- Glen! – Cuối cùng thì Scott cũng kêu được. – Giúp tớ với! Nhưng đúng lúc Scott kêu lên được thì nó cũng không thấy giật nữa. Chân tay nó vẫn nguyên chỗ cũ. Nước trong bình vẫn yên lặng. Glen hỏi: - Sao thế? Có chuyện gì à? Scott cố gắng giải thích: - Tớ cũng không chắc nữa. Khi cậu đổ pha lê vào bình thì cả người tớ như bị điện giật. Đây là cảm giác kinh khủng nhất mà tớ từng trải qua. Glen kêu lên: - Thôi đậy nắp bình lại và đi khỏi đây thôi.
Glen đậy nắp bình lại. Rồi nó quay người đi như chạy ra khỏi rừng về phía đường phố. - Đợi tớ với. – Scott hét tướng lên và chạy theo bạn. Hai đứa đi một mạch về nhà Scott và lên phòng nó. Scott cẩn thận đặt cái bình lên giữa bàn học. Rồi cả hai đứa ngồi xuống giường, Scott thở hổn hển. Cuối cùng khi đã lấy lại nhịp thở bình thường, Scott cúi xuống nhìn vào bình nước. Nó kêu to: - Ái chà chà! Chúng nó sống đây này. Thế là có kết quả rồi. Chúng ta đã tạo ra được những con vượn bơi rồi. Scott chăm chú nhìn những con vượn bơi bé như những hạt bụi trắng li ti – Không lớn hơn những hạt bụi khi tia nắng mặt trời chiếu xuống. Nhưng chúng đang sống. Đầu tiên chúng chỉ nổi lên trên mặt nước, nhưng khi Scott nheo mắt lại nhìn cho rõ thì thấy chúng đang chuyển động, mỗi con một hướng. Những con vượn bơi tí hon này trông chẳng giống với hình quảng cáo, thậm chí còn chẳng giống cả ảnh in ngoài bìa hộp. Nhưng dù sao chúng sống là được rồi. Có thể chúng sẽ lớn lên thành một cái gì đó thú vị.
Glen phàn nàn: - Tớ chẳng nhìn thấy gì cả. Nó đang ngồi ở giữa giường của Scott. Scott bảo bạn: - Cậu phải đến gần nữa cơ. Chúng còn bé lắm. Glen chẳng thèm động đậy. Scott nói tiếp: - Cậu sẽ không bị giật đâu. Tớ cầm bình suốt từ hồ về đây có làm sao đâu. Glen đứng dậy đi đến chỗ chiếc bình. Nó khăng khăng: - Tớ vẫn chẳng nhìn thấy gì cả. Cái kính phóng đại của cậu đâu rồi. Scott lấy cái kính ra khỏi ngăn kéo trên cùng và đưa cho Glen. - Trông hay đấy chứ, hả? Scott hỏi khi Glen chăm chú nhìn những con vượn bơi tí hon.
Glen đồng ý: - Đúng. Chúng khá thú vị đấy. Nhưng tại…! Glen vụt im bặt khi nó nhìn thấy những cái bong bóng sủi lên từ đáy bình. Scott hỏi: - Có chuyện gì vậy? Nó chộp lấy cái kính từ tay Glen và quan sát kỹ đáy bình. Những cái bong bóng đó được sủi ra từ một mẩu pha lê. Không, chính xác hơn là một miếng pha lê đen lớn. Glen hỏi: - Nó ở đâu ra thế nhỉ? Tớ không nhìn thấy nó khi đổ gói pha lê vào bình. Scott trả lời: - Tớ không biết. Miếng pha lê đen vẫn tiếp tục sủi. Scott và Glen nhìn nó một lúc lâu, chúng chờ đợi. Chờ một cái gì khác nữa sẽ xảy đến. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Miếng pha lê đen vẫn sủi bọt.
