Chương 4
Dũng nằm úp mặt, chưa bao giờ chàng thấy rã rời cả tâm hồn lẫn thể xác như lúc này. Cơ thể như tan ra từng mảnh vụn, buốt nhói và lạnh lẽo. Hương vị của rượu mạnh còn sót lại làm Dũng váng vất và ngây ngây muốn sốt. Dũng cố gắng tìm một hình ảnh tầm thường hay một mẩu chuyện không đâu để nghĩ tới, hầu khỏi phải đắm chìm trong những dằn vặt và suy tư đang khiến chàng bải hoải cả người. Nhưng không được.
Dũng không ngờ sẽ gặp lại Thu trong buổi kỷ niệm sinh nhật Phượng, tối qua. Bây giờ thì Thu đã thành bà. Bà dược sĩ Trung gì đó. Khi quay mặt lại, một hình dáng đàn bà đứng lặng trước chàng, và Dũng sững sờ. Dũng ngờ ngàng tự gọi:
- Thu, em đấy ư?
Người ta giới thiệu vợ chồng Thu với chàng, không quên nêu rõ cả chức vị nghề nghiệp cho thêm phần trịnh trọng. Dũng lí nhí chào, không phải vì ngượng nghịu mà vì đầu óc nặng nề băng giá. Bao nhiêu sôi bỏng, bao nhiêu ngùn ngụt của ngọn lửa yêu thương chợt nguội lạnh như bị tạt một thùng nước đá. Thu mở to mắt nhìn Dũng, nửa soi mói, nửa thẫn thờ.
Trong chốn vui chơi, những người chồng thường thích có dịp quên được vợ hoặc mong được vợ quên giây lát, hầu có cơ hội đấu hót, bù khú với bạn bè trai gái. Trung lẩn vào đám đông và Thu cũng sẵn sàng làm ngơ vì nàng muốn nói ít nhiều với Dũng.
Khi Dũng định bỏ đi, Thu hỏi nhỏ:
- Anh không muốn gặp lại tôi?
Dũng nghe lòng nhói đau. Trong cuộc sống tình cảm chàng sợ nhất phải nghe tiếng tôi đầy vẻ xa lạ thốt ra từ cửa miệng những người con gái yêu chàng. Trước Thu, Dũng đã gặp một vài người con gái khác, họ yêu chàng và chàng yêu họ. Hoàn cảnh và địa vị xã hội đã phá vỡ mối liên lạc của họ với Dũng, biến đổi hai bên thành những kẻ lỡ làng. Nhưng ít khi Dũng bị nghe tiếng "tôi" đầy xa lạ, đầy dứt khoát và đầy mai mỉa. Khuôn mặt Dũng tối đi, chàng chậm chạp trả lời:
- Không phải thế. Anh - Thu cho phép tôi đựơc xưng anh và tiếp tục gọi Thu bằng tên - đã nghĩ nhiều về Thu, nhưng thực tại tàn phá tất cả những mơ tưởng ấy. Nên anh ngại phải thốt ra những lời thất vọng cho Thu nghe.
Thu nói nhỏ, giọng nàng êm như một buổi chiều êm đềm đang xuống:
- Bây giờ thì tôi đã có chồng. Nhưng với anh, trong lòng tôi lúc nào cũng nguyên vẹn lòng kính mến. Anh có thể tìm một chỗ ngồi, tôi cảm thấy mỏi chân, hay không đứng nổi nữa thì phải?
Dũng đưa Thu đến bàn trống góc phòng. Thu kéo cao cổ áo choàng lên che gáy. Dũng chăm chú theo dõi cử chỉ quen thuộc ấy. Thu nói:
- Tôi lạnh và buồn. Dù sao, không ai quên được những gì mình đã có và ôm ấp trong lòng. Gặp lại anh hôm nay, tôi mừng nhưng cũng buồn vì biết anh không thích.
Dũng nhả một làn khói thuốc, tàn nhẫn đáp:
- Đúng thế. Lòng vị kỷ và hờn ghen đã khiến tôi tự phá vỡ những hình ảnh đẹp đẽ trong lòng. Thu bây giờ và Thu ngày xưa khác nhau xa.
