watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:08:2513/06/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Khát Vọng
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 2
Chiều nay, đã quá năm giờ, Thắm vẫn chưa thấy ông anh họ về, liền gọi điện thoại:
- Alô.! anh Tiển đó hả? Em đang chờ anh. Hôm nay sao anh về muộn thế hả anh?
Có tiếng trả lời:
- Anh đang trên đường về đấy cưng của anh. Chờ anh chút nhé.
Thắm nhắc chừng:
- Hôm nay anh hứa chở em đi mua computer đó. Anh nhớ chứ, mua máy xong, anh lắp ráp và chỉ dẫn cho em sử dụng nhen anh.
- Ừ nhỉ! Anh nhớ, anh về ngay. Anh đưa em đi. Em gái cưng của anh đợi anh một chút nhé.
- Nhanh nhen anh. Em đang chờ anh sốt cả ruột đây nè.
Thắm lại soi gương chăm sóc lần nữa về nhan sắc, phấn son và quần áo. Hôm nào cũng thế, đi với Tiển, Thắm phải ăn mặc rất ư đúng model chính là ước muốn của Tiển. Do đó, Tiển đã mua sắm cho Thắm nhiều quần áo đắt giá, kể cả nữ trang, son phấn, đồng hồ, cell phone, và tất cả những gì mà Thắm thích chưng diện để làm đẹp và làm của riêng đều được Tiển mua sắm không ngại tốn kém. Tuy nhiên, trong việc chi tiêu dành cho em gái họ của mình, Tiển dè dặt kín đáo không muốn Anh Ðào biết chuyện.
Vừa ngừng xe trước nhà, Tiển đã thấy Thắm đang đứng chờ. Tiển vội vã xuống xe:
- Em chờ anh lâu không? Hôm nay bị kẹt xe quá trời, nên về trễ hơn nửa giờ. Em sốt ruột lắm phải không hả em gái cưng của anh?
Thắm cười rất tươi trong ánh mắt tình tứ:
- Em đang sốt ruột muốn chết. Cứ tưởng anh bận gì quên chuyện anh chở em đi mua computer. Hôm nào đến giờ chưa được anh chở em đi dạo là em cảm thấy nhớ đó anh. Chúng mình đi thôi anh.
Tiển mở vội cửa xe cho Thắm bước lên ngồi cạnh. Ðột nhiên, Tiển nắm bàn tay của Thắm thật chặt làm đà dìu Thắm lên xe điều mà chưa bao giờ xảy ra. Nét mặt Tiển đờ đẩn, ngây dại:
- Thắm! anh nhìn em lúc nào cũng xinh đẹp duyên dáng chẳng khác nào như tiên giáng trần. Anh mê em. Nhìn thấy em, anh càng ngất ngây trước sắc nét và cơ thể bốc lửa của em.
Thắm vừa ngồi vào ghế xe, thì cũng vừa lúc Tiển vội áp sát mặt mình vào mặt Thắm như có ý muốn hôn môi cô em gái. Hai khuôn mặt gần nhau ngờ nguệch, đờ đẩn như đang chờ đợi nụ hôn say đắm. Thắm chợt rùng mình, lo lắng và chỉ trong khoảng vài giây, Thắm né mặt mình qua một bên và vội đẩy Tiển ra xa, hổn hển trong tiếng nói đứt quảng:
- Anh?Tiển?.đừng?đừng?làm thế?không được đâu anh?! Chúng mình cùng trong gia tộc mà anh. Tội lỗỉ chết đó anh. Ba má mà biết được là?.rầy rà lắm đó anh.
