Chương 83: Cựu Nghiệt
Đám đông lộn xộn hợp lại thành một đoàn, mang theo Đạo Huyền Chân Nhân tiến đến Ngọc Thanh Điện. Nhưng lúc đó, ở bên trong Ngọc Thanh Điện, cũng bị tàn phá tan hoang, kiến trúc hùng vĩ của điện đã bị sụt lở hư hỏng quá nửa, những viên đá, những mảnh gỗ vụn la liệt khắp nơi.
Bọn Điền Bất Dịch đệ tử nhanh chóng chỉnh đốn lại tạo ra một khoảng đất trống, từ bên cạnh kéo lấy một cái ghế, mời Đạo Huyền Chân Nhân cùng các vị trưởng lão ngồi xuống, trên người có linh đơn gì kịp lấy ra trong một lúc đều nhường cho Đạo Huyền nuốt hết.
Bọn Điền Bất Dịch nhìn sắc mặt Đạo Huyền Chân Nhân trắng bệch như không còn giọt máu, đặc biệt là vết thương ở bụng máu lan ra gấp mấy lần đã bị đông lại từ lúc nào, dường như nhuốm đen cả vạt áo, bất giác đều có vẻ ưu tư.
Đạo Huyền Chân Nhân rõ ràng là bị thương rất nặng, rất mệt mỏi, sau khi tỉnh dậy, ngay cả nói cũng không thể mở miệng được. Điền Bất Dịch liền đem Đại Hoàng Đan mà mình khổ công luyện thành đưa cho Đạo Huyền Chân Nhân phục ngay vào 3 viên. Qua một lúc thuốc có tác dụng, vết thương của Đạo Huyền Chân Nhân mới có vẻ khá lên.
Lúc đó các Trưởng lão đệ tử xung quanh đều xúm lại, bọn Lâm Kinh vũ, Trương Tiểu Phàm cùng Lục Tuyết Kì cũng đã đến nơi, vừa nhìn thấy Chưởng môn Chân Nhân bị thương nặng như vậy, bất giác thất sắc. Một lúc sau bọn người Tống Đại Nhân, Tề Hạo cũng kịp về đến nơi.
Đạo Huyền Chân Nhân tinh thần đã có chút hồi phục, khẽ mở mắt, thấy bọn Điền Bất Dịch xung quanh nét mặt đầy lo âu đang nhìn mình, bèn gượng cười nói: “Ta vẫn còn trụ được, không hề gì đâu.”
Bọn người Điền Bất Dịch giờ mới thở phào nhẹ nhõm, một người trong bọn họ chợt nghĩ đến thanh cổ kiếm Tru Tiên trong truyền thuyết, lại nhìn thấy Đạo Huyền Chân Nhân hai tay trống không, lại không thấy bóng dáng Tru tiên đâu cả. Ngoài Ngọc Thanh Điện, linh thú thuỷ kì đang lân nằm xuống chỗ đó, cũng chưa quay lại đầm Bích Thuỷ, nhưng ở gần quanh nó, cũng chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Tru tiên cổ kiếm đâu.
Đạo Huyền Chân Nhân từ từ nhìn bốn phía, sắc mặt biến đối một chút, chỉ thấy bọn Thanh Vân môn đệ tử đứng xung quanh dường như đã mất hơn nửa, ngạc nhiên nói: “vừa nãy sau khi ta đi, ở đây, ở đây đã xảy ra thương vong như thế nào?”
Điền Bất Dịch đứng gần ông ta nhất do dự một chút, đáp khẽ:
- Trưởng môn sư huynh, huynh vẫn nên dưỡng thương trước đã…
Đạo Huyền Chân Nhân quát: “mau nói!”
Điền Bất Dịch băn khoăn một lúc, quay người lại nhìn mọi người, dường như muốn một lần nữa xác nhận lại, sau đó hạ giọng nói lại cho Đạo Huyền về thương vong.
