Chỉ mục bài viết |
---|
Sắc Màu Hạnh Phúc |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Tất cả các trang |
Phần II
Bảo Ý đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc :
– Triệu Phong !
Nhưng bóng dáng Triệu Phong đâu không thấy mà chỉ thấy Khả Nhi đang đứng cạnh bàn làm việc của Triệu Phong . Bảo Ý ngạc nhiên :
– Chị làm gì ở đây ?
Khả Nhi lúng túng :
– Tôi ... tôi mang hợp đồng vào cho Triệu Phong .
– Anh ta đâu ?
– Tôi không biết nữa .
Bảo Ý nhíu mày , cô bước đến ngồi vào cái ghế Triệu Phong thường ngồi :
– Trong giờ làm việc mà biến đi đâu vậy nhỉ ?
Triệu Phong lúc này có vẻ rảnh rang ghê . Công ty hàng đống công việc , cần tìm thì chẳng thấy mặt mày đâu .
– Có lẽ tổng giám đốc ra ngoài có việc .
Bảo Ý soạn soạn mớ giấy tờ tùm lum trên bàn :
– Càng ngày tôi càng thấy tổng giám đốc của chúng ta bê bối và hớ hênh . Giấy tờ quan trọng như thế này bày biện ra đây rồi bỏ đi . Không nói không được mà . Lỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao .
Khả Nhi giả lả :
Chắc tại tổng giám đốc gấp quá …
– Triệu Phong vẫn thường như thế sao ?
– Không ! Thường thì anh ấy rất cẩn thận .
Bảo Ý nhìn máy vi tính , cô kêu lên :
– Trời đất ! Cả số liệu anh ta cũng phơi bày ra đây . Không được , không được rồi !
Cô nhìn Khả Nhi bằng khuôn mặt nghiêm nghị :
– Chị liên lạc gọi Triệu Phong về ngay cho tôi .
Khả Nhi xanh mặt :
– Tôi ...
– Sao hả ? Anh ta không có di động hay chị không biết số của anh ta ?
Bảo Ý cầm điện thoại đưa cho Khả Nhi :
– Tôi sẽ đọc cho chị gọi . Nào , 0908...
Khả Nhi vội vã ngăn lại :
– Khoan đã ! Điên thoại của Triệu Phong đã hết pin . Anh ấy đưa tôi sạc và còn để ở chỗ tôi .
– Vậy à !
Bảo Ý thấy buồn cười cho sự giả dối của Khả Nhi . Chị ta tưởng cô không biết gì hết sao ? Triệu Phong cho dù có lơ đễnh , bê bối cách sống nhưng không đến nỗi phơi bày hết bí mật của mình . Hừ ! Khả Nhi , chị đáng sợ thật đó , lợi dụng lúc Triệu Phong ra ngoài , vào đây để tìm hiểu thông tin dữ liệu . Nếu cô không kịp thời vào đây thì sao nhỉ ?
Bảo Ý muốn lột mặt nạ của Khả Nhi ngay nhưng cô cố kềm lại :
– Được rồi nếu không còn chuyện gì nữa chị ra ngoài đi !
Khả Nhi vừa quay lưng , Bảo Ý với theo :
– Mai mốt , nếu không có Triệu Phong ở văn phòng thì tất cả những gì liên quan đến công ty , chị mang sang chỗ tôi nhé . Tôi có thể giải quyết được .
– Vâng .
Cánh cửa phòng khép lại sau lưng Khả Nhi thì Bảo Ý cầm điện thoại bấm số ngay .
– ...
– Tôi đây .
– Bảo Ý ! Chuyện gì thế ?
– Anh đang ở đâu vậy ?
– Tôi đang theo dõi kiểm định loại trà chuẩn bị xuất đi .
– Bao giờ xong ?
– Độ khoảng hai giờ nữa .
Triệu Phong quan tâm :
– Có chuyện gì à ?
– Vâng . Nhưng mà thôi , tôi sẽ gặp anh sau .
Giọng Triệu Phong hấp tấp :
– Khoan , Bảo Ý ! Tôi có việc cần bàn với cô . Hãy chờ tôi ở công ty nhé !
– Việc công hay việc tư ?
– Cả hai .
– Vậy ........
– Chờ tôi nhé !
Chỉ nói thế Triệu Phong cúp máy . Bảo ý lắc đầu ngã người ra ghế xoay tròn .
– Bày đặt úp mở . Làm người ta phải suy nghĩ . Triệu Phong ! Anh muốn gì đây hả ?
Làm việc với nhau gần hai tháng , mối quan hệ có cải thiện hơn trước . Nghĩa là ít gây nhau chứ không phải là không gây .
Bảo Ý thấy cô và Triệu Phong là đôi oan gia mà thượng đế sắp sẵn . Chỉ cần kê nhau hay bất đồng ý kiến thì hai người trở mặt nhau ngay . Lắm lúc chuyện tranh cãi của hai người làm nhân viên công ty phải một phen hoảng vía . Sau trận cãi vã thì hai người ngượng ngùng khi nhìn mặt nhau .
Bảo Ý đâu muốn thế . Không hiểu vì sao mấy lúc gần đây , cô đi ăn cơm với khách hàng hay đi đâu về trễ một tí thì Triệu Phong liền bắt bẻ . Anh bảo cô tìm cách dung dăng dung dẻ với mấy tay doanh nghiệp trẻ . Nghe mà tức không chứ .
Triệu Phong lúc nào cũng có Khả Nhi bên cạnh . Cô một mình thì có quyền tìm bạn bè chứ . Chẳng lẽ anh muốn cô là chiếc bóng sau lưng anh sao ? Như thế anh quá ích kỷ , biết nghĩ cho mình mà không biết nghĩ cho người khác .
Anh phản đối cuộc hôn nhân do hai bên gia đình định đoạt và anh đã có người yêu . Cô giúp anh toại nguyện . Giờ thì quay lại trách cô nói cô nhiều chuyện , có ai hiểu nổi không ?
Triệu Phong ! Thật ra , anh đang nghĩ cái gì vậy ? Anh yêu Khả Nhi thì không nên quan tâm tôi . Anh có biết tôi rất khổ sở không , khi mà mỗi ngày hình bóng anh cứ len lỏi vào tim . Tôi dù được cha mẹ chọn , nhưng tôi không thể là kẻ thứ ba . Tôi tôn trọng tình cảm của anh dành cho người con gái anh yêu . Nhưng Triệu Phong ơi ! Tôi phải làm sao đây khi mà hành động của Khả Nhi có thể làm tổn thương đến anh .
Vì tình cảm của anh , nếu để Khả Nhi tiếp tục lừa dối anh thì lương tâm tôi không cho phép . Vì chị ta sẽ phá hủy cả tiền đồ và cơ nghiệp của ông anh . Còn nếu tôi cho anh biết sự thật , liệu anh có chịu đựng được không ? Tôi không nở nhìn thấy anh đau khổ . Bao đêm tôi thao thức và tự hỏi lòng mình . Tôi không quyết định được Triệu Phong ạ .
Cộc … cộc … cộc …
Tiếng gõ cửa đưa Bảo Ý thoát khỏi dòng suy nghĩ . Cô sửa lại tư thế ngồi :
– Mời vào !
Người đẩy cửa là Lạc Văn :
– Ủa ! Tôi có đi lộn phòng không ?
– Anh không đi lộn . Chỉ có tôi là ngồi lộn thôi .
– Đâu , cô ngồi cũng hợp lắm chứ .
– Vậy sao ?
Bảo Ý hỏi :
– Anh tìm Triệu Phong à ?
– Vâng .
– Triệu Phong xuống kiểm tra dây chuyền sản xuất rồi . Có chuyện gì không , anh Lạc Văn ?
– Tôi muốn báo cho Triệu Phong hay về việc thu mua trà ở Lâm Đồng .
Bảo Ý nhíu mày :
– Việc này sao tôi không nghe nói ?
– Triệu Phong chưa nói với cô sao ?
Bảo Ý lắc đầu :
– Anh ta chỉ giỏi kiếm chuyện chứ nói gì .
Lạc Văn phì cười :
– Cô và Triệu Phong , tôi không hiểu nổi . Một đàng là tổng , một đàng là phó , vậy mà cứ choảng nhau hoài .
– Tôi nào muốn , tại anh bạn thân của anh mà ra cả . Châm chích , móc họng … Toàn là tìm cách gây .
– Nhưng hình như hai người gây nhau quen hay sao ấy . Ngày nào không gây , tôi thấy thiếu không khí sôi động .
– Anh còn nói …
– Đùa với cô cho vui thôi . Tôi hiểu thằng bạn thân của tôi mà . Triệu Phong đâu phải là người thích gây . Tại mấy lúc gần đây có một số vấn đề nên nó không được thoải mái lắm . Gây với cô là để giải tỏa stress đấy .
– Trời đất ! Nếu thế , anh ta không tìm ai khác mà lại tìm tôi . Khả Nhi đấy chi .
– Tôi làm sao biết , cô đi mà hỏi Triệu Phong ấy . Có thể chỉ có cô mới làm cho nó không căng thẳng .
– Anh cũng biết nói đùa đó , Lạc văn .
– Cô không tin ư ? Thế thì tùy cô vậy .
Bảo Ý lảng chuyện :
– Hãy nói cho tôi nghe về việc thu mua trà đi .
– Chuyện là vầy . Gần đây công ty chúng ta luôn bị công ty khác chặn hợp đồng , cả về nhập và xuất .
– Vấn đề này tôi biết .
– Triệu Phong nghi ngờ có nhân viên bán đứng công ty , nên mọi việc tiến hành cẩn mật hơn .
– Nói thế tôi không được biết là do tôi cũng bị nghi ngờ ?
– Không phải .
– Vậy …
– Triệu Phong và tôi đang điều tra . Chắc chắn nay mai sẽ có kết quả .
Bảo Ý lẩm nhẩm :
– Điều tra ? Người ở cạnh mình còn điều tra ở đâu chứ .
Lạc Văn nhìn Bảo Ý :
– Cô có nghi ngờ ai không ?
Bảo Ý thở nhẹ :
– Có . Nhưng …
– Sao …
– Tôi biết nói thế nào đây ?
– Cô bây giờ vì quyền lợi của công ty mà lên tiếng . Có người không trung thành thì phải xử lý ngay , nếu không hậu quả khó lường .
