Buổi chiều, khi kiểm tra lại tiền mặt so với số thuốc đã bán ra ghi lại trong sổ để bàn giao cho chị Mỹ Anh, Song Linh bàng hoàng phát hiện đã thiếu mất 200.000đ. Chuyện này chưa bao giwof xảy ra với cô. Song Linh vội cộng lại lần nữa, vẫn cứ thiếu. Cô ngơ ngác nhìn Mỹ Anh. – Chị ơi! Nhìn vẻ mặt lo lắng của Song Linh, Mỹ Anh khẽ thở dài: – Không nhớ ra được sao? Nếu em không có sự lầm lẫn trong việc mua bán, thì chắc là bị người ta chơi rồi! Chị nghĩ .... Trúc Ly cố tình làm thế đấy! Song Linh đưa tay bóp trán, cố nhớ xem mình có thối lộn tiền không, hoặc là đã bán thuốc mà quên thu tiền về...nhưng rồi cô chắc chắn không có lầm lẫn. Vả lại, buổi sáng, cô có thu vào hai tờ giấy bạc 50.000đ mới toanh, trong đó có một tờ bị dính mực đỏ nơi góc trái. Vậy mà...giờ đây cả hai tờ giấy bác mới đó cũng không còn nằm trong ngăn kéo, Song Linh ứa nước mắt: – Em khẳng định không có lầm lẫn gì ở đây, nhưng mà...chuyện đã xảy ra như vậy rồi, chị cứ trừ vào tiền lương em đị.. Mỹ Anh lắc đầu: – Chị không làm vậy đâu, vì biết chắc rằng em vô tội. Chẳng qua em là người bị hại mà thôi. Chị khẳng định Trúc Ly đã lấy số tiền đó... – Sao cô ta lại làm thế hả chị? Dù gì....cũng là người trong một nhà mà. Nếu như cô ấy kẹt tiền thì... – Không! Con nhỏ đó không bao giờ bị kẹt tiền đâu. Gia đình chồng chị khá lắm mà, mẹ chồng chị lại cung cấp cho nó một khoản tiền vặt khá lớn, còn hơn cả lương tháng một nhân viên như em. Mỗi tuần Trúc Ly được 300.00đ đấy, phần anh hai lại phải cho nó mỗi tháng 200.000. Như vậy Trúc Ly có hơn một triệu rồi, nó đâu cần làm vậy. Chẳng qua nó cố ý lấy đi số tiền đó để chị nghi ngờ em hoặc em phải chịu đền...Hừ! Tánh tình của em họ hay em chồng chị đều biết rất rõ, chị không để nó toại nguyện đâu. Song Linh buồn buồn: – Cũng vì sự có mặt của em mà gây ra cho chị quá nhiều phiền toái. Lẽ rạ..chị đừng nên giữ em ở lại, để em về với ngoại tốt hơn. Mỹ Anh nhăn mặt: – Sao em cứ nói thế hoài vậy? Chị đã đưa em lên đây rồi thì không để cho em rơi nước mắt mà về đâu. Đừng bận tâm về chuyện Trúc Ly. Con bé đó nó vẫn thích gây chuyện. Không phải tịa em đâu. Sức nhớ ra, Song Linh hỏi chị: – Còn vụ cái áo đầm của cô ấy thì sao? Có tìm được không chị? – Không. Mất luôn rồi. Chị bảo để gửi tiền Trúc Ly mua áo khác nhưng nó không chịu. Nó đòi chị phải đến bằng chiếc áo sườn xám màu huyết dụ. Áo đó do bạn chị mua tặng khi ở Pháp về. Trúc Ly thích cái áo đó lâu rồi, nó vẫn thường mượn mặc đấỵ..Bây giờ thì nhân cơ hội này muốn chiếm làm của riêng. Chị nghĩ...có lẽ nó cố tình giấu chiếc áo đầm kia dể đạt được mục đích, nhưng thôi, nó thích thì chị đưạ..Dù sao tuổi chị cũng không còn hợp với màu áo đó. – Rõ ràng là Trúc Ly ghét em nên cố tình làm khó chị rồi. Chị cứ chiều theo ý cô ta như vậy không khéo cổ sẽ được dịp lấn tới đấỵ.. Mỹ Anh lắc đầu: – Coi vậy chứ ăn hiếp chị không dễ đâu em. Chị nhịn cũng tùy chuyện, thương thì vì thương chồng nên chị không muốn ảnh buồn thôi. – Em hỏi thật chị chuyện này nha: hình như anh Đình Uy cũng không thích em ở lại đây bên cạnh chị? – Ảnh chỉ vì em gái mình thôi, cũng giống như chị thương em vậy. Dầu gì thì ruột thịt vẫn hơn mà, em nghĩ có đúng không? Song Linh khẽ gật đầu. Cô thấy thương chị Mỹ Anh quá, vì vậy cô quyết định ở lại để đỡ đần công việc cho chị mà bản thân cô cũng có tương lai hơn so với ở Bình Dương. Ngoại cô nói cũng đúng, ở thành phố bao giờ cũng dễ làm ăn hơn và có nhiều cơ hội thay đổi cuộc sống. Mai mốt chị Mỹ Anh đi làm, chị ấy sẽ giao hẳn hiệu thuốc cho cô và chia theo tỉ lệ 6/4, đó cũng là một cách giúp đỡ... Song Linh nhất định từ bây giờ sẽ để dành tiền, cô phải có một tài khoản riêng thì sau này muốn tự lập cũng dễ.... Sực nhớ đến lời hẹn với Đăng Khoa, Song Linh xin phép Mỹ Anh: – Chị à, lát nữa khoảng 17h chị cho em đi dự tiệc nhé! Mỹ Anh có vẻ rất ngạc nhiên: – Tiệc ư? Tiệc gì? Ở đâu vậy? Song Linh ngại ngùng đáp: – Em..à...em có một người bạn mới quen...Gia đình ảnh tổ chức mừng thọ cho mẹ nên ảnh mời em đến chúc mừng... – Anh ấy à? Vậy là bạn trai hả? Trời ơi, em có bạn trai lúc nào chị không hay? – Cũng không phải bạn trai đâu chị...là bạn thường thôi. Em quen ảnh khi đi tập thể dục buổi sáng... – Người đó như thế nào? Bao nhiêu tuổi? – Em không biết tuổi ảnh, nhưng em đoán ảnh lớn hơn em khoảng 5, 6 tuổi, tên Khoa. Nhà ảnh cùng một quận với mình, ảnh đang làm cho một công ty Hóa mỹ phẩm.... – Lát nữa cậu ấy sẽ đến đón em à? – Vâng. Chị cho em đi nhé? – Ừ. Để chị coi mặt mũi anh chàng đó thế nào, sao “cua” được em gái chị dễ dàng như vậỵ.. Song Linh nhăn mặt: – Người ta không phải là “cua” em. Chị nói vậy mích lòng lắm đó... Mỹ Anh cố tình trêu chọc cô: – Cha, chưa chi mà em đã bênh rồi, coi bộ em cũng thích anh ta đấy chứ... Rồi cô nghiêm nét mặt: – Nhưng mà chị muốn nhắc nhở em điều này, đừng nên tin đàn ông quá! Em mới lên đây chưa hiểu hết về con người và cuộc sống phức tạp ở thành phố này đâu. Chị không ngăn cấm em trong quan hệ bạn bè, nhưng em phải hết sức thận trọng đấy. – Vâng, em hiểụ.. – Thôi, vào nhà ăn cơm đi rồi chuẩn bị sẵn quần áo mang ra đây nhé... – Khỏi đi chị ơi, bắt đầu từ hôm nay em sẽ ăn trưa tại hiệu thuốc. Bà Long chủ nhà đồng ý nấu cơm phần cho em, hàng tháng chỉ tốn 90.000đ. Em không muốn để chị tốn kém, vả lạị..vào đó cứ đụng mặt Trúc Ly là có chuyện...
Mỹ Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: – Việc ăn uống tùy em quyết định, nhưng có việc này chị cần nói với em. Sau này, nếu không có chỉ đạo của chị, em không được tự ý rời quầy thuốc và giao cho Trúc Ly đấy nhé. Cô ta giàu, nhưng xấu tính, nên chị không tin tưởng bằng em. Còn nữa, em nên cố tránh việc tranh cãi với Trúc Ly, nếu cần thiết cứ để nó độc thoạị.. – Vâng! Chiều nay mấy giờ chị đi làm? – Không! Chiều nay chị được nghỉ. Ngay từ bây giờ chị sẽ bán thay em.Em có cần đi tiệm làm tóc hay ủi đồ gì đó thì lo chuẩn bị đị.. Song Linh cười: – Đồ đạc thì em ủi sẵn rồi, còn làm tóc thì...em thích để tự nhiên hơn chị ạ! Khuôn mặt em đâu đến nỗi tệ, không cần son phấn cũng được mà, phải không? – Ừ! Song Linh đẹp tự nhiên, chị biết em sẽ đắt bồ lắm....cho nên cứ từ từ mà chọn bạn trai, đừng hấp tấp coi chừng lầm lẫn... Song Linh cười không nói gì. Cô đi vào nhà sau ăn cơm với gia đình bà Long. Mỹ Anh đứng bán hàng, 17h kém 20 Song Linh xin phép chị vào nhà thay quần áo. Khi cô trở ra thì nhìn thấy Đăng Khoa đang đứng phía ngoài quầy nói chuyện với chị cô. Song Linh vội bước đến chào hỏi: – Anh Khoa! Anh đến sớm thế? Chưa tới 17h mà. Đăng Khoa cười tươi: – Dĩ nhiên là phải đến sớm hơn một chút để chờ em. Chà, Song Linh mặc áo dài trông xinh quá! Mỹ Anh nhìn em họ mỉm cười: – Chị nói chuyện với Đăng Khoa rồi. Xem ra cậu ấy cũng được lắm. Thôi, hai đứa đi đi kẻo muộn giờ. – Vâng! Tụi em xin phép chị... Song Linh mặc bộ áo dài màu hồng phấn thêu vi tính, cô vén tà áo lên ngồi khép nép phía sau xe của Đăng Khoa. Xe vừa lướt đi, anh đã tấm tắc khen: – Công nhận phụ nữ có chiều cao mặc áo dài đẹp thật! Từ xa, anh đã nhận ra em...Em đẹp thật Linh à! Chắc mẹ anh gặp em sẽ thích đấy! Song Linh đỏ mặt gắt: – Thôi đi anh đừng có tán hươu tán vượn nữa mà. Lúc nãỵ..chị em đã nói gì với anh? – Có nói gì đâu, chỉ điều tra sơ bộ về nhân thân lai lịch của anh thôi. Coi bộ chị em cũng kỹ tính ghê chứ. – Chớ sao! Chị ấy chịu trách nhiệm về cuộc sống của em mà....chỉ là người giám hộ em chặt chẽ đấy! – Song Linh nè! – Gì hả? – Em sống ở Bình Dương thật sao? Không còn cha mẹ anh em ruột gì hở? – Phải! Chuyện nàỵ..em đã nói với anh rồi mà, sao anh vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên quá vậy? Đăng Khoa đưa tay gãi gãi đầu: – Thật tình thì...anh cứ tưởng em nói giỡn chơi. – Trời đất ơi! Ai lại đi giỡn tàn nhẫn vậy? Không lẽ gia đình em còn mà em dám trù họ chết hết sao? – Anh xin lỗị..Anh không ngờ hoàn cảnh của em lại đáng thương như vậy.
Song Linh hơi phật ý: – Anh thương hại em lắm phải không? Đừng tỏ ra như thế. Em không thích ai tội nghiệp mình đâu. – Em tự ái à? Anh đâu có nói là thương hại em, em đừng suy nghĩ lung tung nữa. Đăng Khoa giảm tay ga rồi dừng lại trược mặt ngôi nhà ba gian. Nhìn lướt qua ngôi nhà, Song Linh đoán được gia đình anh sống nền nếp và có lẽ mẹ anh hơi khó tính. Bên trong nhà có rất đông người, xe cộ dựng đầy cả khoảng sân. Đăng Khoa đẩy xe vào, Song Linh rụt rè đi theo anh. Cô nghe thấy tiếng nói trong trẻo của một cô gái: – Mẹ ơi! Anh hai đã về kìa! Vừa nói cô gái vừa chạy ra đón. Cô có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Song Linh. Song Linh cũng bỡ ngỡ không kém, cô có cảm giác cô gái này rất quen, hình như cô đã từng gặp quạ.. Đăng Khoa thấy vậy liền giới thiệu: – Nhỏ này là Thanh Phúc, em gái anh, còn đây là Song Linh – bạn anh đó... Song Linh mỉm cười chào Thanh Phúc. Thanh Phúc cũng chào cô nhưng đôi mày nhíu lại như đang cố nhớ ra một điều gì... – Song Linh ...A ...Nhớ rồi! Cô ở nhà Trúc Ly phải không? Cộ...cô là em họ chị dâu nó? Song Linh gật đầu. Bây giờ thì cô đã nhớ ra Thanh Phúc là ai. Cô ta là một trong hai người bạn thường đến tìm Trúc Ly, Song Linh đã có gặp nhưng hầu như chưa bao giờ nói chuyện. Ngay lúc đó Yến Vy và Trúc Ly từ trong nhà đi ra. Trúc Ly tíu tít: – Anh Khoa về rồi hả? Tự nãy giờ bác gái hỏi anh hoàị..Em nóị. Trúc Ly chợt khựng lại khi thấy Song Linh. – Cô tới đây làm gì? Muốn tìm tôi sao không nhắn máy? Song Linh khẽ lắc đầu: – Tôi không phải tới tìm cô đâu.
Đến lúc này, Trúc Ly mới để ý đến cách ăn mặc của Song Linh. “Hừ, mặc áo dài thế này thì chắc không phải tìm mình rồi. Nhưng...nó đến đây làm gì nhỉ?” Lúc đó Yến Vy nói nhỏ vào tai cô “Cô ta đi chung anh Khoa đấy?”. Trúc Ly trợn mắt nhìn Song Linh. Đăng Khoa không giấu được ngạc nhiên: – Bộ hai người quen nhau sao hả? Song Linh chưa kịp đáp thì Trúc Ly đã nghiến răng gằn giọng: – Quen cái gì? Con nhỏ đó là đầy tớ trong nhà em đấy! Song Linh tái mặt: – Cô vừa nói cái gì? Trúc Ly khinh khỉnh đáp: – Tôi bảo cô là đầy tớ đấy? Không phải sao? Cô tưởng cô là ai đây hả? Ở quê lên ăn nhờ ở đậu, báo hại chị dâu tôi phải lo cho cô từ miếng ăn giấc ngủ đến cả việc học hành. Nhưng...tại sao cô lại quen anh Khoa vậy? Cô tưởng cô là dân thành phố này sao? Mới đây đã lột xác rồi hả? Đăng Khoa nghiêm nghị nhìn Trúc Ly: – Em ăn nói cẩn thận xem nào? Sao lại hạ thấp nhân cách của Song Linh vậy hả? Dù gì cô ta cũng là em họ của chị dâu em mà. Hai người không thể đối với nhau như bạn được sao? – Em không có loại bạn như thế! Thanh Phúc giật tay áo Trúc Ly: – Thôi đi, thôi đi, bình tĩnh nào Trúc Ly. Hôm nay là lễ mừng thọ của mẹ tao mà, mày nổi ghen lúc này là hỏng bét hết đó. Nghe Thanh Phúc nhắc, Trúc Ly sực nhớ minh phải tạo một vẻ thùy mị để lấy lòng Đăng Khoa và mẹ anh, sự tức giận không biết kiềm chế sẽ khiến cho Đăng Khoa có ấn tượng xấụ..nhất là khi cô đang cạnh tranh với Song Linh. Cố nén cơn tức vào tận đáy lòng, Trúc Ly đưa ánh mắt căm thù nhìn Song Linh rồi đi theo Thanh Phúc và Yến Vy vào nhà. Đăng Khoa nhìn Song Linh: – Sao vậy em? Sao Trúc Ly có cẻ ghét em dữ vậy? Song Linh lắc đầu: – Em cũng không biết nữa. Chuyện của em và cổ, anh cũng đừng nên biết làm gì! – Anh hai ơi, mẹ gọị.. Tiếng Thanh Phúc từ bên trong vọng ra. Đăng Khoa nghe thấy liền nắm tay Song Linh dẫn vào. Bà Minh Khuê đang ngồi trên chiếc ghế chạm trổ thật đẹp, xung quanh là bà con thân tộc, họ hàng và những người bạn láng giềng. Bà mặc bộ bà ba bằng lụa màu mỡ gà, trên cổ đeo xâu chuỗi ngọc lấp lánh. Làn da bà tuy ở tuổi lục tuần nhưng vẫn còn rất đẹp, căng và hồng hàọ.. Đăng Khoa bước đến trước mặt mẹ. – Thưa mẹ, con mới về! Con chúc mẹ ở tuổi lục tuần phước như đông hải, thọ tựa nam sơn. Song Linh thoáng rùng mình. Cái kiểu cách chúc thọ của Đăng Khoa dường như cô nghe không quen, cứ cảm thấy nó giả tạo như thế nào ấy. Mẹ con mà...có cần phải khách sáo vậy không? Lời lẽ bóng bẩy như đang đóng phim vậỵ.. Bà Minh Khuê nhận phong bì mừng thọ của con trai, lúc ngước lên, bà chợt trông thấy Song Linh nên đưa mắt nhìn Đăng Khoa có ý hỏi. Đăng Khoa hiểu ý mẹ, nhanh miệng giới thiệu: – Thưa mẹ, hôm nay con đưa bạn gái về để mừng thọ mẹ, cô ấy tên Trần Song Linh. Song Linh cúi chào bà Minh Khuê trước ánh mắt kinh ngạc của Thanh Phúc, Yến Vy ...còn Trúc Ly thì nhìn cô bằng ánh mắt nảy lửa. Bà Minh Khuê thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó bà nở nụ cười với Song Linh: – Cháu tên Song Linh à? Năm nay bao nhiêu tuổi? – Dạ ....24 ạ! – Vậy là nhỏ hơn Đăng Khoa 6 tuổi rồi. Cũng tốt đấy. Cháu làm việc ở đâu? – Dạ, cháu bán ở tiệm thuốc tây cho chị họ.. Nói đoạn cô trân trọng hai tay trao quà cho bà Minh Khuê: – chút quà mọn kính biếu bác gái, chúc bác luôn có sức khỏe tốt và sống hạnh phúc... – Ờ, cảm ơn!
Bà Minh Khuê bảo con trai: – Đăng Khoa, con coi mời các cháu đây ngồi vào bàn đi. Tiếp đãi chu đáo nhé. Phần họ hàng và bạn bè mẹ thì cứ để mẹ lọ.. Thanh Phúc à, gọi người phục vụ dọn thức ăn khai vị đi con... – Dạ... Đăng Khoa quay sang nói với Trúc Ly và Yến Vy: – Các em ra ngoài này ngồi đi. Có một vài cô bạn của Thanh Phúc nữa. Nhóm trẻ của mình ngồi chung nhau cho vui. Đăng Khoa đưa Song Linh đến bàn số 4. Trúc Ly cũng đi sát một bên. Cô cố tình ngồi chen giữa Đăng Khoa với Song Linh nhưng Đăng Khoa lại đổi chỗ cho Thanh Phúc, thế là cô phải ngồi bên cạnh Thanh Phúc và Song Linh, còn đăng khao cũng ngồi kế Song Linh nhưng bên tay phải. Trúc Ly liếc Song Linh: – Cô giỏi lắm! Song Linh không muốn gây sự nên im lặng vờ như không nghe. Mọi người vừa ngồi vào bàn thì Quốc Dũng cũng vừa đến, tay anh ôm một thùng quà to. Sự xuất hiện của Quốc Dũng làm Thanh Phúc vui vẻ hẳn lên, tim đập rộn trong lồng ngực. Cô rất muốn chạy đến đón anh nhưng không dám, vì cô chỉ mới biết anh trong vòng 1 tháng nay do mấy lần anh đến kiếm Đăng Khoa. Quốc Dũng cao ráo, phong độ và rất đẹp trai, đúng chuẩn mẫu người đàn ông lý tưởng mà Thanh Phúc hằng mơ ước. Anh lại là người giàu có và tài năng, bằng tuổi với Đăng Khoa nhưng Quốc Dũng đã có công ty riêng do chính anh lãnh đạo. Hỏi thăm qua anh trai, biết Quốc Dũng chưa có người yêu, Thanh Phúc rất mừng, cô thầm mơ ước làm bạn gái của anh nhưng chưa dám ngỏ... – Thanh Phúc! Yến Vy đập mạnh vào vai bạn làm Thanh Phúc giật bắn người: – Chuyện gì vậy, nhỏ quỷ? – Nãy giờ mày cứ lo nhìn ai mà không quan tâm Trúc Ly vậy? Nó đang buồn muốn chết kia kìa! Mày hứa sẽ giới thiệu anh trai cho nó, bây giờ anh Khoa lại dẫn con nhỏ giúp việc nhà nó về, thử hỏi có bẽ mặt hay không? Bộ anh mày hết người quen rồi hả? Thanh Phúc nhăn mặt: – Suỵt! Mày nói khẽ thôi. Để anh hai tao nghe được là có chuyện đấy. Thật ra thì...tao không biết chuyện ảnh quen với Song Linh. Để từ từ tao nói lại với ảnh... Đăng Khoa đợi Quốc Dũng chúc thọ mẹ mình xong anh liền kéo Quốc Dũng tới bàn mình. Bên cạnh Thanh Phúc còn một ghế trống nên Quốc Dũng ngồi xuống đó. Mặt Thanh Phúc chợt đỏ ửng lên, cô lí nhí trong miệng: – Anh Dũng mới đến! Quốc Dũng đưa mắt nhìn một một lượt quanh bàn rồi cười tủm tỉm: – Những người đẹp này đều là bạn của Thanh Phúc phải không? Có ai là...chị dâu tương lai của em không vậy? Thanh Phúc vừa đưa tay định chỉ Trúc Ly thì Đăng Khoa đã đặt tay mình lên vai Song Linh: – Quốc Dũng ơi! Tớ đã tìm được bạn gái rồi. Là cô này, có dược không hả? Quốc Dũng đưa mắt nhìn Song Linh. Cái nhìn mặt chăm chú của anh làm cô ngượng chín người. Anh nhìn cô rất lâu rồi nói: – Tôi trông gương mặt này quen quen...dường như đã thấy ở đâu rồị.. Đăng Khoa phì cười: – Thôi đi cậu! Song Linh không phải người địa phương, cậu đừng có nhớ tầm bậy mích lòng nhau đấy. Linh à, anh này là Quốc Dũng, là bạn thân và cũng là sếp của anh.
