watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:05:1829/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Bí Mật của Tình Yêu
Trang 2
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 2
Vậy là tôi lại đưa Linh ra hồ Tây như hôm trước. Gió thổi mạnh hơn, không còn miên man như hôm trước. Mặt hồ bắt đầu có sóng. Những tia sáng cuối cùng của ban ngày cũng đã trôi vào bóng tối. Tôi và Linh đứng tựa vào lan can cùng tận hưởng cái không gian đầy bí ẩn ấy. Trước mặt hai chúng tôi là sự bao la đầy bất định, là sóng to và gió lớn, là một tấm màn đen bí ẩn mà tôi tự hỏi phải chăng đang che giấu điều gì phía sau nó: là thiên đàng, địa ngục,  hay chỉ là sự trống rỗng đến vô cùng …
Linh nói với tôi:
-          Anh biết không, nhiều lúc em thấy mình cô đơn lắm.
-          Vì chuyện của Nhân à?
-          Không phải đâu anh ạ. Không phải chuyện ấy… Chuyện là… em không có bạn.
-          Sao cơ?
Tôi ngạc nhiên quá đỗi vì một cô bé ngoan hiền và dễ mến như Linh mà lại không có bạn thì thật là vô lí.
-          Thật đấy. Bạn bè thì nhiều nhưng một người bạn “thực sự” thì em không có. Những người mà em muốn chơi cùng thì đều có cuộc sống riêng của mình. Ai cũng tưởng em nhiều bạn nhưng thực ra em chẳng có ai cả. Mỗi khi em cần một ai đó bên em, em lại nhấc điện thoại lên, để rồi lại thừ ra chẳng biết bấm số nào.
-          Thế còn Huyền, anh tưởng bọn em thân với nhau?
-          Em cũng từng tưởng như thế. Nhưng mà vẫn không phải anh ạ.
-          Hoàn cảnh của em cũng giống anh nhỉ. Anh cũng không có bạn. Anh từng có Nhân, nhưng giờ bọn anh cũng không còn thân như trước.
Linh quay sang nhìn vào mắt tôi và nói:
-          Anh làm bạn của em nhé?
Tôi không nhịn được cười:
-          Tất nhiên rồi.
-          Không, “bạn” thật cơ!
Trong giọng Linh có chút giận dỗi khiến tôi đành phải tỏ ra nghiêm túc:
-          Ừ.
-          Ngoắc tay nào.
Tôi ngoắc tay Linh. Linh mỉm cười thật xinh. Dường như có một ngọn sáng lấp lánh trong đôi mắt nhuốm màu buồn của em. Mái tóc em bay bay trong làn gió. Tôi bỗng buột miệng hỏi Linh:
-          Em có cảm thấy hạnh phúc khi yêu Nhân không?
-          Có…
Linh ngập ngừng rồi nói tiếp:
-          Anh ấy luôn cho em cảm giác được quan tâm chăm sóc, cảm giác mình được yêu thương. Từ trước đến giờ chưa có người đàn ông nào cho em cảm giác ấy. Ba mẹ em li dị từ khi em còn nhỏ. Ba lấy vợ khác còn em ở với mẹ. Mặc dù mẹ luôn cố gắng bù đắp cho em nhưng lúc nào em cũng thấy mình thiệt thòi hơn các bạn khác. Mỗi chiều tan học, nhìn những đứa bạn được ba đến đón, được chiều chuộng yêu thương, em lại thấy tủi thân.
-          Anh xin lỗi vì đã gợi lại chuyện buồn của em.
-          Hì, không sao đâu ạ. Nói chuyện với anh cảm giác dễ chịu lắm í.

