- Sao anh không mua sắm bên đó mà về đây mua. Diễm hỏi.
- Anh thích về đây mua sắm vui hơn. Thứ nhất là rẽ, kế đó mình có lý do chạy rong ngoài đường chơi như hôm nay nè. Vã lại anh ít khi đi mua sắm cho anh lắm, cứ mỗi vài năm anh mua một lần năm ba bộ đồ, vậy thôi.
- Nhưng ở đây anh coi chừng người ta nói giá trên trời dưới đất không đó, không khéo là bị lố đến gấp đôi gấp ba lận.
- Anh biết chớ, nên mới dẫn thổ địa đi theo anh đây nè. Anh thấy có con ma nào qua mặt được em đâu!
- Anh nịnh đầm giỏi lắm, vậy trả công cho em đi.
- Em muốn anh trả cái gì.
- Một chầu phở.
- Dể thôi, trời cũng sắp tối rồi anh chở em đi ăn tối luôn nhé. Em biết chỗ nào ăn ngon hong?
- Em không rành đâu. Em thấy mấy người như anh về đây vậy mà rành chỗ ăn ngon hơn tụi em đó.
- Vậy thì ngồi lên xe đi, anh biết chỗ này ngon và gần nhà em lắm.
Dĩnh chạy thẳng trên đường Lý Chính Thắng, con đường một chiều nên ít kẹt xe. Chỉ trong nháy mắt Dĩnh đã đến ngã ba Hai Bà Trưng (con đường chuẩn mà Dĩnh dùng để nhắm hướng!) Dĩnh quẹo trái qua cầu Kiệu và đi lại con đường lúc ban chiều đến nhà Diễm. Nhưng khi đến Gò Vấp thay vì quẹo mặt vào Phạm Văn Chiêu, Dĩnh đi thẳng qua bên kia chợ Cầu rồi chạy vòng ra đại lộ Trường Chinh. Đại lộ Trường Chinh rất rộng, chia làm hai chiều. Mỗi chiều có lối riêng cho xe hơi xe tải hàng, và lối riêng cho xe hai bánh ba bánh. Đại lộ Trường Chinh khởi đầu từ Sài Gòn và chạy xuyên qua xứ Miên nên được gọi là con đường xuyên Á. Chạy trên đại lộ Trường Chinh Dĩnh cảm thấy như mình đang chạy trên những đại lộ xuyên bang ở xứ Mỹ. Chỉ có khác một điều là bụi đường, bụi đường vẫn bay mù mịt nơi đây! Nằm trong địa phận quận Gò Vấp, hai bên mặt đường Trường Chinh là nhà cao tầng và những cửa hàng buôn bán rất khang trang. Dĩnh ngừng xe cùng Diễm bước vào một quán ăn đồ biển bên mặt đường.
- Quán gì vậy anh? Diễm hỏi.
- Không Ngon Không Trả.
- Em hỏi tên quán ăn này kìa.
- Ừ, thì Không Ngon Không Trả. Tên quán này đó.
- Diễm ngước mặt nhìn lên tấm biển đề tên tiệm ăn. Trời! Sao lối quá vậy.
- Không phải lối đâu. Chủ tiệm này chơi kiểu lắc léo mà em không thấy đó.
- Lắc léo gì đâu, em thấy ông chủ tiệm này lối dám nói là ăn không ngon thì không trả tiền chứ gì.
- Nhưng em nghĩ đi, biết đâu ông chủ này cũng muốn nói là ăn không ngon thì cũng rán mà ăn, không được trả lại đó!
- Hừ, anh suy nghĩ rắc rối quá. Thôi, vào ăn thì biết chứ gì.
Dĩnh miễm cười nhìn Diễm rồi bước vào phòng ăn bên trong.
Những món ăn hải sản như ốc Hương Tứ Xuyên, cua rang muối, sò huyết, sò lông, vân vân và vân vân, lần lược được mang ra trên chiếc bàn nhỏ. Dĩnh ngồi bên cạnh Diễm, cùng nhìn ra mặt đường với bao nhiêu cảnh người nhộn nhịp. Những lời trò chuyện và tiếng cười khúc khích từ đôi môi duyên dáng của Diễm trông như đôi bạn đã từng quen nhau từ lâu. Rồi trong giây lác men bia đã thấm vào mạch máu, nhìn vào Dĩnh, Diễm nói:
- Sao anh về đây chỉ có một mình?
- Vì anh chỉ có một mình thôi.
- Anh kỳ quá, em hỏi thật mà.
- Ừ, thì anh cũng nói thật mà. Chuyện đời hợp rồi tan như nhừng cánh bèo trong ao nước kia. Em thấy không những cánh bèo xanh tươi bám nhau thành một mảnh trông thật là khắn khít. Vậy mà chỉ một cơn gió khuấy động những cánh bèo kia cũng rời ra nhanh chóng vậy thôi.
