá chè xanh thì bị la ngay :
– Ấy ! Cô coi chừng mũ dính vào quần áo đấy .
Bảo Ý ngạc nhiên :
– Chè cũng có mủ sao ?
– Có chứ cô . Cuống lá là giọt nước trong nhưng nó màu hơi vàng đấy .
– Tôi không biết .
– Cô cẩn thận nha .
– Vâng .
Bảo Ý phóng tầm mắt ra cánh đồng bạt ngàn . Cô mải đứng ngắm màu xanh non lơ của lá mà không hay Triệu Phong đi đến . Những người hái chè cúi đầu :
– Chào ông !
Triệu Phong giơ tay chào lại :
– Xin chào !
Anh khều nhẹ tay Bảo Ý :
– Em đang quậy phá gì vậy ?
– Ơ ... không . Tôi muốn hái chè với mọi người nhưng họ không cho .
– Họ làm đúng đó . Em mà táy máy tay vào thì hư hết đồi chè của người ta . Lúc ấy chỉ thêm thiệt hại cho công ty .
– Anh ...
Bảo Ý bặm môi :
– Anh thật đáng ghét . Biết anh cứ châm chọc tôi như vầy thì tôi không đi theo .
– Nào , đừng bày đặt giận dỗi ở đây chứ . Mọi người chú ý đến chúng ta bây giờ .
– Hứ !
Quả đúng như lời Triệu Phong nói . Trên những đồi chè này , đâu đâu cũng người . Anh và Bảo Ý là hai người lạ đến đây , chỉ cần một hành động gì là họ để mắt tới ngay .
Một vài người hái chè gần đó quay tụ lại :
– Ông ... có phải ông là giám đốc công ty Bảo Nguyên ?
– Vâng .
– Vậy ông là người hợp tác mới của chúng tôi ?
– Rất đúng ! Mọi người có hoan nghênh không ?
– Chúng tôi có nghe chủ nhà máy An Sơn nói về ông . Lời ông ấy , chúng tôi tin .
Một người trong nhóm chìa tay :
– Hy vọng ông luôn chiếu cố chúng tôi .
– Tất nhiên . Mọi người yên tâm , tôi luôn đồng hành cùng mọi người .
– Thế thì hay quá .
– Nhưng mọi người cũng phải hợp tác chặt chẽ với tôi nha .
– Chúng tôi trân trọng đối tác cũng như trân trọng chính mình .
Triệu Phong vui vẻ :
– Làm việc lâu dài nhé .
Cô gái lúc nãy trò chuyện với Bảo Ý lên tiếng :
– Ông có thể cho tôi hỏi một câu không ?
– Cô cứ tự nhiên
– Cô gái bên cạnh ông là người yêu hay trợ lý của ông vậy ? Tôi có thắc mắc , nhưng không thể đoán .
Triệu Phong nhìn Bảo Ý rồi nhìn cô gái :
– Cô đoán không ra sao ? Cô ấy không phải người yêu cũng không phải trợ lý mà là vợ của tôi.
– Ồ ! Thế tôi nói cô giống bà chủ thì đúng rồi .
– Vâng .
Khuôn mặt của Bảo Ý lúc này thật khó coi . Triệu Phong phớt lờ , anh nắm tay cô :
– Thôi , hãy để mọi người làm việc . Chúng ta đi tham quan những đồi chè khác nha .
Triệu Phong vẫn tay :
– Chào mọi người , hẹn gặp lại !
– Chào ông !
Hai người đi được một khoảng thì Bảo Ý giằng tay mình ra khỏi tay Triệu Phong :
– Anh có vẻ thích thú khi giới thiệu với mọi người tôi là vợ của anh ?
– Thế em không thích sao ?
– Anh đừng có làm tôi nổi khùng lên nữa nha . Đùa giỡn như thế đủ rồi đấy !
– Ai bảo với em là anh đùa giỡn ?
– Chẳng lẽ anh thật lòng ?
– Đúng .
Bảo Ý quay ngoắt người bỏ đi :
– Tôi không muốn nghe anh nói .
– Bảo Ý !
Triệu Phong gọi gì gọi , Bảo Ý cũng không thèm quay lại . Cô đi nhanh ra xe với nỗi ấm ức đang trào dâng trong lòng . Hừ ! Yêu Khả Nhi rồi bây giờ quay sang đeo đuổi tôi . Triệu Phong ơi Triệu Phong ! Anh ngon lắm sao ? Tôi nhất định không ... Nhưng không gì đây ? Chẳng lẽ nói không yêu anh ? Thế vẫn không được . Trái tim cô đã lên tiếng rồi còn gì . Tự ái sẽ làm mình đau khổ . Triệu Phong ! Anh là người đàn ông đáng ghét nhất trên đời .
Một ngày , một ngày rồi lại một ngày …
Triệu Phong và Bảo Ý đi cùng nhau , cùng làm việc với nhau , nhưng quan hệ của họ thì không cải thiện chút nào .
Hôm nay cũng vậy , sau khi tham quan nhà máy và kiểm tra tiến trình công việc về , Bảo Ý lao vào phòng tắm để tẩy hết mồ hôi . Sau đó cô lên giường trùm chăn , không thèm nói tới Triệu Phong lấy một tiếng .
Cô làm cho lại gan cô mà . Còn Triệu Phong anh quá hiểu bản tính của Bảo Ý . Thương mà giận nên anh cũng chẳng thắc mắc gì . Anh đang chờ xem bao giờ cô mới bỏ bớt lòng tự tôn để thừa nhận tình cảm của mình .
Không quan tâm đến thái độ của Bảo Ý ra sao , Triệu Phong mặc quần áo chỉnh tề và anh ngang nhiên bấm điện thoại nói chuyện :
– …
– Diệu Tiên ! Là tôi đây .
– Ồ , Triệu Phong .
– Tôi muốn hỏi hôm nay Thủy Trúc có đi làm không ?
– À có ! Anh muốn gặp hả ?
– Vâng .
– Nhưng Thủy Trúc mới vừa đi đâu đó .
– Vậy …
– Có gì anh nói đi , khi Thủy Trúc về , tôi sẽ nhắn lại giùm cho .
– Không có gì mà nhắn . Tôi gặp cô ấy sau cũng được . Cám ơn cô nha .
Triệu Phong gác điện thoại . Anh ngồi xuống cạnh giường lay vai Bảo Ý :
– Đừng ngủ nữa , cô gái ham ngủ . Ngồi dậy đi ăn với anh nè .
– …
– Bảo Ý ! Em không đói sao ?
Bảo Ý tung chăn ra :
– Ừ , tôi không đói .
Mặt cô hầm hầm :
– Anh rủ người khác đi ăn với anh đi .
– Ở Bảo Lộc này , anh nào có quen ai mà rủ .
– Cô Thủy Trúc , cô Diệu Tiên gì đó … Anh là người nổi tiếng , bảo không quen ai , tôi không tin .
Triệu Phong nhăn nhó :
– Em lại vậy nữa rồi ! Sao thích gây gổ thế ?
– Ừ , tôi là người thích gây , thích kiếm chuyện , anh chịu không nổi thì đi tìm người khác đi . Đi đi , tôi muốn được yên !
Bảo Ý kéo chăn trùm kín đầu . Triệu Phong thở ra :
– Cứ mãi như thế này sao ? Em không thấy mệt mỏi ư ?
Triệu Phong đứng lên :
– Được rồi , em không đi thì anh sẽ đi với anh Bình . Chút nữa về , anh sẽ mua cái gì đó cho em .
– Không cần !
Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng Triệu Phong , Bảo Ý ném mạnh cái gối theo :
– Đáng ghét , khó ưa . Hừ …
Còn lại một mình Bảo Ý tức đến mức muốn đập phá hết mọi thứ . Nếu đây không phải là khách sạn mà là phòng ở nhà cô thì đã thành một bãi chiến trường rồi .
Triệu Phong ! Tại sao tôi lại yêu anh chứ ? Anh cũng biết tôi không thể một lúc dẹp bỏ tự ái và vui vẻ với anh như không có gì . Ai biểu lúc trước anh từng yêu Khả Nhi , thậm chí còn xin tôi để tôi giúp anh từ chối cuộc hôn nhân . Anh ác lắm , Triệu Phong ạ . Mỗi lần nhớ đến , tôi không sao kềm được mình . Tôi càng gây gổ với anh , tôi càng yêu anh nhiều hơn . Thế nhưng anh có hiểu cho sự khó khăn của tôi không ? Mà làm sao anh hiểu được chứ . Nếu anh hiểu thì anh đâu hẹn hò với người con gái khác trước mặt tôi .
