Chỉ mục bài viết |
---|
Sắc Màu Hạnh Phúc |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Tất cả các trang |
Bảo Ý ôm hôn mẹ :
– Con đi tắm dây .
Cô chưa kịp quay lưng thì có tiếng chuông điện thoại .
– Để con cho !
Bảo ý cười bí mật rồi nhanh tay nhấc ống nghe :
– Alô .
– Mày phải không Bảo Ý ?
– Ơ …
– Không nhận ra tao à ?
Người ở đầu dây bên kia tự giới thiệu :
– Hà Phúc đây .
– Ô !
Bảo Ý mừng rỡ :
– Sao mày biết tao về ?
– Có một người bạn làm chung nhìn thấy mày ở sân bay . Tao sợ nhầm nên gọi qua thử .
– Thế à ?
– Khoẻ không ? Bốn năm rồi không gặp , chắc mày lạ lắm .
– Cũng vậy thôi , nhưng khi gặp mày mày sẽ tự nhận xét .
– Cha ! Dân du học nha . Tốt nghiệp đại học ở Anh , về Việt Nam có nhiều công ty nước ngoài mời cho mà xem .
– Mày làm quá . Du học thì có gì lạ đâu .
– Ít ra cũng oai hơn bọn tao .
– Hừ !
– Nè ! Có dẫn anh chàng mắt xanh , mũi đỏ nào về đây không ?
– Mày thật là … họ không thèm con gái Việt nam .
– Hay con gái Việt nam chảnh quá ?
– Gần như thế đó .
– Tao nghĩ chỉ có mình mày thôi , chứ con gái nào mà không để mắt đến ngoại kiều .
Bảo Ý phá lên cười :
– Còn mày ? Thế nào rồi ?
– Thì lúc trước thế nào , bây giờ vẫn thế ấy .
– Nghĩa là vẫn giậm chân tại chỗ à ?
– Ừ .
– Còn đi đàn không ?
– Nó là cuộc sống , làm sao tao bỏ được .
– nghe giọng mày thấy thảm quá .
– Mày biết rồi đó , tao làm gì có được những cơ hội tốt như mày . Hình như cuộc đời không mấy ưu đãi tao .
Bảo Ý nạt ngang :
– Thôi mày đi , nói gì đâu không . Tao không thích đâu nha .
– Không thích thì cũng là sự thật rồi . nhưng mà mày cũng yên tâm , tao không lấy đó làm đề tài cho cuộc sống của tao .
– Biết nghĩ là tốt . Bao giờ gặp nhau được đây ?
– Chiều nay đi . Tao nôn muốn biết mọi chuyện về mày .
– OK . Mày cho tao số điện thoại của mày , tao sẽ liên lạc sau .
– Ừ . 090 …
– Thế nhé !
– Ừ . Tạm biệt !
– Tạm biệt !
Bảo Ý gác điện thoại , cô phân bua với mẹ :
– Là Hà Phúc , bạn con . Mẹ còn nhớ nhỏ ấy không ?
– Hà Phúc ? – Bà Bảo Nhi nhíu mày – Con bé từng được con tặng cho cây đàn làm quà sinh nhật ấy à ?
– Vâng .
– Sao nó biết con về mà gọi đến vậy ?
– Một người bạn làm chung đã nhìn thấy con ở sân bay nói lại .
– Từ ngày con đi du học , mẹ cũng không gặp Hà Phúc . Con bé sao rồi ?
– Con chưa được rõ lắm . nhưng chiều nay bọn con có hẹn nhau , rồi con sẽ kể cho mẹ nghe .
– Mới về đến mà cũng có nhiều cuộc hẹn thế nhỉ ?
– Mẹ à ! Người ta bốn năm rồi mới gặp lại đó . Cảm thông đi nha !
– Đừng lấy lý do này lý do nọ . Dù con không xa cách , con vẫn thế kia mà . Có bao giờ con chịu yên ổn ở nhà đâu .
– Mẹ …
Bà Bảo Nhi xua tay :
– Thôi thôi , không nên mè nheo với mẹ . Có đi đâu thì chuẩn bị đi nhanh lên kẻo sang bên nhà bác Sơn rồi không gặp cha .
– Ấy chết !
– Bảo Ý lăng xăng :
– Mẹ không nhắc thì con quên mất . Cám ơn mẹ nha .
Cô phóng nhanh lên thang lầu trước cái nhìn chào thua của mẹ .
– Ai bảo con bé lớn đâu .
Bing boong ... Bing boong ... Bing boong ...
Cách nhấn chuông gọi cổng của Bảo Ý làm những người có mặt trong căn biệt thự Bảo Nguyên phải hết hồn . Trời ơi ! Gì mà như chữa cháy thế ?
Chị Ngọc – người làm trong căn biệt thự không kịp lau bàn tay đầy nước của mình vội vã chạy ra .
Cánh cổng lớn được mở , trước mặt chị là một cô gái trẻ làm chị thấy bực mình :
– Cô tìm ai ?
– Chủ nhân căn biệt thự này .
– Ông chủ Triệu Sơn ?
– Không , là ông Triệu Chấn .
Chị Ngọc cau mày :
– Cô quen thế nào với ông ?
Bảo Ý khó chịu :
– Chỉ cần biết tôi có quen là được rồi . Sao chị hỏi nhiều thế ?
– Nhưng tôi cần phải biết ...
– Chị Ngọc ! Chuyện gì thế ?
Chị ngọc chưa dứt câu thì nghe tiếng của bà Hồng Ân . Chị quay lại :
– Thưa bà chủ ...
– Ai gọi cổng vậy ?
– Là một cô gái .
– Có việc gì ?
– Dạ , cô ta bảo có quen với ông .
Bà Hồng Ân đi ra . Bảo Ý đổi ngay thái độ . Cô lễ phép :
– Cháu chào bác !
Bà Hồng Ân hỏi :
– Cô quen với cha chồng tôi ?
– Vâng . Chắc bác là bác gái Triệu Sơn ?
– Cô .......
– Dạ , cháu là con gái của ông bà Tuấn Minh .
Bà Hồng Ân mở to mắt :
– Bảo Ý !
Bảo Ý cười tươi :
– vâng . Cháu đây ạ .
– Ôi , cháu lạ quá !
Bà Hồng Ân nắm tay Bảo Ý thân thiện :
– Vào đi ! Cháu về nước khi nào ?
– Dạ , cháu vừa xuống máy bay , về đến nhà nghe mẹ cháu nói ông không được khoẻ nên cháu sang đây ngay .
– Tội nghiệp không .
– Bác à ! Cha cháu còn ở đây chứ ?
– Anh Minh vừa về là cháu đến đấy .
Bà Hồng Ân ngắm Bảo Ý :
– Cháu xinh đẹp và dễ thương hơn trong ảnh nhiều , nên bác nhận không ra .
– Bác làm cháu thấy mắc cỡ .
Bà Hồng Ân cười rồi giới thiệu với chị Ngọc khi thấy chị vẫn còn đứng đó tò mò muốn biết cô gái có vẻ ngang ngược này là ai .
– Đây là Bảo Ý , vợ sắp cưới của Triệu Phong .
Chị Ngọc cúi đầu :
– Chào mợ !
– Ôi không , chị đừng gọi như thế . Tôi nghe không quen đâu .
– Không quen thì mợ tập dần cho quen .
Bà Hồng Ân tán thành :
– Chị Ngọc nói đúng đó . Trước hay sau gì cháu cũng sẽ là dâu của dòng họ Triệu và là vợ Triệu Phong mà .
– Cháu …
– Thôi , không khó nghe lắm đâu , con dâu của ta .
Bảo Ý méo mó khuôn mặt . Trời ơi , tự nhiên mang danh nghĩa Triệu Phong . Mai mốt ra đường cứ vợ tương lai của Triệu Phong , đà này chắc tiêu quá . Biết vậy cô không một mình dẫn xác đến đây .
Bà Hồng Ân kéo Bảo Ý vào nhà . Vừa đến phòng khách , bà nói lớn :
– Ông Triệu Sơn đâu rồi , mau đón khách quý nè .
Bảo Ý thấy một người đàn ông khoảng sáu mươi đứng lên từ ghế xa lông .
– Ông biết ai đây không ?
Ông Triệu Sơn nheo mắt qua làn kính :
– Bà không nói làm sao tôi biết .
– Con dâu của chúng ta .
– Sao ?
– Vừa gặp con bé , tôi cũng giật mình đấy . Bảo Ý ở ngoài khác hơn trong ảnh nhiều phải không ?