Song Linh gật đầu chào Quốc Dũng. Anh chào lại cô rồi vui vẻ nói đùa: – Đăng Khoa có bạn gái đẹp quá! Nhìn cậu ấy hạnh phúc, sao mình thấy tủi thân ghê. Ở đây không biết có cô nào “phòng không” muốn đăng ký làm bạn với tôi không nhỉ? Quốc Dũng vừa dứt lời thì Yến Vy vụt đưa cao tay la lên: – Em đăng ký! Hai cô bạn hàng xóm của Thanh Phúc là Tố Ngọc và Loan Châu thấy vậy cũng giơ tay, chỉ còn lại hai chàng trai – bạn hàng xóm với Đăng Khoa. Thanh Phúc và Trúc Ly ngồi im như phỗng. Thanh Phúc có vẻ bối rối, vẻ mặt cô căng thẳng, tay chân cứ rọ rạy không yên. Quốc Dũng vô tư không nhận ra điều đó, anh nhìn ba cô gái rồị...gãi đầu cười: – Chà, khó chọn lựa nhỉ? Cùng một lúc cả ba cô đăng ký, mà cô nào cũng đẹp, cũng xinh...biết chọn ai đây? Đăng Khoa à, giúp tớ với. Đăng Khoa bật cười thích thú nhưng lại không có ý kiến gì. Song Linh thấy vậy liền mạnh dạn lên tiếng: – Anh Dũng à, em góp ý cho anh chọn bạn, được không? Quốc Dũng cười cười: – Tốt thôi! Cô nói đi, chọn ai nào? Song Linh khẽ đằng hắng rồi nói: – Theo em thì...cùng một lúc ba người đẹp giơ tay đăng ký, nếu anh chỉ chọn một thì không được công bằng, do đó anh nên chọn một cô khác. Chẳng hạn như là...em gái của anh Khoa. Như vậy mối quan hệ giữa đôi bên sẽ càng thêm gắn bó...Vả lại, Thanh Phúc cũng là một người đẹp xứng đôi với anh đó... Thanh Phúc sửng sốt nhìn Song Linh. Cô có cảm tưởng như Song Linh đã đọc thấu tim đen của mình và đang tìm cách để giúp cô toại nguyện. Mặt cô đỏ bừng lên trong lúc Quốc Dũng khẽ liếc cô với nụ cười quyến rũ: – Thế nào hả Thanh Phúc? Có đồng ý làm bạn gái anh không? Không cần biết Quốc Dũng nói đùa hay nói thật, Thanh Phúc vẫn nghe sung sướng trong lòng, cô vừa mở miệng định đáp lới anh thì Đăng Khoa đã chen vào: – Thôi đi Phúc ơi, em đừng có mà tin lời đường mật của Quốc Dũng. Tuy cậu ấy chưa có người yêu nhưng đã có vợ hứa hôn rồi, đó là chìa khóa vàng để cậu ấy vươn lên tới đỉnh cao, em đừng nên dệt mông để rồi vỡ mộng... Nụ cười vụt tắt ngay trên môi Quốc Dũng, anh huých khuỷu tay vào vai Đăng Khoa. – Nè cậu nói linh tinh cái gì vậy? Sao lại đem chuyện riêng tư của tớ vào đây? Đăng Khoa hạ thấp giọng: – Tớ xin lỗị..nhưng đó là sự thật mà. – Chuyện ở đâỵ...tớ chỉ đùa một chút thôi mà, không lẽ cậu tưởng thật? – Tớ không tưởng, nhưng em gái tớ nhẹ dạ lắm. Nó rất dễ tin, tớ không muốn nó ngộ nhận, hiểu lầm rồi đau khổ. Song Linh ngồi bên cạnh thấy không khí căng thẳng, cô khẽ nhắc Đăng Khoa: – Thôi đi anh, đùa vui thôi, không có gì đâu, nói qua nói lại không khéo lại sinh chuyện. Nên chuyển đề tài đị.. Đúng lúc đó bà Minh Khuê bước ra, tuyên bố khai mạc bữa tiệc, những lời chúc mừng vang lên cùng với tràng pháo tay giòn giã...Máy ảnh lóe sáng liên tục, bữa tiệc bắt đầu trong không khí nhộn nhịp, sôi nổị.. Đăng Khoa và quốc dúng đều bỏ qua câu chuyện vừa rồi, cả hai lại tỏ ra galand với các cô gái chung bàn, gắp thức ăn cho họ rồi trò chuyện cười đùa thật vui vẻ... Trúc Ly chịu không nỏi khi nhìn thấy Đăng Khoa chăm sóc Song Linh nên cô đã bỏ về giữa chừng, Thanh Phúc thấy vậy giục Đăng Khoa theo giữ cô lại. Đăng Khoa lại sợ Song Linh buồn nên từ chối không đi. Song Linh hiểu chuyện, cô nói với Đăng Khoa: – Anh theo bảo Trúc Ly quay lại đi, cô ấy giận thật đấy. Nếu như cổ khăng khăng bỏ về, anh cũng nên đưa cổ một đoạn đường. Dù sao, việc Trúc Ly đến đây cũng là ý tốt của Thanh Phúc, anh đừng nên để em gái mình bị bạn giận chứ anh...
Đăng Khoa do dự một lúc rồi cũng làm theo lời Song Linh. Thanh Phúc ngồi bên cạnh, nhìn Song Linh bằng ánh mắt đầy thiện cảm: – Song Linh, cô thật tốt! Cảm ơn cô đã hiểu và thông cảm với tâm trạng...những người xung quanh. Anh hai tôi chắc là có cảm tình đặc biệt với cô lắm... Song Linh cười: – Chúng tôi mới chỉ là bạn thường thôi. – Đâu có! Vừa rồi tôi nghe ảnh giới thiệ với mẹ tôi cô là bạn gái mà... – Bạn gái ở đâỵ...có nghĩa là....tôi là con gái đó. Không lẽ lại giới thiệu tôi là bạn trai sao? Quốc Dũng ngồi gần đó nghe vậy liền góp chuyện: – Cô Song Linh cũng biết cách nói đùa đấy chứ. Cô quen với Đăng Khoa lâu chưa? Cậu ấy chẳng hề nói với tôi về chuyện bạn gáị.. – Vâng, có lẽ anh ấy nghĩ chưa phải lúc. Chúng tôi cũng chỉ mới quen nhau vài tháng nay thôi. Thanh Phúc lẩm bẩm nói như trách: – Anh hai này kỳ thiệt, đã có bạn gái rồi mà không nói với ai. Làm em lỡ hứa sẽ giới thiệu Trúc Ly, bây giờ không biết ăn nói làm sao với cổ nữa! Quốc Dũng nhìn Thanh Phúc: – Em không cần áy natys vậy đâu. Giới thiệu là giới thiệu để biết nhau thôi, còn chọn lựa thì tùy Đăng Khoa chứ. Cậu ấy sẽ chọn ai thích hợp với mình, chuyện này đâu thể trách em được. Yến Vy chợt xen vào, cô liếc Song Linh bằng ánh mắt thiếu thiện cảm: – Đành là vậy, nhưng...anh cũng nên biết... Song Linh và Trúc Ly ở hai vị trí khác xa nhau. Thanh Phúc từng giới thiệu Trúc Ly cho anh Khoa trước, bây giờ anh lại cặp đôi với ...người làm của gia đình cô ấy, anh nghĩ có đáng xấu hổ không? Quốc Dũng nhìn Song Linh: – Cộ..phụ việc cho gia đình Trúc Ly sao? Song Linh đáp một cách trầm tĩnh: – Chị dâu cổ là chị họ của em. Chị ấy xin ngoại cho em lên đây học để bán hiệu thuốc giúp chị ấy. Theo anh thì...chuyện em làm có đáng xấu hổ không? Quốc Dũng lắc đầu: – Học và bán được sản phẩm ngành dược thì đáng nể chứ xấu hổ gì? Buôn bán linh tinh thì ai làm chả được, nhưng bán thuốc tây thì lại khác à. Nhất là khi khách hàng mua thuốc theo toa. Tôi nghĩ..cô tốt nghiệp phổ thông loại khá đấy, đúng không? – Vâng. Thật sự thì em đã đầu đại học sư phạm nhưng mới học được ba tháng thì cậu em phát bệnh, em phải nghỉ để giúp ngoại em chăm sóc cậu. Sau đps em thì vào trung học y tế và về công tác tại trạm xá của một huyện ở tỉnh nhà... Yến Vy bĩu môi: – Y tá tỉnh chẳng là gì ở thành phố này đâu, đừng có làm ra vẻ như thế! Quốc Dũng khó chịu nhìn Yến Vy: – Cô có vẻ tỵ hiềm với Song Linh quá nhỉ? Vì cô ta là người miền tỉnh sao? Nơi cư trú chẳng nói lên được điều gì cả, con người ta hơn thua nhau là ở cách sống kia mà...Cô có biết thế nào là sống tốt không hả?
Thấy Quốc Dũng bỗng dưng gây gổ với mình, Yến Vy hạ thấp giọng: – Thì...em cũng đã nói gì đâu, sao anh lại nổi nóng như thế? – Cô là bạn của Thanh Phúc, Song Linh là bạn gái của anh trai Thanh Phúc, cô coi thường người ta như thế là không đúng, hiểu chưa? Nên ngưng chuyện bêu rếu người ta vì lòng ganh tỵ đi, nếu không thì ...e rằng cô không thể sống tốt được! Yến Vy xụ mặt ngồi im. Thanh Phúc thấy Quốc Dũng có vẻ giận như thế thì cô không dám có ý kiến. Song Linh cũng bất ngờ khi Quốc Dũng tỏ ra bênh vực cho mình, nhưng cô cũng không muốn vì mình mà người khác mất vui nên cô nhỏ nhẹ nói: – Anh Dũng! Em cảm ơn anh đã coi trọng đứa con gái quê mùa như em, nhưng....những gì mà Trúc Ly và Yến Vy nói đến không sai sự thật, có thể là em đã hơi tự phụ trong khi đang sống dựa vào người khác, cho nên anh đừng phê phán những bạn ấy làm gì. Quốc Dũng gật nhẹ: – Cô sống nhân hậu và bao dung như thế là tốt, song ở cái thành phố này, hiền quá sẽ bị lấn lướt đó Song Linh. Cô nên để Đăng Khoa bảo vệ cô là an toàn nhất... Rồi anh bất chợt quay qua hỏi Thanh Phúc: – Em nhận xét thế nào về chị dâu tương lai của mình đây? Cô ấy dễ thương chứ? Thanh Phúc len lén nhìn Yến Vy lúc đó đang tỏ ra bực bội. Thật tình thì...cô cũng thấy Song Linh dễ mến, nhưng nếu nói thật lòng thì không khéo Yến Vy sẽ giận cô và nói lại cho Trúc Ly biết, không lẽ bạn cô mà cô không bênh lại bênh cho người khác? Thấy Thanh Phúc có vẻ đắn đo, Quốc Dũng cười khẽ: – Thế nào? Khó nói lắm phải không? Anh biết em tôn trọng bạn em, nhưng cũng phải công bằng mà nhận xét chứ. Anh thấy Đăng Khoa quen được với Song Linh là tốt, hai người rất xứng đôi. Anh khuyên Thanh Phúc thế này nhé: Đừng nên vì ai đó mà can thiệp vào quan hệ riêng tư của anh trai. Sau này em có người yêu, nhất định em sẽ hiểu một điều: tình cảm phải xuất phát từ trái tim thì mới thật sự là tình yêu. – Vâng, em hiểụ... Từ đó cho đến cuối buổi tiệc, không khí trở nên nhạt nhẽo hẳn đi. Khi tan tiệc vẫn không thấy Đăng Khoa trở lại. Song Linh đến xin phép bà Minh Khuê ra về. Bà nhìn quanh rồi hỏi: – Đăng Khoa đâu, bảo nó tiễn cháu đị... Thanh Phúc nói với mẹ: – Anh hai đưa Trúc Ly về rồi mẹ ạ... – Trúc Ly con gái dì Cẩm phải không? Ừ, con bé đó mẹ cũng thích đấy. Nhưng mà anh hai con lại thích cô nàỵ..à, cháu tên gì nhỉ? Bác quên rồị.. – Dạ, tên cháu là Song Linh. – Ừ, Song Linh. Thôi, không có Đăng Khoa thì cháu tự về nhé. Bác cám ơn cháu đã đến dự tiệc mừng thọ bác....Nhưng mà vầỵ... Song Linh ạ! Đăng Khoa chọn bạn gái theo ý của nó, còn bác lại chọn dâu theo ý mình. Việc Đăng Khoa cưới ai sau này sẽ bàn bạc lại, do vậỵ...cháu không nên hy vọng gì nhiều. Bác nói thế không có ý nghĩ cấm cháu đâu, nhưng dù sao cũng nên biết để chuẩn bị tâm lý...cháu hiểu chứ! – Vâng, cháu hiểụ..xin phép bác, cháu về. Quốc Dũng bước vội theo Song Linh: – Để tôi đưa cô về nhà nhé! – Dạ thôi, em tự đi được rồi anh ạ! Nhà em cũng không xạ.. – Đâu được! Làm vậy Đăng Khoa sẽ trách tôi đấy. Vắng mặt cậu ấy, tôi có thể thay cậu ấy đưa cô về nhà. Tôi với Đăng Khoa là bạn thân, rất hiểu nhau, cho nên cô không cần phải ngạị.. Song Linh không thể từ chối được, vả lại lúc đến cô đi chung xe với Đăng Khoa nên bây giờ không có xe về, đành để Quốc Dũng cho cô quá giang vậy.
Quốc Dũng lái chiếc spacy ra khỏi sân nhà Đăng Khoa. Trên đường về, Song Linh khẽ hỏi anh: – Vừa rồị..mẹ anh Khoa nói vậỵ..có nghĩa là bác cảnh báo cho em biết bác không đồng ý cho anh Khoa làm bạn với em phải không anh Dũng? – Không phải đâu. Bác chỉ nói là....sẽ tìm hiểu thêm về em trước khi quyết định thôi. Em đừng quá lo lắng, , trong chuyện hôn nhân, người quyết định chủ yếu là Đăng Khoa. – Nhưng...hình như mẹ anh ấy không thích em lắm, em sợ rồi ảnh sẽ bị gia đình rầy la ngăn cản đó anh. – Nếu là vậy thì cũng chẳng có gì đáng sợ. Ở đời, ít có cuộc tình nào suôn sẻ đâu em. Mà suôn sẻ quá thì cũng chán. Thông thường trong tình yêu hay có chút sóng gió, trắc trở...nhưng nếu thật lòng yêu thì người ta sẽ vượt qua thôi. Tình yêu có vượt nổi thử thách thì mới thú vị và hạnh phúc. – Thật thế hả anh? Anh đã từng yêu chưa, sao có vẻ nhiều kinh nghiệm tình trường quá vậy? Quốc Dũng khẽ cười: – Có cô nào thèm yêu anh đâu. Em biết ai thì giới thiệu cho anh với! – Không phải lúc nãy em đã giới thiệu rồi sao? Em gái anh Khoa đó. Em biết chắc cô ta rất có cảm tình với anh. – Vậy à? Hình như ...em mới gặp Thanh Phúc lần đầu mà, phải không? Cô ta đâu có thân gì với em đâu, làm sao em biết được tâm sự của cổ? – Em dựa vào trực giác đó anh. Linh cảm báo cho em biết rằng Thanh Phúc thích anh lắm. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô ấy lúc gặp anh, em đoán được ngay. Quốc Dũng gật gù: – Người ta bảo phụ nữ có giác quan thứ 6 rất tuyệt vời, xem ra thì lời nói đó đúng. Em nhạy cảm thật đấy, Song Linh. – Anh có biết tình cảm của Thanh Phúc chứ? – Ừ. Anh biết. Biểu hiện của con gái dễ hiểu lắm mà. Nhưng....anh....thật tình anh chỉ coi Thanh Phúc là em gái mà thôi. – Tại sao vậy? – Em hỏi tại sao thì anh thua, không thể giải thích được. Tình cảm con người ta lạ lắm, thích thì vừa gặp đã cảm thấy xao xuyến muốn quen, còn không thì....dù có đứng gần nhau vẫn chẳng có cảm giác gì cả. Trường hợp của anh với Thanh Phúc là vậy đó... – Thế còn ba cô kia? – Ba cô nào? – Anh mau quên quá vậy? Yến Vy và...hai cô bạn hàng xóm của Thanh Phúc đó, không phải lúc nãy có cả ba cô nàng giơ tay đăng ký làm bạn gái anh sao? Quốc Dũng cười thành tiếng: – Ở bàn tiệc đó hả? Trời đất ơi, họ chỉ đùa thôi, sao em dễ tin người quá vậy? – Em không cho như vậy là đùa. Em đoán ba cô đó thích anh thật đấy. Anh đẹp trai và quyến rũ lắm mà, đào hoa cũng phải thôị.. – Thôi đi em, không có ai bạo dạn vậy đâu. Họ đùa vui thôi đấy, đừng có xúi giục anh ôm ấp ảo mộng nữa. Sực nhớ lời Đăng Khoa, Song Linh vụt hỏi: – Nghe nói anh có vợ hứa hôn, chuyện đó có thật không? Quốc Dũng gật đầu: – Thật. Nhưng cô ta mất tích lâu rồi. Anh đâu thể đợi được, phải kết hôn với người khác chứ! – Mất tích ư? Vì sao? – Anh cũng chẳng biết. Anh có gặp cô ấy bao giờ đâu. Nội anh chọn đấy, nhưng chuyện đó xưa rồi, bây giờ chắc cổ cũng đã có chồng, có con. Thôi quên đi, đừng hỏi anh vấn đề này nhé! Ghét lắm!