Tiển như mất hứng, cũng như đã từng mất hứng vài lần như thế khi bị Thắm lãng tránh và từ chối những lần cả hai ở gần bên nhau. Ông anh họ của mình sao quá đa tình, khiến mình lúc nào cũng lo sợ và cảnh giác giữ thân trong thời gian sống bên nhau cùng một nhà. Tiển lúc nào như muốn chiếm đoạt thể xác mình. Ghê quá đi. Ngày trước, khi Tiển nhận làm đám cưới giả, để đưa Thắm đi Mỹ theo ước vọng của mình và của cha mẹ, Tiển lại hỏi Thắm không dấu diếm ý đồ rằng làm đám cưới giả?nhưng nếu thiệt thì sao hả em? Em chấp nhận không? Câu hỏi ấy đã ám ảnh Thắm suốt từ ngày ấy đến nay. Nếu không ham đi Mỹ, nếu không bởi sự thúc đẩy của cha mẹ, thì có lẽ Thắm không thể ép mình trong những bối cảnh như thế này. Anh em trong cùng một dòng họ, ruột thịt, Thắm đã ý thức, nên Thắm chẳng muốn để mình phải thất thân với ông anh họ. Cuộc sống đổi đời của Thắm và của gia đình cho đến giờ phút gia đình khánh kiệt lại đang rất cần Tiển tiếp tay giúp đở. Trong lúc đó thì Anh Ðào, vợ chính thức của Tiển không phải là tay vừa. Anh Ðào mà biết chuyện thì gia đình này không còn, còn nguy hại đến bản thân mình hiện tại. Tuy rằng, Anh Ðào cũng có hôn thú với Tiển, và mình cũng có hôn thú với Tiển, nếu có sự va chạm nhau thì trên pháp lý, người thiệt thòi nhất là Thắm và Tiển.
Lần nào cũng thế, khi bị Thắm khước từ việc Tiển đòi này đòi nọ, Thắm cảm thấy Tiển tỉnh bơ không chút ngượng nghịu, hối hận hay hổ thẹn, mà còn cố sao được thỏa mãn theo thèm muốn cho bằng được. Ðang cầm tay lái, với tốc độ nhanh trên đường đến shop bán computer, Tiển cứ nhin sang Thắm đắm đuối cười tình:
- Thắm! em gái anh?khó tính lắm đấy! Chẳng lúc nào em chìu anh tí nào cả, trong lúc anh lo cho em và chú thím đầy đủ mọi thứ.
Thắm có vẻ bực:
- Anh nói thế cho là được sao anh? Em không dám nghĩ đến chuyện anh vòi vĩnh em. Chị Anh Ðào mà biết chuyện là tiêu tùng hết tất cả. Anh sẽ bị tù và bị trục xuất. Em cũng sẽ bị trục xuất? Em chẳng bao giờ?

Thắm không nói dứt câu, vì nghĩ rằng bao nhiêu đó cũng đủ, lòng thì cứ lo lo sợ phật lòng ông anh họ cũng vì cuộc sống của Thắm và ngay cả gia đình ba má trước mắt vẫn còn tùy thuộc nhiều vào Tiển. Thắm vội dịu giọng nói sang chuyện khác:
- Em rất thích computer mà em đã ao ước có được ngay từ lúc còn ở Việt Nam. Anh giúp em, chỉ dẫn cho em tận tình nhé.
Tiển không ngừng bao vây Thắm, tìm cách nhắc lại lời nói trước kia của Thắm khi nàng van xin năn nỉ Tiển làm đám cướỉgiả để được đi Mỹ:
- Em gái của anh nhớ lại đi. Ngày trước em năn nỉ anh làm đám cướỉ giả với em, và em hứa với anh chắc như bắp?.? Em không thể để anh chịu thiệt thòi. Anh muốn gì là em cũng chấp nhận và chìu theo ý anh?!? Em nhớ chứ? Vậy mà anh chẳng thấy em chìu anh gì?gì?gì cả khi anh vòi vĩnh em.
Nghe ông anh họ nhắc đúng câu nói mà Thắm đã nóỉ cũng chỉ vì trong lúc dầu sôi lửa bỏng? ngày ấy, kẹt quá, lòng chỉ mong Tiển chấp nhận làm đám cướỉ giả để được đi Mỹ, lúc đó chỉ còn phương kế duy nhất là cứ hứa đại cho được việc. Thắm cảm thấy hơi chột dạ, nhưng rồi Thắm cố lấy lại bình tĩnh để trấn an, nghĩ rằng thôi thì tùy cơ ứng biến, từng lúc để giải quyết sao cho ổn thỏa. Cố gắng giữ thân. Cố gắng hài hòa với Tiển và cũng cố gắng ứng xử tốt đẹp với Anh Ðào trong giai đoạn này.