Ông Triệu Sơn gật đầu :
– Ừ . Bà không nói làm sao tôi nhận ra .
Ông chỉ vào ghế :
– Ngồi đi cháu !
– Vâng , hai bác để cháu tự nhiên ạ .
Bà Hồng Ân vẫn theo sát bên Bảo Ý . Cách vui vẻ chào đón của hai người làm Bảo Ý thấy ngượng ngùng thế nào ấy . Một gia đình thân thiện mà Bảo ý định từ chối đấy .
Chị Ngọc từ nhà sau mang nước lên :
– Mời mợ !
– Cám ơn chị .
Bảo Ý nói nhỏ vào tai chị Ngọc :
– Đừng để bụng chuyện lúc nãy nha chị . Tôi chỉ muốn đùa thôi .
Chị Ngọc cũng không phải là người khó chịu :
– Mợ yên tâm , tôi chẳng để bụng đâu . Cậu Phong còn quậy hơn mợ nữa là .
– Thế thì cảm ơn chị nhiều .
Chị Ngọc xin phép ra sau , phòng khách còn lại ba người . Ông Triệu Sơn hỏi :
– Cháu tốt nghiệp rồi chứ ?
– Vâng ạ .
– Cháu học ngành nào ? Cha cháu có nói một lần mà bác đã quên mất .
– Dạ , ngành nghiên cứu thị trường ạ .
– Đó , cháu thấy chưa . Bác không nhận mình già cũng không được .
Bảo ý cười :
– Nhưng theo cháu , bác đâu có già . Bác còn phong độ lắm . không tin , bác hỏi bác gái thử xem .
– Bác gái cháu ấy à ? Với bà ấy , bác không bao giờ được như cháu nói .
– Sao ạ ?
– Đầu môi của bà ấy lúc nào cũng « cái ông già lẩm cẩm này » . Cháu xem , còn hỏi làm gì .
Bà Hồng Ân liếc chồng :
– Ông già thì chịu già , tôi có nói oan đâu .
– Cháu nghe chưa Bảo ý ?
Bảo Ý hòa theo câu chuyện của hai người già :
– Bác ơi ! Lời nói của phụ nữ bao giờ cũng là điều ngược lại . bác không hiểu sao ?
– Ý cháu là …
Ông Triệu Sơn vỗ trán :
– Ồ ! Cám ơn sự nhắc nhở của cháu .
– Không có gì ạ .
Bà Hồng Ân chen vào :
– Con dâu của chúng ta vừa xinh đẹp vừa thông minh , tôi thấy mình thật hạnh phúc và lấy làm hãnh diện . Ông à ! Sau này có Bảo Ý phụ giúp triệu Phong thì chúng ta yên tâm rồi .
– Ừ , lời hứa của ba vậy mà hay . Tôi tin khi gặp Bảo Ý , Triệu Phong không từ chối được .
Ngồi nghe hai người già tán dương , dù thuộc dạng lì , Bảo Ý cũng thấy ngượng chín người . Tại sao cô ở vào thế bị động như vậy chứ nhỉ ?
Trước khi tìm đến đây , Bảo Ý từng suy nghĩ . Cô nhất định thừa cơ hội nói lên ý mình . Cô không chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt , cô không muốn về làm dâu nhà họ Triệu . Thế nhưng trước tình cảm hai bác Triệu Sơn dành cho cô dù mới gặp cô , thì những ý nghĩ đó hình như đều tiêu tan .
Cô không thể phá tan tình cảm cũng như làm mất niềm vui hiện tại của hai người . Vì ít ra , Bảo Ý đã có chút cảm mến đối với cha mẹ « chồng » của cô . Hơ ! Thật là khó nghĩ đây .
Thấy Bảo Ý im lặng , bà Hồng Ân quan tâm :
– Cháu mệt à ?
Bảo Ý thay đổi nét mặt vui tươi :
– Dạ không .
– Đi cả một đoạn đường dài , về nhà không kịp nghỉ lại tới đây , cháu không mệt mỏi là lạ đó .
– Cháu không mệt thật mà . Hai bác đừng quá lo cho cháu .
Bảo Ý chủ định chuyển đổi câu chuyện :
– Bác ơi ! Cháu muốn thăm ông .
– Ừ nhỉ , ông mà nhìn thấy cháu thì vui mừng lắm đây .
Ông Triệu Sơn nói với vợ :
– Hay là bà đưa con bé lên thăm ba đi . Cũng gần tới giờ cơm rồi , giữ con bé ở lại luôn .
Bà Hồng Ân đứng lên :
– Cháu theo bác .
– Vâng .
Bảo Ý xin phép ông Triệu Sơn rồi cùng đi với bà Hồng Ân . Qua một vài bậc thang ngắn là cô có thể đến được căn phòng của ông Triệu Chấn . bà Hồng Ân ra dấu cho Bảo Ý gõ cửa .
Cộc … cộc … cộc …
Bên trong là một giọng nói mệt mỏi :
– Vào đi !
Bảo ý đẩy nhẹ cửa phòng . Một bước chân thôi cô cũng có thể nhìn thấy ông Triệu Chấn đang ngồi ở chiếc ghế bố bên cạnh cửa sổ .Đôi mắt hướng ra ngoài như đang trông đợi điều gì . Mái tóc bạc trắng của ông làm Bảo Ý xốn xang . Cô gọi nhỏ :
– Ông ơi …
Ông Triệu Chấn vẫn không quay lại :
– Thằng Triệu Phong về chưa ? Ta muốn gặp nó để nói một vài lời . ta sợ ta không còn đủ thời gian chờ đợi .
– Ông ơi …
Bảo Ý chạy đến bên ông Triệu Chấn :
– Sao ông lại nói thế ? Ông nhất định khoẻ lại để dự đám cưới của cháu ông mà .
Ông Triệu Chấn thở dài :
– Ta biết Triệu Phong đang tránh né cuộc hôn nhân này , nên mới lần lựa mãi .
– Thế thì ông đừng ép anh ta nữa .
– Ta ép ư ? Không phải , ta đang muốn tốt cho thằng cháu của ta . Con gái của vợ chồng Tuấn Minh là đứa con gái ngoan và tốt . Nó còn tìm đâu được đứa con gái như thế mà không nghe lời .
– Ông ơi ! Triệu Phong không nghe ông có lẽ anh ta có lý do .
– Ta không bao giờ chấp nhận cô thư ký Khả Nhi gì đó làm cháu dâu của ta .
– Thì ra Triệu Phong đã có người yêu .
– Nếu triệu Phong muốn ta chết thì nó cứ cãi lời đi .
Ông Triệu Chấn bất ngờ ho dồn dập làm Bảo Ý hốt hoảng . Cô quay lại cầu cứu bà Hồng Ân , nhưng không thấy bà đâu . Bảo Ý đành đỡ ông Triệu Chấn lên và vuốt lưng cho ông .
– Ông ơi ! Đừng giận , đừng giận mà .
Ông Triệu Chấn hỏi qua hơi thở :
– Cháu là ai vậy ?
– Dạ , tên cháu là Bảo ý .
Ông Triệu Chấn lẩm nhẩm :
– Bảo ý …
– Vâng . Cháu vừa từ nước Anh về . Cháu là con gái của ông bà Tuấn Minh .
– Vậy ra …
Khuôn mặt của ông Triệu Chấn ánh lên tia vui mừng :
– Cháu là cháu dâu của ông ?
Không muốn ông Triệu Chấn buồn rồi ảnh hưởng đến sức khoẻ , Bảo ý đành gật đầu :
– vâng .
– Nghe nói cháu du học ở Anh kia mà ? Thế cháu về khi nào ?
– Dạ sáng nay ạ .
– Cháu về luôn không đi nữa chứ ?
– Vâng .
– Hay quá ! Cháu dâu à ! Ông có người để trò chuyện rồi . Từ nay , cháu thường xuyên đến đây thăm ông nhé .
– Dạ .
– Ông quên nữa . Khi nào Triệu Phong về , ông bảo nó làm đám cưới ngay để cháu khỏi đi qua đi lại .
Lúc này Bảo Ý ở vào tình thế buồn cười làm sao . Lời ông Triệu Chấn , cô chỉ ầm ừ cho qua . Cháu nội của ông , cô còn chưa biết mặt mũi thế nào , tướng mạo ra sao . Bảo đồng ý cưới thì cưới ư ?