Câu nói ấy của Linh được tôi lưu lại cẩn thận trong trí nhớ của mình để rồi tối hôm ấy tôi đem ra tua đi tua lại như một cuộn băng. Vẫn còn đọng lại trong tôi những dư âm nồng nàn của cuộc chuyện trò tâm sự bên hồ ấy. Tôi đang nằm trằn trọc cùng những ý nghĩ vẩn vơ thì chuông điện thoại reo. Tôi liếc nhìn số máy nhưng không nhận ra là ai vì đó là số máy bàn. Tôi nhấc máy lên hỏi:
-          Alô, ai đấy?
-          Em đây – giọng bên kia đáp lại.
Tôi nhận ra cái giọng nói thân thương ấy.
-          Linh à. Có chuyện gì vậy em?
-          Không ạ. Chỉ là lúc này em cần một người bạn. Em nhấc điện thoại lên và nghĩ đến anh.
Tôi cảm động. Tôi đã có một vị trí quan trọng trong lòng của Linh như vậy sao? Tôi dịu dàng nói với em:
-          Khuya rồi mà em chưa ngủ à?
-          Tự dưng em không ngủ được. À, anh hát cho em nghe được không?
-          Được… Anh hát nhé.

Tôi bèn cất tiếng hát. Tôi hát bằng tất cả cảm xúc của mình. Có điều gì đó đã bừng tỉnh giấc trong tôi để hòa vào bài hát ấy. Đó không phải giọng hát của tôi mà là giọng hát của trái tim tôi. Khi tôi ngừng lời ca thì những bâng khuâng chỉ mới bắt đầu. Lặng đi trong giây lát, Linh bỗng nói:
-          Em yêu anh!
Lần này thì đến lượt tôi lặng im không nói nên lời. Tôi những muốn nói “Anh cũng yêu em” nhưng có điều gì đó ngăn tôi lại. Linh nghẹn ngào nói tiếp:
-          Em đã mến anh từ lần đầu gặp mặt. Ánh mắt của anh, giọng nói của anh khiến em cảm thấy ấm áp. Em đã cố gắng đưa anh đến với Huyền để em được gần bên anh. Em đã nói dối rằng Huyền thích anh để anh tiếp tục theo đuổi nó. Nhưng khi hai người thành đôi rồi em lại cảm thấy hối hận. Em ghen tị với Huyền. Mỗi lần nghe Huyền kể về anh em lại thấy buồn. Đó là lí do Huyền không thể là “bạn” của em. Hai người bạn thân sẽ chẳng giấu nhau điều gì mà em thì chẳng thể nói cho Huyền biết tình cảm của em dành cho anh. Em đã cố nghĩ rằng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời thôi bởi vì em cảm thấy mình có lỗi với anh Nhân. Nhưng khi anh ôm em trong cái đêm nhạc Bức tường hôm ấy, những cảm xúc ấy lại càng mạnh mẽ hơn. Rồi đến hôm nay, em cảm nhận rõ ràng rằng “em yêu anh”. Em không thể chối bỏ sự thật ấy. Em yêu anh! Em yêu anh nhiều lắm…
-          Em nói ra điều ấy để làm gì?
-          Chẳng để làm gì cả. Chỉ vì em không thể giấu anh thêm nữa. Em chỉ muốn anh biết điều mà lâu nay em vẫn giữ trong lòng. Bởi vì hai người bạn thực sự không thể giấu nhau điều gì phải không anh?
-          Anh hiểu rồi- Tôi ngập ngừng- Thôi em ngủ sớm đi.
-          Vâng ạ … chúc anh ngủ ngon.

Cúp máy rồi mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Những ý nghĩ của tôi ngổn ngang lộn xộn y như cuộc đời tôi vậy. Tôi phải làm gì đây, dường như tôi cũng yêu Linh nhưng chẳng lẽ lại đi theo một thứ tình cảm còn chưa chắc chắn để rồi phản bội người yêu mình và người bạn thân của mình sao? Trái tim, nó sẽ dẫn lối đưa ta đến khổ đau và bất hạnh, đến những nơi tối tăm nhất, đến những điều tồi tệ nhất…

