Trưởng phòng marketing của ĐaMa-Silk mừng rơn, khi thấy Thân lái chiếc BMW vào sân. Thân xách cặp vào thẳng phòng thị trường : - Ở nhà có tình hình gì vui không ? - Dạ, không ! Nhưng có tin này phải báo để anh biết ngay. Mấy tháng nữa Tổng thống Mỹ sẽ dẫn theo một đoàn doanh nhân thăm chính thức Việt Nam. - Thế à ? Tin quan trọng đấy. Chính xác chứ ? - Thưa, chính xác ! - Vậy thể nào mấy hôm nữa báo chí cũng sẽ loan tin, người ta cũng sẽ biết hết. - Hình như bên SanHung- Silk họ cũng biết rồi anh ạ. - SanHung-Silk hả ? Không phải tự cao, chủ quan, nhưng cách làm ăn của cậu Sấn mình không phục và mình cũng chưa bao giờ coi SanHung-Silk là đối thủ cả. - Chuyện hắn xỏ lá mình năm ngoái, lẽ ra phải làm rõ, sao anh lại cho qua ? - Mình chỉ trách mấy cậu KCS của ta thiếu cảnh giác thôi. Quan trọng là ở chỗ, khách hàng người ta đã hiểu rõ, thằng SanHung-Silk sẽ khó mở đường làm ăn. Vậy cần gì mình phải làm lớn chuyện.
Thân lắc đầu, nhớ lại vụ lô hàng lụa cao cấp của mình xuất sang Hồng Công, một số kiện lại bị lẫn vào thứ lụa pha sợi tổng hợp của SanHung-Silk. Nhưng vì nhãn hiệu ĐaMa-Silk được in chìm trên lụa, một kỹ thuật mà SaHung-Silk không làm nổi, trắng đen rõ ràng, nên được khách hàng thông cảm ngay. - Vậy còn thông tin kia mình chuẩn bị thế nào anh ? - Mình sẽ trao đổi sau, gọi cậu phụ trách kỹ thuật lên ngay phòng mình nhé. Mà thôi, có lẽ cái này mình phải trực tiếp làm. À này ! cậu tạm thời cho dừng lại ngay việc khai trương cửa hàng tại Hà Nội nhé. - Sao vậy anh ? Đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. - Cứ nghe mình cho dừng lại đi. Thân ngồi trầm ngâm, rồi nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ. Anh gọi điện về nhà : - Bố ơi! ... - Bố đây ! anh về đến Hà Nội chưa ? Dưới Hải Phòng có mưa không ? Đang ở văn phòng rồi à, thế thì về nhà ăn cơm, bố mẹ đợi. - Bố nói với mẹ, con có chút việc, chiều con về. Con cúp máy đây.
Vừa ăn xong suất cơm do người bảo vệ mang lên, Thân lao ngay vào bàn vi tính và ngồi lỳ luôn đến sẩm tối. Nếu không có chuông điện thoại réo liên hồi của mẹ nuôi, chắc là Thân quên luôn cả về nhà ... Suốt đêm gần như thức trắng với cái laptop, lại mất thêm cả buổi sáng nữa, bây giờ Thân mới thở phào, gọi người phụ trách kỹ thuật lên, đưa cho anh ta cái đĩa CD : - Đây là hoa văn mới nhất cho lô hàng cao cấp, đặc biệt quan trọng, khoảng 300 mét khổ 90. Công thức sợi và phối màu phải đúng như trong này. - Số lượng quá ít như vậy, giá thành sẽ rất cao đấy ạ. - Phải chấp nhận thôi. Không thể làm khác được. Cậu cho triển khai ngay, tớ sẽ trực tiếp kiểm tra lại từng mét một đấy nhé. Nói vậy cho vui, chứ Thân rất tin anh em. Những vị trí then chốt của ĐaMa-Silk đều do đích thân anh phỏng vấn, tuyển chọn.
Khi báo chí loan tin ngày giờ chính thức chuyến thăm Việt Nam của Tổng thống Mỹ cùng phu nhân và đoàn tùy tùng, thì mọi việc Thân chuẩn bị cũng hoàn tất.
