Nước Biển Venice Mặn
Tác giả: Ngọc Cầm Dương
Khi màn đêm đã buông xuống thì có lẽ sự khác biệt giữa những căn nhà đều biến mất, ngay cả ở Venice cũng không ngoại lệ. Ban ngày thành phố tấp nập khách du lịch, tiếng người cười nói, mua bán, tiếng thuyền máy, tiếng hát vang vọng khắp một vùng biển thì lúc này mọi vật đều say ngủ. Chỉ còn bóng chiều nhập nhoạng, tiếng sóng ì oạp nhè nhẹ vỗ bờ và vầng trăng cô độc chiếu sáng. Chàng trai lững thững đi dọc bờ biển đã hàng tiếng đồng hồ, chẳng nghĩ ngợi gì. Đôi lúc người ta có thể cảm thấy yên bình và an toàn hơn khi cô độc, nhưng hạnh phúc thì có lẽ không. Sắp đến một cây cầu đá, chàng nghe tiếng hát ê a của một thiếu nữ. Tiến lại gần hơn, chàng nhận ra một cô gái gày gò, nhếch nhác, tay ôm một chai rượu, ngồi trên thành cầu, co chân, tựa lưng vào cột đèn và hát. Cô nàng mặc một chiếc áo sơ mi cũ mỏng, một chiếc váy xanh nhờ nhờ nhàu nát. Chỉ có vậy mới khiến người ta nhận ra cô là một thiếu nữ, bởi trông cô còi cọc, bé nhỏ không khác gì một cậu trai mới lớn. Cô ngồi nhìn ra biển và hát một bài dân ca nào đó. Thấy chàng trai tiến lại gần, cô gái xoay người mời chào:
- Lei è solo stasera anche, il mio amore? Lei vuole andare con me?
Chàng trai khẽ mỉm cười nói:
- No, la ringrazia.
Đó là một trong vài câu tiếng Ý hiếm hoi mà chàng học được trước khi du lịch đến đất nước bên bờ Địa Trung Hải này. Cô gái hẳn là một gái làm tiền mạt vận ở đây. Điều đó cũng dễ hiểu, cô nàng thật không thể gây cảm hứng cho bất kỳ người đàn ông nào. Khuôn ngực nàng lép kẹp, cả thân thể héo quắt, khô cứng, mái tóc bết mỏng loà xoà.… Nhưng đến đúng khoảng cách vừa đủ để nhìn rõ khuôn mặt nàng, hay đúng hơn là đôi mắt nâu, rất lớn, nhìn mênh mang thì chàng trai không thể nghĩ thêm được gì nữa… Thoáng chốc, đôi mắt ấy mất hẳn vẻ lờ đờ, buồn bã. Nó nghiêng nghiêng nhìn chàng, hơi soi mói, ngộ nghĩnh và mỉm cười. Đôi mắt ấy mỉm cười và chủ nó cũng phá lên cười giòn tan:
- Non che? U viene con me, fa lei?
Cô nàng tụt xuống, đứng áp sát vào người chàng trai, mặt ngửa lên cong cớn, đôi môi khẽ bĩu ra và bàn tay luồn qua chiếc áo phông, nhè nhẹ ve vuốt khắp cơ thể chàng. Chàng trai mỉm cười hỏi:
- Quanta, la mia signora?
- Cento.
Cô gái trả lời và cười lớn, rồi không đợi phản ứng của chàng trai, vòng tay cô ôm chặt lấy chàng và hôn đến ngạt thở. Không còn hình ảnh về một cậu trai ốm yếu, không còn cảm giác ghê sợ về một mụ đàn bà đứng đường bẩn thỉu, chỉ còn một cô gái sôi nổi, với bờ môi ngọt lịm vị rượu vang, đôi bàn tay mềm mại, mát rượi. Cô gái nắm tay kéo chàng trai đi theo, nàng vừa đi như bay, vừa cười hồ hởi không khác gì một cậu bé muốn khoe cha thành tích của mình, đôi mắt long lanh đầy hứng khởi...
Hai người chạy tới cuối cây cầu, và trèo lên một chiếc thuyền nhỏ, ban ngày vẫn để chở khách du lịch, và giờ đây được dùng cho các cô gái bán hoa. Cô nàng còm nhom, vừa chống sào đưa thuyền ra xa vừa hát bài dân ca khi trước, nhưng vì đang trên biển hay vì một lý do nào đó, giọng hát ấy không còn ê a mà vui tươi, lảnh lót.