Bảo Ý chép miệng , vẻ mặt cô trở nên quan trọng :
– Anh làm bạn với Triệu Phong từ khi nào ?
– Năm trung học .
– Vậy là cũng mười mấy năm . Thế còn Khả Nhi ?
– Tôi biết cô ấy từ lúc cô áy vào công ty .
Lạc Văn chau mày :
– Nhưng cô hỏi thế có ý gì ?
– Mọi vấn đề gì cũng đều có nguyên nhân cả . Anh cứ trả lời tôi đi rồi anh sẽ rõ .
– Khó hiểu quá . Cô làm tôi thấy ngán hơn Triệu Phong đấy .
Bảo Ý cười :
– Coi thế chứ tôi không đáng sợ như anh nghĩ đâu . Tôi dễ chịu hơn Triệu Phong mà .
– Cả hai người không dễ chịu thì đúng hơn .
Bảo ý hỏi tiếp :
– Anh là bạn thân của Triệu Phong , nghĩa là anh có chứng kiến tình yêu của bạn anh và Khả Nhi ?
– Đúng .
– Thế anh biết chuyện Triệu Phong có vợ hứa hôn không ?
– Có . Anh ta kể cho tôi nghe và ấm ức lắm . Do Triệu Phong không nghe lời mà ông nội tức giận đến đổ bệnh . Sau đó nhờ cô , ông mới khoẻ lại và Triệu Phong có vẻ cảm kích cô lắm .
Bảo Ý nhếch môi :
– Cảm kích ư ? Tôi không cần biết điều đó , bởi bản thân tôi không muốn sự ép buộc , cho nên tôi mới thuyết phục ông với hy vọng tình cảm của Triệu Phong không bị tổn thương . Thế nhưng đã có người không hiểu không biết trân trọng mà đi hành động một cách ngu ngốc .
– Cô …
– Tôi chợt thấy thương cho Triệu Phong và cũng giận anh .
– Bảo Ý …
– Tôi không cam tâm khi nhìn thấy Triệu Phong bị lừa dối .
– Cô muốn nói …
– Tôi phát hiện chính Khả Nhi phản bội lại Triệu Phong . Chị ta thu nhập tin tức và mang ra ngoài .
Lạc văn không tin :
– Không thể nào .
– Tôi cũng đâu muốn tin nhưng đó lại là sự thật . Dựa vào tình yêu của Triệu Phong , Khả Nhi tự do ra vào văn phòng của anh ấy . Lúc nãy , nếu tôi không vào tìm Triệu Phong thì tôi đâu biết chị ta tự động rà máy tìm kiếm tư liệu . Đã thế còn bảo Triệu Phong ra ngoài không tắt máy vi tính .
– Khi bị cô bắt gặp , phản ứng của Khả Nhi ra sao ?
– Còn sao nữa . Lúng túng , lo sợ và nói dối .
Lạc Văn lắc đầu :
– Thật tôi không thể ngờ .
– Còn một vấn đề mà anh không ngờ được nữa kìa . Khả Nhi có quan hệ rất mật thiết với giám đốc công ty trà Nguyên Long .
– Sao ?
Lạc Văn kêu lên :
– Điều cô nói là thật chứ .
– Chính mắt tôi nhìn thấy , chẳng lẽ sai ? Tôi không dám cho Triệu Phong biết , sợ anh ấy không chịu đựng nổi cú sốc này . Người con gái mình yêu phản bội lại mình , tôi không dám tưởng tượng ra cái cảm giác ấy .
– Bảo Ý ! tôi không biết nói sao nữa . Nhưng chẳng lẽ im lặng .
– Tôi nói ra chủ đích là muốn hợp tác với anh . Chúng ta sẽ khuyên Khả Nhi quay đầu lại , tất nhiên là vì Triệu Phong . Nếu chị ta không nghe thì chỉ còn cách buộc chị ta thôi việc để không làm tổn thương Triệu Phong nữa .
Lạc văn thở dài :
– Tôi không thể tưởng tượng mọi việc trở nên như thế . Bảo Ý ! Cả công ty lại mang ơn cô rồi .
– Sao anh nói vậy . Tôi cũng là thành viên của công ty , nên tôi phải có trách nhiệm bảo vệ công ty .
– Xem ra tôi ủng hộ Triệu Phong cưới cô thì đúng hơn .
– Này , Lạc văn ! Không phải lúc giỡn đâu nha . Mau mau vặn óc cứu người bạn thận của anh đi . Để anh ta tìm tôi gây nữa là không yên đâu .
– OK . Chuyện này ngoài tôi và cô , còn ai biết nữa không ?
– Hà Phúc . Nhưng anh đừng lo , Hà Phúc là bạn thân của tôi . Chính nhỏ ấy giúp tôi tìm ra nguyên nhân vấn đề đấy .
Lạc văn gục gặc :
– Thì ra là vậy .
– Tôi còn nhờ nhỏ ấy tìm tư liệu kinh doanh của công ty mấy năm qua và tôi chợt có một ý nghĩ .
– Nói tôi nghe thử xem .
Bảo Ý có vẻ bí mật :
– Chưa thể được .
– Đến lúc nào lận ?
– Sau khi việc thu mua trà ở Lâm Đồng thành công . OK ?
Lạc Văn tiu nghĩu :
– Cô OK thì tôi cũng OK chứ sao . Lời phó tổng làm sao dám cãi .
– Miệng lưỡi anh không thua gì Triệu Phong .
– Thì tôi với hắn là bạn thân mà . Hì …
– Nhưng anh không dáng ghét bằng Triệu Phong .
– Cô khen tôi ấy hả ?Thôi cô ơi , để Triệu Phong nghe , hắn dám đuổi việc tôi lắm đó .
– Anh ta có quyền sao ?
– Cô đừng nói chơi hắn là tổng giám đốc mà .
– Tôi sẽ bảo hộ cho anh .
– Cám ơn cô . Chỉ cần hai người không choảng nhau là tôi mừng rồi .
– Hì … hì … biết sợ là tốt đấy .
Lạc văn chợt nhớ :
– À , cô Bảo Ý này …
Reng … reng … reng …
Lạc văn chưa nói hết câu thì có chuông điện thoại . Bảo Ý làm một của chỉ xin mỗi rồi nhấc máy :
– Alô .
– …
– Alô .
– Cho tôi gặp Triệu Phong
Bảo ý ngờ ngợ giọng nói , cô chợt reo lên :
– Ông nội !
– Cô …
– Cháu là Bảo Ý đây .
– Ồ , cháu dâu ngoan !
Bảo Ý hỏi thăm :
– Ông khoẻ hả ông ?
– Ông khoẻ nhưng buồn lắm .
– Sao vậy ạ ?
– Từ ngày cháu đi làm , cháu quên ông luôn . Nếu biết trước như vậy , ông không đồng ý cho cháu vào công ty .
– Ông ơi ! Cháu xin lỗi . nhưng ông đừng buồn cháu nha . Dạo này công việc nhiều lắm .
– Thằng Triệu Phong không giúp cháu sao ?
– Dạ , có chứ . Việc ai người ấy làm , làm không xuể .
– Triệu Phong đâu rồi ?
– Dạ , anh ấy ra ngoài rồi ạ .
– Khi nào nó về , bảo nó đưa cháu về nhà gặp ông nghe chưa ?
Bảo Ý ngập ngừng :
– Có việc gì hả ông ?
– Có việc mới gọi các cháu được sao ?
– Dạ , không phải . Nhưng cháu sợ không xong công việc .
– Bỏ đó , ngày mai làm tiếp . Không được cãi lời .
– Dạ .
– Ông chờ hai đứa đấy !
– Dạ .
– Thôi cháu tiếp tục công việc của mình đi . Ông gác máy đây . Nhớ không được gắng quá sức .
Bên kia , ông Triệu Chấn đã cúp máy mà Bảo Ý vẫn còn cầm ống nghe trên tay . Gần hai tháng nay mãi lo việc công ty nên không ghé thăm ông được . Giờ ông giận dỗi rồi , phải chuẩn bị năn nỉ thôi . Bảo Ý uể oải . Vui lòng ông ai làm vui lòng mình ? Phải chi Triệu Phong … mà thôi . Anh ta làm gì hiểu được .
Lạc Văn quơ quơ tay :
– Này ,cô không sao chứ ?
– Anh nghĩ tôi có gì ?
– Không . Tự nhiên thấy cô ngẩn ngơ ra .
– Ông gọi chúng tôi về nhà .
– Ông nội chồng quý cháu dâu nhỉ !
– Xin đừng trêu tôi . Đang oải muốn chết đây nè . Trước mặt ông phải thân thiện với Triệu Phong , tôi không thích tí nào .
Lạc Văn nheo mắt :
– Có thật không ? Tâm tư cô để lộ ra cả ngoài rồi đấy .
– Anh …
– Chúc vui vẻ nhé ! Không làm phiền cô nữa đâu .
– Lạc văn ! Lúc nãy anh định hỏi gì ?
– Tôi nghĩ Triệu Phong đã hỏi cô rồi .
Bảo Ý xụ mặt :
– Lại úp úp mở mở . Tôi không thèm suy nghĩ đâu .
Tin ... tin ... tin ...
Triệu Phong cứ ngồi trên xe mà nhấn kèn . Bảo Ý bực bội mở cửa bước xuống :
– Anh tưởng anh là ai vậy ? Nhấn còi xe như vậy hàng xóm người ta nghĩ sao ?
– Cô mới lạ . Tôi gọi cổng liên quan gì đến họ ?
– Gọi cổng sao không nhấn chuông cổng ?
– Tôi không thích .
– Ngang ngược .
– Vậy mới xứng với cô chứ .
– Hừ !
Bảo Ý định đưa tay nhấn chuông thì cánh cổng mở ra .
– Chị Ngọc !
– Cô cậu đã về !
– Cám ơn chị
Bỏ mặc Triệu Phong lái xe vào sân , Bảo Ý đi vào nhà một nước .
Đóng cổng , chị Ngọc đến chỗ Triệu Phong trong lúc anh đang loay hoay lấy bó hoa lys từ trong xe ra :
– Cậu chủ ! Hình như cô Ý giận cậu ?
– Cô ta thích giận thì để cô ta giận .
– Không được đâu , ông mà biết được thì khó đấy .