Có người ví, thời bao cấp làng Thắm tiều tụy như mụ gái già chờ ngày xuống lỗ, thì bây giờ là một thiếu nữ kiều diễm, đầy sức xuân. Làng Thắm thay da, đổi thịt từng ngày, người đi làm ăn xa, lâu ngày về quê cũng thấy lạ. Làng Thắm có hẳn một khu bán sản phẩm lụa, gồm hai dãy nhà cao tầng khang trang, chẳng thua kém gì Hàng Ngang, Hàng Đào của Hà Nội.
Trưởng phòng mareketing báo cho Thân biết không khí nhộn nhịp, thi nhau chuẩn bị hàng hóa các kiểu, cùng việc sửa sang đèn hoa trang hoàng cửa hàng, của các chủ tiệm lụa làng Thắm. Nghe xong, Thân bảo : - Ta cũng chỉnh trang lại cho dễ coi. Hình thức cũng rất cần. Còn sản xuất vẫn giữ công suất bình thường như lâu nay thôi. Với đoàn thượng khách Hoa Kỳ, ta phải chọn cách làm thiết thực, hiệu quả, tất nhiên là khó, nếu không muốn nói là hơi phiêu và phải chấp nhận tốn kém . Cụ thề là thế này ...
Anh chàng phụ trách mareketing trạc tuổi Thân, về làm với anh từ những buổi đầu, cũng thông minh, tháo vát, mẫn cán, và cũng không kém phần táo bạo. Vậy mà nghe Thân nói xong, mặt anh ta tái mét, vì lo. Thấy thế, Thân liền nói thêm : - Có gì đâu mà cậu có vẻ hoang mang thế. Đó là chuyện rất bình thường ở nước người ta. Và, cũng chỉ những sản phẩm cao cấp thứ thiệt, của những doanh nghiệp đầy tự tin, mới đủ lực, đủ gan, dám làm. Mình cũng sẽ tham gia cùng cậu, được chưa.
* * *
19 giờ ngày thứ hai của chuyến viếng thăm Việt Nam. Sau tiệc chiêu đãi, phu nhân và con gái Tổng thống Hoa Kỳ còn chưa hết xúc động, bởi sự thân thiện và lòng hiếu khách hiếm có của đất nước và con người Việt Nam, thì nhận được món quà đặt trong hộp gỗ thông, trang trí rất sang trọng, kèm theo một phong thư, do lễ tân của khách sạn chuyển lên, tất nhiên là đã được bộ phận an ninh của Tổng thống soi xét rất kỹ. Thư viết bằng tiếng Anh, rất ngắn gọn : Xin chúc mừng Quý bà và tiểu thư đã viếng thăm đất nước chúng tôi. Việt Nam luôn là điểm đến tuyệt vời của những người bạn từ xứ sở của nữ thần Tự Do. Xin trân trọng gửi tặng Quý Bà và tiểu thư món quà nhỏ, là sản phẩm cổ truyền, được làm ra từ một làng nghề đã có hơn ngàn năm tuổi của Việt Nam. Trân trọng ! Giám đốc ĐaMa-silk Lương Mậu Thân Mở hộp ra, Đệ nhất phu nhân của nước Mỹ và con gái vô cùng cảm động, khi nâng trên tay những tấm lụa mịn màng, mát lạnh, màu sắc trang nhã, mà có lẽ họ chưa từng được thấy ở đâu. Đặc biệt là hai bộ áo, váy, ghi tên từng người, mặc vào rất vừa vặn, như được may đo ngay tại nước Mỹ vậy. Bà Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ liền cho gọi B. Jane, một chuyên gia sành sỏi về hàng tơ lụa, con gái của nhà tỷ phú dệt may B. Demille , cùng đi trong đoàn đến, để khoe. B.Jane còn rất trẻ và xinh đẹp, có lẽ chỉ độ 25 � 27 tuổi la cùng. Cô ta cầm tấm lụa vò trong tay, xoa xoa lên mặt, soi qua bóng điện, rồi gật đầu trầm trồ " tuyệt vời, rất tuyệt vời"...
