watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:24:1628/04/2025
Kho tàng truyện
Chỉ mục bài viết
Bản Tango Cuối Cùng
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 19

Chương: 5

Cứ thế cho đến khi về nhà. Mẹ mừng long lanh nước mắt, mẹ nhìn tôi như cả ngàn năm hai mẹ con chưa gặp nhau không bằng. Tôi mừng mẹ nhưng vẫn không quên được Phong, càng xa nỗi nhớ càng day dứt thêm. Giờ này chắc Lan Chi đã gặp được chàng, dù gặp trong tù, tình yêu họ vẫn còn đó gắn liền cuộc đời hai người trong một cuộc tình. Tôi bị hất ra lề rồị Lẻ loi nhìn Phong trong vòng tay ấy, mẹ tíu tít nói cười, mẹ khoe chuyện này, mẹ kể chuyện kiạ Tôi sà xuống bên mẹ, cho nguôi quên tình sầụ

-Chị Dũng đâu hở mẹ?
Mẹ thờ dài:
-Ði phố rồi, hở chồng là đi phố sắm sửa, chẳng coi mẹ ra gì hết.
Tôi an ủi:
-Mẹ đừng buồn phải cho chị ấy sống với chứ.
Mẹ lắc đầu:
-Nó đi ra đi vào im ỉm, bực mình lắm con, nó làm như mình ăn nhờ nó không bằng. Con tao đứt ruột đẻ ra, chứ nặn được à? Giờ nó nuôi tao ngày hai bữa nó khinh tao như chó.
Tôi năn nỉ:
-Con xin mẹ, chuyện đâu còn đó mẹ nghĩ làm gì cho cực thân. Ðể rồi con đi dạy nuôi mẹ. Cũng tội cho chị ấy, lương công chức của anh ấy ăn thua gì mẹ.

Mẹ cau mặt:
-Hừ, hồi mẹ nuôi các con mẹ có lương gì không?
Tôi vuốt tay mẹ:
-Con hiểu, mẹ không thấy anh Dũng gầy đi saỏ
Mẹ thở dài thườn thượt:
-Con mẹ, mẹ không thấy ai thấỵ
Tôi lảng chuyện:
-Chị Phượng có hay về không mẹ?
Mẹ thừ người:
-Về luôn nhưng mà chán lắm con ơị
Tôi cười gượng:
-Lại chuyện bà cô chứ gì.
Mẹ đứng lên:
-Con cái nuôi lớn lên, nhìn nó khổ khổ theo, bảo không nghe giờ làm sao được nữạ Còn con nữa đừng hòng mẹ gả cho mấy thằng đạo theo, thứ đạo vợ đó, thật mẹ vái dàị

Tôi giật mình:
-Tuỳ người chứ mẹ.
-Không tùy gì hết, thằng nào ngoan đạo mẹ gả, kiếm cháu chắt các cha gả là yêu nhất.
Tôi cười:
-Bộ cháu chắt các cha là thánh cả.
Tôi bỏ vaò nhà saụ Giường này ngăn giường kia bằng những tấm màn gió. Lúc trở ra chị Phượng đã ngồi thừ bên mẹ, mắt đỏ hoẹ
-Chị thật tệ, hễ về thăm mẹ là khóc.
Chị Phượng ngửng mặt nhìn tôi:
-Còn cô nữa, nghe tụi nó nói ra ngoài đó cô cũng biểu tình hoài hoàị
Mẹ hỏi:
-Rồi con tính saỏ Sống như vậy gầy còm cả người thế này này, hay dọn về với mẹ ít lâu đị
Tôi lắc đầu:
-Mẹ sao cứ sui chị ấy bỏ chồng hoài vậỷ Anh Tùng có nỗi khổ của anh ấy chứ?
Mẹ gắt lên:
-Con biết gì mà nói sống với nhau một nhà coi nhau như kẻ thù làm sao chịu nổị
Chị Phượng kể lể:

-Nói với con gàn đó làm gì mẹ, đến giống cha Hưng cho coi, suốt ngày ôm quyển sách kè kè. Mẹ biết không, họ đùng đùng kêu thợ xây hai cái nhà ra rồi, cái nhà có rộng gì cho cam, còn cái sân con tưởng họ để cho tụi con nít có chỗ chơi ai ngờ họ cũng xây tường chia hai cái sân. Con lại phải bỏ tiền ra làm cổng khác, làm bếp, làm nhà vệ sinh. Vậy chứ thấy bóng anh ấy về là háy ho chửi xéo mắng xiên. Thật muốn điên lên được đó mẹ.
Tôi chen vào:
-Chị nên hiểu rằng vì họ quá thương con họ thế thôi, là người ngoài nhảy vào hứng hết tình thương của họ, họ phải thù chị chứ. Con người ta anh người ta, người ta yêu thương cả mấy chục năm trời, bỗng dưng chị nhảy vào hứng hết tình yêu của họ. Ðó, chị thấy mẹ có bao giờ thương chị Dũng được đâủ
Mẹ gắt:
-Con này,mẹ không thương nó nhưng mẹ không quá khe khắt như thế được. Cái gì má cấm nó chở vợ đi nhà thờ nữạ
Tôi nói nhỏ:
-Tại mẹ bắt anh ấy theo đạo mình làm chi, những gì đã ăn sâu vào tâm khảm người ta, một sớm một chiều đâu có thay đổi hết được. Chính ra vợ phải theo chồng mới phải, bà ấy tức chị là đúng.

Mẹ quắc mắt:
-Hừ, bộ mày tính sui chị mày bỏ đạo sao đâỷ
-Con không sui, nhưng phải linh động và tế nhị theo cảnh này chứ khăng khăng bắt người ta theo mình thấy cũng chướng.
Chị Phượng nhăn nhó:
-Anh ấy không bỏ, nhưng anh ấy nể mẹ, thành ra…
Mẹ não nề:
-Thành ra hành hạ con dâu cho bỏ tức.
Tôi cười:
-Mẹ hành hạ chị Dũng thì saỏ
Mẹ cau mặt:
-Con sao móc họng mẹ hoài vậỷ Mẹ hành hạ cái gì?
Tôi vuốt ve:
Đĩ nhiên mẹ không hơn, nhưng giả thử anh Dũng bỏ đạo theo vợ như anh Tùng xem.

Chị Phượng gắt:
-Thôi đi mẹ nói với nó tức cả mình, dở lý suốt ngày ai chịu nổi thử hỏi cô sống trong cảnh tôi cô nghĩ saỏ Cứ ngày chúa nhật, ngày lễ của mình bà ấy dở trò ra cúng bái kêu anh ấy sang sì sụp lạy lục không cho đi nhà thờ. Ra lườm vào nguýt, riết rồi cả tháng nay mặt anh nhăn cả ngày không thấy một nụ cườị Mày chịu được không mà noí thành với tướng?
Tôi nhún vai:
-Nếu em yêu, em chịu hết, em hy sinh cho tình yêu của em. Ðiều tối thượng là anh ấy yêu chị tình yêu có thể giải quyết được tất cả.
Mẹ trợn mắt:
-Hử Trang, con nói gì đó, gì mà yêu đương lung tung trong đó hử?
Tôi nháy chị Phượng:
-Thôi em đi ngủ đã, tưởng về nhà yên chứ lộn xộn thế này thua gì ngoài ấỵ
Mẹ nói theo:
-Còn cô nữa liệu mà yêu với đượng, mẹ thề không chiều theo các cô nữa đâụ

Tôi cười trừ bỏ vào nhà, lũ nhỏ đi học về chạy nhảy như giặc phá trong nhà. Nhà chật, đông trẻ con không một phút nào yên tĩnh được nữạ Tôi nhăn nhó nằm trên giường nhớ không khí âm thầm lặng lẽ buổi trưa của Huế, nhớ Phong và nụ cười cao vời xa cách. Lạy trời cho hai người đừng sáp vaò nhau, cho Phong ngồi tù hoài hoài, để không gặp nhau, không hôn nhaụ
Mẹ vẫn rù rì với chị Phượng mặc chị Dũng lui cui nấu cơm một mình. Chị Phượng yêu một người đạo Phật, mặc mẹ ngăn cản chị nhất định đòi lấy cho bằng được, mẹ sợ chị liều lĩnh nên đành chìu theo gả chị cho anh Tùng. Ðám cưới cử hành ở nhà thờ nhưng anh Tùng chỉ giữ đạo được có một ngày đó thôị Anh con một của một người đàn bà goá chồng rất sùng Phật. Thảm kịch xảy ra từ đó. Chị Phượng sinh con cho chồng một năm một đứa, nhưng chị không thể cướp anh ra khỏi vòng vây cũ rích của gia đình chồng. Yêu vợ bao nhiêu, thương mẹ bấy nhiêụ Anh Tùng trên đe của mẹ uy quyền của mẹ tình yêu của mẹ chụp lên đời anh từ thưở nào rất xạ Dù tình yêu có mạnh hơn sự chết đi nữa, dù tình yêu có bắt anh vào nhà thờ quỳ đau đầu gối, xưng tội đổ mồ hôi để rước chị Phượng về làm vợ. Tình yêu ấy vẫn không huỷ diệt được tình yêu anh dành cho mẹ.