– Chứ chị bảo tôi phải làm sao ? Ngồi trên xe từ công ty về đây , không thèm nói tiếng nào . Tôi nhấn kèn gọi cổng thì cô ta cho là ồn ào . Thật , tôi không biết cô ta đang nghĩ gì nữa .
– Sao cậu không hỏi cô Ý . Không chừng công việc ở công ty làm cô Ý mệt mỏi rồi nổi quạu cũng nên .
– Tôi hỏi biết đâu cô ấy không trả lời mà còn trở lại gây gổ . Tôi quá phiền và căng thẳng nên không muốn đôi co , gây gổ trong lúc này .
– Chậc ! Cô cậu cứ giống như mặt trăng và mặt trời vậy . Thế thì làm sao cưới nhau .
– Ai bảo tôi cưới cô ấy ?
– Tôi cũng đâu có nói . Tôi đồng ý lấy anh . – Bảo Ý bất ngờ xuất hiện .
– Ủa ! Cô còn ở đây à ?
– Nhờ ở đây nên mới biết bản thân tôi luôn làm anh phiền và căng thẳng . Được rồi , hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với ông . Tôi không làm việc ở công ty nữa . Chuyện của anh , anh tự lo lấy đi .
– Lại tự ái !
– Đúng , tôi tự ái nên mới chịu đựng làm việc chung với anh gần hai tháng nay đấy , con người vô lương tâm và ích kỷ .
Triệu Phong trợn mắt :
– Này ! Sao mắng tôi ?
– Mắng anh như vậy là còn nhẹ đó .
– Tôi làm gì có lỗi với cô à ?
– Anh không có lỗi với tôi , nhưng mà anh đã đi sai đường . Thôi , đừng chọc cho tôi nói nữa .
Bảo Ý quay lưng thì bị Triệu Phong ngăn lại :
– Đi đâu thế ?
– Về .
– Cô đùa với tôi chăng ? Bộ muốn ông tôi nổi giận lên nữa hả ?
– Không liên quan đến tôi .
Triệu Phong nhìn chị Ngọc rồi xuống giọng :
– Coi như tôi năn nỉ cô đi . Ông gọi hai đứa về mà chỉ thấy mình tôi thì tôi biết nói sao đây .
– Dễ mà . Cứ bảo tôi xin nghĩ việc rồi nên không cần thiết phải đến đây .
– Bảo Ý !
– Đừng gọi thân mật thế , tôi nghe không quen .
Triệu Phong gãi đầu :
– Thế cô muốn gì ? Nói đi !
– Chẳng muốn gì cả .
– Cô …
Chị Ngọc lên tiếng :
– Cô Ý ! Hôm nay xin đừng làm khó cậu chủ .
– Chị thấy ai làm khó ai ?
– Được , cho là cậu chủ làm khó cô đi . Nhưng hãy vì thành ý của cậu ấy mà bỏ qua .
Bảo Ý nhíu mày :
– Thành ý gì ?
– Cậu chủ tổ chức sinh nhật cho cô , bây giờ mọi người đang đợi cô ở trong nhà .
– Sinh nhật ư ?
– Phải . Ông hôm nay vui lắm . Cô và cậu chủ vào nhà đi . Hai người không nên bất đồng nhau mà làm ông mất vui .
Bảo Ý ngập ngừng . Triệu Phong nắm tay cô :
– Vào đi !
Cô đi theo đà kéo của Triệu Phong . Vừa vào đến phòng khách thì Bảo Ý đã choáng ngợp bởi những sắc hoa . Ai đó đẩy cái bánh kem hai tầng ra . Ánh sáng ngọn nến long lanh .
“ Chúc mừng sinh nhật !”
Bảo Ý thật sự xúc động . Cô không ngờ mọi người trong gia đình họ Triệu tổ chức sinh nhật cho cô – Một đêm sinh nhật đầy ý nghĩa .
Làm sao nói hết được tâm trạng trong lúc này đây ? Bảo Ý ôm hôn ông Triệu Chấn .
– Cám ơn nội .
– Cháu yêu , chúc mừng sinh nhật !
Bảo Ý biểu lộ sự xúc động với từng người . Cuối cùng là Triệu Phong . Bảo Ý đứng nhìn anh bằng ánh mắt long lanh . Nếu ai thấy được , sẽ thấy trong đó có ngọn lửa thương yêu đang nhen nhóm :
– Cảm ơn anh đã nhớ đến sinh nhật của em .
Triệu Phong trao bó hoa lys trên tay cho Bảo Ý . Không kiềm được , anh ôm cô vào lòng :
– Happy birthday ! Chúc em luôn vui vẻ xinh đẹp và đáng yêu .
Trong phút giây này đây , cả Triệu Phong và Bảo Ý hình như nhìn được một phần nỗi lòng của nhau . Họ đón nhau bằng tình cảm thật .
Tiếng vỗ tay vang lên làm họ ngượng ngùng buông nhau ra .Ông Triệu Chấn nói :
– Cháu thổi nến đi cháu dâu !
Bảo Ý mè nheo để khỏa lấp sự lúng túng vì mọi người đang nhìn cô và Triệu Phong bằng đôi mắt khác lạ :
– Nội cùng thổi nến với cháu nha .
Ông Triệu Chấn từ chối :
– Thôi đi , nội già rồi . Muốn có người đồng hành thì nói với Triệu Phong ấy . Thằng đó giúp cháu được .
– Nội ơi !
Triệu Phong chen vào :
– Anh sẽ cùng thổi nến với em .
– Không ép buộc đâu nha .
– Tình nguyện mà .
Bảo Ý và Triệu Phong chu môi thổi tắt hai ngọn nến , là con số tượng trưng cho tuổi của cô .
– Cám ơn .
Triệu Phong ra dấu cho chị Ngọc :
– Chị mang bánh ra sau cắt phần cho mọi người đi nhé .
– Vâng .
Bà Hồng Ân kéo Bảo Ý ngồi xuống bên mình :
– Vui không ?
– Dạ , vui lắm . Cháu quả thật không biết cám ơn như thế nào đây .
– Nếu cháu vui là được rồi . Đừng bao giờ nói những câu khách sáo khi mà cháu không còn xa lạ với gia đình này .
Bảo Ý cúi đầu :
– Vâng ạ .
– Tất cả là do Triệu Phong bày ra . Lúc trưa nó gọi điện về nhờ bác và chị Ngọc giúp đó chứ .
Bảo Ý định hỏi Triệu Phong sao tự nhiên anh tốt với cô như vậy , nhưng nghĩ sao lại thôi . Có lẽ anh cần cô giúp gì nữa chăng . Việc Khả Nhi chẳng hạn ? Nếu thế thì anh đừng mong ở cô. Việc đã liên quan đến công ty thì không bao giờ cô đồng ý .
Bảo ý ngồi trò chuyện vui vẻ với ông Triệu Chấn , ông Triệu Sơn và bà Hồng Ân . Tuyệt nhiên cô không đá động gì đến Triệu Phong nữa .
Bảo Ý biết cách pha trò làm những người lớn cười đến ra nước mắt .
Thế đấy , nhưng Triệu Phong không cảm thấy buồn . Chỉ cần Bảo Ý vui vẻ là anh cũng vui rồi . Hiện tại anh không có quyền đòi hỏi gì ở cô . Chính anh đã phản đối cuộc hôn nhân , còn nhờ cô giúp đỡ để được đến với Khả Nhi . Nhưng mấy lúc gần đây , anh không muốn nhờ Bảo Ý làm điều đó nữa .
Triệu Phong không muốn anh và cô là hai con đường , hai cuộc sống khác nhau . Chỉ một thời gian ngắn gần gũi thôi , anh cảm thấy anh cần cô ở bên cạnh , không phải riêng về công việc mà cả những lúc vui buồn : Từng nụ cười , từng ánh mắt dần đi vào trái tim anh rồi . Thế nhưng anh lại không thể mở lời với cô . Bởi vì anh và Khả Nhi vẫn còn liên hệ là những người yêu nhau .
Triệu Phong suy nghĩ rất nhiều . Muốn giữ Bảo Ý bên cạnh thì anh phải dứt khóat với Khả Nhi . Nhưng bằng cách nào đây ? Anh và Khả Nhi từng yêu nhau , thậm chí đấu tranh để được có nhau . Anh không thể tàn nhẫn chia tay cô chỉ vì anh thay đổi .
Triệu Phong nén tiếng thở dài . Nan giải rồi đây , tất cả vì chuyện trái tim .
Mọi người thì cứ cười cười nói nói . Còn Triệu Phong vẫn im lặng đứng ngoài cuộc vui . Thấy thế ông Triệu Chấn hỏi :
– Sao thế ?
Triệu Phong giật mình :
– Dạ .
– Ông hỏi cháu tại sao cháu im lặng và trầm ngâm ?
– Dạ …
– Lo lắng điều gì à ?
Thấy mình không nên để lộ tâm trạng ra , Triệu Phong xởi lởi :
– không có ạ .
– Đừng mang công việc về nhà trong lúc này đấy . Hãy vui mừng sinh nhật với Bảo Ý đi .
– Dạ .
Bà Hồng Ân quan tâm :
– Con không được khoẻ sao ? Sắc mặt con khó coi lắm .
Triệu Phong kêu thầm . Chết rồi ! Vấn đề sẽ trở nên phức tạp nếu anh không có một lời hợp lý . Triệu Phong đành nói :
– Con xin lỗi . Lúc chiều xuống xưởng , ở đó hơi ngột ngạt nên con khó chịu trong người thôi .
– Mùi trà mà con không chịu được thì sức khoẻ con có vấn đề rồi đó .
Ông Triệu Sơn nhìn con trai rồi nhìn Bảo Ý :
– Công ty có chuyện sao ? Ta thấy hai con có vẻ mệt mỏi và ốm đi nhiều .
– Dạ không .
– Còn giấu .
Ông Sơn quay sang Bảo Ý :
– Cháu nói đi .
– Dạ , quả thật không có gì . Chỉ có một vài vấn đề nhỏ không đáng kể đâu ạ . Có lẽ cháu và Triệu Phong quá ham công việc nên có phần mệt mỏi .
Bảo Ý xoắn hai tay vào nhau :
– Cháu xin lỗi đã làm ông và hai bác lo lắng .
Bà Hồng Ân vuốt tóc Bảo Ý :
– Khờ quá ! Có lỗi gì mà xin . Nhưng cháu và Triệu Phong có ham công việc cũng phải nghĩ đến sức khoẻ của mình . Đừng nghĩ sức trẻ rồi lấn lướt sẽ hối hận đấy cháu .