Trận chiến này, Thanh vân môn quả thật thương vong thảm trọng, dưới sự tấn công của ma giáo, hai mươi lăm vị trưởng lão chiến đấu chết mất mười bốn người, bốn, năm người trọng thương, bảy người ngồi đó, trừ trưởng môn đạo Huyền Chân Nhân ra, Long Thủ Phong Thương Tùng đạo nhân phản bội, Thủ tọa Triêu Dương Phong Thương Chánh Lương, Thủ tọa Lạc Hà Phong Thiên Vân Đạo Nhân không may chết đi, còn lại Điền Bất Dịch và đứng đầu Phong Hồi Phong Tăng Thúc Thường, cũng đã mất hết tinh thần, thương tích đầy mình, chỉ có Thuỷ Nguyệt đại sư của Tiểu Trúc Phong vì hộ tống bọn Hoằng đại sư của Thiên âm tự lại không gặp trở ngại gì lớn.
Đạo Huyền Chân Nhân thân hình rung động, có vẻ như không thể tiếp tục trụ vững. Thanh Vân Môn vốn tự hào về thực lực của mình, trong trận đấu này, dường như đã tổn hại rất nhiều.
Trên mặt Điền Bất Dịch có nét bi phẫn, hạ giọng nói:
- Trưởng môn sư huynh, mối huyết hải thâm cừu lần này, chúng ta nhất định sẽ báo thù, chỉ là trước mắt thân thể của huynh đang rất nguy cấp, nhất thiết là không nên quá thương tâm lúc này.
Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, khép mắt giẫm chân nói: “Đạo Huyền ta xin tạ lỗi với Thanh Vân Môn liệt tổ liệt tông”
Thanh điệu thê lương, nỗi đau đớn trong lòng nói không hết được, mọi người nghe thấy, nhất thời đều trầm mặc không nói lên lời.
Lúc đó, trên bãi hoang tàn bên cạnh, một khối gỗ đột nhiên phát ra một tiếng, rơi xuống, từ trong đống đổ nát thò ra một cái đầu. Mọi người một phen cả kinh, định thần nhìn lại, bất giác đều cảm thấy lo sợ, người mà bao lâu nay vẫn bị bệnh thần kinh, Vương Nhị Thúc, cũng không biết từ lúc nào đã đi vào Ngọc Thanh điện. Nhưng trong trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi, không biết ông ta trốn ở chỗ nào, lần này xuất hiện, thân hình đầy những vết bụi bẩn, nhưng nhìn thần sắc thì dường như không có vẻ gì là sợ hãi, ngờ nghệch cười cười.
Lúc đó Trương Tiểu Phàm đứng một bên cùng với Lâm Kinh Vũ đồng thời cũng tiến lên, rốt cục mối quan hệ không thể nói là nông cạn giữa bọn hắn và Vương Nhị Thúc cũng đã khiến bọn hắn tiến đến gần, Lâm Kinh Vũ thay hắn kiểm tra một lượt, quả nhiên trên thân ngoài vài vết xây xước bên ngoài, thì nhìn chung là toàn những vết thương xoàng. Đây là quả là sự ngạc nhiên quá mức với rất nhiều người ở Thanh Vân Môn đạo hạnh còn cao hơn lão trăm ngàn lần.
Hai người thở phào, trao đổi nhau ánh mắt nhẹ nhõm. Trương Tiểu phàm lúc đó tâm tình cũng có chút bình phục trở lại, dường như lệ khí hung mãnh ở trong thân thể, đã từ từ rời bỏ cùng với sự biến mất của Thương Tùng đạo nhân, đặc biệt là lúc vừa nãy ở sau núi việc hắn cùng với bọn ma giáo áo đen chém giết lẫn nhau, cũng dần dần trấn tĩnh lại.
Một ý nghĩ thoáng qua, hắn dường như nhớ đến điều gì đó, ánh mắt bất giác nhìn về một phía khác, chỉ thấy người vừa nhìn hắn với ánh mắt dữ tợn kì lạ, Lục Tuyết Kì, lúc đó mặt trầm mặc như nước, không nói một lời đứng đó, cũng không biết trong lòng đang nghĩ đến điều gì?”
Chúng nhân Ma giáo liều chết mở một con đường máu, lao qua Tru tiên kiếm trận của Đạo Huyền Chân Nhân, trốn thoát khỏi Thông Thiên Phong.
Dưới chân Thanh Vân Sơn, Quỷ Vương là người trấn định lại đầu tiên, lão lên tiếng hét giáo chúng đang kinh hồn bạt vía dừng lại, rồi điểm lại nhân thủ của tứ đại hệ phái. Sau đó, Quỷ Vưong, Độc Thần, Ngọc Dương Tử cùng bọn Tam Diệu Tiên Tử đi cùng với nhau, chỉ nhìn nhau mà không nói một lời.