Bảo Ý ngồi bật dậy . Không , không thể như thế được . Cô cứ lẩn quẩn với bao suy nghĩ về Triệu Phong thì cũng có ngày cô điên mất . Phải tạo sự thoải mái cho mình thôi . Anh ta biết đi tìm niềm vui , còn cô ngồi đây mâu thuẫn à ?
Bảo Ý bỏ chân xuống giường , đang loay hoay tìm đôi dép thì tiếng nhạc chuông điện thoại làm cô chú ý . Lạ quá ! Nhạc chuông này đâu phải điện thoại của mình .
Bảo Ý nhìn khắp phòng và cô phát hiện điện thoại của Triệu Phong để ở bàn . Anh ta bỏ quên điện thoại ư ?
Bảo Ý đi lại , cô ngần ngừ nửa muốn cầm lên nửa muốn không . Bảo Ý định để cho nó reo , không người trả lời thì đầu dây bên kia tự động sẽ tắt thôi .
Nhưng hình như người nào đó gọi đến rất có kiên nhẫn . Bảo Ý mím môi lấy điện thoại áp vào tai .
– Alô.
Đầu dây bên kia là giọng nữ rụt rè :
– Xin lỗi , đây có phải là số di động của Triệu Phong không ạ ?
Quá lắm mà . Hẹn hò … Bây giờ cô mới biết rõ Triệu Phong đó . Bảo Ý cố kềm giọng nói :
– Đúng rồi ! Chị là ai ? Tìm anh ấy có việc gì ?
– Tôi … tôi tên Thủy Trúc . Tôi nghe người bạn đồng nghiệp nói Triệu Phong có tìm tôi , nên tôi …
– Triệu Phong đã ra ngoài rồi . Điện thoại của anh ấy bỏ quên lại phòng .
– Vậy …
– Chị có muốn nhắn gì không ? Tôi là vợ của anh ấy .
Từ " vợ " thoát ra từ miệng mình , Bảo Ý thấy ngượng ngùng làm sao . Nhưng với những cuộc điện thoại như thế này , cô không thể không nói .
– Chị ơi !
– Ơ … à .
– Tôi muốn gởi lại cho Triệu Phong tờ ngân phiếu .
– Ngân phiếu ?
– Cô đừng vội hiểu lầm . Triệu Phong có giúp gia đình tôi trong lúc khó khăn một số tiền . Bây giờ gia đình tôi có dư , nên tôi gởi trả lại . Cô là vợ Triệu Phong , tôi gởi cô cũng được .
Bảo Ý từ chối ngay :
– Không ! Chị nợ Triệu Phong thì chị cứ trả tiền cho anh ấy . Tôi không biết gì về khoản tiền này đâu .
Cô nói thêm :
– Khi nào Triệu Phong về , tôi sẽ nói anh ấy đi gặp chị .
– Cám ơn cô .
Bảo Ý tắt điện thoại và cô ném luôn lên nệm . Triệu Phong ! Thật ra anh còn bao nhiêu bí mật mà tôi chưa biết nữa ?
Ở Sài Gòn thì Khả Nhi , lên Bảo Lộc gặp Thủy Trúc . Anh đang trêu tức tôi có phải không ? Anh quen Thủy Trúc một năm trước , chẳng phải một năm trước anh đã có Khả Nhi rồi sao ? Hào hiệp quá ha , cho người ta mượn tiền .
Đàn ông , tại sao phụ nữ phải khổ vì đàn ông cơ chứ ?
Bảo Ý uể oải . Cô mệt mỏi , đã thật sự mệt mỏi rồi .
Ý nghĩ ra ngoài bay vèo đi mất tiêu . Bảo Ý ném tất cả chăn màn , gối xuống sàn . Cô nhoài người trên nệm và muốn ngủ một giấc dài cho quên hết mọi chuyện . Đừng để hình ảnh Triệu Phong lảng vảng trong đầu .
Bảo Ý đi vào giấc ngủ trong nỗi tức giận không biết là bao lâu . Đến khi cảm nhận được vật gì đó trên môi thì cô giật mình mở mắt . Hình ảnh đầu tiên mà nhìn thấy là khuôn mặt Triệu Phong rất gần .
– Anh làm gì vậy ? Sao anh .. .
Bảo Ý hốt hoảng bật dậy . Nào ngờ trán cô và trán Triệu Phong va nhau :
– Ui da !
– Em có sao không ? – Triệu Phong lo lắng .
– Trăng sao gì ? Dù có sao cũng không liên quan tới anh . Tránh chỗ khác đi , đừng ngồi gần tôi như thế !
Bảo Ý chống tay nhích ra xa . Cô xoa xoa trán :
– Tôi nói anh có nghe không ? Sao còn ngồi nhìn tôi vậy .
Triệu Phong không để ý đến vẻ muốn gây sự nữa của Bảo Ý . Anh mềm mỏng khi thấy trán cô sưng lên :
– Để anh xem đi nào , nếu không ngày mai em khỏi ra đường đấy .
– Mặc kệ tôi , không cần anh quan tâm tới . Đi mà lo cho những người nào cần anh lo kìa .
Bảo Ý định bỏ chân xuống giường đi chỗ khác thì bị Triệu Phong nắm vai lại . Cô trừng mắt :
– Buông tôi ra !
– Không !
– Tôi la lên đó .
– Em la đi , bây giờ anh liều mạng rồi . Nếu em thích làm cho cả khách sạn này đến xem hai vợ chồng mình thì cứ làm .
– Anh …
– Thật ra , anh không muốn gì cả . Anh chỉ xem cục u trên trán em thôi , và nói chuyện với em một cách nghiêm chỉnh . Chứ cứ choảng nhau thế này , anh rất mệt .
– Vậy chứ tôi sung sướng lắm sao ? Nhưng mà thôi , tôi nghĩ tôi cũng không cần nói chuyện tôi với anh nữa . Chẳng còn gì để nói với nhau .
– Tại sao không còn ? Anh có nhiều chuyện để cho em biết , để em không phải thắc mắc và suy nghĩ . Nhưng trước hết , em phải ăn cái gì đã . Từ chiều tới giờ , em có ăn gì đâu .
Triệu Phong đẩy vai cô :
– Vào phòng tắm rửa mặt đi rồi ra ăn bún . Anh có mua về cho em kìa .
– Tôi không ăn .
– Đừng có bướng ! Nghe lời anh đi ! Dù có đang giận anh cũng phải ăn , nhịn đói sẽ không tốt cho sức khoẻ của em .
– Tôi có chết cũng không nhờ anh lo .
Triệu Phong lắc đầu :
– Em càng ngày càng lì và ngang ngược . Thật ra anh đã làm gì sai , sao em luôn tìm cách gây với anh hoài vậy ?
Bảo Ý nhếch môi :
– Tôi luôn tìm cách ư ? Phải , tôi là thế đó . Con người tôi chỉ vô cớ gây sự .
Cô đùng đùng nổi giận :
– Ngày mai , tôi sẽ về Sài Gòn để anh không còn thấy mệt mỏi và phiền phức .
– Bảo Ý !
Tự ái ngút trời rồi đây .
– Đừng gọi tên tôi !
Bảo Ý bịt tai lại . Triệu Phong nhích tới ôm cô vào lòng . Bảo Ý vùng ra :
– Anh làm gì thế ?
– Bảo Ý ! Em có biết em là một cô gái vừa cứng đầu vừa bướng bĩnh , vừa chanh chua vừa khó chịu không ?
– Còn đỏng đảnh và đáng ghét nữa chứ ?
– Không . Em thì không đáng ghét chút nào .
Bảo Ý mím môi cố gỡ vòng tay Triệu Phong .
– Anh mau buông tay ra đi . Làm vậy nghĩa là sao ?
– Chỉ có cách này , anh mới có thể cho em biết tình cảm của anh . Em mà còn chống cự nữa , anh sẽ ôm em tới sáng luôn .
– Anh .. .
Triệu Phong nhẹ giọng :
– Đừng làm khổ nhau nữa , được không em ?
– Tôi không hiểu anh nói gì . Chẳng lẽ tôi giúp anh đến với những người con gái anh yêu là làm cho anh khổ đó sao ?
– Em hiểu hay cố tình không hiểu vậy ? Tình cảm của anh dành cho em là sự chân thật xuất phát từ trái tim mình . Và anh biết em cũng có cảm tình với anh .
Bảo Ý quay mặt đi nơi khác :
– Anh nói sai rồi . Tôi không có tình cảm gì với anh cả .
– Nếu em không yêu anh thì em đâu làm mọi thứ về anh . Âm thầm điều tra việc Khả Nhi phản bội công ty , và còn tìm cách để công ty phát triển mạnh hơn . Nếu em không yêu anh , em đâu ghen với Thủy Trúc .
– Anh suy diễn hay quá nhỉ !