Một vài giây yên lặng trôi qua. Không nghe Song Linh nói gì thêm, Quốc Dũng gợi chuyện: – Song Linh này! – Dạ? – Đăng Khoa đi theo Trúc Ly lâu như vậy, em không có thắc mắc gì sao? Lẽ ra ....em nên đợi cho đến khi cậu ấy quay lạị.. – Không được đâu. Em đã hứa với chị họ em là sẽ về vào lúc 19h. Anh xem này, đã trễ hơn 10\ rồi còn gì. Mất uy tín như vậy, lần sau chị ấy sẽ không tin em nữạ.. – Em sống nguyên tắc thế cơ à? – Không phải nguyên tắc, mà là em muốn giữ uy tín. – Nhưng ít ra em cũng phải suy nghĩ về việc đó chứ! Em biết Trúc Ly thích bạn trai của em mà! – Vâng! Biết thì biết, song em tin anh ấy không bắt cá hai tay. Còn nếu ảnh chọn Trúc Ly, thì cũng không có gì đáng tiếc, Trúc Ly với em đâu có lạ gì nhau. Quốc Dũng trợn tròn mắt: – Trời ơi! Anh thật không hiểu nổị..Thật rạ..em có biết tình yêu là gì không hả? Hay là em chưa hề có tình cảm với Đăng Khoa? Sao anh nghi ngờ quá...Em không biết ghen à? – Bộ phải ghen mới chứng tỏ được tình yêu sao? Em không thích như thế. Mải lo trò chuyện, xe đã chạy ngang qua hiệu thuốc mà Song Linh không hay. Đến chừng nghe tiếng gọi của Mỹ Anh, cô mới rối rít bấm vào hông Quốc Dũng: – Dừng lại anh! Cho em xuống đây đi, chạy lố rồị..Cám ơn anh nhé. Quốc Dũng thắng xe lại sát lề. Anh nhìn thấy Song Linh đi ngược lại vài mét, ghé vào một hiệu thuốc. Anh bấm kèn ra hiệu tạm biệt cô, gật đầu chào Mỹ Anh rồi cho xe chạy vọt đi. Song Linh vừa bước chân vào quầy thì đã bị Mỹ Anh hạch sách: – Sao lạ vậy, đón em đi và đưa em về là hai người đàn ông khác nhau à? Lại quen với người mới trong bữa tiệc hả? Song Linh lắc đầu: – Sao chị lại nhìn em như thế? Nghe em giải thích đi! Người vừa rồi là bạn của anh Khoa tên Quốc Dũng gì đó. Vì...anh Khoa đi với Trúc Ly nên anh ấy đưa em về đây. Mỹ Anh ngạc nhiên: Em bảo sao? Sao lại có Trúc Ly ở đó? Song Linh chép miệng: – Thì rạ.. Đăng Khoa là anh của Thanh Phúc, bạn Trúc Ly. Nghe đâu Thanh Phúc có ý giới thiệu Trúc Ly cho anh ấy. Mỹ Anh tặc lưỡi: – Thôi, như vậy không xong rồi Linh ơi! Em không thể quen người đó được. – Sao vậy chị? Chị sợ em sẽ gặp rắc rối với Trúc Ly à? – Không phải, nhưng nếu em yêu chung một người với nó em sẽ khó yên thân, chị không thích như thế. Em suy nghĩ lại đi, nếu được thì nên rút lui đi, chọn người khác cũng được, k cần phải cạnh tranh với Trúc Ly đâu. – Chị nói gì lạ vậy? Yêu hay không yêu là do ở Đăng Khoa, làm gì có chuyện cạnh tranh trong tình cảm? Anh ấy đã chọn em, chứ k phải Trúc Ly. – Thế em nghĩ...mẹ chồng chị sẽ để yên cho em khi con gái bà ấy đau khổ à? Chị xin em, Song Linh chuyện tình cảm của em nếu không dàn xếp được sẽ ảnh hưởng luôn tới hạnh phúc của vợ chồng chị đó. Em nghĩ kỹ đi. Dù sao thì...em và Đăng Khoa cũng chỉ mới bắt đầu thôị...Bây giờ dừng lại vẫn con kịp...Có thể là...em nghĩ chị ích kỷ, chỉ biết lo hạnh phúc cho riêng mình, nhưng...em giận thì chị chịu, em đừng thích những gì Trúc Ly thích, hiểu không?
Song Linh khẽ thở dài. Cô rất thông cảm với chị Mỹ Anh nhưng dù sao cô cũng thấy buồn. Tuy cô chưa yêu Đăng Khoa đến nỗi sợ mất anh nhưng vì đối phương có lợi thế hơn mà mình đành nhượng bộ thì...thật lòng cô không muốn. Tình yêu là gì chứ? Nếu không là tự nguyện đem trái tim trao tặng cho nhau. Trúc Ly thích Đăng Khoa, chuyện đó cô biết rồi nhưng còn Đăng Khoa có thích Trúc Ly không thì cô chưa thể khẳng định được. Cô chưa bao giờ nghĩ đến sự trùng hợp thế này. Nhưng...anh dũng nói có lý. Sao cô không suy nghxi về chuyện Đăng Khoa với Trúc Ly? Lúc Trúc Ly bỏ về, Đăng Khoa đã đuổi theọ..nhưng nếu chỉ an ủi hoặc tiễn đưa cô ta một đoạn ngắn thì tại sao hơn một giờ đồng hồ anh vẫn chưa trở lại? MỘt ý tưởng lóe lên trong đầu Song Linh. Cô gọi điện thoại về nhà chồng chị Mỹ Anh, điện thoại reo rất lâu không ai nhấc máy. Lúc Song Linh định gác máy xuống thì lại nghe thấy giọng Đăng Khoa: – A lô! Song Linh dập máy ngay. Cô thừ người suy nghĩ: Vậy là rõ rồi, Đăng Khoa đã bỏ cô lại một mình để đi theo săn sóc Trúc Ly. Anh là người đàn ông giả dối, Song Linh khẽ thở dài. Tiếng Mỹ Anh vang lên phía sau cô: – Chuyện gì vậy Song Linh? Sao em gọi điện thoại về nhà chi vậy? Song Linh không trả lời, chỉ buông thõng một câu: – Em hứa sẽ nghe lời của chị. Em không quen anh ấy nữa đâu. Thái độ của cô làm Mỹ Anh kinh ngạc: – Sao thay đổi nhanh vậy? Chuyện gì xảy ra với em hả, Song Linh? Song Linh lắc đầu: – Không có gì. Sinh nghi, Mỹ Anh cầm điện thoại lên bấm số gọi về nhà, nhưng Song Linh đã ngăn cô lại: – Đừng chị! Mỹ Anh gật gù: – Hiều rồi! Em đã nghe tiếng của cậu ấy ở nhà chị phải không? Giờ thì em đã hiểu rồi chứ? Song Linh cúi đầu không đáp, Mỹ Anh vịn vai cô an ủi. – Thôi đừng buồn nữa! Trúc Ly quen cậu ấy trước em mà, pải không? Em còn trẻ và đẹp thế này, có thiếu gì cơ hội quen đàn ông tốt. Nếu như em không tự tìm được, chị giới thiệu chọ.. Song Linh nhăn mặt: – Thôi mà chị! Em xin chị mà! Đừng làm như em đang cần tìm kiếm tinh yêu. Thật rạ..em bỏ cuộc là vì nghe lời chị, chứ không thì...em không tin Trúc Ly có thể thắng được em. – Chị biết! Và chị cám ơn em về điều này. Thôi, trông hàng đi, chị pải vào lo cơm nước cho anh Uy nữa. Ảnh sắp về rồị.. – Vâng, chị đi đị.. Mỹ Anh dắt xe honda ra khỏi hiệu thuốc. Một vài người khác đến mua hàng. Bán đến 21h, Song Linh định đóng cửa thì một bóng người ập vào làm cô giật mình. Nhận ra Đăng Khoa, Song Linh giận dỗi: – Giờ này anh còn ghé làm gì? Đăng Khoa hạ thấp giọng: – Song Linh giận anh lắm phải không? Anh xin lỗi. Có những chuyện xảy ra ngoài ý muốn em ạ. Nghe anh giải thích một chút nha. – Anh nói đị.. – Lúc nãy trên đường về, Trúc Ly làm anh sợ thật đấy. Cô ấy cứ chạy băng băng ở giữa đường với tốc độ rất nhanh, anh pải theo kèm sát một bên .. Trúc Ly có chịu về nhà đâu, cứ chạy loanh quanh không định hướng, anh pải nói đến khan cả cổ, Ly mới chịu quay về. Lần đầu tiên anh biết nhà cô ấy đấy. Thì ra nhà cũng gần, vậy mà cổ cứ chạy xe đi lung tung...anh rất sợ xảy ra tai nạn. Chưa hết đâu, khi về đến trước cửa, Trúc Ly vừa bước xuống xe đã té nhào rồi nôn thốc nôn tháo trên nền gạch...Cô ấy bị trúng gió em à...Nhà lúc đó không có ai, cửa vẫn khóạ..Anh phải lấy chìa khóa đưa cổ vào nhà. Người Trúc Ly nóng hầm hập mà cổ lại co ro rên lạnh..Thử hỏị..làm sao anh có thể bỏ đị.. – Nói nghe có lý thật, nhưng sao không điện thoại cho Thanh Phúc biết để bảo em về sớm? – Anh xin lỗị..Lúc đó bối rối quá.....thật tình là anh quên...Khi Trúc Ly hạ sốt thì mẹ cô ấy về... Song Linh giật mình: – Anh bảo sao? Mẹ Trúc Ly đi du lịch cơ mà.... – Anh không biết, nhưng người đàn bà đó bước vào, thấy Trúc Ly như vậy bà hốt hoảng gọi điện cho bác sĩ...sau đó bà nói chuyện với anh...anh mới biết đó là mẹ Trúc Ly. – Rồi bác ấy giữ anh ở lại? – Không! Nói chuyện chừng nửa giờ anh vội cáo từ. Về nhà không thấy em, anh vội vã đến đây ngay đó. Song Linh, đừng có giận anh nha! Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em như thế nữạ.. Song Linh mím môi suy nghĩ. Lý do mà Đăng Khoa trình bày hoàn toàn hợp lí và cô có thể thông cảm được với anh, nhưng...những lời mẹ anh nói chợt hiện rõ trong đầu Song Linh, và cả lời chị Mỹ Anh khuyên nữạ.. Song Linh trong lúc giận dỗi đã mở miệng hứa với chị ấy rồi, giờ bỏ qua cho anh thì cũng không thể có quan hệ gì khác ngoài tình bạn... – Song Linh, sao em không nói gì hết vậy? Anh năn nỉ hết lời, lẽ nào em vẫn không thông cảm cho anh? Song Linh khẽ thở dài: – Vấn đề không phải là chuyện giận hờn nhỏ nhặt đó đâu anh Khoa. – Vậy còn chuyện gì nữa? – Mẹ anh...mẹ anh không thích em làm bạn với anh. Bác ấy đã nói thẳng, bảo em đừng hy vọng. Còn chị họ của em, sau khi biết chuyện, chị ấy cũng không tán thành em làm bạn với anh. Chị ấy không muốn em tranh giành tình cảm với Trúc Ly, dù sao cô ta cũng là em chồng chỉ...
Đăng Khoa nhăn mặt: – chỉ vì lý do đó mà không cho hai đứa quen nhau sao? Còn em...không lẽ mới nghe nói như vậy em đã muốn bỏ cuộc? Không được đâu Song Linh. Anh không thể làm theo ý của ai, dù là mẹ anh, anh cũng sẽ tranh đấu. Nhưng...mẹ anh chỉ nói thế chứ không pải ngăn cấm gì đâu, em đừng vội nản lòng. Anh không thích em bi quan như thế. – Nhưng...sự thật là em không sánh được với Trúc Ly. Cô ấy thích hợp với anh hơn. Hay là... Đăng Khoa đưa tay bịt miệng cô: – Thôi đi, đừng có nói những lời làm anh khó chịu. Nghe cho rõ đây này. Người anh thích là em, Trần Song Linh chứ không pải Trúc Ly. Hãy tin anh, em yêu. Về phần mẹ anh, anh nhất định sẽ có cách thuyết phục. – Nhưng em thì..em không thể làm chị em buồn. Em đã hứa với chỉ...sẽ không gặp anh nữa. Đăng Khoa có vẻ buồn: – Sao em có thể đối với anh như vậy hả Linh? Đang quen nhau vui vẻ, em lại vì người khác mà làm ngơ anh sao? – Đăng Khoa à, thông cảm cho em đi. Em lên đây một thân một mình, được chị họ giúp đỡ rất nhiều, em không thể chỉ nghĩ đến mình để chị em rơi vào cảnh khó xử. Vả lại, phía anh cũng có mẹ anh...Nếu như quen nhau mà gặp nhiều rắc rối như thế, em không muốn... – Song Linh! – Thôi anh về đi. Sau này anh quen với Trúc Ly cũng được. Cô ấy đẹp và có hoàn cảnh tốt hơn em. Quan trọng là...cô ấy thích anh và dám làm tất cả vì anh. – Nếu em nói vậy thì...anh cũng không còn gì để nói. Nhưng em nhất định sẽ hối hận về quyết định này. Anh đi đâỵ.. Dứt lời, Đăng Khoa quay lưng đi một mạch ra xe. Chiếc Nova lao vút đi giữa bầu trời đêm tĩnh lặng. Song Linh ngồi chống tay lên cằm, lòng trĩu nặng nỗi buồn. Mối tình vừa chớm nở đã phải kết thúc thế này sao? Thật lòng... Song Linh không muốn thế. Sống lệ thuộc người khác thật khổ tâm, không bao giờ làm theo ý mình được. Song Linh biết chị Mỹ Anh buộc cô xa Đăng Khoa vì muốn tốt cho cô, vì chị sợ cô bị Trúc Ly làm hại. Nhưng chấp nhận chia tay, Song Linh vì tự ái của mình. Cô cảm nhận được gia đình Đăng Khoa không ưng ý mối quan hệ giữa anh và cô. Thôi thì đành vậy.
Song Linh chạy bộ một mình trên suốt tuyến đường dài. Cô cố chạy thật nhanh, tập trung sức vận động để không còn nghĩ đến Đăng Khoa nhưng không hiểu sao trong đầu cô cứ ngập tràn hình ảnh anh. “Người ơi! Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm...” kỳ lạ thật! Khi mình thích ai rồi, quên khố thế sao? Buồn quá! Đã quen có Đăng Khoa bên cạnh trong mỗi buổi tập, bây giwof chạy một mình, dl thấy cô đơn làm saọ..Cô gắng sức chạy thật nhanh cho mau hết đoạn đường, mồ hôi tuôn nhễ nhại khắp cơ thể...Khi về tới trước cửa hiệu thuốc, Song Linh thở hổn hển vì mệt. Bất chợt một giọng nói vang lên hằn học bên tai cô. – Lúc này bày đặt tập thể dục nữa à? Biết yêu rồi muốn tạo dáng để quyến rũ đàn ông hả? Song Linh ngẩng phắt lên. Trúc Ly đang đứng trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực với dáng điệu ngạo nghễ. Song Linh đang mệt, nghe lời nói xỏ xiên cô nổi nóng gắt lên: – Nghe nói cô bị bệnh sắp chết mà, sao còn có thể ra đây để chờ tôi về mà kiếm chuyện vậy hả? Mắt Trúc Ly long lên sòng sọc: – Suốt đêm qua tôi không ngủ được vì tức, cô có biết không? Cô quen với bạn trai tôi từ khi nào vậy? – Sao? Đăng Khoa là bạn trai của cô à? Vậy sao ảnh không ở bên cô mà lại đến tận đây để đón tôi? Hôm qua cô không nghe ảnh giới thiệu tôi là ai sao? Trúc Ly tức run. Cô đưa tay chỉ vào mặt Song Linh, nói như quát: – Máy đừng có già hàm. Tao không đủ kiên nhẫn để tranh cãi đâu đấy. Đăng Khoa là người đàn ông tao đã chọn, và nhất quyết phải có trong đời. Mày là thứ gì mà đòi cạnh tranh với tao hả? Tao cho mày một cơ hội để rút lui, nếu mày còn muốn được ở đây để kiếm sống... – Nếu tôi không rút lui? – Mày ngon cứ làm thử. Mẹ tao sẽ đuổi cổ mày đi. Mày đừng tưởng chị Mỹ Anh sẽ bênh vực được cho mày. Tất cả những gì chị mày có, là của anh tao đó. Anh ấy là đứa con hiếu thảo, còn chị mày là một cô con dâu ngoan. Dù chị ấy không thích, nhưng vẫn bảo mày làm theo ý tao. Mày nen hiểu điều đó trước khi thất vọng... Song Linh im lặng. Về việc này thì Trúc Ly nói đúng, cô không thể so sánh với Trúc Ly, cũng như chị Mỹ Anh không thể vì cô mà làm mất lòng của mẹ chồng. Làm sao Song Linh có thể để chị bị ảnh hưởng như vậy được. Không thèm nhìn Trúc Ly, Song Linh hạ thấp giọng: – Cô về nhà đi. Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện này. – Không cần suy nghĩ gì cả. Tao muốn mày hứa chắc với tao, từ nay sẽ không gặp anh Khoa nữa. – Thực sự thì...tôi đâu có cố ý gặp ảnh, nhưng nếu ảnh tự tìm đến thì sao? Không lé cô bảo tôi đuổi ảnh? – Nếu như mày không thích, mày nhất định sẽ có cách làm cho Đăng Khoa rời xa mày. Mày thông minh lanh lợi lắm mà, đâu đến nỗi pải chờ tao dạy mày làm việc đấy. Trừ khi mày cũng muốn cặp bồ với Đăng Khoa. Song Linh nhìn thẳng vào đôi mắt đang rực lửa hờn ghen của Trúc Ly, tự nhiên tánh bướng bỉnh trỗi dậy, cô cố tình trêu tức đối phương. – Ừ, thật tình thì...tôi cũng có thích anh ấy đấy, nếu không tôi đâu có nhận lời mời của ảnh đến dự tiệc để cho cô phải tức điên lên, đến nỗi ngủ không được thế này. Nhưng...nể tình cô mới sáng sớm đã chịu khó đứng đợi cầu xin tôi, tôi sẽ không qua lại với anh ấy nữa! – Cái gì? Mày bảo ai cầu xin mày hả? Trúc Ly nóng nảy chụp cổ tay Song Linh, đúng lúc đó Đăng Khoa xuất hiện: – Trúc Ly! Chuyện gì vậy? Em buông tay cô ấy ra nào! Trúc Ly nới lỏng tay, Song Linh không nói một lời bước tới tra chìa khóa vào ổ cửa sắt, Đăng Khoa vội vã giữ tay cô. – Khoan đã! Bây giờ có Trúc Ly ở đây, chúng ta nói chuyện đi. Song Linh buông xuôi: – Tôi không có chuyện gì để nói với hai người. Anh buông tay cho tôi vào nhà thuốc nào! – Không! Nếu hôm nay chúng ta không nói rõ, anh không để em buôn bán gì đâu. Qua quán cà phê bên cạnh đi. Bên cạnh nhà thuốc Mỹ Anh là một quán cà phê bình dân không tên. Song Linh rất ngại vào quán nhưng Đăng Khoa đã kéo tay cô đến đó, Trúc Ly cũng vội vã bước theo. Ba người ngồi ở bàn ngoài cùng, Đăng Khoa gọi ba ly cà phê đá. Song Linh bực bội lên tiếng: – Muốn nói gì thì nói nhanh đi. Em bận lắm! Chủ quán mang khay cà phê đến, Đăng Khoa quậy đá đều cho cả ba người rồi mời hai cô bạn cùng uống. Hớp một ngụm cà phên, anh nói thật chầm rãi, từ tốn: – Hôm naỵ.nhân dịp có hai em, anh muốn xác định rõ tình cảm của mình. Thanh Phúc đã giới thiệu Trúc Ly cho anh quen, không ngờ anh tình cờ gặp Song Linh và dành tình cảm cho cô ấy, Hai em cũng biết, trái tim anh chỉ có một nên không thể cùng lúc chứa đựng hai hình bóng khác nhau. Anh quyết định chọn Song Linh, còn Trúc Ly xem như tình bạn. Mong Trúc Ly hiểu và thông cảm, đừng có oán trách gì Song Linh. Là do anh chủ động tỏ tình với cô ấỵ.. Trúc Ly giận tím mặt: – Đăng Khoa! Hôm qua em đã nói với anh, Song Linh... Đăng Khoa ngắt lời cô: – Anh biết, Song Linh có hoàn cảnh khác em, nhưng anh đặc biệt thích cô ấy, Trúc Ly à, em lớn rồi, biết suy nghĩ và xử sự rồi chứ? Anh hy vọng em không vì chuyện này mà làm khó dễ cho Song Linh...Hãy nên giữ với nhau tình bạn tốt đẹp, như em và anh là bạn tốt với nhaụ.. – em không thể! Đăng Khoa! Ạnh không thích em, không thương em, emđành chịu, vì em biết tình cảm không ép buộc được mà. Nhưng anh đừng bảo em làm bạn với Song Linh. Đó là chuyện không thể có được. Song Linh quay lại nhìn Trúc Ly: – Cô tưởng tôi mong làm bạn với cô sao? Đừng có nói cái giọng đo. Tôi tuy thân phận chẳng bằng ai nhưng tôi không vì thế mà cầu xin kết bạn với loại người tự cao tự đại như cô. Chúng ta là hai con người hoàn toàn khác nhau như hai thái cực, dứt khoát không có chuyện bạn bè gì ở đây.
