watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:29:0530/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tru Tiên Chương 101 - 150 - Trang 22
Chỉ mục bài viết
Tru Tiên Chương 101 - 150
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Tất cả các trang
Trang 22 trong tổng số 25
Chương 143 
Mê võng
Một tia quang mang lợt lạt mang theo hơi lạnh từ Thú nha pháp bảo nhè nhẹ phát ra, khẽ lướt qua mặt Dã Cẩu Đạo Nhân. Trước mặt gã là một nam nhân, đích thị là người đã hủy diệt Luyện Huyết Đường.
Mắt gã bỗng sáng rực, lộ đầy sát ý, phải nói đây đúng là cơ hội trong muôn một, bình thường với một nhân vật cỡ như Quỷ Lệ, Dã Cẩu Đạo Nhân với khả năng của mình không bao giờ có thể giết hắn được, nhưng lúc này hắn như đã mất đi tâm trí, thực sự là một cơ hội tốt cho kẻ đang ôm đại cừu.
Dã Cẩu Đạo Nhân mắt lộ hung quang, Thú nha pháp bảo bổ xuống.
Tiếng gió rầu rầu, đột nhiên nổi lên phá tan màn đêm yên tĩnh.
Pháp bảo còn chưa chạm người thì gió đã thổi tới người gã nam tử đang nằm dài trên mặt đất kia, chỉ thấy mái tóc rối bời của y bị thổi tung bay lên, lộ ra gương mặt với đôi mắt nhắm nghiền.
Sắc mặt tái đi, Dã Cẩu Đạo Nhân bỗng thoáng qua một ý niệm trong đầu, gã kêu lên một tiếng, từ khi đi theo chưa từng thấy Quỷ Lệ kì lạ như thế này, gã cũng không rõ đó rốt cục là thứ gì mà có thể khiến một người dáng vẻ kiên cường là vậy tan nát cả cõi lòng.
Chỉ là gã ta cũng không biết rằng, tại sâu thẳm trái tim gã, Luyện Huyết Đường vẫn chiếm một vị trí quan trọng, tình cảm đó của gã thậm chí còn hơn đứt người chấp chưởng Luyện Huyết Đường là Niên Lão Đại. Vì bị Quỷ Lệ bức bách vào tuyệt cảnh, bọn Niên Lão Đại phải đầu hàng, duy chỉ có Dã Cẩu Đạo Nhân là khăng khăng không chịu
Hiện tại, quả thật là một cơ hội báo thù tuyệt hảo.
Dã Cẩu Đạo Nhân đã tưởng tượng ra cảnh máu tươi phun ra, vẩy ướt cả mặt, nhưng vào thời khắc nhanh như điện chớp ấy, đột nhiên gã lại nghĩ: Nếu gã giết nam tử này, Tiểu Hoàn ở đằng sau sẽ hết sức thương tâm và biết đâu, nàng ta sẽ không để ý đến gã nữa...
Xét cho cùng, Tiểu Hoàn và Quỷ Lệ quan hệ thế nào Dã Cẩu Đạo Nhân cũng không biết, gã chỉ thấy Tiểu Hoàn nằng nặc đòi theo Quỷ Lệ chăm sóc hắn ta, như vậy rõ ràng là họ có quan hệ không đơn giản.
Dã Cẩu Đạo Nhân không biết nên thế nào, vào lúc này, đầu óc gã điên lọan với vô vàn ý nghĩ. Nhưng Thú nha pháp bảo trong tay cuối cùng cũng từ từ đâm xuống.
Mắt gã ngắm thẳng vào yết hầu của nam tử kia, nhất định phải xuyên thủng.
Một cánh tay to lớn bỗng dưng vươn ra trong bóng đêm.
Lặng yên không một tiếng động, tựa như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mắt Dã Cẩu Đạo Nhân, bàn tay khổng lồ chộp lấy Thú nha pháp bảo khiến gã không kịp phản ứng gì.
Xung lực của Thú nha pháp bảo đẩy bàn tay to lớn xuống một phân, nhưng cũng chỉ như vậy. Một lúc, Thú nha pháp bảo bị bàn tay to lớn giữ chặt, không chuyển động được, dừng lại ở yết hầu Quỷ Lệ. Mũi nhọn đã điểm vào cổ hắn nhưng dù Dã Cẩu Đạo Nhân có sử lực thế nào cũng không tiến thêm được một ly.
Dã Cẩu Đạo Nhân vô cùng kinh khiếp, mặt biến sắc, quay đầu nhìn lại, lúc này toàn thân hắn huyết nhục như lạnh toát, chỉ thấy một ai đó trong bóng đêm, chập chờn ba khối lửa đỏ ửng theo hình tam giác, kì lạ là trên các khối lửa đó, ẩn chứa kim sắc và màu máu quỷ mị đỏ tươi trông thật hung lệ.
Dã Cẩu Đạo Nhân rối bời không biết làm thế nào mà biểu tượng hàng ma kim sắc lại hiện ra cùng với phệ huyết đỏ tươi, nhưng lúc này gã biết rằng, quái vật trong bóng tối ấy chỉ dựa vào một trảo thủ để giữ Thú nha, đạo hạnh cỡ ấy tuyệt nhiên gã không thể đối địch.
Xung quanh bóng tối mịt mùng, tựa như không một tiếng động, bỗng chợt quái thú nào đó hống lên một tiếng, trong nháy mắt hắc ám đã tràn lên, mắt thấy sắp nuốt chửng lấy y.