Nếu Triệu Phong là người đàn ông thành đạt , cuộc hôn nhân thế này anh từ chối là đúng thôi . Thời buổi ngày nay , làm gì có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó . Huống chi Triệu Phong đã có người yêu .
Bảo Ý nghĩ , cô không nên xuôi theo ông Triệu Chấn và ông bà Triệu Sơn . Dù cô đang có tình cảm với họ thật , nhưng cô không thể để gã Triệu Phong xem thường . Cô đến đây vì cô mến họ chứ không phải tranh thủ tình cảm của ai . Nhớ nghe triệu Phong , tôi cũng không đồng ý có cuộc hôn nhân này nên không cần thiết làm gì cả . Hãy nghĩ tốt cho tôi một chút và anh cũng mau tìm kế sách đi , để khỏi chia tay người anh yêu . Tôi là người vô can .
– Cháu dâu à ! Cuộc sống của cháu lúc còn ở bên Anh tốt chứ ?
Ông Triệu Chấn cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo Ý .
– Dạ tốt .
– Cháu kể cho ông nghe đi .
Bảo Ý ngập ngừng :
– Nhưng ông còn đang mệt …
– ông không sao . Gặp được cháu là ông thấy khoẻ lại ngay .
– Có thật không ?
Ông Triệu Chấn gồng tay :
– Không tin , cháu có thể thử xem , coi chừng cháu thua ông đấy .
Bảo Ý đùa theo :
– Được thôi . Cháu sẽ thi kéo tay với ông . Nếu ông thua , ông phải nghe lời cháu đi .
– Còn ra điều kiện với ông nữa .
– Đó là luật chơi .
– Vậy nếu cháu thua ?
– Cháu sẽ nghe ông .
– Được , bắt đầu đi .
Bảo Ý kéo tay với ông Triệu Chấn . Cô vờ bặm môi gồng mình và cuối cùng cánh tay nhỏ nhắn của cô buông lơi cho cánh tay nhăn nheo chiến thắng .
– Ông khoẻ quá đi !
Ông Triệu Chấn cười sảng khoái :
– sao , chịu thua chưa ?
– Vâng . Cháu tâm phục khẩu phục .
– Vậy còn không mau thực hiện lời đã hứa .
– Gì ạ ?
Bảo Ý ngơ ngác .
– Kể cho ông nghe nơi cháu học và những gì cháu biết , thấy trong thời gian qua ở Anh . Để ông xem bản lĩnh cháu dâu của ông thế nào .
– Vâng , cháu xin tuân lời ông .
– Này , không được miễn cưỡng đó .
Bảo Ý giật mình :
– Cháu không có .
– Ừ Thế thì ông chờ đây .
– Nhưng cháu nói trước ông không được cười khi nghe đến những chuyện quậy phá của cháu , cũng không được kể lại cho bất kỳ ai nghe .
– Ồ ! Cháu cũng biết quậy phá nữa à ?
– Ông hứa đi !
Ông Triệu Chấn thú vị :
– Được , ông hứa với cháu .
Thật tự nhiên , Bảo Ý quên mất thân phận của mình , quên mất sự e ngại , quên mất vấn đề cần thương lượng , quên mất sự thật cuộc hôn nhân được định đoạt , quên mất cô đến chỉ vì sức khoẻ của ông Triệu Chấn … Bảo Ý ngồi xuống bên cạnh ông , cô say sưa nói say sưa kể về cuộc sống về việc học về những khó khăn buồn vui lúc còn ở Anh Quốc . Từng câu chuyện từng vấn đề đưa ra rồi được giải quyết . Lâu lâu hai ông cháu bật lên tiếng cười vẻ thích thú .
Chứng kiến cảnh ấy , ông Triệu Sơn và bà Hồng Ân như thấy sự nặng nề lo lắng vừa thoát khỏi mình ..
Có Bảo Ý , ông Triệu Chấn như được tiếp thêm sức mạnh . Sự mệt mỏi vụt mất , thay vào đó là nụ cười trên môi . Triệu Phong mà thấy cảnh này chắc anh bất ngờ lắm đây .
Bảo Ý với cái nhìn đầu tiên đã gây được thiện cảm , đã lấy được lòng người . Dòng họ Triệu thật là phước hạnh khi có nàng dâu như thế . Lúc này đây , xem ra Bảo ý được ủng hộ hoàn toàn . Cô có biết điều đó không nhỉ , hỡi cô gái vừa ngang bướng vừa cứng đầu .
Quán cà phê " Gợi nhớ "
Vừa thấy dáng bạn là Hà Phúc vẫy tay gọi rối rít :
– Bảo Ý ! Tao ở đây nè .
Bảo Ý đi nhanh vào :
– Ê ! Mày từ từ được không ? Làm gì réo gọi tên tao giữa đám đông người như thế này . Bộ sợ họ không biết tao là ai à ?
– Tại tao mừng quá mà .
– Nhưng tao đâu phải là người yêu của mày . Mừng như thế , bị hiểu lầm thì chết cả đám . Thôi mày làm ơn hạn chế biểu lộ tình cảm giùm tao . Trời ơi ! Nổi da gà hết trơn .
Hà Phúc xụ mặt :
– Bạn bè lâu ngày gặp lại mừng cũng không cho . Mày sau bốn năm rồi cũng không bỏ được cái tính châm chọc , móc họng người khác .
– Đã là tính thì làm sao bỏ được đây , trừ khi tao thay đổi thôi .
Bảo Ý kéo ghế ngồi :
– Mua điện thoại xong vừa cho số là mày nhắn tin ngay làm tao chạy muốn hụt hơi . Thêm cái tên quán lạ quá …
– Xin lỗi , tao quên mất bốn năm mày xa quê hương … Quán này chỉ mới mở được hơn hai năm .
– « Gợi nhớ » cái tên khá ấn tượng nhỉ ? Này , Hà Phúc ! Mày muốn gợi nhớ cái gì vậy ?
– Tình bạn của chúng ta đó .
Bảo Ý rùng mình :
– Ối trời ! Nghe mà lạnh .
– Xời ! Dân đi Tây chẳng hiểu biết , sành điệu tí nào cả .
– Ai nói với mày , chỉ có điều tao rất dị ứng với loại tình cảm cùng phái thôi .
Hà Phúc cười . Rồi để chứng tỏ mình cũng sành điệu như ai , Bảo Ý búng tay gọi phục vụ trước đôi mắt trợn tròn của Hà Phúc :
– Mày thể hiện thật đó hả ?
– Ừ .
Người phục vụ đi tới , Bảo Ý nói luôn :
– Làm ơn cho tôi ly cam Rhum .
– Vâng . Xin cô chờ chút !
Bảo Ý nhướng mắt với Hà Phúc :
– Thế nào ?
– Tao theo không lại mày cả về cuộc sống , học thức và giao tiếp .
– Tự nhiên ! Vì mày lúc nào cũng nhút nhát mà . Thời trung học , đại học và bây giờ ra đời cũng vậy , chẳng có gì thay đổi . Nếu cứ sống như thế mày sẽ bị thiệt thòi .
Hà Phúc buồn buồn :
– Biết làm sao hơn . Mày đi rồi , tao chẳng có ai để chỉ dẫn . Bạn bè không nhiều , thêm công việc làm cho tao không có chút thời gian .
– nhưng tao đã về rồi . Lần này mày phải theo tao học hỏi một khóa , đảm bảo sẽ khác trước ngay . Tin tưởng không ?
– Ừ , không tin mày thì tin ai đây .
– OK . Sẽ bắt đầu từ ngày mai nhé . Mà nói trước , tao không dạy cách cua bồ đâu .
– mày có dạy , tao cũng không học , bởi vì tao không cần nữa .
– À ! Thì ra người ta đã có người yêu nên nói mạnh miệng .
– Cái gì chứ ?
Nước được mang ra . Bảo Ý hớp một ngụm rồi hất mặt :
– Bật mí đi !
Hà Phúc vờ ngơ ngác :
– Bật mí gì cơ ?
– Maỳ đừng đánh trống lảng . Hãy nói cho tao biết về người đàn ông của mày . Anh ta tên gì , bao nhiêu tuổi , nghề nghiệp , gia đình anh chị em thế nào ? Để tao xem có xứng đáng với mày không .
Hà Phúc kêu lên :
– Trời ơi ! Mày làm như điều tra lý lịch không bằng .
– Đàn ông bây giờ khó tin lắm . Bốn năm sống ở Anh một mình , ít nhiều gì tao cũng hiểu được chân lý đó .
– Nhưng ở Tây không giống Việt Nam .