Trúc Ly nhếch môi: – Mày hiểu được như vậy là tốt...Nhưng tao cho mày biết, mày còn dính líu với anh Đăng Khoa là sẽ không yên với tao đâu! Nói xong, cô giận dữ đứng lên bỏ ra khỏi quán nước. Song Linh cũng dợm đứng lên nhưng Đăng Khoa đã giữ chặt tay cô: – Em ngồi xuống đi. Mình còn nhiều chuyện chưa nói hết mà Linh. Song Linh ngồi trở xuống: – Anh muốn gì đây? – Đừng hỏi anh bằng giọng điệu khiêu khích như vậy, cô bé...Anh đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Anh không rời xa em đâu Song Linh: – Nhưng em không muốn tiếp tục quen anh nữa, phiền phức quá, anh có thấy không? Em không thích chuốc lấy phiền não. Đăng Khoa chép miệng: – Song Linh, anh xin lỗi. Anh k biết Trúc Ly có thành kiến sâu nặng với em như vậỵ... – Không phải lỗi của anh. Từ trước khi em gặp anh, cô ấy cũng đã ghét em rồi. Trúc Ly rất dị ứng với loại người nhà quê như em. Cũng phải thôi. Thành thị và đồng quê khác nhau xa quá...Anh đừng chọn lựa mù quáng trong tình yêu. Tỉnh mộng đi anh. Em không phải đối tượng của anh đâu, càng không giống với mẫu con dâu mà mẹ anh mong muốn. Mình kết thúc sớm đi! – Không, Song Linh. Anh thương em. Anh không bỏ cuộc đâu. Anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ... – Vấn đề không chỉ ở mẹ anh mà nó liên quan tới nhiều người lắm, trong đó có chị họ của em. Nói tóm lại, mình không thể tiếp tục quen nhau được. Dù rất khổ tâm, dù rất đau lòng, nhưng em đành chia tay anh thôi. Xin lỗi nhé...Chào anh. Dứt lời, Song Linh đứng lên rời khỏi quán. Đăng Khoa ngồi lại một mình với điếu thuốc cháy dở trên tay. Song Linh có yêu anh hay không, sao làm cao quá vậy? Anh đã từ chối thẳng thừng tình cảm của Trúc Ly để đến với cô, dù anh biết mẹ sẽ phản đốị.Vậy mà Song Linh không thông cảm chút nào, cứ nhất mực đòi chia tay anh. Cô hoàn toàn không có thiện chí đấu tranh cho tình yêu. Đăng Khoa cảm thấy thất vọng quá! Suy nghĩ đến nhức đầu, Đăng Khoa vẫn không hiểu nổi vì sao Song Linh có thể dứt khoát được với mấu người đàn ông như anh, người mà hiện tại có rát nhiều cô gái để ý...Song Linh nói lời chia tay quá dễ dàng, như vậy có pải là tình yêu không? Ngồi trầm tư một lúc lâu, Đăng Khoa tự nhủ: “Mình sẽ chờ cô ấy một thời gian. Nếu cổ suy nghĩ lại và chủ động hàn gắn, mình sẽ bỏ qua hết. Còn nếu cổ làm mặt lạ thì...coi như mình đã quen lầm, lúc đó thì nên quên là hơn.”. Một tuần rồi hai tuần lễ trôi qua, Đăng Khoa đợi mãi vẫn ko thấy Song Linh tập thể dục vào buổi sáng nữa. Cô cũng k liên lạc gì với anh mặc dù anh đã đưa số điện thoại và cả số máy nhắn cho cô. “Như vậy là đã cố tình cắt đứt rồi.” Đăng Khoa nghĩ thế và chợt thấy hối tiếc. Song Linh là một cô bé dễ thương. Ở cổ luôn luôn có một mãnh lực vô hình cuốn hút anh, làm cho anh thích nhìn, thích gặp và luôn tưởng nhớ đến. Thời gian qua cũng đủ để Đăng Khoa xác định lòng mình. Có lẽ anh yêu cô thật rồi, cho nên lòng cứ nôn nao nhớ...Đăng Khoa hối hận vì đã để phí thời gian, nếu yêu thì đừng nên tự ái vặt như thế...Phải tìm cô ấy thôị.. – Đăng Khoa! Giám đốc gọi anh đến văn phòng có việc... Cô thư ký bước vào gọi hai ba tiếng, Đăng Khoa vẫn không nghe. Đến khi cô dùng viết gõ lên mặt bàn, Đăng Khoa mới bừng tỉnh. Rời bàn làm việc, anh đi thẳng vào phòng Quốc Dũng. Quốc Dũng đang chăm chú xem lại bản kế hoạch sản xuất, nghe tiếng gõ nhẹ vào cửa, anh ngẩng lên: – Đăng Khoa hả? Cậu ngồi đi. Đăng Khoa nhìn đồng hồ rồi hỏi: – Gần tan sở cậu mới gọi cho tớ, bộ có việc gì đột xuất sao? Xếp tập hồ sơ lại, Quốc Dũng mỉm cười nhìn bạn: – Có thể thay tôi quản lý công ty vào ngày mai không? Đăng Khoa ngạc nhiên: – Cậu định đi đâu? – Luật sư Phương từ thượng hải về vào ngày mai, chuyến bay 8h. Tôi phải đến đón để gặp một người khách quan trọng. – Khách hàng của công ty hay là đối tác? – Không. Là chuyện liên quan đến hôn sự của tôi. – Người ta lại làm mối cho cậu à? Định kỳ nàỵ..lấy vợ Việt kiều hả? Quốc Dũng phì cười: – Thôi đi, đừng có đoán mò nữa. Cậu làm việc đạt hiệu quả cao nhưng phán đoán sự việc thì tệ hại. Cậu quên tớ có sẵn hôn ước rồi sao? Nếu như để người khác làm mai, thì tớ làm em rể cậu còn hơn. – Như vậy là...đã có tin tức về người con gái đó? – Ừ. Cổ ở xa và chưa lập gia đình. Có thể là ngày mai tớ đi gặp mặt... – Vậy à? Nếu vậy thì Thanh Phúc sẽ buồn lắm đấy. Nó thích cậu đó Dũng. Trước giờ nó chưa bao giờ yêu ai. – Sao cô ấy lại để ý tớ nhỉ? Xung quanh cậu có nhiều bạn lắm mà. – Nhưng nó chỉ thích cậu. Chắc tại vì cậu có tài. Quốc Dũng đùa: – Không phải đâu. Tại tớ đẹp trai đấy. Ai cũng bảo tớ giống diễn viên nổi tiếng của điện ảnh Hàn Quốc Jang Dong Gun. Em cậu chắc cũng mê anh chàng đó phải không? Đăng Khoa cười lớn: – Thôi đi, cậu đừng tự thổi phồng mình quá như thế. Thanh Phúc có bao giờ xem phim truyền hình đâu. Nó thích cậu vì đứng đắn, có cá tính riêng. Mẹ tớ cũng muốn cậu làm con rể, nhưng tớ đã nói chuyện vợ con của cậu cho mẹ nghe nên bà bỏ ý định rồi. – Vậy tại sao Thanh Phúc... – Ừ, nó bảo đó là chuyện viển vông, chỉ có trong tiểu thuyết. Nó còn cá với tớ là chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra.
Quốc Dũng gật gù: – Tớ cũng mog nó đừng xảy ra, nhưng...luật sư Phương tích cực quá, biết làm sao được. – Có lẽ ông ấy nóng lòng muốn cậu trả số tiền đã vaỵ.. – Không pải đâu. Ông ấy tốt bụng lắm. Chẳng qua muốn hoàn thành tâm nguyện của nội tớ thôi. Ổng là người được nội tớ tin tưởng tuyệt đối, xem rạ..ông ấy rất xứng đáng với lòng tin đó. Khoa à! – Ừ, cậu định sẽ lo chuyện này trong bao lâu? – Chắc cỡ khoảng 2, 3 ngày thôi. Gặp mặt nói chuyện rồi chọn ngày cưới. – Cậu dám chắc cô ấy sẽ bằng lòng? Sao cậu tự tin vậy. – Gặp tớ rồi, con nhỏ đó từ chối mới là chuyện lạ. Một bước lên mây, thành phu nhân Giám đốc, ai lại không ham? Chỉ sợ...nó xấu quá thì tội nghiệp đời trai của tớ... Nói xong Quốc Dũng phá ra cười, Đăng Khoa cũng cười theo. Một lúc sau, anh hỏi: – Nè, nói thật đi, nếu gặp phải cô nàng lọ len cậu cũng lấy chứ? – Ừ! Chắc là cưới để nhận tài sản theo di chúc, sau đó chia cho con nhỏ đó một ít để cho nó thuận tình ly hôn, thế là...tớ vừa được tài sản vừa được tự do, còn gì bằng chứ. – Nếu cô ta đeo bám cậu thì sao? – Chắc không có đâu. Có khi ...chính cổ cũng đang uất ức vì khi không bị ép lấy chông, hai tâm hồn đau thương gặp nhau thì sẽ đi đến thỏa thuận chia tay trong tiền bạc. Đăng Khoa lắc đầu cười trước tính cách khôi hài của Quốc Dũng. Bạn anh thuộc loại người thích đùa, dù cũng đang lo lắng về vấn đề hôn nhân. Chợt Quốc Dũng hỏi anh: – Đăng Khoa này, cậu với Song Linh đã làm lành chưa hả? Đăng Khoa chép miệng: – Có gì giận hờn đâu, tự cô ấy đòi bỏ tớ thôi. Hai tuần rồi còn gì. Song Linh không chạy bộ vào buổi sáng nữa nên không gặp... – Muốn gặp cổ, có thiếu gì cách. Cậu có thể trực tiếp đến hiệu thuốc tìm mà, nếu ngại thì có thể gọi điện thoạị.. – Tại sao tớ phải hạ mình như vậy chứ? Tớ có lỗi gì với cổ đâu. Cổ nghe lời bà chị, rồi lại tự ái vì Trúc Ly xúc phạm, thế là bắt tớ gánh hậu quả...Tớ không thích con gái làm cao như thế đâu. – Mình không nghĩ Song Linh làm cao, mà mình cho rằng cổ mặc cảm. Ai ở vào hoàn cảnh của cổ cũng xử sự như vậy thôi. Nếu cậu bỏ mặc cổ trong lúc này là dở lắm... Vậy cậu bảo tớ phải năn nỉ để van xin tình yêu của cổ à? Xin lỗi tớ đâu có rẻ tiền đến mức ấỵ.. Quốc Dũng nhăn mặt: – Nói gì khó nghe vậy, Đăng Khoa? Đã yêu thì đừng tự ái hão. Bày tỏ lòng mình với tình yêu, sao có thể gọi là van xin chứ? Nghe tớ đi, nếu cậu thích người ta thì nên chủ động hàn gắn. Mình là đàn ông mà, chẳng lẽ đợi con gái tìm tới hay sao? – Nhưng mà... – Không nhưng gì cả. Ngay tối nay đến gặp Song Linh đi, đừng có đợi đến khi quá muộn. cơ hội đã mất rồi thì không dễ tìm lại đâu nha. – Ừ, để tớ cố thử lần nữa xem. Quốc Dũng vỗ vai bạn: – Sau khi lo xong chuyện của mình, khi trở lại tớ hy vọng nghe tin vui vủa cậu đấy! *** Hết giờ làm việc, Đăng Khoa không về nhà mà đến thẳng nhà thuốc Mỹ Anh. Anh ngạc nhiên khi thấy người đứng bán là Mỹ Anh chứ không phải Song Linh. Hay là cô ấy đang ở nhà? Đăng Khoa định quay xe lại thì nghe tiếng Trúc Ly gọi: – Anh Khoa! Đăng Khoa bất đắc dĩ phải dừng lại chào hỏi Trúc Ly khi cô từ bên kia đường băng sang. Trên tay cô là một bịch táo. Trúc Ly mời Đăng Khoa vào hiệu thuốc nhưng anh từ chối. Nụ cười vụt tắt trên môi cô: – Em biết anh đến gặp Song Linh. Không có nó, anh thất vọng lắm phải không hả? – Song Linh có trong nhà em không? Trúc Ly nhếch môi: – Làm gì có. Mẹ em đuổi nó về quê hai ba bữa nay rồi. – Hả? – Anh kinh ngạc lắm à? Anh thích nó lắm mà, nó bị đuổi anh cũng không biết hả, vậy đâu thể gọi là tình yêu. – Nhưng tại sao bác lại đuổi Song Linh? Chắc là do em tác động hả? – Nè, anh đừng có nghĩ xấu cho em. Còn có chị Mỹ Anh đó chi, em đâu dễ ăn hiếp con nhỏ đó. Anh muốn biết thì hỏi chị nó kìa. Nói xong Trúc Ly quày quả bỏ đi. Mang bao nhiêu thắc mắc trong lòng, Đăng Khoa dắt xe đến dựng trước cửa hiệu thuốc. Mỹ Anh tỏ vẻ không vui khi gặp anh. – Cậu đến mua thuốc hả? – Không, thưa chị, em muốn gặp Song Linh. – Song Linh về quê rồi. Và sẽ không trở lại đây nữa. Cậu không nên tìm nó làm gì. Tôi nhớ không lầm thì nó đã chia tay cậu, sao cậu còn đến đây? Mặc dù không được Mỹ Anh mời, Đăng Khoa vẫn bước vào bên trong quầy thuốc và đứng đối diện cô. – Sao chị lại muốn Song Linh xa em vậy? – chuyện đó cậu tự biết, hỏi tôi làm gì. – Em không biết, và không sao hiểu nổi, chị cho em lời giải thích đi. – Bộ cậu không biết Song Linh và Trúc Ly có quan hệ gì sao? Cả hai đều là em tôi, bên chồng, bên vợ, vì vậy hai đứa không thể quen cùng một bạn trai. – Em chỉ quen với Song Linh thôi, còn Trúc Ly thì..tình cảm đó chỉ ở về phía cổ. Như vậy sao chị nỡ bảo Song Linh rời xa em? Mỹ Anh đáp một cách thẳng thắn: – Quen với cậu, Song Linh gặp rất nhiều chuyện rắc rối, làm ảnh hưởng cả cuộc sống yên lành của tôi. Tôi đưa nó lên đây làm việc, không phải để tìm kiếm tình yêu. Câu buông tha nó đi, vì cậu mà nó bị đuổi đấy. Đăng Khoa kêu lên đầy kinh ngạc: – Vì em ư? Chị không đùa đấy chứ, chị Anh? – Đùa? Cậu nhìn mặt tôi coi có giống đùa không? – Nhưng..nhưng tại sao lại vì em chứ? – Trúc Ly nói với mẹ chồng tôi là Song Linh quyến rũ bạn trai nó, bà ấy đề nghị tôi đưa Song Linh trở về Bình Dương. Tôi không đồng ý, xin với mẹ chồng rằng Song Linh sẽ ở luôn tại hiệu thuốc. Thế là...vào cái hôm con bé về thu dọn đồ đạc, mẹ chồng tôi kêu mất chiếc lắc vàng bà bỏ quên trong nhà tắm. Không hiểu sao nó lại nằm gọn trong túi xách của Song Linh. Cậu hiểu việc gì đã xảy ra rồi chứ?
Đăng Khoa bàng hoàng. Anh không ngờ sự việc lại có diễn biến xấu như vậy. Tội nghiệp Song Linh. Chắc cô đã phải khóc nhiều vì oan ức. Nhưng tại sao đi mà không từ biệt anh, dù chỉ một lời. Đăng Khoa có ý trách Mỹ Anh: – Chị biết rõ Song Linh bị người ta vu không, vậy mà hị còn để cổ đi sao? Tại sao chị không bênh vực cổ? chị sống hết lòng với gia đình chồng đến mức hy sinh cả danh dự em gái mình sao? Mỹ Anh giận dữ nhìn Đăng Khoa: – Cậu biết gì mà nói? Song Linh là em con dì tôi, không lẽ tôi làm ngơ để người ta ăn hiếp nó à? Là nó tự bỏ đi đấy. Tôi giữ thế nào cũng không xong. Nó tự ái vì bị xúc phạm nên không ở lại nữa. Cậu biết tôi tốn kém bao nhiêu cho nó hay không? Cuối cùng thì chẳng được gì cả. Thôi thì để nó về quê cho xong. Nghĩ lại, tôi thấy giận cậu lắm, nếu em tôi đừng quen cậu thì nó sẽ không đến nỗi này đâụ.. – chị cho em xin địa chỉ đi. Em sẽ lên đó tìm Song Linh... – Thôi, thôi, tôi xin cậu, để nó được yên thân. Cậu quen Trúc Ly đi, Song Linh rồi cũng sẽ lấy chồng và ở luôn trên đó... – em sẽ cưới Song Linh. Chị đừng lo. Em không làm liên lụy chị đâu. Em thật lòng muốn tìm hiểu cô ấy. Gia đình của Trúc Ly không thể ngăn cản được chuyện này. Chị làm ơn cho xin địa chỉ.... – Cậu nói thật lòng chứ? – nếu cần em thề cho chị tin. – Thôi khỏi, tôi tin người chứ không tin lời thề. Nếu cậu thương Song Linh đến thế thì tôi cũng không ngăn cản – Nhưng để tôi hỏi ý nó trước đã, xem nó có còn tình cảm với cậu không? Ở trên đó nó còn ngoại và một người cậu, tôi không dám tùy tiện đưa địa chỉ cho cậu đâu. – Vậy chị làm ơn liên lạc sớm với Song Linh nhé. Em nhớ cô ấy lắm và rất mong nối lại cuộc tình. Xin chị giúp em! Tình cảm của Đăng Khoa làm Mỹ Anh ít nhiều cũng có sự cảm thông và rung động. Cô gật đầu hứa: – Tôi sẽ cố hết sức. Thôi cậu về đi, và đừng nói gì với Trúc Ly. Cậu cũng biết đó, tôi vẫn còn là con dâu người ta. Mẹ chồng tôi cưng cô con gái út như vàng. Tôi không muốn bị đay nghiến vì chuyện ba người nữạ.. – Em biết rồi. Xin phép chị em về... Trên đường về, Đăng Khoa nghĩ ngợi nhiều. Anh không ngờ gia đình Trúc Ly lại cư xử thiếu công bằng với Song Linh như thế. Tự nhiên anh thấy bực và có chút ác cảm với Trúc Ly. Đăng Khoa nôn nao chờ tin tức Song Linh. Anh tin rằng cô vẫn nghĩ đến anh như anh luôn nghĩ về cô vậỵ.. – Anh hai à, sao hổm rày em không thấy anh Dũng đến chơi? Cũng chẳng nghe anh gọi điện thoại cho anh như lúc trước. Dạo này anh ấy bận lắm sao? Buông tờ báo đang cầm trên tay, Đăng Khoa ngước nhìn cô em gái tội nghiệp. Tự dưng anh nghe thương Thanh Phúc vô cùng. “Sao nó cứ ôm ấp mảnh tình yêu vô vọng nhỉ? Con nhỏ nàỵ...Phải làm cho nó tỉnh mộng thôị..” Nghĩ vậy, Đăng Khoa làm ra vẻ vô tư: – Ừ, Quốc Dũng đang chuẩn bị đám cưới nên vô cùng bận rộn. Công việc ở công ty, anh ta giao thác cho mình anh, còn anh ta thì lăng xăng lo chuẩn bị lễ ra mắt bên nhà gáị.. Thanh Phúc bàng hoàng đến độ đánh rớt cả túi nước trên tay, đăng khoa vội cầm nên, thay cô tưới hết mấy luống hoa còn lại. Thanh phúc bước theo anh, giọng cô mất bình tĩnh hẳn đi. – Anh...anh nói anh Dũng sắp cướị..cưới vợ thật sao? Sao nói là....ảnh chưa có người yêu? Đăng khoa đáp tỉnh bơ: – Người yêu chưa có nhưng cô vợ hứa hôn thì đã tìm được rồi. Nghe nói là rất đẹp. Công ty đang chuẩn bị hùn tiền mua quà cưới cho tổng giám đốc đây. Thanh phúc ngồi bệt xuống bãi cỏ, trông cô bây giờ như kẻ mất hồn. – Đã tìm thấy rồi sao? Vậy là...vậy là họ sẽ làm đám cưới? Đăng khoa kéo cầu dao tắt nước. Anh ném ống cao su ra xa rồi đến ngồi bên cạnh em gái mình, nhẹ nhàng an ủi: – Thanh Phúc à, quên quốc dũng đi em. Cho dù quốc dũng không tìm gặp cô Mưa, em cũng chẳng có hy vọng để làm bạn gái cậu ta. Em không hợp với tính cách của người đàn ông như Dũng đâu, quên đi Phúc ạ... – Anh hai. Thanh phúc gục khóc trên vai anh. Lần đầu tiên cô thấy thích một người đàn ông, lần đầu biết cảm giác nhớ thương – mong đợi, nhưng hỡi ôị...người ấy quá xa tầm tay với, và hoàn toàn không nghĩ gì đến cô. Em gái ư? Đó chỉ là một cách từ chối tế nhị. Thanh phúc muốn quên anh, nhưng mà...quên một người cũng chẳng dễ chút nào. – Anh hai à, nói cho em biết đi, vì sao anh Dũng không thể lấy một người như em, lại có thể đồng ý trước một cuộc hôn nhân kỳ quặc đến thế? Sao ảnh lại có thể lấy một người chưa quen biết bao giờ?
