watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:52:2329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tru Tiên Chương 201-258 Hết - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Tru Tiên Chương 201-258 Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 29

Chương 207 
Trùng Phùng
Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong.
Bên ngoài Thủ Tĩnh đường, đám đệ tử của Đại Trúc Phong từ Tống đại nhân đến Đỗ Tất Thư, xếp thành hàng dọc đứng trước cửa, sắc mặt đều có vẻ lo lắng sốt ruột, chốc chốc lại hướng về Thủ Tĩnh đường nghe ngóng.

Qua một lúc, từ bên trong vang lên tiếng bước chân, một người nữ tử bước ra, chính là Văn Mẫn của Tiểu Trúc Phong.

Đám đệ tử Đại Trúc Phong chạy vội đến, Tống Đại Nhân nhìn đắng sau Văn Mẫn chẳng có ai, thấp giọng hỏi: “Sư nương của huynh sao rồi?”.

Văn Mẫn gật đầu, nói khẽ: “Tình hình Tô sư cô giờ cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là lúc trở về đột nhiên bị ngất đi, nghe sư phụ muội nói do xúc động lo lắng quá, hiện người đang ở trong khuyên nhủ, sư cô đã tỉnh lại rồi”.

Đám đệ tử cùng thở phào, nhưng chẳng vì thế mà sắc mặt trở nên tươi tỉnh.

Đỗ Tất Thư sắc mặt khổ sở nói: “Thật là trời nắng bỗng có sét! Sư phụ thì không có tin tức gì, giờ thì lại đến luợt sư nương chút nữa thì xảy ra chuyện…”.

“Câm miệng!”. Tống Đại Nhân trừng mắt quát lên, Đỗ Tất Thư cười khổ, lắc đầu không nói gì.

Tống Đại Nhân quay người về phía Văn Mẫn, nói: “Sư huynh có nhờ muội phân phó gì cho huynh không?”.

Văn Mẫn lắc lắc đầu, nói: “Không có, Tô sư cô chỉ nói mấy câu với sư phụ muội rồi bảo muội ra ngoài, dường như có việc gì đó không muốn cho muội biết.”.

Tống Đại Nhân sắc mặt rầu rầu, nói: “Cái này…”.
Văn Mẫn thấy Tống Đại Nhân sốt ruột, không nén được mới khuyên:
“Tống sư huynh, huynh cũng đừng sốt ruột quá, dù sao cũng chẳng có chuyện gì to tát, không phải còn có Tô sư cô và sư phụ muội sao! Giờ xảy ra chuyện, Tô sư nương thì tim nát lòng tan, huỵnh phải cứng rắn làm gương cho mọi người mới đúng chứ”.

Tống đại nhân thở dài, gật đầu nói: “Muội nói đúng”.

Hắn trầm mặc một lúc rồi quay sang mấy sư đệ nói: “Được rồi, được rồi, giờ đã biết sư nương không việc gì cả, mọi người cũng không cần phải đứng ở đây nữa, nếu sư nương mà trông thấy lại càng làm người thêm lo lắng. Mọi người về phòng của mình trước đi, ta ở đây đứng trực một lúc là được”.

Ngô Đại Nghĩa, Hà Đại Trí cùng đám Đỗ Tất Thư quay sang nhìn nhau, trầm mặc một lúc, lão nhị Ngô Đại Nghĩa gật đầu nói: “Như vậy cũng được, chúng ta nghe theo lời đại sư huynh”.

Nói xong, hắn quay về Tống Đại Nghĩa nói: “Đại sư huynh, một lúc nữa đệ sẽ trực thay cho huynh!”.

Tống Đại Nhân đang định lắc đầu bảo thôi, Hà Đại Trí vỗ vỗ vai hắn nói: “Đại sư huynh, huynh lệnh cho chúng đệ về nghỉ ngơi, huynh cũng phải tự mình bớt lo nghĩ, sư nương cũng không muốn huynh như thế này đâu!”.

Tống Đại Nhân cười trừ một cái, gật gật đầu. Đám người cũng dần dần tản đi, chỉ còn Tống đại Nhân và Văn Mẫn đang đứng bên ngoài Thủ Tĩnh đường, nhất thời yên lặng.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Văn Mẫn khẽ ửng hồng, từ từ cúi xuống, Tống Đại Nhân đằng hắng hai tiếng, tự nhiên cảm thấy hồi hộp, cố gắng định thần lại, gượng cười hai tiếng nói: “Văn… sư muội, không phải là muội cùng với Lục Tuyết Kỳ cùng đi Nam Cương sao, sao giờ đã về rồi?”.

Văn Mẫn lắc đầu: “Muội đi Nam Cương rồi, cũng không định vội về sớm như thế này đâu, nhưng lúc đó có mấy chuyện kỳ lạ xảy ra, muội và Lục Tuyết Kỳ sau khi bàn bạc, cảm thấy việc này không thể xem thường, liền vội về trước báo với sư phụ cùng các vị trưởng lão, Lục sư muội thì vẫn còn lưu lại đó để theo dõi”.

Tống Đại Nhân sững người hỏi: “Việc gì mà quan trọng đến vậy?”.

Văn Mẫn nhìn tứ phía, rồi tiến lại ghé vào tai Tống Đại Nhân nói nhỏ vài câu, không đợi nàng nói hết, Tống Đại Nhân sắc mặt đột biến.

Văn Mẫn nói xong liền lùi lại đứng trước mặt nhìn thẳng vào mặt Tống Đại Nhân nói khẽ: “Giờ thì huynh biết vì sao muội lại vội vàng trở về rồi chứ”.

Tống Đại Nhân sắc mặt thay đổi bất đinh, qua một lúc mới lắp bắp nói: “Việc này…thật là tin xấu đến liên tục hà!”.

Văn Mẫn trầm mặc một hồi lâu rồi nói nhỏ: “Ai… nói không phải chứ! Muội cũng cảm thấy việc này bất thường, lại thêm lúc muội về, bản môn lại xảy ra chuyện lớn như vậy… ai da!”.

Nàng thở dài một tiếng cũng không nói gì nữa, rồi đứng bên cạnh Tống Đại Nhân, đột nhiên cảm thấy một bờ vai gầy guộc mà lại ấm áp lạ thường, dằn không được lòng mình liền từ từ đứng sát lại.

Văn Mẫn cuối đầu trầm mặc, như không có cảm giác gì cả, nhưng khoé miệng khẽ động đậy, có điều nàng chẳng nói gì cả, chỉ an tĩnh đứng đó.

Bóng hình hai người, cứ trải dài như vật bên ngoài Thủ Tĩnh đường của Đại Trúc Phong.

Từ xa nhìn lại, rừng trúc của Đại Trúc Phong xanh rì xào xạc, những bóng xanh mát của rừng cây được ánh mặt trời chiếu rọi, trời cao vời vợi không một đám mấy, cảnh sắc vô cùng sảng khoái, mặt trời ấm áp nhìn xuống nhân gian.