Chiều hôm sau, tôi lại đến giảng đường như mọi ngày. Tôi chọn chỗ ngồi cạnh cô bạn lớp trưởng ở gần cuối lớp để không bị giáo viên chú ý. Khi đã ngồi ấm chỗ tôi mới hỏi lớp trưởng:
-          Bây giờ học môn gì hả cậu?
-          Triết học Mác-Lênin.
-          Trời! Lại vật chất và ý thức hả, hiểu được cái môn này chắc điên luôn.
-          Ừ đấy, mình cũng chẳng hiểu gì đâu cậu ạ. À mà này cậu biết tin gì về Nhân chưa?
-          Tin gì?- Tôi ngơ ngác.
-          Phòng đào tạo vừa thông báo Nhân bị đuổi học.
Cái tin ấy khiến tôi ngỡ ngàng:
-          Thật không?
-          Ừ, tại bỏ học với bỏ thi nhiều quá mà.

Tôi không khỏi hoang mang trước cái tin sét đánh ấy. Người bạn thân nhất của tôi trong lớp đã bị đuổi học. Mặc dù dạo này Nhân chẳng mấy khi đến lớp nữa nhưng việc Nhân bị đuổi học vẫn gây cho tôi một sự hụt hẫng, một cú sốc thực sự. Tôi bèn chạy ra ngoài gọi điện cho Nhân:
-          Nhân à, mày biết mày bị đuổi học chưa?
Đáp lại sự sốt sắng của tôi, Nhân chỉ “à” một tiếng rồi đáp:
-          Tao biết rồi.
-          Biết rồi? Vậy mày tính sao?
-          Chả tính sao cả. Đuổi học chứ có chuyện gì ghê gớm đâu.
Tôi lại sốc một lần nữa. Bị đuổi học mà Nhân coi như chuyện cỏn con. Nhân tỉnh bơ nói tiếp:
-          À này, mai nhà mình lại lên quán ngồi nhé. Lâu lắm không lên đấy- Nhân nói.
-          Ừ, được thôi.
Tôi tự nhủ không hiểu tại sao những điều lạ thường lại cứ xảy ra liên tiếp như vậy. Đầu tiên là chuyện Nhân bị đuổi học, sau đó là thái độ dửng dưng của Nhân trước chuyện ấy, rồi cuối cùng là việc Nhân rủ cả hội lên quán sau một thời gian dài không tới. Và những điều dị thường chưa chấm dứt mà chỉ mới bắt đầu.

Ngày hôm sau, tôi, Huyền, Nhân và Linh lại có mặt ở chỗ ngồi quen thuộc của mình. Mắt tôi bỗng gặp mắt Linh. Trong cái nhìn ấy, chúng tôi chia sẻ cùng nhau cái điều bí mật mà hai người kia không biết. Tôi bỗng nhận ra hoàn cảnh của bốn chúng tôi đã khác trước, không còn cảm giác ấm áp như ngày xưa nữa, thay vào đó là sự ngại ngùng, gượng gạo,  giống như bốn chiếc bánh răng không còn ăn khớp. Tôi hớp chút cà phê rồi hỏi Nhân:
-          Bị đuổi học mà mày không lo lắng gì à?
-          Việc gì mà lo. Mày biết tao đang làm gì không? Tao đang làm cho một ông giám đốc. Nhờ có tao mà giờ ông ấy chỉ toàn đi đánh tennis còn bao nhiêu việc ở công ty một tay tao lo hết. Bọn nhân viên ở đấy toàn tốt nghiệp đại học, cao đẳng, bằng khá bằng giỏi mà toàn là một lũ ăn hại, bảo làm gì cũng không biết làm. Như cái bà kế toán ấy, chả hiểu điểm trung bình chín phẩy gì mà hôm trước làm cái bảng cân đối kế toán be bét hết cả ra, tao lại phải mó tay vào. Đấy, thế thì học hành làm chó gì cho nó tốn thời gian.