Đăng khoa vỗ vai em gái: – quốc dũng nào có muốn thế đâu. Hoàn cảnh bắt buộc thôi. Người vợ đó do ông bà nội chọn, và đám cưới có liên quan đến vấn đề di sản... – Nhà cô đógiàu lắm hả anh? – Không. Nếu cô ta giàu thì chắc quốc dũng sẽ không đồng ý cưới. Tánh cậu ấy không thích lệ thuộc đàn bà. – Vậy thì tại sao chứ? – Anh ấy là cháu đích tôn của một dòng họ, việc thừa kế di sản đúng ra là chuyện đương nhiên, nhưng theo di chúc thì...quốc dũng chỉ được toàn quyền sử dụng số tài sản đó khi cậu ta làm đám cưới với người đã được chọn sẵn. – số tài sản đó lớn lắm hả? – Ừ! Chỉ cần có một phần ba số đó là quốc dũng đã có thể thành lập công ty. Hiện tại thì anh ấy hoạt động kinh doanh bằng số tiền vay của luật sư Phương. Nếu kết hôn, quốc dũng sẽ thừa sức hoàn trả cả vốn lẫn lời lại còn có thể mở rộng vòng vốn hoạt động nữạ..Nói chung hắn rất có tương lai. Thanh phúc gạt nước mắt: – Vậy thì...em cũng không nên buồn. Nếu là em, chắc em cũng làm thế. Đàn ông coi sự nghiệp là trọng, phải không anh? – Ừ! – Chỉ mong sao anh ấy sống hạnh phúc. Anh hai à, có bao giờ tình yêu đến sau hôn nhân không hả? – Có chứ, nếu như người ta hiểu nhau và thông cảm cho nhau. Nhưng anh sợ quốc dũng không đạt được điều đó, vì vợ cậu ta là gái nhà quệ..nếu so sánh thì ...đúng là đôi đũa lệch... – Vậy còn anh thì sao? Anh đem lòng yêu nhỏ song linh, nó cũng là gái nhà quê vậy? – song linh thì khác, cô ta ở Bình Dương chớ có đâu xa, lại từng là sinh viên đại học. Em gặp cổ thì cũng biết rồi mà. Song linh vừa xinh đẹp lại vừa thông minh... Thanh phúc gượng cười nhìn anh: – Thôi đi, đừng tâng bốc người yêu như thế, em khó chịu lắm đấy. Nghe trúc ly nói cô ta bị mẹ nó đuổi rồi mà...Anh nên dừng lại ở đây đi anh ạ. Mẹ cũng không thích cổ lắm đâu. Anh quen với trúc ly sẽ tốt hơn đấỵ.. Đăng khoa lắc đầu: – Người ích kỷ và sống thủ đoạn như trúc ly anh không thích đâu em, dù cô ta đẹp và giàu có. Anh sẽ đi Song Bé tìm song linh. Em bảo trúc ly bỏ ý định quen với anh đi. Trước sau gì anh cũng cưới song linh làm vợ. – Hả? Thanh phúc tỏ vẻ sửng sốt: – Anh hỏi ý mẹ chưa mà đã có ý này? Em biết chắc mẹ sẽ phản đối. Lai lịch của song linh ra sao, trúc ly nói hết với mẹ rồi. – Lai lịch cổ như thế nào hả? Mồ côi và sống ở tỉnh thì không thể được à? – Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Quan trọng nhất là mẹ và cậu cô ấy đều bị thần kinh. Mẹ rất sợ chuyện đó. – Cái gì? – Lần này chính đăng khoa ngạc nhiên nhìn em gáo – Em vừa nói gì vậy? Thanh phúc cũng ngạc nhiên không kém gì anh: – Thế...anh không biết dòng họ bên ngoại của song linh có nguồn gốc tâm thần sao hả? cô ta không nói rõ chuyện đó với anh à? Ngay cả dì Hai cổ, là mẹ của chị dâu trúc ly, cũng hơị..bất bình thường đấy, nhưng ở dạng nhẹ thôi, chị mỹ anh mặc cảm chuyện này lắm.. Đăng khoa hơi bất ngờ trước nguồn tin vừa nhận được từ em gái. – Sao em biết chuyện này? – trúc ly nói, nhưng anh đừng nghĩ rằng cô ta bịa đặt, mẹ đã hỏi dì Cẩm và biết sự thật rồi. Thôi anh đừng tính chuyện quen song linh nữạ..anh thử tìm hiểu trúc ly xem sao. – Anh đã bảo là không hợp được với trúc ly mà, sao em cứ nhì nhằng mãi thế? Cho dù anh không còn gì với song linh thì anh cũng không tiến tới với trúc ly đâu, em bảo cổ đừng nuôi hy vọng nữa. Nói xong, đăng khoa đứng lên bỏ vào nhà. Thanh phúc ngơ ngác nhìn theo anh. “Sao anh ấy có vẻ ghét trúc ly vậy nhỉ? Cô ta hơi dữ dằn một chút, nhưng lại rất thích ảnh kia mà! Không lẽ ảnh chỉ yêu mình song linh thôi? Vẻ mặt vừa rồi của ảnh dường nhự..rất thất vọng. Cầu mong cho ảnh quên song linh. Cô ta cũng dễ mến, nhưng mình không về phe cổ được, trúc ly là bạn mình mà. Nếu nó làm chị dâu thì mình thích hơn...”
Song linh mở to mắt nhìn bà Tư Vân, cô cứ tưởng mình vừa mới nghe xong câu chuyện cổ tích. Lấy chồng theo di thư của người quá cố ư? Nghe cứ như mơ. Vậy là hôn nhân của đời cô đã được định sẵn, nhưng mà...người đàn ông đó ở đâu ra? Anh ta có bệnh tật gì không, hay là thần kinh có vấn đề, tại sao có trình độ học thức cao như vậy mà lại chấp nhận đi hỏi cưới con gái miệt vườn như cô chứ? Thấy song linh cứ ngồi thừ ra, bà Tư Vân khẽ nhắc: – Nãy giờ con nghe ngoại nói gì không Mưa? Đi thay quần áo rồi sửa soạn coi được một chút đi, 10h bên đàng trai họ tới đây coi mắt con đó. – Ngoại có chắc là con người đó bình thường hay không? Thân thể và thần kinh ...không có vấn đề chứ? Bà Tư Vân trợn mắt: – Thần kinh con mới là có vấn đề. Cậu ấy ghé hồi chiều hôm qua, ngoại thấy mặt rồi. Không ngờ anh Quốc Bảo lại có đứa cháu nội tuyệt vời như thế. Thằng nhỏ bảnh trai lắm, lại là giám đốc một công ty lớn ở SG. Lần này con đúng là “chuột sa hũ nếp” đó Mưa à....làm vợ một chàng trai có tài như thế, con khỏi phải lo gì cho tương lai. Như vậy ngoại có chết cũng yên lòng nhắm mắt... Song linh thở dài: – Nhưng ocn không muốn lấy chồng theo kiểu đó ngoại ơi. Con không ham giàu, cũng chẳng thích đẹp trai, con chỉ cần người đàn ông hiểu con, yêu con thật sự... – Nhưng con đâu đã có người nào đâu! Thôi thì ưng làm vợ người ta, cứ ngoan ngoãn làm tròn bổn phận thì sẽ được chồng thương chứ đâu có gì là khó. – Chỉ sợ là con không thương được anh ta. Bà Tư Vân cười: – Chưa gặp thì nói nghe kiêu hãnh vậy đó, ngoại bảo đảm với con, thấy mặt nó con sẽ thích liền. Thằng nhỏ đẹp trai lắm, mặt mày sáng mã, dáng dấp thư sinh lại nói năng lễ độ... Tại vì nó hiếu thảo mới nghe theo lời ông nội đi tìm cưới đứa con gái miệt vườn như con chứ ngoại bảo đảm đàn ông đẹp, có tài như nó con gái theo hàng khốị.Thôi, đi thay quần áo đi rồi chuẩn bị nước nôi tiếp đãi người tạ..Đừng nghĩ ngợi gì cả. Ngoại không chọn đường xấu cho con cháu đi đâu! Song linh uể oải đứng lên đi vào phòng. Thật tình cô không có chút hứng thú nào đối với chuyện cưới hỏi, mặc dù đã được ngoại phân tích cặn kẽ rằng người con trai đó là cháu nội đích tôn của ông Đặng Đình Quốc Bảo, bạn rất thân với ông ngoại cô. Chuyện ông Bảo chọn cô làm cháu dâu, bà hoàn toàn không biết, chưa bao giờ bà nghe chồng nói về điều ấy với mình. 10 năm trước, ông ngoại cô và ông Quốc Bảo đi dự đám hỏi con trai người bạn, trên đường về bị lật ghe, 12 người chỉ cứu được có 7, năm người bị nước cuốn trôi trong đó có ông ngoại cô và ông Quốc Bảo. Họ chết đi mang theo cả bí mật về những lời hứa với nhau, về cuộc hôn nhân của hai đứa cháu sau nàỵ..Sau đó vì sinh kế, bà và cậu cháu song linh đã lưu lạc nhiều nơi trước khi về định cư trên mảnh vườn của tổ tiên dòng họ....Ngần ấy năm trời, cuộc sống cứ bình lặng trôi đị..Đùng một cái, ông Nguyên Phương – luật sư thân tín của ông Bảo xuất hiện, đưa cho bà xem tấm ảnh của song linh hồi nhỏ và đọc chúc thư của người bạn quá cố. Đi với luật sư Phương còn có một thanh niên cao ráo đẹp trai và cả người làm chứng đã cao tuổi là ông Vọng. Họ thừa nhận đứa cháu ngoại của bà, con bé Mưa, được chỉ định làm cháu dâu của dòng họ Đặng Đình. Qua cách nói của ngoại, song linh biết trong lòng bà vui lắm, bà rất mong cô có được tấm chồng tử tế để sau này nương nhờ tùng quân. Bà mừng đến chảy cả nước mắt, ôm chặt cô vào lòng “Con sắp được đổi đời rồi Mưa ơi!” son linh không nỡ làm cho ngoại thất vọng. Cô nghĩ đến đăng khoa, đến tình yêu không thành và những lời nhạo báng của mẹ con trúc ly. Chắc chắn lấy chồng thôi. Tình đầu đã tan vỡ, cô còn gì hoài vọng, ngóng trông. Cuộc tình nửa vời đó đã làm khổ cả chị mỹ anh, đã khiến cô bị người ta vu oan và sỉ nhục. mà lỗi nào phải tại cô đâu. Nếu biết trước đăng khoa từng quen với trúc ly, cô đâu làm bạn với anh ta để rồi xảy ra quá nhiều chuyện như vậy chứ? Cô đã đi như trốn chạy, không kịp gặp đăng khoa lần cuối để nói câu giã từ. Chắc anh buồn, và giận cô nhiều lắm. Suy cho cùng...đăng khoa không có lỗi gì để cô phải chia tay. Anh đã yêu cô và sẵn sàng đứng về phía cô mà! Nhưng .... Trúc ly nói đúng, còn dính líu quan hệ với anh, song linh sẽ còn gặp nhiều phiền toái dài dài. Anh rể cô – Đình Uy – đã vì mẹ và em gái mà cằn nhằn chị mỹ anh suốt, vợ chồng họ lục đục vì cô. Song linh còn nhớ...hôm bà Quỳnh Như vu khống cô ăn cắp chiếc lắc, chị mỹ anh vì bênh vực cô đã cãi với mẹ chồng để rồi bị Đình Uy tát tai hai cáị.. song linh không thể chịu đựng nổi khi thấy cảnh đó, cô vội vàng khăn gói về quệ..chỉ có sự ra đi của cô mới giải quyết được mọi chuyện. Hôm cô đi, chị mỹ anh khóc thật nhiều. Cô nghĩ thương chị quá nhưng không có cách nào ở lạị..Từ hôm về đây, đêm nào cô cũng khóc, đêm nào cô cũng đành phải chịu, tự nhủ lòng mình thôi quên đi. Bây giờ....định mệnh lại mang cho cô một người chồng xa lạ, cuộc đời cô sắp bước sang trang mới rồị.. song linh rất muốn từ chối cuộc gặp mặt này, nhưng...nhìn ngoại như vậỵ..cô không biết làm sao mở miệng...Luật sư Phương nào đó đã hứa với ngoại cô sau khi cô đám cưới, ông sẽ bảo chồng cô đưa cậu cô về SG chữa bệnh. Ông có đứa cháu gọi bằng bác là bác sĩ chuyện khoa thần kinh làm việc tại bệnh viện trung tâm đã chưa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân tâm thần dạng nhẹ... Cậu Út cô cũng không pải tâm thần gì, chỉ hơi ngơ ngẩn một chút thôi.
Thay quần áo xong, song linh chỉ rửa mặt và chải sơ lại đầu tóc. Cô không trang điểm vì không muốn tạo cho bên đàng trai cái cảm giác cô mong đợi giây phút này từ lâu. Không biết các cô khác thì sao chứ song linh thì...chẳng có chút hứng thú nào, mặc dù biết chồng sắp cười mình là một người giàu có, địa vị xã hội cao. Nhất định anh ta phải có một khiếm khuyết nào đó nên mới ưng thuận cuộc hôn nhân kỳ quặc thế này. Và rồi cô sẽ trở thành nạn nhân thôị.. song linh khẽ thở dài. Nghĩ ngợi gì nữa chứ? Giấc mộng lên thành phố tự lập đã tiêu tan theo mây khói mất rồi, cả cuộc tình vừa mới chớm nở cũng vỡ tan, ngoại thì không thể sống đời với cô mãị.. song linh có trách nhiệm phải lo cho cậu của mình. Ở cái nơi xa vắng này, ai sẽ giúp cô đây? Thôi thì ngoan ngoãn về làm vợ người ta, biết đâu gặp người tốt, cậu cô sẽ có cơ hội lành bệnh và bắt đầu lại cuộc sống mớị..? đăng khoa! Xin lỗi anh! Cứ coi như hai đứa mình có duyên không có nợ là xong. – Mưạ..Mưạ.. Hùng Danh bước vào làm song linh giật bắn người. – Trời ơị.. Cậu! Làm con hết hồn à. Cậu đi đâu từ nãy giờ vậy? – Banh...đá banh... Rồi cậu Danh chỉ tay ra phía ngoài: – Mưa! Má gọi Mưa. Song linh khẽ gật đầu: – Hiểu rồi! Ngoại kêu con ra đó chứ gì? Cậu à, cậu ra nhà sau ngủ một giấc đị..Trời nắng lắm, đừng đi ra ngoài nữạ.. Hùng Danh cười hì hì rồi lầm lũi đi ra cửa sau. Nhìn cậu, song linh nghe thương quá! Không ngờ...mãnh lực tình yêu có thể làm con người hóa điên. Cậu cô đã từng yêu và sắp kết hôn. Cô bạn gái chết trước ngày cưới, thế là từ đó cậu đâm ra ngơ ngẩn...Ảnh hưởng của tình yêu ghê gớm đến vậy sao? Song linh chợt rùng mình... – Mưa ơi! Mang trà ra đi con! Tiếng bà ngoại từ nhà trước vọng vào. Vậy là những vị khách đường xa đã tới. song linh đi xuống bếp. Cô pha ấm trà lài mang lên. Đôi mắt cô chỉ nhìn xuống đất như đếm bước chân mình. Cô không hay chàng trai trẻ đang nhìn cô sửng sốt. Bà Tư Vân nghĩ anh chàng đang ngẩn ngơ trước sắc đẹp của cô gái tỉnh nên khẽ mỉm cười giới thiệu: – Cháu ngoại của tôi đó, con bé Mưa mà cậu muốn tìm đây. Mưa à, chào khách đi con. Đây là ông Phương, luật sư đứng ra lo hôn sự cho các con. Đây là chú Vọng, bạn làm ăn hồi trước với ông ngoại và cũng là nhân chưng vụ này, còn đây là người sẽ cưới con, cậu ấy là... – Anh Dũng! Song linh kêu lên kinh ngạc. quốc dũng cũng sững sờ nhìn cô. Thật là...không thể tưởng tượng nổi. Tại sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến thế này? Thì rạ..thì rạ..người sắp cưới cô là quốc dũng, tổng giám đốc công ty mà đăng khoa đang làm việc...Anh lại là bạn đăng khoa và biết rõ mối quan hệ của cộ.. quốc dũng nhìn song linh ròi lắc đầu cười: – Không ngờ cô Mưa đó lại là em. Sao ông trời khéo trêu người thế? Bà Tư Vân hết nhìn quốc dũng rồi lại nhìn song linh, nét mặt ngẩn ngơ: – Hai đứa biết nhau hả? Song linh không biết giải thích sao với ngoại, may thay quốc dũng đã lên tiếng trả lời thay cô: – song linh có người bạn làm chung chỗ với cháu nên quen bà ạ! Bà Tư Vân gật gù: – Vậy thì tốt quá rồi. Quen biết trước lại càng thuận lợi hơn cho việc đám cưới. Mưa à, con đã gặp cậu Dũng rồi, chắc không có gì đáng phàn nàn chứ? Chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt phải không? song linh đưa mắt nhìn quốc dũng như cầu cứu, không hẹn mà cả hai đều cùng lúc nghĩ đến đăng khoa. Quốc dũng nhỏ nhẹ: – Thưa ngoại, con xin phép gặp riêng Mưa một chút được không ạ? Bà Tư Vân gật đầu ngay không chút đắn đo. – Ừ! Hai đứa nói chuyện đi. Trước khi cưới cũng cần phải hiểu nhau một chút... Rồi bà quay sang mời ông Vọng và luật sư Phương: – Mời hai vị sang phòng kế bên, chúng ta sẽ bàn chuyện...