– Dạ , cháu hiểu rồi ạ .
– Hai đứa làm việc cùng nhau thì phải nhắc nhở nhau nghe không ?
– Dạ .
Bảo Ý đưa mắt nhìn Triệu Phong :
– Anh mệt thì lên phòng nghỉ đi . Em ngồi chơi thêm với ông và hai bác tí xíu rồi em về .
Triệu Phong trấn an :
– Anh không sao . Hôm nay sinh nhật em , anh đâu thể làm em mất vui chứ .
Chị Ngọc mang bánh kem lên . Triệu Phong để bánh cho từng người . Anh vui vẻ làm như không có gì .
– Mời ông , mời ba mẹ , mời em !
Bảo Ý vẫn nhìn Triệu Phong như để xác định từ “ không sao ” làm anh phải la lên :
– Nè ! Nhìn như thế làm sao anh ăn được . Quay chỗ khác đi !
Bảo Ý trề môi :
– Hứ , ai thèm nhìn anh ăn . Tại người ta …
Cô chưa nói dứt câu thì có tiếng chuông điện thoại .Triệu Phong nhanh tay nhấc máy :
– Alô .
– Triệu Phong hả ? Cho bác gặp Bảo Ý đi .
– Vâng ạ .
Triệu Phong đưa điện thoại cho Bảo Ý :
– Mẹ em .
Bảo Ý ngạc nhiên nhưng vẫn cầm máy :
– Alô .
– Chúc mừng sinh nhật con gái !
– Mẹ ! Sao mẹ biết con ở nhà hai bác Triệu Sơn ?
– Đó là bí mật của mẹ . Thế nào ? Con vui không .
– Dạ vui . Ông , hai bác và Triệu Phong chu đáo lắm .
– Xin lỗi con , ba mẹ không về kịp để mừng sinh nhật với con .
– Công việc quan trọng mà . Nhưng khi nào về , ba mẹ phải có quà cho con đó .
– Con thích gì ?
– Một tòa lâu đài dành cho công chúa .
– Con đang mơ đấy hả chó con .
– Vâng .
Bảo Ý cười :
– Con nói vui thôi mẹ ơi . Cha mẹ tặng gì cho con , con cũng thích cả .
– Được rồi . Chúc con vui vẻ và hạnh phúc !
– Cám ơn mẹ .
– Cho mẹ gởi lời thăm ông , hai bác và Triệu Phong nhé .
– Dạ . Chào mẹ !
– Chào con .
Bảo Ý trả điện thoại cho Triệu Phong rồi nói :
– Cha mẹ cháu gởi lời thăm ông và hai bác .
Triệu Phong tiếp theo :
– Có cả anh nữa .
– Sao anh biết ?
– Mẹ nói lớn quá nên anh đã nghe .
– Xấu .
Ông Triệu Sơn hỏi thăm :
– Cha mẹ cháu đang ở đâu ?
– Dạ , Nha Trang ạ .
– Họ khoẻ chứ ?
– Dạ khoẻ .
Triệu Phong “ xía ” vào :
– Bác trai đi công tác một mình buồn , nên bác gái đi theo .
Bảo Ý lườm dài :
– Anh giỏi quá há !
– Không giỏi thì làm sao bằng em được .
– Dẻo miệng !
Mọi người nói chuyện cười đùa thêm một lát thì ông Triệu Chấn và ông bà Triệu Sơn đi nghỉ trước . Nhưng thật ra họ chỉ muốn nhường không gian cho bọn trẻ thôi .
Còn lại hai người ở phòng khách , Bảo Ý thấy mất tự nhiên . Cô cứ bẻ bẻ ngón tay làm Triệu Phong phì cười :
– Đau không ?
– Dạ ... ?
– Anh hỏi em , em có cảm giác bàn tay mình đau không ?
– Ơ ...
Bảo Ý lúng túng bỏ hai tay ra :
– Ngồi với anh , em thấy mình không được tự nhiên à ? Tại sao cứ phải hành hạ mấy ngón tay như thế ?
– Em ...
– Một Bảo Ý tự tin đâu rồi ?
Triệu Phong đột nhiên đứng dậy , anh đi đến trước mặt Bảo Ý và mắn tay cô :
– Anh ...
– Giúp anh một việc nhé !
– Ngay bây giờ à ?
– Ừ . Đi theo anh !
Triệu Phong đưa Bảo Ý đến bên cây đàn piano được phủ vải hồng .
– Anh muốn nghe tiếng đàn của em .
– Nhưng ...
Triệu Phong đẩy Bảo Ý ngồi xuống ghế . Anh kéo tấm vải ra .
– Lâu lắm rồi anh không được nghe đàn piano . Em chiều anh một lần đi .
Nhìn cây đàn mới nhớ . Cũng lâu rồi , Bảo Ý không ngồi và say sưa bên nó . Triệu Phong choàng tay qua vai cô :
– Em đàn đi .
– Anh muốn nghe bài gì ?
– Em đàn bài gì , anh cũng thích cả .
– Dễ chịu vậy sao ?
Bảo Ý lướt nhẹ tay trên phím . Triệu Phong mơ màng buông lời bài hát :
" Em thường hay hỏi anh tình yêu màu gì
Anh trả lời vu vơ là màu mắt em
Rồi giận hờn em nói cớ sao anh đùa hoài
Người yêu ơi nào ai biết màu tình yêu .
Bao kỷ niệm bên nhau màu xanh nồng nàn .
Bao kỷ niệm năm xưa màu hồng đó em
Ngập ngừng dòng lưu bút trái tim ai bồi hồi .
Người yêu ơi , tình anh mãi trao về em thôi .
Đừng hỏi anh tình yêu màu gì
Bởi ai đâu biết trả lời ra sao
Đừng hỏi anh tình yêu màu gì nhé em
Vì khi yêu ai biết tình yêu màu gì ..."
Tiếng đàn ngưng tiềng hát cũng hết . Tâm trạng hai ngươi lâng lâng . Triệu Phong nghiêng người cho nụ hôn phớt trên má Bảo Ý .
– Cám ơn em . Chúng ta có vẻ quá ăn ý nhau , phải không ?
Bảo Ý rùng mình . Cô không nghĩ giữa cô và Triệu Phong đang dành tình cảm cho nhau .
Không .Triệu Phong chỉ xúc động nhất thời thôi . Ngươi con gái anh yêu là Khả Nhi . Bảo Ý lách người ra khỏi Triệu Phong .
– Em muốn về .
Triệu Phong như thoát khỏi cơn mê . Anh nhìn đồng hồ trên tay :
– Trời ! Mới đó đã gần mười một giờ rồi . Để anh đưa em về .
Hai người ra xe. Trên đường về, Bảo Ý cố tình nhắm mắt làm như mệt mỏi . Cô không muốn nhìn hay nói chuyện với Triệu Phong nữa . Cô sợ cô không kiềm chế được lòng mình để rồi cô sẽ khổ .
Triệu Phong càng tưởng Bảo Ý mệt thật nên anh chỉ im lặng lái xe . Lúc lái xe ngang qua dãy nhà cao tầng ,Triệu Phong vô tình nhìn thấy hình ảnh một cô gái quen thuộc đang đắm đuối nụ hôn với một ngươi đàn ông .
– Khả Nhi !
Triệu Phong đạp mạnh thắng xe làm Bảo Ý giật mình :
– Gì thế anh ?
Triệu Phong không nói , anh mím chặt môi và tiếp tục lao xe với tốc độ nhanh .
Kỳ lạ với thái độ của Triệu Phong , Bảo Ý quay nhìn lại phía sau , đúng là cô gái đang vẫy tay chàng trai :
– Khả Nhi ư ?
Và cô đã hiểu tất cả .
Sáng hôm sau Triệu Phong vào công ty với bộ mặt lạnh lùng và hết sức khó coi . Nhân viên công ty chào anh , anh cũng chẳng thèm để ý tới . Hành động đó đã khiến họ bàn tán .
– Tổng giám đốc hôm nay làm sao vậy ?
– Ai mà biết . Có thể gây cãi với phó tổng giám đốc , hay với Khả Nhi cũng nên .
– Tôi nghĩ tổng giám đốc đang gặp chuyện gì đó , chứ không phải gây cãi đâu .
– Chậc ! Ở công ty có hai sếp mà sếp nào cũng chẳng nhường nhau .
– Mỗi người mỗi câu , giám đốc cũng ôn hòa lắm rồi đó chứ .Có lẽ tại tổng giám đốc không thích cô vợ hứa hôn , vì bên cạnh đã có cô thư ký xinh đẹp .
– Tôi thấy tiếc cho tổng giám đốc . Phó tổng giám đốc xinh đẹp , duyên dáng thông minh như thế …
– Cuối cùng họ cũng sẽ cưới nhau thôi . Tổng giám đốc làm khuôn mặt hình sự như thế được bao lâu . Hôn nhân được hai bên gia đình thừa nhận rồi mà .
Mỗi người một câu , lời bàn tán ấy đến tai Khả Nhi . Cô vội đi tìm Triệu Phong .
Cộc … cộc … cộc …
– Mời vào !
Triệu Phong vẫn không ngẩng lên :
– Là em à ? Chuyện gì vậy ?
– Em hỏi anh có chuyện gì thì đúng hơn . Sáng nay vào công ty nghe nhân viên xôn xao …
Triệu Phong cắt ngang :
– Anh không có gì cả . Họ nói gì mặc họ .
– Thật không ?
– Em vào tìm anh chỉ hỏi bấy nhiêu đó à ?
– Em chỉ muốn quan tâm anh thôi .
Lời giả dối . Bây giờ Triệu Phong đã biết thêm mặt trái của Khả Nhi . Cô có lỗi với anh , vậy mà xem như không có gì . Triệu Phong cố tạo cho mình sự tự nhiên :
– Cám ơn em .
– Anh có vẻ mệt mỏi ?
– Hôm qua , anh không ngon giấc .
Khả Nhi hỏi :
– Là chuyện công ty hay áp lực gia đình mà làm anh không ngủ được ?
Triệu Phong nhìn Khả Nhi dè chừng , nhưng anh vẫn trả lời :
– Cả hai .
– Em có thể chia sẻ với anh không ?