Tôi thấy Nhân nói cũng có lý nhưng có lẽ điều ấy chỉ đúng với những người đặc biệt như nó thôi chứ tôi vẫn phải cố học đến nơi đến chốn để sau này ra trường còn kiếm được việc. Thấy chủ đề câu chuyện có vẻ nhàm chán đối với hai cô gái, tôi bèn hỏi Linh:
-          Bọn em sắp nghỉ hè chưa?
-          Vâng, nốt tuần sau là bọn em được nghỉ.
Huyền nói với tôi:
-          Nhà em sắp đi Hạ Long đấy, anh đi cùng không?
-          Ơ, nhà em đi cơ mà, làm sao anh đi được.
-          Được mà. Bố em bảo em rủ anh đi đấy.
Nghe thế Nhân liền nói:
-          Chết, chết! Thế này là bố em muốn xem mặt chàng rể tương lai đây mà. Duy ơi đi ngay thôi chứ còn gì nữa.
Tôi liếc nhìn Linh. Em cố mỉm cười nhưng không giấu được nét buồn sâu kín. Đêm qua em lại nhắn tin chúc tôi ngủ ngon và nói em đang nhớ tôi, nhưng tôi đã không nhắn lại. Tôi trả lời Huyền:
-          Ừ để anh xem đã.
-          Còn xem xét gì nữa- Nhân nói.
Rồi Nhân quay sang quàng tay qua vai Linh:
-          Thế hè này mình đi đâu em nhỉ?

Chẳng đợi câu trả lời, Nhân hôn Linh ngay trước mặt tôi và Huyền. Huyền thì ngượng ngùng còn tôi thì thấy lòng mình bỗng dưng đau nhói. Tôi không hiểu nổi mình nữa. Tôi đang cố dập tắt tình cảm của Linh đối với tôi, vậy mà chính tình cảm của mình thì tôi lại để nó bùng lên mạnh mẽ. Phải chăng tôi đang ghen ư? Có lẽ là như vậy…

Bốn người bọn tôi sau đó ngồi chơi cá ngựa thêm gần một tiếng nữa mới về. Trong khoảng thời gian ấy tôi phải chịu đựng việc hai người kia hôn nhau thêm hai lần nữa. Cứ như là Nhân đang muốn trêu ngươi tôi vậy vì trước hôm đó chỉ có một lần hai người họ hôn nhau trước mặt tôi.

Buổi tối hôm ấy tôi như người mất hồn. Mọi suy nghĩ của tôi đều xoay quanh Linh. Hình ảnh của em sáng rõ trong tâm trí tôi trong khi hình bóng của Huyền cứ nhạt nhòa dần. Cứ mỗi lần tôi cố xua đi hình ảnh ấy, thì nó lại lập tức quay lại. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi phải làm một điều gì đó. Tôi bèn dắt xe khỏi cửa, nổ máy và phóng vào màn đêm. Lúc đầu tôi chỉ định đi dạo một vòng cho thoải mái đầu óc nhưng rồi những con đường lại dẫn tôi đến nhà Linh. Tôi đứng ngắm ngôi nhà của em một lúc và tự hỏi em đang làm gì. Tôi rút di động ra gọi cho Linh:
-          Anh Duy ạ.
-          Em đang làm gì thế?
-          Em đang học bài. Còn anh?
-          Anh đang đứng trước nhà em.
Linh bèn chạy đến ô cửa sổ nhìn xuống. Tôi vẫy tay chào em. Linh chạy xuống nhà, mở cửa, bước ra:
-          Anh …