- Vài phút im lặng trôi qua, Thắm cười duyên, liếc ánh mắt sắc lẽm như muốn thôi miên ông anh họ:
- Anh Tiển ơi! anh đã hứa giao em quản lý trông nom cây xăng, chừng nào em mới có thể bắt tay vào việc? Em nhắc chừng anh đấy. Anh đã nói với chị Anh Ðào chuyện này chưa và chị ấy có đồng ý ý kiến của anh không?

- Ðôi lần rồi. Anh Ðào cứ ừ ừ hử hử, chưa dứt khoát. Việc này anh sẽ quyết định cho em, cho dù Anh Ðào tỏ ý không muốn. Ngày mai anh sẽ nói với cô ấy lần chót, và sau đó em bắt tay vào việc.
- Giúp em nhen anh. Em thích có việc làm, không thích nằm không ăn bám.
- Nhưng?.em nhớ là em phảỉ chìu anh nhé, nhen Thắm.
Thắm ỡm ờ, giọng nhỏng nhẽo:
- Mệt anh quá hà! Ðừng nhen anh. Em sợ?!
Thắm nhìn Tiển, nhếch môi cười, nụ cười hài hòa tỏ rõ thiện cảm. Thắm tự nhủ lòng, mình nên nhớ giữ thân, cũng chỉ vì ngoài việc mong ước được giao phó trông nom cây xăng, Thắm còn phải xin Tiển giúp cho mượn hai mươi ngàn đô la để gởi về ba má chuộc lại ngôi nhà trong quê đang cầm thế ngày trước để có tiền mua vàng vượt biên. Ba má cứ nhắc chuyện mượn tiền qua điện thoại, nhưng Thắm chưa tiện dịp nói với Tiển.
Ðến gần bảy gìờ tối, hai người mới về đến nhà. Tiển khởi sự lắp ráp computer trong phòng ngủ của Thắm trên lầu hai. Thắm lăn xăn rất vui nhìn ngắm chiếc máy vi tính mới toanh, xinh xắn, lần đầu tiên trong đời có được đang là sở hửu của mình mà Thắm từng mơ ước. Ðang lúc say mê computer, Thắm đã không ý tứ đề phòng trong lúc hai người chụm đầu vào nhau hỏi han, chỉ dẫn này nọ về máy móc và cách sử dụng. Tiển đã thừa cơ hội ôm cứng Thắm trong vòng tay và hôn môi Thắm say đắm. Vì bất ngờ, Thắm đành chấp nhận nụ hôn thật ngây ngất của ông anh họ. Thắm cảm thấy tinh thần hoãng loạn, ngây ngất rất khó chịu trong người trong lúc Tiển vẫn ghì chặt Thắm trong vòng tay, tiếp tục ngốn nghiến hôn khắp mặt mủi và xoa bóp khắp cơ thể Thắm. Thắm cố định thần trong nỗi hãi sợ, ráng sức vùng vẫy ra khỏi đôi tay của Tiển, vụt đứng dậy, bước thẩn thờ đến giường nằm úp mặt lên gối khóc thút thít, van xin:

- Anh Tiển! Anh đừng làm như thế nữa, có được không? Anh cố hại đời em phải không? Em sợ?! Em sợ đủ mọi thứ! Tội lỗỉ lắm anh ơỉ! Làm như thế, là anh muốn đuổi em trở về Việt Nam phải không?!? Anh buông tha em đi anh?! Tội nghiệp em.
Tiển lại tiếp tục lắp ráp máy không mảy may xúc động trước thái độ đau khổ và sự van xin của Thắm. Tiển càng hớn hở nói:
- Anh yêu em, Thắm à. Cho dù em là vợ hờ, cho dù em làm hôn thú giả với anh, đến lúc này anh vẫn coi em là vợ của anh.
Nỗi đam mê háo sắc không đúng chỗ của ông anh họ và cũng là ân nhân, Thắm cảm thấy chán chường, đau đớn trước hoàn cảnh dỡ khóc dỡ cười chưa biết thế nào để thoát ra.