– Có khác chỗ nào đâu . Cũng tự do , cũng bình đẳng . A ! Hay mày nói đàn ông Việt Nam thành thật và chung thủy hơn ? Nếu mày nghĩ vậy thì lầm to rồi . Tây Âu vẫn có những người đàn ông chung thủy đến không ngờ .
– Thế sao ?
– Tao đã từng thấy người đàn ông Tây Âu nhỏ giọt lệ đau khổ yêu thương cho người phụ nữ mình yêu . Thậm chí có thể vì người yêu sống cuộc sống đơn độc suốt đời .
– Trường hợp đó có bao nhiêu người ? Chắc đếm trên đầu ngón tay .
– Nhưng dù sao họ cũng có một sự chung thủy đáng để nhớ , đáng để tán dương .
– Tao thấy họ ngu muội thì đúng hơn .
– Sao ?
Bảo Ý nhướng mày :
– Thời buổi này , người đàn ông nào cũng giống họ thì thế giới này là giáo đường mất . Một mối tình chung thủy không nhất thiết phải hành hạ mình . Sống cho thật tốt là được rồi .
Bảo Ý gục gặc :
– Mà thôi , đừng lung tung nữa . trở lại vấn đề chính đi . nói về anh chàng của mày ấy .
– Duy Đức không có gì ấn tượng .
– Người yêu mày tên Duy Đức à ? Cái tên hay đấy . Anh ấy bao nhiêu tuổi và đang làm gì ?
– Duy Đức lớn hơn tao chín tuổi , hiện đang là chuyên viên vi tính ở hãng hàng không .
– Giỏi nhỉ ! Một người đàn ông lý tưởng đây . Thế còn gia đình Duy Đức ?
– Họ đều là người Hoa . Duy Đức có một em gái , ba thì đã mất từ lâu .
– Mày có viếng thăm gia đình người yêu bao giờ chưa ?
Hà Phúc gật hẹ :
– Rồi .
– Ý của họ thế nào ?
– Định sang năm tiến tới , mày nghĩ đi .
Bảo Ý vỗ tay :
– Chúc mừng nha ! Hà Phúc nhút nhát đã tìm được hạnh phúc cho mình .
– Cám ơn . Nhưng trong hạnh phúc vẫn có cái lo .
Bảo Ý cau mày :
– mày lo gì ? Cuộc sống gia đình mày có phải không ?
– Ừ .
– Chẳng phải gởi mail cho tao , mày nói đã ổn định rồi sao ? Em trai mày đã ra trường và đi làm .
– Thì đúng .
– Vậy …
– Mấy lúc gần đây mẹ tao thường bị bệnh . Bà ấy mới làm một cuộc giải phẫu , sức khoẻ chưa được tốt lắm .
Bảo Ý trách :
– Bác gái bị bệnh nặng thế sao mày không cho tao hay ? Mày thật là …
Hà Phúc chép miệng :
– Đừng buồn tao , Bảo Ý . Tao và mày là bạn thân với nhau , bây giờ hai đứa đã trưởng thành , mỗi người có một chí hướng và tương lai riêng . Mày cho tao cái lòng tự tôn có được không ? Tao phải là tao , và có thể chịu đựng , có thể quyết định mọi chuyện .
– Nhưng mày chia sẻ với tao có gì là không được .
– Tao chỉ sợ mày lo thêm . Với lại lúc mẹ tao mổ , mày đang thi tốt nghiệp .
– Tao không hiểu nổi mày . Suy nghĩ vớ vẩn gì đâu không . Đừng tưởng mọi việc tự mình làm là tốt , vẫn có lúc cần đên người thứ hai , thứ ba , thứ tư đấy , cô bạn ạ .
– Tao biết chứ . Chẳng hạn như chuyện tình cảm và đời sống gia đình chứ gì ?
– Mày hiểu biết tốt vậy , tại sao cứ nhốt mình trong cái vòng lẩn quẩn hoài . Thoáng một chút có phải nhẹ nhàng hơn không . Gia đình Duy Đức muốn tiến tới thì cứ để họ tiến tới . Hai bên là hai bà mẹ , họ dễ dàng thông cảm nhau hơn . Huống chi bây giờ đâu có gia đình chồng nào quá khắt khe khi con dâu mình có hiếu với mẹ ruột . Tao còn chưa nói tới , mẹ mày có em trai mày chi . Nghĩ đi , đừng lo quá chỉ thêm nặng nề .
Hà Phúc xoay tròn ly nước trong tay :
– Gia đình tao là một phần , còn Duy Đức nữa .
– Anh ta sao ?
– Duy Đức vừa nhận lệnh ra nước ngoài tu nghiệp hai năm .
Bảo Ý vỡ lẽ :
– Thì ra chuyện Duy Đức đi tu nghiệp mày lo nhiều hơn . Mày sợ anh ta thay đổi theo nhịp sống ở xứ người à ?
– …
– Chỉ vô ích thôi . Lo thì có được gì . Trong tình yêu thì phải tin tưởng lẫn nhau . Nếu Duy Đức thật lòng với mày , thì dù có xa nhau bao nhiêu năm cũng chẵng sợ .
Bảo Ý vỗ nhẹ lên tay bạn :
– Bình tâm một chút đi . Biết đâu lần xa nhau này là thử thách tình cảm của mày và anh ta . Hai năm , thời gian không dài lắm để làm thước đo .
– Tao cũng muốn lạc quan như mày , nhưng không hiểu sao trong lòng cứ mãi lo lắng .
– Yêu nhiều lo nhiều khổ nhiều chứ làm gì . Nếu mày sợ thì cưới nhau đi , cưới xong Duy Đức hẵng lên đường . Nhưng đến lúc coi chừng hối hận thì muộn đấy .
– Tao không hiểu .
– Chỉ thí dụ thôi nha . Mày và Duy Đức cưới nhau rồi một thời gian sau , mày gặp được một người đàn ông khác thích hợp hơn . Nhận ra đó là một nữa của mình , suy nghĩ lại thì thấy hối tiếc .
– Làm gì có .
– Trên đời này không có gì là không có thể cả . Tao cũng đã từng không tin như mày . Nhưng bây giờ, mọi việc tao đều phải cân nhắc , tao không muốn hối hận . Về nhà gác tay lên trán mà suy nghĩ lời tao nhé .
– Hứ !
Hà Phúc nguýt bạn :
– Người du học ở nước ngoài , phong cách và triết lý cũng khác đi .
– Ừ , mày cứ ngạo tao đi , rồi mày sẽ thấy .
– Tao chẳng thấy gì ngoài một Bảo Ý xinh đẹp và dễ thương cả .
– Mày khen tao đó hả ?
Hà Phúc chống cằm :
– Đẹp hơn , dễ thương hơn , nhưng tính cách thì không đổi tí nào . Vẫn vui nhộn , vẫn nghịch ngợm vẫn ngang bướng .
– Hơ ! Điệp khúc này vừa xuống máy bay là nghe từ miệng mẹ tao rồi đấy .
– Thế còn bác trai ?
– Cha tao ư ? Đừng nhắc , trước khi đến đây , tao đã bị mắng một trận ra trò .
– Sao vậy ?
Bảo Ý thở hắt ra :
– Nói nghe chỉ thêm mệt . Bốn năm xa nhà , giờ trở về tao thấy chán hơn .
Hà Phúc nhìn bạn :
– Có chuyện gì à ?
– Ừ .
– Nói tao nghe đi .
– Ông bà già tao bắt tao lấy chồng .
– Hả ! – Hà Phúc tưởng mình nghe lầm .
– Chuyện khó tin nhưng có thật ở thời đại này đấy . Người chồng của tao , tao chưa một lần biết đến , chỉ được nghe qua lời nhắc nhở của người lớn . Ông nội tao và ông nội của người ấy hứa với nhau , và bây giờ đến lúc phải thực hiện .
Hà Phúc cau mày :
– Hứa hôn ư ? Sao có thể …
– Buồn cười lắm không ? khi nghe cha mẹ tao nói , tao cứ tưởng họ đùa , nhưng đó là sự thật .
– Mày cũng chấp nhận sao ?
– Đâu dễ dàng thế . Tao phản đối bằng cách kéo dài thời gian ở bên Anh . Còn cha tao thì cứ gọi điện liên tục , buộc tao phải về . Ông còn hăm dọa sang Anh đón tao nữa đó .
– Vậy …
– Tao không muốn cha mẹ tao buồn càng không thể chấp nhận cuộc hôn nhân định đoạt này . Ậm ừ , thế rồi tao rời Anh sang Hồng Kông rong chơi một thời gian cũng chán , thêm tao không còn chỗ để đi nên đành quay về .