* * * * * *

Hậu viên Thủ Tĩnh đường, bên trong tĩnh phòng, hai nữ tử đang ngồi nhìn nhau.

Thuỷ Nguyệt đại sư trầm mặc hồi lâu nói: “Sư muội, hay là muội nằm xuống nghỉ một lát đi!”.

Tô Như lắc đầu, mặc dù nhìn bà mặt đầy vẻ mệt mỏi, thế nhưng giọng nói thì cương quyết: “Muội không đi, thì cho dù có nằm xuống cũng không ngủ được”.

Thuỷ Nguyệt thở dài, nói: “Sư muội, muội không phải lo lắng như vậy, như lúc nãy ta nói với muội, dù nói thế nào đi nữa, Điền Bất Dịch và chưởng môn sư huynh cùng lúc mất tích, muội không biết được bọn họ gặp phải chuyện gì…ngoài ý, càng không thể nghĩ ngợi lung tung, mặc dù nói Đạo Huyền sư huynh gần đây có vẻ bất an, nhưng đạo hạnh của huynh ấy rất cao, vượt xa sự biết của chúng ta, định lực cũng như vậy, Điền Bất Dịch lại là sư đệ lâu năm, huynh ấy cũng không làm gì quá đâu”.

Tô Như trầm mặc ánh mắt đỏ hoe.

Thuỷ Nguỵêt đại sư lắc lắc đầu, đứng dậy, đị lại trong phòng, hiển nhiên trong lòng cũng rối bời. trước mắt Thanh Vân môn loạn hết cả lên, đến đám đệ tử bình thường cũng nhìn ra, càng không phải nói đến những nhân vật trưởng lão biết rõ được nội tình bên trong.
Tô Như miễn cưỡng cười một tiếng, cố gắng nói: “Sư tỷ, sao đột nhiên hôm nay tỷ lại lên Thông Thiên Phong vậy?”.

Thuỷ Nguyệt đại sư buồn bã đáp: “Còn không phải là việc dính tới lão Vân Dịch Lam của Phần Hương cốc sao, vốn dĩ ta muốn tìm chưởng môn sư huynh thương nghị, ai ngờ đến nơi thì đã xảy ra chuyện, đến cuối cùng đường đường là môn chủ của một danh môn cũng không thấy tông tích đâu cả”.

Tô Như nhíu mày: “Phần Hương Cốc chủ Vân Dịch Lam? Lão thì liên quan gì đến Thanh Vân Môn chúng ta?”.

Thuỷ Nguyệt đại sư cười lạnh một tiếng nói: “Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn đi Nam Cương truy tìm tông tích của Thú Thần, muội biết chứ?”.

Tô Như gật đầu: “Biết! Vừa nãy muội còn thấy kỳ là tại sao lại thấy Văn Mẫn về sớm vậy, lại đi theo tỷ, thế Lục Tuyết Kỳ cũng về rồi chứ?”.

Thuỷ Nguyệt đại sư lắc đầu: “Tuyết Kỳ vẫn ở đó, lần này hai đứa chúng thương nghị để Văn Mẫn về trước bẩm báo”.

Tô Như hỏi : “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Thuỷ Nguyệt nói: “Bọn chúng đi Nam Cương bái kiến Vân Dịch Lam, lão đột nhiên hỏi bọn chúng, Tru Tiên cổ kiếm của Thanh Vân sơn chúng ta có phải là bị gãy rồi không?”.

Tô Như sắc mặt đại biến, kinh ngạc nói: “Cái gì?”.

Thuỷ Nguyệt đại sư cười khẩy: “Muội ngạc nhiên hả? Lúc ta mới nghe tin, cũng bị chấn động như muội vậy, Vân Dịch Lam lúc đó cách xa ngàn dặm, làm sao có thể biết bí mật to lớn này? Hôm đó Đạo Huyền sư huynh cùng chúng ta và mấy đệ tử có mặt đã rất kín đáo, đề phòng việc này lộ ra, muội còn nhớ chứ?”.

Tô Như trầm mặc hồi lâu, trong mắt có phần lo lắng thêm, nói: “Đúng là việc xấu truyền ngàn dặm”.

Thuỷ Nguyệt đại sư đi đi lại lại nói: “Mà không biết muội có nghĩ qua chưa, Vân Dịch Lam tại sao mà lại nói điều đó với đám tiểu bối chứ?”.

Tô Như gật đầu: “Muội cũng đang nghĩ đến điều đó, nếu như nói vì lòng tốt thì lão càng không nên nhắc đến điều đó, mà phải giúp chúng ta giứ bí mật mới phải, nếu như không phải như vậy mà là lão đang mưu đồ gì đó, thì đáng lẽ phải thâm tàng bất lộ, chờ đúng thời cơ thì mới đúng là việc mà một nhân vật như lão nên làm chứ”.

“Không sai”. Thuỷ Nguyệt đai sư ho lên một tiếng nói: “Vấn đề chính là ở chỗ này, lão Vân Dịch Lam này nhìn thì tưởng là lão hâm làm việc hồ đồ, nhưng ta nghĩ người này tuyệt không đơn giản như vậy, mà là một lão yêu tinh, thế nhưng cuối cùng lão muốn làm gì thực sự khiến người ta nghĩ không thông”.

Tô Như trầm tư một hồi, rồi đột nhiên đưa tay lên dụi dụi mắt, sắc diện lộ rõ vẻ khổ sở.

Thuỷ Nguyệt đại sư ngạc nhiên, liền chạy vội đến bên cạnh, tự trách mình: “Coi ta kìa, vốn dĩ trong lòng muội đã rối bời rồi, ta lại nói với muội những chuyện này làm gì chứ, được rồi không nói nữa, không nói nữa…”.

Tô Như gượng cười: “Ầyyy…Nếu là lúc trước, có chưởng môn sư huynh chủ trì đại cục, chúng ta cũng chẳng sợ mấy chuyện này, nhưng giờ Thanh Vân môn tự có nội loạn, bên ngoài thì lại nhiễu nhương, không biết bao nhiêu địch nhân mắt hổ dòm ngó, thật không biết làm sao cho được bây giờ….”.

Thuỷ Nguyệt đại sư nhíu mày, rồi ôn tồn nói: “Sư muội đừng nói nữa, muội xem, muội đã mệt đến thế nào rồi. Không phải là đã nói với muội rồi sao, chưởng môn sư huynh mặc dù mấy ngày nay tính tình cổ quái, không giống ngày thường, thế nhưng đạo hạnh huynh ấy cao thâm, tâm chí kiên định, chúng ta không cần phải sợ gì cả”.

Tô Như lắc đầu, thuận miệng nói: “Sư tỷ, tỷ không hiểu, chưởng môn sư huynh mặc dù đạo hạnh cao thâm, nhưng Tru Tiên cổ kiếm hung hãn phản phệ chi khí gặp mạnh thêm mạnh, chỉ sợ đạo hạnh huynh ấy càng cao thì nhập ma càng sâu…”.

Thuỷ Nguyệt đai sư sững người, nói: “Muội nói gì?”.