Thanh Vân Môn tổn thương vô cùng nặng nề, nhưng Ma giáo cũng chẳng dễ chịu gì.
Từ một trăm năm trước, sau khi ma giáo đại bại, những năm gần đây người trong ma giáo không ai là không cố sức khôi phục lại, cho đến ngày nay, thực lực của ma giáo và tứ đại tông phái, thật đã vượt qua bất kì môn phái nào trong ba đại môn phái chính đạo. Không ngờ ngày hôm nay vừa lâm trận, còn không nói đến lúc sau không chống lại nổi tru tiên Kiếm trận của Đạo Huyền Chân Nhân, mà trước tiên đấu với trưởng lão của Thanh Vân Môn đã chết hàng chục người, về sau lại có mười mấy cao thủ chết trong Tru Tiên kiếm trận, tứ đại môn phái đệ tử thương vong rất nhiều, tổn thất cực lớn.
Lúc đó Thương Tùng đạo nhân vì thân phận của mình, cũng đã đến và đứng cùng Quỷ Vương.
Ngọc Dương Tử tính tình kiêu ngạo, lại giận vì môn hạ thương vong nhiều, lạnh lùng nhìn Quỷ Vương, rồi quay đầu bỏ đi, không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Thương Tùng Đạo Nhân khẽ biến sắc mặt, trái lại Quỷ Vương lòng dạ thâm sâu, tu dưỡng cũng cao, không ngờ lại còn mỉm cười nói:
- Thương tùng đạo huynh, Thanh Vân Môn thực lực thâm sâu khó lường, Tru tiên kiếm trận, quả thật còn vượt quá cả khả năng liệu định của quỷ thần!”
Thương Tùng Đạo nhân lắc đầu nói:
- Quỷ Vương tông chủ, chỉ sợ người vẫn còn chưa biết, Tru tiên kiếm trận vừa rồi, chỉ e mới chỉ phát ra một nửa uy lực mà thôi.
- Cái gì? Tam Diệu tiên tử đứng bên cạnh thất thanh la lên, Thương Tùng đạo nhân nhìn bà, bỗng nhiên tâm thần chợt hoang mang, chỉ thấy người con gái xinh đẹp yếu nhược như sương đọng, vừa nãy đại chiến, chỉ thấy nàng hạ thủ thập phần hung tàn, mặt không chút biểu hiện tình cảm, nhưng lúc này nhìn lại đột nhiên phát hiện, dưới lớp bề ngòai lạnh lùng đó, càng có nét mềm mại xinh đẹp mê hoặc lòng người, nhất thời ngẩn người ra mà ngắm.
”Hụ hụ”
Độc Thần bốc nhiên ho lên hai tiếng, Thương Tùng Đạo Nhân tu luyên nhiều năm như vậy, đột nhiên bừng tỉnh, ngộ ra Tam Diệu Tử thân là tông chủ phái Hợp Hoan, quả nhiên có mị yêu thuật vô tung vô ảnh, thật là một nữ nhân không tầm thường.
Lúc đó hắn không dám nhìn Tam Diệu Tiên Tử thêm nữa, chỉ nói:
- Ta tuy trước đây chưa từng nhìn qua Tru Tiên Kiếm Trận, nhưng thư tịch ở Thanh Vân Môn đã từng ghi lại, năm đó Thanh Diệp tổ sư lúc mạnh nhất, đấu với ma giáo…, à, cùng với thánh giáo đối đầu, thi triển Tru Tiên Kiếm Trận, trừ Cự Đại Thất Thải Chủ kiếm Hoành Tuyên Thương ra, kỳ dư Lục Sắc Khí Kiếm, đều dựa theo phương vị của lục toà sơn phong mà sắp xếp, phạm vi rộng khắp bao trùm cả dãy Thanh Vân Sơn, bảy mạch sơn phong, mà uy lực đáng sợ của kiếm vũ khi ấy, sợ rằng không phải ở mức chúng ta có thể miễn cưỡng cầm cự được như bây giờ đâu.
Quỷ vương trầm mặc một hồi, thở dài nói:
- Thanh Diệp tổ sư của môn phái ngươi, quả thật là phi thường.