Dã Cẩu Đạo Nhân không dám dừng lại nữa, gần như trong ý thức hạ quyết tâm sẽ phóng Thú nha pháp bảo, gã chuyển mình bay vút ra, chính vào cái sát na ngắn ngủi lúc gã lao ra ấy, một kình lực mạnh mẽ vô biên giáng từ trên xuống, biến chỗ gã vừa mới đứng thành một rãnh lớn, phát ra một tiếng nổ chấn thiên động địa, làm rung chuyển cả quả núi nhỏ.
Phía xa, Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn cũng bị cơn chấn động đánh thức, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Dã Cẩu Đạo Nhân đang lao xuống đống lửa gần đó, gã hạ thân xuống cạnh đám lửa, sau khi chạm đất, cước bộ vẫn chưa ổn định, lảo đảo lùi về sau mấy bộ.
Sắc mặt hắn ta toát lên vẻ sợ hãi cùng cực, miệng la lên “Quái vật, quái vật”
Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn cùng nhìn lại phía sau, mặt đồng thời biến sắc.
Trong bóng đêm, tại chỗ Quỷ Lệ đang nằm, từ từ xuất hiện một đại thân ảnh, hai chân đứng thẳng, hai tay dài quá đầu gối, trông như bốn chân vậy, cao độ năm trượng, xa xa đã thấy cao ngất ngưởng, mọi người phải ngẩng cao cổ mới trông thấy được.
Ở phần đầu, có ba đốm lửa tròn như mắt của quái vật ấy, hàm răng vừa to vùa nhọn nhô ra, cơ thịt chắc nịch khắp nơi trong thật sung mãn và đầy sát khí.
Chu Nhất Tiên hít một hơi thở lạnh, khẽ nói: “Tam nhãn linh... không đúng, phải là tam nhãn hung hầu”
Tiểu Hoàn sợ run, nghi ngờ hỏi: “Gia gia, ông nói gì vậy? Ông nói Tiểu Hôi à?”
Chu Nhất Tiên hừm một tiếng, kéo Tiểu Hoàn lùi lại phía sau, quay sang phía Dã Cẩu Đạo Nhân nói: “Ngươi làm gì vậy mà chọc tức quái vật này đến thế?”
Dã Cẩu Đạo Nhân không trả lời.
Chu Nhất Tiên nhìn điệu bộ của gã, rất bực mình, chỉ muốn chửi cho vài câu, chợt nghe một tiếng hống gầm lên ở phía trước, thấy tam nhãn hung hầu mắt đỏ như máu, thân thể to lớn bay lên trên không, gió rít lên, bóng phủ khắp mặt đất.
Hội Chu Nhất Tiên ba người sắc mạt lợt lạt, chạy loạn cả lên, lúc này con vượn lớn do Tiểu Hôi hoá thành bị kích động chân hoả do trông thấy Dã Cẩu Đạo Nhân định ám hại chủ nhân, mắt đầy sát ý, nhất định hạ thủ không lưu tình.
Bọn họ ba người cố chạy khỏi nguy hiểm nhưng cánh tay to lớn của Tiểu Hôi đã đánh tới, âm thanh như cái gì đó nện bịch xuống đất, một lỗ to tướng trên đẩt dày xuất hiện, đống lửa bị đại lực đánh xuống tung toé tro khói khắp trời, chiếu vào thân thể to lớn của Tiểu Hôi trông như ác quỷ trong truyền thuyết.
“Ô a!!!”
Chỉ thấy cự thú phẫn nộ gầm rống, hữu thủ rung động, một luồng tro lóang lên như điện chớp hướng tới Dã Cẩu Đạo Nhân, đánh thẳng vào trước mặt.
Dã Cẩu Đạo Nhân thấy gió mạnh thốc vào mặt, kình lực tựa hồ như xé da cắt thịt, kinh khiếp thụp xuống, liều mạng né sang bên cạnh, toàn thân run rẩy, chỉ thấy vai đau như giần mang theo tro tàn dính trên đó, thân thể gã chấn động mạnh, một luồng đại lực như bài sơn đảo hải từ sau đánh tới, gã thấy cổ họng ngòn ngọt, tức thời phun ra một búng máu.

Vọt qua mắt gã một luồng tro sáng, chính là Thú nha pháp bảo.
Gã cũng không kịp kêu lên tiếng nào thì con vượn khổng lồ đã lừng lững xuất hiện ngay trước mặt, Dã Cẩu Đạo Nhân cũng muốn né tránh nhưng toàn thân cứng đờ, chỉ thở dài một tiếng, nhắm mắt chờ chết.
Thấy Tiểu Hôi sẽ xé xác Dã Cẩu trong giây lát, thân hình to lớn đang từ trên không sầm sầm hạ xuống, Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn đứng bên cạnh bất lực vô phương cứu giúp. Bỗng nhiên, Tiểu Hôi đột ngột thay đổi một cách kì dị, thân hình to lớn của nó bỗng như bị kéo lùi lại phía sau, bằng một tư thế rất kì lạ và hoạt kê nó hạ mông ngồi xuống đất.
“Bình”
Hành động bất chợt ngồi xuống không trông đợi ấy trông thật hoạt kê. Tiểu Hôi kêu lên “Ô”, hiển nhiên cũng mười phần bất ngờ, hai tay to lớn đưa lên đầu gãi gãi, quay đầu nhìn lại.
Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn và tất nhiên cả Dã Cẩu Đạo Nhân vừa thoát chết cùng quay đầu ra nhìn.
Không biết sao Quỷ Lệ tỉnh lại, đột nhiên xuất hiện phía sau Tiểu Hôi, nét mặt trông thật lạnh lẽo sầu khổ, tay phải đang níu đuôi Tiểu Hôi, thì ra trong lúc Tiểu Hôi đang ở trên không, chính hắn đã níu lại, cứu sống tính mạng Dã Cẩu Đạo Nhân.
Tiểu Hôi ba mắt nhấp nháy, rống lên nhìn gã nam tử thấp hơn nửa thân mình nó, chỉ thấy Quỷ Lệ nhẹ nhàng lắc đầu.
Thân hình Tiểu Hôi bỗng nhiên dao động, giây lát chỉ nghe thấy tiếng xương va đập vào nhau lách cách, lúc này Chu Nhất Tiên há miệng trợn mắt nhìn chằm chằm thấy con vượn không lồ bỗng nhiên nhỏ lại, thân thể to lớn bỗng chốc biến thành tam nhãn hầu tử khả ái, mắt nhìn tứ phía rồi phốc lên vai Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ từ từ đưa tay lên xoa đầu chú khỉ, Tiểu Hôi ba mắt thao láo như chưa hiểu chuyện gì xảy ra, có vẻ không muốn ở hình dạng này, “chi chi” hai tiếng, rồi quay sang giơ tay chỉ thẳng vào Dã Cẩu Đạo Nhân.
Dã Cẩu Đạo Nhân trong lòng rất sợ, thấy Quỷ Lệ đã quay đầu nhìn lại, sau thấy hắn nói “Nhà ngươi phải giết ta bằng được à?”
Dã Cẩu Đạo Nhân thần sắc biến đổi, đầu óc mịt mù không biết nói sao, cảm thấy ở bên cạnh Tiểu Hoàn đang nhìn lại, không hiểu làm sao, dưới cái nhìn ấy, gã cảm thấy không thể nói nên lời, nhưng cuối cùng cũng bâng quơ nói to:
“Không sai, ta phải giết ngươi. Ngươi đã tiêu diệt Luyện Huyết Đường, giết biết bao huynh đệ đồng môn của ta, ta hôm nay giết ngươi báo thù, tại sao lại không được?”
Quỷ Lệ không nói, chỉ lạnh lẽo nhìn gã, lúc này Tiểu Hôi trên vai hắn đã hạ hoả rồi, trông thật vô tư đáng yêu, miệng khẽ kêu “chi” một tiếng, tựa như trêu chọc Dã Cẩu.