* * *
Dư luận quốc tế rất quan tâm đến quan điểm trước và sau chuyến thăm Việt Nam của người đứng đầu chính phủ Hoa Kỳ. Kết thúc buổi họp báo tại sảnh đường Nhà Trắng ở Oa-sinh-tơn, với rất nhiều câu hỏi hóc búa, nhưng thú vị, Tổng thống Mỹ rất vui. Ông về phòng riêng, chìm vào những âm thanh êm dịu của một bản nhạc không lời, dân ca Việt Nam và lơ đãng liếc qua bản kê những món quà tặng lưu niệm để trên bàn. Đến dòng chữ ghi "hộp gỗ thông bộ comle gửi từ doanh nghiệp ĐaMa-Silk", ông dừng lại, gật gật đầu mấy giây, rồi bấm chuông bảo người thư ký mang đến. Ông ngắm nghía cái bì thư được trang trí rất đẹp, rồi mới đọc những dòng chữ : Chào mừng Ngài Tổng thống thăm hữu nghị chính thức Việt Nam. Chuyến viếng thăm của Ngài đã mở ra một chương mới trong lịch sử bang giao Việt � Mỹ. Xin trân trọng kính tặng Ngài món quà lưu niệm, bộ comle được làm từ loại vải cao cấp sản xuất bằng công nghệ hiện đại của Hoa Kỳ, kết hợp với lụa tơ tằm truyền thống có tự ngàn đời của Việt Nam. Xin kính gửi tới Ngài lời chúc sức khỏe. Giám đốc ĐaMa-Silk Quả là bộ comle may rất đẹp, rất khéo, ông mặc rất vừa, lại đúng màu ông thích, kể cả màu vải lụa lót bên trong. Ông xoay người ngắm mình trong gương hồi lâu, rồi vừa gật gù vừa đi đi lại trong phòng, thầm thán phục ý nghĩa thâm thúy, sâu xa, ẩn chứa trong món quà lưu niệm của một doanh nhân Việt Nam.
* * *
Đoàn của Tổng thống Mỹ kết thúc chuyến thăm Việt Nam đã được gần một tháng. Thân mở video, xem lại những hình ảnh hoạt động thăm viếng của Tổng thống và Đoàn doanh nhân Hoa Kỳ. Trưởng phòng mareketing bước vào, xin lịch khai trương chính thức của cửa hàng ngoài Hà Nội. Nhưng Thân vẫn nói là chưa vội. Nhìn vẻ sốt ruột của anh ta, Thân bảo : - Cậu biết sự tích An Tiêm trồng dưa hấu trên đảo hoang rồi chứ. Thật bái phục sự chờ đợi của cụ An Tiêm. - Nhưng mình có chờ đợi gì đâu anh ? - Đúng ! không chờ đợi gì, chỉ chờ cậu bớt cái bệnh sốt ruột đi thôi.
Cả hai cùng cười vui. Nhưng chỉ mới ba ngày sau, vừa đặt chân đến Nha Trang, trưởng phòng mareketing đã bị Thân gọi quay về, với nhiệm vụ tìm thầy coi ngày tốt, để trong vòng một tuần phải khai trương gấp cửa hàng ở Hà Nội. Khi mọi việc đã hoàn tất, chỉ còn việc bấm nút khởi động, Thân mới gọi trưởng phòng mareketing lên, đưa cho anh ta một hộp nhỏ, được bọc rất cẩn thận bằng xốp, bảo : - Cậu mở ra xem đi ! lâu nay chờ, là chờ cái này này.
Thì ra, đó là thư của Tổng thống Mỹ viết trên loại giấy đặc biệt khổ A 4, được lồng trong khung kính mạ vàng, có cả con dấu và chữ ký. Phía dưới là bản dịch tiếng Việt đã qua công chứng.
Kính gửi ngài Giám đốc ĐaMa-Silk Lương Mậu Thân. Tôi rất hân hạnh nhận được món quà lưu niệm do ngài gửi tặng. Bộ comle rất đẹp, với phần kết hợp không thể tách rời của lụa cổ truyền chất lượng tuyệt hảo, do chính ĐaMa-Silk của ngài sản xuất. Tôi rất khâm phục và ngưỡng mộ nền văn hóa tinh tế của Việt Nam. Với bộ comle giàu ý nghĩa sâu sắc này, tôi sẽ rất vui khi có mặt tại các dạ hội và khi tham dự các sự kiện trọng đại.