– Thừa nhận tình cảm của mình đi Bảo Ý . Em cứ trốn chạy thì em vẫn cứ đau khổ .
– …
– Anh xin lỗi vì đã nhận ra trái tim mình hơi trễ . Nhưng có trễ mà không muộn , phải không em ?
Triệu Phong tựa càm mình lên vai Bảo Ý :
– Chuyện hứa hôn giữa hai bên gia đình chúng ta không cần chống đối nữa , cũng không cần nặng nề và tạo không khí khó thở cho mình . Anh muốn chúng ta qua lại để ông nội nhìn thấy và sống lâu hơn và cha mẹ cũng không phải khó xử với lời hứa ngày xưa .
Giọng Bảo Ý có phần dịu lại :
– Anh thấy mình không còn vướng bận gì sao ?
– Ừ . Cởi mở tấm lòng và được bày tỏ với em , anh nhẹ nhàng đi nhiều . Nhưng … ngày nào em còn khước từ anh thì ngày đó anh vẫn còn đau khổ .
– Theo tôi , anh đau khổ không phải từ tôi mà ra .
Triệu Phong cau mày :
– Em muốn nói là do Khả Nhi và Thủy Trúc ?
– Không phải ư ?
Triệu Phong siết mạnh Bảo Ý :
– Anh khẳng định với em , hai người ấy chưa từng làm anh đau khổ . Khả Nhi tuy là người con gái anh yêu đầu tiên , nhưng không phải anh yêu bằng trái tim mình . Còn Thủy Trúc chỉ là một người bạn và anh chia sẻ với cô ấy trên tình bạn . Duy nhất chỉ có em , em làm anh thấy anh rất cần em và không thể mất em .
– Cần tôi mà cứ trêu chọc châm chích tôi hoài .
– Có làm em nổi giận , anh mới biết tình yêu của em .
– Hừ ! Đúng là miệng lưỡi .
Triệu Phong chợt xoay người Bảo Ý lại :
– Nhìn anh đi !
Bảo Ý chớp mắt :
– Sao tự nhiên bảo tôi nhìn anh ?
– Nhìn vào mắt anh , em sẽ thấy tình yêu anh đong đầy trong ấy .
– Ôi , Triệu Phong ơi , Triệu Phong ! Anh sến vừa thôi . Anh đừng làm tôi chết vì tức cười chứ .
Triệu Phong thì thầm :
– Anh yêu em , Bảo Ý ạ . Đó là lời thật từ trái tim anh .
– Anh …
Tuy biết Triệu Phong có tình cảm với mình nhưng cô không nghĩ anh lại tỏ tình trong hoàn cảnh như thế này . Căn phòng khách sạn chỉ có hai đứa , thêm nữa anh đang ôm cô trong vòng tay . Sự va chạm của hai cơ thể , sự gần nhau quá độ làm Bảo Ý lúng túng . Cô cúi gầm mặt im lặng . Triệu Phong gọi nhỏ :
– Bảo Ý !
– …
– Bảo Ý à ! Em cũng yêu anh phải không ?
– Tôi …
Triệu Phong nâng càm Bảo Ý lên . Đôi mắt cô cả một trời yêu thương trong đó . Con tim rung động và réo gọi . Không kềm được lòng mình , Triệu Phong cúi xuống . Rất nhẹ nhàng anh hôn lên trán , lên đôi mắt đẹp và cuối cùng dừng ở đôi môi bướng bĩnh dễ thương .
Mới đầu , Bảo Ý không chống cự cũng không đồng tình . Cô ngồi trơ ra do bất ngờ , nhưng sau đó thì lại vụng về hôn trả .
– Thế mà bảo rằng không yêu .
Từ bao giờ , bàn tay nhỏ xinh của Bảo Ý vòng qua cổ Triệu Phong . Họ bên nhau với nụ hôn dài và khát khao . Thời gian như dừng lại vớ đôi tình nhân . Một lúc sau , Triệu Phong mới dứt đôi môi tham lam của mình ra khỏi môi Bảo Ý . Anh mỉm cười :
– Hạnh phúc thật , Bảo Ý ạ . Em có cảm giác giống anh không ?
Mắc cỡ , Bảo Ý đánh trống lảng :
– Gì cơ ?
– Anh hỏi em , em có hạnh phúc không ?
– Ừ … Không biết .
– không biết thật à ?
– Ừ .
– Vậy thì anh sẽ giúp em một lần nữa nha .
Triệu Phong chờn vờn cúi xuống . Bảo Ý né người dùng tay che mặt rồi la lên :
– A ! Tôi không giỡn nha !
– Anh cũng đâu có giỡn . Tại em nói em không biết cho nên …
– Anh nham nhở quá .
– Hì …
– Và còn liều mạng nữa .
– Anh không liều mạng thì làm sao bắt em nói lên được tiếng lòng mình . Bảo Ý à ! Nhìn nụ cười của em như thế đủ rồi đấy .
Bảo ý liếc ngang :
– Đúng là không biết xấu hổ .
Triệu Phong bỗng nhiên nghiêm chỉnh :
– Bảo Ý này! Anh có một đề nghị .
– Gì nữa ?
Anh cốc nhẹ vào đầu cô :
– Hỗn vừa thôi . nói chuyện với anh phải dạ thưa đàng hoàng . Đó là tôn ti trật tự .
Bảo ý khoanh tay :
– Vâng , thưa ngài tổng giám đốc .
Nhìn điệu bộ của Bảo Ý , Triệu Phong nín cười :
– Chúng ta hiểu nhau rồi thì từ đây về sau , em không được " tôi tôi "với anh nữa . Nghe chướng tai lắm .
– Thế …
– Phải gọi bằng "anh’" và xưng "em" mới ngọt ngào .
Bảo Ý bướng bĩnh :
– Nhưng tôi quen rồi .
– Sửa lại ngay thôi . Nào thử xem !
– Tôi …
Triệu Phong trợn mắt :
– Em còn "tôi" nữa thì anh sẽ hôn em .
– Ơ … Thôi được . Thì "em" vậy .
– Nghe miễn cưỡng quá .
Bảo Ý chu môi :
– Anh Triệu Phong em muốn uống nước . Anh có thể buông em ra không ?
Triệu Phong khoái chí nới lỏng vòng tay :
– OK .
Bảo Ý bước xuống giường lấy chai nước uống rồi đi vào toa– lét . Lát sau cô trở ra mặt mày tươi rói trở lại . Cô bắt đầu mè nheo :
– Anh ! Em đói bụng .
– Chết không !
Triệu Phong đến bên bàn , nơi để cái hộp mủ :
– Bún đã nguội lạnh hết rồi .
– Không còn ăn được nữa sao ?
– Loại bún này để nguội ăn không ngon .
– Vậy …
– Hay để anh ra ngoài mua thứ khác cho em .
Bảo Ý nhìn đồng hồ :
– Đã mười hai giờ hơn , làm gì ai còn bán nữa chứ . Thôi đi !
– Nhưng em không thể nhịn đói .
– Em sẽ uống đỡ sữa .
Vừa nói , Bảo Ý vừa lôi từ trong va li ra mấy hộp sữa . Triệu Phong ngạc nhiên :
– Em mang theo à ?
– Vâng . Phòng những lúc bị bỏ đói .
– Ai bỏ đói em ?
– Anh đó , giống như hôm nay vậy .
– Tại em không chịu ăn mà .
Bảo Ý xụ mặt :
– Người ta đang giận làm sao ăn cho trôi .
– À , anh biết rồi nha ! Mỗi lần em giận là em không chịu ăn gì hết . Tính nết cũng ghê quá há .
– Anh sợ không ?
– Tất nhiên là không . Nếu sợ thì anh đâu yêu em . Nhưng mà vầy , anh có ý kiến . Mai mốt dù có giận ai đi nữa , cũng phải ăn nghe không ? Hành hạ mình là khờ lắm . Ăn để có sức mà giận tiếp .
– Hứ ! Lại muốn châm chọc em nữa phải không ?
Triệu Phong giơ tay :
– Ồ ! Không không . Anh chỉ …
Bảo Ý ném một hộp sữa vào người Triệu Phong .
– Cho anh đó .
Triệu Phong cầm lên :
– Một hộp em uống đủ không vậy ?
– Em đâu phải là voi .
Bảo Ý ghim ống hút vào hộp rồi hút một hơi :
– Đã quá !
Triệu Phong lắc dầu :
– Em đúng là trẻ con .
– Thế mà vẫn có người yêu trẻ con đấy . Yêu đến đau khổ lận cơ .
– Dám trêu anh hả ?
Triệu Phong bỏ hộp sữa sang một bên . Anh dùng hai tay chọc léc Bảo Ý :
– Trêu anh nè , trêu anh nè …
Nhột quá Bảo Ý uốn người :
– Em không giỡn nha .