– Mấy lúc gần đây , công ty đột nhiên chựng lại , rồi tuột dốc thấy rõ , làm anh lo lắng vô cùng.
– Anh có biết nguyên nhân không ?
– Anh đang suy nghĩ đây .
– Theo em thì không có sự đồng tình và hợp tác chặt chẽ giữa nhân viên và cấp trên .
– Em muốn nói …
– Người ngoài cũng nhìn thấy chứ đừng nói chi em . lúc chưa có phó tổng giám đốc mới , công ty vẫn trên đà phát triển bình thường . Sau này có rồi thì sao . Công ty liên tục bị cạnh tranh gay gắt , dẫn đến mất hợp đồng với nhiều đối tác lớn . Một lần , hai lần thôi cũng đủ làm công ty điêu đứng .
– Vậy nguyên nhân là do Bảo Ý vào đây à ?
– Em không khẳng định .
– Nhưng mọi người trong công ty đều tiếp đón Bảo Ý kia mà . Thêm nữa , cô ấy chuyên về nghiên cứu thị trường .
– Chỉ học mà không hành thì chưa đủ . Với lại Bảo Ý vào công ty chưa chắc chỉ để làm việc . Biết đâu cô ta còn mục đích khác .
– Mục đích gì ?
Khả Nhi nói mà không để ý đến thái độ của Triệu Phong .
– Trả thù .
– Trả thù ư ?
– Phải . Bảo Ý muốn trả thù anh vì anh đã từ chối cô ta .
Triệu Phong lắc đầu :
– Đó là suy đoán của em , Bảo Ý không phải là người như vậy . Nếu cô ấy căm hận anh , làm gì cô ấy đồng ý giúp đỡ anh .
– Đó là cái bước để anh tin tưởng cô ta .
– Thôi . Anh không tin .
– Thôi được , rồi em sẽ chứng minh cho anh thấy những gì em nói là đúng .
Nhưng Triệu Phong mím nhẹ môi . Trời ơi ! Tại sao Khả Nhi lại đáng sợ như vậy chứ ? Sẵn sàng ghép tội cho người ta mà không cần biết người đó có ơn với mình . Khả Nhi ơi , Khả Nhi !Tôi nhìn lầm cô rồi . Nếu tôi không biết rõ Bảo Ý thì có thể tôi đã tin cô và cùng hại một người vô tội . Tình cảm mà Triệu Phong từng dành cho Khả Nhi bỗng chốc tan .
Khả Nhi không hề nghi ngờ gì thái độ của Triệu Phong hôm nay . Cô tin là anh mệt mỏi nên trở lại vấn đề chính :
– Anh tính sao về vấn đề của công ty ? Tìm biện pháp đi chứ .
Triệu Phong bóp trán :
– Anh đau đầu lắm Khả Nhi à . Mọi việc thật là khó khăn .
– Triệu Phong ! Anh không được để cho mình bị nản lòng .
– Anh biết chứ , nhưng bây giờ anh chưa tìm được cách nào cả .
Khả Nhi đề nghị :
– Hay em giúp anh !
– Cám ơn em , anh không thể nhờ vả em . Hãy để cho anh có lòng tự trọng của một người đàn ông .
– Anh nói vậy mà nghe được sao ? Em đâu còn xa lạ gì với anh nữa . Huống chi chúng ta cũng sẽ trở thành vợ chồng . Chuyện của anh là chuyện của em .
Khả Nhi sốt sắng :
– Bây giờ em về văn phòng suy nghĩ và tìm cách . Hãy chờ tin vui của em .
– Khả Nhi !
Nhưng cô đã ra khỏi phòng . Đợi cho cánh cửa phòng đóng lại , Triệu Phong liền nhấc ống nghe lên :
– Alô . Cho tôi gặp giám đốc Lạc văn .
– Thưa tổng giám đốc anh Lạc Văn ra ngoài rồi ạ .
– Có biết bao giờ anh ta về không ?
– Dạ … thưa tổng giám đốc anh Lạc Văn đã về .
– Bảo anh ta nghe máy .
Tiếng Lạc Văn :
– Tổng giám đốc , tôi nghe đây .
– Tao đã có kế hoặch mới . Mày hãy liên hệ với nhà máy An Sơn ngay cho tao . Tối nay , tao sẽ ra ngoài ấy .
– Cái gì ? Tối nay ư ?
– Ừ . Tao muốn đi càng sớm càng tốt . Tao không muốn thua trong tay Nguyên Long .
– Nhưng chưa sắp xếp người đi với mày .
– …
– Hay tao gọi Khả Nhi nha .
– Không . Bảo Ý đi với tao . Trong thời gian bọn tao lên Bảo Lộc , việc công ty giao lại cho mày và Hà Phúc đấy . Cẩn thận nghe ! Nhớ không được giao bất cứ hợp đồng nào cho Khả Nhi nữa .
– Mày biết rồi à ?
– Tao chỉ nghi ngờ thôi . Lần này lên Bảo Lộc , thuận lợi tao sẽ tiếp nhận luôn nhà máy An Sơn . Tuy chúng ta chưa đủ tiền hoàn trả ngay , nhưng chúng ta vẫn có thể làm được . Một nửa cổ phần trong An Sơn , tao từ từ chuyển sau . Thằng bạn hợp tác cũng muốn vậy mà .
– Nếu mày đã tính thì mày cứ làm . Mà phải chắc ăn nha .
– OK .
– Vậy mày cũng nên yên tâm khi công ty đã có tao . Chúc mày thành công . À ! Bảo Lộc nên thơ lắm đó . Tận dụng cơ hội với người đẹp đi .
– Tao không hiểu mày nói gì .
– Còn bày đặt giả bộ . Tao cũng chúc mày châu về hợp phố . Hì hì …
– Giọng cười đáng ghét .
– Có người tìm không ra đó .
– Trời ! Chỉ có Hồng Tâm mới chịu nổi mày thôi .
– Ha ha ha …
Lạc Văn hỏi :
– Còn gì nữa không ?
– Mày đi đâu nữa à ?
– Ừ , liên hệ khách hàng .
– Vậy thì đi đi .
Triệu Phong gác máy , anh ngã người ra ghế rồi xoay tròn .
Triệu Phong nghĩ đến ngày mai . Ngày của công việc thu mua đầy hứng thú . Anh nhất định phải lấy lại những gì từ Nguyên Long mà công ty anh đã mất trong mấy tháng qua .
Reng ... Reng ... Reng ...
Đang ngủ ngon giấc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức . Bảo Ý quạu quọ :
– Gì đây trời ?
Cô với tay tìm cái máy , giọng nhừa nhựa :
– Alô .
– Bảo Ý , em tỉnh ngủ đi !
– Triệu Phong !
– Em tỉnh chưa ?
– Tỉnh hay không tỉnh thì có sao . Mấy giờ rồi ?
– Mới bốn giờ sáng thôi .
– Hả !
Bảo Ý chồm dậy :
– Anh có điên không ? Chưa sáng mà đánh thức tôi làm gì ?
– Đêm qua , anh không ngủ được .
– Chẳng lẽ ngũ không được rồi quay sang phá tôi . Ngài tổng giám đốc à , tôi xin ngài đó . Làm ơn đi , cả tuần nay tôi mất ngủ nhiều rồi .
– Bảo Ý !
– Có chuyện gì thì sáng mai nói nhé .
Triệu Phong ra lệnh :
– Em đừng ngủ nữa , dậy mà chuẩn bị nhanh lên . Chúng ta đi Bảo Lộc ngay .
– Sao ?
– Anh cho em thời gian ba mươi phút . Ba mươi phút sau , anh có mặt trước cổng nhà em
– Khoan đã ... Triệu Phong ! Tôi không hiểu gì cả .
– Không hiểu thì lên xe , anh sẽ giải thích . Thôi nhé , coi chừng không kịp giờ đấy .
Bảo Ý hét lên :
– Triệu Phong !
– Gì nữa ?
– Nếu tôi nhớ không lầm , người phân công đi Bảo Lộc với anh không phải là tôi .
– Đúng . Nhưng hôm qua anh đã thay đổi rồi .
– Sao tôi không được biết ?
– Buổi chiều hôm qua , em có ở công ty đâu mà nói .
– Anh …
– Đừng bận tâm . Việc ở công ty anh đã bàn giao cho Lạc Văn và Hà Phúc bạn em . Chúng ta đi vài ngày , chắc không có vấn đề gì đâu .
– Nhưng ít ra anh cũng phải bàn với tôi trước . Muốn đi là đi , làm sao tôi chuẩn bị .
– Chỉ cần vài bộ đồ vật dụng cá nhân . Nếu thiếu thì lên Bảo Lộc mua . Vậy đi nhé !
Triệu Phong cúp máy . Còn Bảo Ý thì dập điện thoại trong hậm hực .
– Anh ta tưởng anh ta là ai vậy ? Ôi , theo anh ta có ngày cô sẽ điên mất . Con người đang thất tình , thật chịu không nổi . Căm hận Khả Nhi , anh ta tìm cô để trút cơn giận . Có ai như anh ta không nhỉ ?
Bảo Ý ngán ngẫm bước xuống giường . Dù không hài lòng với Triệu Phong , nhưng cô không thể không đi , vì công việc mà .
Việc ký hợp đồng thu mua trà lần này rất quan trọng . Nếu thành công , công ty mới có thể vượt qua chướng ngại Nguyên Long và cứu vãn hai hợp đồng bị vuột mất .
Bảo Ý nghiên cứu kỹ rồi , nhất định trên đường đi , cô sẽ thông qua với Triệu Phong . Cô tin anh ta cũng đồng ý với cô .
Che miệng ngáp , Bảo Ý lê dép đi tìm chị Huệ .
Cộc … cộc … cộc …
– Chị Huệ ơi , chị Huệ ơi !
Chị Huệ mở cửa phòng , mắt nhắm mắt mở :
– Chuyện gì vậy cô Ý ?
– Phiền chị sang phòng tôi xếp vài bộ quần áo vào va li giúp tôi nhé .
– Trời chưa sáng mà cô đi đâu ?
– Bảo Lộc .
Chị Huệ trợn mắt :
– Vào giờ này ư ? Cô có bị mộng du không ?
– Nếu nói mộng du thì là Triệu Phong chớ không phải tôi . Nhưng rất tiếc không phải vậy . Chúng tôi đi ngay bây giờ .