Ba ngày sau, Tiển đã quyết định để Thắm khởi sự tiếp nhận công việc trông nom cây xăng do Anh Ðào hường dẫn. Cây xăng và tiệm sách báo băng nhạc dụng cụ chỉ cách nhau mấy bloc đường, được mở cửa suốt ngày đêm, có ba người làm luân phiên phụ việc. Hằng ngày Thắm có mặt lúc 7 giờ sáng đến 7 giờ tối, sau đó chuyển việc cho một công nhân lớn tuổi người Mỹ trắng trông coi đến sáng. Thắm có trách nhiệm trông coi mọi việc trong ngoài, thu tiền, tổng kết thu chi cũng như hàng hóa trong 24 giờ, để báo cho Anh Ðào hoặc Tiển. Ði làm và về nhà, Thắm được Anh Ðào, hoặc có hôm do Tiển chở đi. Có việc làm giải khuây thì giờ, vừa tránh bớt sự gần gũi ông anh họ, vừa có thể chắt mót chút ít để dành gởi cho gia đình, Thắm cảm thấy vui và phấn khởi trong cuộc sống mới theo thời gian chờ đợi để có giấy tờ hợp thức hóa tư cách thường trú, có cơ hội tìm cách thoát ra cái vòng lẩn quẩn này.

Thỉnh thoảng trong ngày Anh Ðào thường qua lại cây xăng nhắc nhở, chỉ dẫn thêm Thắm vài điều cần thiết của công việc. Nhưng qua tiếp xúc thường xuyên ấy Thắm đã hiểu được rằng Anh Ðào cũng chẳng ưa gì mình, cô ta nhìn Thắm như cái gai trước mắt, lúc nào cũng muốn tống cổ mình ra khỏi nhà cho khuất mắt bằng những lời nói và cử chỉ gay gắt thiếu tế nhị. Anh Ðào còn có ý ngấm ngầm theo dõi, điều tra sự liên hệ của Thắm và Tiển đang sống bên nhau nhất là về tiền bạc và tình cảm. Ngày nào Thắm không ở bên Tiển, Thắm cảm thấy yên tâm. Có hôm Tiển phải chở Thắm từ cây xăng về nhà hoặc hướng dẫn Thắm về computer thì thế nào Thắm cũng bị Tiển vòi vĩnh bằng những hành động nham nhỡ sàm sỡ ngay trong phòng ngủ của mình. Nhiều lần như thế, Thắm gần như có ý xem thường, nhưng không bao giờ để phải thất thân với Tiển.
Trông nom cây xăng được hơn một tháng, tối nay Tiển chở Thắm về nhà. Nhân cơ hội Thắm nhờ Tiển hướng dẫn thêm vài thao tác trên computer ngay trong phòng ngủ của mình. Ngồi trước computer, trong lúc hai người chụm đầu vào nhau để hướng dẫn và thực hành, Tiển lại lợi dụng cơ hội gần gũi ôm cứng Thắm vào lòng, hôn hít, xoa bóp. Trong lúc bất ngờ không ý tứ, Thắm chợt nhớ ra rằng thật đúng lúc để lợi dụng dịp này hỏi Tiển mượn hai chục ngàn đô la gởi về Việt Nam cho ba má chuộc lại nhà đã cầm thế trước đây có tiền mua vàng vượt biên, mà gần tháng nay Thắm cứ ngại chưa dám hỏi. Vì thế, Thắm không phản đối hành động sàm sỡ của ông anh họ, nằm yên trong vòng tay của Tiển mặc cho Tiển tự do xoa bóp vuốt ve cơ thể mình. Thắm nói ngay chuyện mượn tiền, không ngờ Tiển đồng ý ngay, hứa ngày mai sẽ đưa tiền cho Thắm gởi về Việt Nam. Thắm mừng rỡ, đang cố gắng gở hai cánh tay của Tiển đang ôm cứng mình để thoát ra ngoài nhưng chưa kịp thì?
Ðột nhiên, cánh cửa phòng mở tung, và Anh Ðào trong nét mặt hầm hầm xuất hiện bất ngờ trước hai người đang ghì chặt nhau. Thắm sượng chín người, run rẩy, bật dậy nhanh khỏi Tiển, lầm lũi bước đến cạnh góc giường, ôm mặt không dám nhìn Anh Ðào. Tiển ngồi yên trên ghế, không lộ vẻ bối rối, hất hàm hỏi vợ:
- Ồ! Em! Sao hôm nay về sớm thế, có chuyện gì không em?