– Đầu hàng đi , anh tha cho .
– Không .
– Được , để xem em lì đến độ nào . Xin đi , đầu hàng đi .
Mỗi một tiếng là một cái chọc léc . Bảo Ý gập người xuống :
– Triệu Phong ! Em nôn sữa ra mất thôi .
Lời Bảo Ý quả thật rất có tác dụng , Triệu Phong dừng tay lại ngay . Anh kéo cô cùng nằm dài ra nệm :
– Em đúng là cứng đầu hơn anh tưởng . Bị như thế mà vẫn không chịu thua .
Bảo Ý cong môi :
– Em thua thì mai mốt anh sẽ tiếp tục ăn hiếp , em không chịu .
– Thì ra là sợ bị anh ăn hiếp .
– Ừ .
Triệu Phong bẹo má người yêu :
– Anh nào nỡ chứ . Có một cô vợ như em , anh yêu không hết nữa là . Yên tâm đi , anh hứa yêu thương em hết cuộc đời .
Bảo Ý háy ngang :
– Ai là vợ anh hồi nào . Nói lung tung !
– Thế à ? Anh không biết ai nói với Thủy Trúc " Tôi là vợ Triệu Phong ".
– Anh …
– nghe Thủy Trúc nói lại , anh mừng và hạnh phúc lắm . Cho nên anh quyết tâm tấn công em , để em phải thừa nhận tình yêu của mình với anh .
– Triệu Phong ! Anh thật đáng ghét đó .
– Nếu không nhờ Thủy Trúc thì không biết cho đến bao giờ anh mới hôn được em . Bảo Ý – tình yêu của anh .
Bảo Ý lăn một vòng để thoát khỏi vòng tay của Triệu Phong . Đôi mày cô cau lại :
– Anh đã gặp Thủy Trúc ?
– Ừ .
– Hai người hẹn hò với nhau ?
– Bậy đi !
– Anh có gọi điện cho chị ấy mà .
– Đúng . Nhưng chỉ để hỏi thăm cuộc sống gia đình thôi . Dù sao Thủy Trúc cũng là bạn của anh .
– Bạn ư ? Em nghĩ Thủy Trúc không phải xem anh là bạn . Trực giác của người phụ nữ cho em biết , Thủy Trúc yêu anh .
Triệu Phong nhún vai :
– Thì sao ? Em cũng biết mình không có quyền cấm người ta yêu mình mà . Anh có biết Thủy Trúc yêu anh thì anh cũng đâu làm gì được . Trái tim có lý lẽ riêng của nó . Rồi một ngày nào đó , Thủy Trúc biết mình đặt tình yêu không đúng chỗ , cô ấy sẽ quên thôi .
– Không dễ dàng đâu anh .
Triệu Phong khóat tay :
– Đừng nghĩ cho mọi việc thêm phức tạp . Hãy vô tư mà đối diện với mọi người thì em sẽ không rơi vào cái vòng lẩn quẩn của cuộc sống .
Anh lăn theo và choàng tay ôm Bảo Ý :
– Nếu nghĩ chỉ nghĩ đến anh thôi nhé , duy nhất một mình anh .
– Ham lắm ! Anh nằm mơ đi . Trong đầu em chẳng bao giờ có tên anh .
– Thế em có ai ?
– Cha mẹ em nè , ông nè , hai bác nè và một người bạn trai ở Anh .
– Em nói thật đó chứ ?
– Ừ .
– Em ngon lắm . Vậy thì đừng trách anh nhé .
Bảo Ý hất mặt :
– Làm gì em nào ?
Triệu Phong bặm môi :
– Anh sẽ …
Triệu Phong bất ngờ cúi xuống . Đôi môi tham lam tìm kiếm môi Bảo Ý , làm cô chỉ biết ú ớ .
– Nhớ nhé , còn chọc tức anh thì anh sẽ đối xử với em như thế đấy .
– Vậy khi anh chọc tức em ?
– Thì ngược lại .
– Anh khôn vừa thôi .
Triệu Phong gối đầu Bảo Ý lên tay mình :
– Chúng ta cứ như thế này mãi nhé . Yêu nhau trọn đời và đừng bao giờ rời xa nhau .
– Anh sẽ không thay đổi trái tim mình nữa chứ ?
– Ừ .
– Dù em từng dối anh , anh cũng sẽ tha thứ cho em , phải không ?
– Ừ .
Bảo Ý rướn người hôn lên môi Triệu Phong :
– Em tin anh .
Triệu Phong mỉm cười và vỗ nhẹ len lưng Bảo Ý :
– Chúng ta ngủ đi em , mai còn công việc nữa .
– Ư , em không muốn ngủ . Nếu ngủ nữa thì sẽ có người bảo em là cô gái ham ngủ .
Triệu Phong vuốt mũi người yêu :
– Cũng ghê há , nhớ hết những gì anh nói .
– Đâu chỉ bấy nhiêu chuyện .
– Anh biết . Nhưng mà em không ngủ thì làm sao anh ngủ . Còn bao nhiêu công việc phải giải quyết trong ngày mai để ngày mốt về Sài Gòn . Công ty không thể vắng chúng ta lâu .
Giọng Bảo Ý nhẹ tênh :
– Vâng !
– Nếu em vẫn còn thích nơi đây , thì khi nào chứng ta cưới nhau , anh sẽ đưa em trở lên đây chơi một tháng cho thỏa thích .
– Xí ! Ai thèm .
Bảo Ý nghiêng người :
– Thôi , không nói chuyện nữa nhé . Chúc anh ngủ ngon !
– Chúc em ngủ ngon !
Bảo Ý và Triệu Phong giữ nguyên tư thế nằm ấy . Không lâu , họ đều đi vào giấc mộng đẹp .
Rồi công việc ở Bảo Lộc cũng đâu vào đấy . Triệu Phong , Bảo Ý cùng anh Bình lên đường về Sài Gòn .
Xe dừng lại trước cổng , Bảo Ý mở cửa bước xuống , trên tay là cái va li . Cô vẫy vẫy :
– Anh về đi , ngày mai gặp lại ở công ty .
– Không cho anh vào nhà à ?
– Nếu anh vào nhà thì anh sẽ gặp cha mẹ em . Mà anh gặp cha mẹ em thì phải nói chuyện . Vào câu chuyện thì anh không còn thời gian để nghỉ ngơi . Em lo cho sức khoẻ của anh chứ không phải không muốn anh vào nhà .
Triệu Phong phì cười về cách nói chuyện của Bảo Ý . Mà cũng đúng thôi , mấy đêm rồi không ngon giấc lại thêm từ Bảo Lộc về đây không phải là một đoạn đường ngắn . Anh thèm ngả lưng lắm rồi .
– Thôi được , anh sẽ nghe em . Hôm khác , anh đến chào hai bác sau .
– OK . Anh lái xe cẩn thận đó .
Bảo Ý chưa kịp quay lưng thì bị Triệu Phong gọi giật ngược :
– Khoan đã Bảo Ý !
– Gì vậy anh ?
Cô quay lại
– Em đến đây .
Bảo Ý đi trở lại xe , cô khom người chỗ Triệu Phong ngồi sau tay lái :
– Anh định dặn dò gì ?
– Không anh chỉ muốn tạm biệt em thôi .
Và rất nhanh , Triệu Phong nghiêng đầu qua cửa kính xe hôn vào má Bảo Ý :
– Ngủ ngon nhé em yêu !
Bảo Ý giậm chân :
– Anh ẩu quá ! Lỡ cha mẹ nhìn thấy thì sao ?
Triệu Phong nheo mắt :
– Anh còn cầu cho họ nhìn thấy nữa là . Như thế việc kết hôn không còn là vấn đề nặng nề của người lớn . Anh đang mong em sớm trở thành bà Triệu Phong kia mà .
– Hừ ! Anh thật là … liều mạng . Biết vậy lúc nãy , em nhờ anh Bình đưa em về cho rồi .
– Anh vốn là liều mạng mà . Hì … Anh Bình có muốn anh cũng không cho .
– Hừ !
Triệu Phong mở khóa xe :
– Thôi , anh về đây . Chào em !
– Đến nhà gọi điện cho em nha .
Bảo Ý đứng nhìn theo đến khi xe Triệu Phong mất hút ở đường lớn .
– Có thấy gì nữa đâu .
Bảo Ý giật mình đưa tay chặn ngực
– Chị Huệ ! Chị làm tôi mất cả hồn . Sao tự nhiên lù lù xuất hiện sau lưng tôi vậy ?
– Tôi ra đây lâu rồi chứ , tại cô không thấy thôi .
– Thế …
– Thấy xe đổ lại là biết cô về nên tôi vội vã ra mở cổng .