Dã Cẩu toàn thân bị Quỷ Lệ chiếu mục quang cảm thấy bất ổn, cạnh gã Tiểu Hoàn cũng không nói câu nào làm gã càng bồn chồn, dưới áp lực ấy, gã bỗng nghiến răng, bực tức nói: “Ngươi giết thì giết đi, nhìn nhìn cái quái gì?”
Quỷ Lệ thái độ khinh khỉnh, thu lại mục quang dữ tợn khiến Dã Cẩu sợ té đái, nét mặt cũng từ từ bình hoà trở lại
Chợt buồn tê tái, chợt thấy cô đơn, rồi chợt thương tâm và rồi thống khổ…
“Ta giết ngươi để mà làm gì, nếu mà giết người có thể cứu nàng, thì có phải giết cả thiên hạ ta cũng giết rồi…” Hắn tự nói một mình, thanh âm nghẹn ngào run rẩy. “Mười năm qua, trừ việc giết người ta còn làm việc gì khác chăng? Ta sống để làm gì?”
Trông hắn thật thê lương, thân hình từ từ chuyển động, lại tiếp tục không để ý đến những người xung quanh, một mình lặng lẽ bước đi.
Dã Cẩu Đạo Nhân hết sức ngạc nhiên, đứng cạnh gã Tiểu Hoàn đột nhiên biến sắc, chạy theo hắn liền. Chu Nhất Tiên kinh hãi, hoa chân múa tay, quờ quờ như bắt chuồn chuồn.
Chỉ thấy Tiểu Hoàn loáng một cái bắt kịp Quỷ Lệ, cầm lấy tay hắn, nói “Ông sao thế, ông đi đâu đấy?”
Quỷ Lệ bị cô ta hỏi, nhất thời như sực tỉnh giữa trời đất mông lung được chốc lát, nhưng cũng chỉ thì thào vài câu bâng quơ.
“Ngươi đi đâu??? Ngươi đi đâu??? Ngươi đi đâu???”
“Ta có thể đi đâu?”
Nam tử ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn trời xa xăm
Trời tối thui, sắc đen thăm thẳm, thâm thuý vô tận, không có nổi một chút ánh sáng nào, hắc ám ùn ùn kéo tới, nhấn chìm thân ảnh của hắn
Ta, nên đi về đâu?
Màn đêm tịch mịch chỉ thấy hắn cứ lầm rầm tự hỏi mãi.
***
Nam Cương biên thuỳ, Thất Lý Đồng.
Không khí thê lương tràn ngập khắp sơn cốc, vô số người ngoảnh về mọi hướng, đứng tại lưng chừng núi đang lầm rầm cúng tế, già có, trẻ có, thanh niên trai tráng có, phụ nữ cũng có. Trong mắt mọi người, ánh lên nỗi buồn vô tận, một vài phụ nữ đã bắt đầu khóc nức nở và nhanh chóng tiếng khóc lan ra khắp đám đông.
Thanh Long theo sau tộc trưởng Đồ Ma Cốt, hai tay trịnh trọng mang hài cốt của Đại vu sư trong chiếc bình màu xanh, từ từ tiến về phía tế đàn.
Tất cả các con mắt đều đổ dồn về phía bình tro, lũ trai trẻ gồng mình lên, tay nắm chặt, phụ nữ thì nức nở khóc, trên mặt các vị bô lão thì tràn ngập một vẻ thê lương.
Tộc trưởng Đồ Ma Cốt tiếp tục im lặng, sắc mặt ảm đạm, nhưng rõ ràng là ông ta biết phải chấp nhận sự thật này.
Ra ngoài đám đông, qua khỏi những ánh mắt thương tâm, gió núi từ từ thổi, tạt vào bình tro tạo những tiếng động nhè nhẹ như tiếng ca, như niềm an ủi.
Quê hương đây rồi!
Thanh Long đã chứng kiến vô số cảnh tượng như vậy nhưng lúc này, ông ta cũng hoàn toàn cảm thấy kính phục, từng bước từng bước theo sau Đồ Ma Cốt đã đi đến lưng chừng núi gần tới tế đàn.
Tế đàn ở trên một bình đài, ở đó đã có các vu sư, những người tuổi cao thì đầu đã bạc, những người tóc đen chắc là còn trẻ, thỉ thấy trong mắt họ cùng ánh lên sự kính ngưỡng tột độ.
Một vu sư có lẽ là già nhất từ từ tiến lại, hướng về phía Thanh Long hành lễ, miệng nói mấy câu. Thanh Long không dám khinh thường, đáp lễ lắng nghe nhưng ông ta không hiểu ngôn ngữ vùng Nam Cương, đành quay đầu nhìn tộc trưởng Đồ Ma Cốt dò hỏi.
Đồ Ma Cốt nói khẽ: “Đây là Bạch Dương vu sư, bây giờ là thủ lĩnh của tế đàn. Ông ấy hỏi thăm ngài, hết sức cảm ơn ngài đã lặn lội đường xa mang hài cốt đại vu sư trở về đây”
Thanh Long cung kính đáp: “Đại vu sư đức cao vọng trọng, đã tận tâm dành toàn lực cho Quỷ Vương Tông chúng tôi, tại hạ cũng phải hết sức làm tròn bổn phận với ngài.”
Đồ Ma Cốt nhẹ nhàng dịch nhanh cho Bạch Dương vu sư, Bạch Dương vu sư khẽ gật đầu, tiến lên trước mặt Thanh Long, cung kính đưa ra hai tay.
Thanh Long trịnh trọng trao lại chiếc bình xanh đựng cốt hôi của Đại vu sư.

Bạch Dương vu sư trân trọng tiếp nhận, ngay lúc đó tất cả vu sư xung quanh đột nhiên đông loạt phá tan bầu không khí yên tĩnh, cùng nhau tụng niệm kinh văn kì quái nào đó, thanh âm lan ra, huyền ảo mông lung, tựa như u hồn lầm rầm, lạnh lẽo ghê răng.
Chú văn thanh âm đó dần dần to lên, truyền xa lan toả khắp nơi quanh Thất Lý Đồng, truyền xuống đám đông phía dưới, tiếng khóc lại tràn ngập khắp nơi.
Bạch Dương vu sư hướng Thanh Long và Đồ Ma Cốt tạ lễ, chuyển mình cầm bình tro xanh đi vào trong tế đàn, các vu sư khác cũng liền theo sau.
Đồ Ma Cốt sắc mặt thất thần, nói khẽ: “Thay mặt Miêu tộc, đa tạ tôn sứ đã đưa Đại vu sư trở lại quê hương”
Thanh Long cung kính đáp: “Tộc trưởng không nên khách khí, Đại vu sư có đại ân với Quỷ Vương Tông chúng tôi, chúng tôi thật lòng kính ngưỡng tiền bối cũng không kém chư vị đâu. Quỷ Vương tông chủ rất muốn đích thân hộ tống Đại vu sư hồi hương, không may ngài đang có đại sự, không thể phân thân ra được, đành uỷ thác tại hạ gửi lời chia buồn sâu sắc đến các ngài”
Đồ Ma Cốt gật đầu nói: “Quỷ Vương đại nhân lại khách khí quá rồi, chúng tôi thật không dám, thật lòng đa tạ tôn sứ viếng thăm.”
Nói rồi, hai tay giang ra, ra hiệu mời Thanh Long vào trong tế đàn.
Thanh Long trong lòng chấn động, thật là kì quái, vốn dĩ tế đàn là nơi trọng địa, người ngoài không thể tuỳ ý ra vào, không hiểu sao tộc trưởng lại làm như vây?
Ông ta chỉ nghĩ như vậy nhưng chân vẫn bước đi, quả nhiên chỉ có Đồ Ma Cốt một mình theo Thanh Long tiến về phía tế đàn, đằng sau ông ta bao nhiêu võ sĩ Miêu tộc vẫn đứng yên, nhưng vừa rồi nhóm vu sư đã biến mất, chắc đã vào trong tế đàn rồi.
Thấy xung quanh không có ai, Đồ Ma Cốt dừng bước, Thanh Long cũng lập tức dừng theo, hướng về phía tộc trưởng sắc mặt phức tạp, nói khẽ: “Làm sao vậy tộc trưởng, có phải có chuyện gì rồi không?”
Đồ Ma Cốt trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi thực sự có một chuyện muốn hỏi tôn sứ.”
Thanh Long nói: “Xin mời ngài cứ hỏi.”
Đồ Ma Cốt nói: “Lúc trước đến Miêu tộc Thất Lý Đồng, gặp Đại vu sư là một người trẻ tuổi, không hiểu vị đó đang ở đâu?”
Thanh Long giật mình, trong đầu thoáng qua hình ảnh Quỷ Lệ, trầm ngâm một lúc, nói: “Không giấu gì tộc trưởng, vị trẻ tuổi đó là phó tông chủ của Quỷ Vương tông chúng tôi, nhưng vì thương tâm quá độ, không ai biết ngài ấy hiện tại đi đâu”
Đồ Ma Cốt mặt đầy thất vọng, nhưng bình hoà trở lại ngay, im lặng một lát, nói: “Tôn sứ có gặp anh ta, phiền nói giùm lão phu một câu.”
Thanh Long trong lòng cảm thấy bất an, nhưng liền gật đầu nói: “Tộc trưởng cứ nói”