Độc Thần chau mày đáp:
- Đúng như thế, Tru tiên Kiếm Trận uy lực vô cùng lớn, thánh giáo của chúng ta chỉ sợ cũng khó mà tìm cách phá giải?
Quỷ vương lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười, đáp: “Tôi xem chừng chưa chắc”
Bọn Độc Thần cùng nhìn lại, nói: “Sao, Quỷ Vương lão đệ, đệ có cách nghĩ thế nào?”
Quỷ Vương lạnh lùng đáp:
- Căn cứ vào trận chiến hôm nay, tuy Đạo Huyền Chân Nhân thôi động tru tiên kiếm trận, nhưng rõ ràng là miễn cưỡng, uy lực của Tru Tiên kiếm trận đã bị hạn chế đi rất nhiều,. Hai là Tru tiên kiếm trận tuy uy lực lớn như thế, nhưng rất tổn hại đến tinh lực, ta liệu định rằng vết thương cũ của Đạo Huyền Chân Nhân thế nào cung tái phát, tuy không chết cũng phải mất đi một nửa sinh mệnh.
- “Không sai” Lời này lại không phải là do bọn Độc Thân nói ra, mà là Ngọc Dương Tử đã về đến nơi, nghe mấy lời đối thoại đó không kìm được đã thốt lên.
Tuy nhiên Đọc Thần nhìn Quỷ vương, trên mặt bỗng nở một nụ cười, nói; “Quỷ Vương lão đệ, không lẽ đệ nghĩ…”
Quỷ Vương ngắt lời đáp:
- Không sai, ta đang muốn quay lại Thanh vân, lúc này, nhất định đây là thời khắc yếu nhất của Thanh Vân Môn từ thời Thanh Diệp cho đến nay. Môn phái của ta nếu như không tận dùng dịp này trừ đi cái họa lớn nhất, thì còn lúc nào nữa? Hơn nữa, Thanh vân Môn chắc chẳng thể ngờ chúng ta vừa thoát khỏi tử địa lại dám quay lại lần nữa, xuất kì bất ý, tất nhiên sẽ thu được tòan thắng.
Chúng nhân ma giáo xung quanh nhất thời biến sắc, bọn Độc Thần cũng đã chứng kiến qua vô số thăng trầm trên thế gian, cũng bị rung động bởi những lời nói của Quỷ Vương.
Quỷ Vương nhìn khắp bốn phía, xúc động nói:
- Ngày hôm nay đúng là thời khắc tốt nhất của Thánh Giáo chúng ta, chư vị trước Thánh Mẫu Minh vương cùng ta lập lời thề, ngày hôm nay hết sức chíên đấu?
Bọn người ma giáo lặng lẽ nhìn nhau, những người này tất nhiên không phải bọn người nhu nhược, nhưng chỉ mới lúc trước ở Thanh vân Sơn phải tìm cách thoát thân, bây giờ bỗng dưng trong nháy mắt phải quay lại, Quỷ vương là người dũng mãnh, mưu trí, lại có cách nghĩ căn bản vốn coi thường sống chết, quả thật người khác khó mà chấp nhận nổi điều này.
Một lúc lâu không có ai nói một lời nào.
Quỷ Vương sắc mặt dần dần trở lên khó coi, cuối cùng lắc đầu thở dài nói: “ Cơ hội tốt như thế này, vậy mà bọn ngươi…, ôi.”
Nói xong, lại thở dài, nhìn khắp lượt trông hết sức chán nản, từ từ tiến lại chỗ môn đồ Quỷ Vương Tông của mình.
Bọn Thanh Long U Cơ ra nghênh đón, Thanh Long dường như muốn nói điều gì đó, Quỷ vương cười khổ, hạ giọng nói: “Chỉ có cơ mưu thì không đủ, không đủ !!”
Nói xong, lại thở dài, nói: “Thôi bỏ đi, sau này môn phái chúng ta sẽ bàn lại sau, ngày hôm này kết thúc ở đây thôi, chúng ta quay về núi thôi.. À, Bích Dao đâu?”
Lời nói đó vừa xuất ra, Thanh Long và U Cơ thân hình đều chấn động, U Cơ mặt được che bởi tấm lụa màu đen, nhìn không rõ nét mặt, nhưng chỉ nghe giọng nói hiển nhiên là vô cùng lo sợ, kinh hãi đáp: “Lúc ở Ngọc Thanh Điện, Trong lúc môn phái chúng ta với Thanh Vân Môn chém giết, Bích Dao nói với hai người bọn tôi là đi trước tìm tông chủ, lẽ nào…”
Quỷ Vương nét mặt kinh hãi, vội kêu lên: “từ trên núi đến giờ ta không hề nhìn thấy Bích Dao.”