Tôi không nói mà để đôi mắt mình nói thay. Tôi gửi tình yêu của tôi dành cho em vào cái nhìn ấy. Đôi mắt em rưng rưng. Tôi ôm em vào lòng. Tôi khẽ vuốt tóc em, chạm vào cánh tay trần của em, cảm nhận mùi hương của em xôn xao trong trái tim tôi. Tôi ngây ngất trong niềm hạnh phúc vô bờ. Tôi đã tìm thấy em, người con gái của đời tôi. Đến với em là tôi đã vứt bỏ quá nhiều thứ trong đó có phẩm giá và lương tâm của chính mình. Trong giây phút ấy nỗi sợ hãi lại dâng lên nhưng tình yêu của tôi lại vượt trên tất cả, lại xua tan mọi âu lo, xua đi màn đêm đang phủ lấy tôi. Em đã ở đây, trong vòng tay tôi. Em là điều bí mật mà cuộc đời đã đem đến cho tôi.
Linh nói với tôi:
-          Có phải em đang mơ không anh?
-          Không đâu, là thực đấy.
-          Anh cứ ôm em thế này nhé. Đừng buông ra. Em sợ khi anh buông tay, em sẽ tỉnh dậy và mãi mãi không được ở bên anh.
-          Được rồi, anh sẽ không buông em ra đâu. Khó khăn lắm anh mới có được em mà, anh sẽ không để vuột mất em đâu.  
Tôi thì thầm bên tai em:
-          Anh yêu em!
Linh bật khóc. Tôi hỏi:
-          Tại sao em khóc?
-          Em khóc vì hạnh phúc quá thôi.
Tôi lấy tay ngăn giọt lệ đang lăn trên má em. Mắt tôi và mắt em lặng nhìn nhau tha thiết rồi khẽ nhắm lại để hai bờ môi tự tìm đến nhau. Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên đi tất cả, mọi thứ như chưa từng tồn tại, cả vũ trụ này như chỉ xoay quanh em và tôi…
Sau những phút giây ngập tràn hạnh phúc là lúc nỗi lo sợ lại dâng lên. Linh hỏi tôi:
-          Mình sẽ nói với Huyền và anh Nhân thế nào hả anh?
-          Tạm thời đừng cho hai người ấy biết. Từ từ rồi anh sẽ nghĩ cách.  
Sẽ phải làm thế nào đây để bớt gây đau lòng cho hai người ấy nhất. Thật khó để họ tha thứ cho tôi và Linh. Tôi cũng không mong chờ sự tha thứ. Điều tôi muốn chỉ là làm sao để bớt gây đau khổ cho tất cả mọi người mà thôi. Những gian nan thử thách còn chất đống trước mặt. Nhưng tôi không sợ. Giờ đây tôi là con người can đảm nhất thế gian. Vì ngay bây giờ, em đang trong vòng tay tôi, đầu em đang kề ngay sát trái tim tôi…