Bảo Ý thúc giục :
– Chị nhanh lên đi , anh ta đến mà đợi thì cả phố này thức hết đấy .
Chị Huệ vừa đi vừa nói :
– Cô và cậu Phong luôn là những người khác lạ . Tôi không thể hiểu nổi .
Bảo Ý dặn dò :
– Đừng lấy váy , hãy lấy quần Jeans và áo thun cho tôi , thêm vào bộ đồ mặc ngủ nữa . Lên Bảo Lộc đi lại vườn trà cho dễ dàng hơn .
– Tôi biết rồi .
– Cám ơn chị .
Bảo Ý phóng nhanh vào toa– lét , chị Huệ ở ngoài làm những gì cô dặn . Khi tất cả đã sắn sàng thì cũng vừa lúc nghe tiếng chuông cổng . Bảo Ý lẩm bẩm :
– Anh ta còn hơn hỏa tiễn nữa . Cũng may tôi có chị , nếu không bây giờ vẫn chưa xong .
Chị Huệ giúp Bảo Ý mang va li xuống lầu rồi đi ra cổng . Cánh cổng được mở ra , Bảo Ý nhìn thấy Triệu Phong khoanh tay tựa cửa xe .
– OK . Rất đúng giờ .
Bảo Ý lườm ngang :
– Tôi vì công ty nên chịu lép một tí . Lần sau mà xảy ra vấn đề này thì anh đừng hòng .
Triệu Phong ra dấu cho người tài xế đi theo .
– Anh Bình bỏ va li Bảo Ý vào cốp xe đi .
– Vâng , cậu chủ .
Triệu Phong hất mặt ::
– Chúng ta đi được chưa ?
– Anh sẵn sàng thì tôi cũng sẵn sàng .
– Tốt . Lên đường thôi !
Chị Huệ hỏi :
– Cô cậu đi bao giờ về ?
– Xong công việc thì chúng tôi về ngay . Chị yên tâm ! Tôi sẽ chăm sóc cô chủ của chị trong những ngày ở Bảo Lộc .
Bảo Ý trề môi :
– Tôi đâu còn con nít mà nhờ đến anh .
Cô quay sang chị Huệ :
– Chị vào nhà đi . Ba mẹ tôi về có hỏi thì chị nói tôi đi công tác ở Bảo Lộc với Triệu Phong .
– Vâng . Cô cậu lên đường bình an .
Triệu Phong giơ tay chào chị Huệ rồi mở cửa xe cho Bảo Ý . Sau đó anh cũng chui vào theo .
– Đi được rồi anh Bình .
Chiếc xe lăn bánh là Triệu Phong nói ngay :
– Em tranh thủ ngủ đi nhé . Lên đến Bảo Lộc chúng ta bắt đầu làm việc ngay đấy .
– Anh đúng là giật gân . Người ta đang ngủ thì lôi đầu người ta dậy . Bây giờ bảo ngủ thì làm sao ngủ được nữa .
– Không ngủ được thì nói chuyện với anh vậy .
Bảo Ý vẫn để mắt ngoài cửa xe :
– Tôi không thích .
– Ấm ức lắm phải không ?
– Còn hơn thế nữa .
– Vậy là đang tức ?
– Hừ !
– Anh xin lỗi vì phải bắt em đi với anh . Nhưng chúng ta không thể chậm trễ thêm giây phút nào . Lần này Nguyên Long nhúng tay vào nữa thì xem như chúng ta tiêu .
Bảo Ý nhíu mày :
– Anh muốn nói …
– Nguyên Long cạnh tranh với chúng ta một mất một còn . Ở Bảo Lộc , ngoài những đồi chè chúng ta chuẩn bị thu mua , anh còn đang nhắm tới những đồi chè khác , nên chúng ta bắt tay càng sớm càng tốt .
– Anh sợ Nguyên Long phỗng tay trên ?
– Phải .
– Vậy sao anh không cẩn thận với bí mật của mình ?
Triệu Phong thở hắt ra :
– Mọi chuyện , anh không thể nào ngờ .
– Chỉ giỏi biện hộ . Tôi nghĩ tại anh không chịu nhìn anh xa một chút . Con người dày dạn trên thương trường mà lại cả tin . Chuyện lần này xem anh còn dám nữa không .
– Em đang trách anh đó ư ?
– Cũng may vãn còn cơ hội cứu vãn đấy . Nếu không , anh ăn nói làm sao với ông và hai bác .
– Đừng nhắc lại nữa Bảo Ý . Anh đau lắm rồi . Mấy ngày nay , anh nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao Khả Nhi làm vậy ?
– Đơn giản thôi . Chị ta không thật lòng yêu anh .
– Hành động của Khả Nhi không làm anh tổn thương về mặt tình cảm . Anh chỉ buồn về việc cô ấy bán đứng công ty . Đến bây giờ , anh còn không dám tin đó là sự thật .
Bảo Ý đưa tay sờ lên trán Triệu Phong :
– Anh không sao chứ ?
– Em cho là anh không bình thường à ?
– Còn gì nữa .Người ta phản bội anh mà bảo không tổn thương .
– Anh cũng phản bội lại Nhi vậy .
– Sao ?
– Trái tim anh bắt đầu có hình bóng của một người con gái khác . Anh không biết phải nói với Khả Nhi thế nào thì bất ngờ biết cô ta cặp kè với một người đàn ông khác . Anh thấy nên cám ơn Khả Nhi về chuyện đó .
– Anh nói anh không còn yêu Khả Nhi nữa . Vậy sao hôm sinh nhật tôi , lúc đưa tôi về , nhìn thấy Khả Nhi ôm hôn một người đàn ông khác , anh lại tức giận ?
Triệu Phong giải thích :
– Anh tức giận là vì người đàn ông Khả Nhi cặp kè là Minh Vũ , giám đốc công ty trà Nguyên Long .
– À , thì ra thế ! Nhưng tôi vẫn không hiểu , hai người yêu nhau và luôn tìm cách để đến được với nhau , tại sao quên tình yêu đó dễ dàng thế ?
– Có thể bọn anh đều ngộ nhận cũng nên .
– Nói nghe hay quá . Yêu một người ,rồi khi không yêu người ta nữa thì cho là ngộ nhận . Vậy tình yêu mang màu gì nhỉ ? Đau khổ là màu gì ? Hạnh phúc là màu gì ? Lấp lửng là màu gì ?
Triệu Phong lắc đầu :
– Đừng bao giờ triết lý trong tình yêu . Trái tim có tiếng nói riêng , chỉ khi yêu thật sự mới cảm nhận được . Cũng như có người nói hạnh phúc màuhồng cũng có người nói hạnh phúc là màu xanh ... Còn anh , hạnh phúc là sự biểu hiện sắc màu .
– Vậy anh đang hạnh phúc à ?
Triệu Phong lấp lửng :
– Cũng chưa hẳn . Người anh yêu chưa chấp nhận anh . Khi nào chấp nhận , anh sẽ nói em nghe .
Bảo Ý xua tay :
– Tôi nghĩ không cần đâu .
Triệu Phong nhướng mày :
– Sao vậy ?
– Anh hạnh phúc hay không hạnh phúc nào liên quan gì đến tôi .
– Em không lo cho anh nữa sao ?
– Tôi thấy chỉ uổng phí . Ra sức vậy mà cuối cùng anh và Khả Nhi …
Triệu Phong nhìn Bảo Ý :
– Một kết quả như thế , em vui hay buồn ?
– Cả hai đều không ở trong tâm trạng của tôi .
– Em nói thật chứ ?
– Ừ .
Triệu Phong buồn buồn :
– Thế thì từ nay , đừng vì anh nữa nhé . Sau chuyến đi Bảo Lộc về , anh sẽ thưa với nội để trả tự do cho em . Gia đình không cần thiết phải ngăn cản anh và Khả Nhi , vì hai đứa không còn thuộc về nhau nữa .
– Vậy tôi cám ơn .
– Anh chỉ tiếc thời gian qua , những gì anh đeo đuổi chỉ là hư không .
Bảo Ý hỏi :
– Anh thật chưa bao giờ yêu Khả Nhi sao ?
– Nếu nói không thì không đúng . Nhưng cô ấy không phải là một nữa trái tim anh , không phải là phần đời còn lại của anh .
– Không có chuyện xảy ra thì anh sẽ tiếp tục đón lấy Khả Nhi chứ ?
– Trái tim đã phản bội thì làm sao tiếp tục trong giả dối được . Có hay không có , anh cũng sẽ kết thúc với Khả Nhi . Chỉ có điều sớm hay muộn thôi .
Bảo Ý an ủi :
– Đừng suy nghĩ nhiều nữa . Rồi mọi việc sẽ tốt .
Nói thì để nói chứ Triệu phong có bao giờ mất hết hy vọng đâu . Anh biết Bảo Ý có tình cảm với anh , nhưng anh sẽ chờ . Chờ đến lúc cô tự nguyện nói yêu anh .
Triệu Phong rồi sẽ nói lời chia tay với Khả Nhi . nhưng anh hoàn toàn không hối hận khi làm vậy . Trong suy nghĩ của anh bây giờ , người vợ hứa hôn Lâm Bảo Ý là quan trọng nhất .
Thấy Triệu Phong tự nhiên im lặng , Bảo Ý khơi gợi :
– Không còn chuyện gì để nói nữa à ?
– Với anh thì làm sao hết chuyện được .
Bảo Ý gục gặc :
– Cũng đúng thôi . Người nổi tiếng như anh nói cả đời cũng không hết chuyện để nói .
– Sao em cứ mỉa mai và móc họng anh hoài vậy ?
– Tôi sinh ra để là khắc tinh của anh mà .
Triệu Phong nheo mắt :
– Người ta thường nói những người nghịch nhau , đối chọi nhau , sau này sống với nhau rất hạnh phúc .
– Tầm phào !
– Bởi vì thuở đầu họ gây cãi , ngày sau còn gì nữa đâu để cãi . Phải vui vẻ bên nhau thôi .
– Ở đâu có những điều nghịch lý như thế chứ . Không hợp nhau là không hợp nhau . Làm gì có chuyện ban đầu thấy không hợp ngày sau hợp .
– Vậy mà có đó .
– Ở đâu ? Anh chỉ tôi nào ?
– Nhưng mà em không được nổi giận à ?