Tiếng Anh Ðào oanh oanh rít lên, gằn từng tiếng:
- Sớm muộn gì..! Về coi mấy người diễn trò con heo ân ái cụp lạc chứ. Cha chả! Mùi mẫn, mê ly quá ta! Sướng ghê! Ðẹp mặt quá hả..!

Sau câu nói nhát gừng mĩa mai là tiếng cười khanh khách nghe đến rợn người, Anh Ðào gằn giọng tiếp:
- Tôi biết tất cả. Ðừng chối. Những gì hai người làm đều có đầy đủ trong camera đây, không qua mắt tôi được đâu. Mấy người muốn xem không?
Tiển lớn tiếng gay gắt:
- Em dự tính làm gì mà đặt camera trong nhà theo dõi anh và Thắm hả? Em ghen hả?
Anh Ðào hùng hỗ trả đủa:
- Làm gì thì sẽ biết. Tôi không ghen. Tôi mời hai người xuống phòng khách nói chuyện. Ði.! Cả cái con Thắm kia?
Dứt lời, Anh Ðào hậm hực rời khỏi phòng bước xuống tầng dưới nhà. Thắm mặt mày tái xanh, cảm thấy chóng mặt, ôm đầu ngồi ở một góc giường không dám nhìn ai, lưỡi cứng đơ muốn nói nhưng chẳng ra lời. Thắm mường tượng cuộc đời mình như sắp rơi vào ngõ cụt, có thể khốn đốn không lối thoát như đã đôi lần Thắm liên tưởng đến hoàn cảnh sống trong gia đình này hơn ba tháng qua từ ngày đến Mỹ.
Tiển đứng dậy, vươn vai, rời khỏi ghế bước hờ hững ra cửa phòng, không quên quay lại nhìn Thắm:
- Thắm! Em đừng hoãng sợ! Có anh đây. Anh Ðào cũng như em thôi. Hãy xuống phòng khách coi Anh Ðào đang muốn gì đây.
Lời ông anh họ nói như có sức mạnh vô hình giúp Thắm trấn an tinh thần. Chẳng có gì hoãng sợ. Hừ! Thắm nghĩ thầm Phải sợ chứ! Anh Ðào mà làm lớn chuyện là nguy lắm. Sự thật vẫn là sự thật. Thắm tự nhủ, hãy phấn đấu để vươn lên. Thận trọng gìn giữ bản thân. Ơn nghĩa sinh thành song thân chưa đền đáp.

Khi xuống đến tầng dưới, vào phòng khách, Thắm thấy Tiển và Anh Ðào ngồi tại sofa nhìn màn hình đang diễn ra cảnh Tiển và Thắm ôm ấp hôn nhau, cũng như những cảnh Tiển cười nói, nắm tay, bá vai, ôm ngang lưng Thắm thân mật trong từng ngày nào đó xảy ra trong nhà và phòng ngủ của Thắm. Nhìn những cảnh ấy, Thắm choáng váng, hổ thẹn, đứng nép sát vào một góc tường, cúi mặt không còn dám nhìn hai người và màn hình. Tiếng cười của Anh Ðào vang lên rờn rợn:
- Anh em bà con dòng họ mà như thế hả? Loạn luân! Nhục nhã! Tồi tệ hết sức?!
Tiển gần như nỗi nóng, phản ứng mạnh:
- Em bày cái trò quỷ này để làm gì? Em muốn gì đây?
- Muốn chứ! Muốn làm cho ra lẽ. Trắng ra trắng, đen ra đen. Tôi không còn đủ kiên nhẫn chịu đựng?!
Ngừng một giây, Anh Ðào liếc xéo Thắm, điểm mặt, xỉa xói:
- Còn cô kia, thèm đi Mỹ, hết ai lại nhào vô lấy cả dòng họ, còn muốn phá gia đình này phải không?
Tiển gằn giọng:
- Em không có quyền mạt sát Thắm.