Trong một tuần sau đó, tôi và Linh luôn cảm thấy thiếu thời gian ở bên nhau. Ngày nào tôi cũng đến trường đón Huyền nhưng là để được nhìn thấy Linh. Rồi tối nào tôi cũng phóng xe đến nhà Linh khiến mẹ tôi phải phàn nàn việc tôi tối ngày lang thang ngoài đường. Những buổi tối bên em dưới bầu trời đêm trong lành, trao nhau những nụ hôn và những lời ngọt ngào yêu thương, đó là những giây phút hạnh phúc nhất đời tôi. Mỗi sáng thức dậy, tôi lại mỉm cười khi thấy tin nhắn chào buổi sáng của Linh. Đã lâu lắm tôi và Huyền chẳng nhắn tin cho nhau như thế. Nhưng rồi một hôm đưa Huyền về nhà, Huyền bỗng hỏi tôi:
-          Dạo này anh lạ lắm.
-          Lạ thế nào?
-          Trông vui hơn.
-          Thật à?
Sau một giây im lặng, Huyền nói:
-          Anh có người khác rồi à?
-          Ừ- tôi lạnh lùng đáp.
-          Vậy còn em?
Tôi không đáp. Huyền cũng không nói gì thêm. Nhưng lúc tạm biệt Huyền nói với tôi:
-          Từ mai anh không cần phải đón em nữa đâu.
Tôi hiểu đó là một lời chia tay. Một cuộc chia tay không nước mắt. Tôi không ngờ nó diễn ra nhẹ nhàng như thế. Huyền có vẻ giận tôi, căm ghét tôi, điều đó thật đáng mừng, còn hơn là em còn yêu thương tôi để rồi nỗi đau khổ càng kéo dài lâu. Nhưng tôi đã nhầm, vài ngày sau khi gặp Linh tôi mới biết Huyền đã khóc rất nhiều.
-          Mình như thế này có đúng không anh- Linh buồn bã nhìn tôi.
Tôi ôm em vào lòng và nói:
-          Chẳng có chuyện gì là đúng hay sai cả.
-          Nhưng thấy nó như thế em buồn lắm.
-          Anh cũng vậy nhưng biết làm sao được. Rồi Huyền cũng sẽ quên được anh thôi.
Tôi thở dài.
-          Mà… Huyền đã biết… là em chưa?
-          Chưa. Em cũng sợ lắm. Nếu nó biết em yêu anh thì không biết sẽ ra sao.
Nhưng hóa ra đó không phải là điều khủng khiếp nhất xảy ra với tôi và Linh. Bi kịch luôn xảy ra theo một cách bất ngờ nhất. Hôm sau, Linh bỗng bảo tôi gọi điện cho Nhân.
-          Không hiểu sao em gọi mãi cho anh ấy không được.
-          Anh gọi rồi nhưng cũng không nhấc máy. Chắc Nhân để quên máy ở đâu đấy.
-          Nhưng tự dưng em thấy lo lắm. Anh thử đến nhà tìm anh ấy được không?
Tôi đành chiều ý Linh tới nhà tìm Nhân. Đến nơi tôi bấm chuông nhưng không thấy ai. Định quay về rồi nhưng nghĩ bụng có thể Nhân đang ngủ nên tôi lấy chìa khóa mở cửa vào. Thấy đôi giày của Nhân ngoài cửa tôi nghĩ suy đoán của mình là đúng.
-          Nhân ơi! - tôi gọi to.
Không có tiếng trả lời. Tôi bèn lên phòng Nhân. Phòng tối như hũ nút. Tôi với tay bật đèn. Bỗng tôi lạnh toát cả người. Trước mặt tôi là một cảnh tượng quá đỗi khủng khiếp. Nhân đang treo lủng lẳng trên sợi dây thừng, mắt nhắm hờ, bọt mép sùi ra nhỏ xuống sàn. Tôi phải mất đến năm giây tê cứng người trong nỗi kinh hãi rồi mới gọi được điện thoại cho cứu thương. Trong lúc chờ người đến giúp, tôi cứ luống cuống chẳng biết làm thế nào để đưa Nhân xuống.
-          Trời ơi! Sao phải thế này hả Nhân?
Tôi cứ rên rỉ mãi như người điên, cảm giác như lồng ngực mình sắp vỡ tung ra vì đau đớn. Bỗng một cảm giác giận dữ ùa vào trong tôi. Tôi vừa hét to vừa đập tay vào tường:
-          Thằng chó! Mày đã hứa ra trường rồi sẽ sống cùng tao cơ mà. Mày quên rồi hay sao? Hả? Hả?