Tối hôm đó, miếng pha lê đen vẫn tiếp tục sủi, cả đến tận khi Scott ngủ vẫn sủi. Nó bật đèn cạnh bàn để có thể luôn quan sát được cái bình nếu nó buồn ngủ quá. Nhưng những con vượn bơi vẫn quá nhỏ để nhìn thấy từ giường của Scott. Nó thậm chí còn không nhìn thấy cả miếng pha lê đen trong khoảng cách xa như vậy. Tuy nhiên nó vẫn nhìn thấy những cái bong bóng. Scott bắt đầu đếm xem được bao nhiêu cái bong bóng khi chúng trồi lên mặt nước. Bong bóng sủi lên ngày càng nhiều. Mắt Scott mờ đi khi nhìn vào chúng. Rồi chợt ánh sáng trên cái bình tắt ngấm. Không biết bóng điện làm sao lại tắt? Mai nó sẽ kiểm tra lại. Scott kéo chăn trùm quá cằm. Khi nó cuộn tròn người chuẩn bị ngủ thì đèn lại sáng lên. Và lần này thì sáng hơn trước. Scott quay người lại. Có lẽ mình nên dậy tắt đèn đi – Nó nghĩ thầm. Nhưng trước khi nó kịp tung chăn ra thì đèn lại tự động tắt đi.
Rồi lại sáng. Lại tắt. Đèn cứ sáng lên, tắt đi cho đến khi Scott chịu trèo ra khỏi giường. Lúc chân nó chạm sàn nhà ánh sáng trên cái bình lóe lên. Nó chầm chậm đi về phía cái bàn. Rất thận trọng. Khi đến gần cái bàn nó nhận thấy miếng pha lê đen ở đáy bình vẫn sủi bọt liên tục. Nước lúc này đầy bọt và bong bóng. Nước trong bình chuyển từ trong sang đục. Rồi đen sì. Scott tiến thêm một bước nữa để tắt đèn. Nhưng trước khi tay nó chạm vào công tắc, Scott rụt tay lại. Nếu nó bị giật thì sao? Đèn lại nhấp nháy sáng và tắt lần nữa. Scott vẫn đứng bên cạnh cái bình. Nó đợi. Nhưng lần này điện không sáng lên nữa. Scott đứng lặng trong bóng tối hoàn toàn. Nó thích để điện sáng hơn. Nhất là bây giờ. Nó lần dọc theo bờ tường đến chỗ công tắc đèn trần. Ánh sáng chói lòa khắp phòng – lóe nhanh như chớp. Và rồi một tiếng nổ thật to, dội khắp phòng – to như tiếng sấm. Scott quay đầu lại nhìn về phía cái bình. Nó có thể nghe rõ cả tiếng nước sôi trong bình.
Một tia chớp xoẹt ra từ bình nước. Cái nắp bắt đầu rung mạnh. Và trước khi Scott kịp phản ứng, cái nắp bật tung ra khỏi bình, bắn lên trần nhà, kêu đánh cách một cái.
Chương 5
Nó đâu rồi? Nó đâu rồi nhỉ? Scott quờ tay khắp phòng tìm công tắc một cái đèn khác. Glen đã đúng – Nó nghĩ. Đúng là một sai lầm lớn khi dùng nước ở hồ Fear. Cuối cùng tay Scott cũng chạm đến cái công tắc. Nó bật điện lên. Nó nhìn lướt khắp phòng. Cái nắp bình nằm lăn lóc trên sàn. Từ chỗ nó đứng mọi thứ vẫn bình thường. Nước trong bình lại bình thường và trong như cũ. Không có cái gì xê dịch khỏi chỗ cả. Scott đi đến nhặt cái nắp lên. Phải có cách giải thích hợp lý cho chuyện này mới được. Có lẽ ắc quy có vấn đề – Scott nghĩ – Nó tò mò nhấc nắp lên kiểm tra. Đúng thế ắc quy đang rỉ ra một thứ dầu lỏng lỏng. Scott tiến gần đến bàn hơn để kiểm tra những con vượn bơi tí hon của nó. Chúng có vẻ vẫn sống và khỏe mạnh. Chỉ có điều là chúng co cụm lại ở một góc bình như thể đang tìm chỗ ẩn náu ấy. Còn miếng pha lê đen đã sủi bọt cả ngày thì biến mất. Scott chăm chú nhìn vào bình nước cố tìm kiếm nó. Nó ngồi hàng giờ để đợi miếng pha lê xuất hiện lại. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Và rồi cuối cùng Scott tắt đèn đi ngủ.