- Bênh nó hả? Ðược rồi. Tôi không cấm anh bênh nó. Nhưng tôi hỏi anh, anh về Việt Nam ăn chơi sa đọa, anh bỏ tiền ra, dụ dỗ em của anh làm đám cưới, sao anh không hỏi ý kiến tôi trước. Làm đám cưới để anh mang nó qua đây hú hí tình tự trong nhà này, trong lúc tôi là vợ chính thức của anh có hôn thú anh biết chứ. Anh em trong dòng tộc sao cứ muốn lấy nhau, như thế đâu phải là giống người. Luật pháp nào chấp nhận một người đàn ông có hai vợ, có hai giấy kết hôn sống chung nhau trong một gia đình?
Anh đút lót, chạy chọt, hối lộ, làm giấy tờ giả để có được cái giấy chứng nhận kết hôn và lứa dối Sở Di Trú trong hồ sơ bảo lảnh.
Nhà cửa, tiền bạc, tài sản mọi thứ trong nhà này do tôi và anh tạo dựng, là của chung của hai người, anh không thể tự ý, tự quyền chi tiêu bừa bãi, nhất là anh đã mua sắm cho con Thắm hằng loạt quần áo, nữ trang, son phấn đắt giá,cho nó tiền tiêu xài, còn chia sớt cho nó gởi về Việt Nam.

Kể từ hôm nay, tôi yêu cầu anh đuổi ngay con Thắm ra khỏi nhà. Tôi cấm anh không được tiếp xúc, gặp gỡ nó bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào ngay từ bây giờ. Nếu anh không nghe tôi, tôi sẽ tố cáo anh lên Sở Di Trú về tội song hôn, về tội giả mạo giấy tờ để bảo lảnh bất hợp pháp, cho anh vào tù, trục xuất anh về Việt Nam, trục xuất cả con Thắm kia về Việt Nam. Sao? Anh làm được không?
Dứt lời, Anh Ðào hướng ánh mắt giận dữ nhìn Thắm, gằn từng tiếng:
- Kể từ ngày mai, cô không còn được phép đến trạm xăng của tôi và tôi cũng không muốn thấy mặt cô trong nhà tôi. Cút ngay cho khuất mắt tôi. Nghe rõ chưa hả cô kia.
Những lời hài tội của Anh Ðào đúng như những gì Tiển đã làm bởi bản tính ăn chơi, thích gái, thay đào đổi kép, đâu thể chối cãi hay biện minh. Tiển đâu ngờ từ lâu Anh Ðào đã lưu tâm sít sao những việc mình làm mà Tiển cho rằng có lẽ nàng không bao giờ biết hay nghĩ đến. Anh Ðào hăm dọa đem sự việc tố cáo lên Sở Di Trú thì mình không còn đất sống. Bao nhiêu năm phấn đấu vươn lên nơi xứ người, một phút sai lầm là không nên. Một sự nhịn chin sự lành. Tiển đành chịu thua chẳng còn gì để chối cãi, phân bua trước những lời hạch tội của vợ, ngồi bất động trong lòng ghế, nét mặt tư lự buồn buồn như gà mắc mưa. Tiển dịu giọng nài nỉ:
- Em đuổi Thắm ra khỏi nhà, cô ấy ăn đâu, ở đâu, tứ cố vô thân. Tội nghiệp cho Thắm chứ! Sao em nhẫn tâm thế hả? Hãy để Thắm ở trong nhà rồi từ từ giải quyết vấn đề.
Anh Ðào đứng lên khỏi ghế, rời khỏi phòng khách, nghe Tiển nài nỉ, hét ầm lên:
- Giải quyết cái gì? Hả? Chẳng có gì để phải giải quyết. Không bao giờ tôi chấp nhận cho cô ấy ở trong nhà này một phút nào. Nếu muốn, anh cứ đi theo cô em gái của anh mà sống với cô ấy.
Thật nhục nhã vừa bị nhiếc mắng, vừa bị xô đuổi cũng chỉ vì bản tính háo sắc của ông anh họ gây nên, Thắm cảm thấy tự ái bị tổn thương, không thể cứ im lặng nhịn nhục. Thắm bất cần, mặt nóng bừng, nàng hét to cho đã nư căm tức:
- Tôi đếch cần ai thương hại tôi. Sáng mai tôi rồi khỏi nhà này. chẳng cần phải đuổi xô, tôi tự biết lấy thân tôi.