Tôi gục xuống. Phải chứng kiến cái chết tức tưởi của người bạn thân là kí ức đau buồn mãi mãi ám ảnh tôi. Không một lời nhắn gửi, Nhân đã tự kết liễu cuộc đời mình. Mới hai mươi tuổi, cuộc đời phía trước còn biết bao hứa hẹn vậy mà Nhân đã ra đi. Điều gì đã khiến Nhân phải tìm đến cái chết để giải thoát? Về sau chú của Nhân cho tôi biết Nhân đang mắc nợ rất nhiều. Chính là từ vụ lừa đảo của colonyinvest mà Nhân đã hầu như mất trắng. Vậy mà nó đã nói dối tôi rằng mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa và vẫn trả cả gốc lẫn lãi cho tôi. Trong khi ấy, bọn cho vay nặng lãi đến nhà siết nợ Nhân và nếu không nhờ chú của Nhân đứng ra trả giúp thì có thể nó đã ra đi sớm hơn. Sau đó Nhân tiếp tục lăn lộn làm ăn kiếm tiền trả nợ. Chú Nhân đoán rằng vì quá mệt mỏi và tuyệt vọng nên Nhân đã tìm cho mình cách giải thoát ấy. Tôi không biết cách giải thích ấy có đúng không hay đằng sau đó là một lí do nào khác. Có thể nào Nhân tự sát vì biết chuyện giữa tôi và Linh? Hay vì tất cả những thứ đó gộp lại đã đánh gục Nhân, đã khiến cho Nhân cảm thấy rằng sống trên đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tiền bạc danh lợi dù có kiếm được thì cũng chỉ nhất thời thỏa mãn cái dục vọng vô bờ bến của con người mà chẳng thể nào xoa dịu được nỗi cô đơn lạc lõng trong cái cõi đời lạnh lẽo, chỉ toàn là giả dối. Nguyên nhân cái chết của Nhân đã mãi mãi trở thành bí mật không lời giải đáp. Trong đám tang của Nhân, Linh đã khóc ngất đi. Mọi người đều xót xa cho cô gái trẻ mất người yêu, nhưng họ không biết rằng Linh khóc còn vì nỗi day dứt mình là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Nhân. Trong làn hương cay cay mắt, trong tiếng nhạc tang ai oán não nề, trong tiếng khóc xé lòng của cô gái trẻ, nào tìm được ai không chảy lệ xót thương cho chàng trai đã ra đi mãi mãi ở tuổi hai mươi.
Sau đám tang của Nhân tôi đã cố gắng an ủi Linh, cố gắng giúp em vơi đi nỗi day dứt trong lòng. Nhưng Linh không thể nào trở lại là cô bé vô tư hồn nhiên như xưa nữa. Không còn ai xen vào chuyện của tôi và em nhưng chính lúc này tôi nhận ra em đang ngày càng xa tôi. Rồi đến một ngày Linh nói với tôi:
-          Em muốn nói với anh điều này. Em đã suy nghĩ rất nhiều trong những ngày qua. Tình cảm của em dành cho anh chẳng bao giờ thay đổi. Nhưng em không thể ở bên anh được nữa. Tất cả là lỗi của em. Ngay từ đầu em đã sai rồi. Nếu em không cố giành lấy tình cảm của anh thì Huyền đã không phải đau khổ còn anh Nhân đã không phải chết oan uổng như thế. Nếu được quay lại thì em sẽ không làm như thế, mọi người, em, anh, Huyền, anh Nhân sẽ đều sống hạnh phúc.
Tôi không nói gì. Nếu được quay lại thì tôi vẫn sẽ không thay đổi bởi quãng thời gian ngắn ngủi bên em là những giây phút hạnh phúc nhất đời tôi, là những khoảnh khắc đam mê và say đắm mà bên Huyền tôi không thể nào tìm thấy, là thứ tình yêu mà tôi vẫn hằng khao khát. Tôi gật đầu chào vĩnh biệt tình yêu của đời tôi. Tôi không hề lưỡng lự, không hề níu kéo bởi tôi biết chia tay Linh là điều tốt nhất bây giờ tôi có thể làm cho em. Sau đó tôi quyết định vào Nam, chia tay Hà Nội, mảnh đất tôi đã gắn bó hai mươi năm trời. Tôi muốn rời xa mảnh đất nơi lưu giữ bao kỉ niệm đau buồn để làm lại cuộc đời. Tôi để lại người tôi yêu ở đó, để lại tình yêu của tôi một thuở dại khờ của tuổi mười chín đôi mươi. Nếu như tình yêu phải là bi kịch, là điều vĩ đại nhất thế gian, thì tôi biết rằng trong đời mình tôi đã có một tình yêu…