Bảo Ý ngẫm nghĩ câu không đầu không đuôi của Triệu Phong . Bộ anh tưởng anh muốn nói gì , tôi không biết sao ? Để tôi chấp nhận anh à ? Không dễ đâu . Tôi còn phải xem thành ý và bản lĩnh của anh . Nếu không , chụi khó hát " tình đơn côi " đi nhé .
Triệu Phong nhắc nhở :
– Sao , hứa được không ?
Bảo Ý vờ che miệng ngáp :
– Đợi khi tôi tỉnh táo , được không ? Tôi sợ bây giờ anh nói gì tôi quên mất .
Triệu Phong giấu nụ cười :
– Hiểu mà bày đặt . Để xem em kiên trì với anh tới bao giờ .
Bảo Ý dựa đầu ra cửa xe lim dim mắt . Bị Triệu Phong làm tức , cô không còn buồn ngủ . Nhưng xe chạy gió hiu hiu mát , hai mí mắt sụp xuống từ lúc nào .
Triệu Phong cũng không lên tiếng nữa . Anh khoanh tay nhìn qua bên đường . Trời đã bắt đầu sáng , người người đang nhộn nhịp với cuộc sống mới rất hối hả . Và anh cũng đang hối hả đây . Anh hối hả cho công việc , hối hả cho tình cảm của mình .
Thời gian qua , Triệu Phong sống rất nặng nề . Anh lo lắng , anh suy nghĩ , làm cách nào để thay đổi ý của ông và ba mẹ đừng ép hôn anh . Cũng có lúc anh muốn nghe lời Khả Nhi dùng hạ sách để buộc gia đình chấp nhận tình yêu của hai đứa . Và nếu lúc đó , gia đình anh cưới Khả Nhi thì sao nhỉ ? Chắc có lẽ anh sẽ hối hận suốt đời vì chợt phát hiện ra người vợ hứa hôn Lâm Bảo Ý là phần đời còn lại của anh .
Triệu Phong thấy buồn cười . Loanh quanh lòng vòng , cuối cùng anh cũng chọn Bảo Ý – cô vợ hứa hôn mà anh không bao giờ nghĩ sẽ yêu . Thế mà cô đã chiếm trọn trái tim anh rồi đó .
Tình yêu , người ta không phân biệt thời gian ngắn hay dài . Chỉ cần biết mình yêu là được rồi .
Đang thú vị với sự thoải mái trong tâm hồn , bỗng một bên vai anh đau điếng , Triệu Phong nhìn lại . Ôi trời ! Cô nhỏ ngủ mê đến mức ngã vào anh cũng không hay .
Triệu Phong đỡ cái đầu Bảo Ý xuống chân mình . Anh sửa lại tư thế nằm cho cô . Nghĩ lại cũng thấy mình ác thật . Cô nhỏ đang ngủ mà anh không cho ngủ , một hai dựng dậy để đi với anh . Hơ , mà không như thế , anh đâu được ôm cô trong vòng tay thế này .
Gương mặt Bảo Ý rất gần , anh ngắm hoài không chán , bởi cô rất xinh đẹp và đáng yêu . Trong giấc ngủ , mặt cô vẫn phảng phất nét bướng bỉnh và trẻ con . Triệu Phong cúi xuống thì thầm :
– Anh yêu em và bắt đầu yêu nhiều rồi đấy , khỉ con .
Triệu Phong hôn phớt lên trán Bảo Ý rồi anh lim dim mắt . Hình ảnh ấy , anh Bình tài xế thấy đáng yêu làm sao . Anh tủm tỉm cười . Đám cưới của cậu chủ và cô chủ sẽ không tránh khỏi . Họ đẹp đôi như thế , ai bảo ông Tơ bà Nguyệt xe duyên lầm . Xe vẫn bon bon trên đường . Nhưng trong xe bây giờ chỉ có mình anh tài xế thức thôi .
Bảo Lộc .
Xe dừng lại trước một khách sạn khá lớn . Triệu Phong lay Bảo Ý :
– Đến rồi . Dậy thôi nào , cô bé hay ngủ !
Bảo Ý dịu mắt ngồi dậy :
– Đây là đâu vậy ?
– Bảo Lộc .
– Ai mà không biết Bảo Lộc . Tôi muốn hỏi đây là nơi nào ?
Cô nhỏ này ba gai thấy sợ chưa ? Triệu Phong không biết đến bao giờ , Bảo Ý mới hết gây hấn với anh . Giống như đêm sinh nhật thì tốt biết mấy . Cảm giác yêu thương hạnh phúc luôn tràn ngập .
Không nghe Triệu Phong trả lời , Bảo Ý nhìn ánh bằng đôi mắt khó chịu :
– Anh làm sao vậy ? Không biết nơi nào nữa sao ?
Trái với giọng chua như giấm của Bảo Ý , Triệu Phong mềm mỏng :
– Xe đang ở trước một khách sạn . Bây giờ chúng ta vào nhận phòng , xong thì đi ăn sáng .
– Ăn sáng ?
Bảo Ý để tay lên bụng :
– Tôi cũng cảm thấy đói . Vậy thì nhanh lên .
Cô mở cửa xe bước xuống rồi vươn vai hít thở không khí lành lạnh dịu mát :
– Thoải mái quá !
Anh Bình tài xế phụ Triệu Phong mang va li vào bên trong khách sạn . Bảo Ý chỉ đi tay không theo .
Đứng ở quầy tiếp tân , Triệu Phong hỏi :
– Chứng minh nhân dân của em đâu ?
Bảo Ý mở ba lô tìm kiếm :
– Hình như tôi không mang theo .
– Thế còn passport ?
– Cũng không luôn .
Triệu Phong nhăn nhó kéo Bảo Ý ra xa :
– Phải em không vậy ? Đi đường mà không mang theo giấy tờ tùy thân gì hết . Như thế làm sao đăng ký phòng đây ?
Bảo Ý nổi quạu :
– Ở bụi . Mà tất cả đều tại anh . Muốn đi là xách đầu người ta đi làm không kịp chuẩn bị gì cũng không kịp nhớ gì hết . Giờ thì làm sao ?
Triệu Phong giơ tay :
– OK . Tại anh . Thế này nhé . Cứ nghe anh , để anh giải quyết vấn đề này .
– Bằng cách nào ? Một mình tôi trở về thành phố à ?
– Không .
Triệu Phong nắm tay Bảo Ý quay trở lại quầy . Cô nhân viên tiếp tân niềm nở :
– Chào anh ! Lâu quá không gặp anh .
Triệu Phong ậm ờ :
– Vâng . Hôm nay tôi lên đây công tác . Cô có thể sắp xếp phòng cho tôi không , Diệu Tiên ?
Là chỗ quen biết đây mà . Để xem Triệu Phong làm gì .
– Vâng .
– Nhưng lần này khác một tí nha . Tôi lấy phòng đôi .
Cô tiếp tân mà Triệu Phong gọi là Diệu Tiên thoáng nhìn Bảo Ý :
– Anh đi với bạn gái à ?
– Cô ấy là vợ tôi .
– Ồ !
Nghe Triệu Phong giớ thiệu thế , Bảo Ý liền bấm mạnh vào tay anh nhưng anh vẫn làm lơ :
– Chúng tôi vừa đi công tác , vừa hưởng tuần trăng mật .
Trời ơi ! Vậy là quá lắm rồi . Bảo Ý mím môi , cô chưa dám lên tiếng
. Cô tiếp tân cười tươi :
– Chúc mừng anh nhưng sao anh lấy vợ không cho chúng tôi hay để chúng tôi cùng chia vui . Dù sao anh cũng là khách trọ quen thuộc của khách sạn này mà .
Triệu Phong gãi đầu :
– Lo bận rộn chuẩn bị đám cưới , tôi quên mất ?Nhưng hôm nay tôi đã đưa cô ấy lên đây giới thiệu với mọi người .
Diệu Tiên gật đầu với Bảo Ý :
– Chào chị , chị dễ thương lắm !
Bảo Ý chào lại mà khuôn mặt như mếu :
– Cám ơn chị .
Diệu Tiên nghiêng đầu :
– Xem ra vợ anh dễ thương và xinh đẹp hơn Thủy Trúc nhiều đó Triệu Phong . Biết chọn ghê ha !
Triệu Phong giả lả :
– Cám ơn lời khen của cô . Có dịp , tôi sẽ gặp gỡ hết mọi người trong khách sạn . Giờ cô cho mượn chìa khóa phòng trước đi . Từ thành phố lên đây , vợ tôi cũng mệt rồi .
Diệu Tiên xoè tay :
– Anh chị cho tôi xem giấy chứng minh .
Triệu Phong lấy chứng minh của mình để lên bàn .
– Xin lỗi , chỉ có mình tôi có . Vợ tôi quên mang theo .
Diệu Tiên nhíu mày :
– Vậy sao được .
– Cô có thể thông qua không ?
– Tôi ...
– Giúp giùm tôi đi . Vợ tôi không mang theo chứng minh , chẳng lẽ bắt cô ấy phải về lại thành phố . Với lại chúng tôi còn có công việc ở đây .
Diệu Tiên ngập ngừng :
– Khách sạn có nguyên tắc , nhưng thấy anh là chỗ quen ... Để tôi hỏi giám đốc , xem ông ấy giải quyết ra sao .
Triệu Phong khấp khởi :
– Vâng .
Diệu Tiên bấm điện thoại :
– …
– Giám đốc !
– …
– Dạ , anh Triệu Phong tổng giám đốc công ty trà Bảo Nguyên đang ở đây ạ .
– …
– Anh ấy đi cùng vợ , nhưng vợ của anh ấy quên mang theo giấy tờ tùy thân nên tôi không dám …
– ...
– Vâng ạ .
– …
– Chào giám đốc .
Diệu Tiên gác máy :
– Giám đốc đang có khách không thể tiếp chuyện anh được . Nhưng giám đốc có dặn , anh là một doanh nhân làm ăn đàng hoàng , phá lệ cho anh một lần .
– Ồ , thế thì tôi rất cám ơn .
Diệu Tiên đưa chìa khóa phòng :
– Chìa khóa phòng của anh chị đây . Phòng 203 .
– Cám ơn cô . Làm phiền cô quá .
– Triệu Phong cúi xuống xách va li .
– Đi em !
Nhìn theo Triệu Phong và bảo Ý , Diệu Tiên chép miệng :
– Lâu ngày gặp lại , anh ấy đã có hồng nhan tri kỷ . Thủy Trúc phải hát tình đơn phương rồi .
