watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
15:36:3626/04/2025
Kho tàng truyện

Núi Lở

Tác giả: Nguyễn Danh Lam

Anh rời trạm khi trời vẫn mưa. Cố đạp lên những vạt cỏ, anh né đôi chân khỏi những luống bùn nhão.

Nếu cứ đi vài bước lại phải ngồi xuống cạy bùn bám vào giày, chẳng biết bao giờ mới đến nơi. Bầu trời sũng nặng, mây quết qua những tán cây lướt thướt chỉ cách anh vài bước chân.

Đã mấy ngày nay chưa có một giọt nắng. Một cành củi mục gãy dưới chân anh. Đám mộc nhĩ đã mọc dài từ cành củi ấy, loại sinh vật này ưa ẩm. Nhưng mưa quá, ngay cả đám mộc nhĩ cũng đã mủn ra. Ở trạm đầu tiên anh đã tranh thủ hái một đám mộc nhĩ, định đem xuống núi, nhưng rồi chẳng biết bỏ chúng vào đâu. Chiếc gùi trên vai đã quá chật. Lượng thức ăn mà anh mang theo chỉ đủ cho một người dùng trong mươi ngày. Mà trong khoảng thời gian từ chân núi lên đến đây, anh đã dùng lạm vào đến một ngày khẩu phần ấy.

Nước bắt đầu ngấm qua gáy anh, từ cái cổ áo mưa không thật khít. Gió lại quá mạnh, thốc bạt cây xung quanh. Bước chậm cũng lạnh, mà bước quá nhanh, để mồ hôi túa ra trong lưng lại càng lạnh hơn. Rất may anh đã mua được ở trạm một bao diêm mới. Bao diêm hôm qua đã bị ngấm nước, khiến anh khổ sở đến nửa ngày vì không sao mồi được thuốc hút. Nghĩ thế, anh đốt một điếu thuốc mới, bàn tay khum lại che chắn đầu lửa. Anh rít từng hơi dài. Điếu thuốc ngấm nước nổ lách tách.

Mưa khiến tầm mắt anh không thể nhìn xa hơn hai ngọn đồi. Bầu trời chưa hề có dấu hiệu hửng nắng. Anh thấy những triền đất đỏ ối vừa lở xuống phía bên kia thung lũng. Rừng loang lổ. Những mảnh đồi được khoanh thành từng viền nhỏ, xếp chồng lên nhau. Rời trạm nghĩa là anh không còn hy vọng gặp người. Nếu không bị trượt ngã hay xảy ra một tai nạn nào đó, cây cầu cũng không gãy, chắc đến trưa anh sẽ gặp ba. Nghĩ đến đấy, anh xốc mạnh cái gùi trên vai, bước rảo.

Qua hết ngọn đồi, lại một thung lũng nữa. Đường trơn, bước xuống còn cực hơn bước lên. Anh bẻ được một đoạn cây dùng làm gậy chống. Đã nghe tiếng suối đổ ào ạt dưới chân. Con suối này vào mùa khô nắng trơ ra những tảng đá bạc phếch, thế mà hôm nay ngay cả những tảng đá ấy cũng có cơ bị nước cuốn phăng, lăn xuống tận đáy lũng, phía con suối đổ ra sông lớn. Anh che mắt, nhìn xuyên qua màn mưa, thở ra một hơi dài. Chiếc cầu bắc ngang suối vẫn ánh nhẫy lên dưới tầm nhìn của anh. Nếu nó đã bị nước cuốn trôi anh sẽ không thể nào qua suối, nếu không lần ngược lên tận thượng nguồn, chỗ dòng chảy thắt lại. Mà như thế có thể anh sẽ mất đứt nửa ngày.

Hai thanh gỗ lớn bắc song song, phía trên có thành vịn. Tuy nhiên cái thành vịn đã bị gãy mất một khúc ở giữa. Anh mọp sát xuống, kẹp hai chân qua hai thanh gỗ trơn tuột, đẩy mình lên từng nhịp. Anh không thể cúi lưng xuống mà bò, vì như thế số thức ăn trong gùi sẽ đổ hết xuống dòng nước. Qua hết suối, mình mẩy anh dù mặc áo mưa vẫn ướt sũng.

Bóng chiếc lán nhỏ đã hiện ra trong tầm mắt. Nó đậm đen, như một cái mộc nhĩ đã nở hết cỡ đang bắt đầu mủn rữa. Trong lán không thấy ánh lửa. Anh dấn bước. Cửa lán khép hờ. Có lẽ ba anh chỉ làm cửa để phòng thú dữ vào ban đêm, chứ giữa chốn hoang quạnh này, còn ai để mà trộm cắp.

Ba anh không có trong lều. Mưa thế này ông đi đâu nhỉ? Anh ra cửa lán, bụm tay gọi lớn. Tiếng gọi đập qua mấy ngọn đồi hoang. Ngạt trong màn mưa mù mịt.

Gọi mấy tiếng, anh nghe tiếng cành gãy sau lưng:

- Ba đi đâu mưa gió thế này?

- Vạt đồi bên kia hồi hôm vừa lở mất một mảng. Gần hai sào đậu của ba theo xuống vực rồi con ạ.

Ba anh nói tin xấu, nhưng trong giọng không thấy nhuốm một chút phiền muộn. Anh thở dài. Giũ áo mưa bước vào lều. Căn lều ẩm thấp, tối đen. Anh phải căng mắt một lúc mới thấy được cái ổ nằm của ba. Chiếc mùng chưa cuốn lại. Tấm mền rách loang lổ. Đã mấy lần anh mang lên mền mới nhưng ba bắt phải mang về. Ngay dưới ổ nằm là bếp. Lửa đã tắt, nhưng tro còn khô.