– Vậy chị đã nhìn …
– Vâng . Cậu Phong đưa cô về . Hai người vui vẻ với nhau làm tôi ngạc nhiên .
Chị Huệ tò mò :
– Cô và cậu Phong không còn đối chọi nhau nữa hả ?
Bảo Ý mím nhẹ môi :
– Vì công việc nên tạm thời không gây . Khi nào buồn cũng sẽ trở mặt nhau thôi .
– Theo tôi thì hai người không gây nhau nữa đâu . Đẹp đôi như thế …
– Chị biết gì ?
– Không .
Chị Huệ cố tình trêu chọc :
– Tôi chỉ biết hai người từng là oan gia của nhau , giờ yêu nhau thật là một điều thú vị . Ông bà chủ biết tin này chắc mừng lắm đây . Không phải chịu sức ép từ hai phía nữa .
– Chị …
– Để tôi đi cho ông bà chủ hay .
Bảo Ý hét lên :
– Chị Huệ ! Chị đứng lại đó !
Chị Huệ dừng chân :
– Cô Ý ! Cô cần gì ở tôi ?
– Chị … những gì chị nhìn thấy xem như không nhìn thấy . Những gì chị nghe xem như chưa từng nghe và cũng không được nói gì hết cả . Chị rõ chưa ?
– Nhưng … tôi có nghe thấy gì đâu .
– Thì tôi nói vậy đó , nếu chị không muốn tôi giận .
– Vâng .
– Chị Huệ hỏi :
– Cô Ý à ! Tại sao cô không muốn mọi người biết cô và cậu Phong yêu nhau , có gì xấu đâu . Với lại hai người được hứa hôn kia mà .
Bảo Ý nghiêm giọng :
– Ai nói với chị tôi và Triệu Phong yêu nhau ?
– Thì .. .
– Chị thấy hết rồi phải không ?
– Tôi … tôi không cố ý .
Bảo Ý thở hắt ra :
– Được rồi . thật tình tôi không muốn giấu . Nhưng… chị không hiểu đâu . Vẫn còn những vấn đề cần phải xác định lại . Bây giờ chị mang va li vào giúp tôi đi nhé .
– Vâng .
Chị Huệ chưa kịp cúi xuống xách va li Bảo Ý thì bất ngờ nghe tiếng bà Bảo Nhi :
– Về rồi à ?
– Mẹ !
– Bà chủ !
– Chưa thấy mặt mà tôi nghe tiếng , thì trong nhà này ngoài con chẳng còn ai .
Bảo Ý chạy lại ôm bà Bảo Nhi :
– Mẹ ơi ! Con nhớ mẹ quá .
– Dóc vừa thôi cô . Nhớ tôi mà chẳng có lấy một cú điện thoại .
Bảo Ý gãi đầu :
– Con đâu biết ba mẹ về rồi . Với lại công việc trên ấy nhiều quá , nên con cũng không có thời gian rỗi .
Bà Bảo Nhi nhìn con :
– Công việc nhiều hay vì bận gây cãi ? Mẹ không hiểu , hai đứa không hợp nhau được , không có lấy một câu ôn hòa , vậy mà còn đi công tác chung . Không biết có được kết quả gì không đây .
– Một kết quả tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng mẹ ạ .
– Thế à ? Hơi ngạc nhiên đấy .
Chị Huệ chợt xen vào :
– Bà chủ ! Cậu Phong và cô Ý đâu có gây nhau nữa .
– Sao chị biết ? Hai chúng nó không gây nhau mới là lạ đó .
– Thật mà . Không tin bà có thể hỏi cô Ý .
Bà Bảo Nhi quay sang con gái :
– Có đúng không ?
Bảo Ý trừng mắt với chị Huệ :
– Đừng nhiều chuyện quá . Chị mang va li tôi vào nhà đi .
Chị Huệ tủm tỉm xách va li đi trước . Bảo Ý ôm cánh tay mẹ :
– Chúng ta cùng vào nhà rồi nói chuyện sau mẹ há . Con sẽ kể cho cho cha mẹ nghe công việc của con ở Bảo Lộc .
Bà Bảo Nhi thầm quan sát con gái . Đúng là hôm nay con bé có gì đó hơi là lạ . Gần cả tuần đi công tác với Triệu Phong , khi về đến tâm trạng vẫn thoải mái , khuôn mặt tươi vui không cau có như mọi lần .
Bà nhớ lúc trước , ngày nào đi làm về , Bảo Ý cũng lẩm bẩm khó chịu . Hễ ai trong nhà nhắc đến Triệu Phong là con bé sầm mặt xuống ngay , còn bảo không muốn nghe thấy tên ấy . Thế mà giờ đây …
Phải chăng con gái bà đang dần thay đổi ? Mà thay đổi cũng là vì Triệu Phong. Người đàn ông Bảo Ý phản đối không muốn kết hôn .
Hôm sinh nhật Bảo Ý , bà có cảm giác con bé rất vui và hạnh phúc . như thế thì … bà nhất định tìm hiểu mới được . Nếu Triệu Phong và Bảo Ý chấp nhận nhau , có nghĩa lời hứa năm xưa của ba chồng bà trở thành hiện thực , và hai gia đình đã thân lại càng thêm thân . Vấn đề bao nhiêu năm đã không còn là một gánh nặng . Bà và chồng cùng anh chị Triệu Sơn không mang tiếng ép duyên con . Với những ý nghĩ trong đầu , bà Bảo Nhi như thở phào …
Hai mẹ con vào đến phòng khách , Bảo Ý giống như một đứa trẻ . Cô ào xuống dúi đầu vào ngực ông Tuấn Minh khi ông đang ngồi xem tivi .
– Cha ! Cha có khoẻ không ? Con gái cha nhớ cha vô cùng .
– Có thật là con nhớ cha không ?
Bảo Ý xụ mặt :
– Cha ! Sao cha và mẹ đều giống nhau vậy ? Hai người không chịu tin con mà đi tin người khác .
– Người khác là người nào ?
Ông Tuấn Minh nhướng mày :
– Thì chị Huệ đó . Chị ấy nói ra thì mẹ tin ngay .
Ông Tuấn Minh hỏi tới :
– Chị Huệ nói gì ? Có cơ sở mẹ con mới tin chứ .
– Chị ấy nói …
Bảo Ý lắc đầu :
– Con không lặp lại đâu . Kỳ cục lắm !
– Nếu con không nói rõ làm sao cha có thể giúp con . Không chừng cha nghe theo mẹ con luôn đấy . Suy nghĩ đi !
– Con …
Chị Huệ từ nhà sau mang lên hai ly nước trà nóng và một ly nước cam :
– Mời ông bà chủ , mời cô Ý .
Bảo Ý liền cau có :
– Tất cả cũng tại chị đó chị Huệ .
Chị Huệ ngơ ngác :
– Sao lại tại tôi ?
– Nếu chị không nói lung tung thì cha mẹ tôi đâu có nghi ngờ tôi . Bây giờ … chị làm sao đó thì làm đi .
Bảo Ý cằn nhằn , chị Huệ chợt hiểu ra :
– À ! Cô muốn nói việc cậu Triệu Phong và cô ấy hả ? Ông bà chủ sao nghi ngờ được khi mà cô và cậu Phong hòa thuận với nhau .
– Chị …
– Ông bà chủ thấy tôi nói có đúng không ? Ngày trước , cô Ý và cậu Phong giống như hai thái cực làm ông bà lo lắng cho hôn nhân của hai người không thành , rồi sợ mình làm cho con đau khổ khi phải thực hiện lời hứa năm xưa của ông cụ . Giờ cô Ý và cậu Phong không gây gổ nữa , đó chẳng phải là tin tốt lành với ông bà .
Ông Tuấn Minh gục gặc :
– Đúng , đúng . Là tin tốt lành . Nhưng mà sao chị biết chúng nó không còn gây nhau ?
– Tôi tận mắt nhìn thấy sự thân thiết của hai người mà .
– Ồ .
– Ông bà chuẩn bị là vừa . Nay mai ông bà sẽ có con rể thôi .
Ông Tuấn Minh cười sảng khoái :
– Tôi mong điều này lâu rồi đó chứ .
Chị Huệ vui vui :
– Cậu Phong là một người đàn ông tốt . Tôi cũng luôn hy vọng cậu ấy là cậu chủ của tôi .
Ông Tuấn Minh trìu mến nhìn con gái :
– Mối quan hệ được cải thiện tốt như thế , tại sao lại giấu cha mẹ ?