Thanh Long thất thanh: “Lẽ nào cô ấy vẫn còn trên Thanh Vân Sơn?”
Trên trán Quỷ vương lúc đó mồ hôi lấm tấm, quả quyết nói: “ Bích Nhi là cốt nhục của ta, ta quyết không thể không quan tâm, ta phải lên Vân Thanh Sơn thôi.”
Thanh Long vội nói: “Tông chủ, nhất định không được đi, cái này, cái này, quả thật là …”
Quỷ vương nhãn thần lóe lên, nhanh chóng trong đầu vụt qua trăm ngàn ý định, đột nhiên quay người lại phía Độc Thần và bọn người ma giáo nói lớn:
- Chư vị, ý của ta đã quyết, vì cơ nghiệp thánh giáo của chúng ta trăm năm nay, Quỷ vương Tông chủ ta có thể thịt nát xương tan. Lúc này cái chết của Thanh Vân Môn, thương của Thanh Vân Môn, lão tặc chưởng môn Đạo Huyền đang bị trọng thương thập tử nhất sinh, nhất định không thể nào lại thi triển được Tru Tiên kiếm trận. Quỷ Vương Tông ta phen này quay lại Thanh Vân Sơn, nếu như thành công, cũng là nhờ Thánh Mẫu Minh Vương che chở giúp đỡ, nhược bằng quả không địch lại chúng, dù phải đắc tội với Thánh Mẫu Minh Vương, thì coi như ta chết Tại Thanh Vân Sơn, dưới Hoàng Tuyền tham bái Thánh Mẫu Minh Vương, cũng không hổ thẹn với lòng mình.
Nói xong, Quỷ Vương nhìn mọi người một lượt, rồi bèn phi thân đi trước, quả nhiên hướng về phía Thanh Vân Sơn bay đi. Thanh Long và U Cơ nhìn lại, rồi cũng lập tức lao theo. Đệ tử Quỷ vương tông môn cũng không nhiều lời, lần lượt đi tới. Chỉ còn lại Độc Thần và bọn mà giáo đứng chết trân, đờ đẫn như còn gà gỗ đứng nguyên chỗ đó.
Một lúc lâu sau Bọn Độc Thần định thần lại được, nhưng không đợi lời của hắn, chỉ nghe thấy bọn ma giáo phía sau những tiếng huyên náo, những tiếng nói vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đa phần môn hạ ma giáo nét mặt cũng đã có phần kích phẫn.
lúc này Thông Thiên Phong trên Thanh Vân Sơn bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề, chúng nhân vây quanh Đạo Huyền Chân Nhân, nhỏ giọng an ủi điều gì đó.
Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm đứng ở bên cạnh, thay Vương Nhị Thúc chỉnh đốn lại y phục, giúp ông phủi sạch bụi trên quần áo, Vương Nhị Thúc dường như cũng có ấn tượng với hai người bọn họ, đứng đó bất động, để mặc bọn họ, mắt chỉ nhìn ra chỗ Thủy kì Lân ở bên ngoài, ha ha cười ngốc nghếch.
Trương Tiểu Phàm thấy bộ dạng ông như vậy, trong lòng cảm thấy chua xót, không cầm lòng được nghĩ lại chuyện cũ năm xưa, lại thở dài. Lâm Kinh Vũ nghe thấy, xúc động tâm tư, cảm nhận được tình cảm của hắn, quay lại vỗ vỗ vai của Trương Tiểu Phàm.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu được suy nghĩ trong lòng của nhau, nhất thời không nói lên lời.
Lúc đó, đám người Phổ Hoằng Đại Sư vừa được Thủy Nguyệt đại sư đem người theo hộ tống đến nơi an toàn, cũng đã được Thủy Nguyệt đại sư hộ tống trở về. Nhìn thấy sắc mặt của Phổ Hoằng Đại sư, dĩ nhiên so với sắc mặt trắng nhợt khi nãy thì đã tốt lên nhiều rồi, nghĩ đi nghĩ lại, Lý Nhân Trùy của Chu ẩn tuy lợi hại, nhưng so với Đại Phạm Bát Nhã của Phổ Hoằng đại sư vẫn còn kém hơn rất nhiều. Vào khoảng thời gian đó, Phổ Hoằng Đại Sư đã dần dần bức được những đạo kình sắc nhọn cổ quái của Ly Nhân Chuỳ ra ngoài cơ thể đến quá nửa.