- Con mang đồ mới lên cho ba.

- Rượu được mấy lít?

- Hai thôi ba ạ. Ba không nên uống nhiều. Đêm hôm gió máy một mình.

- Ta chẳng chết được đâu mà lo! Tình hình dưới đó sao rồi?

- Ba nên về ba ạ...

- Ta không hỏi chuyện ấy...

Ba anh lục cái gùi, tìm hũ rượu, mở nút lá, nhấm thử một chút.

- Vẫn lấy rượu chỗ ấy phải không?

- Vâng, vẫn chỗ ấy. Ba đã dặn mà.

- Con nhóm lửa lên đi. Hong cho đồ khô, đứng đó ngấm lạnh.

Anh loay hoay tìm củi. Ba anh hất cằm:

- Dưới giường ấy. Ta đã gom đủ dùng cả mùa mưa.

Thực chất cái giường mà ba anh nằm chính là củi. Ông xếp lên từng lớp, bên trên chải một cái chiếu. Củi gồ ghề, phá thủng cả chiếu chui lên.

Ngọn lửa bén lên từ những mẩu gỗ. Căn lều ấm hẳn. Nhưng khói cuộn lên từng đụn khiến anh cay xè mắt.

- Bay ở lại đêm nay chứ?

- Con định ngồi một chút rồi xuống ngay ba ạ. Dưới nhà còn nhiều việc lắm. Phần nữa sợ cái cầu dưới kia bị nước cuốn mất. Tranh thủ về, mưa thế này chẳng biết nó trụ được đến lúc nào.

- Tùy con...

Ba anh mở hũ rượu, rót ra một cái chén nhỏ. Ông nhấp nháp một chút rồi chuyền qua anh:

- Uống một hơi cho ấm bụng mà về.

Anh nhấp luôn hai ngụm. Mong là rượu mau ngấm để đủ can đảm nói chuyện với ba. Rượu ngấm mau thật, loáng đã nghe bừng bừng nơi vành tai:

- Ba ạ, có người bảo...

- Ta biết rồi, mọi người đều bảo chứ gì?!

- Sao ba không làm thế?

Ông già im lặng. Đôi mắt nhăn nheo dõi thấu màn mưa. Ngọn lửa lay đều trên bếp, hắt bóng ông lên vách liếp. Ông tợp một hơi rượu mới:

- Rồi con sẽ hiểu...

- Dạ, ba...

- Con cứ về đi. Con chưa hiểu...

- Con hiểu rồi mà ba...

- Hiểu gì?

Anh mồi một điếu thuốc. Rít được hai hơi lại gí cái tàn xuống đất. Chợt có tiếng nổ lớn xa đâu đó trong tiếng mưa ràn rạt.

- Gì vậy ba?

- Đất lở đó. Cứ lở dần từng ngày một...

Anh thở dài:

- Năm nay ba làm bao nhiêu đậu ba nhỉ?

- Ta chẳng đong đếm bao giờ. Làm là làm vậy thôi. Làm cho đã rồi đất cũng lở hết. Ta cũng tính trồng cây mà giữ đất. Nhưng cây chưa kịp lớn cũng đã tuột xuống lũng hết cả.

- Vậy ba nên về...

- Về làm gì?

- Vậy ba ở đây làm gì? - Lần đầu tiên anh dám đưa ra một câu hỏi vặn lại ý ba.

- Chẳng làm gì cả. Cũng như là về dưới đó vậy. Chẳng làm gì cả!

Ông già cúi xuống, bẻ thêm mấy cành khô quăng vào ngọn lửa:

- Con có ăn gì với ba không?

- Thôi, con đem lên để ba dùng, chứ ăn vào đó thì còn nói gì nữa!

- Hết mùa này, con không phải đem lên cho ba nữa...

- Vậy làm sao con gặp được ba?!

- Thì mày lên không. Mà không gặp hay gặp cũng chẳng khác gì...

Anh ứa nước mắt:

- Con lấy gạo nấu cơm cho ba nhé.

- Thôi, nếu không ăn thì nấu làm gì. Để đó chút chiều ta tính. Con cứ về đi. Từ đây ra đến trạm là vừa tối đấy. Con nghỉ lại trạm hay về luôn?

- Con có gửi ít đồ ăn lại trạm. Có lẽ sẽ nghỉ lại. Mưa thế này, đêm hôm làm sao xuống núi.

- Vậy con về đi.

Anh giũ cái áo mưa mặc vào. Bộ đồ trên người hong một lúc vẫn còn âm ẩm:

- Ba ở lại giữ gìn sức khỏe ba nhé! Nhớ đừng uống rượu ban đêm.

- Ừ...

Anh nhặt lại đoạn cây gác ngoài cửa lều. Bặm chân xuống lớp bùn nhão:

- Ba cứ ở trong này, đừng tiễn con!

- Ừ...

Gió thốc một vạt mưa tung hổng tà áo anh lên. Mặt trời có lẽ đã ngả đâu đó sau màn mây sũng nặng kia. Anh ngoảnh lại, thấy bóng ba, tay vịn vách liếp nhìn theo. Mồi một điếu thuốc, anh rít liền mấy hơi dài, ngực bỏng rát.

Qua hết con suối, anh nghe một tiếng nổ khủng khiếp phía sau. Có lẽ một vạt núi mới vừa lở xuống đâu đó.
HOMECHAT
1 | 1 | 135
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com