Tô Như giật mình, giờ mới phát hiện mình lỡ lời, tự nhiên á khẩu không nói gì, Thuỷ Nguyệt đại sư nhíu mày, nhìn thẳng vào Tô Như, nghiêm trọng hỏi: “Sư muội, cuối cùng thì cổ kiếm Tru Tiên còn có bí mật gì, muội biết điều gì, mau mau nói cho ta nghe”.

Tô Như trầm tư hồi lâu, thở dài nói: “Dù sao sự việc cũng đến nước này, sớm muộn gì cũng không giấu được sư tỷ, để muội nói cho tỷ nghe! Thực ra, việc này xảy ra đã hơn trăm năm trước…”.

* * * * * *

Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn, tận sâu trong Sân Ma Cổ Động.
Cửu biệt trùng phùng, những lời hỏi han ban đầu đã hết, Tiểu Bạch và Quỷ Lệ đều trỗi lên một cảm giác chẳng nói nên lời, chỉ có Tiểu Hôi đang bám trên vai, dường như là vui mừng khi thấy Tiểu Bạch, nhe hàm răng cười mãi không thôi.
Quỷ Lệ đột nhiên sững lại, dường như nghĩ ra điều gì,  quay đầu về phía sau, chỉ thấy một màu tối om; bất giác nheo nheo mày, nói với Tiểu Bạch: “Người con gái đi cùng ta, ngươi đã làm gì rồi”.

Tiểu Bạch hừ một tiếng nói: “Ta nào có thể làm gì cô ta? Ngươi lo lắng nhiều quá đấy!”.

Quỷ Lệ thoáng trầm mặc, lắc lắc đầu, vốn không muốn việc này thêm rắc rối, mới hỏi: “Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây? Hôm ngươi bỏ đi, ta nhất mực chẳng có tin tức gì cả, lần này đến Nam Cương, cũng định dò hỏi, nhưng cũng chẳng làm cách nào tìm thấy”.

Tiểu Bạch cười cười, thân hình dường như uốn éo dưới thanh sắc u ám, đầy vẻ quyến rũ khiêu cảm: “Lúc ta ra đi, không phải nói với ngươi rồi sao, là ta muốn đi tìm “Bát Hung Huyền Hoả Trận” về cho ngươi”.
Quỷ Lệ nói: “Ta nhớ, do vậy ta cũng đến qua Huyền Hoả Đàm của Phần Hương cốc, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì. Đúng rồi, ngươi còn chưa nói ngươi đến Sân Ma Cổ Động này để làm gì?”.
Tiểu Bạch nheo mày nói: “Ta đến đây, tất nhiên là vì trận pháp đó, còn nhân tiện đến thăm lão bằng hữu”.

Quỷ Lệ nhìn nàng, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi nói nơi đây…”.
Tiểu Bạch gật đầu: “Không sai, từ khi pháp trận ở Huyền Hoả Đàm ở Phần Hương cốc bị huỷ, thế gian chỉ còn có nơi đây là còn lưu giữ hoàn toàn Bát Hung Huyền Hoả Trận. Ngoài ra, người bạn cũ của ta giờ cũng ở đây!”.
Quỷ Lệ sắc mặt biến đổi, từ từ nói: “Ngươi nói người bạn cũ, có phải là…”.

Tiểu Bạch mỉm cười nói: “Chính là người mà các ngươi gọi là Thú Yêu chi vương, Thú Thần”.
Quỷ Lệ trong đầu mặc dù nghĩ đến nhiều điều nhưng khi nghe Tiểu Bạch nói ra, nhất thời sững người lại, không biết nói điều gì mới phải.
Một lúc lâu sau, Quỷ Lệ từ từ nói: “Ngươi và hắn sao lại có thể có giao tình với nhau?”.
Tiểu Bạch nhìn hắn, sắc mặt mang một nụ cười ấm áp, nhưng ánh mắt lái sâu thẳm như hồ nuớc, mang theo vài phần chê cười: “Ngươi chẳng lẽ không biết, ta là một lão yêu tinh, niên kỷ cũng lớn, tự nhiên biết nhiều việc, quen biết các quái vật cũng nhiều”.
Quỷ Lệ trầm mặc, Tiểu Bạch nhìn hắn nói: “Vậy ngươi thì sao? Ngươi đến đây làm gì? Vừa rồi ngươi nói Quỷ Vương lệnh cho người còn gái kia đưa ngươi đến đây, ngươi lại muốn làm trò quỷ gì đây?”.

Quỷ Lệ lắc đầu nói: “Quỷ Vương tông chủ phái ta tới đây, chẳng phải là truy diệt Thú Thần”.

Tiểu Bạch sững người: “Không phải giết y, vậy muốn ngươi vạn dặm xa xôi tới đây làm gì?”.

Quỷ Lệ nói: “Tông chủ muốn ta thu phục quái thú Thao Thiết bên cạnh y, mang về”.
“Thao Thiết?”.

Tiểu Bạch lại sững người, khuôn mặt như suy nghĩ, tự mình nói: “Quái lạ, từ bao giờ lão lại có hứng thú với Thao Thiết chứ?”.
Quỷ Lệ nói: “Điều này ta cũng không biết, mà lệnh của tông chủ, ta cứ thế mà làm”.
Tiểu Bạch hừ một tiếng nói: “Thao Thiết là linh thú không rời của Thú Thần, ngươi muốn thu nó, chắc chắn phải bước qua ải Thú Thần, chẳng lẽ ngươi chắc chắn sẽ thắng được y sao? Hay là ngươi cũng cho rằng, sau khi y thụ thương, muốn ném đá xuống giếng?”.

Quỷ Lệ nhìn Tiểu Bạch không nóigì, liền sau đó mỉm cười, bước dài qua Tiểu Bạch, hướng về nơi hắc ám thâm sâu mà bước tới.

Tiểu Bạch mỉm cười, bước theo hắn nói: “Ngươi vậy là ý gì?”.

Tiểu Hôi đang bám trên vai Quỷ Lệ nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đón lấy con khỉ, ôm vào trong lòng, xoa xoa đầu nó, trong mắt bất giác có vài phần thân thiết, quay đầu lại nhìn Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ nhẹ nhàng nói: “Ngươi biết không, tông chủ phân phó cho ta việc gì, chỉ không quá đáng, ta đều đi làm cả”.

Tiểu Bạch hứ một tiếng: “Ngươi đã khi nào nghĩ, những việc ngươi làm, có khiến lòng ngươi nhẹ bớt không, những việc mấy năm nay ngươi làm, chỉ sợ chắc gì Bích Dao đã hài lòng đã muốn”.
Bước chân Quỷ Lệ đột ngột dừng lại, cả người như sững sờ. Tiểu Bạch chau mày, cũng dừng lại, tuyệt không nhìn Quỷ Lệ, mà chỉ cuối xuống nhìn Tiểu Hôi, nhè nhẹ vuốt đầu nó. Con mắt thứ ba của nó chớp chớp, dường như không hiểu, nhìn Tiểu Bạch rồi lại quay sang nhìn chủ nhân nó.