– Hai bác là người đi trước trong cuộc sống hôn nhân , tại sao lại ép mày cơ chứ ?
– Cha mẹ tao cũng có nghĩ cho tao , nhưng lời hứa của ông nội tao quan trọng hơn . Hai người đâu thể làm sai .
– Thế còn bên kia , người đàn ông được hứa hôn ấy có ý kiến gì ?
– Nghe nói anh ta đã có người yêu và không được gia đình chấp nhận . Sức khoẻ của ông nội anh ta ngày càng yếu nên mới thúc giục .
– Gay go cho mày rồi , Bảo Ý ạ .
– Tao chưa biết tính sao đây nè .
Hà Phúc đưa ý kiến :
– Sao mày không gặp gia đình và ông nội của anh ta thử xem . Biết đâu với trăn trở của mày , họ suy nghĩ lại và từ bỏ ý định . Mày thoát nạn và cháu của họ không khỏi đau khổ .
Bảo Ý ngã người ra ghế :
– Đợi mày nhắc sao . Vừa xuống máy bay về đến nhà là tao xin phép sang nhà bên ấy ngay .
– Nhìn mặt mày , không cần hỏi tao cũng biết kết quả .
– Tao không thể mở miệng được , Hà Phúc ạ . Mới gặp mặt tao , tao hy vọng họ không thích tao nhưng hoàn toàn trái ngược lại . Bác trai , bác gái vui vẻ , cởi mở đón nhận tao như người trong gia đình . khi biết tao ghé thăm , hình như ông xua tan được căn bệnh trong người . Nhìn ông tràn đầy sức sống , ông nói chuyện với tao , cười đùa với tao … mong ước nhỏ nhoi cho những ngày cuối đời của ông làm tao chùn lòng . Tự nhiên trong trái tim tao dấy lên một tình cảm thiêng liêng , nên tao không nở làm bác trai , bác gái và ông thất vọng . Tao …
– Ai ở trước tình cảnh ấy cũng sẽ như mày , không thể vô tâm . Rồi mày có cách nào khác không ? Còn anh chàng kia ?
– Tao chưa gặp vì anh ta đi công tác ở nước ngoài .
– Đợi anh ta về , mày nói chuyện thử xem .
– Tao nghĩ cũng vô ích . Nếu anh ta có cách thì cũng đâu né tránh như tao .
– Hơ ! Lần này mày khổ rồi . Cố công học cho cao để bây giờ cũng phải về làm dâu làm vợ người ta thôi . Phải chi mày và anh chàng kia yêu nhau thì đâu là vấn đề để đau đầu . Có cưới nhau cũng chẳng sao .
Hà Phúc trêu chọc :
– Mày được chọn từ lúc mới lọt lòng thì có nghĩa gia đình đó không tệ .Thôi , suy nghĩ thêm làm gì , chấp nhận cho xong , biết đâu số phận mày về làm bà này bà nọ với người ta .
– Địa vị của tao sao ưng một ông chồng mà tao không ham tí nào .
– Quy luật từ xưa đến giờ là vậy , có thay đổi cũng không được . Đằng sau sự thành công của một người đàn ông là người phụ nữ .
– Mày thích lắm phải không ? Vậy thì cứ yên tâm làm người phụ nữ sau lưng Duy Đức đi . Lo lắng nhiều làm gì .
– Tất nhiên rồi .
– Còn tao , tao chưa chấp nhận hiện tại đâu . Để xem người đàn ông kia thế nào rồi quyết định sau .
– Nghĩa là …
– Nếu anh ta là người tao đang tìm kiếm thì có thể xem xét lại .
– Ối trời ! Làm cho căng cuối cũng cũng vì tình cảm mà yếu lòng .
Bảo Ý đính chính :
– Mày nói sai , tao đang thể hiện tình người thì đúng hơn .
– Ừ , xem ra mày nặng nề không thua gì tao đâu nhỉ !
– Bây giờ cười ngược lại được rồi đó .
– Tao đâu vô lương tâm .
Hà Phúc giơ ly lên cụng :
– Thôi , cứ nghĩ về chiều hướng tốt , như thế sẽ nhẹ nhàng hơn . Lâm Bảo Ý thuộc tuýp người vô tư mà , phải không ?
Bảo Ý hưởng ứng :
– Ừ . Chúc mọi điều tốt lành !
Hai ly nước chạm với nhau , rồi nghe tiếng cười trong trẻo của hai cô gái . Hà Phúc hất mặt :
– Mày chưa có anh chàng nào theo đuổi là thật đó hả ?
– Không phải , là tao chưa rung động trước một ai . Mày nói không ai theo đuổi thì hóa ra tao vô duyên sao ?
– Ờ há , đẹp và giỏi như Bảo Ý , không có người đàn ông nào đeo đưởi thì chắc họ đui hết .
– Mày đừng đưa tao lên cao rồi té đau không ai đỡ nha .
Hà Phúc nói nhỏ :
– Này ! Những chàng trai bên Anh cũng dễ thương lắm mà Bảo Ý .
Bảo ý so vai :
– Dễ thương với mày chứ đâu dễ thương với tao .
– Mày quá kén chọn , để bây giờ bị gả chồng là đúng lắm .
– Phải mày không đó ? Giờ này còn cười cợt được à ?
Thấy bạn giận dỗi , Hà Phúc che miệng :
– Ồ ! Xin lỗi .
Bảo Ý khóat tay :
– Bỏ đi . Đừng nói đến chuyện không vui nữa . Bốn năm mới gặp lại , vẫn còn nhiều chuyện khác mà .
– Cũng phải . À ! Mày có dự định xin việc ở đâu chưa ? Hay đến chỗ cha mày ?
– Mày rõ tính tao mà Hà Phúc . Tao không thích làm việc với người thân .
– Thế …
– Vài ngày sau , tao mới bắt đầu tìm kiếm . Nơi nào thích hợp , tao sẽ đầu quân .
Hà Phúc đề nghị :
– Đến chỗ tao đi .
– Mày đang làm cho công ty nào ?
– Công ty trà Bảo Nguyên , vốn 100% Việt Nam , không liên danh .
– Ở đó còn chỗ sao ?
– Đang cần một nhân viên nghiên cứu thị trường tài giỏi như mày . Nếu mày có ý tao sẽ giới thiệu với tổng giám đốc . Ông ấy tuy còn trẻ , nhưng là một người sớm thành công trên thương trường .
– Nghe mày ca ngợi sếp của mày , tao cảm thấy tò mò . Nhưng hãy để tao chọn lựa nhé . Tao muốn chọn công việc hơn là công việc chọn tao .
– Tùy mày .
Hà Phúc định nói thêm với bạn lời gì đó thì điện thoại di động của cô có tính hiệu . Cô xin lỗi Bảo Ý rồi mở máy :
– Alô .
– …
Ông chủ !
– Cô Hà Phúc này ! Về việc cô xin nghỉ đàn tối mốt , tôi nghĩ không được rồi .
– Sao ạ ?
– Thứ nhất không có người thay cô , thứ hai là tối mốt có một bữa tiệc sinh nhật . Chủ nhân buổi tiệc yêu cầu nghe tiếng đàn piano .
– Vậy …
– Cô cố gắng sắp xếp đi nhé !
– Nhưng mà ông chủ …
– Xin đừng làm tôi khó xử .
Người ở đầu dây bên kia tắt máy . Hà Phúc bực bội :
– Thật là … người ta đã xin nghỉ trước đó ba ngày rồi mà . Ông chủ này chẳng có chút thông cảm gì cả . Giờ phải làm sao đây ?
Bảo Ý quan tâm :
– Gì nữa à ? Sao mặt mày chù ụ thế ?
– Ông chủ nhà hàng nơi tao đánh đàn piano không cho tao nghỉ vào tối mốt .
– Sao ?
– Nhưng tao không nghỉ không được .
– Có gì quan trọng phải không ?
– Công ty của Duy Đức chiêu đãi , anh ấy muốn giới thiệu tao với mọi người .
– Ra mắt bạn bè với chồng sắp cưới cũng là việc quan trọng … mày cần phải đi .
Hà Phúc thở ra :
– Nhưng ông chủ có cho tao nghỉ đâu . tao đang lo đây nè . Ông ấy bảo tối mốt có buổi tiệc sinh nhật và chuê nhân yêu cầu được thưởng thức tiếng đàn piano .