Đồ Ma Cốt mắt nhìn về phía sâu thẳm trong tế đàn, thanh âm như thay đổi, nói ngay: “Làm phiền ngài chuyển giúp, ngày đó tại tế đàn Nam Cương Thất Lý Đồng, một vị lão nhân đã thỉnh cầu anh ta, chỉ mong anh ta ghi tâm khắc cốt mà thôi.”
Thanh Long khẽ nhíu mày, ông ta là một kẻ cực kì thông minh, chỉ nghe vậy hiểu ngay nhiều phần là Quỷ Lệ đã đáp ứng cho Miêu tộc một việc gì đó, vì vậy Đại vu sư đã nhất quyết ra đi cứu Bích Dao, thật đáng tiếc Quỷ Lệ không ở đây, nếu không ông ta thực sự muốn hỏi xem cò gì nghiêm trọng không.
Trong tâm thì suy nghĩ, nhưng sắc mặt Thanh Long không lộ ra chút gì, chỉ thấy ông ta trịnh trọng gật đầu, nói: “Tộc trưởng đã có tâm, tại hạ nhất định sẽ làm chu đáo.”
Đồ Ma Cốt thở dài một tiếng, như muốn nói thêm, bỗng nhiên nghe thấy gì đó ngoài tế đàn, rồi một tiếng huýt sắc lảnh vọng lại.
Thanh âm như từ trên trời xuống, liên miên không ngừng, trầm muộn như vọng từ cửu u, đầy ý giết chóc, kỳ như thâm sâu bất tận thật hung lệ, cuồn cuộn truyền tới.
Chỉ thoáng một cái, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, khắp khu Thất Lý Đồng quần sơn vang lên tiếng quỷ khóc ầm ĩ, vô số mãnh thú cùng rống lên rung chuyển sơn cốc, sấm sét ầm ầm, sầm sập truyền về, như sóng to ngoài biển lớn, tưởng như Thất Lý Đồng là một đảo nhỏ giữa biển khơi bao la đầy bão gió.
Đồ Ma Cốt biến sắc, Thanh Long cũng từ từ chấn động, hai người cùng hướng ra ngoài tế đàn nhìn lại, chỉ thấy lúc ấy phía trên Thất Lý Đồng nguyên bầu trời xanh thẳm nay đã cuồn cuộn tràn ngập mây đen.
Liên miên bên tai những tiếng huýt lanh lảnh không dứt, mây đen cuồn cuộn, dưới núi Miêu nhân kinh hoàng thất thố, trẻ con và phụ nữ la hét inh ỏi.
Một luồng âm phong thổi tới, như ai đó từ trong đám mây đen thổi ra, như một ác ma cao ngạo đang nhìn xuống mặt đất.
Có tiếng bước chân lộp cộp đang tiến lại gần gần, từ phía rặng núi xa xa xuất hiện một thân ảnh to lớn.
Bộ xương màu trắng dưới đám mây đen hiện ra đặc biệt chướng mắt, nhưng ba đôi cánh rực rỡ lộng lẫy sau lưng nó lại đẹp một cách dị thường, chỉ là ba đôi cánh mỹ lệ vô ngần này lại mọc lên trên một con cự xà ngoại trừ cái đầu ra chỉ còn toàn xương trắng, gây cho người ta một cảm giác khủng bố ghê răng.
Lại gần thấy rõ là bạch cốt yêu xà dài đến ba trượng, kinh ngạc là phần sau rõ ràng có tới ba bộ cánh, đầu rắn ngỏng cao không ngừng gục gặc, lầm lừ phun ra đầy hắc khí.
Một lát sau, theo sau bạch cốt yêu xà, ở khắp sơn cốc quanh Thất Lý Đồng, tràn ngập tiếng quỷ khóc, bỗng dưng xuất hiện vô số các chủng loại yêu thú dị tộc, rú lên lanh lảnh, nhe nanh múa vuốt, theo nhau tiến tới, nhằm phía sơn cốc làm mọi người sợ hãi đến cùng cực.
Lúc này, từ trên trời, âm phong rít lên, sấm nổ đùng đùng hưởng ứng, như sóng lớn ầm ầm kéo lại, chấn động thiên địa, hoà cùng những tiếng hống quỷ dị.
Linh lung…

Chương 144  Kiếp Số

Thanh Vân Sơn. Thông Thiên Phong. Tổ Sư Từ Đường.
Lão nhân trông coi từ đường lúc này vẫn nắm chặt cây chổi cùn trong tay, đứng giữa cửa đại điện Tổ Sư Từ Đường nhìn ra bên ngoài. Những nếp nhăn trên mặt như biểu lộ chút thần tình quái lạ, tựa như có vài phần kỳ vọng, lại cũng thấy có một chút kích động.

Khoảng đất trống bên ngoài đại điện, chẳng có một bóng người. Nhưng nếu để ý nhìn kỹ, thì có thể phát giác được ở khoảng trống này, xung quanh có rất nhiều phù chú kỳ lạ, hoặc dán ở trên cành cây bao bọc bên ngoài, hoặc dấu trong đám cỏ phía dưới những phiến đá. Mỗi tấm bùa chỉ cách nhau nửa trượng, nhìn qua tựa hồ chẳng liên quan đến nhau, nhưng thực sự lại ngầm kết hợp thành một trận pháp thần bí, tách biệt hẳn khoảng trống ấy với các vùng xung quanh.

Ánh dương quang ôn hoà, từ trên không chiếu xuống cả trong ngoài pháp trận, căn bản không phân biệt hai vùng khác nhau, toàn bộ đểu được ánh dương quang chiếu rọi.
Chỉ một khắc sau, một âm thanh sắc nhọn vang lên, từ không trung phía trên khoảng đất trống vọng xuống. Lão nhân đang đứng trấn tại lối vào Tổ Sư Từ Đường quay đầu lại, tay nắm chặt cây chổi, tâm thức cũng có vài phần căng thẳng.

Một màn đen hắc ám kỳ quái, đột nhiên xuất hiện phía trên vùng đất trống, sau khi bay một vòng trên không, thoáng lượn quanh chu vi rất thản nhiên. Nhưng màn đen hắc ám ấy, không ngờ chỉ có thể ở phía trên vùng đất trống, chính xác mà nói, chỉ có thể lượn ở bên ngoài phạm vi pháp trận lập thành. Rất hiển nhiên. Pháp trận kỳ dị này do cao nhân tiền bối lập, nên có uy lực ngăn chặn ngoại vật xâm nhập.