Thu ngồi lặng đi một lúc mới nói:
- Anh cứ xưng anh và gọi tôi bằng tên như anh đề nghị lúc đầu. Quyền của anh đó, và không ai dám trách anh. Ba năm hầu như hoàn toàn xa anh, một đôi lần gặp anh ngoài phố tôi đã định lên tiếng gọi anh. Nhưng không đủ can đảm. Một cái gì vô hình cản ngăn lại. Tôi vẫn theo dõi mọi hoạt động của anh, trên báo anh viết. Hoàn cảnh đã chia cách chúng ta, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ đã có một thời gian tôi và anh yêu nhau, và bây giờ dù lòng tôi đã lắng xuống, tôi vẫn muốn làm đựơc một việc gì để trả ơn anh. Tôi nghĩ rằng đã làm xong việc đó khi nói với anh những lời này, mà không sợ mang tiếng với người, với lòng mình là tôi đang có những lời kém chung thủy với chồng tôi.
Dũng lặng nhìn Thu nói, chàng uống từng âm thanh thốt ra từ miệng người con gái vừa hôm nào đó yêu chàng nay đã có chồng. Và ngồi xa chàng quá.
Giọng Dũng chùng xuống:
- Cám ơn Thu. Anh cám ơn Thu nhiều lắm. Tha thứ cho anh những gì anh đã nói vừa rồi. Gặp Thu lần này, anh đã giải quyết được rất nhiều với chính mình. Anh không còn mơ mộng hão huyền, không còn đem hình ảnh Thu ra tô bằng những nét vàng son mờ ảo, không thực tế. Để tự làm khổ mình. Bây giờ thì lòng anh nguội lạnh, nhưng anh lại thấy gần gũi Thu hơn. Không phải vì tình yêu mà vì những đối đãi chân thành giữa hai người bạn. Thu hiểu ý anh không?
Thu gật gật đầu. Nàng cười nhẹ, cố làm cho không khí trở thành vui tươi hơn:
- Lâu gặp lại, thấy anh thay đổi nhiều quá.
- Anh khác nhiều đến thế sao?
- Anh gầy và đen. Râu... vô tổ chức quá. Anh lại uống rượu và hút xì gà như ông cụ, chỉ còn thiếu cái bàn billard nữa thôi.
Dũng bồi hồi. Thu vừa gợi lại những thói quen của Dũng. Thời gian hai đứa yêu nhau, Dũng hay hút thuốc lá, và ham đánh billard đến độ quên cả giờ hẹn với nàng. Dũng cười buồn:
- Bây giờ anh hơi lười. Mà cũng chẳng có ai để cấm cản anh nữa. Anh hết đánh billard rồi nhưng lại nghiện rượu với xì gà.
- Anh uống để quên?
- Uống để khỏi nhớ, vì khi tỉnh anh không thể nào quên được.
Cả hai cùng cười, cố làm ra vẻ coi nhẹ mọi chuyện đã qua.
Thu hỏi Dũng:
- Anh quen các cô ở đây nhiều lắm phải không? Khi anh chưa đến, nghe các cô trêu nhau trong đó loáng thoáng có tên Dũng, nhưng tôi không ngờ là anh.
- Hầu hết là bạn với cháu gái anh: Tường Vi.
- Coi bộ cô chủ nhà có vẻ mến anh lắm. Lúc nãy, bạn bè xúm lại bắt cô kể chuyện chú Dũng, nhưng cô bé nhất định bảo "bí mật" không nói đựơc.
Dũng chột dạ:
- Thu quen Phượng?
Thu lắc đầu:
- Không, anh Trung quen vài người ở đây. Họ rủ đến chung vui.
Dũng nói khẽ:
- Phượng cũng là bạn Tường Vi.