Nhưng cũng vì như thế, Phổ Hoằng đại sư xem ra đã yếu đi rất nhiều, bên cạnh có người nhanh nhẹn lấy ra môt chiếc ghế, Phổ Hoằng đại sư dưới sự giúp đỡ của Pháp Tường và Phổ Không ngồi xuống bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân.
Phổ Hoằng đại sư thở ra vài tiếng, nhìn ra xung quanh, thấy máu chảy thành sông, khắp điện đường chỗ nào cũng là người chết và người bị thương, thở dài, hợp thập tụng đạo: “ A di đà phật!”
Đạo Huyền Chân Nhân hướng về phía Phổ Hoằng Đại sư nhẹ lắc đầu, cười khổ nói: Đại sư thương thế như thế nào?”
Phổ Hoằng Đại sư lắc đầu nói: “Lão nạp vẫn chưa chết được đâu, chưởng môn chân nhân mới càng phải bảo trọng đấy!”
Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn ra xa, chợt nhìn đến chỗ Trương Tiểu Phàm đang đứng, dường như nghĩ ra điều gì đó, quay lại nói với Điền Bất Dịch: “Điền sư đệ, đệ hãy gọi đồ đệ Trương Tiểu Phàm lại đây một lát!”
Điền Bất Dịch mặt biến sắc, nhưng không dám không tuân theo, đành quay lại nói: “ Lão thất, ngươi mau quay lại đây, chưởng môn chân nhân có lời muốn nói với ngươi.”
Nhất thời chúng nhân đều ngạc nhiên, đặc biệt là môn hạ đệ tử Đại Trúc Phong, Trương Tiểu Phàm trong lòng càng chấn động, nhưng lệnh mệnh của chưởng môn khó trái, đành mạnh bạo tiến lên.
Sau một lúc, chúng nhân tách ra một khoảng trống, Trương Tiểu Phàm đứng trơ trọi trước mặt Đạo Huyền Chân Nhân, hạ giọng nói: “Chưởng môn!”
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn hắn một lúc, hạ giọng nói: “Ngươi đến giờ phút này, vẫn quyết không nói ra bí mật của ngươi chăng?”
Trương Tiểu Phàm thân hình rung động, chỉ cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh trong chốc lát bỗng tập trung cả lên người mình, trong đó có những ánh mắt quan tâm thân thiện, có cả những ánh mắt khinh thường, nhưng phần lớn vẫn là những ánh mắt nghi hoặc.
Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, từ từ nói: “Trương Tiểu Phàm, người sau khi gia nhập Thanh Vân Môn, bọn ta có chỗ nào bạc đãi ngươi?”
Trương Tiểu Phàm lập tức lắc đầu, nói: “Chưởng môn Chân Nhân, không có, không có chuyện đó. Sư phụ sư nương đối xử với đệ tử rất tốt…” Hắn vừa nói đến đây, Điền Bất Dịch thân hình bỗng chấn động, thần sắc vô cùng phức tạp.
“Nhưng.” Trương Tiểu phàm thần sắc đau khổ tột cùng, hai dòng suy nghĩ trong đầu không ngừng tranh chiến, nói; “ nhưng, đệ tử có nỗi khổ riêng, đệ tử, đệ tử không thể…”
“Nói!”
Đột nhiên, một tiếng nói vang lên, tiếng nói vang động như sấm, khiến chúng nhân một phen giật mình, Trương Tiểu Phàm cũng giật mình chợt lùi lại một bước, nhìn về phía người đó, chợt vô cùng kinh ngạc.
Người phát ra tiếng nói đó, lại không phải là người của Thanh Vân, mà là một trong tứ đại thần tăng của Thiên Âm tự - Phổ Không. Phổ Không trong tứ đại thần tăng của Thiên âm tự, địa vị thấp nhất, tính cách cũng kích liệt nhất, lúc còn trẻ hàng yêu phục ma, dựa vào Phật Môn Kì bảo “ Phù đồ kim bát” trong tay, không biết đã giết bao nhiêu yêu nghiệt. Sau này, tuổi dần lớn lên, lĩng ngộ được phật ý, lúc đó mới dần dần ẩn cư ở trong Thiên Âm tự.