Con thuyền giờ đây đã ở khá xa bờ, chỉ còn hai người dừng lại giữa biển hồ Venice và vầng trăng cô độc, nhẫn nại dát bạc lên những con sóng dập dìu. Cô gái nhỏ chăm chú, nghiêng nghiêng nhìn chàng, khoé môi cô hơi nhếch lên, cô từ từ trút bỏ váy áo của mình, dịu dàng tiến về phía chàng trai. Cô đắm đuối hôn lên khoé môi, lên đôi mắt chàng. Đêm Venice yên bình, chỉ có tiếng sóng và vầng trăng. Chiếc thuyền cứ xoay tròn, xoay tròn, tiếng sóng vang mãi, vang mãi... Không phải tình yêu. Không phải định mệnh. Chỉ có sự đam mê cứ cuốn chặt lấy chàng, mãi mãi, êm dịu, dai dẳng, đau đớn nhưng không bao giờ dứt, không bao giờ dừng lại. Cô gái ngỗ nghịch với bộ ngực lép kẹp giờ nằm sát cạnh chàng. Đôi mắt cô mở to ngắm nhìn, bàn tay vuốt ve mái tóc chàng, khuôn mặt, làn da chàng, cái miệng xinh xinh của cô nói không dứt thứ tiếng mà chàng không hiểu. Cô cứ nói, nói liến thoắng, thỉnh thoảng phá lên cười giòn tan. Có lúc cô nói thật khẽ, như thì thầm với chính mình vậy, giọng cô buồn buồn, đôi mắt đăm đắm, nhìn sâu như muốn hút lấy hồn chàng, mênh mông như biển đêm… Chàng trai nằm đó, ngắm cô im lặng và thỉnh thoảng gật đầu hoặc mỉm cười khi được hỏi. Họ cứ nằm vậy, cho đến khi chàng trai với tay lấy ví tiền, chàng mỉm cười thầm nghĩ:
- Cô bé, cô bé kiếm được của tôi nhiều hơn các bạn đồng nghiệp ở nơi khác nhé, nhưng cô là người duy nhất biết nói tiếng Ý trong số họ, phải không nào?
Chàng trai lấy hai tờ 50 € ra đưa cho cô bé, cô nàng giật lấy, và nhanh hơn, giật cả chiếc ví, tung lên cao. Chàng trai chưa kịp phản ứng, cô bé đã phóng vút người nhảy xuống biển. Cô thanh thoát và nhanh nhẹn như một con nai nhỏ, nhún người chụp đúng chiếc ví. Cô cười vang cầm nó giơ cao, khoe chàng trai. Choáng ngợp trước điều không tưởng tuyệt diệu, chàng chỉ câm lặng rồi mỉm cười giơ tay định kéo cô lên thuyền. Nhưng khi nắm được bàn tay cô, thì chàng bị kéo mạnh xuống nước. Cô bé cười vang, hôn chàng đến ngạt thở, nàng bơi quanh, quấn chặt lấy chàng. Chàng trai không thể diễn giải được cảm giác của mình lúc ấy. Hạnh phúc? Đam mê? Tình yêu? Tất cả đều có thể hoặc không. Trong giây phút ấy, Venice biến mất, những cây cầu biến mất, ánh trăng biến mất, biển đêm biến mất, chỉ còn một linh hồn sống, linh hồn ấy từ cô gái truyền sang cho chàng, hòa nhập thành một. Trở thành linh hồn của cả vũ trụ. Linh hồn ấy quay cuồng, hạnh phúc, múa may theo những vũ điệu lạ kỳ cô gái đưa dẫn. Chàng trai không còn biết gì nữa, cho đến khi đã trở lại thuyền, cả hai cùng im lặng, chỉ còn tiếng sóng vỗ, gió thổi và vầng trăng nhẫn nại. Cô bé còm nhom kia không nói gì nữa, cô thiêm thiếp ngủ. Chàng trai lặng ngắm thân hình cô lõa thể ướt đẫm nước biển. Dưới ánh trăng chênh chếch, làn da như vừa được rưới lên một lớp thuỷ ngân, mát lạnh, lấp loáng.
Trời gần sáng, gió biển bắt đầu mạnh hơn. Làn da nâu bóng giờ đã được gió biển làm khô, mịn màng, thật khoẻ mạnh và gợi cảm. Chàng trai trẻ như bị thôi miên vào người thiếu nữ ấy. Cô bé ngọ nguậy, thức giấc và mặc quần áo. Cô lại trở thành cậu bé tinh nghịch như đêm qua, đôi mắt thông minh sống động, cái miệng lúng liếng. Cô lại vừa khe khẽ hát vừa đưa thuyền vào bờ. Khi chàng bước lên bờ, cô gái kéo tay rồi kiễng chân, chạm khẽ môi mình vào đôi môi chàng, khuôn mặt cô ướt đẫm chạm vào mặt chàng, rồi thình lình đẩy cây sào đưa thuyền ra xa. Bất giác chàng trai đưa tay quệt giọt nước trên môi và cảm thấy mặn chát. Nước biển Venice mặn, nước mắt cô gái cũng mặn, nhưng có lẽ đó là nước biển đã bắn lên mặt nàng thôi. Chàng trai quay đi, lại tiếp tục lững thững vô định, không nghĩ ngợi gì trên những cây cầu của Venice. Các cây cầu vẫn vậy, Venice vẫn vậy, ánh trăng vẫn vậy, chỉ có một điều không còn như trước. Chàng đã biết đến vị mặn của nước biển Venice.