Ranh Giới
Tác giả: Quang Ngọc
Tôi vẫn nghĩ giữa cái sống và cái chết có ranh giới rõ rệt .
Ngày  còn là cậu thanh niên 17 tuổi, trong tôi ngoài trăn trở về tâm sinh lý  của lứa tuổi dậy thì, tôi còn khắc khoải về những biến động của xã hội,  về con người và con người , cách đối xử của họ với nhau dựa vào tình  người hay chỉ là những giả thiết về nhau, dựa vào tưởng tượng hay là sự  thật , hay có khi dựa vào sự đồn đặt , mơ hồ hay là vào thực tế họ nhìn  thấy được trước mặt .
Trước nhà tôi có một gia đình, người ta gọi bà  chủ nhà là bà Phỉ, sau Tết Mậu Thân người ta đồn chồng bà chết trận, tuy  nhiên trong những ngày chết chóc cuả cuộc tấn công không thành công vào  Sàigòn, hàng xóm trông thấy lính nón cối VC vào nhà bà rồi đi ra tự  nhiên , người ta còn đồn rằng gia đình bà nằm vùng và trong xóm không có  một ai muốn liên lạc hay giúp đỡ bà cả khi bà cần đến ... Bà có bao  nhiêu người con, tôi không hề biết , anh chị nào từ căn nhà đó ra, tôi  cũng nhìn thấy sự lặng lẽ, họ như đoán biết được phản ứng của hàng xóm  đối với họ và không muốn sự đối xử này tệ hơn hay sao dó . Những người  con trở về nhà bà thưa dần . Theo tôi nhận thấy . Từ căn nhà ngày càng  trống và lạnh lẽo của bà, tôi vẫn thường nghe được những tiếng la thất  thanh của một phụ nữ, không phải là bà, ngày ngày qua lại tôi biết được  đó là từ chị Hai , người con gái đầu lòng của bà. Tôi không hề biết tuổi  chị, chỉ thấy chị còn trẻ lắm , người tầm thước , nở nang, tuy khuôn  mặt thì không còn hồn sắc vì chị hay nhìn xa xăm rồi cười, lúc lại lẩm  bẩm những điều không ai nghe được. Chỗ tôi hay nhìn thấy chị là khung  cửa sổ trên lầu và trước cổng nhà, chị hay ngồi đó, như chờ đợi, như  trông ngóng, có khi cả một ngày mà tôi chẳng thấy ai đến . Xóm tôi gần  chợ , người di chợ qua lại rất đông , không chỉ là phụ nữ, thanh niên  trai tráng phụ vợ bán hàng hay làm công cho các gian hàng lớn, cũng hay  đi qua . Một lần tôi đi học về nhưng không sao dắt chiếc xe đạp của mình  len qua đám đông trước nhà chị , tôi ráng nhìn hé qua những kẻ hở của  những cái đầu và những cánh tay người thì nhìn thấy chị Hai đang khỏa  thân đứng trước mọi người, chị như không nhìn thấy đám đông, chị đứng đó  bất dộng vẫn với đôi mắt nhìn xa xăm . Một số người chỉ xem chuyện gì,  khi biết chuyện thì bỏ đi, trẻ con thì la lớn " Bà khùng hỏng mặc quần  áo tụi bay ơi !" , đám đông càng đông, lúc đó bà Phỉ đi chợ về, kéo chị  Hai vào trong . Bà thật khó khăn khi làm điều đó. Chị Hai nhất dịnh  không chịu vào và la hét như bị hiếp đáp dữ lắm . Một vài người đàn ông  với ánh mắt tham lam và ham muốn, tôi buồn cho chị Hai, lòng tự hỏi ,  chị đang ở đâu , cõi sống hay cõi chết, ....
Một ngày tôi thấy chị  ngoài đường, nước mắt đầm đìa trên mặt , chị chỉ mặt quần dài, không mặc  áo , một đám trẻ con theo chọc chị , chị như đuổi đánh chúng và như  muốn van lạy chúng đừng chọc chị nữa, cảnh nhìn mà rơi nước mắt , tôi  không làm ngơ được nhưng muốn cứu chị , biết làm sao đây ? Một thanh  niên mới lớn như tôi , và chị , người phụ nữ mất trí , nữa thân lõa lồ.  Lương tâm vẫn không cho phép tôi làm ngơ, tôi chạy đến chị, nhìn thẳng  vào mắt chị . Tôi cố gắng nói to "Chị à theo em em dẫn về nhà. Ðang khóc  mếu máo, không biết tôi là ai, chị cũng chưa từng biết tôi là ai, chị  đưa tay tát mạnh vào má tôi, nước dãi và nước mắt của chị khắp mặt tôi,  tôi vẫn kiên trì "Chị à em đưa chị về nhà, tôi nhẹ nhàng nâng cánh tay  của chị . Chị Hai lúc đó như hiểu ra, chị đưa tay chỉ tôi lũ nhỏ, tôi  nói với chúng , "Các em di về đi, có biết chọc chị Hai vậy tội lắm không  ? Có đưá trong chúng thanh minh, "Bả rượt tụi tui mà ... Tôi kết thúc  với chúng , "Thôi về đi mấy em ."