Khi ba người lớn tuổi đã lần lượt rời khỏi phòng khách, quốc dũng mới nhỏ giọng hỏi song linh: – chuyện em và đăng khoa thế nào rồi? Song linh buồn buồn: – Tụi em chia tay rồi, quốc dũng à, anh sẽ cưới em chứ? – Cưới người yêu của bạn mình ư? Em coi anh là hạng người gì? Trước đó anh không biết người con gái tên Mưa là em, anh chỉ định thực hiện đúng chúc thư của nôi, nhưng bây giờ thì khác rồi. Em làm lành với đăng khoa đi, đừng bận tâm về cái đám cưới này. Sẽ không xảy ra đâu Linh ạ. – Có nghĩa là...anh tự hủy hôn ước với em? – Hôm ước gì chứ? Đó chỉ là ý định riêng của nội anh thôi, ngay cả bà ngoại em còn không biết trước mà. Không nhất thiết phải làm đám cưới với anh đâu Linh. Nếu em yêu đăng khoa thì nên đến với cậu ấỵ.. Song linh lắc đầu buồn bã: – Không được đâu, anh Dũng. Tình cảm giữa em với đăng khoa gặp trở ngại rồi. – anh biết, đăng khoa có nói với anh, cậu ấy cũng rất buồn...nhưng theo anh thì cả hai người đều quá tiêu cực. Nếu thật sự yêu nhau thì nhất đinh phải tìm cách vượt qua. Tình yêu gì mà vừa gặp có chút xíu trở ngại đã buông xuôi như thế? Em nhìn rõ lại lòng mình đi. Em yêu đăng khoa chứ? – Em.. Song linh chỉ gật đầu không đáp. Quốc dũng nhướng mày: – Hãy cho đăng khoa một cơ hội nếu cậu ấy không thể nào quên em... – Còn chuyện đám cướị.. – Đó là vấn đề của anh. Tự anh sẽ tìm cách giải quyết. Em không cần bận tâm. – Nhưng ngoại em và ông luật sư đó... Quốc dũng nhăn mặt: – Đã bảo em đừng nên lo lắng gì mà. Đám cưới sẽ không diễn ra đâu, chỉ trừ phi em cũng muốn lấy anh. Sao? Cô Mưa thích làm vợ anh chứ? – Em chỉ muốn kết hôn với người mình yêu. – Vậy thì được rồi. Người em yêu cũng đang đợichờ và mong nhớ em kìa! Hai người quay lại với nhau đi, đừng để bị người khác tác động. Hạnh phúc là của mình, mình phải biết đấu tranh giành lấy chứ em. Song linh tỏ vẻ ái ngại: – Anh chắc chắn sẽ không gặp nhiều phiền phức gì nếu em từ chối chứ? – Không! Đâu có gì? – Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều. Em cứ tưởng mình sẽ không còn cơ hội hàn gắn tình cảm với đăng khoa nữa chứ. Anh Dũng nè! Anh có về thành phố thì nhắn đăng khoa lên em nhé. Nếu ảnh đến, em sẽ không làm ảnh buồn đâu. Quốc dũng gật đầu: – Ừ! Được rồi! Anh nhất định sẽ báo lại tin mừng này cho đăng khoa biết. Nếu hai người thành đôi, phải hậu tạ cho anh xứng đáng đó nhạ.. Câu chuyện giữa hai người bị gián đoạn vì bà Tư Vân, luật sư Phương và ông Vọng đang từ phòng trong đi rạ.. Bà Tư Vân vui vẻ hỏi: – Sao? Hai đứa nói chuyện xong chưa? Ngoại đã bàn với luật sư Phương rồi, hai tháng nữa, đúng vào ngày 24 âm lịch sẽ tổ chức cưới. Bác Vọng sẽ đại diện làm chủ hôn cho nhà gái, dù sao thì đàn ông nói chuyện dễ hơn... – Ngoại à... Song linh vừa mở lời thì quốc dũng đã nhanh miệng chặn ngang: – Thưa ngoại, con với em Mưa cũng đã bàn bạc với nhau rồi. Mưa sẽ thưa lại với ngoại sau Bây giờ con xin phép về ạ... – Có gì thì nói đi chứ sao lại ngại hả cháu? Trưa nay ở lại ăn cơm với ngoại đi. Chúng ta sẽ ngồi lại một bàn và nói rõ những nghi thức cưới xin, hai đứa đã từng biết nhau rồi thì cũng đâu có gì mà mắc cỡ... Song linh nói tay bà Tư Vân: – Anh Dũng có việc quan trọng ở công ty, không thể vắng mặt được vào buổi họp trưa nay đâu ngoại. Ngoại cứ để anh ấy cùng các bác ra về, con sẽ nói chuyện với ngoại sau ạ... Luật sư Phương ngạc nhiên nhìn quốc dũng: – Sao cậu không ở lại như dự định? Cậu vẫn còn ngày phép kia mà? Chẳng lẽ mới hai bữa mà công ty lại xảy ra chuyện... Quốc dũng khều tay ông: – Về thôi chú ơi! Ta vừa đi vừa nói sau vậy. Cháu xin lỗi, có một chút thay đổi vào giờ chót.... Ông Vọng đưa ý kiến: – Anh Phương, chị Vân, tôi nghĩ mình cũng không cần gấp, nên làm theo ý bọn trẻ đi. Chuyện hôn nhân đại sự mà, để thong thả rồi tính đi. Chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Luật sư Phương nghe theo ý kiến của ông Vọng, cả hai chào từ biệt và Tư Vân. Quốc dũng cũng vẫy tay, nheo mắt với song linh rồi đi theo hai ông chú ra xẹ.. song linh đứng nhìn theo cho đến khi cảm nhận được bàn tay nóng ấm của bà ngoại đặt lên vai mình, cô mới quay qua nhoẻn miệng cười. Bà Tư Vân đắc ý: – Thế nào hả? Bị cái mã đẹp trai của quốc dũng hớp hồn rồi phải không? Có còn nói là không chịu không hả? Song linh nói một cách nghiêm chỉnh: – Vừa rồi tụi con đã nói rõ với nhau rồi đó ngoại.Thật sự là...con và anh Dũng không thể nào tiến tới hôn nhân. – Hả, cái gì? Con...con từ chối cậu ấy hả? – Không phải đâu bà ngoại. Đây là sự thỏa thuận của cả hai bên. Để con nói cho ngoại hiểu nhé. Thời gian lên thành phố sống với chị mỹ anh, con có quen một bạn trai, anh ấy rất mến con và con cũng thích ảnh. Ảnh là bạn của quốc dũng, và là phó giám đốc trong công ty anh Dũng luôn. Chính ảnh đã giới thiệu con là bạn gái ảnh cho anh Dũng biết, anh Dũng bảo tụi con rất đẹp đôi. Bây giờ...gặp lại nhau trong tình huống thế này, anh Dũng hiểu lòng con nên đã đồng ý bỏ đám cướị.. Bà Tư Vân ngỡ ngàng: – Có chuyện hy hữu này nữa sao? Và con quen với bạn cậu ấy nên cậu ấy không cưới con nữa? – Anh ấy chỉ muốn con hạnh phúc thôi mà. Dù gì thì người con yêu cũng là bạn ảnh/ – Ngoại không bằng lòng cách xử sự như thế đâu. – Ngoại! – Mưa à, tuy ngoại đã già rồi, k còn thích hợp với những tư tưởng của thanh niên tụi con, cũng không biết tụi con đã quan hệ thế nào, nhưng trong mắt của ngoại, k có người đàn ông nào bằng quốc dũng cả. – Ngoại chưa thấy bạn trai của con thì làm sao ngoại biết là không bằng chứ? Anh ấỵ..anh ấy chỉ k giàu bằng quốc dũng thôi, còn những mặt khác thì k hề thua kém. – Có lẽ con yêu cậu ta quá nên nói vậy, chứ làm gì có chuyện hai người đàn ông tài năng và ngoại hình ngang nhau cùng đến với con. Hơn nữa, quốc dũng không còn cha mẹ gì, con khỏi phải làm dâu cực nhọc. Lấy chồng có địa vị và sống một cuộc sống tự do nhàn nhã, đó là cái phước của con, k phải cô gái nào cũng gặp được đâu. – Dạ, con biết rõ điều đó thưa ngoại. Nhưng con e rằng con không có phước được hưởng cuộc sống như vậy. Thôi thì xin ngoại thương con, cho phép con được tự do chọn bạn đời. Bạn anh Dũng cũng là người tốt, gia đình khá giả. Anh ấy sẽ cưới con, quốc dũng cũng đồng ý như vậy rồi. Vậy là con cũng sẽ lấy chồng, cũng đám cưới năm nay, chỉ có điều là thay đổi chú rể mà thôi. – quốc dũng cũng chấp nhận theo yêu cầu của con à? – Vâng. – Thế...con có chắc là người đàn ông con yêu cũng sẽ lo cho con cuộc sống đầy đủ như quốc dũng không? Cậu ấy có rộng rãi với gia đình vợ không? Và kinh tế độc lập hay còn phụ thuộc gia đình? – Dạ, anh ấy sống chung với mẹ và em gái nhưng đã có việc làm với mức lương ổn định rồi. Anh ấy tốt với con lắm ngoại. Ngoại thương con, ngoại bằng lòng đi nha. Bà Tư Vân im lặng suy nghĩ. Có nhiều việc xảy đến bất ngờ khiến bà không thể quyết định ngay được. Song linh – đứa cháu mồ côi đáng thương của bà được chị em bạn dì đưa về thành phố để đào tạo thành nhân viên hiệu thuốc, bà mong muốn song linh có cuộc ống khác hơn bây giờ, tương lai tốt đẹp hơn...Rồi bỗng dưng phép lạ xuất hiện, một luật sư danh tiếng dưa đến nhà bà vị giám đốc trẻ tuổi đẹp trai, gương mặt phúc hậu, nói là đang tìm để cưới con bé Mưa theo di thư của dòng họ Đặng. Bà Vân mưng như bắt được vàng. Đùng một cái, cháu bà nói đã có người yêu và từ chối đám cưới với sự đồng ý của vị hôn phu. Thật lòng mà nói thì...dù chưa biết mặt bạn trai của song linh, chưa hiểu tí gì về hoàn cảnh chàng trai đó, nhưng bà Tư Vân lại thích quốc dũng hơn, “dễ thương” đã chiếm chọn cảm tình của bà ngay lần đầu gặp mặt. Nghe song linh từ chối, bà thấy tiếc cho cô, nhưng chính quốc dũng cũng ra mặt ủng hộ mối tình của song linh với bạn mình, song linh lại khẩn khoản yêu cầu bà để cô trọn ước nguyện – bà lại rat thương yêu đứa cháu bất hạnh này, biết làm sao được đây? Thôi thì...con người ta ai cũng có số, sướng nhờ khổ chịụ..cháu bà đã quyết định chọn một bến đỗ cho riêng mình, bà cũng k nên ngăn cản làm gì...Miễn sao nó thấy bằng lòng với sự lựa chọn đó, miễn sao nó được sống đầy đủ và hạnh phúc là bà vui, còn việc chữa bệnh cho Hùng Danh bà có thể lo bằng khoản tiền dành dụm của mình, chỉ cần luật sư Phương chịu giúp, giới thiệu bác sĩ giỏi cho bà là mọi việc ổn cả thôị.. – Ngoại!
Song linh lay lay tay bà Vân. Bà quay lại nhìn cô: – Con hiện có thể nhờ...bạn trai con giúp cậu Danh chữa khỏi bệnh không? – Chắc là được ngoại à. Ở thành phố nhiều bác sĩ giỏi lắm, khoa thần kinh lại có phòng khám riêng. Con sẽ nói chuyện này với ảnh. Con tin ảnh sẽ giúp con mà. – Thôi được rồi. Hôn nhân là hạnh phúc cả đời của con. Con muốn chọn ai thì tùy con, ngoại k ép... Song linh mừng rỡ ôm hôn bà Tư Vân: – Con cám ơn ngoại nhiều, nhiều lắm! Bà Tư Vân mắng yêu cháu: – Cha mày! Chỉ được cái nịnh là giỏi. Nhớ liên lạc với cậu đó đi. Bảo cậu ấy lên đây cho bà coi mặt.. Luật sư Nguyên Phương nghiêm mặt nhìn quốc dũng: – Tôi nói k thể được. Hôn nhân đâu có phải chuyện đùa mà cậu định hoán đổi như thế? Tôi vì ông nội cậu, lặn lội khắp nơi tìm cho được tung tích cô Mưa. Tôi đến đó là để lo đám cưới cho cậu, k pải cho bất cứ người nào khác... – Nhưng cô ấy k yêu tôi, chú hiểu k? Người mà cổ yêu là bạn tôi. Đăng khoa đó, chú còn lạ gì cậu ấy nữa. Hoàn cảnh đăng khoa cũng tốt mà... – Tôi k cần biết hoàn cảnh người khác, bởi vì tôi nhận lời ủy thác của ông nội cậu để lo cho cái đám cưới này. Ngoại của cô Mưa đó với nội cậu tình sâu nghĩa nặng còn hơn ruột thịt, ông quý ba cô ấy như con, vì vậỵ..tôi tin việc ông chọn cô ta làm cháu dâu kèm với chỉ định chia tài sản là ông đã có ý rồi, cậu k nên làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp... – Phức tạp cái gì chứ. Chú hứa nếu cô Mưa có người đàn ông khác rồi thì chú sẽ không ép cháu mà... – Đúng. Tôi có nói như thế, nhưng dó là trường hợp cô gái đó có chồng kìa. Tôi làm sao có thể đi hỏi vợ người ta cho cậu. Đằng này, cô ta vẫn đang sống độc thân. Chuyện yêu đương cũng chằng pải là vấn đề nghiêm trọng gì, chia tay rồi thì sẽ quên thôi. Riêng đăng khoa, nếu biết chuyện, tôi nghĩ...cậu ấy cũng k giành với cậu! – Chú Phương ơi, vấn đề là ở cháu. Cháu k thích cướp đoạt tình yêu của bạn mình. Vả lạị..cháu cũng đâu pải thương thầm nhớ trộm cô gái đó đến nỗi cứ nhất định pải cưới mới được. – Vậy còn tài sản? Cậu có thể k nhận số tài sản đáng lý thuộc về mình sao? Nếu vậy tôi đem trao cho Hội từ thiện dưới tên ông nội cậu nhé? – Chú Phương à! – Đừng năn nỉ tôi nữa. Tôi k thể làm trái lời ủy thác của người quá cố đâu. Ông nội cậu vì tin tưởng nơi tôi mới giao phó việc này, tôi không thể làm vong linh ông ấy thất vọng...Còn nữa, cậu tính xem, k có số tài sản thừa kế này, cậu lấy gì mà trả nợ cho tôi? Lại còn pải mở rộng hoạt động phát triển công ty nữạ..Cậu k tính cho tương lai sự nghiệp của mình sao? Quốc dũng cắn nhẹ môi. Luật sư Phương đã nhắc cho anh nhớ anh đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng của cuộc đời, chọn lối nào tùy anh, hoặc là con đường đó sẽ đưa anh lên đỉnh cao, tương lai rực rỡ, hoặc là anh sẽ pải đi theo đường mòn gấp khúc, vất vả từng bước một, bám víu vào đá tảng và cả những gai góc để leo lên từng đoạn một... Thấy quốc dũng trầm tư, ông Phương vỗ vai anh: – Thôi đừng suy nghĩ nữa. Tìm bạn cậu nói chuyện đi. Bảo cậu ta tìm cô gái khác... Quốc dũng nhăn mặt: – Cháu k thể nói vậy đâu chú ơi! Tình yêu mà, đó là một phần đời của mình, đâu pải hễ nói bỏ là có thể bỏ được. Với lạị.cháu đã hứa với song linh, à không, với cô Mưa đó...đám cưới sẽ k có cơ mà. Bây giờ chú bảo pải làm sao đây? – Vậy à? Vậy thì đơn giản thôi. Bỏ cả sự nghiệp đi! Làm một công nhân viên bình thường để kiếm cơm hai bữạ..chuyện đó cậu làm được chứ gì? – Chú ơi! – quốc dũng nói một cách khó khăn – Hay là...cháu cưới cô gái khác được k? – Nếu chỉ yêu cầu cháu cưới vợ, cưới ai cũng được thì ông nội đâu có gởi kèm chúc thư với tấm ảnh của cô bé đó, cháu k biết quan hệ đôi bên thân thiết như thế nào hay sao? Ngừng một lúc để dò xét phản ứng của quốc dũng, ông Phương chậm rãi tiếp lời: – Cháu tự quyết định đi. Hoặc là cùng một lúc có vợ và sự nghiệp, hoặc là không có gì...Thôi, chú về đây. Còn nhiều vụ kiện đang chờ chú giải quyết...cháu suy nghĩ một đêm, sáng mai 8h gặp nhau ở công ty, lúc đó cho chú câu trả lời dứt khoát... Ông Phương ra về, để lại quốc dũng trong ngôi nhà rộng lớn với bao điều trăn trở. Thực sự thì anh k thể kết hôn với song linh cũng k nỡ bỏ số tài sản đáng giá của nội ...Bây giờ làm sao đây? Nội anh thật là...pải chi bên đàng gái bỏ của ra kén rể thì còn dễ cho anh, vì tính anh vốn k thích lợi dụng phụ nữ, anh sẵn sàng bổ cuộc hôn nhân này mà k nuối tiếc gì. Đằng nàỵ..tài sản là tài sản của nội anh, anh là cháu đích tôn duy nhất, vậy mà muốn thừa kế pải qua tay Trần Song Linh. Sao nhất định pải cưới cô ấy chứ? Mà song linh thì...cũng dễ thương chứ k có gì đáng để anh phàn nàn, nhưng cô là bạn gái của đăng khoa, khỉ thật, khi không rồi anh lại rơi vào tình huống tréo ngoe nàỵ..Có lẽ nên nói cho đăng khoa biết sự thật. Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn. Biết đâu đăng khoa sẽ giúp anh gỡ rối tơ lòng...
Quốc dũng đến nhà đăng khoa nhưng không gặp. Người tiếp anh là thanh phúc. Mỗi lần gặp quốc dũng, thanh phúc trở nên lúng túng khác thường...đôi má cô ửng hồng lên. Rót tách trà nóng mời quốc dũng, cô nói lí nhí trong miệng: – Mời,.....mời anh dùng trà... – Cám ơn Phúc. Anh Khoa đâu rồi em? – Dạ, ảnh vừa ra ngoài với trúc ly. – Sao? Đi với trúc ly à? – Vâng, dạo này trúc ly đến đây thường xuyên lắm. Quan hệ giữa anh em với cổ đã bắt đầu thân mật hơn rồị.. Quốc dũng nhíu mày: – Sao lạ vậy? Còn song linh thì sao? Thanh phúc ngạc nhiên: – Bộ anh chưa biết chuyện gì hả? Anh em với cô ấy chia tay rồị.. – Vì mẹ em muốn thế thôi, còn song linh thì bị chị cổ mắng. Họ xa nhau, chỉ tạm thời thôi em... – Ồ, không đâu! Song linh đã về quê và sẽ k trở lại đây nữa. Quốc dũng mỉm cười: – K pải cổ k trở lại, mà là đợi anh em lên đón cổ bằng xe hoa. Anh em nói sẽ cưới cổ mà! – Sao? Cưới à? Anh em cưới song linh? Chắc là anh nghe lầm rồi đó... Vừa lúc ấy có tiếng xe Nova dừng lại ngoài sân. Đăng khoa về đến. Anh bước vào nhà thì thanh phúc đã nôn nóng nói ngay: – Anh hai à, anh nói cho rõ đi, có phải anh hứa cưới song linh không hả? Đăng khoa hơi ngạc nhiên: – Anh hứa bao giờ? ĐẾn lượt quốc dũng còn ngạc nhiên hơn cả anh: – Này, cậu k đùa đấy chứ? Song linh nói ... Không để quốc dũng kịp nói hết. đăng khoa kéo tay anh. – Mình ra quán nói chuyện đi! Quốc dũng nhìn thanh phúc rồi sau đó theo bạn ra ngoài. Thanh phúc cau mày nhưng không nói gì cả. quốc dũng và đăng khoa rủ nhau đến quán bia Tiger. Chọn bàn ngồi xong đăng khoa gọi chủ quán mang nửa thùng bia và một đĩa tôm chiên bột. Anh khui bia rót vào ly rồi hỏi quốc dũng: – Cậu đã gặp song linh rồi sao? – Ừ! – Cô ấy lại lên đây lần nữa hả? – Không, tôi gặp cô ta ở tại nhà bà ngoại, thị xã Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương. Đăng khoa ngạc nhiên: – Cậu bảo theo luật sư Phương đi hỏi vợ mà, lên đó làm gì vậy? Quốc dũng trả lời lấp lừng: – Vợ tôi ở đó mà... – Sao? Bà xã tương lai cùng quê với song linh hả? Hèn gì...Có đẹp không? Kết quả buổi coi mắt thế nào hả? – Này, sao cậu lại như thế? – Tớ làm sao? – Sao cậu nghe tớ bảo gặp song linh mà lại k hỏi gì? Cô ta là bạn gái của cậu mà. Hai người đã lâu k gặp nhau rồi, lẽ ra cậu pải nhớ song linh, pải hỏi thăm cô ấy chứ? Lẽ nào cậu k muốn biết người yêu mình hiện sống ra sao? Đăng khoa xua tay: – Thôi đi, mình dã nghĩ lại rồi. Và quyết định chia tay thực sự. Cứ để cuộc tình đó trôi đị..Cũng chưa có gì sâu đậm đến độ làm cho mình mong nhớ. Quốc dũng sững sờ nhìn bạn: – Cậụ..cậu nóị.. – Ngạc nhiên lắm à? Có muốn biết vì sao tớ thay đổi nhanh như thế không? – Chắc là vì Trúc Ly. Vừa rồi tớ nghe Thanh Phúc nói cậu thân với cổ lắm mà... – Không phải! Con nhỏ đó không hợp với tớ. Đẹp thì đẹp đấy, hoàn cảnh cũng khá lắm nhưng cái đầu nó rỗng tuếch hà. Cặp chơi thì được chứ làm người yêu thì còn lâu. – Không thích thì đừng đi với người ta. Không khéo cậu làm cô ấy hiểu lầm đấy. Ngộ nhận trong tình yêu là một điều đau khổ, tốt hơn đừng để nó xảy rạ..