Chỉ thấy làn hắc khí trên không trung càng ngày càng đậm, nhìn tựa như bay đến từ cừu u địa ngục. Nhưng chỉ một khắc sau, đột nhiên một âm thanh gầm hú ngân lên, từ phía làn hắc khí phát ra, rồi lại thấy bích quang lấp lánh, từ trong làn hắc khí bùng lên, ánh sáng phát ra vạn trượng, trong chốc lát quét sạch làn hắc khí.

Lâm Kinh Vũ tay giữ chặt Trảm Long Kiếm, lăng không hiện ra phía trên cao, bích quang phát toả trên thân, lộ vẻ phấn khích, nhưng song mục thần quang lấp lánh, thân kiếm hợp nhất, oai vệ từ trên không phi xuống.
Trảm Long Kiếm bao bọc bởi vạn đạo hào quang, phát ra vô cùng chói lọi, khí thế vạn thiên dâng đến tận trời cao, mặt đất bụI cát bốc lên, cát bay đá chạy. Nhìn theo Lâm Kinh Vũ thân hình như điện chớp phi xuống, vì tốc độ quá nhanh, khí thế uy mãnh, mà xung quanh toàn thân phảng phất như đang bốc cháy.
Dường như chẳng đếm xỉa gì đến hậu quả, ý chí chiến đấu sung mãn như chiến thần, bay người kích xuống.
Khoé miệng lão nhân trông coi từ đường khẽ run lên.
“Ầm”
Một tiếng nổ to vang lên, bị đạo chân pháp uy lực thần kỳ kích trúng mặt đất phát ra một âm thanh rền rĩ, lập tức mặt đất bên trong pháp trận vỡ tan, đất đá mảnh to mảnh nhỏ bật khỏi mặt đất, ào ào bay tung lên trời. Giữa đạo chân pháp uy lực ấy phát ra bích quang chói lọi, khoét sâu xuống dưới mặt đất.
Đủ loại tấm bùa ở bốn phía khoảng đất trống, bao gồm cả những tấm bùa chú kỳ lạ, đột nhiên cùng lúc bừng sáng lên. Trong không trung mơ hồ tiếng chú văn thần bí, như tiếng tụng âm âm ngân nga khẩn khoản vang lên, hình thành pháp lực vô hình vô ảnh phát tán khắp nơi, bao bọc lấy lực đạo công phá, không để thoát ra.

Ở ngay bên ngoài trận pháp, ánh dương quang vẫn ôn hoà, cây cỏ vẫn nhẹ nhàng đu đưa. Nhưng bên trong pháp trận, mặt đất rung lên bần bật, như bão tố cuồng phong.
Cảnh tượng bên gnoài Thanh Vân Môn Tổ Sư Từ Đường lúc này trông thật huyền bí thần kỳ.
Ở đằng xa, một thân ảnh xanh đen, dõi mắt nhìn đến, hai tay bắt chéo sau lưng đứng bất động.
Cơn cuồng phong bên trong pháp trậndần đần lắng dịu, đất đá cát bụi  bị bắn tung lên bởi đạo pháp lực kích xuống cũng dần dần rơi xuống. Trên mặt đất bỗng hiện ra một vết nứt vừa rộng vừa sâu, rõ ràng là kết quả của một kích kinh thiên động địa vừa rồi.
Đứng tại cửa đại điện Tổ Sư Từ Đường, trên mặt lão nhân khoé miệng chợt nhích động, cuối cùng hiện ra một nét mỉm cười. Tận đáy sâu trong nhãn thần, cũng thấy một tia hài lòng.

Sau khi hô lên một tiếng, Lâm Kinh Vũ tay cầm Trảm Long Kiếm nhảy ra khỏi hố sâu, trên thân phủ đầy bụi đất, trên khuôn mặt anh tuấn cũng vương chút vết bẩn. Ngay khi hạ thân xuống đất, lập tức há miệng thở, nhưng trên nét mặt, không thể kiềm chế thần tình hưng phấn kích động.
Hắn tiến tới, hướng về phía lão nhân đang đứng tạI cửa từ đường.
Bên khoé miệng lão nhân vương lên một tia tiếu ý, chầm chậm đưa tay về phá hứn nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Hơi thở Lâm Kinh Vũ trở lên bình thường, rảo bước đến bên cạnh lão nhân, cúi mặt thưa:”Tiền bối, đệ tử…”
Lão nhân gật đầu, mục quang dừng tại thân hắn, mắt đầy vẻ hài lòng, nhẹ nhàng nói :”Ngươi làm rất tốt, làm rất tốt.”
Khen xong, chầm chậm bước tới, ngửa lên nhìn trời thoải mái nói:”Nhớ khi ta bằng tuổi ngươi, tu luyện thức Trảm Quỷ Thần chân pháp kiếm quyết này, ít nhiều cũng chẳng thể nhanh bằng ngươi.”
Lâm Kinh Vũ tra Trảm Long Kiếm vào vỏ đánh “soạt” một tiếng, sắc diện hưng phấn nhạt dần, nói :”Tiền bối, nếu chẳng có sự chỉ điểm của tiền bối, đệ tử hoàn toàn chẳng biết được đến khi nào mới có khả năng tu luyện tuyệt thế chân pháp này.”
Lão nhân ấy “hừ” một tiếng, trên mặt hiện nét thần sắc khinh thường, nhẹ giọng nói:”Trong Thanh Vân Môn hiện tại, trừ lão Đạo Huyền ra, may ra chỉ Điền Bất Dịch và sư phụ ngươi Thương Tùng là có khả năng, còn lại các thủ toạ trưởng lão khác chỉ là thứ bỏ đi.”
Lâm Kinh Vũ thở một hơi, hắn là đệ tử đã theo vị từ đường lão thần bí này học nghệ đã hơn mười năm, trong khoản thời gian này, hắn tu hành càng sâu bao nhiêu, đối với lão nhân này càng bội phục kính mộ bấy nhiêu, đương nhiên cảm thấy lão nhân này đả khai cho mình chẳng biết trời đất, căn nguyên cho rằng việc tu đạo hoàn toàn có thể do tu hành mà nên.
Nhưng thường ngày, Lâm Kinh Vũ trong khi ở bên lão nhân tu lập, lão nhân ngày càng yêu mến hắn, bình nhật nói chuyện dạy bảo hắn càng nhiều, tự nhiên sẽ luận đến chuyện về các nhân vật trong thiên hạ. Mỗi lần như thế, khẩu khí lão nhân đó thấy rõ cực kỳ cuồng vọng, phảng phất như phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, không có mấy người có thể lọt vào pháp nhãn của lão.