– Con …
Bảo Ý mắc cỡ :
– Con và Triệu Phong chỉ mới làm bạn với nhau thôi . Không như những gì chị Huệ nói đâu . Cha mẹ đừng …
– Hai đứa con bắt đầu cho một tình bạn cũng tốt mà . Như thế sẽ dễ hiểu nhau hơn là cứ ngày ngày gây cãi nhau .
Bà Bảo Nhi tiếp lời chồng bằng một nụ cười :
– Quan hệ của con và Triệu Phong tốt hơn trước , cha mẹ mừng lắm . Mẹ hy vọng chúng con có thể yêu thương nhau , như thế ở suối vàng ông con đã mãn nguyện .
Bảo Ý im lặng . Cô mới chỉ nói hai người là bạn thì cha mẹ đã vui mừng như thế rồi . Nếu biết cô và Triệu Phong chấp nhận nhau theo tiếng gọi trái tim , thì cha mẹ cô còn mừng và hạnh phúc hơn thế nữa .
Nhìn nụ cười trên môi cha mẹ , Bảo ý thấy lòng mình ấm lại . Phải có lúc cô cho cha mẹ niềm hạnh phúc ấy chứ . Nhớ lại những ngày tháng qua , cô chỉ làm cho cha mẹ buồn và lo lắng . Bản thân cô thật có lỗi .
Bảo Ý tựa đầu vào vai ông Tuấn Minh :
– Cha ! Con xin lỗi . Con hứa từ nay sẽ không làm cho cha mẹ buồn và lo lắng nữa đâu . Hãy yên tâm vì con !
– Được rồi !
Ông Tuấn Minh vỗ nhẹ lên vai con gái :
– Con không cần băn khoăn . Cha mẹ hiểu con mà . Cha mẹ cũng không yêu cầu hay ép buộc con điều gì . Thấy con vui là cha mẹ đã vui .
– Con cám ơn cha mẹ .
Ông Tuấn Minh và vợ hiểu đó chứ nên ông bà thấy nhẹ nhàng đi . Triệu Phong – Bảo Ý là duyên nợ của nhau làm sao tách rời nhau được . Nhớ lại nụ hôn mà hai mươi năm trước Triệu Phong hôn Bảo Ý lúc sinh nhật một tuổi của con bé , ông Tuấn Minh tủm tỉm cười . Tất cả đều không đi ngược lại lời hứa của cha ông .
Mỗi người một suy nghĩ , một nụ cười . Còn chị Huệ thì lăng xăng :
– Tốt rồi , tốt rồi . Cuối cùng cũng được như ý rồi . Để tôi ra sau hâm nóng thức ăn cho cô Bảo Ý .
Bảo Ý ngăn lại :
– Không phiền đến chị đâu chị Huệ . Trên đường về nhà , tôi và Triệu Phong đã ghé quán ăn . Giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với cha mẹ tôi một chút rồi sau đó nghỉ ngơi , sáng mai còn làm việc nữa .
– Vậy …
– Tôi uống ly nước của chị mang cho tôi là được rồi .Cám ơn chị nha .
Chị Huệ gãi gãi đầu ngập ngừng :
– Cô không giận tôi chứ cô Ý ?
– Không .
– Ôi , vậy thì hay quá !
– Nhưng ngày mai , chị phải nấu cho tôi những món tôi thích ăn .
– Chuyện đó không thành vấn đề . Tôi sẽ nấu luôn phần của cậu Phong .
– Chị biết anh ấy thích ăn những món gì sao ?
– Thì món gì cô thích , cậu Phong cũng thích .
– Tùy chị vậy . Tôi không cản nếu chị muốn mang cái cực vào thân .
– Cực mà nhìn thấy cô và cậu Phong vui vẻ , tôi cũng vui .
Bảo Ý liếc ngang :
– Chị khéo nịnh .
– Hì …
Chị Huệ quay lưng :
– Không làm phiền ông bà chủ và cô nữa đâu . Tôi ra sau đây .
Chị Huệ vừa khuất ở của phòng ăn , ông Tuấn Minh hỏi ngay :
– Thế nào ? Cô cử nhân trường đại học Luân Đôn . Chuyến đi Bảo Lộc tốt đẹp chứ ?
– Vâng . Tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng của con và Triệu Phong đấy . Cha mẹ biết không , thì ra ngoài việc điều hành một công ty , bây giờ chúng con quản lý thêm cả nhà máy sấy và chế biến trà .
Rồi Bảo Ý bắt đầu kể lại hành trình đi và làm việc của cô và Triệu Phong ở Bảo Lộc .
– Những người lúc trước cung cấp chè cho nhà máy An Sơn , giờ dù biết An Sơn đổi chủ mớ , họ vẫn hợp tác trong sự vui vẻ và nhiệt tình . Con thích họ ở thái độ làm việc và chữ tín đặt lên hàng đầu .
– Sự thành công của con đã để lộ ra hết khuôn mặt , con không cần nói , cha cũng biết .
– Vậy con gái của cha mẹ đâu có tệ , phải không ?
– Ừ . Nhưng cha cũng nhắc nhở con . Không được quá tự cao đấy . Con giỏi vẫn có người khác giỏi hơn . nếu con không biết khiêm tốn thì con sẽ làm người ta ghét . Đến lúc đó , con đường tương lai gặp trắc trở ngay .
Bà Bảo Nhi phụ họa :
– Những lời cha con nói không sai đâu . Thương trường cũng như chiến trường , không được xem thường đối thủ cũng không được hạ thấp mình . Tuy mẹ không hiểu lắm về công việc của con , nhưng chuyện kinh doanh , nhất là xuất nhập nó không đơn giản . Con thắng lợi hôm nay , con phải nghĩ đến ngày mai có người ganh ghét với những gì con đang có . Cẩn thận con nhé !
– Vâng . Con sẽ luôn ghi nhớ những gì cha mẹ dạy con .
– Giữ mối quan hệ với khách gàng và người cung cấp hàng rất quan trọng . Con cho họ niềm tin thì tất nhiên con sẽ được họ tin tưởng và hết lòng vì con . Điều này chắc triệu Phong có chỉ cho con ?
– Vâng .
– Có gắng mà hợp tác với Triệu Phong cho tốt . Đừng để mọi người phải thất vọng .
Bảo Ý tủm tỉm :
– Cha ơi ! Mẹ càng ngày càng giống một nhà doanh nghiệp . Nếu cha cứ cho mẹ đi theo cha thì con nghĩ " phía sau sự thành công của một người đàn ông là có bóng dáng của một người phụ nữ " không còn hữu dụng nữa . Vì có thể mẹ sẽ qua mặt cha mất .
Ông Tuấn Minh cười lớn :
– Có sao đâu . Thành công của người phụ nữ mình yêu cũng là một niềm hạnh phúc mà . con đồng ý với cha không ?
– Như thế thì còn gì khí phái của một đấng nam nhi .
– Con gái ơi ! Con mà còn mang trong đầu những suy nghĩ ấy thì con sẽ luôn luôn phục tùng đàn ông thôi .
– Con không phục tùng ai hết . Con chỉ làm theo những gì con thích và bản năng của con .
Ông Tuấn Minh phán :
– Quá mâu thuẫn .
Bảo Ý nghiêng đầu :
– Cha tưởng con không thích làm một người phụ nữ thành công sao ? nhưng không phải thành công với người của mình . Con chỉ muốn thử cha xem cha yêu mẹ đến mức nào ấy mà . Hì …
Bà Bảo Nhi cốc lên đầu con gái :
– Khỉ con ! Dám trêu cả cha mẹ hả .
Bảo Ý rụt cổ :
– Nếu không như thế , làm sao biết cha yêu mẹ nhiều đến như vậy . Cha không hề ganh tỵ với mẹ . Ôi ! Con thật hạnh phúc .
– Con gái ! Mẹ hỏi con câu này . Nếu sau này lấy chồng , con có làm được giống như mẹ không ? San sẻ buồn vui , công việc , cảm thông , yêu thương chăm sóc , ở bên chồng , sẵn sàng cùng chồng đi bất cứ nơi đâu cho công việc .
Bảo Ý chớp mắt :
– Con không biết có được như mẹ không . Nhưng đã là người đàn ông con yêu thì con nguyện cùng người ấy bên nhau , trọn kiếp này không gì có thể chia cắt .
– Triệu Phong mà nghe được câu nói của con chắc nó hạnh phúc lắm . Cả nó cũng không ngờ mình có được cô vợ tuyệt vời như thế . Lúc trước từ chối thật là một sai lầm .
Bảo Ý đỏ mặt :
– Ôi ! Cha mẹ lại ghẹo con . không chịu đâu . Con có nói con yêu Triệu Phong bao giờ mà cha mẹ bảo vợ này vợ nọ .
– Không có tình cảm với người ta sao mặt mày kỳ lạ thế kia . Đỏ hết rồi . Bộ lúc nãy Triệu Phong cho con uống rượu hả Bảo Ý ?