Dưới là đe, là người vợ anh yêu mê một thờị Bỏ ai anh cũng khổ, giữ cả hai càng khổ hơn nữa, cuối cùng anh quay tròn quay tròn, cuối cùng anh im lặng như triết gia, anh nghe vợ day dứt mỗi đêm khi nằm bên nhaụ Anh nghe mẹ thở than mỗi khi sang hầu mẹ. Im lặng là vàng, im lặng là nhất. Chị Phượng tức điên lên, mẹ chồng của chị cũng điên lên, người thêm muối ớt người thêm dầu cho cuộc chiến lạnh là cô em đang làm gái già của anh Tùng. Nhan sắc đã bay theo một trận đậu mùa, da chị bị cày bị cấu lỗ chỗ như tổ ong. Nhan sắc đàn bà mong manh vô cùng, như tiên nga có thể thành Chung Vô Diệm chỉ trong một giờ. Ðàn bà không quyền đi tìm hạnh phúc, mà chỉ ngồi chờ đàn ông gọi đến cho một đám cướị Ðám cưới rồi mới tính được tương lai, không thôi hẩm hiu như cơm nguội thiụ Chị Phượng đẹp, chị Phượng xinh, chị Phượng trở thành cái gương cho em gái anh Tùng nhìn thấy nhan sắc trái mùa của nàng. người mẹ càng thương con gái càng ghét con dâu thêm.
Ðời một người đàn bà hoàn toàn lệ thuộc vào đàn ông. Họ cho hạnh phúc nhờ hạnh phúc, họ bắt đầu đau khổ, phải đau khổ. Buồn thật, tôi yêu Phong và tôi khổ vì chàng dại dột lao vào đời Lan Chi, vợ không ra vợ, nhân tình không ra nhân tình. Phải chi chàng có vợ có con đàng hoàng cho tôi nhắm mắt tự an ủi mình rằng tôi hy sinh, rằng tôi cao thượng quay lưng một mạch. Ừ nếu anh có vợ em nguyền sẽ yêu anh, câm nín mà yêu anh, em không băn khoăn không mơ ước một cỏn con nào, đừng nói chi đợi trông anh.

Lan Chi không phải là vợ anh, chỉ là một người cho anh tạm yêu, cho anh rảnh tâm, cho anh cuồng tín lý tưởng của anh, bởi vậy nên tôi mới khổ.
Tôi nằm khoanh tay trên giường, tiếng mẹ la mắng ngoài kia, tiếng chị Dũng gắt mắng con để xiêu xéo xa xôị Tôi muốn bịt tai lạịTôi muốn nhắm mắt lại để khỏi phải nghe những lời chì chiết đó. Hạnh phúc là gì, vuông hay tròn, dài hay ngắn, Những lời ngọt êm có phải là hạnh phúc và những lời cay đắng xa xôi nhau có phải là bất hạnh?
Từ ngày có con dâu mẹ hết là thánh, từ khi có người ngoài bước vào mái gia đình này cướp mất đứa con trai còn lại của mẹ, mẹ hết là thánh, mẹ thành người trần. Anh Dũng phải yêu vợ, không yêu nhau ai sống với nhau được. Không yêu tinh thần cũng yêu vật chất, nếu không làm sao có con với nhau được. Anh Dũng yêu vợ là mẹ khổ, mẹ biết là vô lý, nhưng vẫn khổ. Mẹ tìm cớ khác, có trăm ngàn cớ cho mẹ kể tội con dâu mẹ, lười biếng, làm nũng chồng, bỏ bê con, ít nói mẹ kêu lầm lì, hay nói mẹ kêu miệng rộng.

