Những Cái Tên
Tác giả: Chieuha
-Em tên gì ?
Thầy xuống chỗ từng đưá hỏi . 56 tuổi, nhỏ hơn cả ba tôi nhưng tóc thầy đã bạc trắng nưả đầu . Những vết nhăn trên mặt thầy - ( bọn chúng tôi thường gọi chúng là những con hẻm cuộc đời ) - lộ rõ khi ông cố rướn mày nhìn qua cặp kiếng dày -0 - bao quát cả lớp .
- Trung Hiếu
- Hay lắm ! Ông cười khà khà , vỗ vai thằng nhỏ
- Thầy hy vọng bố mẹ em sẽ hài lòng về em nhiều .
- Nó họ Dương đó thầy ơi ! -cả bọn nháo nhào - Cùng họ với họ Dê ! - cả lớp cười rần rần
- Dương Đức Trung Hiếu ! tên hay vậy mà !
Thằng Hiếu gân cổ lên cãi, rồi nó bẽn lẽn nói
- Dương cho nó oai, có đứa nào như tao chưa ??
Thầy tặc lưỡi
-Đúng là bọn nhóc ranh .
- Còn em ? Thầy quay qua hỏi Thiện
-Thiện, Quang Thiện , thưa thầy
Thiện với cái đầu "ix men nì" (mà tôi hay thường gọi là "cái đít vịt ") thong thả trả lời .
- Thiện thì ít, ác thì nhiều, do vậy em là thuộc loại quý hiếm . Thiện nói gọn lỏn khi thầy đang suy nghĩ nên khen gì nó .
Thầy mỉm cười , gật đầu .
-Em tên Lệ Thuỷ
-Chà chà , nước mắt cuộc đời đây ! Cái tròng kính cuả ông lại nhướn lên lần nữa, mắt ông nhìn nó chăm chú . Mặt ông thoáng hiện chút gì đó xa xăm ...
- Mấy anh chàng lớp bên kia đêm nào cũng khóc vì nó đó . Con Nhung ngồi cạnh bên khoe .
Cả lớp khúc khích nháy nhau trề môi ..
-Mai nó mới thành người !
Cả lớp đồng thanh nói to khi thầy vưà rà cái đít chai 6 dps vào bệ phóng cuả Nhân . Nó quen rồi, không còn mắc cở như mới vào lớp 1 nưã
- Mai Thành Nhân ạ !
-Cố gắng , cố gắng hơn nưã ...ông gật gù ...
- Em ? Thầy chỉ vào mặt tôi
-Thầy biết rồi mà còn hỏi em .
-Cứ cho là thầy quên đi, mà cũng già rồi mà , hay đãng trí lắm .
Thầy chép miệng , bắt chước cái chép miệng cuả tôi .
Đó là cái lần tôi nói thầy giải sai bài toán , tôi ra nghiệm rõ ràng, rành rành, thế mà thầy bảo nó vô nghiệm . Tôi một mực không nghĩ mình là sai .
- Cứ cho là thầy đúng đi, chắc em già rồi, đãng trí ...Tôi bực mình chép miệng khi bài kiểm tra được 4 điểm .
- Em xin lỗi, hình như là thầy đúng, em sai . Sau một đêm thở than , tôi mới nhận ra mình thiếu điều kiện .
-Phương , thưa thầy
-Cái gì Phương ?
-Dạ - tôi ngập ngừng - Duy Phương !
-Nghe giống con trai quá nhỉ !
-Đâu có thầy, tên đầy đủ có chữ Ngọc nữa . Đỗ Ngọc Duy Phương . Ba em nói chỉ có 1 cách trở nên hoàn thiện là phải tự duã mình thì mới trở thành ngọc được . Đó là ý nghiã mà thầy .
-Thầy chúc em thành công trong cuộc sống .. dũa mình trước đi nhé !
.........
Tôi vẫn nhìn được qua cái cặp mắt kính dày cui ấy tâm hồn của một thầy giáo già , ông đã trải qua hơn 2/3 cuộc đời của mình cho nghề giáo,kinh nghiệm cho ông bíết mỗi cái tên luôn gắn với ý nghiã cuộc sống của mỗi cá nhân , ... cái tên, cái tên ...
Mấy năm sau ra trường, hình như tôi đã quên mất cái buổi học cuối cùng ấy ...
Mẹ Hiếu mất trong tai nạn xe, bọn cướp giựt cái giỏ trong đó chỉ vỏn vẹn 50.000 . Năm chục ngàn - một mạng người, cái giá có lẽ là quá "đắt" .
Bố Hiếu thì nhậu xỉn suốt ngày, đánh đập chị em nó . Và ông cũng sắp bỏ nó vì xơ gan cổ chướng giai đoạn cuối .
Mỗi lần gặp Hiếu vẫn thấy nó vui vẻ
-Tao sung sướng hơn tụi bay nhiều, khỏi phải phụng dưỡng ông bà già .
Hiếu cười, trong giọng cười ấy lẫn cả vị chua chát ...
Thằng THiện đang ngồi trong tù, chúng tôi không biết nó còn bóc bao nhiêu lớp lịch nưã thì mới được thả ra . Trong 1 lần nhậu say, mà cũng chắc là say thuốc , nó cầm dao đâm ngay thằng bạn vì cái tội mỉa mai nó . Sáng hôm sau, người ta thấy xác thằng bạn trong phòng vệ sinh , còn Thiện thì bỏ trốn ........
Ừ, thì đúng là bây giờ nó là người "duy nhất" cô đơn rồi ......
Nhân nghiện hút , người nó đờ đẫn như thằng khùng . Mỗi lần sốc thuốc giống như những con quỷ dữ khát máu, nó sẵn sàng làm bất kì điều gì ...........
Chỉ tội nhất con Thủy " đít đỏ " , bây giờ muốn thì chúng tôi cũng không gặp được nó nưã . Viêm cầu thận , căn bệnh của những nhà "quí xờ tộc" mang nó đi cùng với nước mắt cuả thầy, cuả chúng tôi .. .." nước mắt cuộc đời" đó phải không thầy ........
Còn tôi, đang đứng giữa cuộc đời với nhiều cám dỗ , duã mình thế nào đây để trở thành ngọc trong cát ? Cuộc sống có biết bao lựa chọn, có biết bao con đường .
Duy Phương ! Chỉ có một con đường mà tôi phải chọn , chọn thế nào đây ???