Quỷ Lệ trầm mặc một lúc lâu, mới nói nhỏ: “Ngươi biết nếu nói những lời đó sẽ khiến ta không vui, tại sao vẫn còn nói như vậy?”.
Tiểu Bạch thở dài, không nói gì.
Nhìn bóng Quỷ Lệ đổ dài, dường như đang rất cô độc, chỉ là hắn đứng trước ánh sáng u u thanh quang, tuyệt không quay đầu, dường như sớm quen với việc chỉ có một mình, hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Những việc thương thiên bại lý, ta chưa bao giờ làm”.

Xong rồi hướng về trước bước đi, không nói thêm một lời.
Tiểu Bạch trầm mặc nhìn theo bóng hình, qua một lúc, nàng lại nhìn xuống Tiểu Hôi đang chăm chú nhìn vào nàng.
Tiểu Bạch cười một tiếng rồi nói: “Chủ Nhân của ngươi à, mười năm nay mặc dù không phát điên, nhưng cũng thật là kỳ quái!”.

Bóng hình hai người, bước tiếp vào sâu trong Sân Ma Cổ Động, Quỷ Lệ cũng chẳng vội vàng, Tiểu Bạch thì sắc mặt như có tâm sự trùng trùng, mặc dù không ngăn cản Quỷ Lệ vào tìm Thú Thần nhưng cũng chẳng mở miệng chỉ đường, chỉ hờ hững bước theo.

Đột nhiên, Quỷ Lệ đột ngột dừng bước chân, trước mặt hắn, phía trong bóng tối, đột nhiên sáng lên một đạo quang u minh, lập loè không ngừng, chiếu sáng trên cao cách mặt đất khoảng chừng vài trượng.

Bốn phía, không gian yên tĩnh, đừng nói là hô hấp, ngay đến những ma thú hung ác cũng không thấy đâu.

Lúc này, bước đằng sau Quỷ Lệ, Tiểu Bạch thở dài nói: “Đến rồi, trước mặt phái dưới ánh lục quang là cửa vào, qua cửa đó có một gian thạch thất, người và linh thú mà ngươi muốn tìm đều ở trong đó”.
Quỷ Lệ không nói gì, có điều Tiểu Hôi nhìn sắc mặt của Tiểu Bạch, rồi đột nhiên nhảy lên vai Quỷ Lệ, sau đấy quay đầu lại về phía Tiểu Bạch như răng cười, gãi gãi đầu.

Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hôi rồi cũng cười, sau đấy nói với Quỷ Lệ: “Ngươi nghe ta nói, ta và Thú Thần cũng có chút giao tình, do vậy muốn ta giúp ngươi đối phó y là không thể. Đạo hạnh y thần thông, ta nghĩ ngươi chưa từng giao thủ với y, nhưng y lợi hại ra sao ngươi cũng uớc chừng được. Giờ y bị thương nặng dưới Tru Tiên kiếm, nhưng những kẻ đạo hạnh bình thường cũng khó mà đối  phó được, do vậy…” - nàng nhìn hắn, rồi từ từ nói – “Thật sự, ngươi bây giờ bỏ đi cũng không muộn đâu”.

Quỷ Lệ trầm mặc một lúc, nhìn Tiểu Bạch, từ từ lắc đầu, rồi hít một hơi dài định thần hướng về phía ánh sáng xanh bước tới. Nhìn bóng hình đang bước đi, Tiểu Bạch vẫn đứng yên đó, trong ánh mắt, như tràn ngập sự ấm áp buồn bã.

Đột nhiên nàng hướng về phía Quỷ Lệ cao giọng nói: “Trên người ngươi có đeo Huyền Hoả Giám chứ?”.
Quỷ Lệ dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Có, sao vậy?”.
Trên mặt Tiểu Bạch có vài phần bất đắc dĩ, khe khẽ lắc đầu, nói: “Ngươi nhớ rõ, thứ nhất Thú Thần có thể đánh bại được, thứ nhì nếu cảm thấy nguy hiểm, ngươi có thể dùng Huyền hoả Giám”.

Quỷ Lệ gật gật đầu, mặc dù trong lòng có vài phần không hiểu, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều chỉ nói “cám ơn”. Nói rồi lại tiếp tục bước đi, thân hình hoà vào bóng tối.

Từ xa, truyền lại tiếng khẹc khẹc của Tiểu Hôi vọng lại.

Tiểu Bạch vẫn đứng đó, nhìn vào bóng tối, thất thần dường như đang đợi chờ một điều gì đó.

Dưới ánh sáng u minh lục sắc, quả nhiên có một vòm cửa đá, có điều cánh cửa không biết từ bao giờ đã bị mất rồi. Ánh sáng phát ra nguyên lại là từ một viên bảo sứ ọuc sắc rất to, được đính vào bên trên vòm cửa.

Quỷ Lệ không ngừng lại, bước thẳng vào trong, đột nhiên trước mặt chói lên, một bồn lửa đang cô độc cháy bùng trên mặt đất, xung quanh đó, là bóng tối bao trùm, nhìn không rõ thạch thất to nhỏ bao nhiêu. Nhưng đằng sau ánh sáng, hắn có thể thấy rõ ràng một nam tử, bộ áo y đang mặc trên người vẫn còn như mới, lưng dựa vào bức tường đá phía sau, nhìn hắn nhè nhẹ cười.

Dung nhan đó, với hắn như quá quen thuộc, mà bên cạnh người nam tử đó, ác thú Thao Thiết từ từ đứng dậy, gừ lên những tiếng đầy thù địch.

Nhìn sắc mặt nam tử mặc dù yếu ớt, nhưng nhãn thần dường như mang chút tiếu ý, khẽ mỉm cười với Quỷ Lệ đang đứng trước cửa , nói: “Chúng ta lại gặp nhau…”.

Chương 208 
Đoạn Kiếm

Trung Thổ. Nghĩa trang hoang phế ngoài Hà Dương thành.
Nhân vật thần bí nọ chỉ cần một cử động là đã phá tan pháp thuật của Chu Nhất Tiên, dùng đạo hạnh thâm bất khả trắc chấn nhiếp toàn cục, thâm chí đến thuật tháo thân ruột của Chu Nhất Tiên cũng bị y nhìn thấu, mà trong ngôn ngữ cử chỉ, người này lại không hè phủ nhận quan hệ bí ẩn với Thanh Vân Môn, lại thêm sự tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo cao thâm đến mức khó hiểu của y, lại lịch của nhân vật thần bí này, đúng là không thể tưởng tượng được.

Song, bóng đen đó càng tiến đến gần, luồng khí hung lệ trên mình y càng ùa tới. chu Nhất Tiên, TIểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân đã không còn đầu óc nào để suy nghĩ những việc đó nữa. Sau khi phá tan pháp thuật của Chu Nhất Tiên, cái bóng ẩn trong đêm đen của người đó tựa hồ đột nhiên bị kích thích, bắt đầu từ từ thở hồng hộc, hô hấp càgn lúc càng nặng nề.