– Mẹ …
Ông Tuấn Minh can ngăn :
– Thôi , em đừng trêu con nó nữa . Anh chưa bao giờ thấy Bảo Ý mắc cỡ như hôm nay đấy .
Bảo Ý kêu lên :
– Cha mẹ , hai người muốn con …
Cô chưa kịp nói hết câu thì có tiếng chuông điện thoại . Ông Tuấn Minh ngồi gần đó nhấc ống nghe :
– Alô .
– Dạ , cháu chào bác ạ .
– Triệu Phong ấy à ?
– Dạ . Hai bác khoẻ không ạ ?
– Khoẻ , cám ơn cháu . Bác và bác gái đang nói chuyện với Bảo Ý đây . Con bé đang liến thoắng về những thành tích trong chuyến công tác rồi .
– Dạ , cô ấy rất là thông minh . Ở Bảo Lộc , cháu nhờ cô ấy nhiều lắm .
– Chà ! Khen qua khen lại , thật ra ai là người giỏi đây hả ?
– Dạ , là Bảo Ý .
– Cháu không cần nói , bác cũng biết . Nhưng Bảo Ý không phá hỏng công việc của cháu là tốt rồi .
Đầu dây bên kia , Triệu Phong ngại ngại làm sao . Gọi điện tìm Bảo Ý mà gặp phải ông cha vợ . Những lời của ông hình như ông đã biết hết mọi chuyện . Ông Tuấn Minh chợt hỏi :
– Cháu cần gặp Bảo Ý phải không ?
– Dạ …
– Vậy chờ một chút nhé !
– Dạ …
Ông Tuấn Minh đưa điện thoại cho Bảo Ý :
– Của con nè .
Bảo Ý hơi lúng túng khi nhận điện thoại từ tay cha . Cô áp máy vào tai , giọng nhỏ rí :
– Alô .
– Em à ! Chúng ta nói chuyện với nhau một chút được chứ ?
– Có chuyện gì vậy anh ?
– Không . Mới chia tay em một tí thời gian thôi mà anh đã thấy nhớ em rồi . Anh …
– Em đang ngồi ở phòng khách với cha mẹ . Hay anh đợi em lên phòng nha .
– Ừ .
Bảo Ý bịt ống nghe lại ngập ngừng :
– Cha mẹ ! Con xin phép về phòng .
Bà Bảo Nhi tế nhị :
– Con đi đi . Coi mà tắm rửa rồi nghỉ ngơi đó .
– Dạ , cha mẹ ngủ ngon !
Chỉ chờ có thế , Bảo Ý phóng lên thang lầu . Bà Bảo Nhi nhìn theo :
– Hình như hai đứa chúng nó không thể rời nhau thì phải .
– Em không mừng sao ?
– Tất nhiên là mừng , vì ngay từ đầu em đâu có chê Triệu Phong . Em chỉ lo ép duyên con , nó khổ tội nghiệp nó .
– Anh nghĩ bây giờ chúng ta không cần ép chúng nó cũng đồng ý . Vợ chồng mình có thể yên tâm được rồi .
– Phải .
Hai vợ chồng ông bà Tuấn Minh hôm nay mới thấy nhẹ nhỏm đi phần nào vì con gái của ông bà không còn phản đối chuyện hứa hôn cho cô .
– Tới rồi , tới rồi !
Một nhân viên đi vào phòng thông báo .
– Tới ? Mà ai tới ? Tới đâu ?
– Tổng giám đốc và phó tổng giám đốc .
– Sao , họ đi Bảo Lộc về rồi ư ?
– Phải . Tôi thấy hai người từ trên xe bước xuống , nói chuyện rất vui vẻ với nhau .
– Cô có nhìn lầm không đó ? Tổng giám đốc và phó tổng giám đốc xưa nay là hai thái cực mà . Họ có bao giờ đi chung với nhau đâu , dù họ là cặp vợ chồng hứa hôn . Tôi từng nghĩ chuyện họ không bao giờ thành đấy .
– Không tin thì cứ hỏi giám đốc Lạc Văn đi . Anh ấy cũng nhìn thấy kia mà .
Vừa lúc Lạc Văn đi ngang qua , họ kéo anh vào văn phòng :
– Anh vào đây với bọn em một chút .
Lạc Văn nhăn nhó :
– Các cô làm gì vậy ? Sao không bắt đầu công việc đi .
– Còn đến mười phút nữa mà anh .
– Chưa tới giờ , nhưng các cô lôi tôi vào đây để làm gì ?
– Bọn em muốn xác nhận một chuyện . Anh ! Có phải tổng giám đốc và phó tổng giám đốc về rồi không ?
– Đúng .
– Họ còn đi chung với nhau vào công ty ?
– Ừ , có gì đâu lạ .
– Nhưng lúc bình thường , hai người đó hay cãi nhau và nghịch nhau kia mà . Sao hôm nay …
– Cái đó tôi không biết .
– Có phải chúng em sắp được uống rượu mừng rồi không ?
Lạc Văn nạt :
– Các cô nhiều chuyện quá !
– Anh ! Nếu đó là sự thật thì bọn em chúc mừng cho tổng giám đốc và phó tổng giám đốc , vì hai người đó rất đẹp đôi .
Thoáng thấy bóng Khả Nhi , họ nói thêm :
– Nhưng họ cưới nhau thì sẽ có một người buồn và rất đau khổ .
– Phải , người đó không được tổng giám đốc để mắt tới nữa . Cái ghế tổng giám đốc phu nhân bấy lâu tưởng thuộc về mình , nào ngờ mãi mãi nằm ngoài tầm tay , hỏi sao không đau khổ cho được .
– Tất cả là duyên nợ là tiếng nói trái tim . Hai sếp của chúng ta ở vào trường hợp đó đấy . Thêm nữa , họ có cưới nhau , đó là họ thật lòng với nhau . Còn một người nào khác khổ chỉ vì đặt tình yêu không đúng chỗ .
Lạc Văn hỏi :
– Mà các cô nói ai đau khổ vậy ?
– Còn ai trồng khoai cái đất này nữa . Cô thư ký xinh đẹp từng là bồ của tổng giám đốc . Chúng tôi tội nghiệp cho cô ta .
– Khả Nhi ư .
– Một thời tranh đấu cuối cùng cũng không được gì . Người con gái gia đình tổng giám đốc chọn bây giờ là tổng giám đốc yêu . Nghĩ đúng là duyên nợ .
Sau câu nói ấy của một nhân viên là tiếng gót giày nện trên nền gạch . Lạc Văn quay ra :
– Ai thế ?
– Cô thư ký xinh đẹp .
– Vậy …
– Cô ta đã nghe hết những gì bọn em và giám đốc nói . Nhưng giám đốc ơi , chẳng lẽ giám đốc sợ ?
– Các cô thôi đi !
Lạc Văn nổi quạu :
– Hãy mau làm việc nhanh lên . Tổng giám đốc tới mà thấy các cô tán gẫu thì có chuyện thật đấy .
Đám nhân viên tản ra , ai về bàn của người nấy . Lạc Văn quay lưng kèm theo câu đe dọa :
– Đừng nhiều chuyện nữa nghe chưa . Tôi còn nghe bàn tán thì đừng trách tôi .
Khả Nhi tức điên lên khi nghe các nhân viên và Lạc Văn nói chuyện với nhau .
Có phải Triệu Phong và Bảo Ý phải lòng nhau rồi không ? Họ nhất định cưới nhau như ý gia đình . Nếu thế những gì cô tranh đấu bấy lâu nay đều là con số không . Triệu Phong sẵn sàng rời bỏ cô khi có người con gái khác .
Không được , Khả Nhi không thể dễ dàng chịu thua khi kế hoặch cô sắp thành công . Cô phải lật ngược lại thế cờ , người Triệu Phong yêu là cô . Người Triệu Phong căm ghét là Bảo Ý . Vì Bảo Ý hợp tác với Minh Vũ phản bội lại công ty Bảo Nguyên .
Một chút Triệu Phong vào đây , cô nhất định nói rõ với Triệu Phong để xem Bảo Ý trả lời thế nào ? Hừ ! Định qua mặt cô sao ? Không dễ đâu . Những gì mà Khả Nhi này muốn có thì nhất định phải có . Bảo Ý ơi , Bảo Ý ! Mày được mọi người ủng hộ bao nhiêu thì mày sẽ phải khóc bấy nhiêu . Hãy chờ đó đi , tao thua mày thì tao không phải Khả Nhi .
Mãi tính toán trong đầu , không để ý nên Khả Nhi đã đâm sầm vào hai người đang đi tới . Cô té lăn ra nền gạch .
– Ui da !