- Nhưng những cánh bèo trong ao nước đó rồi cũng có lúc gió lặng lại tìm nhau để kết hợp thành một mảnh khác, anh không thấy sao.
- Ừ đúng vậy, nhưng cơn gió vô tình đã làm cho cánh bèo run rẫy mỗi lần muốn bám lại vào nhau.
- Không lẽ cánh bèo kia suốt đời lẩn quẩn một mình trong cái ao nhỏ này sao?
- Biết đâu một ngày nào đó mưa to gió lớn làm tràn ngập bờ ao và sẽ mang cánh bèo trôi đi. Và lúc đó nó sẽ không còn cô đơn.
Diễm ngồi lặng thinh nhìn vào cảnh người tấp nập bên ngoài, và nói nhỏ: “À, biết đâu.” - Trời cũng tối rồi, thôi để anh đưa em về nhe.
Nói xong Dĩnh nuốt trọn những giọt bia còn lại và đặt cái ly xuống bàn. Chân lạng quạng diều Diễm bước ra khỏi quán ăn.
- Dường như anh mệt lắm rồi, để em chở anh về cho nhe.
- Không sao đâu, chỉ có mấy lon bia nhỏ đó mà làm gì được anh. Em ngồi lên xe đi nhe.
Chiếc xe nổ máy, chạy ngoằn ngoèo như tên say rượu rồi biến mất trong con hẻm nhỏ.
Đến nhà Diễm, Dĩnh dựng chiếc xe trước cửa, khóa cổ xe rồi bước vào nhà cầu để trút bớt đi gánh nặng từ những lon bia. Dĩnh quay trở lại và nói:
- Có lẽ hôm nay là ngày anh vui nhất trong chuyến bay này. Không ngờ lại gặp được em và cám ơn em đã không ngần ngại đi chơi với người mà em chưa từng biết.
- À, không ngờ, không ngờ anh đã mang lại những giây phút thật tự nhiên, mà em ngỡ như đã quen từ lâu rồi! Nhưng mà anh coi chừng mấy lon bia nhỏ kia nó hại anh đó! Diễm nhìn tướng của Dĩnh mà miễm cười.
- Thôi, anh đi về nhe.
Nói xong Dĩnh cất bước đi thì nghe cái bịch, Dĩnh đã nằm ngay dưới sàn nhà.
- Vậy mà nói giỏi lắm.
Diễm lẩm bẩm một mình rồi hì hạch lôi Dĩnh bỏ trên giường.
oOo
Diễm gỡ cặp mắt kiến trên khuông mặt mệt nhoài của Dĩnh rồi lấy chiếc khăn tay lau những vệt bụi đường. Nàng kéo chân Dĩnh thẳng ra rồi ngồi bên cạnh nhìn Dĩnh say sưa trong giấc ngủ. Những cảm giác xa lạ đối với Dĩnh bây giờ không còn trong Diễm. Ngày xưa Diễm cũng đã một lần yêu, nhưng tình yêu kia đến với Diễm một cách miễn cưỡng và cuối cùng nó cũng bay xa. Hôm nay Dĩnh đến, đến quá đột ngột. Nhiều lúc Dĩnh quá tự nhiên đã mang lại cho nàng một sự tự tin và thân mật. Một ngày bên người thanh niên xa lạ này Diễm thấy mình thật sự tự do, Diễm có thể cười, nói, mà không cần phải suy tính. Bây giờ nhìn Dĩnh đang ngủ say trong men rượu, nàng ước gì Dĩnh sẽ ngủ mãi mãi đừng bao giờ thức giấc.
Rồi một tiếng động, Dĩnh trở người và trong cơn mê Dĩnh ấp ớ gọi tên:
- “Thụy Vy, Thụy Vy,...Bờ…”
Từng tiếng kêu Thụy Vy là từng mũi kim châm vào lồng ngực của Diễm! Nàng trố mắt nhìn về Dĩnh, từ thắc mắc đến băng khoăng. Diễm nín thở và đang đợi chờ, đợi chờ cơn mê kế tiếp của Dĩnh, hay đang chờ từ cửa miệng kia để nghe rỏ tiếng nói bắt đầu bằng chữ B là gì. Diễm trông đợi, trông đợi đến nóng ruột:
- “Anh nói đi, nói cái gì cũng được nhưng đừng nói chữ Baby nghe hong. Anh đừng gạt em nghe hong. Sao lạ vậy, sao nguyên ngày nay anh không nói cho em biết đi, anh…anh…anh nhiều chuyện anh vô duyên quá nghe hong.”