Ngay từ đầu Lâm Kinh Vũ mặc dù không dám phản bác, ở trong thâm tâm vẫn có ý bất phục, nhưng theo sự tu hành, càng ngày càng thấy lão nhân thực tại thâm bất khả trắc. Chỉ càng thấy lão nhân thực sự cuồng vọng, tự nhiên tin rằng, với đạo hạnh của lão, thiên hạ hiện nay có mấy ai có khả năng khiến cho lão liếc mắt đến.
Nhưng mà hắn đối với lão sư thúc béo phì Điền Bất Dịch ở ĐạI Trúc Phong, luôn cảm thấy rất không thuận mắt, bên trong chỉ sợ nguyên nhân toàn do khí sơ kiến hắn thấy Điền Bất Dịch trách mắng Trương Tiểu Phầm, lúc này không kiềm được mới nói :” Tiền bối, đệ tử thấy Điền Bất Dịch đó rõ ràng bình thường, lại có chút ít năng lực gì sao?”
Lão nhân ấy nhìn hắn, lắc đầu nói:“ Ngươi tý tuổi thì biết gì, Điền Bất Dịch nhìn bên ngoài chẳng lấy gì làm kinh người, nhưng trong việc tu đạo thì lại là một tài năng thiên phú, hơn nữa tính tình hắn lại kiên nghị cứng rắn, hơn xa thường nhân, điểm này đối với tu hành về sau đặc biệt quan trọng. Năm đó sau khi nhập môn chỉ bình bình, chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ một lần đuợc chỉ diểm khai thông, đạo pháp tu hành tăng ngày ngàn dặm, thành tựu thật sự cũng rất đáng mừng, vượt qua cả các sư thúc sư huynh.”
Lão lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:“Nhân vật như vậy, mười người thường cũng có đến tám chín, phế vật như Thương Chánh Lương làm sao có thể nhận ra được.”
Lâm Kinh Vũ mặc nhiên, nhìn lão nhân sắc diện ngạo mạn, giọng điệu cứ như ngày trước đã danh trấn thiên hạ, coi Thanh Vân Môn thủ toạ toàn là đồ bỏ, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, rõ ràng trở thành trò cười kinh thế hãi tục. Nhưng chẳng biết nghĩ gì, Lâm Kinh Vũ lúc này nghe vậy, cũng chỉ thấy có chút hoài nghi.
Lão nhân ấy chuyển đầu nhìn sang Lâm Kinh Vũ nói:“Ngươi mặc dù khả dĩ thi triển kiếm thức Trảm Quỷ Thần đó, nhưng chân pháp kiếm quyết này chí dương chí cương, uy lực tuy rất lớn, nên cũng khiến bản thân hao tổn nguyên khí rất nhiều. Ngươi có khả năng thiên phú, niên kỷ trẻ trung dĩ nhiên khả dĩ tu hành chân pháp này, nhưng vẫn phải tu luyện không ngừng, mới có thể vận dụng hoàn toàn như ý. Nếu không gặp tình cảnh nguy cấp, đừng nên vận dụng chân pháp kiếm quyết này.”
Lâm Kinh Vũ quỳ xuống trước mặt lão nhân, nghiêm giọng đáp: “Vâng, đệ tử đã rõ!”
Lão nhân ấy đỡ hắn đứng dậy, nhìn hắn kỹ một lúc, trên mặt lướt qua một tia ngạo sắc, nói:
“Đương kim thiên hạ, cả trong ngoài Thanh Vân Môn, chỉ nhắc đến vô thượng chân pháp của Thanh Vân Môn ta chính là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, kỳ thật năm đó Thanh Diệp Tổ Sư bản phái là tuyệt thế cao nhân, lão nhân gia chỉnh lý đạo pháp của tiền bối tổ sư truyền lại, tự mình lãnh ngộ sở học từ cổ thư vô danh, tổng cộng truyền lại 4 thức kiếm quyết chân pháp, chẳng rõ được thức kiếm nào là vô thượng chân pháp uy lực tuyệt luân !”
“Thật sao?” Lâm Kinh Vũ giật mình hỏi:“Thật có chuyện đó, sao sư phụ đệ tử người…người trước giờ chưa từng nhắc đến.”
Lão nhân ấy nhè nhẹ lắc đầu nói :“ Sư phụ ngươi không biết gì hết.”
Lâm Kinh Vũ giật mình, chuyện chẳng phải là nhỏ, năm đó địa vị của Thương Tùng đạo nhân trong Thanh Vân Môn, rõ ràng là dưới một người, trên vạn người, nhưng không ngờ lão nhân này lại nói ông ta từ trước chẳng hề biết, mà thực sự Thương Tùng đạo nhân đích xác cũng chẳng nhắc đến chuyện này với hắn.
Đối với lai lịch lão nhân này , trong tâm Lâm Kinh Vũ chẳng thể biết được, lại càng cảm thấy kỳ lạ.

Lão nhân đó nhãn quang chất chứa đầy những hoài niệm tang thương chuyển tia nhìn lên trên mặt hắn, liền hiểu được tâm tư của gã trẻ tuổi này, nhưng lão không nói ra. Thay vì thế đột nhiên lão nhíu mày, thấy rõ là đã phát giác được động tĩnh nào đó, đột ngột chuyển mục quang nhìn ra phía xa.
Lúc sau, lão thu hồi mục quang, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, rồi nhẹ nhàng nói:“Thời gian không còn sớm nữa, ngươi hãy quay về trước đi.”
Lâm Kinh Vũ trong lòng như có sự mất mát, nhưng đối với lão nhân này nhất mực tôn kính như thần minh, không dám không nghe lời, nên ngay ngắn quỳ xuống dập đầu 3 cái, rồi mới chuyển thân rời đi.

Trên khoảng đất trống giờ chỉ còn lại mỗi lão nhân ấy, trầm mặc một hồi lâu, thân người lại trở về dáng vẻ bé nhỏ, ủ rũ bước đi, cây chổi khua khoắng, bụi đất bay lên, trong khi quét bụi trên phiến đá, các phù chú thần bí ẩn dấu tựa như vô vật khi bị quét qua, bay tung trong bụi đất.

* * * * * *

Quét dọn sạch sẽ vùng đất trống, lấp đầy cái hố do Lâm Kinh Vũ đánh xuống bởi đất đá bị văng lên cho hơi bằng phẳng lại, lão nhân ấy hơi thở chừng như mệt nhọc, đứng đấy nghỉ ngơi một chút, rồi từ từ chuyển thân, quay trở vào bên trong đại điện Tổ Sư Từ Đường.