Hai người cùng cảm thấy câu chuyện lại chìm dần vào ngột ngạt. Thu tự tin, muốn tỏ ra mình không bị giao động vì buổi gặp gỡ bất ngờ. Và Dũng thì không ngăn chận nổi sự mệt mỏi đang tràn dâng trong cơ thể. Một lúc sau, Trung trở lại đón vợ ra về. Thu ân cần:
- Mong anh sớm gặp được hạnh phúc.
Dũng lặng im nhìn hai người bước ra cổng. Chàng quay vào, quơ lấy một chai whisky uống say mèm rồi lặng lẽ bỏ về.
Sau một đêm chập chờn trong giấc ngủ nhiều mộng mị, Dũng thức dậy với một khoảng trống lớn trong hồn. Mất Thu thật rồi. Mất Thu thật rồi. Tư tưởng Dũng xoay vòng như thế mãi.
Tới gần trưa Dũng mới cố gắng ngồi dậy, sửa soạn đi ăn cơm. Chàng nghĩ đến Tường Vi, đã lâu rồi chàng không ghé thăm. Dũng sắp đặt chương trình, ăn cơm ở nhà chị xong chàng sẽ rủ Vi đi xem xi nê và chọn mua hộ chàng một món quà. Hôm sinh nhật Phượng chỉ nói là có cuộc họp mặt nên Dũng không kịp nghĩ đến chuyện mua quà. Mãi khi đến nơi, gặp Vi ở đó và nói cho chàng biết Dũng mới cuống lên nhưng không làm gì khác được. Chàng than thầm:
- Thật khổ. Con bé cứ ấm ớ điệu này chắc có phen mình vỡ mặt. Phải đi mua món quà gì cho nó. Mình sẽ đề "quà sinh nhật muộn" và một hàng chữ nhỏ ở dưới "của chú Dũng".
Mặc dù tâm hồn còn bị giao động vì cuộc chạm trán bất ngờ với Thu, Dũng vẫn thấy lòng dịu lại khi nhớ tới Phượng, cô cháu gái hờ dễ thương. Chàng mường tượng ra khuôn mặt Phựơng với những nét thật sống động để xoá nhòa những gì về Thu còn sót lại trong chàng lúc này.
Dũng đứng đợi xe bên lề đường. Một chiếc xe Jeep lướt qua và một người thò hẳn nửa người ra ngoài la lớn:
- Dũng, Dũng khòm!
Dũng trố mắt nhìn. Một anh chàng to lớn từ trên xe nhảy xuống, không cần chờ ngừng hẳn. Hắn vừa chạy về phía Dũng, vừa ngoái đầu lại dặn với:
- Thôi tụi bây đi đi, tao gặp cố nhân rồi chắc không đi với chúng mày đâu.
Dũng nhận ra giọng nói và khuôn mặt ấy. Khi hắn tới gần, chàng kêu lên mừng rỡ:
- Thọ. À, Thọ Gấu Đen!
Hai người ôm chầm lấy nhau. Thọ cười hề hề:
- Bạn cũ gặp nhau, nghe gọi lại những hỗn danh cũ tưởng còn đi học. Bây giờ tao không còn là Thọ gấu đen nữa mà là Thọ Hải cẩu. Anh em trong đơn vị gọi tao như thế đó.
Dũng nhìn trân trối người bạn học trò thuở nhỏ, khi chàng và Thọ còn chung lớp, chung bàn và ở cùng một phố. Rời ghế nhà trường năm cuối cùng bậc trung học, Thọ lao đầu vào nghiệp bán buôn và đi đây đi đó, ít khi có dịp gặp lại bạn bè.
Dũng nói:
- Bẩy tám năm rồi tụi mình không gặp nhau nhỉ. Mày đen và mập ra. Đi lính gì mà ăn mặc quân phục đủ thứ binh chủng thế này?