Diễm buông người ngồi bịch xuông sàn nhà, nàng co hai đầu gối lên, úp mặt nhìn xuống nền nhà, đen thui. Nàng bực mình rồi tự giận hờn:
- “À, mà kệ người ta, người ta đâu là gì của mình đâu mà tức giận chi cho mệt xác chứ. Đã nói rồi mà không nghe, đàn ông mà, ông nào cũng vậy thôi, xạo chết mẹ! Thôi, đi kiếm gì ăn cho khỏe.”
Diễm bật người đứng dậy như chiếc lò xo, xong bỏ đi xuống bếp một mạch. Nàng đang lục lội lấy cái xoong thì nghe tiếng cục cựa của Dĩnh trên giường, Diễm liền cầm cái xoong chạy lại:
- “Thụy Vy, Thụy Vy, Ba nhớ con lắm…” Tiếng ú ớ của Dĩnh.
- “Trời! Tưởng anh nhớ đến con nhỏ nào, ai ngờ anh nhớ con.”
Trong tiếng nói Diễm thả cái xoong rớt xuống nền nhà rồi nhảy đến ôm chặt lấy người Dĩnh.
- Em sao vậy? Dĩnh nói trong cơn mệt mỏi. Diễm lấy tay bịt miệng Dĩnh và ra ni đừng nói. Nàng ôm chặt vào người Dĩnh, rồi kéo chiếc mền trùm lại. Những hơi thở dồn dập hòa lẫn trong những tiếng rên đứt quảng trong căn phòng ấm cúng. Rồi những tiếng cười khúc khít bao trùm trong chiếc mền đang cuộn tròn hai tâm hồn:
- “Bây giờ anh kêu Baby em có giận không!”
- “Vậy hồi nãy anh nghe em nói hết rồi phải không?”
- “Ừ.”
- “Đồ mất dịch, anh đi chết đi. Nè coi nè.”
- “Thôi, đùng ngắt véo anh chứ.“
- Ngày mai anh đi Quảng Ngãi em muốn đi chơi với anh không?
- Không, em phải đi làm, anh cứ đi đi.
oOo
Chuyến xe đò trở vô từ Quảng Ngãi đông nghẹt với những người trẻ tuổi. Họ là những người con xứ Quảng, mỗi lần Xuân về họ trở về quê ăn Tết. Hôm nay là mười một tháng Giêng, những người trẻ tuổi này rời xa quê hương trở vào Sài Gòn kiếm kế sinh nhai. Những làng quê nơi xứ Quảng bây giờ vắng đi những người trẻ tuổi, họ ra đi để mang về những đồng tiền xây dựng lại nhà cửa. Nhưng cũng buồn thay, có những đám tang nay không còn những người trai trẻ để khiêng vác!
Hai giờ sáng chiếc xe đò đã cập bến xe Miền Đông. Dĩnh xuống xe, lấy hành lý và chờ tìm xe trở về nhà người chị. Sài Gòn vào buổi sáng tinh sương rất vắng vẽ. Những ồn ào, hoa lệ của cả thành phố đã yên giấc nơi đâu, và bây giờ chỉ còn tiếng vắng lặng, vắng lặng đến cô đơn.
Dĩnh ngồi đốt điếu thuốc nhìn bên kia đường, một đôi bạn trẻ, hay có lẽ là một cặp vợ chồng trẻ, đang cuộn chiếc chiếu, tấm mền và tấm tân che sương được bày ra làm nơi an nghỉ qua đêm trên vỉa hè. Khi những tấm mền, chiếu được mang dấu phía sau một góc tường, đôi vợ chồng trẻ nói những lời từ biệt rồi mỗi người một nẽo bước lên đường đi tìm cuộc sống, thì đồng hồ cũng vừa chỉ đúng bốn giờ sáng. Và cuộc sống hoa lệ của thành phố cũng bắt đầu một ngày mới.
Ba tuần lể đã trôi qua, Dĩnh giã từ gia đình người chị, gọi taxi chạy về phi trường Tân Sơn Nhất. Sau thủ tục cân hành lý, còn một tiếng nữa mới đến 23:00 giờ, giờ lên máy bay. Dĩnh cùng Diễm ra ngồi ngoài hành lang sân bay nhình về thành phố muôn màu của Sài Gòn về đêm. Dưới muôn ngàn ánh đèn màu đó, có biết bao nhiêu mảnh đời trơ trọi!
Rồi giờ bay cũng sắp đến, Dĩnh hun lên đôi môi đỏ thắm của Diềm và ước thầm: “Những cánh bèo trôi, mong có ngày tụ lại.” Diễm vẫy tay chào tạm biệt và chiếc máy bay sắp cất cánh trở lại phi trường Đu Lắc.