Xin được trân trọng gửi đến ngài lời cảm ơn chân thành.
Đọc xong, anh chàng mareketing trố mắt nhìn Thân : - Xin bái phục đại ca, bái phục đại sư phụ.
Những hình ảnh khách hàng chen nhau để được nhìn tận mắt, được đọc thư của Tổng thống Mỹ, trong ngày khai trương cửa hàng của ĐaMa-Silk tại Thủ đô, nhanh chóng phát tán trên mạng, đã làm chấn động cả giới kinh doanh lụa làng Thắm. Và, cũng lan đi rất nhanh tin đồn, ngay trong ngày khai trương này, ĐaMa- Silk đã bán hết veo hơn ngàn mét lụa cao cấp ...
Nghe thiên hạ ồn ào như vậy, bề ngoài giám đốc SanHung-Silk, Hoàng Sấn vẫn cố làm ra vẻ bình thản, tỉnh bơ, nhưng ruột gan thì như có ai sát muối ớt. Cả ngày, hắn đóng cửa ngồi lỳ trong phòng, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm, nhăn mặt, văng tục : - Mẹ kiếp, cứ như là ảo thuật. Thằng tử tù này nó làm thế đ... nào mà tài thế.
* * *
Khai trương xong, khi cửa hàng ở Hà Nội đã hoạt động được vài tháng rồi, Thân mới thấy thấm mệt. Giữa thu, trời xanh thăm thẳm. Gió hây hây từ sông Nhân Giang thổi vào khu nhà văn phòng của ĐaMa-Silk mát rượi. Thân mở tung cửa sổ, đưa mắt vời vợi nhìn về phía trời xa. Thấm thoát, đã gần mười năm kể từ ngày anh được ra khỏi tù. Anh miên man nhớ về những người bạn tù, nhớ về ông trưởng giám thị trại giam nghiêm khắc mà tốt bụng. Nhớ đến bố mẹ nuôi, luôn ở bên an ủi, động viên anh. Từ ẵm ngửa, Thân đã không được ấp u bằng hơi ấm của người mẹ, sự lo toan che chở của người cha. Nhưng khi được về sống với bố mẹ nuôi, anh đã ngày càng cảm nhận đước sự ấm cúng của một gia đình. Nếu không có gia đình, có lẽ người ta sẽ vô cùng bất hạnh. Thân thầm cảm ơn ông trời, cảm ơn số phận, đã cho anh gặp được những người thật tốt...
Chuông điện thoại reo. Cậu bảo vệ báo rằng, bố mẹ nuôi anh đến. Thân vội chạy xuống đón lão Đàn và bà Mai lên phòng khách. Vừa rót nước, chưa kịp hỏi có việc gì gấp mà cả hai cụ cùng kéo nhau lên thế này, thì chuông điện thoại lại reo. Cậu bảo vệ lại báo, có một cô gái người Mỹ xin được gặp giám đốc. Thân mời bố mẹ tạm sang phòng bên. Cô gái đi cùng lái xe, cũng là người phiên dịch. Sau mấy câu xã giao, người phiên dịch giới thiệu, cô gái tên là B.Jane , tiến sỹ, sang Việt Nam tìm hiểu về sản phẩm tơ lụa cổ truyền. Nghe vậy, Thân đề nghị nói chuyện thẳng bằng tiếng Anh cho tiện.