Trong đạI điện từ đường, vẫn như thường ngày uy nghiêm mà u ám, sâu bên trong điện đường cúng bái vô số linh vị tiền nhân, lấp lánh những ánh sáng nến đang im lặng cháy.
Nhưng lúc này, trong khung cảnh uy nghiêm ấy có một bóng người, đã đứng đấy từ lâu trước các linh vị tiền nhân, thân hình bất động.
Người đó trên thân mặc đạo bào xanh đen, tiên phong đạo cốt, chính là đương kim Thanh Vân Môn chưởng môn Đạo Huyền chân nhân.
Đạo Huyền chân nhân nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lão nhân ở đấy, cũng không nói gì, lại chuyển hướng quay đầu nhìn lại phía các linh vị tổ sư, tiến lên một bước, hướng đến các linh vị trên bàn thờ phía trước rút ba nén hương, sang bên đốt lửa, cung kính dập đầu lạy ba lạy, rồi cắm lên trên lư hương.
“Cách một ngày rồi ta không đến dâng hương…” Đạo Huyền chân nhân thanh âm bình hoà chậm rãi nói, tưởng như đang nói với người bạn già thân thiết,“ Không biết liệt vị tổ sư có khiển trách ta không.”
Đứng ở phía sau là vị lão nhân đó đang ngập ngừng bước tớI, để cây chổI sang một bên, cầm lấy một mảnh giẻ lau, nhẹ nhàng lau các tàn hương rơi trên bàn thờ, nhỏ giọng đáp:“Ngươi đã làm cho Thanh Vân Môn ta hữu danh hữu sắc, liệt vị tổ sư hoan hỉ còn không đủ, sao có thể trách cứ ngươi được!”
Đạo Huyền chân nhân nhè nhẹ cười, quay đầu ra phía sau, hốt nhiên nói:“Ngươi dường như cũng đã già đi một chút.”
Lão nhân đình thân dừng tay, rồi lát sau lại tiếp tục lau bàn thờ, không quay đầu lại , lạnh nhạt đáp:“Lòng người đã chết, tự nhiên tuổi già cũng đến nhanh.”
Đạo Huyền chân nhân im lặng nhìn vào lão nhân ấy, không đáp lờI, lão nhân ấy chậm chạp mà cẩn thận lau chùi bàn thờ như chỉ sợ làm cho xây sát. Cất mảnh giẻ lau đi, xoay người đối diện với Đạo Huyền chân nhân, nhìn ông ta một lát rồi nói:“Hồi nãy ngươi đã thấy tất cả ư?”
Đạo Huyền chân nhân mặc nhiên gật đầu, thở dài một hơi đáp:“Hài tử ấy tư chất quả thật rất cao, nhưng mà…” thanh âm tựa như lớn hơn một chút “ta thực không nghĩ rằng ngươi có thể truyền Trảm Quỷ Thần cho hắn sớm như vậy.”
Lão nhân ấy hừ một tiếng, nói:“Hài tử này tâm tính tư chất, tất cả đều tốt, nếu đã như vậy, sao lại không truyền, không nói nếu như ngươi giữ bí quyết trong người, chết đi đem cả vào quan tài sao?”
Đạo Huyền chân nhân mặt đột nhiên biến sắc, dường như động nộ, nhưng không biết làm sao, đối với vị lão nhân này, lão là lãnh tụ mà cả thiên hạ chính đạo tôn sùng không ngờ lại rất nhẫn nại, sau khi nghe lời mỉa mai ấy, biến cả sắc mặt, nhưng rồi liền kiềm chế.
“Thôi được, cũng có một chuyện, ta cần phải nói với ngươi.” Đạo Huyền chân nhân chầm chậm nói.
Lão nhân ấy ngẩng đầu lên, nói:“Có chăng ta chỉ là một lão già đang lúc cuối đời, còn có chuyện gì với ta?”
Đạo Huyền chân nhân nói:“Nội trong hôm nay, lát nữa, Phần Hương Cốc cốc chủ Vân Dịch Lam sẽ xuất lãnh môn hạ đệ tử đến Thanh Vân Môn bái sơn.”
Lão nhân ấy nhíu mày hỏi : “ Vân Dịch Lam ?”
Đạo Huyền chân nhan mỉm cười nói :“Ngươi cũng nhớ hắn ta?”
Lão nhân cười khinh bỉ một tiếng, quay đầu lại, thanh âm đột nhiên biến đổi đầy thâm ý, nói:“Tên đó ư ? chỉ là một con cáo già…”

* * * * * *

Nam Cương Sơn. Thất Lý Đồng

Một dãy núi liên tiếp trùng trùng điệp điệp, lấy từ Thất Lý Đồng sơn cốc làm trung tâm, rồi mở rộng ra tứ phía. Dọc theo các hướng, trên những ngọn núi đều có rừng cây mọc lên rậm rạp, quả là nơi núi rừng trong xanh, vậy mà giờ đây cảnh sắc bên ngoài đều hoàn toàn biến đổi.

Âm phong băng lãnh từ trên mây thổi xuống, giữa quần sơn gào thét thổi qua, hệt như quỷ khóc. Trên không trung mây đen âm u giăng đầy trời, nặng nề áp xuống, cảnh tượng có chút gì giống như ngày Lê tộc xâm nhập vào Thất Lý Đồng, nhưng uy thế ngày ấy so với bây giờ khó thể bì được.

Bình thường có rất nhiều loài cầm thú trong rừng, lúc này đã hoàn toàn thay đổi tựa như chốn địa ngụa nhân gian, khắp nơi toàn là các loại yêu ma quái thú, thi thể của các loài điểu thú bị giết chết nằm la liệt, một trời gió tanh mưa máu.
Nương theo tiếng gào không dứt, một đạo thanh ảnh từ phía xa phi lại, nhấp nhô vài cái đã đến phía trước, chính thị Thanh Long.
Chỉ thấy trên khuôn mặt nghiêm tuấn, y phục trên thân nhuộm đầy huyết tích. Cơn gió trong lành nhẹ lướt qua, hắn dừng lại trên một cành cây ngang, đảo nhanh nhìn quanh tứ phía, rồi lập tức quay nhìn về phía sau.

Giữa nơi rừng cây mọc đầy, đột nhiên phát ra một âm thanh đinh tai nhức óc, chấn động cả một vùng, ở đó Bạch Cốt Yêu Xà cực lớn đột nhiên đằng không phóng đến, đôi mắt to như ngọn đèn đảo qua chiếu về phía thân ảnh Thanh Long ở đằng trước, tiếp tục rống lên một tiếng, băng mình lướt tới. Ngay phía sau lưng, khí đen cuồn cuộn, tiếng gầm rống ầm ầm liên tục như triều dâng, lại thấy vô số yêu thú dần dần tụ tập, theo hướng tiếng rống tiến lại.

Trước đây đã lâu, Miêu nhân lập cơ sở tại nơi Thất Lý Đồng này, giờ đây đột nhiên bị vô số yêu thú hàng đoàn bao vây, đầu đàn chính là yêu vật Bạch Cốt Yêu Xà cực kỳ đáng sợ này. Con Bạch Cốt Yêu Xà này thân hình cực lớn, nếu đuôi bạch cốt vung lên, người đứng gần đó đều bị quét bay, hơn thế nó còn có khả năng phun độc khí, nhập vào người là chết ngay lập tức, so với những con yêu thú tầm thường, thì sức mạnh vô cùng và cục kỳ tàn nhẫn.

Miêu nhân mặc dù dũng mãnh hung hãn, nhưng nào phải là đối thủ của lũ yêu thú, nhìn khắp Thất Lý Đồng sơn cốc đã trở thành địa ngục trần gian, một trường sát kiếp. Thanh Long mắt nhìn tình thế bất diệu, nhường tộc trưởng Miêu tộc dẫn tàn dư trong tộc sau cuộc đồ sát triệu nhập tế đàn, nhờ vào vu sư trong tế đàn thông hiểu ít nhiều Nam Cương vu pháp, có thể kháng cự lại một trận, rồi hắn sẽ tiến đến, xuất kỳ bất ý thâu tập Bạch Cốt Yêu Xà, đồng thời dựa vào thân pháp nhanh lẹ để hạ trọng thủ, sát thương yêu thú. Quả nhiên khiến đại bộ phận yêu thú dồn sự chú ý đến hắn.