Tôi không thương chị Dũng được, vì tôi yêu anh tôi, nhưng quả thật chị Dũng không có gì đáng ghét cả. Mẹ anh Tùng ghét chị Phượng mẹ nhăn nhó mẹ than thở. Mẹ cho con gái mẹ ít may mắn và mẹ quên cái ít may mắn của con dâu mẹ. Ồ sao hôm nay tôi kể tội mẹ tôi hơn nhiều, phải chăng vì tôi nhớ Phong, tim Phong lớn, trí Phong cao và lòng Phong rộng, Phong nhìn gì cũng dễ tha thứ, xa chàng tôi thành người có trái tim lớn rồi ư? Xa chàng tôi thành người có tấm lòng cao hơn núi rộng hơn đại dương thế nàỵ Tôi không tin, vì tôi là đàn bà, đàn bà lòng dạ bao giờ cũng hẹp cũng nông.
-Thôi cho tôi xin, gạo tăng vùn vụt thế này con nghịch gạo thì giết mẹ rồi con ơi, lương của bố con đủ mua được bao gạo đấỵ Tôi đến bỏ nhà đi mất thôi, cáng đáng không nổi nữa rồi trời ơị
Mẹ hừ hư ngoài kia, chị dũng tiếp tục:
-Số tôi không ra gì, hầu hạ như con ở vẫn chưa hài lòng chọ

Thằng nhỏ kêu thét lên vì một cái tát tai của mẹ tôi nẩy người lên, tôi ôm mặt trong hai tay tôi,lòng tôi như thắt lại từng hồị Tiếng mẹ quá ngoài kia:
-Thôi cho tôi xin cho tôi xin đi chị ơi, chị đánh ngay tôi cho yên, cần gì phải đánh con mắng caí như thế hử?
Chị Dũng ong óng:
-Con phải dạy nó chứ, con đẻ ra không cho dạy nữa saỏ
Đạy gì, chị muốn dạy ai trong nhà nàỷ
-Nó mở thùng gạo nghịch vãi đầy nhà không dạy để nhịn đói cả nhà hay saỏ
Mẹ dài giọng:
-Tôi biết rồi, để tôi mua gạo đền cho chị.
Cuộc đàm thoại lằng nhằng chỉ chấm dứt khi anh Dũng trở về. Anh im lặng thở dài, mẹ nặng nề ngồi xuống, chị Dũng ấm ức dưới nhà.

Bữa cơm nặng bữa cơm nhạt, mọi người ngồi chung mâm mà không buồn nhìn nhaụ Anh Dũng mặt đăm đăm mẹ thừ người, chị Dũng lạnh lùng. Ðời thú nhất bữa ăn và giấc ngủ ái tình. Bữa ăn nặng khác chi ăn một mình.
Buồn quá tôi lại nhớ Huế, những lần chàng săn sóc lo cho tôi ăn, mừng khi tôi ngon miệng, vui khi tôi than đóị Chàng thường nói anh sợ ngồi ăn một mình, ăn một mình khổ như ngủ một mình.
Buổi tối vợ chồng anh Dũng vác con lên lầu, mẹ nhìn theo khe khẽ thở dàị Tôi leo qua ngủ chung với mẹ, mân me bàn tay nổi gân của mẹ mà nghe xót đaụ
-Mẹ.
-Con đi vắng mẹ khổ lắm, buổi tối mẹ thui thủ một mình dưới nàỵ
-Con biết, nhưng chả lẽ con bỏ học.
-Thôi con gái học như vậy cũng đủ rồi, hơn nữa…
-Mẹ định nói tiền học chứ gì, con kiếm ra chỗ dạy rồi mà.
-Con vợ nó kể ra than vào suốt ngàỵ
-Cũng tội cho chị ấy, lương anh Dũng bây giờ chẳng ăn thua gì.
-Tao cũng nuôi chồng nó ăn học giờ nó phải nuôi con chứ.
-Anh Dũng rất tốt, tại thời buổi khó khăn.

Tôi dò dẫm:
-Hay để con đi làm sở Mỹ nghe mẹ.
Mẹ lắc đầu:
-Chết thì thôi mẹ không cho con làm sở Mỹ, rồi làm sao lấy được chồng tử tế nữạ
-Có sao, miễn con đàng hoàng thì thôi chứ, nghề nào chẳng là nghề, bộ cứ làm sở Mỹ là hư hết.
-Mẹ không noí con hư, nhưng mà khó lắm con ơị
-Hay để con ra Huế vừa đi học vừa đi làm rồi con mang mẹ theọ
Mẹ gắt:
-Không được, mẹ còn mình anh con là trai, sống mẹ theo nó, chết mẹ theo nó.