Lên đến phòng , khi cánh cửa vừa đóng lại , Bảo Ý sừng sộ ngay :
– Anh tưởng anh là ai hả ?
Triệu Phong ngã người xuống nệm :
– Việc xong rồi , em còn nổi nóng làm gì ?
Tại sao anh nói với cô Diệu Tiên gì đó , tôi là vợ của anh ?
– Nếu không làm thế , chúng ta có được phòng sao ? Thôi đi em , đừng quá quan trọng về chuyện đó .
– Nhưng ít ra anh cũng phải bàn trước với tôi .
– Em sẽ đồng ý sao ?
– Hừ !
Triệu Phong rề rà đến bên Bảo Ý :
– Anh thấy chúng ta ở cùng phòng cũng tốt mà . Anh có thể bảo vệ em , nhưng em không được để người ngoài biết anh nói dối . Nếu không , giám đốc Triệu Phong không còn mặt mũi nào nữa .
Bảo Ý hậm hực :
– Tránh ra ! Anh biết sợ sao ?
– Sợ chứ .
– Vậy sao còn kéo tôi theo ? Tôi sẽ biết hết bí mật của anh ở mảnh đất Bảo Lộc này .
Triệu Phong nhún vai :
– Anh chẳng có bí mật nào cả .
– Thế Thủy Trúc là ai mà cô Diệu Tiên ngang nhiên sao sánh với tôi ?
– Thủy Trúc cũng là tiếp viên của khách sạn .
Bảo Ý hỏi :
– Anh lên Bảo Lộc bao nhiêu lần rồi ?
– Hầu như công ty phần lớn thu mua trà ở đây . Có lúc anh đi , có lúc Lạc Văn đi , không nhất thiết chỉ có anh .
– Anh không lên thường mà trong khách sạn ai cũng biết anh .
– Ồ ! Anh là người đặc biệt mà .
– Phải rồi , đặc biệt nên mới có nhiều cô . Đi đến đâu đều bỏ lại một cô ở đó . Đáng sợ thật !
Triệu Phong cười :
– Em sao vậy ? Hình như đang ghen với Thủy Trúc .
Bảo Ý quay mặt nơi khác:
– Anh đừng nói vớ vẩn . Tại sao tôi phải ghen chứ ? Vậy anh đưa anh lên cao quá rồi đấy .
– OK . Anh suy đoán sai . Và chúng ta dừng lại ở đây , không gây cãi nữa . Anh muốn chúng ta có một tinh thần thoải mái khi bắt tay vào công việc .
Triệu Phong đẩy vai Bảo Ý :
– Em rửa mặt đi , chúng ta sẽ đi ăn . Anh Bình đang đợi chúng ta ở dưới đường .
Bảo Ý vào phòng tắm mà vẫn còn ấm ức . Cô thắc mắc về cô gái có tên Thủy Trúc , không biết cô ta ra sao , quan hệ như thế nào với Triệu Phong mà vừa đến Bảo Lộc này đã nghe người ta nhắc đến . Hừ , Triệu Phong ! Anh phong lưu hơn tôi tưởng đấy .
Tiếng Triệu Phong léo nhéo bên ngoài :
– Bảo Ý , em xong chưa ? Anh cũng cần phòng tắm .
– Xuống lầu mà tìm Thủy Trúc , nói cô ấy cho nhờ .
– Trời ơi ! Đang ghen như thế mà bảo không ghen . Cô nhỏ này ngang bướng có hạng thật .
Bảo Ý mở cửa phòng tắm đi ra :
– Lẩm bẩm gì đó ? Rủa tôi à ?
Triệu Phong lắc đầu ngán ngẫm :
– Anh chào thua em luôn .
– Có bao giờ anh thắng tôi đâu , trừ phi anh liều mạng thôi .
– Liều mạng . Được rồi , hôm nào anh liều mạng cho em thấy .
Triệu Phong quay lưng , Bảo Ý vừa ngồi xuống nệm mở va li tìm cái khăn thì nghe tiếng anh vọng ra :
– Bảo Ý ! Lấy giùm anh cái áo thun . Áo anh ướt rồi .
– Trời đất ơi ! Làm như mình nợ anh ta không bằng . Cứ Bảo Ý ơi , Bảo Ý à hoài .
– Bảo Ý !
Bảo Ý bực bội :
– Tôi nghe . Áo anh để đâu ?
Hỏi xong câu ấy , Bảo Ý thấy buồn cười . Mới nhận phòng , va li chưa mở thì nằm trong va li chứ ở đâu .
Triệu Phong nói :
– Trong va li ấy .
– Biết rồi .
– Nhanh lên em , trời lạnh đấy .
– Cho chết luôn .
Bảo Ý mở va li của Triệu Phong . Mớ quần áo của anh làm cô đỏ mặt . Anh ta vô tình hay cố ý đây nhỉ ? Bảo Ý cầm cái áo thun đi về cửa phòng tắm .
– Áo anh đây .
Cánh cửa phòng bật mở , Bảo Ý vội vàng lấy tay che mặt la lên :
– Á ! Kinh dị !
Triệu Phong phá lên cười :
– Anh đâu có thoát y .Làm gì em phải che mặt .
– Thật không ?
Triệu Phong nắm hai tay Bảo Ý :
– Nhìn đi !
Cô he hé mắt , quả thật Triệu Phong rất nghiêm chỉnh trước mặt cô .
– Sao hả ?
Bảo Ý quay ngang .
– Bất đắc dĩ mới ở cùng một phòng , anh cần thiết phải tế nhị như thế nghe chưa ?
Triệu Phong pha trò :
– Xin tuân lệnh !
– Đi ăn đi . Tôi đói bụng dữ lắm rồi .
– Ok .
Triệu Phong với tay lấy cái áo khoác anh cởi ra bỏ trên nệm lúc nãy và cặp đựng giấy tờ . Anh nhắc nhở :
– Chúng ta đi ăn rồi đến tham quan đồi chè , không quay lại khách sạn . những gì cần thiết , em nên mang theo nhé .
Bảo Ý xốc lại ba lô nhỏ trên vai :
– Tôi chỉ có bấy nhiêu .
Triệu Phong chợt ngập ngừng :
– Anh hỏi thật . Em làm việc ngay được không ? Hay cần nghỉ ngơi ?
– Đừng lo cho tôi . Trên đường ra đi tôi chỉ ngủ nên không mệt đâu . Bây giờ tôi chỉ háo hức tận mắt trông những đồi chè xanh tươi .
– OK .
Triệu Phong và Bảo Ý đóng cửa phòng . Sau đó xuống quầy tiếp tân gởi chìa khóa . Nhìn họ đi bên nhau , người ta đâu ngờ rằng họ là một đôi oan gia .
Anh Bình cho xe chạy chậm để Bảo Ý và Triệu Phong có thể quan sát đồi chè xanh ngắt ngút ngàn hai bên đường .
Bảo Ý nào có ngồi yên , cô cứ nhỏm lên nhỏm xuống rồi liên tục xuýt xoa :
– Đẹp quá ! Anh Bình ơi , chúng ta có thể dừng xe và đi vào đồi chè không ?
– Được chứ . Nhưng cô chờ thêm một chút nữa nhé . Chúng ta đến trạm rồi vào luôn .
Thích thật đấy !
Triệu Phong nói :
– Ở đây chỉ là những đồi chè nhỏ thôi . Vào sâu nữa sẽ là những đồi chè lớn bạt ngàn . Em đi hoài vẫn không hết .
– Sống ở đây với những đồi chè , chắc thú vị lắm . Màu xanh của nó mát mắt làm sao .
– Em có muốn thử không ? Ở lại đây vài tuần thì em sẽ cảm nhận được .
– Nếu có tiền , tôi sẽ lên Bảo Lộc mở công ty kinh doanh sản xuất trà .
– Để cạnh tranh với anh à ?
– Ừ .
– Đâu cần phải đợi có tiền . Ngay bây giờ cũng được mà .
– Anh đùa chắc ?
Anh Bình xen vào :
– Ý cậu chủ , nếu cô thích làm thì có thể lên đây quản lý nhà máy từ bây giờ .
Bảo Ý nhíu mày :
– Nhà máy ?
– Cậu chủ và một người bạn cùng mở nhà máy ở đây để tiện việc thu mua .
– Sao tôi không hề nghe nói tới ?
– Dạ , nơi này là dây chuyền sản xuất , sau đó mới đưa về công ty ở thành phố phân loại , đóng gói ,tung ra thị trường và xuất khẩu . Nói đúng hơn , công ty Bảo Nguyên là nới đăng ký kinh doanh . Lúc trước nhà máy không thuộc về công ty Bảo Nguyên , đôi bên chỉ hợp tác thôi . Còn bây giờ thì phải .
Triệu Phong ngăn lại :
– Anh nói dài dòng quá , cô ấy không hiểu đâu .
Bảo Ý nôn nóng :
– Vậy thì rõ hơn một chút đi .
– Là như vầy , bạn anh là chủ nhà máy , trước đây cung cấp trà cho Bảo Nguyên . Giờ anh ấy ra nước ngoài định cư nên đã để lại nhà máy và anh đã mua nó .
– Tôi hiểu rồi . Cho nên chúng ta phải làm cả việc thu mua .
– Đúng .
Bảo Ý thắc mắc :
– Thế anh nhận nhà máy từ bao giờ . Ở công ty …
– Hôm nay chúng ta có mặt ở Bảo Lộc . Việc đầu tiên là ký kết hợp đồng thu mua với người quen trước đây của nhà máy , tìm kiếm thêm nguồn chè mới và cuối cùng đi gặp bạn anh nhận sự bàn giao .
– Anh luôn làm tôi bất ngờ .
– Chuyện này anh định nói với em , nhưng hôm nay nói cũng đâu muộn .
– Vậy ông và hai bác có biết không ?
Triệu Phong lắc nhẹ :
– Anh chưa nói . Với lại một nửa của người bạn trong nhà máy vẫn chưa cần đến . Anh ấy bảo với anh hãy quản lý và tiếp tục phát triển nhà máy . Vì anh ấy cũng không muốn mất nó .
– Tôi nghe không được ổn đấy . Anh là người dày dạn trên thương trường , anh không hiểu bạn là bạn , tiền là tiền sao ? Làm như vậy …