watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:36:2826/04/2025
Kho tàng truyện
Nơi Tình Yêu Bắt Đầu...

Đó là một cái bến xe buýt màu hồng! Nó đã đi nhiều nơi, nhìn thấy nhiều thứ, nhưng đấy là cái bến xe buýt màu hồng duy nhất nó nhìn thấy - dù là màu hồng của một sản phẩm quảng cáo nào đó. Từ nhà đến trường nó có nhiều tuyến xe buýt, nhưng nó chỉ đi cái tuyến 22 này, để đến cái bến xe màu hồng đó và đi bộ gần 500m vào trường. Nó điên, ừ thì điên, cái tuổi của nó cho phép con người ta điên một chút mà.

Nó gặp anh lần đầu tiên cũng là tại cái bến xe màu hồng đó. Vào một ngày trời mưa, mưa to lắm. Nó bướng bỉnh cãi mẹ nên đã bỏ đi học mà không hề mang theo ô - tất nhiên lúc đó những hạt mưa mới chỉ bắt đầu rơi thôi. Chỉ đến khi nó bước xuống xe, thì những giọt nước ấy mới đua nhau rơi xuống. Rơi như sợ rằng chúng sẽ chẳng bao giờ được rơi nữa ý. Nó đành phải ngồi lại cái bến xe ấy. Nói “phải” thì cũng không đúng lắm, vì thực sự lúc đó nó cũng đang không hề muốn đi học chút nào. Cái cảm giác được ngồi trong một không gian nhỏ, màu hồng, một mình, ngắm nhìn mưa rơi làm nó thấy dễ chịu hơn nhiều. Thế nhưng mà nó cũng chẳng ngồi một mình được lâu. Anh đến. Hình như anh vừa tan học, và bằng một cách nào đó anh đã vượt qua cái quãng đường gần 500m trong mưa để đến đây (sau này nó mới biết là anh đi nhờ xe của một người bạn, trùm nhờ lên cái áo mưa của bạn anh). Khi anh bước vào, cũng là khi mà mắt nó đang đỏ hoe vì tủi thân. Lần nào bị bố mẹ mắng nó cũng khóc - một con bé mau nước mắt mà. Nhưng ngay cái ánh mắt đầu tiên anh dành cho nó, thì những hạt nước nhỏ và mặn ấy tự động ngừng chảy. Đôi mắt đẹp và sâu, cái nhìn ấm và như xoáy vào người khác của anh làm nó xấu hổ quay đi, lau vội những giọt nước mắt, như một tên trộm đang cố xoá đi những chứng cứ phạm pháp vậy.

- Tôi ghét nhìn con gái khóc lắm. Nhưng nếu cần khóc thì cứ khóc tiếp đi. - Đó là câu đầu tiên anh nói với nó.
- Tôi có khóc đâu, tại mưa đấy chứ, mưa to quá. - Bỗng nhiên nó sợ sự yếu đuối của mình vô cùng.
- Chạy trốn sự thật là rất hèn nhát. Nhưng đôi khi nó lại là điều rất cần khi ta đang muốn quên một cái gì đấy. Học chiều đúng không ? Sao chưa vào học đi ?
- Mưa thế này làm sao vào học được, mà tôi cũng chẳng muốn đi học. Thế sao anh không về đi, từ nãy đến giờ có mấy cái xe buýt đi qua rồi còn gì.
- Xe nào cũng đông không muốn về.

Nó và anh còn ngồi nói chuyện với nhau nhiều câu vu vơ nữa. Lâu và rất lâu. Anh học trên nó một khoá. Là con một, đôi khi thích một mình, chẳng giống ai và cũng chẳng muốn giống ai. Còn nhiều nhiều những điều anh và nó nói với nhau trong cái ngày mưa đấy, trong cái bến xe buýt màu hồng ấy. Sau này nó cũng có hỏi tại sao anh lại ngồi lại với nó hôm đó. Anh đã nói ra rất nhiều lý do, nhưng nó biết chẳng có cái lý do nào là đúng sự thật cả.

Sau hôm đó, nó và anh thân nhau. Nó tìm được ở anh một cái gì đó đồng cảm. Nó và anh hay nói chuyện điện thoại vào buổi tối. Chính xác hơn là toàn nó gọi điện cho anh. Nó cảm thấy an toàn khi nghe cái giọng ấm và trầm của anh. Nó cảm thấy yên tâm mỗi khi anh cho nó những lời khuyên, mỗi khi anh chỉ cho nó nên làm gì, mỗi khi nó gặp khó khăn. Nó và anh ít gặp nhau, chỉ là những khi nó cố đi học sớm, và vờ như vô tình gặp nhau ở bến xe buýt. Cũng may anh đi về không cùng tuyến xe của nó. Và do đó mà anh không lên xe ngay khi nó bước xuống. Để nó có dịp mà nhìn vào đôi mắt sâu của anh. Nói là nói thế thôi, chứ có mấy khi mà nó dám nhìn thẳng vào đó. Đứng trước anh, nó thấy rõ sự nhỏ bé, yếu đuối của mình, nhưng chưa bao giờ nó dám thừa nhận điều đó. Không bao giờ nó cho phép mình khóc với anh, dù bao nhiêu lần buồn và khóc nó đã gọi cho anh. Nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh thôi là nó lại im bặt. Nó sợ sự yếu đuối trước anh.