Thọ cười ha hả:
- Người nhái Hải quân, mũ Nhảy dù, huy hiệu Hải quân, quần áo Thủy Quân lục chiến, giầy bố người nhái. Tụi tao làm bộ ba gai một tí ấy mà. Cũng chả xếp nào nỡ la, vì mặc hôm nay, mà biết đâu ngày mai không còn sống để mà mặc nữa. Nên các đàn anh ấy cũng làm lơ đi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Dũng rủ Thọ về nhà chị ăn cơm trưa, Thọ nhận lời ngay khi biết ăn ở nhà bà chị ruột Dũng, thuở nhỏ thường cho Thọ và Dũng tiền đi xem chớp bóng ở Hà Nội, hay đi xe điện ra ăn mì ở chợ Hôm.
...
Tường Vi kêu lên:
- Vi no rồi anh. Đừng ép Vi ăn nữa.
Hoạt mỉm cười:
- Vi làm khách quá. Ăn "cẩn thận" đi, kẻo lát về lại phải lục cơm nguội với thịt kho với dưa chua ra ăn thì anh ân hận lắm.
Tường Vi đỏ mặt. Anh chàng này vậy mà nhớ dai, Vi nhớ lại câu chuyện nàng kể về chú Dũng với mọi người trong buổi dạ vũ tối hôm nào.
Nàng hỏi:
- Sau hôm đó, anh đã ăn thị kho dưa chua lần nào chưa?
Hoạt vui vẻ trả lời "ăn hoài, ngon không chịu được" mặc dù chàng chỉ mới ăn có một lần sau buổi Vi kể chuyện mấy hôm nhưng không kham nổi vì thịt thì mặn và dưa thì quá chuạ Vi hơi dẫu môi tỏ vẻ không tin. Nàng nghĩ thầm "Cỡ anh, sức mấy. Ăn được vài lần là chạy làng ngaỵ Dân đi Tây về thiếu bơ một ngày là chịu hết nổi, nói gì đến ăn toàn món lao động Việt Nam".
Hai người ngồi ngó ra ngoài xạ Nắng đã lên cao và hắt bóng cây đổ dài trên mái quán. Quán Con Nai vàng Ngơ ngác ở Thủ đức, đối với dân ăn nhậu chỉ đẹp vào hai khoảng thời gian khác nhau: chiều thứ bẩy và sáng chủ nhật. Chiều thứ bẩy khi mặt trời gần lặn, ngồi nhìn lá chết rơi lãng đãng trên nền ráng chiều đỏ ối mới thấy lòng chơi vơi làm sao. Như lạc vào một khu rừng lạ, đầy buồn rầu và cô đơn heo hút. Nhưng sáng chủ nhật, khoảng gần mười một giờ thì không khí bừng lên, vui nhộn. Những khách nhà giầu đi picnic đều ghé lại đây ăn uống, quang cảnh nhộn nhịp và ồn ào đáng yêu.
Họat đã tốn công phu lắm mới rủ được Tường Vi đi chơi sáng naỵ Chàng cầu kỳ mang theo chai Gin thứ rượu mà Tường Vi yêu thích. Gin pha trong Limonade hay chanh tươi thì tuyệt. Mặc dù sợ nắng nên đã uống rất ít, hai má Tường Vi cũng bừng bừng nóng và thái dương giật giật. Hoạt uống quen nên nốc tì tì. Hai người uống và ăn quà muộn thay bữa cơm trưa ở quán nhậu này. Hoạt định sau đó rủ Vi đi Biên Hòa.
Tường Vi liếc nhìn đồng hồ. Mười một giờ ba mươi. Đột nhiên nàng thấy cuộc đi chơi trở thành nhạt nhẽo, không hứng thú. Nhìn nắng lên cao và nghe trong đầu bừng bừng men rượu Vi cảm thấy ngại ngần khi nghĩ tới cuộc đi chơi còn kéo dài trong nóng nực, bực bội. Nàng đưa mắt nhìn Hoạt:
- Anh cho Vi về thôi, anh Hoạt.
Hoạt ngạc nhiên:
- Ồ còn sớm mà. Vả lại..
- Vi cảm thấy mệt, anh ạ. Và nắng quá.
- Hay mình ra xe đi Biên Hòa ngay bây giờ nhé. Anh có ông bác có vườn cây ở đó. Tha hồ Vi ăn bưởi với cam.