- Scott! Dậy đi! – Mẹ kéo chăn gọi nó! Scott co lại và quấn chăn quanh người chặt hơn. Nó không dậy. Bây giờ thì chưa được. Nó cảm giác như mình chỉ vừa mới chợp mắt. Mẹ lại gọi tiếp: - Dậy mau, Scott! Nếu không con sẽ muộn học đấy. Nó làu bàu: - Con dậy đây. Con đang dậy đây còn gì. Mẹ mắng: - Mắt con thậm chí còn chưa thèm mở ra nữa mà bảo là dậy à. Scott duỗi người ra và mở mắt. Nó dằn dỗi: - Thế mẹ đã vui chưa? Mẹ trả lời: - Chưa. Mẹ muốn nhìn thấy con dậy. Scott cố gắng ngồi dậy. Điều đó có lẽ đã làm mẹ hài lòng. Mẹ đi ra khỏi phòng, nói với lại: - Tốt. Bây giờ thì nhanh lên, mặc quần áo vào. Có lẽ con còn kịp ăn một chút gì đó trước khi đi học đấy. Scott lại nằm uỵch xuống giường và nhắm mắt lại. - Mẹ bảo dậy đi, nhóc con ngốc nghếch. Kelly nói khi đi ngang qua phòng Scott đang mở cửa. Nó gào to hơn: - Mẹ ơi! Thằng nhóc vẫn ngủ đây này. - Không phải đâu ạ. Scott cũng hét lại và nhảy ra khỏi giường. Nó hấp tấp chạy lại kiểm tra những con vượn bơi. Chúng vẫn còn bé tí. Nhưng trông chúng không còn giống như những hạt bụi trắng li ti nữa. Trông chúng đã có vẻ to hơn một chút. Chúng đang lớn đấy. Tuyệt thật! Scott lôi cái áo may ô ra khỏi tủ quần áo. Khi mặc được nửa chừng thì nó nghe thấy tiếng con gì đó đang cắn, nhai. Cái gì vậy nhỉ? Nó kéo nốt cái áo xuống. Có khi đó là tiếng mấy cành cây cọ vào tường nhà cũng nên. – Scott tự nhủ. Nó thò đầu ra cửa sổ cạnh bàn học. Cái cây bên ngoài vẫn lặng im. Nhưng Scott vẫn nghe thấy tiếng động. Nó lắng tai nghe kỹ – và nhận ra tiếng động không phải từ bên ngoài. Tiếng đó phát ra từ trong phòng. Ngay cạnh nó. Scott nhảy vội ra xa khỏi bàn. Rồi nó nhìn chằm chằm vào cái bình. Nó không thể tin được vào mắt mình nữa. Một con vượn bơi đang tì vào cạnh bình và gặm cái cạnh bình bằng nhựa. Con vượn bơi này rất to, to hơn tất cả những con vượn bơi khác gộp lại. Scott đoán nó phải to bằng cỡ con nòng nọc. Scott chộp lấy cái kính phóng đại và quan sát con vượn bơi này. Nhìn gần nó còn đẹp hơn cả những con trong hình quảng cáo. Và trông nó còn giống khỉ nữa. Lông nó màu nâu phủ toàn thân. Thậm chí nó còn có chân và tay nữa. Nó đang đứng ở đáy bình nhìn lại Scott. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thứ thú vị nhất mà Scott đã từng nhìn thấy. - Scott! Nhanh lên! Scott nhận ra giọng mẹ như sắp cáu đến nơi. Scott nói với con vật cưng mới của nó: - Tao phải đi bây giờ đây. Nhưng tao sẽ gặp mày sau nhé. Được chứ, cậu bé? Lúc Scott nói thì những điều ngạc nhiên nhất đã xảy ra. Mình tưởng tượng ra thế. – Scott nghĩ. Chứ chuyện đó không thể xảy ra được. Scott giụi mắt nhìn lại. Không! Nó không thể tin được. Con vượn bơi đó đang vẫy tay nói với nó.
