Giáng Sinh
Tác giả: Quảng Diệu Trần Bảo Toàn
Giáng Sinh 
Em yêu dấu, 
Anh đã tắt máy đi ngủ rồi,  song khi vừa nằm xuống, anh chợt nhớ ra đã bước qua tháng 12 rồi. Thời  gian nhanh quá đi thôi. Hôm nay tan sở anh đi một vòng qua phố. Người ta  đã đua nhau trang trí cửa hiệu để mừng đón Giáng Sinh. Khắp nẻo phố  phường giăng đèn màu toả ánh sáng của ngàn sao. Người ta sơn những vì  sao xẹt trên các khung cửa kiếng. Nến được thắp lên từ những quán xá  trên lòng phố, lung linh huyền ảo trong chút sương khói của buổi chiều  đông... trên cao nguyên đượm nét thần tiên phố núi. Anh chợt nghĩ đến  em, nhớ thật nhiều và liên tưởng đến ngày nào đó được dắt tay em đi dạo  phố vào dịp này. Chắc em sẽ ngạc nhiên lắm, khi thấy cảnh ấm cúng, huy  hoàng của ngày đại lễ Tây Phương. 
Vì em luôn ở xứ nhiệt đới, nên em  không thấy tuyết rơi đầy trên những rừng thông đẹp thế nào. Ở khu anh ở  không xa, có một tu viện lọt thỏm giữa rừng thông. Năm nào sắp đến ngày  Giáng Sinh, anh cũng ghé qua để thăm Dì Phước Rosa. Dì vừa về Nước Chúa  cách đây 2 tuần ở tuổi 93. Cả cuộc đời Dì Phước Rosa luôn tận tụy với  đời. Không biết bao nhiêu gia đình tị nạn Việt Nam ở đây đã được Dì chăm  sóc, giúp đỡ tinh thần và vật chất. Dì dạy tiếng Đức cho bao nhiêu đứa  trẻ Việt Nam nữa. Nhưng cái mà anh thích nhất ở Dì là món bánh Giáng  Sinh. Dù rất bận, nhưng không bao giờ Dì Rosa quên nướng mấy ký bánh,  rồi Dì gói vào trong những bao rất đẹp. Sáng ngày 24-25 khi đến thăm Dì,  thể nào Dì cũng cho uống trà Cam, Bồ Đề, Hoa Cúc và ăn bánh Cookies  thiệt ngon do chính tay Dì nướng. Khi về Dì còn gửi một gói lớn để gia  đình dùng trong suốt mùa Giáng Sinh. 
Mỗi năm anh đến tu viện của Dì,  là một lần Dì vui mừng tíu tít khoe bầy cừu của Dì năm nay ra sao? Mùa  Dâu vừa rồi Dì đã làm được bao nhiêu mứt? Mấy cây Tùng trước tu viện có  phải đốn bớt đi không, vì chúng quá lớn? Lũ cáo hay heo rừng năm rồi  lạnh quá chạy về tá túc gần tu viện đã được Dì chăm sóc ra sao? Em ạ,  những phút ở trong tu viện và ở bên Dì Rosa, anh cứ ngỡ rằng đó chỉ là  chuyện thần tiên trong đời sống hoang dã của Jack London, hồi bé anh rất  say mê.
Năm nay Dì Rosa đi xa rồi. Anh thấy trống vắng mênh mông.  Không còn thói quen đến bên Dì vào ngày 24, để được ăn bánh và nghe Dì  kể chuyện nữa. Nhưng anh cũng mừng cho Dì, vì Dì ra đi rất nhẹ nhàng.  Cách đây nửa năm, nghe tin Dì bị ngã gẫy xương đùi. Đến thăm Dì ở trong  bệnh viện, thật cảm động trước sự dũng cảm của người đã cả đời phục vụ  tha nhân ấy. Dì tươi cười vui vẻ, nói đùa rằng: "Tại Dì đi lâu quá không  chịu về, nên Đức Cha Toàn Năng đã đánh què chân, để Dì nhanh về với ông  đó mà!" Rồi Dì phì cười: "À mà con là Phật tử, chắc chẳng hiểu Đức Cha  Toàn Năng mà ta vừa nói. Ông ta cũng từ bi như Phật của con vậy. Có điều  ông ta "độc tài" hơn một chút. Cai quản con cái của ông kỹ càng lắm.  Cái chân của ta bị gẫy cũng chẳng ngoài sự Quan Phòng của Ngài. Nhưng  khi ta gặp mặt ông ta, ta sẽ yêu cầu ông ta "thay đổi hiến pháp" để cho  những người đàn bà bọn ta không chỉ là cái mảnh xương sườn của đàn ông,  con ạ." 
Trước khi Dì Rosa ra đi, Dì có nói rằng: "Chúa đã đánh gẫy  chân ta, để ta khỏi đi rong, nhưng Ngài lại cho ta đôi cánh để ta bay về  với Ngài! Một sự đổi chác với lòng bác ái vô cùng. Noël năm nay, các  con phải đi mua bánh cookies rồi. Nhớ đi dạo trong rừng và đừng quên  uống trà như mọi năm nhé!" 
Em ơi, mùa Giáng Sinh, mùa của tình  người, của những thứ tha đang từ từ đến trước cửa. Anh nghĩ đến Dì Rosa  và câu hỏi của Dì: "Sao năm nay con vẫn đến đây một mình? Bao giờ ta mới  thấy con nắm trong bàn tay mình món tặng phẩm quý báu nhất của của đời,  của Thiên Chúa, của duyên nghiệp... của nửa kia của con?" 
Anh thường cười khỏa lấp và hứa sang năm sẽ dắt em đến thăm Dì! Nhưng em... em còn ở đâu kìa? 
Năm  nay, anh sẽ đến thăm mộ của Dì vào ngày Giáng Sinh, sẽ thắp cho Dì một  ngọn nến, mang cho Dì một đoá Hồng và nhất là sẽ kể cho Dì nghe về em.  Anh sẽ nói với Dì rằng: "Dì ơi, năm nay con vẫn chưa nắm trong tay món  tặng phẩm trân quý nhất của cuộc đời, nhưng con đã tìm thấy nửa phần kia  của mình. Nàng không ở bên con, song con biết giờ này, ở nửa bên kia  quả địa cầu, nàng cũng đang mấp máy đôi môi cầu nguyện, chúc lụy cho đời  sống Vĩnh Hằng của Dì bên Thiên Chúa." 
Anh viết cho em những dòng  không thẳng hàng ngay lối, song tự trong tim anh, chút ấm cúng đang dâng  lên trong tiếng chuông của nhà thờ xa xa đổ lại. 
Tôn Giáo, tâm linh thật tuyệt vời! 
Yêu em và cảm ơn em... cho một thoáng ấm lòng... trong mùa Sao Sáng. 
(Nhật ký viết cho em....)