– Ở nhà hàng , chỉ mình mày đánh đàn à ?
– Có ba người . rất tiếc họ đều có sô , tao đã không thể nhờ họ được . Ôi ! Lần này đành lỡ hẹn với Duy Đức thôi . Buồn thật !
– Nếu tao đồng ý giúp mày thì sao ?
– Mày ?
Hà Phúc chồm lên :
– Thật không ?
– Mày nghĩ tao nói chơi à ?
– Tao …
– Là thật đấy ! Tao muốn có cảm giác được người ta chú ý đến như thế nào .
Hà Phúc mừng rỡ :
– Vậy thì hay quá ! Tao quên mất mày cũng là một tay piano cừ khôi .
– Quá khen !
– Cám ơn mày nhà Bảo Ý .
– Không cần . Mày đi với Duy Đức vui vẻ là tốt rồi .
– Ôi ! Có một người bạn thật tuyệt vời . Sáng mai tao sẽ gọi cho ông chủ biết .
Bảo Ý trêu :
– Nhìn mày kìa , hạnh phúc để lộ ra tận miệng luôn .
– Không sao cả . Tao đang như người mù đi trong đêm gặp ánh sáng mà . Giờ mày thích nói sao thì nói , miễn hoàn thành tốt nhiệm vụ giúp tao là được rồi .
Bảo Ý thở hắt ra :
– Kể như xong . Phen này lợi dụng cơ hội , cứ mỗi lần hẹn hò kéo mình ra . Luôn luôn như vậy thì chết chắc .
– Hì … hì … Coi như mày tạo phước cho con cháu sau này .
– Phước cái con khỉ ! Thấy tội nghiệp , tao chỉ giúp lần này thôi . Đừng bày đặt quen đường mà cứ lợi dụng nhé . Bị đòn nghe cưng .
Bảo Ý liếc bạn :
– Xong hết rồi chứ gì ? Không còn gì tao giải quyết nữa phải không ?
– Tạm thời là vậy .
– Thế thì về đi .
– Cô gõ vào mặt đồng hồ :
– Chẳng còn sớm nữa đâu .
Hà Phúc giật mình :
– Ấy chết ! Gần mười một giờ rồi . Đã đến giờ mẹ tao uống thuốc .
Bảo Ý lắc đầu :
– Xem mày , ngoài Duy Đức ra thì không còn nhớ gì cả . Đúng là lậm nặng .
– Tại mày thì đúng hơn .
Hà Phúc nạt :
– Ngồi với mày lúc nào cũng bị cuốn vào những câu chuyện giật gân , lạ lẫm , làm quên hết thời gian .
– Ơ , lại đổ thừa .
– không phải sao ?
– Vậy bốn năm qua không có tao , mày đổ thừa ai ?
– Không có mày , có bao giờ tao ngồi quán đâu .
– Ngoan thế cơ à ? Thôi , là tất cả tại tao . Bây giờ về được chưa ?
– Ừ , nhưng phải gọi vụ tính tiền đã .
Bảo Ý ngăn lại :
– Sành điệu một chút đi .
Cô lấy tờ giấy bạc một tram ngàn dằn xuống ly nước .
– Phục vụ đứng kia họ sẽ thấy .
Hà Phúc phán :
– Mày đúng là dân bên Tây mới về .
Hai cô gái rời khỏi quán . Họ không để ý sau lưng có một cặp mắt mở to vì ngạc nhiên .
Huýt sáo một bản nhạc vui nhộn , Triệu Phong phóng hai , ba bậc thang xuống lầu . Tối nay có một cuộc hẹn đặc biệt , phải nhanh chân thôi kẻo mọi người chờ .
Ngang qua phòng khách , Triệu Phong bỗng sững lại khi thấy bà Hồng Ân – mẹ anh ngồi ở xa lông triệu Phong lừng khừng một lúc rồi cũng đến bên bà :
– Sao mẹ ngồi đây ?
– Không được à ?
– Dạ , không phải . Ý con là … sao mẹ ngồi một mình ấy . Ba con đâu ?
– Ba con đang nói chuyện với ông trên lầu .
– Ông không được khoẻ mà .
– Con cũng biết ông không được khoẻ ., sao cứ làm ông tức giận ?
Triệu Phong cúi đầu :
– Con đâu muốn .
– Con không muốn vậy ông muốn chắc ?
– Mẹ …
Bà Hồng Ân nhìn con trai :
– Định ra ngoài sao ?
– Dạ .
– không đi có được không ? Mẹ muốn nói chuyện với con .
– Nhưng …
– Sao Hả ? việc quan trọng à ?
Triệu Phong nhìn đồng hồ :
– Con đã hẹn với mấy người bạn , có chuyện gì hôm khác hãy nói , được không mẹ ?
– không được , mẹ chờ con mấy hôm rồi . Chờ từ lúc con đi công tác ở Anh tới bây giờ .
Bà Hồng Ân đưa điện thoại :
– Bạn thôi mà , lúc nào gặp nhau không được . Con gọi điện hẹn lại hôm khác đi .
Thật là khó xử đây , nhưng Triệu Phong không thể cãi lời mẹ . Anh đành cầm máy rồi bấm số :
– Alô .
– Là tao đây Lạc văn .
– Gì thế ? Tao đang trên đường đi đây . Mày cũng mau đến điểm hẹn đi .
– Tao … có lẽ không đến được .
– Sao ? – Lạc văn la lên – Mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi .
– Thì bọn bây cứ vui chơi đi .
– Nói vậy mà nghe được à ? Hôm nay là sinh nhật mày mà . Nếu mày không tới thì có ý nghĩa gì nữa .
– Tao … Chậc ! Tao biết nói sao đây .
Lạc Văn hỏi :
– Nhà mày xảy ra chuyện à ?
– Không . nhưng mà tao đang kẹt .
– Vậy … Hay là bọn tao đợi mày .
– Trễ lắm đó .
– Không sao , miễn mày tới là được .
Triệu Phong không thể từ chối chân tình của bạn :
– OK . Thế nhé !
– Ừ .
Anh gác điện thoại và ngồi xuống đối diện với bà Hồng Ân :
– Con tiếp chuyện với mẹ , khi nào xong con sẽ đi . Vì …
Bà Hồng Ân tiếp lời :
– Hôm nay sinh nhật của con phải không ? Mẹ chúc mừng con !
– Cám ơn mẹ .
– Sinh nhật lần này , con biết con bao nhiêu tuổi chưa ?
– Dạ …
– Ba mươi sáu tuổi , Cái tuổi chững chạc có suy nghĩ và có chủ định . Hiện con là người đàn ông rất thành công , ba mẹ và ông rất vui và lấy làm hãnh diện . Thế nhưng vẫn còn một điều con làm cho những người trong dòng họ Triệu thất vọng .
– Có phải mẹ muốn nói đến chuyện hôn nhân của con ?
– Đúng .
– Mẹ ! Không phải con đã bày tỏ ý của mình với gia đình rồi sao ? Con không thể chấp nhận .
– Vì Khả Nhi phải không ? Con đành lòng làm gia đình buồn chứ không nỡ làm Khả Nhi buồn sao ? Con đành làm ông nội và ba mẹ con tức giận chứ không nỡ làm Khả Nhi đau khổ . Con yêu cô ta đến thế sao ?
– Dù không có Khả Nhi , con cũng từ chối cuộc hôn nhân này .
– Tại sao ? Bảo Ý là một cô gái ngoan vừa thông minh vừa xinh đẹp . Con chê con bé ở điểm nào ?
– Con không chê , đơn giản chỉ vì con không yêu .
– Chưa có người đàn ông nào khi gặp Bảo Ý mà không suy nghĩ . Con may mắn hơn là được ông nội đính ước , có được người vợ như Bảo Ý là con có phước lắm rồi . Đốt đuốc đi tìm , con cũng tìm không ra .
– Mẹ có nói quá không đấy . Cô ta là một người con gái hoàn hảo vậy sao ?
Bà Hồng Ân nhướng mày :
– Không tin à ? Thế con biết vì sao mà sức khoẻ ông nội con tốt hơn trước không ? Bây giờ ngày nào , ông cũng có thể tập thể dục , đó là đều là nhờ công của Bảo Ý cả .
Triệu Phong nhíu mày :
– Cô ta là bác sĩ à ?
– Không , là một phương thuốc kỳ diệu thì đúng hơn . Từ ngày có con bé đi tới trò chuyện , căn bệnh già của ông con bị đẩy lui dần . Đến ba mẹ cũng không ngờ Bảo ý giỏi đến vậy . Ông nội con đã chứng tỏ không thể thiếu đứa cháu dâu này . Con làm sao đó thì làm .