Chu Nhất Tiên cau mày, nhìn chằm chằm vào cái bóng đó, trong mắt ngược lại lại không có bao nhiêu kinh sợ, mà nhiều hơn là sự nghi hoặc. Với đạo hạnh cao thâm của người thần bí khi vừa mới xuất hiện, tự nhiên là quyết không thể nào động thủ mấy lần mà đã thở hổn hển thế, hiển nhiên trong người y có một chứng bệnh, hoặc là một thứ tật quái dị nào đó, nên đến mức đạo hạnh cao thâm vậy rồi vẫn không thể khống chế.

Tuy vậy, nhưng trông bề ngoài, nhân vật thần bí đó không chỉ không có bất kỳ một vết tích nào của sự xuống sức, ngược lại, luồng khí hung lệ càng lúc càng dày, luông khí thuần chính và ôn hoà của Thái Cực Huyền Thanh Đạo bị nén xuống, sát khí và sức ép phủ phụp tới, lại có qua nó mà không cái gì không kịp. Lúc này, bất kỳ ai đối diện với đôi mắt đỏ ngầu hung ác dần dần rực lên sau làn khí đen, đều có thể hiểu tiếp theo đây nhân vật thần bí đó định làm gì.

Chu Nhất Tiên nghiến răng như hạ quyết tâm, lão kéo một cái thật mạnh, định kéo Dã Cẩu đạo nhân và Tiểu Hoàn lại sau lưng, lão thò tay ra, Dã Cẩu đạo nhân bị kéo lại, nhưng chỗ Tiểu Hoàn thì trống không.
Chu Nhất Tiên hoảng vía, lão còn chưa ngoảnh kịp đầu lại nhìn, một bóng người đã lướt qua, Tiểu Hoàn lại đã đứng trước mặt gã, đối diện với người áo đen thần bí đó. Chu Nhất Tiên ngạc nhiên, lại nghe Tiểu Hoàn kêu bằng giọng gấp rút: “Gia gia, ông mau chạy đi, cháu ngăn y lại”.

Chu Nhất Tiên tức giận: “Cháu thì hiểu cái gì, người này đạo hạnh không phải tầm thường, mau…”.

Hai chữ “quay lại” của lão còn chưa vọt ra khỏi miệng, đã thấy Tiểu Hoàn động thủ, đối mặt với nhân vật thần bí đó, thiếu nữ thanh tú nhuần nhã vung mạnh hai tay, một cuốn sách bìa da đen không nhan đề từ tay nàng lờ mờ chớp lên, giây lát sau, bảy tấm “Huyết Ngọc Cốt Phiến” mà Quỷ Tiên Sinh tặng nàng lần trước đã xuất hiện trên tay nàng.

Một luồng khí hắc ám, vô hình mà như vật chất, đột nhiên lan toả trong không trung, chụp xuống khu đình viện hoang phế này. Chu Nhất Tiên ngạc nhiên dừng bước, đến nhân vật thần bí đang áp đến trước mặt cũng kêu “í” một tiếng, đứng khựng lại.

Hoàn toàn khác với luồng khí hung lệ trên mình nhân vật thần bí, nhưng quỷ khí lâm râm thấm đẫm thứ khí hắc ám tương tự nọ, từ bốn phương tám hướng dồn lại, ở đây vốn là nghĩa trang, âm khí vốn đã rất nặng rồi, đến giờ Tiểu Hoàn thi triển dị thuật nguỵ dị của Quỷ Đạo, tức thời tiếng quỷ khóc liên hồi, âm phong ràn rạt, cứ như tiếng tru gào của hàng vạn con quỷ cùng một lúc, khiến người ta khiếp đảm.

Bảy tấm Huyết Ngọc Cốt Phiến từ từ bốc lên khỏi lòng bàn tay Tiểu Hoàn, như được điều khiển bằng một bàn tay vô hình, chúng xếp thành một hình tam giác trong không trung  phía trên Tiểu Hoàn, ở những chỗ như bợn máu trên mỗi tấm, đều từ từ bừng lên một lớp sáng màu đỏ sẫm, như bảy con mắt từ từ mở bừng, nhìn chòng chọc vào nhân vật thần bí nọ.

Trong luồng gió tà dị tràn ngập nghĩa trang, y sam của nhân vật thần bí đó cũng kêu lên vù vù, nhưng y tựa hồ không hề bị ám bởi thứ quỷ mị âm linh đó, đôi mắt ẩn trong bóng tối ngập ngụa khí đen hơi nhíu lại, đột nhiên cất giọng lạnh băng: “Thuật pháp Quỷ Đạo!”.

Tiểu Hoàn khẽ chau mày, gương mặt tú mỹ giờ đã trắng bệch, không biết vì lần đầu tiên thi triển pháp thuật chưa quen tay, hay là sự sợ hãi bẩm sinh của người con gái trước những sự vật như ma quỷ âm linh này, nhưng bất kể ra sao, pháp thuật Quỷ đạo lần đầu tiên trong đời nàng thi triển, dưới tác dụng thúc đầy từ dị bảo của Quỷ đạo là Huyết Ngọc Cốt Phiến, đã thành hình, quanh mình nàng dần dần ngưng tụ một lớp hắc khí dày đặc, đồng thời trong khi cánh tay nàng lật chuyển, đã hiện lên, lại là một bộ đầu lâu xương sọ khổng lồ màu đen không ăn khớp chút nào với hình tượng của Tiểu Hoàn.

Huyết Ngọc Cốt Phiến lúc này cũng trỗi lên theo, khảm vào hai hốc mắt của bộ không lâu do lớp hắc khí đó tạo thành., thoáng chốc bộ khô lâu như được tái sinh, hai mắt đỏ bắn rực hồng quanh, há miệng hù một cái, âm phong nổi lên cuồn cuộn, trôi lãng đãng ra xa như một tiếng sấm, một đạo hắc khí như lợi tiễn phụt ra khỏi mồm nó nhanh chóng vô tỉ, bắn về phía thần bí nhân.

Tiếng rít phá không, như tên bay sắc nhọn, chớp mắt đã đến trước mặt người nọ, y vụt xoay mình, nhìn có vẻ rất chậm, nhưng chỉ trong đường tơ kẽ tóc đã tráng được mũi tên khí đen hung lệ đó, quỷ tiễn xé gió lao đi, tiếng rít của nó vẫn như còn lại ngay bên màng nhĩ.
Không để y kịp thở, mồm bộ khô lâu đen thui đằgn trước lại liên tiếp phụt ra những ngọn quỷ tiễn đen hung tợn, rít lên từng hồi, bắn thẳng về phía nhân vật thần bí nọ, nhưng phương hướng có hơi khác nhau, trên dưới phải trái đều có, không chừa ra lấy một kẽ hở.

Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đạo nhân đứng sau Tiểu Hoàn đều biến sắc, điểm khác nhau là Dã Cẩu đạo nhân vừa lạ vừa mừng, chưa từng tưởng đến đạo thuật của Tiểu Hoàn lại lợi hại đến thế, còn CHu Nất Tiên sắc mặc hết sức phức tạp, trên mặt không có mấy phần hoan hỉ, mà nhiều hơn là lo lắng và hoài nghi.

Cũng chính lúc đó, sắc mặt Chu Nhất Tiên chợt thay đổi, lão lùi lại sau một bước, nhìn về một hướng khác trong nghĩa trang, nơi đó tuyệt không phải là hướng mà Tiểu Hoàn và nhân vật thần bí kia giao đấu, ngược lại, là một nơi mà tất cả mọi người đều không chú ý, bọn họ vừa mới dò ra xong- căn nhà hoang trong nghĩa đại kia.

Ở đó trong bóng tối dà, có điều so với quỷ khí âm âm trong khu đình viện, nơi đó tựa như lại còn tốt hơn, vừa rồi Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo nhân đứng ở của vườn nhìn vào bên trong, bên trong tự nhiên sớm đã hoang phế rồi, chẳng có gì hết, chỉ có gạch tan ngói vỡ còn để lại, còn có một cái quan tài cũ nát khiến người ta nhìn thấy mà không dễ chụi chút nào.

Nhưng chính những thứ này, đột nhiên lại thu hút sự chú ý của Chu Nhất Tiên, thậm Tiểu Hoàn đang kịch liệt giao đấu lão cũng nhất thời quên nhãng đi.

Trong căn nhà hoang đó, lại có cái gì xuất hiện?

Chu Nhất Tiên không chớp mắt, nhìn chăm chăm về hướng đó.

Trong đình viện, Tiểu Hoàn sử dụng dị thuật của Quỷ đạo, thanh thế bức nhân, lại nhất thời trên đấu trường đã áp đảo hoàn toàn nhân vật bí ẩn đó, bộ khô lâu đen thui mà nàng chiêu gọi ra đó không ngớt phát ra những ngọn quỷ tiễn hung lệ đến cùng cực, hết ngọn này đến ngọn khác xé gió bắn đi, tuy chưa có ngọn nào bắn trúng thần bí nhân, nhưng có thể bức y phải liên tiếp nhảy tránh, sức mạnh  Quỷ đạo nguỵ dị âm hiểm như vậy, tựa hồ đến thần bí nhân đạo hạnh cao thâm cũng không muốn trực tiếp đón lấy mũi tấn công của nó.

Qua một lúc lâu như thế, tuy bộ khô lâu đen thui bọc bên ngoài Tiểu Hoàn vẫn ngưng tụ không tiêu tán, đồng thời hồng quanh trong hai mắt cũng rực lên, nhưng thần bí nhân đó lại có biến hoá, tựa hồ đã nhận ra điều gì, y cười lạnh, đột ngột giữa làn mưa tên, y băng mình lao lên, xông về phía Tiểu Hoàn.

Tất cả những ngọn quỷ tiễn nhất thời đều mất độ chính xác, lướt qua bên mình y, soạt soạt những tiếng rú rít lướt qua bên tai, lại bay sang bên cạnh. Dã Cẩu đạo nhân mặt mày thất sắc, Tiểu Hoàn cũng nhợt mặt, thấy thân ảnh màu đen kia sắp bay đến gần mình, đôi tay nàng vụt chắp lại, khép lên trước ngực, tức tời dưới sự thúc động của Pháp lực, bô khô lâu màu đen hừ một tiếng, lại đột nhiên biến nhỏ đi một nửa, nhưng đồng thời chắn lên trước mặt Tiểu Hoàn, bảy tấm Huyết Ngọc Cốt Phiến lấp lánh hồng quanh xoay lông lốc, trong hai mắt bộ xương khô, chỉ thoáng chốc tạt ra một tấm màn kết bằng ánh sáng màu đỏ, cắt đứt đường lao tới của thần bí nhân. Thần bí nhân hừ mũi, tựa hồ với đạo hạnh của y, mà cũng có phần uý kỵ tấm màn sáng màu đỏ này, y bèn sững người, đứng khựng lại, nhìn lại bên Tiểu Hoàn, tuy tạm thời thoát được nguy hiểm, nhưng tiếp theo không biết tại sao, cả người bỗng run lên, tựa như đột nhiên nguyên khí bị tổn thương, trên mặt lướt qua một sắc đen, giây lát sau, thuật pháp trong tay nàng và bộ khô lâu màu đen trước mặt, toàn bộ đều bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Đến những ngọn quỷ tiễn mà nàng điều khiển bắn ra, cũng lập tức bị ảnh hưởng, từ khí thế bắn đi vùn vụt sắc nhọn, thế bất khả kháng, biến thành yếu ớt rã rời, mà phía trước tấm màn sáng đó do Tiểu Hoàn hoá phép tung ra, dưới tinh thần mệt mỏi của Tiểu Hoàn, cuối cùng, dần dần lay động, rồi tiêu tan.

Bất ngờ là, thần bí nhân khi thấy Tiểu Hoàn đột nhiên suy sụp như thế, lại đứng nguyện, nhìn thiếu nữ đang từ từ kiệt sức đi trước mặt mình, trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo.

Dã Cẩu đạo nhân cuống quýt, không biết uy thế áp đảo lúc trước của Tiểu Hoàn, làm sao đột nhiên lại thua sút như nguyên khí hao tổn, vội vã tiến lên trước đỡ người con gái đang lảo đảo muốn ngã, y tức thời thất kinh, thân hình Tiểu Hoàn không những lạnh băng, mà trong hơi lạnh ấy còn váng vất một luồng yêu khí quỷ lực nguỵ dị khó lường, từ từ toả ra, cứ như muốn tìm người để hút.

Cũng may cảm giác này rất mau tiêu tan, khi Tiểu hoàn rã rời ngời  phệt xuốgn đất, Dã Cẩu đạo nhân cũng không dám chậm trễ, đỡ nàng từ từ ngồi xuống, Chu Nhất Tiên im lìm bước đến bên Tiểu Hoàn, quan sát kỹ sắc  mặt nàng, lắc đầu thở dài, không nói gì cả.

Tiểu Hoàn lúc này trông đã suy kiệt đến cùng cực, có vẻ không còn cả sức để nói nữa, bộ khô lâu trong không trung từ từ nhạt đi, cuối cùng tan biến, chỉ còn lại bảu miếng Huyết Ngọc Cốt Phiến đã trở lại dáng vẻ giản dị tầm thường, dừng trong không trung một lát, rồi rơi thẳng xuống, rơi trên nền đá trước mặt Tiểu Hoàn, phát ra mấy tiếng kêu khô khốc.

Thần bí nhân nhìn Tiểu Hoàn một lát, đột nhiên hỏi: “Huyết Hồn thuật này, ả ta tu luyện được bao lâu rồi?”.

Chu Nhất Tiên chậm rãi đi lên trước mặt Tiểu Hoàn, chắn tầm nhìn của người đó, thần bí nhân nhìn lão, Chu Nhất Tiên đạm nhiên trả lời: “Chừng một tháng thôi!”.