- Tớ nói thật với cậu đấy, nó đã vẫy tay với tớ. Scott nhắc lại lần thứ mười nghìn khi nó và Glen dừng xe đạp của chúng ở gara nhà Scott sau giờ học. Nó nói thêm: - Trông nó giống hệt một con khỉ. Glen cười: - Thôi được rồi. Cái bình phát nổ tối hôm qua và bây giờ chúng ta có một con khỉ bơi khổng lồ biết vẫy tay – ý cậu là thế chứ gì? Scott phản đối: - Tớ không bảo là nó khổng lồ. Nó xuống khỏi xe đạp và đẩy chân chống xuống. Glen trả lời: - Cậu đã nói thế. Ở nhà tập thể cậu chẳng bảo với Randy và Zack nó là một con vượn bơi khổng lồ là gì. - Ừ, đúng thế! – Scott đồng ý khi nó đi trước mở cửa vào nhà. – Nó khổng lồ là so với những con vượn bơi khác đấy chứ. Lúc hai đứa đến phòng Scott, Glen đẩy Scott sang một bên chạy đến bên cái bình trước. - Oa! – Nó thở hổn hển. Scott nói với vẻ tự mãn: - Tớ đã bảo với cậu là nó to lắm rồi mà. - To á? Trông nó như một con King Kông ấy. Scott cười to. Nó biết Glen đã phóng đại nhưng nó biết cuối cùng Glen đã phải tin. Scott hỏi: - Thế nó có vẫy cậu không? - Có, – Glen vừa trả lời vừa nhấc cái bình lên. – nó vẫy như điên ấy. Scott đòi: - Đưa tớ xem nào. - Đợi chút đã. – Glen thì thầm. Nó kề cái bình vào tai. – Này! Cậu sẽ không tin được đâu. Scott tò mò hỏi: - Cái gì vậy? - Tớ nghĩ là nó đang hát cho tớ nghe. Scott trả lời: - Cậu đúng là thằng ngố. - Còn lâu. Cậu ngố thì có. – Glen trả lời khi nó đặt cái bình xuống bàn. – Chẳng có con khỉ khổng lồ nào ở đây cả. Scott nhìn chằm chằm vào cái bình. Đúng thật. Con vượn bơi đã vẫy nó chẳng thấy đâu cả. Nó ở đâu được nhỉ? Scott tự hỏi. Mình biết nó đã ở đây. Mình biết cái mình đã nhìn thấy. - Tớ đã nói với cậu rồi, Glen. Sáng nay tớ còn thấy nó ở đây mà. Glen lầm bầm. - Được rồi. Được rồi. Thế được chưa? Scott biết chắc là Glen chẳng tin mình. Glen vẫn chăm chú nhìn một con vượn tí hon. Nó bảo Scott: - Nhìn con này này. Trông nó khá đấy chứ. - Ừ! – Scott liếc nhanh qua vai Glen miễn cưỡng trả lời. – Trông cũng được.