Nói chuyện nhiều là thế, nhưng chưa bao gìơ nó thật sự hiểu anh, chưa bao giờ nó biết rõ về con người anh, chưa bao giờ anh nói cho nó biết anh đang buồn vì điều gì. Đôi khi nó sợ anh, sợ sự im lặng, lạnh lùng, khó chịu mà không nói ra của anh. Chỉ đôi khi, thi thoảng, vào một lúc nào đó, anh dường như cố gắng mở lòng mình đôi chút, để kể cho nó nghe về bản thân anh, nhưng đều không thành công. Hình như nó thiếu một cái gì đó ? Nó cũng cố gắng chắp ghép những gì nó biết về anh lại để hiểu hơn về anh. Nhưng rồi, chợt nhận ra anh chẳng bao giờ dành cho nó, thế nên dù cố gắng đến mấy, nó cũng không thể hiểu hết được.

- Em có biết tại sao anh lại hay ngồi ở cái bến xe buýt này không ? - Anh đã hỏi nó như thế trong một lần hiếm hoi anh chủ động gọi điện và hẹn nó tại bến xe đấy.
- Em không biết. Em tưởng là về nhà anh thì chỉ có tuyến xe đi từ đây thôi ? Thế tại sao ạ ?
- À không, chẳng có gì.
Im lặng. Sự im lặng vẫn có mỗi khi nó hết chuyện để nói với anh. Chính xác hơn là lúc đó có tiếng mưa rơi, rả rích, nhẹ tênh. Ừ lại mưa - trời hôm đó cũng mưa, nhưng nhỏ thôi, đủ để nếu cần nó có thể chạy vào trường mà không bị ướt lắm.
- À tuần sau anh đi đấy. Anh đi học. Chắc sẽ lâu lắm nữa anh mới về. Em ở nhà ngoan nhé. Phải cố học thật giỏi và nhất là đừng mềm yếu nữa.
Nó đón nhận tin này bình thản hơn nó tưởng rất nhiều. Nó đã từng tưởng tượng là nó sẽ khóc, sẽ yếu đuối, sẽ phải nhớ anh nhiều lắm, nếu anh ra đi. Nhưng khi anh nói câu này, nó lại cảm thấy bình tĩnh lắm lắm.
- Anh cứ yên tâm, em biết tự lo cho mình mà. Có mà anh phải cố gắng hơn ý. Cuộc sống mới chắc sẽ giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn. Thỉnh thoảng nhớ viết thư cho em. À khi nào về nhớ mua quà nữa.
Vậy là thôi, anh đi. Nhẹ nhàng lắm. Nó cũng cảm thấy một sự bình yên trong lòng. Nó biết, anh sẽ thoải mái hơn khi rời khỏi đây. Nơi đây anh có rất nhiều chuyện buồn, những chuyện mà nó chẳng bao giờ biết và chẳng bao giờ hiểu nổi. Nó mừng cho anh. Và dễ chịu hơn cho nó. Nó biết nó mất đi một chỗ dựa về tinh thần, mất đi một cảm giác an toàn. Nhưng cũng đã đến lúc nó cần đi trên đôi chân của chính mình., cần tự vượt qua chính bản thân mình. Nó không mềm yếu, và nó biết nó làm được điều này. Nó có lòng tin mà.

Hôm nay trời lại mưa, nó đi học về muộn, vô tình phóng xe qua cái bến xe buýt màu hồng, bỗng nhiên nhớ đến anh. Về đến nhà, không hiểu sao lại nhấc máy lên quay số nhà anh. Điên thật. Có ai lại dở hơi gọi đến nhà một người đã đi du học đâu chứ. Ừ thì điên. Chỉ là nó muốn nhớ lại cái thói quen trước đây thôi. Sau 5 tiếng chuông, đầu dây bên kia là tiếng hộp thư thoại - tiếng anh : “đây là số máy...”, vẫn cái giọng ấm và trầm ấy. Bỗng thấy nhớ, đã từng có thời, nó yêu anh.
HOMECHAT
1 | 1 | 127
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com