Chị Hai bỗng ngưng khóc , nhìn tôi,  tôi nhận ra trong ánh mắt chị một chút cõi sống , ánh mắt đó vẫn hiểu  được đúng sai, nhưng tia nhìn dó biến đi đâu thật nhanh, tôi hơi lạ  nhưng không có đặt suy nghĩ nhiều về cách nhìn này của chị . Lúc đó ,  tôi dẫn chị về nhà , lòng thầm mong không bao giờ tôi thấy chị trong  cảnh thương tâm như vậy nữa ...
Ngày con tôi mất, đưá bé còn nóng nằm  trên tay tôi. Ðưá con thiếu tháng đã chiến đấu cho sự tồn tại của mình  suốt 5 tháng ròng, để rồi cuối cùng ra đi trong đau đớn vàtuyệt vọng của  vợ chồng tôị Trên tay tôi , con tôi lạnh dần, tôi mơ hồ nhận ra, dù con  vẫn nằm trong cánh tay tôi, nhưng con đã không còn là của tôi nữa, cái  lạnh lẽo toát ra từ con sau một vài giờ đồng hồ khi chết như là cây kéo  hung tàn cắt đứt đi tình phụ tử giữa tôi và con . Tôi đau đớn đưa xác  con di thiêu, tôi không hề rơi một giọt nước mắt nhưng trong lòng tôi  hiểu , tôi không còn là tôi nữa .
Cha mẹ anh em la mắng tôi . Khi họ  gọi điện thọai đến tôi không trả lời, trong tôi muốn tìm lại được những  phút bình yên trong những kỷ niệm còn xót lại trong đầu với con . Tôi ra  đường nằm trước cửa nhà người ta , may mắn cho tôi là chẳng ai đuổị Tôi  nhìn lên bầu trời xanh trong mà vui lắm , tôi như tưởng dang nhìn thấy  con cưỡi mây vui chơi trên cõi thiên đường. Mà có không ? Tôi muốn cầm  một cái cây khô quơ trên đường , hát những bài hát tôi đã từng hát ru  con , những bài hát từ tấm lòng, từ hạnh phúc của một người dàn ông được  làm cha lần đầu tiên nay đã bị tước đoạt mất . Cha mẹ tôi kêu tôi về,  tôi không về, vợ tôi ngã bịnh liệt giường,tôi biết , nhưng vẫn không về.  Tôi đâu có điên . Tôi vẫn còn tỉnh lắm . Tôi hiểu hết những điều xảy ra  xung quanh , hiểu tôi, hiểu vợ, hiểu mọi người đang làm gì và đang lo  lắng cho tôi ra sao nhưng không hiểu sao tôi vẫn chưa muốn về nhà .
Giữa  lúc tôi bát đầu sắp cầm cái cây lên và hát , giữa lúc tôi mơ hồ như  thấy mình chạm vào ranh giới của sự sống và cõi chết, tia nhìn lạ lẫm  của chị Hai ngày nào chợt loé trong trí tôi , tôi cười buồn và đau đớn,  tôi bỏ cái cây xuống, tôi như hoàn hồn , tôi vẫn muốn bước qua cái ranh  giới dó thử xem tôi có hiểu được thêm gì về sự sống và cõi chết hay  không nhưng tôi không nở . Tôi còn vợ, tôi còn cả cuộc sống trước mặt và  con tôi hẳn sẽ xấu hổ lắm khi thấy bố nó hèn nhát bước qua đường ranh  đó để trốn tránh khổ đau, trốn tránh thử thách cuộc sống . Tôi chạy vội  về nhà, ôm lấy người vợ đang mê sảng trên giường, khóc nấc , những giọt  nước mắt dầu tiên sau khi con mất đẫm hết chiếc áo của vợ tôi, tôi biết  mình còn sống, tôi hiểu mình đang sống và một điều nữa tôi hiểu, giữa  cái chết và cái sống không có ranh giới rõ rệt như tôi từng nghĩ .