Glen nói: - Nhìn này. Nó có những cánh tay rất bé nữa nhé. - Ừ, cùng một giuộc cả. Glen bảo: - Này cậu vui lên chứ. Thế này tốt hơn tớ nghĩ nhiều lắm. Ít nhất thì đây cũng không phải là một sự lừa gạt hoàn toàn. - Nhưng cái con tớ nhìn thấy sáng nay mới thật là tuyệt. - Con này cũng thế. Chỉ trừ chuyện nó giống cá hơn là khỉ thôi. – Glen chỉ vào bình. Rồi nó nói tiếp: - Nhìn cách nó bơi kìa. Cậu có thấy không? Scott gật đầu. Glen vẫn thao thao: - Nó hầu như trồi lên khỏi mặt nước nhé. Giờ thì nhìn kìa, nó chạm mặt nước rồi, nó chuẩn bị quay đầu và bơi lại dưới đáy, ngay cạnh chỗ cái phễu ấy. Và rồi khi chạm đến đáy, nó quay lại và bơi ngược lên trên. Cứ như là nó muốn bơi thật nhiều vòng ấy nhỉ. Scott đùa: - Có lẽ nó đang luyện tập cho Ôlimpic những con vượn bơi đấy. Scott nhìn con vượn bơi tí hon đang bơi quay lại mặt nước như cách Glen vừa nói. Nhưng nó vẫn không ngừng băn khoăn tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với con vượn bơi to mà nó đã nhìn thấy sáng nay. Scott chẳng phải băn khoăn lâu. Bởi vì khi con vượn bơi chạm đến đáy bình, Scott nhìn thấy một bàn tay lông lá thò ra từ bên trong cái phễu và chộp lấy nó.
Bàn tay ấy bóp chặt con vượn bơi tí hon. Và rụt ngay lại.
Chương 6
Scott hào hứng hỏi: - Cậu có nhìn thấy không? Cậu ta đấy! - Cậu ta nào? – Glen hỏi, nhìn chằm chằm vào mặt Scott như thể bạn nó đang điên hay bị một bệnh gì đó tương tự như vậy. – Cậu định bảo là nó chứ gì! Scott đứng thẳng người lên trả lời: - Không! Tớ bảo là cậu ta kia. Tớ đã bảo với cậu là chúng ta có con vượn bơi thật to biết vẫy tay rồi mà. Glen trả lời: - Ừ. Nhưng nó không bơi và tớ nghĩ là nó không cố gắng vẫy chúng mình. Tất cả những gì mà tớ nhìn thấy là một cánh tay lông lá thò ra bóp chết con vượn con. Scott khăng khăng: - Tớ đã bảo cậu rồi mà. Chính nó đấy. Có lẽ nó muốn được chơi với con kia hay là làm cái gì đó.
Glen thở hổn hển: - Chơi với nó á? Không! Nó đã bóp chết con kia rồi. Scott nhìn kỹ chiếc bình. Nhưng tất cả những gì nó nhìn thấy là những con vượn bơi tí hon khác đang bơi đi bơi lại. Scott quả quyết: - Chắc chắn là nó trốn trong cái phễu. Glen tiếp luôn: - Có lẽ nó đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác. - À, ừ. – Scott nói, một ý nghĩ kinh khủng thoáng qua trong óc nó. – hay là nó đói, nó nghĩ những con kia là thức ăn của nó? Ý tớ là nó rất to so với bọn kia và nó nghĩ chúng là thức ăn của nó. - Ôi! Khiếp quá! – Glen thốt lên. Scott gợi ý: - Nào thử xem có phải là nó đói không nào. Scott nhấc gói thức ăn cho vượn bơi từ ngăn kéo bàn học ra và đổ một ít vào trong bình. Trông chúng giống như những thức ăn cho cá, tuy nhiên chúng nhỏ hơn nhiều.
Glen quan sát và nói: - Nó không ra đâu. Có lẽ cậu nên đổ thêm một ít nữa. Scott đổ thêm gần nửa gói thức ăn vào bình. - Thế vẫn chưa nhiều, – Glen kêu lên và giằng gói thức ăn từ tay Scott. Scott chăm chú nhìn vào trong bình. Nó thậm chí không còn nhìn thấy con vượn bơi tí hon nào nữa. Chỉ có rất nhiều thức ăn nổi trên mặt nước. Và rồi có một cái gì đó, sẫm màu, lông lá thò ra từ miệng phễu. Nước trong bình sóng sánh. Sóng mạnh như nước trong bể bơi, và tràn ra cả bàn học của Scott. Scott kêu tướng lên và nhảy ra khỏi bàn học: - Đậy nắp lại! Nhanh lên! Nó đang trèo ra đấy.