Chỉ thấy các con yêu thú khác, đối với Bạch Cốt Yêu Xà đó chẳng thể so sánh được, với đạo hạnh của Thanh Long, dù thân hoài pháp bảo “Càn Khôn Thanh Quang Giới”, không ngờ cũng vô phương thủ thắng. Lại thấy yêu thú tập trung xung quanh càng ngày càng nhiều, Thanh Long bị áp lực càng lúc càng lớn, trong lòng chấn động kinh sợ có thừa, đã có ý muốn tránh xa đám quái vật, nhắm theo khoảng trống tháo chạy lên trên núi. Quả nhiên dẫn hướng cho rất nhiều yêu thú kể cả Bạch Cốt Yêu Xà quay lại đuổi theo.

Chỉ là trong khi tháo chạy khỏi lũ yêu thú, hắn không muốn bay lên cao, mà chỉ là là dưới mặt đất xem xét, nhưng hắn không thể ngờ, tựa hồ dã thú phi cầm khắp cả một vùng núi đều phát sinh biến hóa quái dị, không phải đã bị giết sạch, mà chỉ thấy đã hoàn toàn biến đổi tấn công hắn cực kỳ mạnh mẽ như lũ yêu thú, chạy đến nơi nào cũng bị tấn công, thật là khó mà đối phó.

Ngay lúc ấy, Thanh Long lại bay lên lần nữa, tránh khoải một kích đầy nộ khí hung dữ của cái đuôi cực lớn của Bach Cốt Yêu Xà, bước thêm ba bốn bước nhìn lại bất giác kinh hãi thấy cây cổ thụ không biết bao nhiêu tuổi bị yêu thú quét bay sang bên như mục hư rữa nát, tiếng đổ gãy vang lên ầm ầm. Giữa lúc ấy bao nhiêu tiểu yêu thú ở khắp bốn phía đồng thời gào lên những tiếng rền rĩ.
Bạch Cốt Yêu Xà nhìn thấy Thanh Long bay lên, ngửa đầu vươn lên cao giận dữ gầm lên một tiếng, bất ngờ ba đôi cánh vung động, thân hình cực lớn của nó bất ngờ bay lên, lăng không hướng Thanh Long phóng tới.
Thanh Long đảo mắt nhìn trong lòng giật mình, mặc dù ngay từ lúc đầu đã thấy ba đôi cánh của con yêu thú này, nhưng bây giờ tận mắt trông thấy thân ảnh to lớn của nó thật sự bay lên, uy thế ấy thật kinh người, nhất thời lại thấy vóc dáng to lớn ấy vừa cất mình lên không một chút lại hạ xuống đất.
Thanh Long cuối cùng cũng không như phàm nhân tầm thường, hắn danh phận liệt vào một trong Quỷ Vương Tông tứ đại thánh sứ, tự nhiên có điểm hơn người, chỉ thấy thân hình hắn lắc động, quyết đoán len theo khe hở do thân hình Bạch Cốt Yêu Xà vừa dịch chuyển tạo ra mà xuyên qua, nhắm hướng ngược với Thất Lý Đồng sơn cốc chạy tới.
Bạch Cốt Yêu Xà gầm rống liên miên, vung cánh đuổi theo.
Thanh Long khi đã bay lên, đạo pháp của hắn cuối cùng cũng tỏ ra rất thâm hậu, dần dần bỏ xa đám yêu thú và con Bạch Cốt Yêu Xà.Khi nhìn thấy cự ly đã cách khá xa, trong lòng bắt đầu tính cách thoát khỏi đám yêu thú đó, rồi quay trở lại Thất Lý Đồng xem xét tộc người Miêu nhân ấy tình hình thế nào?

Trong lúc này, hắn đột nhiên liếc mắt đảo nhìn, phía dưới thân cây ánh lên một đạo tử mang, máu nhỏ từng giọt, tiếng yêu thú gầm rống liên tục, lập tức yêu thú từ bốn phương tám hướng nhằm bên dưới thân ngườI hắn mà tiến tới.
Từ trên không nhìn xuống, vô số yêu thú hung tợn nhe nanh múa vuốt phóng lại, như ác hải ba đào vô tận, hung dữ rúng động , thật là kinh tâm động phách.
Nhưng ở giữa, văng vẳng tiếng nữ tử đang giận dữ la hét.
Thanh Long trong lòng kinh động, trong đầu lướt qua hàng loạt ý nghĩ, cuối cùng thân ảnh hạ xuống, tiến đến tra xét một lượt.
Vừa tiến vào rừng, đã thấy được mùi máu tanh hôi xú khí đến buồn nôn, khắp nơi xác yêu thú, bị phanh thây trên mặt đất, máu huyết chảy khắp nơi, không xa quả nhiên có 1 nữ tử hình dáng rõ ràng là người đang tử đấu với vô số yêu thú, trong tay là một đạo pháp bảo tử mang lấp lánh, phong mang luân chuyển, nhìn rõ bất phàm.
Thanh Long trợn mắt, thất thanh nói :“Lưới tử mang …… Ngươi là Kim Bình Nhi ?”
Nữ tử đó cũng giật mình, quay đầu nhìn lại, thân tử kích động, trên tay không một chút đình đốn, tử mang loé sáng mở rộng, lập tức chém chết 3 con yêu thú.
“Ngươi là ai ?”, Kim Bình Nhi nhảy đến bên cạnh Thanh long, lạnh lùng hỏi.
Thanh Long trong lòng cảm thấy kỳ quái, thấy Kim Bình Nhi lúc này sử dụng tu hành đạo pháp, chẳng cần đằng không bay lên, chỉ đảo người trên không 1 cái, tuy những yêu thú đó chỉ có một số có khả năng bay lên, nhưng cũng chẳng phải là chỉ đơn giản như thế.
Trong lòng mặc dù đang ngẫm nghĩ, nhưng Thanh Long sẵn đã chuẩn bị cách hồi đáp, nhưng hắn chẳng có cơ hội mở miệng mở miệng, hắn cùng Kim Bình Nhi hai người đồng thời rúng động , chợt có cảm tính, cùng quay đầu nhìn ra phía trước.

Trong vòng cuồng phong vây hãm của vô số yêu thú, đột nhiên như thuỷ triều toàn bộ rút xuống bất ngờ. Ngay phía trước mặt hai người, nơi rừng sâu, một cỗ sát khí lạnh băng nhưng mạnh mẽ tiến đến, sát khí lạnh lẽo vô hình này, thực sự làm cho hai nhân vật đạo hạnh cực cao này không thể ngờ, không trụ được trước luồng sát khí lạnh lẽo.
Thanh Long trong lòng sợ hãi , ở xứ Nam Cương này , không ngờ cũng có quái sự đáng sợ này.
Tại nơi đáng sợ đó, trong chốc láy, phía sau khối gỗ lớn đằng trước, bỗng thấy có thân ảnh chớp động, rồi đột ngột xuất hiện chầm chậm một người.
NgườI đó mặc y sanh tơ lụa màu sáng đầy màu sắc, làn tóc đen xõa trên vai, hai cánh tay trắng muốt, dung mạo cực kỳ anh tuấn, không ngờ nhìn kỹ là một thiếu niên nhỏ tuổi xinh đẹp yêu mị.
Thanh Long trơ mắt nhìn chết lặng, nhưng gần như cùng lúc, hắn đột nhiên cảm giác, thân người Kim Bình Nhi bên cạnh, bất tri bất giác, sau khi thiếu niên dó xuất hiên, đột nhiên run rẩy yếu ớt...


HOMECHAT
1 | 1 | 112
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com