Tôi thở dài:
-Sao mẹ còn nhăn.
-Con vợ nó ngày xưa ngoan ngoàn là thế.
Tôi an ủi:
-Tại túng thiếu, con cái nheo nhóc nên chị ấy mới cau có mẹ ạ. Con cái đầy nhà đáng nhẽ phải có người làm cho chị ấy mẹ nhỉ?
-Tiền đâu mướn người làm, làm bồi phòng cho Mỹ khỏe ru lương cả chục ngàn, ai thèm làm cho mình nữạ
Mẹ nằm thở ra tôi ngao ngán:
-Cuối cùng phải có tiền, tiền vẫn là nhất.
-Nếu mẹ giàu chắc con dâu mẹ ngoan hơn.

Tôi nhắm mắt:
-Thôi ngủ đi mẹ ạ, thức khuya quá đau thì khổ.
Mẹ trằn trọc, mẹ già tóc trắng vẫn buồn vì tiền. Tôi mải mê yêu đương. Tôi quên nỗi buồn của mẹ và bây giờ tuổi già còm cõi của mẹ cột chặt tôi nơi đây để nhớ nhung dày vò, để tình yêu cắn xé. Mẹ hy sinh suốt đời son giá nuôi anh em tôi lớn lên thắt lưng buộc bụng nuôi con ăn học. Anh cả theo chân ba biệt tăm ngoài Bắc, anh thứ chết trận, mình anh Dũng an phận đời công bộc đồng lương chết đói, dù được mẹ nuôi học đến cử nhân Luật, vẫn không báo hiếu mẹ được nửa ngày thư tháị
Buổi sáng chị Dũng phát tiền cho con, chị quên mẹ bởi anh Dũng nhịn đói đi làm kia mà. Tôi chạy ra chợ mua bánh cuốn cho mẹ, không quên phần chị Dũng, chị có vẻ ăn năn:
-Cô hiểu cho chị, cả năm nay cái áo chị không dám maỵ
Tôi gật đầu:
-Em hiểu, mẹ già rôì chị chịu khó chìu mẹ, vài bữa nữa em sẽ đi làm phụ với anh.
Chị Dũng chớp mắt quay đi, tôi bỏ xuống phố kiếm bạn bè, người quen. Gặp anh Thế phóng xe ngang tôi, anh rối rít, anh ngạc nhiên:
-Ủa sao về? Không học nữa à?
Tôi cười:
-Em nghỉ học rồị
Anh Thế nhăn:
-Sao vậỷ Bắt người ta gửi gấm rồi bỏ ngang?
-Ðịnh đi làm anh ạ.
-Làm gì mới được chứ.
-Làm sở Mỹ.
Anh Thế lắc đầu:
-Nghe không được rồi đó, cô thích đi dạy không?
Tôi sáng mắt:
-Thích quá đi chứ, ở Huế, Trang cũng đang dạy học, nhưng mẹ Trang bắt về.
Anh Thế suy nghĩ:
-Thôi được để anh tính lại đã nghẹ

Tôi lang thang ngắm phố, nhìn tủ kính cho đã thèm, những con búp bê xinh, những xấp hàng mới lạ mắt. Nhìn thôi, đừng dại dột hỏi giá mà tủi thân. Anh Thế thật dễ mến, galant, nghệ sĩ, đàn hay nụ cười tình nhưng anh cũng có vợ rồi, có vợ rôì là xong, là hết chuyện nói, phải chạy xa hàng chục cây số, phải xua như xua tà, phải trốn như đàn ông trốn lính. Ðời kỳ, hễ ông nào yêu được y như rằng có vợ kềm sau lưng.
Mình cũng kỳ cứ mê người có vợ, đàn ông có vợ mới là đàn ông thật, còn thì là con trai, con trai hình như không có chất mạnh không có chất tình.
Thành phố đầy gái đẹp những cô gái mặt đầy phấn, mắt kẻ đen xì, môi đỏ như son. Những cô gái lạc lõng trong áo quần đắt tiền, chân ngắn thò dưới júp chói lực màu sắc, tay đen thò ra, ngực trần hớ hênh, nửa kín nửa hở. Họ đi bên những người đàn ông mũi thật thẳng, da đỏ hồng và cao gấp đôi họ.
Nếu mịnh chịu như thế mình sẽ sắm được xe hơi mời mẹ đi chơi biển, mình sẽ xây nhà thật rộng, anh Dũng một phòng lũ nhỏ một phòng học một phòng chơi, nhà rộng hết cãi nhau, mình sẽ gắn máy lạnh cho mẹ ngủ trưa, đở mệt.