Bật nắp lon bia thứ hai, Đăng Khoa rót vào ly uống một hơi cạn gần phân nửa. Anh nhếch môi chua chát: – Ai bảo cậu tớ gây hiểu lầm cho Trúc Ly? Bộ cứ hễ đi chơi với nhau thì là bồ bịch hả? Tình cảm của tớ rất rõ ràng, chỉ có là đồ ngốc thì mới không hiểu được. – Rồi Đăng Khoa chợt ngửa mặt cười khan - Ừ! Mà cũng có thể cậu nói đúng. Trúc Lỵ.. con nhỏ đó ngốc thật đấy! Quốc Dũng đặt tay lên vai bạn: – Cậu có chuyện gì phải không? Nói cho tớ biết đi, đừng giấu trong lòng nữa. Vì sao lại đi chơi với cô ta? – Vì buồn! – Buồn? Thất tình, nên muốn trốn tránh hả? Đàn ông gì mà dở ẹc thế này. Rồi anh hạ thấp giọng: – Tâm sự với tớ đi Đăng Khoa, cậu buồn vì xa Song Linh hả? Cậu yêu cổ phải không? Đăng Khoa mím môi: – Ừ! Tớ yêu cô ấy. Và rất nhớ... vậy mà không thể gặp được. – Tại sao chứ? – Tớ gặp cô ấy rồi sẽ không thể kiềm chế được tình cảm cuả mình. Như thế lại càng gây cho nhau đau khổ. Quốc Dũng! Cậu biết không, tình cảm tớ đang gặp phải trở ngại rất lớn, e rằng tớ không vượt qua được chính mình... Quốc Dũng nhăn mặt: – Nói rõ một chút đi. Tớ không hiểu gì cả. – Cậu biết không, mẹ tớ tuy không thích Song Linh nhưng cũng không đến nỗi ngăn cấm tớ quan hệ với cổ, chỉ là không vừa ý lắm thôi. Chuyện này cũng đâu có gì quan trọng. Muốn lấy lòng mẹ tớ không khó khăn gì. Nhưng vừa rồi, tớ được biết sự thật đáng sợ lắm Quốc Dũng. Dì Cầm nói với mẹ tớ dòng họ bên ngoại của chị Mỹ Anh bao gồm mẹ và cậu của Song Linh đều bị bệnh thần kinh, ngay cả sui gia với dì ấy là mẹ chị Mỹ Anh cũng hơi thất thường nữạ.. Cậu có biết vì sao ba mẹ Song Linh chết sớm như vậy không? Ba cổ bị mẹ cổ lên cơn rồi chết đấỵ.. Ngọn lửa đã thiêu rụi căn nhà và bà ta cũng chết luôn. Một gia đình đầu óc có vấn đề như thế thì... thật là đáng sợ...
Quốc Dũng bàng hoàng. Những chuyện này anh hoàn toàn không biết. Luật sư Phương, và cả bác Lã Vọng – không ai nói với anh về cái chết của ba mẹ Song Linh. Tuy có hơi bất ngờ, song Quốc Dũng không nghĩ rằng đây là vấn đề nghiêm trọng. Anh khẽ hỏi bạn: – Cậu vì chuyện này mà bỏ luôn cô gái ấy sao? Song Linh thì có tội gì chứ? Cô ấy là một người bình thường, lại yêu cậu chân thành, chuyện cậu biết... đâu có ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người chứ! – Sao lại không? Người ta bảo bệnh điên có dòng đó... – Thôi đi, nói gì kỳ cục vậy! Người đó là bạn gái cậu mà. Tớ đến nhà của Song Linh rồi, không hề có chuyện kinh khủng như cậu nói đâu. Người chết thì tớ không biết, nhưng ngoại cổ là một bà lão phúc hậu, hiền lành... còn ông cậu thì... chỉ hơi dở dở ương ương một chút thôi, nhưng cũng hiền lắm, hôm tớ thấy thì cậu ấy cứ ngồi co ro ở một góc sân không nói gì tới ai cả... không đáng sợ như cậu tưởng đâu Khoạ.. Rồi giọng anh bất chợt sôi nổi hẳn lên: – Mà cho dù người thân của Song Linh có thế nào đi nữa, cậu cũng không nên đặt vấn đề đó mà trốn tránh tình cảm của lòng mình. Song Linh không có gì thì tốt rồi. Cô ấy nhớ và mong cậu lắm... Đăng Khoa nhìn Quốc Dũng bằng tia nhìn lạ lẫm, giọng anh không giấu được nghi ngờ: – Tớ cảm thấỵ.. dường như cậu quan tâm hơi quá đối với bạn gái tớ đấy Dũng. Làm sao mà cậu biết rõ về cô ta như vậy? Không lẽ cậu cũng thích cổ sao? Quốc Dũng cười: – Ừ, thích... Đăng Khoa lập tức chồm lên bóp cổ tay Quốc Dũng thật mạnh khiến anh phải nhăn mặt vì đau. Đăng Khoa gằn giọng: – Tớ cảnh cáo cậu nhé! Đừng có thừa nước đục thả câu. Tuy tớ có ý định chia tay với Song Linh nhưng đó cũng chỉ mới là ý nghĩ thôi, không phải là hành động thực tế, cậu đừng có tư tưởng lộn xộn, không yên với tớ đâụ.. Tuy bị Đăng Khoa bóp tay đau điếng nhưng Quốc Dũng không giận mà lại phì cười: – Còn nổi ghen như vậy chứng tỏ cậu vẫn còn nghĩ đến Song Linh. Vậy thì mau chóng thu xếp lên Bình Dương gặp cổ đi, nếu không thì... người khác cướp mất đấy. – Gì? Cậu bảo ai cướp? Không lẽ mới đây cô ta quen người khác rồi sao? – Song Linh không quen ai hết, nhưng có người coi mắt cổ rồi, chỉ chờ cổ ưng thuận là cưới. Cho nên Song Linh nhờ tôi chuyển lời tới cậụ.. nếu thương thì nhanh chóng tiến tới hôn nhân với cổ đi. Còn không thì... chắc cổ đành sang ngang thôị.. Đăng Khoa nổi tự ái nói bừa: – Gái quê mà làm cao vậy sao? Cậu định tiếp tay Song Linh để dọa tớ đó hả? Tớ không đi đâu cả. Cô ta thích thì cứ lấy chồng, tớ không can thiệp đâu. – Thiệt chứ? – Thật! – Cậu sẽ không hối hận phải không? – Không. – Thế... cậu có biết Song Linh sẽ lấy ai không hả? – Dĩ nhiên là lấy trai miệt vườn rồi, nồi nào vung nấy, không lẽ đợi Việt kiều về cưới cổ sao?
Quốc Dũng cau mày nhìn Đăng Khoa. Không biết đó có phải là tình yêu hay không, sao bạn anh có vẻ coi thường người yêu quá vậy? Những lời nàỵ.. nếu là người yêu thì đâu được phép nói rạ.. Suy tính một hồi, Quốc Dũng quyết định nói thẳng sự thật: – Cậu đã sai khi đánh giá bạn gái mình như vậy đó Khoa. Song Linh là ngôi sao may mắn. Cô ấy sắp trở thành phu nhân Tổng Giám Đốc công ty hóa mỹ phẩm Phương Nam. Theo thỏa thuận giữa hai bên thì... chỉ còn hơn một tháng nữa là đám cưới sẽ được tổ chức... Đăng Khoa bàng hoàng tưởng như mình vừa nghe lầm, nhưng nhìn vẻ mặt của Quốc Dũng anh biết đó là tin tức thật.Đăng Khoa sững người một lúc lâu mới thốt được thành lời: – Ngườị.. người con gái được chỉ định kết hôn với cậu là cô ấy hay sao? – Phải. Chính là cổ. Lúc nhỏ Song Linh có tên gọi là Mưa. Trước khi về Bình Dương, cổ đã từng trôi dạt nhiều nơi như Long Xuyên, Đồng Nai, Bà Điểm... Vì vậy luật sư Phương phải tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm khắp nơi, cho đến bây giờ mới tìm được bà ngoại cô ấỵ.. Đăng Khoa chìa tay ra trước mặt Quốc Dũng: – Chúc mừng cậu! Quốc Dũng đánh mạnh vào tay anh: – Cậu điên rồi hả? Lẽ ra phải thuyết phục tớ đừng làm đám cưới chứ? Bộ cậu muốn bị mất người yêu sao? Đăng Khoa uống hớp bi mới rồi so vai: – Biết làm sao được! So với cậu thì... tớ thua xa. Tớ làm sao có hoàn cảnh tốt như cậu để kàm cho Song Linh hạnh phúc? Tớ không dám giành với cậu đâu. – Đừng có nói khó nghe như vậy. Cậu nghĩ Song Linh là người như thế nào? Tưởng cô ta tham giàu lắm hả? Còn tớ nữa? Cậu đánh giá tớ tồi tệ vậy sao? – Nhưng... rốt cuộc thì câu chuyện kết thúc thế nào, nói cho tớ biết với. – Song Linh đã từ chối rồi. Cho dù cô ta không nói thì tớ cũng không thể cưới người yêu của bạn. Tớ và cổ đã thương lượng với nhau để đi đến một quyết định chung. Tớ sẽ không đám cưới, còn Song Linh thì vẫn lấy chồng, nhưng... chú rể là cậu. – Sao. Tớ à? – Dĩ nhiên. Cậu yêu Song Linh mà. – Nhưng vì sao cậu lại chọn cách giải quyết đó? Nó sẽ làm cho cậu thiệt thòi. Không cưới cô ta, làm sao cậu thừa kế di sản được? Chẳng lẽ cậu cam lòng để mất quyền lợi lớn lao vậy hay sao? Quốc Dũng không giấu được vẻ kinh ngạc: – Làm sao cậu có thể nói với tớ những lời đó hả Đăng Khoa? Song Linh là bạn gái của cậu kia mà. Cậu muốn tớ làm đám cưới với cổ sao? Đăng Khoa chép miệng: – Tớ chỉ nghĩ đến quyền lợi của cậu thôi. Còn chuyện tình cảm của tớ với Song Linh...thật ra cũng không quan trọng lắm. Tớ có thể nhường cô ấy cho cậu đấy Dũng à. Dù gì thì tình bạn vẫn hơn mà... – Nhường à? Cậu tưởng Trần Song Linh là một món hàng sao? Đừng có viện cớ nữa.Tớ hiểu rồi. Lòng cậu đã thay đổi, đúng không? Hãy nhìn vào mặt tớ mà trả lời đi, đừng quanh co nữa! Đăng Khoa trầm ngâm một lúc lâu. Khi đã thấm hơi men, anh chậm rãi lên tiếng: – Chỗ bạn bè thân thiết, mình không giấu gì cậu đâu Dũng. Cậu cưới Song Linh đi.Mình hứa sẽ không buồn, không trách cậu đâu. Hoàn cảnh của mình... không thích hợp làm bạn với cô ấy. Thực sự mình không sao vượt qua được chính mình. – Cậu có điều gì không bằng lòng vậy? – Mình không thích bạn gái mình có dòng họ bị bệnh thần kinh. Ai biết được một ngày nào đó sẽ đến lượt cô ta phát bệnh? Chị Mỹ Anh nóị.. Song Linh nhận trách nhiệm lo cho cậu Út cổ... Như vậy làm sao được hả Dũng? Sống gần những người đầu óc không bình thường đáng sợ lắm... Quốc Dũng nhìn sững vào Đăng Khoa: – Ôi! Cậu làm mình thất vọng quá! Thực sự rất thất vọng... Song Linh mà nghe được những lời này chắc cổ sẽ đau lòng ghê lắm. Mình nghe còn thấy giận nữa là... Đăng Khoa thờ dài: – Mình không thể cưới Song Linh được. Cô ấy sẽ hạnh phúc khi làm vợ cậu, Dũng à... Bốp! Quốc Dũng dang tay tát thật mạnh vào má Đăng Khoa. Quá bất ngờ, anh không tránh kịp. Một dòng máu rỉ ra nơi khóe miệng, anh dùng tay quẹt ngang rồi trừng mắt nhìn bạn. – Cậu đánh tớ à? – Phải! Tớ đánh đấy. Thì sao? Cậu là một thằng tồi. Sao cậu có thể mở miệng nói với tớ như thế chứ? Cưới Song Linh, chuyện đó đối với tớ thật dễ dàng, nhưng rồi cậu ăn nói làm sao với cô ta đây hả? Định suốt đời không gặp nhau à? Cậu đừng quên cậu làm chung công ty của tớ, nếu Song Linh làm vợ tớ, cổ cũng sẽ có mặt ở công ty. Cậu làm sao mà tránh được chứ? – Việc nàỵ.. việc nàỵ.. tớ... Đăng Khoa ngập ngừng rồi im bặt. Thật sự anh chưa tính tới vấn đề này. Thì rạ.. mọi chuyện không đơn giản như anh tưởng. Nghỉ việc ư? Không thể được rồi. Làm việc cho Quốc Dũng, Đăng Khoa được nâng đỡ đến mức tối đa, địa vị cao, tiền lương hậu hĩnh và nhất là không phải lom khom e dè trước vị Tổng Giám Đốc vốn là bạn thân thiết với mình.
Quốc Dũng vỗ nhẹ vào vai anh: – Bỏ đi! Xem như tự nãy giờ tớ không nghe những lời nói vô tình vô nghĩa đó của cậu. Là bạn bè, tớ thành thật khuyên cậu đó Đăng Khoa. Yêu nhau thì phải biết sống vì nhau chứ. Vấn đề bệnh tật gì gì đó... của dòng họ cô ấy không đến nỗi ghê gớm lắm đâu. Cậu đừng đặt nặng chuyện đó quá! Nghe lời tớ, đến gặp gia đình Song Linh đi. Tớ viết địa chỉ cho cậu nhé. Dứt lời Quốc Dũng rút quyết sổ tay trong túi áo ra ghi địa chỉ ở Bình Dương của bà Tư Vân rồi xé ra một tờ trao cho Đăng Khoa. Đăng Khoa cầm lấy với vẻ miễn cưỡng: – Để tụi mình được đến với nhau, cậu sẵn sàng bỏ cả gia tài hay sao vậy? Nghĩ cho kỹ đi, coi chừng hối hận không kịp đấy Dũng à... – Cậu đừng lo mình sẽ gặp luật sư Phương để bàn lại chuyện này. Tuy là mình không cưới Song Linh, nhưng mình cũng sẽ cố nghĩ cách khỏi bị truất quyền thừa kế. Yên tâm đi Đăng Khoa, mình không để mất tất cả đâu. Việc của cậu là quay lại hàn gắn với người yêu, còn việc của mình, mình sẽ tự lo liệụ.. – Quốc Dũng! Cậu tốt với tớ quá! Nếu đổi ngược là tớ, chắc tớ không làm vậy đâu! – Thôi đừng có nói nhiều nữa. Còn hai lon bia, mỗi đứa uống một lon rồi gọi tính tiền đi. Như vậy coi như đã thống nhất ý kiến rồi nhé. Cậu và Song Linh sẽ trở lại với nhau, còn mình sẽ cưới cô gái khác... Đăng Khoa bật cười: – Vậy cũng được à? Chỉ cần có đám cưới là được hả? – Không phải vậy, nhưng... hòan cảnh bây giờ đã khác rồi. Tình huống bất ngờ mà. Tớ đành chịu thua thôi. Tớ sẽ tìm mọi cách để mời bác Vọng, nhờ bác ấy thuyết phục luật sư Phương. Cưới ai không quan trọng, chỉ cần tớ hạnh phúc là được rồi. – Nếu như cậu thất bại mất trắng? – Thì tớ sẽ mượn tiền của cậu để trả vốn cho luật sư Phương. Đó coi như là tiền cậu dùng để đánh đổi hạnh phúc... Nói xong câu đó Quốc Dũng phì cười. Đăng Khoa nhân cơ hội đó đánh mạnh vào vai bạn: – Đồ dở hơi! Nếu tớ có nhiều tiền như thế thì tớ đã mở công ty để làm giám đốc rồi, cần gì phải chịu dưới quyền một thằng bạn “tưng tửng” như cậu chứ. À! Mà cậu có vẻ hợp với Song Linh đấy. Cậu cũng là người bệnh thần kinh dưới dạng tiềm ẩn có phải không? Dứt lời Đăng Khoa ngửa mặt lên trời cười lớn. Quốc Dũng bật nắp lon bia cuối cùng cho bọt bia xịt vào áo Đăng Khoạ.. Bữa nhậu kết thúc trong không khí vui vẻ thân mật. Cuối cùng thì họ cũng đã thỏa thuận xong về việc hôn nhân... Ông Nguyên Phương ngồi chống tay lên cằm suy nghĩ về lời đề nghị của Quốc Dũng. Anh đã ngồi ở nhà suốt hai tiếng đồng hồ, chỉ để nài nỉ ông đừng buộc anh đám cưới với cô Mưa, cháu ngoại ông Đỗ Khánh. Ông Phương biết Quốc Dũng vì bạn, hơn nữa anh và cô gái đó không có tình yêu. Nhưng nếu ông nghe theo lời thỉnh cầu của anh thì ông sẽ là người có lỗi với chú Khánh... Suy nghĩ một hồi, ông Nguyên Phương kiên quyết lắc đầu: – Không được đâu cậu Dũng? Tôi không thể làm sai chúc thư. Tôi là luật sư mà, lại là người thân tín của ông nội cậụ.. Tôi không thể biết luật mà phạm luật, phụ lòng tin của người chốn suối vàng... – Chú Phương! Tôi rất hiểu nỗi lòng của chú cũng như hiểu tình thương của ông bà nội dành cho đứa cháu đích tôn này. Nhưng tôi thiết nghĩ... ông nội tôi là người nhân hậu, ông luôn mong muốn tôi hạnh phúc trong đời nên mới chọn cho tôi người con gái hiền lành nết na của một gia đình nề nếp... nhưng bây giờ cô ấy đã có người yêu, chia rẽ họ là một cái tội. Cưới một người không yêu mình, thử hỏi tôi có còn được hạnh phúc nữa không? Đó là chưa kể đến việc tôi đánh mất tình bạn để rồi bị Đăng Khoa oán hận, cũng như tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm vì đã cướp đi người yêu của bạn mình... Làm sao tôi có thể xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau cuả chính bạn mình như vậy chứ? Nếu ông nội còn sống, chắc ông cũng không đành lòng nhìn thấy tôi khổ tâm vì cuộc hôn nhân chấp nối thế này đâụ..Lúc nhỏ, nội và cha thường hay dạy tôi rằng: Sống ở đời phải biết đạo lý, làm người phải nhìn thẳng mà bước tới, không được làm điều gì phải hổ thẹn với lương tâm... Tôi đồng ý để Song Linh được sống với người cổ yêu thương là vì tôi không muốn gây đau khổ cho cô ấy và cho cả bạn mình... tôi muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp thì có gì là sai chứ?! Ông Nguyên Phương buông tiếng thở dài. Lý luận của Quốc Dũng hoàn toàn chính xác và hợp lý, xét về tình thì đúng là anh không thể kết hôn. Về lý thì... cuộc hôn nhân như vậy chỉ đem lại chp cả ba người sự đau khổ. Ông có thể hiểu và thông cảm với tình cảm hiện tại của ba người, nhưng trong chuyện này ông cũng thấy khó xử. Làm sao có thể thực hiện tâm nguyện của người đã chết mà vẫn bảo đảm hạnh phúc hôn nhân cho Quốc Dũng? Đó thật sự là điểu nan giải với ông... Luật sư Phương ngước nhìn Quốc Dũng: – Ý của cậu thế nào?