Vi cười gượng gạo:
- Thôi để lần khác. Vi thấy khó chịu trong người mà.
Hoạt nhìn Vị Ánh mắt nàng lộ vẻ mỏi mệt nhưng cương quyết. Chàng đành chiều ý, đưa Vi ra xe. Chiếc xe bon bon chạy ngược hướng về chợ Thủ Đức, ra xa lộ. Được một quãng gió mát lùa vào xe khiến Vi thấy dễ chịu. Nàng quay nhìn Hoạt tỏ vẻ biết ơn. Hoạt kiếm chuyện nói với nàng, không nghe trả lời chàng quay lại bắt gặp Vi đang nhìn mình cười. Thốt nhiên Hoạt nghe trong lòng rạo rực. Ánh mắt kia sáng hơn ánh mặt trời đang chan hòa buổi sớm. Đôi má kia hồng hơn cả đóa hồng đượm sương mai. Đôi môi kia đẹp như đôi môi của người con gái mang tên Kim nào đó trong các truyện dài của Dũng viết và ca tụng hoài hoài. Hơn lúc nào hết, Hoạt thấy những cuốn tiểu thuyết của Dũng viết gần gũi với lứa tuổi của bọn trẻ như chàng, như Tường Vi, như Phượng và ngay như cả Dũng nữa. Trong các tác phẩm của Trường Giang - bút hiệu của Dũng - đều bàng bạc màu sắc tình yêu. Các anh con trai đều hào hoa và lịch sự, các cô con gái thì rất ngoan rất dễ thương. Điểm đặc biệt mà Dũng thường tô điểm cho các nhân vật nữ trong truyện là cặp mắt và đôi môi. Cô nhân vật chánh nào cũng có cặp mắt nửa ranh mãnh nửa hiền ngoan, đôi môi mọng đỏ và ngon như trái đào đang độ chín. Dũng lý luận rằng chỉ có cặp mắt và đôi môi là phản ảnh trung thực nhất tâm hồn và vẻ đẹp của một người con gái. Trong các nhân vật con gái Dũng mô tả, Hoạt thấy người con gái mang tên Kim trong truyện Đôi Mắt Đôi Môi là tuyệt nhất. Và có lẽ Dũng cũng công nhận thế. Bây giờ, ngồi cạnh Tường Vi, Hoạt nghĩ rằng đôi môi ấy phải là đôi môi Dũng tả. Chàng nôn nao cả người, tay lái chợt lỏng ra, chân thắng xiết tới. Chiếc xe chậm lại và ngừng hẳn. Tường Vi chưa kịp ngạc nhiên thì bàn tay Hoạt đặt trên thành ghế bất ngờ quàng qua vai nàng và kéo mạnh. Tường VI không kịp phản ứng, trong khoảnh khắc nửa thân hình nàng đã nằm gọn trong vòng tay chàng trai khỏe mạnh. Hoạt cúi xuống, đặt trên môi nàng một cái hôn đầy sức mạnh đam mê.
Tường Vi ú ớ vì ngạt thở. Nàng nhắm nghiền mắt, hơi thở dồn dập. Nàng như tan biến trong khoảng thời gian đó. Cái hôn đầu tiên trong đời con gái, Tường Vi vừa cam chịu, vừa tự hỏi: "hôn môi là thế đó ử". Nàng cảm thấy một cảm xúc nhè nhẹ len lỏi trong lòng.
- Nếu mình yêu một người nào, hẳn khi hai đứa hôn nhau sẽ thú vị hơn nhiều.
Tường Vi đẩy mạnh Hoạt ra. Nàng ngồi thẳng người sửa lại mái tóc rối lòa xòa, trong lúc Hoạt còn đầy vẻ tiếc rẻ. Nàng nghiêm nét mặt:
- Anh cho Vi về. Không nên làm thế...
Hoạt thở dài nhè nhẹ. Rú gạ Chiếc xe chồm lên. Chàng lí nhí:
- Anh xin lỗi Vi.