Vợ chồng lão Đàn ở phòng bên, nghe Thân và cô gái người Mỹ xinh đẹp kia nói chuyện với nhau rất hào hứng, sôi nổi, thỉnh thoảng lại cùng cười vui vẻ, thoải mái, thì đoán chắc là khách đến đặt hàng. Lão Đàn bảo vợ : - Bà thấy không, thằng Thân nhà ta, cũng nói giỏi tiếng nước họ, tướng tá cũng cao to, ngồi làm việc, đi đứng với người nước ngoài phải cỡ như nó mới không thấy bị yếu. - Ông thì chỉ được .... Thế ông đã cao to bằng ai chưa. Mà này, tý nữa ông cứ nói thẳng chuyện con nhỏ xóm bên với nó, rồi tôi sẽ chêm thêm vào. Lần này đừng để nó khất lần nữa. Làm ăn gì thì làm ăn, cũng phải lo chuyện vợ con nữa chứ. Thấy Thân tiễn cô gái người Mỹ kia ra tận xe, mà cứ dùng dằng mãi, lão Đàn buột miệng : - Kìa, bà thấy rồi chứ, không chừng thằng này nó quen con bé đó từ bao giờ rồi cũng nên. - Ông thì chỉ khéo đoán mò. Người ta tận bên Mỹ. - Mỹ thì Mỹ chứ, thời bây giờ xa xôi gì. Vừa thấy Thân mặt mày tươi rói bước vào, bà Mai đã hỏi ngay : - Gớm, anh chuyện trò với họ bằng tiếng Tây những gì mà say xưa thế ? - Vui, vui lắm bố mẹ ạ. Đây là cô gái từng tham gia trong đoàn doanh nhân cùng Tổng thống Mỹ thăm Việt Nam. Cô ta còn trẻ, chưa chồng và là chuyên gia có hạng về sản phẩm tơ lụa... - Làm sao anh biết cô ta hiểu biết nhiều về tơ lụa của nước mình ? � Bà Mai hỏi. - Dạ, cô ta biết rõ loại lụa nào làm từ tơ tằm ăn lá sắn, loại nào làm bằng tơ tằm ăn lá dâu. Cách sản xuất lụa theo phương pháp cổ truyền và theo phương pháp hiện đại. Con đưa ra mấy mẫu sản phảm, cô ta chỉ xem qua là biết ngay. Thậm chí, cô ta còn đưa ra nhận xét rất đúng về các loại hoa văn, về số sợi tơ ngang, dọc, về độ mịn của mặt lụa ... - Thế mình định sẽ làm ăn với người ta thế nào ? � Lão Đàn nêu câu hỏi. - Bố cô ta là chủ một doanh nghiệp lớn chuyên về hàng dệt may, vải, sợi, có trụ sở chính ở New York. Tuy nhiên, con còn phải tìm hiểu kỹ qua Bộ Thương mại và Đại sứ quán của ta ở bên ấy, rồi mới quyết định. - Vậy còn chuyện vợ con, anh tính sao. Chúng tôi lên đây là chỉ để bàn với anh chuyện ấy thôi. - Bố mẹ ơi cho con xin, con chưa thể nghĩ đến chuyện đó bây giờ đâu, mà con nào đã quen biết được ai. Theo con là hãy cứ từ từ ... Thấy thằng con nuôi nói vậy, bà Mai liền làm mặt giận : - Thôi thì anh cứ việc mà khất lần đi. Nhưng chỉ trong vòng từ nay đến cuối năm là phải quyết đi đấy. Người ta ưng mình, nhưng mình cũng phải có nhời mới phải lẽ chứ. - Vâng ! vâng con xin nghe, xin nghe ...
* * *
Sau khi có được kết quả xác minh về đối tác, Thân liền ký ngay một hợp đồng bán hàng với B.Jane , giao trước lô hàng đầu tiên là 2000 mét lụa cao cấp, theo đường hàng không. Mặc dù công việc sản xuất đã có nề nếp ổn định từ lâu, nhưng hàng ngày Thân vẫn xuống xưởng nhắc nhở, đôn đốc các bộ phận. Dù số lượng ít, nhưng Thân không muốn lô hàng đầu tiên xuất sang Hoa Kỳ gặp bất cứ trở ngại nào. Sáng nay, khi hàng đã được đóng thành kiện, Thân mới yên chí về văn phòng. Thấy trên bàn có bản Fax thư viết bằng tiếng Anh của B.Jane, anh cầm lên đọc ngay : Thưa ông Giám đốc Lương Mậu Thân. Để thắt chặt quan hệ song phương, ổn định và lâu dài giữa chúng ta, trong chuyến hàng đầu tiên này, tôi sẽ rất vui khi được bắt tay ông, trước khi máy bay cất cánh. Thank you . Thư B.Jane viết chỉ vẻn vẹn có mấy dòng như vậy. Thân lặng đi trong giây lát. Tự nhiên anh thấy lúng túng, bấm số điện thoại của B.Jane định trả lời, nhưng lại tắt. Rồi lại bấm, rồi lại tắt. Tất nhiên là sẽ đi tiễn B.Jane rồi, nhưng trả lời thế nào nhỉ. Lẩm nhẩm, đứng ngồi một hồi, cuối cùng anh cũng bấm máy : - Rất hân hạnh, đúng giờ tôi sẽ đến đón Jane, được không ? Đầu dây bên kia lặng đi, một dây, năm giây, rồi mười giây. Thân hồi hộp chờ. Nghĩa là Thân thấy lâu lắm, mới nghe tiếng B.Jane trả lời qua hơi thở rất nhỏ : Yes , Thank you !