Trong trận huyết chiến ngày hôm nay ở Thanh Vân sơn, Phổ Không đại khai sát giới, dựa vào đạo hạnh thần quỷ khó lường của bản thân, huyết chiến ma giáo, lúc đó tăng bào trên dưới, chỗ nào cũng là vết máu, xem ra chẳng còn chỗ nào giống cao tăng Phật môn, mà chỉ giống như ác quỷ địa ngục vậy, cũng khó trách Trương Tiểu Phàm và mọi người một phen giật mình.
Lần này chúng nhân Thiên âm Tự đến Thanh Vân Sơn thực ra vẫn còn nghi ngờ mục đích của buổi Hưng Sư vấn tội. Thiên âm Tự từ trước đế nay chưa bao giờ truyền Chân pháp Đại phạm Bát Nhã cho người ngoài. Vậy mà lại bị một tên đệ tử tiểu tốt của Thanh Vân Môn học được, làm sao có thể chấp nhận? Lúc này Phổ Không đang nhìn Trương Tiểu Phàm lúng ta lúng túng, trong lòng phẫn nộ, lại thêm hôm nay đại khai sát giới, phiền não trong lòng thật nói không hết, không nhịn được mới dùng đến phật môn sư tử hống như vậy.
Trương Tiểu Phàm bị âm thanh đó làm hắn ngẩn người ra một lúc, vẫn chưa hồi ý lại. Phía sau, đứng cùng Lâm Kinh Vũ, Vương Nhị Thúc nãy giờ vẫn ngốc nghếch cười cười nhìn Thuỷ Kì Lân, cũng bị kinh động quay đầu lại nhìn.
Một hoà thượng hung ác, thân mình đầy máu, phẫn nộ nhìn chòng chọc vào Trương Tiểu Phàm, trông như một ác qu ỷ ăn thịt người.
…
Một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm Ngọc Thanh Điện.
“A…”
Đột nhiên, một tiếng hét thê lương trong Ngọc Thanh Điện đổ nát vang lên.
Vương Nhị Thúc mặt trắng bệch không còn giọt máu, cả thân hình phấn chấn hẳn lên, run run chỉ Phổ Không kêu: “Quỷ! Quỷ! Quỷ! Quỷ!!!”
Những âm thanh này thật hãi hùng, tuy là giữa lúc thanh thiên bạch nhật, nhưng tất cả mọi người trên đại điện cùng lúc cảm thấy ớn lạnh.
Thậm chí ngay cả Phổ Không vừa mới còn tức giận, cũng bị Vương Nhị Thúc làm cho giật mình, chân tay bấn loạn, trong lòng có chút vội vàng cấp bách không hiểu nổi, vội vàng biện giải: “Ngươi, người nói gì, ta có chỗ nào giống quỷ?”
Nhưng Vương Nhị Thúc như bị trúng tà, toàn thân kinh động. Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh hết lời an ủi, nhưng có vẻ như chẳng có chút tác dụng nào, chỉ thấy cả người Vương Nhị Thúc co rụt lại, có vẻ như không dám nhìn thêm Phổ Không nữa, hai mắt nhắm tịt, tỏ vẻ sợ hãi vô cùng, miệng không ngớt kêu lên: “Quỷ, Quỷ, chính hắn đã giết nguời, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi, tôi, tôi!!! A!!!!!!!!!!!!!! “
Một cơn gió bụi lặng lẽ thổi tung nơi này, Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ thân hình cứng đờ, đặc biệt là Trương Tiểu Phàm, từ trong đáy mắt của hắn, dường như có tia sáng đỏ ẩn giấu chực phát ra.
Phổ Không bị chúng nhân chú ý, khí cấp bại hoại, phẫn nộ nói: “Ta vốn không quen người này, các người nhìn gì mà nhìn?”
Lâm Kinh Vũ từ từ gỡ những ngón tay nắm chặt của Vương Nhị Thúc, tiến đến bên cạnh Trương Tiểu Phàm, không cần nhìn cũng biết, Trương Tiểu Phàm bây giờ giống như hắn, hết sức khống chế bản thân, nhưng tiếng thở nặng nhọc của bọn họ, cũng đã biểu lộ ra sự kích động trong lòng bọn họ.