Kẻ thần bí nọ lặng lẽ giâu lát, hai đốm sáng đỏ không biết tự lúc nào, từ từ lại mờ đi rất lâu, sau đó cùng với sự yếu đi của hai đốm sáng đó cả người y có vẻ trông thấy lại nhiều thêm mấy phần gần với con người, lưồng khí hung lệ trên người nhạt đi.

Chu Nhất Tiên cau mày, lão đi nam về bắc kiến thức lịch duyệt, phóng mắt khắp gầm trời  chẳng ai sáng nổi với lão, tự nhiên đã nhìn ra chỗ quái dị trên mình thần bí nhân này, trong mắt từ từ lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó tựa như nhớ đến điều gì, đột nhiên liếc mắt lại phía căn nhà hoang.

Trong làn gió đêm lạnh lẽo, căn nhà đã bỏ phế nhiều năm đừng trơ trọi lẻ loi, rệu rã thê lương, đúng là không có điểm gì khác lạ, chỉ có điều CHu Nhất Tiên trông dáng vẻ của nó, lại lấy làm lạ lùng, lờ mờ còn mong đợi một cái gì.
Thần bí nhân trầm mặc một lúc, thanh âm vẫn bình đạm như thế, nhưng nhìn theo hướng mắt của Chu Nhất Tiên ở sau lưng, bất ngờ có thêm mấy phần tán thưởng: “Thiên tư tốt lắm, chỉ đáng tiếc là dùng vào tiểu thuật của Quỷ đạo”.
Chu Nhất Tiên đưa mắt nhìn y: “Tôn giá, chúng tôi tuyệt không có ý mạo phạm ngài, đêm nay sơ suất đi vào khu vực này, cũng không có ý gì khác, càng không muốn xung đột với ngài. Nếu không còn chuyện gì nữa, xin tôn giá để cho ba người chúng tôi đi”.

Thần bí nhân chầm chậm thu ánh mắt, nhìn Chu Nhất Tiên cười lạnh: “Sơ suất đi nhầm, các ngươi nói nhẹ nhàng vậy, ai biết được các ngươi có phải là…”.

Mới nói được một nửa, đột nhiên, thân hình người  đó run khẽ, lời đang nói lại ngắt đoạn, Chu Nhất Tiên giật mình, lập tức trông thấy rõ ràng, khuôn mặt sau khi bị màu đen phủ chụp lên, trong tròng mắt, hai đốm sáng đỏ lại từ từ rực lên.

Luồng khí hung sát lại trỗi dậy, vô hình chụp lại, uy áp tất cả, so với ban nãy còn vượt hơn chứ không hề kém hơn.
Chu Nhất Tiên sắc mặt đại biến, giật lùi lại sau, nắm lấy tay Tiểu Hoàn đang rời rã lôi dậy, quát lên với Dã Cẩu đạo nhân đang kinh ngạc: “Mau, mau chạy tản ra, chạy được người nào hay người ấy…”.

Dã Cẩu đạo nhân tựa hồ cũng hiểu được chuyện gì đó, nhưng y chưa kịp mở miệng, bóng tối đằng trước đã ngưng tụ, âm phong lồng lộng, một cái bóng âm u khổng lồ đột ngột từ trên cao chụp xuống, lại chụp cả ba người bọn họ vào trong, không còn đường nào chạy thoát cả.

Dã Cẩu đạo nhân rống lên, cả người nhảy phốc lên trước, ấn Tiểu Hoàn xuống, dùng thân mình ngăn chặn cái bóng đen đó, Chu Nhất Tiên sửng sốt, những biểu tình phức tạp trên khuôn mặt già nua cứ biến chuyển thay nhau chỉ trong thoáng chốc bóng hắc ám uy thế vôt tỉ  đó như luới  trời chụp xuống nhân gian, uy thế nặng nề của nó không thể kháng cự được, chụp rầm rầm xuống, như Thái Sơn áp đỉnh, ba người sắp bị ép cho tan nát.

Đúng vào khoảnh khắc sinh tử oan đầu ấy, trong căn nhà hoang phế chớp lên một đạo xích quanh, tựa  như có người rống lên giận dữ trong bóng tối, luồng sáng ấy trong chớp mắt bùng sáng, tựa như cơn giận bị dồn ép từ rất lâu, trong cớp mắt phá tan bóng tối, biến thành một cột sáng khổng lồ rực rỡ chói chang, từ sâu trong căn nhà tối lao phụt ra.

Cùng với nó là tiếng động nổ vang như tiếng sấm, cả căn nhà hoang trong nháy mắt đã bị một luồng đại lực chấn động đến nỗi bắn tan thành muôn mảnh, đán vụn ngói vỡ trong tiếng động khủng khiếp đó bị bắn lên tận trời, xích quanh lấp lánh, như hoả diệm bừng bừng, một nhân ảnh hoá thân cự long, vạch ngang qua hư không hắc ám, với khí thế vũ bão bắn vọt tới, lao vào thần bí nhân.

Bóng đen nguỵ dị trong có vẻ sắc đè nát Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân bỗng nhiên rút về như cá voi hút nuớc,  áp lực to lớn vụt tiêu tan, Chu Nhất Tiên và hai người kia bất giác cảm thấy như trời xoay đất chuyển, trong đầu choáng váng không ngớt.

Ở nơi xa, bóng người sáng rực lao đến như tên bắn, nhân vật thần bí dường như hết sức tức giận, màu máu đỏ trong hai mắt càng dẫm thêm, hai tay cùng bung ra, chặn lên phía trước, nháy mắt đã ngưng kết thành một bức tường bóng đen, chặn đứng luồng xích quang rừng rực đó lại.
Hai bên toàn lực kịch đấu, ở nơi xích quanh và hắc ảnh xáp vào nhau, ánh sáng cũng rực lên gay gắt, không ngừng phát ra những tiếng rít “xì xì” quái dị, từ xa nhìn lại, cảnh vật xung quanh bắt đầu lỏng ra, luồng sóng nóng rung rinh bắt đầu cuộn chảy, từng điểm từng điểm một bốc lên không trung.
Lúc đó, thân ảnh của hai nhân vật thần bí đó đã không còn nhìn rõ nữa.

Đêm đen bình lặng này, nghĩa trang hoang phế này, lại có những nhân vật đao hạnh cao thâm thế, ở đây quyết bề sinh tử.

Đột nhiên, nơi sâu nhất trong luồng sáng, phát ra một tiếng động khủng khiếp, như tiếng sấm trên trời đột nhiên nổ vang, trong nháy mắt một luồng kình phong rát mặt táp tới, bốn bề bụi cát ràn rạt, tất cả mọi vật thể đều bị đánh bắn bay, thậm chí bọn ba người Chu Nhất Tiên thân thể cũng mất tự chủ bay bật ra ngoài.

Trong tiếng sấm khùng khiếp đó, tựa hồ còn có một thanh âm cuồng nộ còn lớn hơn, như sét giáng: “Ngươi còn không hồi đầu!”.