Tôi có tật xấu yếu chịu được nóng, trời hơi nực một tí tôi đã nhoài người, trời hơi nắng mồ hôi tôi từng giòng, quê không chịu được. Người ta khen tôi dễ thương vì không đánh phấn, có ai hiểu cho rằng tôi có bệnh đổ mồ hôi như dũng sĩ đấu bò. Mỗi lần đi chơi với chàng, chàng lau mồ hôi hai bên tóc mai xấu hổ đỏ mặt, tôi vụng về trốn đôi mắt diễu cợt của chàng.
Lưng ướt đẫm tóc ướt dẫm, tôi thành con bé xấu như mạ Nhất là vùng nách, tắm hai lần, tắm ba lần cũng đến thế thôị Tôi khổ sở và tôi ghét tôị Vậy mà chàng khen tôi đẹp, chàng bảo đã quen mùi hôi của tôi nữạ
Tôi chớp mắt mà buồn, anh yêu aỉ Lan Chi hay em? Anh có quen mùi hôi của Lan Chi không? Em thì em thương anh như thương cái lạnh, em ghét mùa hạ em yêu mùa Ðông, mùa hè nóng quá làm em gầy ăn bao nhiêu uống bao nhiêu ra mồ hôi hết trơn hết trọị Mai sau có tiền mình sẽ lên Ðà Lạt sống và yêu thương nhau anh nhỉ?
Lang thang rồi lại phải về nhà, nhìn gia đình mình tàn tạ trong thành phố đầy dấu tích Mỹ. Ngày nào tôi gặp bạn trai ngay trong nhà dưới mắt nhìn của mẹ, hàng xóm xầm xì nọ kia, chờ con gái đầy trong xóm, sáng leo lên xe Mỹ chiều leo xuống xe Mỹ, hai thằng mỹ khênh đem lên xe không ai buồn xầm xì. Quá rồi, quá trớn rồi thiên hạ hết nóị
Anh Dũng gọi:
-Trang ơi, có người hỏi em kìạ
Tôi vung tay cho khổ thò mặt ra là sững người:
-Ủa thầy sao thầy biết Trang về đâỷ
Thịnh cười thật tươi:
-Thế mới tài chứ, Trang tưởng trốn tôi dễ lắm à?
Tôi kéo ghề mời Thịnh ngồi:
-Trang có trốn anh bao giờ đâu, tại về thình lình quá chưa kịp viết thư cho anh đấy chứ? Mà sao anh biết nhà Trang hay quá vậỷ
-Thế mới tài chứ, đùa đó, anh hỏi bà hiệu trưởng Ðồng Khánh.

Tôi tròn mắt:
-Anh đến gặp chị Nhơn?
-Tại sao không? đồng nghiệp mà em.
Tôi ngồi nhìn Thịnh, chàng kể:
-Vù ra Huế tưởng gặp em, ai ngờ em về trong này, anh thất vọng quá giận ghê.
Tôi nhí nhảnh:
-Giận sao anh còn vào đâỷ
Thịnh cười xoà:
-Giận nhưng vẫn nhớ, thấy mặt em hết ghét nổi rồị
Tôi suỵt:
-Coi chừng, mẹ em ra đó.
Thịnh co vai:
-Thật hở em, mẹ nghiêm không?
Tôi nheo mắt:
-Một câỵ
Mẹ điềm đạm bước ra:
-Chaò ông, con vào pha trà đi con.

Tôi nháy mắt với Thịnh rồi lui ra, Thịnh nghiêm trang:
-Thưa bác, cháu dạy học ở huế, thấy Trang bỏ học vào đây tiện dịp cháu ghé thăm.
Mẹ săn đón:
-Quý hoá quá, vậy ra đây ông là giáo sư của cháụ
-Thưa vậy, cháu dạy môn Triết.
Tôi khép nép mang trà ra đãi khách, mẹ nói:
-Con ngồi tiếp chuyện thầy đi, mẹ vào nghỉ đã.
Tôi le lưỡi nhìn Thịnh:
-Ngán anh quá sao liều thế?
-Không liều làm sao gặp được em, em trốn hang cùng ngõ hẽm nào anh cũng tìm được hết.