Hai người kia cũng hết cả hồn vì họ bận rộn với những giấy tờ trên tay .
Đau quá , Khả Nhi đổ quạu :
– Đi đứng kiểu gì vậy ?
– Em nói ai ?
Ngẩng lên thấy Triệu Phong và Bảo Ý , Khả Nhi đóng tuồng ngay :
– Triệu Phong và Bảo Ý ! Hai người đi Bảo Lộc về lúc nào vậy ? Xin lỗi …
Cô chống tay ngồi dậy , nhưng :
– Ui da !
Khả Nhi cố tìm giọt nước mắt :
– Chân em đau quá Triệu Phong ơi .
Bảo Ý ngồi xuống xem xét . nhìn giọt nước mắt trên má Khả Nhi , cô không hề nghi ngờ :
– Có thể chân chị bị trặc rồi .
Cô quay sang Triệu Phong khi anh vẫn dửng dưng :
– Anh , mau giúp dìu chị Nhi về văn phòng đi . Em đi tìm dầu .
Thân mật quá nhỉ ! Anh anh em em ! Khả Nhi la lên :
– Ui da , đau quá !
Bảo Ý đẩy vai Triệu Phong :
– Đừng để nhân viên phải chú ý . Văn phòng anh ở trước mặt , dìu chị ấy về đó cho chị ấy nghỉ một chút . Em gặp Hà Phúc mượn chai dầu .
– Bảo Ý à !
– Nếu không có dầu , chân chị Nhi sẽ sưng lên đấy .
Bảo Ý quay lưng , Triệu Phong đỡ Khả Nhi đứng lên . Cô nép vào vòng tay anh giấu đi nụ cười :
– Phải thế chứ !
Triệu Phong đưa Khả Nhi về văn phòng mình , anh để cô ngồi xuống ghế rồi vòng qua ghế của mình đối diện với cô :
– Em xong chưa Khả Nhi ?
Khả Nhi vẻ ngơ ngác :
– Gì hả anh ?
– Em đừng đóng kịch nữa . Anh hiểu em rất rõ đấy , Khả Nhi . Chỉ có Bảo Ý là chưa biết được con người thật của em thôi . Lúc nãy vì tôn trọng em nên anh không nói . Bây giờ thì đủ rồi , em về văn phòng mình đi .
– À ! Vậy mà em vẫn không thể qua mặt được anh . Đúng là chúng ta quá hiểu nhau . Việc ấy cho thấy anh và em không thể rời nhau được .
– Hừ !
– Triệu Phong ! Em nghe đám nhân viên kháo với nhau : Lúc này anh và Bảo Ý thân nhau lắm .
– Không liên quan đến em .
– Sao không liên quan được chứ . Em là người yêu của anh mà . Những điều người ta đồn hay bàn tán , em phải quan tâm .
– …
Khi anh và Bảo Ý đi công tác Bảo Lộc em đã không hài lòng rồi . Một nam một nữ gần nhau , ai mà biết chuyện gì xảy ra . Bảo Lộc với những …
– Em thôi cái suy nghĩ điên khùng đó đi . Bảo Ý không giống như em .
– Như em là sao ? Anh muốn ám chỉ em là một cô gái quá dễ dãi , có phải không ?
Khả Nhi nhếch môi :
– Đã bênh vực nhau mà còn ngọt ngào nữa . Em đoán quả không sai .
– Em đoán gì ?
– Em thật khờ khi tin anh và tin Bảo Ý . Cô ta chỉ thừa cơ hội để quyến rủ anh thôi chứ tốt lành gì . Hừ ! Giúp đỡ … Giúp đỡ bằng cách cướp anh ra khỏi tay em thì có . Cô ta là một con cáo già .
Triệu Phong tức giận :
– Anh không cho phép em nói Bảo ý với những lời đó . Im đi cho anh !
– Nếu em không im thì sao ? Hôm nay , nhất định em phải làm rõ mọi vấn đề , xem những gì người ta nói có đúng không .
Khả Nhi đứng dậy :
– Mấy hôm anh đi Bảo Lộc , em đã thấy có cái gì đó là lạ rồi . Công tác mà cả tổng giám đốc và phó tổng giám đốc đều đi . Đã thế còn giấu luôn thời gian khởi hành nữa . Triệu Phong ! Em đâu phải là một con khờ . Anh nghĩ gì , anh muốn gì , em có thể biết được . Thật tình em không muốn tin đâu , nhưng những cuộc điện thoại em gọi cho anh , anh đều tắt máy , còn khi gọi được thì Bảo Ý nghe . Có phải cô ta ở bên anh hăm bốn trên hăm bốn không ? Thậm chí cùng phòng nữa .
Cô làm dữ :
– Anh trả lời em đi . Anh và Bảo Ý quan hệ với nhau rồi , phải không ?
Từng câu từng lời của Khả Nhi nghe thật khó chịu và chướng tai . Cô có cái quyền gì chỉ trích quá đáng chứ . Triệu Phong thấy máu trong người dồn lên . Anh cố kềm nén để không đánh Khả Nhi trong lúc này .
Đúng Khả Nhi là một người phụ nữ đáng sợ , đáng sợ hơn anh tưởng .
Một mặt quen anh , bày kế cho anh để cho gia đình anh chấp nhận , một mặt quen với giám đốc công ty trà Nguyên Long , bán đứng cả công ty anh . Làm anh một phen điêu đứng .
Khả Nhi ! Anh còn có thể dành tình yêu cho cô được không ? Anh đã không muốn làm lớn mọi chuyện bởi vì anh có chút tôn trọng Khả Nhi . Thế nhưng cô nào biết dừng lại . Càng ngày càng quá đáng hơn , Triệu Phong không dám tin có một thời anh yêu người phụ nữ này đó chứ .
Thấy Triệu Phong im lặng giống như bị cô nói trúng tim đen . Khả Nhi làm tới :
– Anh làm sao trả lời em được vì anh là một kẻ phản bội , một người đàn ông giả dối . Còn Bảo Ý là một cô gái chẳng nết na , đã biết anh là người yêu của em mà còn chen vào . Được thôi ,nếu cô ta muốn thì em sẽ cho cô ta trả giá .
Tiệu Phong đề phòng :
– Em định làm gì ?
– Không làm gì cả . Em chỉ để gia đình anh làm và anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta thôi . Xem họ còn yêu thương Bảo Ý nữa không ? Và anh , anh sẽ hối hận khi anh phản bội lại em .
Khả Nhi mở xách tay lấy một sấp hình ném trên bàn làm việc của Triệu Phong :
– Người con gái mà gia đình anh chọn như thế đó . Đẹp mặt chưa ?
Triệu Phong cầm những tấm ảnh lên , khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi . Anh hỏi :
– Ở đâu em có những tấm ảnh này vậy ?
– Đi uống nước với bạn , vô tình nhìn thấy nên chụp làm kỷ niệm thôi .
– Sự vô tình của em mà những bức ảnh cũng đẹp thế kia à ? Giống tay săn ảnh chuyên nghiệp quá !
Triệu Phong để những bức ảnh xuống :
– Em muốn chứng minh điều gì với anh đây ? Nói đi!
– Anh biết vì sao gần đây công ty bị mất quá nhiều hợp đồng chứ ?
Triệu Phong nhíu mày :
– Em biết nguyên nhân à ?
– Đúng . Là do nhân viên công ty mang tin ra ngoài . Họ liên lạc với người của công ty Nguyên Long để bán tin , hòng vừa trả thù vừa kiếm lợi .
Triệu Phong đập tay xuống bàn :
– Thật khốn kiếp mà ! Nếu để anh biết người nào làm thì anh không tha thứ đâu .
Khả Nhi thấy chiêu của mình có hiệu quả , cô dẻo miệng thêm :
– Anh làm gì họ ? Trừng trị họ như thế nào ?
– Đuổi việc họ . Còn là người thân thích thì đừng có mong có bất cứ một sự nhìn nhận nào ở anh .
Khả Nhi vỗ tay :
– Cách xử lý của anh thật là hay . Vậy thì anh mau tiến hành đi . Phải trừng trị thích đáng mới được . Con người này không thể dung túng , cũng không thể tha thứ .
Nhìn Khả Nhi vui mừng khi anh nói anh trừng trị kẻ phản bội công ty , Triệu Phong thấy bườn cười làm sao . Khả Nhi ! Cô không thể ngờ được đâu .
Khả Nhi lắc mạnh tay Triệu Phong :
– Anh …
Triệu Phong ngập ngừng :
– Khả Nhi ! Nhưng anh chưa biết đích xác người phản bội công ty thì làm sao mà trừng trị .
– Anh không biết nhưng em biết .
Cô chỉ vào xấp ảnh :
– Người đàn ông này anh có quen không ?