Thấy ông chịu nghe mình nói, Quốc Dũng lộ vẻ mừng. Anh chậm rãi trình bày ý kiến: – Tôi chỉ xin ông giúp tôi, đừng phá vỡ ân tình giữa Đăng Khoa với Song Linh. Riêng về hôn sự của tôi thì... tôi có thể nhận lời làm đám cưới với bất cứ người nào do ông chỉ định, cứ coi đó như là cô cháu dâu mà ông nội chọn chọ.. Luật sư trừng mắt nhìn Quốc Dũng: – Bất cứ người nào à? Đầu óc cậu chắc có vấn đề rồi đấy. Hạnh phúc hôn nhân là điều hệ trọng đối với một đời người, cậu lại dám phó mặc nó theo sự chỉ định của người khác hả? – Vậy chớ... ông bảo tôi phải cưới cô Mưa theo lời căn dặn của nội khi còn sống, trong lúc tôi chưa quen, chưa gặp cổ bao giờ, đó không phải là phó thác hạnh phúc một đời theo ý người khác sao? – Trường hợp cô Mưa thì khác. Tôi biết rõ nguồn gốc gia đình hai bên nội, ngoại của cổ mà. Ông nội cậu cũng thế. Việc ông chọn cô ấy làm cháu dâu là vì ông tin người con gái trong gia đình nề nếp bao đời. Cậu phải tin vào sự sáng suốt của ông nội chứ. – Vâng! Tôi tin nội và cũng rất tin chú. Hồi ấy nội quyết định như thế vì không biết sau này hoàn cảnh và con người đều đã có rất nhiều thay đổi.Nội qua đời nên không nhìn thấy được, nhưng chú thì... thấy rất rõ phải không? Vậy thì chú giúp tôi đi. Tôi khẩn khoản xin chú nghĩ cách giúp tôi đó... – Tôị.. Luật sư Phương vừa định mở lời thì có tiếng chuông điện thoại reo. Ông vội vã bước đến nhấc máy: – Alô! Đông Hà hả con? Ừ, ba về nãy giờ rồi! Sao? Con về nhà hả? Hay quá! Dù gì tối nay ba cũng rảnh, hay là... ba lái xe đến đón con nah? Ừ... ừ...! Ông Phương gác điện thoại rồi quay qua nói với Quốc Dũng: – Xin lỗi cậụ.. lúc khác hãy bàn chuyện này nha. Tôi phải đi đón con gái tôi về... Quốc Dũng miễn cưỡng đứng lên, sực nhớ ra con gái luật sư Phương cũng trạc tuổi mình, anh vội lên tiếng: – Hay là... chú đổi cho con gái chú vào vị trí của Song Linh đi. Chú cũng có thể trở thành ba vợ tôi được đó... Ông Phương khựng lại nhìn Quốc Dũng rồi bất chợt nổi nóng: – Bộ cậu hết chuyện đùa rồi sao? Dám đem đứa con cưng độc nhất của tôi ra để giỡn hả? – Chú Phương, chú sao vậy? Tôi nào có dám đùa giỡn với chú đâu. Tôi không cưới Song Linh thì cũng phải kết hôn với ai đó chứ? Không lẽ... chú không thích tôi làm con rể hay sao? Chú không bằng lòng điểm nào hả? – Thế cậu có biết Đông Hà là người như thế nào chưa? Thấy Quốc Dũng lắc đầu, ông Phương gắt: – Không biết tại sao lại dám nói chuyện đó? – Kìa, chú! Tôi đặt vấn đề cưới xin cũng có gì ghê gớm lắm đâu, chỉ vì muốn hoán đối thôi mà, sao chú làm ra vẻ nghiêm trọng vậy? – Hừ! Để tôi nói cho cậu biết nhé: Đông Hà con tôi không phải là một phụ nữ bình thường. Nó bị phỏng vào năm mười sáu tuổi, đã phẫu thuật thẩm mỹ nhưng không đạt kết quả khả quan. Bây giờ người nó cứ rút lại, cổ liền vai, phá hỏng vóc dáng con gái, nó có tướng xấu như một bà già. Bắt đầu từ năm đó nó thu mình lại trong sự mặc cảm thương tật, sống khép kín và không có bạn bè. Niềm vui duy nhất của Đông Hà là tham gia vào công tác từ thiện. Hiện nay nó vẫn đang làm việc trong tổ chức nhân đạo ấy, thỉnh thoảng mới về đây thăm tôị.. Quốc Dũng bàng hoàng. Anh biết ông Phương có một đứa con gái, nhưng hoàn toàn không biết cô đã gặp một tai họa đau lòng như thế trong đời. Vì vậỵ.. lời đề nghị của anh đối với ông vô tình đã trở thành sự xúc phạm. Quốc Dũng không biết cô ta bị thương tật do phỏng là bao nhiêu phần trăm... nhưng nghe cách nói của luật sư Phương, anh đoán là khá nặng... Bất chợt anh cảm thấy thương xót, và hoàn toàn thông cảm đ ược tâm trạng của người cha như ông. Quốc Dũng hạ thấp giọng: – Chú Phương, tôi xin lỗi vì đã không biết được điều bất hạnh đó. Xin chia buồn với chú, nhưng... tôi cũng muốn gặp Đông Hà. Chú cho tôi cùng đi đón cổ vớị.. – Không được! – Tại sao chứ? – Đông Hà là một đứa con gái bị mặc cảm đeo mang, nó không thích tiếp xúc với ai ngoài người thân duy nhất là tôi đâỵ.. cho nên cậu không thể gặp nó. Bỏ ý định điên rồ và ngốc nghếch ấy đi. – Chú nói sao? Con gái chú làm công tác từ thiện đương nhiên là phải tiếp xúc gặp gỡ nhiều người chứ... – Đúng, nhưng là những người thật sự cần đến nó kìa! Gặp cái kiểu như cậu thì không nên. Nó sẽ bị sốc đấy! – Tôị.. tôi chỉ đi chung với chú thôi chứ nào đã bày tỏ gì đâu. – Tôi nói thế mà cậu không hiểu hả? Bởi vì cậu Quốc Dũng đẹp trai quá, con gái nhìn thấy cũng ngẩn ngơ, huống gì là đứa con gái đáng thương của tôi. Nó chưa bao giờ gặp gỡ và tiếp xúc đàn ông, tôi không muốn sự xuất hiện của cậu làm xáo trộn tư tưởng nó... – Chú Phương à... – Đã bảo là thôi mà. Cậu về đi! Đúng lúc đó từ ngoài cửa một cô gái bước vào. Cô ta hơi khựng lại khi nhìn thấy Quốc Dũng. Ông Phương kêu lên đầy ngạc nhiên: – Đông Hà! Sao con không đợi ba đến đón? Đông Hà nhoẻn miệng cười: – Con đi quá giang xe bác Long. Vì muốn dành cho ba sự bất ngờ. Ba đang có khách hả? Lát nữạ.. cha con mình nói chuyện sau nha.
Dứt lời, cô gật đầu chào Quốc Dũng rồi đi lên cầu thang. Tuy gặp gỡ bất ngờ nhưng Quốc Dũng cũng kịp quan sát Đông Hà. Cô ta không đến nỗi xấu như luật sư Phương diễn đạt, khuôn mặt bình thường chỉ có một bên má kéo dài xuống cổ là bị loang lổ vì vết thẹo do phỏng, vai hơn rút lại làm cho tướng đi của cô trở nên hơi lom khom... giọng nói của Đông Hà hơi khàn một chút... Với đánh giá của Quốc Dũng thì như vậy không thể gọi là thương tật nặng, cô ta đâu đến nỗi tàn phế hay bị huy hoại dung nhan... Hơi xấu một chút nhưng vẫn có thể chấp nhận được. – Thế nào hả? Thất vọng lắm phải không? Luật sư Phương lên tiếng hỏi Quốc Dũng. Anh trầm ngâm giây lâu rồi đáp: – Tôi cảm thấy Đông Hà cũng bình thường. Thương tật ở tâm hồn mới đáng sợ, chú nghĩ đúng không? Chú nói chuyện với cô ấy đi. – Nói cái gì chứ? – Cô ấy sẽ thay thế Mua để làm vợ tôi, hy vọng là chú vì hạnh phúc của con gái mình sẽ giúp tôi làm thủ tục nhận tài sản hợp pháp. Như vậy đôi bên đều có lợi phải không? Mưa có hạnh phúc riêng của cổ, vẫn là bạn tốt của tôi, quan hệ của chú với tôi sẽ trở thành quan hệ cha con và tôi sẽ có điều kiện tốt để phát triển sự nghiệp... Tôi hứa sẽ cố gắng làm một người chồng tốt để mang lại hạnh phúc cho Đông Hà. Chú thấy sao? Luật sư Phương đưa tay bóp trán, ra vẻ rất căng thẳng trong suy nghĩ. Đông Hà là đứa con duy nhất của ông với người vợ quá cố. Mẹ mất sớm, cha phải làm việc xã hội bận rộn suốt ngày nên từ nằm lên tám Đông Hà đã phải sống một mình trong căn nhà lớn, thiếu sự quan tâm chăm sóc của gia đình. Năm mười tuổi, cô đòi hỏi có một bà mẹ. luật sư Phương đã tái hôn với một phụ nữ lớn hơn ông một tuổi. Bà ta đối xử không tốt với Đông Hà. Năm cô mười sáu tuổi, phát hiện dì không chung thủy với cha, cô và dì đã cãi nhau một trận, mụ dì ghẻ ác độc đó đã hất chảo dầu nóng vào Đông Hà, làm cô bị phỏng nặng, luật sư Phương đã vì chuyện này mà ly hôn, còn bắt bà ta phải trả giá bằng mười tám tháng tù giam với tội danh cố ý gây thương tích cho trẻ vị thành niên. Từ đó ông Phương đã thề với lòng mình ông sẽ không bao giờ lấy vợ nữa. Ông ở vậy nuôi lớn Đông Hà và dành hết tình thương cho con. Bây giờ... Quốc Dũng ngỏ ý muốn cưới con gái ông, để ông có thể vì chuyện này mà bỏ qua việc anh không kết hôn với cháu ngoại ông Đỗ Khánh, quan trọng hơn là anh muốn nhận di sản thừa kế của nội mình. Việc thừa kế di sản là hợp lý thôi – vì Quốc Dũng là cháu trai duy nhất của dòng họ Đặng Đinh, nhưng hoán đổi hôn nhân thì... thật tình là ông không biết giải quyết làm sao. Làm cha mẹ ai lại chẳng muốn con mình hạnh phúc, nhưng trong trường hợp này thì... ông cảm thấy cần phải suy nghĩ lại. Thứ nhất, con gái ông không bình thường như những thiếu nữ khác, hậu quả của vết phỏng năm ấy làm Đông Hà có những biến đổi xấu về hình dáng, với một thanh niên bình thường cô còn mang mặc cảm huống gì Quốc Dũng có tài, có địa vị lại qúa đẹp trai. Thứ hai, Đông Hà không phải là người chủ định kết hôn với Quốc Dũng theo di thư, ông cố tình làm sai sẽ trở thành người dối trá, có lỗi nên lương tâm không thể nào yên ổn. Thứ ba, giữa Đông Hà và Quốc Dũng hoàn toàn không có tình yêu, Đông Hà lại xấu xí như vậy, lấy gì bảo đảm con ông sẽ hạnh phúc bên người chồng đẹp trai giàu có? Quốc Dũng cưới Đông Hà chẳng qua vì muốn lấy lòng ông để được ông giúp đỡ nhận di sản thừa kế, cho dù nể tình và chịu ơn ông đến đâu thì tình cảm giác Quốc Dũng với Đông Hà cũng chỉ là sự thương hại mà thôi, như vậy con gái ông sẽ rất đau khổ. Biết đâu đến một ngày nào đó, Quốc Dũng sẽ gặp được người tương xứng và đề nghị ly hôn thì con ông sẽ như thế nào đây?!! Còn như từ chối thì... ông lại cảm thấy tiếc. Đông Hà sống khép kínnhư vậy rất khó có điều kiện quen biết và gần gũi nam giới, không lẽ con gái ông phải sống độc thân suốt cuộc đời này sao? Ông cũng muốn sắp đặt cho con một mái ấm gia đình, nhưng hoàn cảnh của Đông Hà như vậy còn biết làm sao được. Bây giờ thì lại chính Quốc Dũng chủ động ngỏ lời. Ai chứ chàng trai này thì ông Phương biết rõ. Đạo đức tốt, có cá tính có năng lực và... đặc biệt thông minh. Giao hết tài khoản của ông nội anh cho anh cũng chẳng sợ lỗ bởi Quốc Dũng là một doanh nghiệp trẻ tài ba, nổi tiếng chốn thương trường. Tài sản của ông bà để lại đương nhiên anh có quyền được hưởng, nhưng nếu Quốc Dũng cưới cô Mưa đó thì ông mới nhẹ lòng vì trách nhiệm hoàn thành.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông Nguyên Phương vỗ vai Quốc Dũng: – Cậu về đi. Mai tôi sẽ nói chuyện với cậu về vấn đề này. – Nhưng chú sẽ hỏi ý Đông Hà chứ? – Tôi đã bảo cậu về đi mà. Tôi cần có thời gian suy nghĩ... Vừa nói ông Phương vừa kéo tay Quốc Dũng đẩy ra cửa. Khi ông quay vào thì đã thấy Đông Hà ngồi ở ghế salon. – Con ăn cơm chưa? Ăn tối với ba nhé? – Dạ, con ăn với các dì ở Hội rồi ba ạ. Giờ này mà ba vẫn chưa ăn uống gì sao? – Ừ! Vừa định dọn cơm thì có khách... – Vậy để con dọn cho ba nhé.
Nói đoạn Đông Hà đứng lên đi ra phía sau. Ông Phương cũng bước theo con gái xuống phòng ăn. Mâm cơm được dọn ra với canh cá bông lau và trứng chiên củ cải. Đông Hà còn pha sẵn một ly cam vắt cho cha. Đợi ông ăn xong bữa cơm, cô mới chậm rãi lên tiếng hỏi: – Người lúc nãỵ.. có phải là Tổng giám đốc công ty hóa mỹ phẩm không ba? – Ừ! Con biết cậu ấy hả? – Con thấy hình ảnh đăng trên tạp chí mấy lần, hình như là nổi tiếng về sáng tạo mỹ phẩm đạt chất lượng cao,mẫu mã đẹp... Anh ấy muốn cưới con làm vợ hả ba? Ông Nguyên Phương giật mình: – Sao con biết vậy? Con... nghe lén ba nói chuyện à? – Xin lỗi ba, con không có ý. Nhưng... hai người nói chuyện lớn quá muốn không nghe cũng đâu có được. Anh ấy muốn con thế vào chỗ ai đó... phải không ba? – Ừ. – Chuyện là thế nào, ba kể chi tiết cho con nghe được chứ? Con đang rất kinh ngạc vì sao một người đàn ông lý tưởng như thế lại phải cầu xin ba để cưới đứa con gái xấu xí dị dạng như con? Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó chứ. Ông Phương thở ra một hơi dài: – Đây là một câu chuyện khó tin nhưng có thật đó Hà. Con nghe xong rồi bỏ đi nhé? Đông Hà khẽ gật đầu. Ông Nguyên Phương kể hết với cô về thời gian ông làm việc trong gia đình họ Đặng. Thấm thoát đã gần ba mươi năm – Rồi lại kể con nghe về cuộc hôn nhân kỳ quặc giữa Quốc Dũng với cô gái tên Mưa, các tình tiết sau đó... và nói rõ cho Đông Hà biết vì sao Quốc Dũng lại đề nghị cưới cô. Đông Hà lắng nghe chuyện với một vẻ trầm tĩnh, khuôn mặt kín như bưng của cô hoàn toàn không biểu lộ một cảm xúc nào. Khi kể dứt câu chuyện, ông Phương dịu dàng nhìn con gái: – Con không bị sốc chứ Đông Hà? Mọi việc diễn ra như phim vậy? Đông Hà mỉm cười: – Tại ba chưa từng gặp đấy thôi, chứ con tham gia các hoạt động xã hội còn gặp qua nhiều tình huống ly kỳ hơn thế nữa. Ở trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết... – Con không ngạc nhiên vì lời đề nghị của Quốc Dũng sao? – Có gì đáng kinh ngạc đâu ba, khi anh ấy chỉ nhắm vào phần tài sản mà lẽ ra ảnh sẽ được hưởng ngay sau khi cưới. Bây giờ chỉ là đổi người thôi. Nếu con không phải là con gái của ba, vị luật sư được giao nhiệm vụ thực hiện di thư của người quá cố thì liệu anh chàng Quốc Dũng đó có đủ can đảm đặt vấn đề với con không chứ? – Đông Hà, con đừng quá đa nghi như vậy. Quốc Dũng cũng là 1 người đàn ông tốt chứ không phải loại người háo sắc đâu con. – Thế ba cho rằng anh ấy thích đứa con dị dạng của ba sao? Sao mà ba lại dễ dàng tin vào điều đó vậy? – Ba không tin – Và cũng không nghĩ rằng Quốc Dũng yêu con. Nhưng... dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất để con có được một mái ấm. Con không thể cứ sống như vậy mãi đâu Hà, Quốc Dũng là một người con trai nhân hậu, sống rất có đạo lý. Vì vậy ba tin rằng cậu ấy sẽ cư xử tốt với con. – Ba muốn con lấy Quốc Dũng sao? – Ừ. Ngoài việc này ra, ba thật sự không có lý do gì để giúp cậu ấy làm thủ tục chuyển nhưởng tài sản. Ba cũng muốn con gái của ba có một tương lai tốt đẹp hơn... Đông Hà à, con nghĩ sao về chuyện này hả?
Đông Hà nhướng mày: – Dĩ nhiên là con phản đối rồi. Con không muốn làm hại cuộc đời người khác. Ba từ chối giùm con đi. Ba có thể trao tài sản của ông nội anh ấy lại cho ảnh và để anh tự đi tìm đối tượng cho mình. – Nhưng... – Ba ơi! Sống ở đời nên biết tùy cơ ứng biến. Hoàn cảnh đã như thế này rồi, ba muốn anh ấy vì tham quyền thừa kế mà trở nên bất nghĩa với bạn bè và bất nhân với người con gái đáng mến đó sao? Cô ta đã sẵn lòng từ chối ngôi vị phu nhân Tổng giám đốc chỉ vì cô ấy muốn được sống thật với trái tim mình, bao nhiêu đó cũng đủ thấy cô ấy coi trọng vấn đề tình cảm. Còn anh Dũng... thà là không có gì chứ không chịu tranh giành tình yêu với bạn mình. Thật sự... việc anh ấy đề nghị thay thế con chẳng qua vì... bất đắc dĩ, ảnh đã hết cách rồị..
– Vậy ý của con là... – Con xin ba! Ba đừng nên suy nghĩ hẹp hòi phiến diện, cũng đừng nhân cơ hội này mà ép ảnh cưới con... – Đó là do Quốc Dũng tự nguyện chứ ba không ép... – Vâng! Ba không ép nhưng ba cứ khăng khăng không chịu giúp anh ấy chuyển quyền thừa kế dù ba biết ảnh không thể kết hôn với cô Mưạ.. như vậy có khác gì là ép chứ? Nếu ảnh không nghĩ đến chuyện cưới con, con gái luật sư Phương, thì làm sao ảnh có hy vọng nhận được tài sản... Ba giúp ảnh đi, đừng tính giùm cho con. Con sống như thế này đã tốt lắm rồi. – Đông Hà, con... – Ba cho phép con nói hết đã. Con biết là ba rất thương con. Ba nghĩ rằng con sống cuộc sống cô đơn, khép kín và đầy sự mặc cảm. Nhưng không phải như thế đâu ba. Hồi tai họa xảy đến với con, thời gian đầu, thú thật là con rất buồn nản tuyệt vọng và chỉ nghĩ đến cái chết.Song sau một thời gian chịu đựng rồi quen dần với hoàn cảnh hiện tại, suy nghĩ của con đã khác rồi. Con không bi quan nữa, mà cố gắng sống làm sao có ích cho bản thân, gia đình và xã hội. Vì vậy con tham gia tích cực vào các hoạt động từ thiện và lấy đó làm niềm vui. Con đã thực sự vượt qua nỗi khổ của chính mình rồi. Ba đừng lo cho con, cũng đừng an bài nhân duyên cho con nữa. Con không lập gia đình đâu. Con chỉ muốn làm một người trong sáng, luôn mang niềm vui hạnh phúc đến cho mọi người. Vì vậỵ.. con xin bạ.. Ba hãy giúp Quốc Dũng nhận tài sản hợp pháp. Rồi anh ấy sẽ tìm được đối tượng hôn nhân hợp ý mình. Ba đừng xử sự nguyên tắc như thế. Thực rạ.. kết hôn với ai không quan trọng, quan trọng là cuộc hôn nhân đó có mang lại cho người ta hạnh phúc hay không mà thôi. Đằng này, Quốc Dũng cũng đâu phải cố tình cãi lại ý nội ảnh, chuyện xảy ra bất ngờ ngoài ý muốn thôi mà. Nếu con là ảnh, con cũng sẽ làm vậy. Hôn thê là... bạn gái của bạn mình, tình cảnh đó khó xử lắm ba! Ba suy nghĩ lại đi, đừng khó dễ cho anh ấy nữa.
Ông Nguyên Phương gật đầu: – Con nói cũng có lý. Ba sẽ suy nghĩ lại vấn đề này. Nhưng con cũng suy nghĩ lại đi. Đây là cơ hội duy nhất để con... Không để ông Phương nói hết lời, Đông Hà xua tay: – Con không bao giờ mơ tưởng chuyện đó đâu. Sống như vầy con cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Thôi, con xin phép đi ngủ trước đây. Mai con phải đến trụ sở Hội sớm ba ạ... – Ừ, con nghỉ ngơi đi. Ba coi lại hồ sơ rồi mới ngủ được. Đông Hà lên lầu. Còn lại một mình, luật sư Phương lặng lẽ đốt thuốc suy nghĩ. Có lẽ ông phải giúp Quốc Dũng thôi. Đành chịu lỗi với ông nội của anh vậy. Hy vọng dưới suối vàng, họ có thể hiểu và thông cảm.