Dứt lời, Thắm bước nhanh lên lầu hai, vào phòng ngủ đóng kín cửa khóc rấm rứt, lòng xót xa trong nỗi chơi vơi khao khát cho ao ước cuộc sống đổi đời của mình, của gia đình triền miên bao nhiêu năm qua, tán gia bại sản.

Sáng hôm sau, Thắm thức dậy rất sớm, loay hoay gom góp mọi thứ cho vào va li, túi xách, dự tính gọi taxi đến thuê phòng ngủ ở tạm vài hôm suy nghĩ tính phương kế, thì cũng vừa lúc Tiển đẩy cửa vào phòng. Vừa thấy mặt ông anh họ, Thắm cảm thấy bực mình hết sức, định nói vài câu cho hả cơn tức giận, nhưng Tiển bước đến gần đưa cho Thắm một bì thư và nói nhỏ:
- Thắm, anh đưa em hai chục ngàn đô la để gởi chú thím chuộc nhà như em đã hỏi anh tối qua. Em gởi tiền này về Việt Nam cho ba má em. Còn đây, anh giúp em mười ngàn, em cất để dành hậu thân. Anh dự tính lái xe chở em đến thuê phòng ở tạm, sau đó sẽ tính. Nhanh lên đi em, đừng chần chờ, Anh Ðào thức dậy biết anh lo cho em như thế này là rầy rà cho anh.
Dứt lời, Tiển dúi bì thư đựng tiền vào tay Thắm, rồi nhanh tay xách, vác vội những va ly, túi xách của Thắm đi nhanh xuống lầu ra xe. Trước cử chỉ và lời nói thân tình đột ngột của Tiển, Thắm như cụt hứng những lời định sỉ vả ông anh họ cho bỏ ghét, chỉ còn biết riu ríu ôm, xách mọi thứ bước nhanh theo Tiển ra xe.
Ngụ tạm tại phòng ngủ hơn tuần lễ, Thắm quyết tâm khắc phục hoàn cảnh để vươn lên. Thắm đã tìm được một căn phòng nhỏ của một gia đình người Việt cho thuê. Có chỗ ở, Thắm khởi sự học nghề làm móng tay, làm tóc để nuôi thân. Chỉ có học nghề này là tiện và nhanh. Sau ba tháng phấn đấu, Thắm đã có công ăn việc làm vững vàng, nơi ở ổn định. Làm chui, hưởng tiền mặt, và tích lũy dành dụm. Thắm mua được một chiếc xe hơi cũ làm phương tiện, nhưng Thắm ít khi dám lái, thường sử dụng xe bus để đi lại.
Bây giờ Thắm đã có thêm bạn bè, trai có, gái có, vừa để an ủi, vừa để cố vấn và Thắm luôn quý mến họ để làm chỗ dựa trong hoàn cảnh tứ cố vô thân. Từ hơn một năm sau ngày Tiển đưa Thắm đến khách sạn thuê phòng ở tạm cho đến nay, Thắm không còn muốn gặp mặt ông anh họ. Cũng vì Thắm lánh mặt không muốn gặp, và có thể Tiển đã biết sợ chuyện Anh Ðào sẽ tố cáo nếu biết Tiển cứ gặp gỡ tiếp xúc với Thắm. Từ đó, hai anh em không còn gặp nhau.

Thắm tự đặt mình và luôn cảnh giác trong hoàn cảnh sống bất hợp pháp trên đất Mỹ, không một giấy tờ tùy thân. Nếu lỡ vi phạm điều gì, nhất định là vào tù, và bị trục xuất về Việt Nam. Nghĩ đến cha mẹ ở quê nhà đang đói nghèo, đang hướng về mình với một tương lai tốt đẹp ở xứ ngườỉThắm cố gắng làm việc kiếm cho thật nhiều tiền, chu cấp cho gia đình và nhất là đang cố gắng tìm kiếm, chọn lựa một tương lai để vượt thoát ra khỏi cuộc sống bất hợp pháp hiện tại.
Ðổi đời! là tâm trạng của những con người cùng khổ sống trong xứ sở cộng sản tàn bạo, vô nhân sau tháng tư đen bảy mươi lăm ai cũng muốn thoát ra. Rủi, may tùy thuộc vào hoàn cảnh và số mệnh! Nhưng đối với Thắm và gia đình đã và đang phải trả một giá quá đắt..!
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 109
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com