Đáp lại thanh âm đó, là một tiếng cười gằn, bao hàm của sự khinh thị và cuồng ngạo vô cùng.

Bóng sáng lắc lư, sau đó cuối cùng ảm đạm đi, một cái hố lớn, đột nhiên hiện ra giữa đám cát bụi. Hai người đứng sững đối mặt nhau trong cái hố, một người thì bọn Chu Nhất Tiên chưa gặp mặt bao giờ, thân hình béo lùn, mặt mày giận dữ, tay cầm một cây kiếm màu đỏ rực, lẫm lẫm uy nghiêm, chỉ có điều không biết là có phải đã thọ thương hay không, nơi khoé miệng đã có vết máu; người kia mặc y sam, chính là nhân vật thần bí mà họ vừa đối địch, nhưng lúc này tầng hắc khí chụp xuống mình y đã tiêu tán đi, không biết có phải vì cùng với nhân vật béo lùn kia đấu phép quá kịch liệt, không có cách nào duy trì hay không.

Từ xa nhìn lại, thân hình của nhân vật thần bí thứ nhì này mặc đạo bào Thanh Vân Môn, khuôn mặt thanh dong, râu dài năm chòm, ấn tượng đầu tiên là cao nhân đắc đạo, trác tuyệt bất phàm, chỉ có điều lúc này trong mắt ông ta lấp loé ánh đỏ và lạnh lẽo, lại tăng thêm mấy phần nguỵ dị.
Người béo lùn liếc nhìn bọn Chu Nhất Tiên, tựa hồ trông thấy ba người cọn họ tạm thời không còn nguy hiểm, mói lộ vẻ yên tâm một chút, sau đó thần tình trở nên nghiêm khắc, trừng mắt nhìn kẻ nọ, giờ lâu mới cười lạnh: “Ngươi cho rằng dựa vào đạo thuật Tru Tâm Hoả đó mà có thể gây khó cho ta chăng?”.

Kẻ nọ mắt vẫn rực ánh đỏ, luồng khí hung sát càng mạnh lên đến cùng cực, gần như một vật hữu hình, không ngừng thò ra thụt vào, âm u nói: “Ta lại quên mất, đạo thuật này nguyên là tổ sư của chi phái ngươi sáng tạo ra, có điều dùng trên mình ngươi, tư vị không dễ chịu hả”.

“Phì”- Lão béo quát: “Ngươi sa vào ma đạo, còn dám vọng ngôn. Tru Tâm Hoả sớm đã bị các đời tổ sư cấm tu hành, hôm nay ngươi lại không coi giáo huấn vào đâu, trong mắt còn các đời tổ sư Thanh Vân môn nữa hay không?”.

Kẻ nọ cười gằn: “Hôm đó ta và ngươi quyết chiến, Tổ Sư từ đường bị huỷ hoại, không  phải công lao của một mình ta, trong mắt ngươi còn có các đời tổ sư Thanh Vân môn nữa hay không?”.
Lão béo nghẹn lời, nhưng sau đó càng giận hơn, chỉ nhất thời không biết nên nói gì mới phải, chỉ biết trừng mắt mắt nhìn kẻ nọ. Kẻ nọ săm soi lão béo, đột nhiên bật cười: “Ta thấy ngươi đừng nên cứng đầu nữa, tuy đạo hạnh ngươi thâm hậu hơn ta nghĩ, có thể miễn cưỡng công phá sự khiên chế của Tru Tâm Hoả, nhưng ngươi vì cứu ba người kia, đã hao  phí tu hành cưỡng cầu đã thông, lúc này khí huyết chạy ngược, khí mạch toàn thân cùng chấn động, đạo hạnh nhiều nhất chỉ còn được sáu thành so với ngày thường thôi. Ha ha…”.

Lão béo không có ý sợ hãi hay rút lui, cứng cõi đáp: “Năm đó ngươi và Vạn sư huynh tuyệt đại phong hoa, hàng ma trừ yêu, ta theo sau người, vì các ngươi mà chết cũng không có ý hối hận, nhưng hôm nay ngươi đã không phải người năm xưa nữa, mà những điều ta làm, lại chính là những điều năm xưa ngươi và Vạn sư huynh dẫu có chết cũng vẫn làm mà không hối hận”.

Lão hú dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ cương nghị, lại pha lẫn sự đau đớn bi ai, hét lên: “Tiếp kiếm!”.

Lời còn chưa dứt, nhân ảnh như điện, chớp mắt đã hoà vào xích quang trùng trùng, như cự long đằng không, lao bổ tới. Kẻ nọ mắt bừng ánh đỏ, con ngươi thu hẹp lại, trông thấy cột sáng đỏ thanh thế to lớn, xé không, phá thiên rạch địa, không gì cản nổi, chỉ còn một con đường đồng quy ư tận mà thôi.

Y cười lạnh, tay phải huy động, một đạo sáng lạnh lẽo bùng lên, không rực rỡ chói lọi, nhưng chắn lên trước mình, chặn đà lao tới của cột sáng đỏ rực.

Luồng sáng lạnh băng và cột sáng màu đỏ rực vừa chạm, đột nhiên rực lên sáng chói, trông như tù nhụt, lại cắt lẹm vào, ánh sáng chói loà lay động.

Lão béo gầm lên một tiếng giận dữ, rồi sau đó là một tiếng đớn đau, xích quang lập tức bị chặt đỏ quay về, phát ra tiếng động ầm ầm rồi tản đi, lão béo loạng choạng bị đánh bay bật ra, rơi xuống mặt đất không đứng dậy nổi nữa, liên tiếp giật lui về đằng sau, vừa giật lui vừa phún máu tươi, hiển nhiên thương thế rất nặng, thậm chí đến y sam trước ngực đã bị nhuộm một mảng đỏ lớn.

Kẻ nọ lập tức thu lãnh quang về, chú mắt nhìn, trên tay nắm một thanh cổ kiếm trông rất giản dị, hình thù hồn phác mà cổ kính, chất liệu hết sức kỳ quái, như đá mà không phải đá, điểm kỳ lạ nhất làm, thanh kiếm này là một đoạn kiếm gãy, phần đầu chừng hai thước đã bị gãy mất rồi.

Lão béo miệng trào máu tươi, hằn học nhìn đạo nhân, rít lên: “Ngươi… ngươi lại dám đem Tru Tiên kiếm xuống khỏi Thanh Vân sơn?”.
Đạo nhân ngửa mặt cười lên điên rồ, bộ dạng hết sức cuồng loạn. Ở đằng xa, bon ba người Chu Nhất Tiên càng nghe càng hãi, về sau, kinh hãi đến trong đầu rỗng tuếch.
Tru Tiên cổ kiếm!
Đoạn kiếm gãy trong tay đạo nhân đó, mà là đệ nhất danh kiếm chấn động thiên hạ- Tru Tiên cổ kiếm ư?
Vậy hai người đạo hạnh cao thâm đáng sợ đó, là những nhân vật nào vậy?

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 110
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com