Triệu Phong nhăn nhó :
– Trong gia đình , không ai hiểu con cả . Bắt đầu của một cuộc hôn nhân là tình yêu . Con chưa gặp Bảo Ý một lần và cũng không một lần có tình cảm . Dù cô ta có được gia đình chào đón , con không chấp nhận là không chấp nhận . Nếu ông và ba mẹ thích cô ta quá thì nhận cô ta làm cháu gái , hay là con gái đi .
Bà Hồng Ân nổi giận :
– Con nói vậy mà nghe được à ? Gia đình này không cần con gái , chỉ cần con dâu và cháu dâu thôi . Ông con đã chọn thì ba mẹ cũng chọn .
– Mọi người đừng ép con .
– Bây giờ ai ép ai đây ? Ông con đã cho con biết , con có vợ hứa hôn từ lúc con chưa qua lại với Khả Nhi . Thế nhưng con nào có nghe , con vẫn yêu đương làm ông nội con buồn đến sinh bệnh . Bản tính bướng bĩnh cứng đầu của con nếu không nhờ cha mẹ của Bảo Ý nói hộ , thì con tưởng bây giờ con còn được làm tổng giám đốc công ty trà Bảo Nguyên , ngang nhiên chống đối lại với ông nội con sao ?
– Hai bác Tuấn Minh ư ? Tại sao …
– Mẹ biết con không cần địa vị , không cần tiền của , thậm chí có thể từ bỏ công ty bất cứ lúc nào . nhưng con có nghĩ , khi con không còn gì cả , Khả Nhi có chấp nhận ở bên cạnh con không ? Ông nội từng nói chuyện với Khả Nhi , cô ta biết con có vợ hứa hôn đấy . Thế cô ta có khuyên con rời khỏi công ty ra đi vì tiếng gọi tình yêu không ? hay cô ta muốn con tiếp tục ở lại làm tổng giám đốc công ty trà Bảo Nguyên ?
Lời mẹ nói Triệu Phong chợt nhớ lại . Lúc ở Anh , Khả Nhi cũng khuyên anh không nên rời khỏi gia đình vì như thế anh trở thành đứa con bất hiếu , đứa cháu đầy tội lỗi . Anh không thể vứt bỏ lương tâm của một con người sang một bên mà sống cho tình yêu của mình . Khả Nhi còn bày cách cho anh để anh có thế có cả hai . Tuy hạ sách ấy anh chưa muốn nghĩ tới , nhưng Khả Nhi cũng là con người biết nghĩ thì có gì sai . Tại gia đình anh dồn ép anh và Khả Nhi quá thôi . Triệu Phong nói :
– Mẹ ! Khả Nhi , cô ấy chỉ nghĩ cho con thôi mà .
Bà Hồng Ân nhếch môi :
– Cô ta chẳng những nghĩ cho con mà còn nghĩ cho cô ta nữa . Mẹ cho con biết , Khả Nhi toan tính cái gì , mẹ đều có thể đoán được . Cô ta không là cô gái đơn giản . Mọi kế hoặch của cô ta , không bao giờ gạt được những người ở trong nhà này .
Triệu Phong bất bình :
– Sao mẹ nặng lời thế ? khả Nhi dù sao cũng là người con gái con yêu .
– Yêu ? Con trai ơi ! Đó không phải tình yêu đâu mà chỉ là sự đam mê nhất thời thôi . Rồi khi một lúc nào đó , con sẽ thấy lời mẹ đúng .
– Con không hiểu , Khả Nhi có gì không tốt mà ông nội và cả ba mẹ đều ghét cô ấy . mọi người làm con thấy buồn vô cùng , vì sự chọn lựa của con không được tán thành .
– Điều đó con cũng biết rồi mà . Mẹ không chê Khả Nhi , nhưng mẹ không thích . Cô ta không thể là mẫu người vợ lý tưởng . Ở Khả Nhi , mẹ nhìn thấy sự tham vọng luôn trỗi dậy trong con người cô ta . Những gì cô ta muốn , một mình con không bao giờ đáp ứng được , mà cả dòng họ Triệu sẽ đáp ứng cho cô ta .
Triệu Phong lắc đầu :
– Khả Nhi không phải là con người như thế .
– Con đang say mê , làm sao con có thể nhận ra . Nhưng thôi , mẹ không muốn tranh cãi với con về Khả Nhi nữa . Mẹ chỉ nhắc nhở con một điều , coi chừng con sẽ hối hận suy nghĩ của con hôm nay . Ông nội của con đã có một quyết đinh rồi đấy .
– Quyết định gì hả mẹ ?
Bà Hồng Ân nghiêm giọng :
– Nếu con vẫn cứ khăng khăng bảo vệ ý của mình , thì chức vụ tổng giám đốc công ty trà Bảo Nguyên mà con đang giữ phải nhường lại cho Bảo ý . Ông con không muốn sự nghiệp cả đời mình bị hư hại trong tay con , chỉ vì cái gọi là tình yêu mà con đang đeo đuổi .
Đúng là một quyết định bất ngờ thật . Triệu Phong từng nghĩ đến vấn đề này , nhưng đó là do anh từ chối để bảo vệ tình yêu của mình , chứ anh đâu ngờ ông nội của anh thương chiều anh bao nhiêu , giờ lại cứng rắn bấy nhiêu . Vẫn giữ lời hứa với người đã khuất , cho thấy ông của anh rất coi trọng chữ tín . Thế nhưng lại đi ngược với điều anh muốn . giờ anh phải làm sao đây ? Gia đình như bản thân anh , còn tình yêu với Khả Nhi , anh không thể làm cô đau khổ .
Triệu Phong có cảm giác mọi sự căng thẳng nặng nề mệt mỏi đang vây lấy anh , và anh sắp bị nhấn chìm trong cuộc chiến gia đình .
Trong lòng Triệu Phong đầy mâu thuẫn và trăm sự ngổn ngang . Anh chẳng có kế sách nào để vẹn toàn đôi bên . Không làm cho cha mẹ và ông nội buồn , không làm người phụ bạc … Ôi sao khó thế này !
Từ trước đến giờ , Triệu Phong chưa hề bó tay với khó khăn nào . Thế mà giờ đây có chuyện buộc anh phải chọn lựa . Anh không làm tổng giám đốc công ty trà Bảo Nguyên cũng không sao . Nhưng như thế thì anh thấy mình co tội với ông , với cha mẹ , là người thiếu trchs nhiệm với gia đình . Một người đàn ông như anh , liệu có xứng đáng không ?
Bao nhiêu vấn đề cứ xoáy trong đầu . triệu Phong bóp trán :
– Mẹ ! Con không muốn làm người có lỗi , càng không muốn làm kẻ phản bội . Mẹ có thể cho con thêm thời gian không ?
– Trong hai con phải chọn một . Con không quyết định thì chờ đến bao giờ ? Cha mẹ có thể chờ , Bảo Ý có thể chờ , nhưng còn ông nội thì không . Tuổi ông đã cao lắm rồi .
Triệu Phong chợt nói :
– Con sẽ gặp Bảo ý .
– Để thương lượng hay yêu cầu con bé hủy bỏ hôn nhân vì đôi bên không có tình yêu ? Mẹ nói trước , Bảo Ý là một cô gái hiểu biết và có lòng tự trọng . Cho dù con bé có đồng ý , ông con cũng không đồng ý . Con nên bỏ ý định thuyết phục đi .
Bà Hồng Ân đứng lên :
– Mẹ chỉ có bấy nhiêu lời . Con đi đâu thì đi đi , mẹ không làm mất thời gian của con nữa đâu .
Triệu Phong vẫn ngồi yên một chỗ :
– Có phải Bảo Ý cũng giống như con không mẹ ?
– Sao ?
– Nghĩa là chỉ có hai bên gia đình quyết định chuyện hôn nhân , còn bọn con thì chỉ việc tuân lời .
Bà Hồng Ân cau may :
– Con muốn nói gì đây ?
– Chắc Bảo Ý sẽ có suy nghĩ như con . Cô ấy rất bất bình với việc hôn nhân này .
Giọng Triệu Phong có vẻ thoải mái một chút :
– Theo mẹ thì Bảo Ý là một cô gái tuyệt vời , vậy mẹ có nghĩ cô ấy đã có bạn trai chưa ? Nếu quả thật có mà buộc cô ấy lấy con , chẳng khác nào tàn nhẫn với cô ấy .