Thịnh nói chuyện học hành thi cử bởi mẹ vẫn húng hắng ho sau nhà, Thịnh hỏi thật khẽ;
-Ði chơi một vòng được không trang?
Tôi ngần ngại:
-Chắc không được rồi đó.
Thịnh nhăn nhó:
-Anh từ sàigòn ra Huế, từ Huế vào đây em nỡ từ chối à?
Tôi thắc thỏm:
-Nhưng mẹ khó lắm anh ơị
-Anh xin chọ
-Anh liều thấy mồ đị
Thịnh thì thầm:
-Tại em đấỵ
Tôi tròn môi:
-Tại em?
-Tại em làm anh điên nên anh liều, em coi chừng, anh liều thân thì nguy đấỵ
Tôi cười:
-Khiếp, đất lạ không có học trò anh làm quá.

Thịnh nháy nhó làm hiệu và Thịnh theo chính sách ngoại giao từ từ. Thịnh noí chuyện với anh Dũng, cuối cùng với mẹ và khám phá ra anh Hưng ngày xưa cùng học với Thịnh. Mẹ thì gặp ai cũng kể chuyện cha Hưng. Túm được mối ngon, Thịnh bám sát cuối cùng bà cụ khuyến khích tôi đi chơi với Thịnh. Tôi bắt đầu nao núng, anh chàng tấn thối đẹp mắt, anh chàng chinh phục cả nhà, anh chàng được bà cụ hài lòng, chỉ vì anh chàng cùng đạo lại tỏ ra sẳn sàng cưới vợ ngay bây giờ. Ðời giờ tìm được người đàn ông đủ điều kiện lấy vợ hiếm như các đảng phái tìm lãnh tụ. Mẹ dặn tôi:
-Ông ta đàng hoàng nhưng con cũng phải ý tứ nghe không con?
Tôi hỏi:
-Sao mẹ biết ông ta đàng hoàng.
-Thì ông đặt vấn đề hôn nhân ngay với mẹ kia mà, nghe đâu còn bà mẹ phải không?
Tôi ngạc nhiên:
-Ủa ông đặt vấn đề hôn nhân với mẹ à?
-Ừ, ông nói đi tìm vợ và từ Sài gòn ra đây tìm con, vì con…
Tôi hơi thẹn:
-Kỳ cục cái ông này kỳ cục và lì gớm.
Mẹ đắn đo:
-Tuy vậy con vẫn phải dè dặt nghe con, mẹ định một đám cho con rồi, tội cái nhiều em thôị
Tôi nhăn nhó:
-Chán đờị
-Này đừng có dở hơi nhé, sao lại kêu chán đờị

Tôi bỏ ra ngồi nhìn Thịnh, anh chàng không phải tay vừa đâụ Nụ cười đa tình, giọng nói lẳng, đôi mắt thẳng thắn, vẫn không dấu nỗi nét đa tình sau gọng kính trắng.
Thịnh vui vẻ:
-Chịu rồi nhé.
Tôi ngưóc mặt:
-Chịu cái gì kiả
-Thì xin phép cho em rồi đó.
Tôi lắc đầu:
-Không được đâu anh, ở đây Trang có nhiều bạn lắm, đi với anh tụi nó đồn ầm lên bực lắm.
Thịnh nhăn mặt:
-Anh là người đàng hoàng, bộ Phi Mỹ gì mà em sợ dữ vậỷ
Tôi cười khi thấy Thịnh giận:
-Ðùa đó, chiều em đi chơi với anh, buổi chiều biển mới đẹp.
-Giờ anh làm gì?
-Anh ở đâủ
-Khách sạn.
-Về đó ngủ rồi chiều đi biển, buổi trưa ở đây không dễ thương như Huế đâu, bụi và ồn ghê lắm.
-Cần gì, đi với em nóng lạnh gì cũng hạnh phúc hết.
Tôi hơi ngượng:
-Anh kỳ, làm như em là..
Thịnh đứng lên:
-Là người yêu, thôi anh về nhá kẻo mẹ giận cúp phép thì nguy to, chiều anh đến đón nghẹ

HOMECHAT
1 | 1 | 69
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com