Miền Nam, mảnh đất của tự do, của những sự khởi đầu mới, nơi bốn trăm năm trước các chúa Nguyễn mới bắt đầu khai phá. Giờ đây tôi cũng tìm đến miền Nam để bắt đầu cho mình một cuộc sống mới, hăm hở lập nên sự nghiệp ở mảnh đất đầy rẫy những cơ hội này. Học tiếp hai năm và thêm ba năm làm việc, sự nghiệp của tôi đã có những bước tiến vững chắc. Chính lúc này tôi lại được chuyển về Hà Nội làm việc cho chi nhánh mới mở của công ty. Về lại Hà Nội, đôi lúc tôi muốn tìm lại Linh nhưng rồi lại thôi. Tôi không biết năm năm trôi qua có thể xóa đi khoảng cách giữa tôi và em, hay là khoảng cách ấy sẽ càng lớn hơn. Thế rồi cái ngày ấy cũng đến, cái ngày tôi gặp lại em, ở cái quán đã từng là nhà của chúng tôi. Em đã ở đây, trước mặt tôi. Tôi lại có thể ngắm khuôn mặt em, nghe giọng nói của em và lại được chạm vào em. Sau những giây phút bâng khuâng chìm đắm trong hoài niệm, cuối cùng tôi cũng phá vỡ sự im lặng:
-          Em bây giờ thế nào?
-          Tốt ạ. Em vừa ra trường, cũng bắt đầu đi làm rồi. Anh về Hà Nội được mấy tháng rồi nhỉ?
-          Hai tháng. Nhưng… sao em biết?
-          À, thỉnh thoảng em vẫn vào đọc blog của anh.
-          Ra vậy.
Tôi bỗng buột miệng hỏi:
-          Em có người yêu chưa?
-          Em lấy chồng rồi.
Tôi bàng hoàng xiết bao. Không chỉ là sự ngỡ ngàng, trong tôi còn là sự tức giận không thể nào giải thích được.
-          Tại sao lấy chồng mà em không báo cho anh?
Thấy khuôn mặt tôi nghiêm trọng quá, Linh mới bật cười:
-          Em đùa đấy- Rồi Linh nói tiếp- Em thì ai thèm lấy.
Tôi chưng hửng.
-          Anh vẫn thật thà như hồi xưa nhỉ… Thế anh có ai chưa?
-          Chưa. Anh cũng chưa có.
-          Con gái Sài Gòn có đẹp không?
-          Có. Con gái Sài Gòn đẹp hơn con gái Hà Nội.
-          Có đẹp hơn em không?
Tôi nhìn vào mắt em và nói:
-          Không đâu.
Bao nỗi niềm thầm kín lại xen vào giữa chúng tôi. Tôi và em cùng lặng nhìn chiếc lá bên ngoài ô cửa sổ. Bỗng trời đổ mưa. Mới lúc chiều trời còn nắng chói chang mà giờ đã mưa như trút nước. Em mỉm cười hỏi tôi:
-          Anh có muốn đi dạo một lúc với em không?
-          Bây giờ á?- tôi nhìn cơn mưa vẫn nặng hạt.
-          Vâng.
-          Được thôi.
Vậy là tôi và em, hai kẻ điên rồ ngốc nghếch, cùng sóng bước dưới cơn mưa rào. Quần áo ướt sũng cả nhưng trên môi hai đứa là nụ cười hạnh phúc. Tôi nắm tay em đi dưới hàng cây, tiếng cười hòa cùng tiếng mưa rộn ràng. Dưới cơn mưa ấy, chúng tôi trao nhau nụ hôn say đắm, ngọt ngào như nụ hôn đầu. Cơn mưa đầu hạ đã xóa đi những kí ức buồn, để hai đứa lại được yêu nhau như cái thuở ban đầu. Cơn mưa đầu hạ chợt đến rồi chợt đi. Đang mưa nặng hạt bỗng cơn mưa chợt dứt. Nhưng hai chúng tôi còn đứng ôm nhau mãi…

Hết

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 71
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com