* * *
Từ sân bay Nội Bài trở về, Thân cứ thấy lâng lâng một cảm giác rất khó tả, mà từ trước đến nay anh chưa hề có. Anh vừa lái xe, vừa huýt sáo lung tung, chả bài nào ra bài nào. Thật ra thì từ nhỏ đến giờ Thân có biết, có thuộc hết được bài hát nào đâu. Thân chỉ thấy trong bụng bây giờ thật vui, muốn giãi bày, muốn nói liên thiên về cái gì cũng được. Anh liền gọi điện về nhà : - Bố ơi ! à vâng con chào mẹ, con đang trên đường từ sân bay về. Con ghé qua văn phòng cất xe, rồi phóng xe máy về nhà ngay. Trưa nay, mẹ nấu nhiều cơm nhé. À mẹ ơi ! trưa nay con với bố phải uống rượu đấy ... - Ừ được rồi. Cha bố anh, có gì mà vui thế, lái xe cẩn thận đấy. Mẹ cúp máy đây. Thân vừa bước xuống xe, đã thấy tay trưởng phòng mareketing chạy ra, mặt cắt không còn hột máu : - Anh ơi! Xảy ra chuyện rồi. Cửa hàng ngoài Hà Nội vừa báo về, cái khung ảnh thư của Tổng thống Mỹ bị lấy cắp rồi. - Lấy lúc nào ? Bảo vệ đâu ? - Lúc 9 giờ sáng vẫn còn, sau đó khách mua đông quá, nên ... - Thôi ! cậu cuống lên thế cũng chẳng ích gì, dắt giúp xe máy của mình ra đây, rồi tính tiếp.
Thấy trưởng phòng marketing dắt xe ra, mặt vẫn buồn tênh, Thân bật cười, làm anh chàng ngớ ra, nhìn Thân chằm chằm, Thân liền ghé tai anh ta nói nhỏ : - Đó chỉ là bản photo màu thôi, nên giống như thật. Còn bản chính mình đã gửi ở Thư viện Quốc gia rồi. - Thôi ! thế thì em lại phải bái phục đại ca, bái phục đại sư phụ.
Về đến nhà, rửa mặt qua loa, là Thân sà ngay vào mâm cơm, cười nói bô bô, chả giống thằng Thân mọi khi chút nào. Nhìn bộ dạng hớn hở của thằng con, vợ chồng lão Đàn đưa mắt nhìn nhau, đoán ngay là nó đang bị dại gái. Sau vài tuần rượu, đợi Thân lắng lại, bà Mai mới làm ra vẻ không chú ý lắm, hỏi : - Anh đưa tiễn bạn ... à, ừ ! Bạn hàng của anh ra tận sân bay, trước khi đi, cái cô người Mỹ ấy nói với anh những gì ? - Dạ, cô ấy bảo là... bảo là gì nhỉ. À cô ấy bảo là, máy bay sắp cất cánh rồi ! - Thế thôi à ? Vậy anh nói sao ? - Sau khi uống một ngụm rượu, lão Đàn chất vấn. - Con nói là, nói là sao nhỉ. À con nói là, ừ lụa cổ truyền ĐaMa-Silk của anh cất cánh rồi. Lụa của làng Thắm bọn anh cất cánh rồi... - Trời đất ơi ! con ơi là con, anh đúng là thằng gà tồ ...