– Con lại muốn tìm cách tháo gỡ gút mắc phải không ?
– Mẹ ! Không phải người làm cha làm mẹ luôn muốn con mình hạnh phúc sao ?
– Đó là lẽ tất nhiên .
– Thế tại sao không để bọn con gặp và tự tìm hiểu nhau . Nếu chúng con đúng là duyên là nợ , thì có cãi lại cũng không được . Còn không phải mà cứ ép buộc , chúng con làm vui lòng gia đình nhưng rồi chứng con sẽ khổ . Mẹ à ! Con không cầu xin điều gì hết , con chỉ muốn có thêm thời gian , đừng gấp rút thông báo và tổ chức đám cưới . Con và Bảo Ý cần một khoảng không gian để ngồi lại với nhau , suy tính thật kỹ để không ai làm khổ ai .
– Cái đó thì con nên nói với ông con ấy . Mẹ không quyết định được .
Bị đánh động vào tình cảm của người mẹ thương con , bà Hồng Ân cũng muốn xiêu lòng trước sự phân tích của Triệu Phong .
– À ! Con nên bàn với Bảo Ý trước thì có lẽ tốt hơn . Vì bây giờ Bảo Ý được ông con tín nhiệm nhất .
– Vâng .
– Đừng bao giờ làm tổn thương Bảo Ý nghe chưa ?
– Con biết rồi .
Thử gặp đi , con sẽ thấy lời mẹ không sai .
– Mẹ cứ làm con tò mò .
Triệu Phong đùa :
– Biết đâu khi gặp cô ấy , con có một suy nghĩ khác . Và biết đâu con …
– Mẹ không muốn gia đình phải sống trong căng thẳng . Cho nên mẹ hy vọng mọi việc đều tốt để mẹ có được dâu ngoan dâu thảo , con có được vợ hiền .
Triệu Phong gãi đầu :
– Mẹ thật là … lại vậy nữa rồi . Con nói hãy để mọi việc diễn ra theo tự nhiên kia mà . ông nội cứng rắn , không ai có thể thay đổi ý ông . Nhưng con tin ông không nỡ đẩy cháu ông vào đường cũng .
– Đừng bày đặt giở trò với ông đó , nếu không muốn mình mang tội .
– Con không dám đâu .
– Ừ , miệng không dám nhưng trong lòng thì khác . Triệu Phong ! Mẹ là mẹ của con mà . Bộ con tưởng mẹ không biết gì hết sao ?
Triệu Phong cười :
– Con đầu hàng mẹ rồi đó .
– Hừ !
Anh vươn vai đứng lên :
– Mẹ ! Tạm gác mọi chuyện há . Con đến chỗ bạn con một chút đây .
Triệu Phong phóng nhanh ra ngoài :
– Đừng chờ cửa con . Khi nào con về con sẽ tự mở . Mẹ ngủ ngon !
Bà Hồng Ân nhìn theo dáng con trai với cả một sự lo lắng nặng nề . Ngày nào chưa dứt khóat được với Khả Nhi là ngày đó bà vẫn chưa yên tâm .
Nhà hàng Hoa Sứ hôm nay khách đến đông hơn thường ngày , và còn đặc biệt hơn thường ngày nữa , vì sự xuất hiện của cô gái đẹp và ngón đàn piano tuyệt vời chăng ?
Ông chủ nhà hàng cứ cười luôn miệng ,nói luôn miệng . Ông không ngờ rằng cô gái có cái tên Bảo Ý được Hà Phúc đưa đến thế cho cô một đêm lại chơi piano hay như vậy .
Cô thả hồn say sưa theo tiếng đàn quên hết thế giới xung quanh mình . Người ngồi nghe còn muốn say theo dòng nhạc huống chi chính người chơi nhạc .
Bản " Tình yêu tuyệt diệu " vừa dứt , tiếng vỗ tay vang lên rào rào . Có rất nhiều khách yêu cầu đàn tiếp . Nhưng cô gái ngồi bên đàn đứng lên với nụ cười duyên dáng trên môi :
– Tôi xin phép quý vị một vài phút ạ . Trước khi đáp ứng yêu cầu của quý vị , tôi xin gởi đến vị khách đặc biệt có mặt trong nhà hàng tối hôm nay " Lời chúc mừng sinh nhật " .
– Hoan hô !
Tiếp theo tiếng la tiếng vỗ tay hưởng ứng là bài nhạc " Happy birthday " vui nhộn .
Phía dưới , ở một bàn tiệc cũng đặc biệt . Một người đàn ông nói vào tai người bạn cạnh mình :
– Triệu Phong ! Mày thấy thế nào ?
– Thế nào là thế nào ?
– Cô gái chơi đàn piano hôm nay tuyệt vời chứ ? Cô ta chẳng những xinh đẹp , có tài mà còn rất đáng yêu và duyên dáng .
Người đàn ông nhíu mày :
– Nhà hàng này là chỗ quen , người chơi piano trước đây là một cô gái khác kia mà . Còn cô gái hôm nay lạ quá .
Triệu Phong vẫn không rời mắt khỏi cô gái đang chơi đàn trên sân khấu .
– Mày đang thắc mắc phải không Lạc Văn ? Thế mày có muốn làm quen với cô ta không ?
– Quen ! Không dễ đâu mày ơi . Tuy cô ta xinh đẹp đáng yêu thật , nhưng trông cô ta có vẻ khó gần gũi .
– Hình như tao biết cô ta đó . Nếu mày muốn , tao sẽ giúp mày .
– Sao ?
Lạc Văn như không tin :
– Mày biết à ? Thế cô ta tên gì ?
– Tao không biết
– Trời ! Mày đang đùa đấy hả ?
– Mày ko tin tao chứ gì ? Được , để tao nói cho mày nghe . Khi mới bước vào nhà hàng nhìn cô ấy , tao đã ngờ ngợ . Rồi ngồi suy nghĩ lại , tao mới nhớ ... hình như tao từng gặp cô ấy ở Anh và ở Hồng Kông . Bây giờ là ở đây , tao không nghĩ có sự trùng hợp nào đâu .
– Có thể người giống người cũng nên . Tiếng " hình như " của mày không khẳng định kia mà .
– Nhưng tao không thể lầm . Lúc ở Anh , cô ấy bị đau còn nhờ tao gọi tắc xi . Còn ở Hồng Kông trong một shop quần áo , cô ấy thử đồ và tao có nói chuyện .
Lạc Văn hỏi :
– Cô ấy nói bằng tiếng gì ?
– Ở Hồng Kông , cô ấy nói chuyệnvới tao bằng tiếng Hoa .
– Có nói tiếng Việt không ?
– Cô ấy bảo cô ấy chỉ học lóm được một vài câu thôi .
– Thì đúng rồi đó , lúc nãy mày không nghe cô ấy nói tiếng Việt sao ? Nếu là người Hoa , giọng không rõ ràng như vậy .
Triệu Phong lắc đầu :
– Cảm giác của tao , cô ấy chỉ là một người .
– Thôi đi mày ơi , coi chừng lộn cảm giác với Khả Nhi đó . Yêu nhiều quá rồi cứ tưởng tượng .
– Thật mà ! Nếu mày không tin thì đợi cô ta hết giờ , rồi nhờ ông chủ gọi cô ta đến đây .
– Như thế càng không hay . Nhà hàng có quy định , khách không được mời nhân viên . Làm thế người ta sẽ hiểu lầm .
– Vậy ...
– Bỏ đi ! Chuyện có quen biết một cô gái hay không không quan trọng . Việc bây giờ là cùng uống cho vui để chúc mừng sinh nhật mày .
– OK .
Lạc Văn giơ cao ly rượu :
– Chúc mừng sinh nhật !
– Cám ơn .
– Nè ! Hôm nay sinh nhật mày , bộ Khả Nhi không biết sao ?
– Từ chiều đến giờ , tao không liên lạc được với cô ấy .
– Có gọi về nhà hay gọi cho bạn bè Khả Nhi không ?
– Hơn mười cuộc điện thoại gọi đi , nhưng không ai biết cô ấy đi đâu , cả mẹ cô ấy nữa . Bà nói Khả Nhi ra khỏi nhà lúc bốn giờ . Điện thoại di động thì bỏ quên . Tao lo quá !
Lạc Văn trấn an :
– Khả Nhi lớn rồi , có lẽ cô ấy đi đâu đó chơi với bạn thôi . Mày đừng quá lo lắng .