“ Tại – sao – Vương Nhị Thúc- lại – nói – là – ngươi?” Lâm Kinh VŨ từng chữ từng chữ từ từ hỏi, sắc mặt của hắn và Trương tiểu Phàm đều đáng sợ, chỉ có khác là trong mắt hắn, đồng thời với vẻ căm hận, vần còn vài phần tình táo.
Phổ Không tức giận nói; “làm sao mà ta biết được, hắn ta bất quá chỉ là một kẻ điên!”
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ cùng lúc biến sắc mặt, Đệ tử Thanh Vân Môn nhiều người cũng cau mày. Đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng Phật hiệu, Phổ Hoằng đại sư ở đằng sau Phổ Không đột nhiên cất lời, thanh điệu thê lương, hạ giọng nói:
- A di đà phật, gieo ác gặp ác, tội nghiệt tội nghiệt.
Những lời này vừa nói ra, trong một lúc toàn trường hoàn toàn yên tĩnh. Phổ Không thân hình đờ ra như gỗ, một lúc lâu sau mới từ từ quay người, chua chát nói: “Sư huynh, huynh nói gì?”
Phổ hoằng đại sư, sắc mặt trắng nhợt, cũng không biết là do vết thương trên cơ thể, hay là vết thương trong lòng, chỉ thấy ông nhắm mắt khép mi, hồi lâu mới nói: “Pháp tướng”.
Từ sau khi Vương Nhị thúc phát bệnh, Pháp Tướng nét mặt luôn khó coi và thảm bạch, thân hình chấn động, nói: “Đệ tử có mặt”.
Phổ Hoằng đại sư chậm rãi nói:
- Không cần phải giấu diếm nữa, ngươi hãy mau nói cho họ nghe đi, năm đó sự đệ gây ra việc sai trái, hôm nay quyết không thể để Trương Thí Chủ bị oan uổng nữa.
Trương Tiểu Phàm chấn tác tinh thần, trong lòng dường như có tiếng gọi nào đó, đang dày xé lòng hắn.
Pháp Tướng từ từ tiến lên phía trước, nhìn vô số gương mặt kinh ngạc ở đó. Sau đó dừng lại trên thân hình Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm, cuối cùng nhìn vào Trương Tiểu Phàm.
- Năm đó, sát hại dân toàn thôn dưới chân núi Thanh Vân, thực sự là do người của Thiên Âm tự bọn ta làm!
- Sao?
Trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu âm thanh kinh hãi, bao nhiêu chấn động, bao nhiêu sự nghi hoặc, phẫn nộ trên Ngọc Thanh Điện tại Thanh Vân Sơn, bùng phát ra, ngay cả Đạo Huyền Chân Nhân và bọn Điền Bất Dịch là những người đạo hạnh cao thâm, cũng kìm không đặng, mặt biến sắc, Kâm Kinh Vũ rút ra Trảm Long Kiếm, bích quang toả sáng lấp lánh.
Chỉ có trái tim của Tương Tiểu Phàm, đột nhiên từ kích động trở lên trầm lắng, sâu sắc trầm mặc. Sau đó, vụt lại cảm giác lạnh lẽo quen thuộc trước đây rất lâu, huyết tinh lệ khí sâu đậm vụt bao trùm lấy hắn!!!
Chương 84: Huyết chú
Tiếng trách mắng phẫn nộ cuối cùng cũng dần dần hạ xuống, nhưng Pháp Tướng hoàn toàn không chú ý đến những người khác, thậm chí ngay cả Lâm Kinh Vũ đang điên cuồng giận dữ, trong tay Trảm Long Kiếm sát khí đằng đằng cũng mặc, chẳng thèm để ý. Đôi mắt ông chỉ hướng lên người của Trương Tiểu Phàm, vừa lo lắng, vừa thương xót.
Đợi quần hùng dần dần yên tĩnh trở lại, Pháp Tướng mới chậm rãi nói:i
“ Hung thủ đó, chính là Tam sư thúc của bần đạo, một trong tứ đại thần tăng, Phổ Trí đại sư.”
Lời đó vừa nói ra, lại một trận sửng sốt, quần hùng đã hoàn toàn bị kinh hãi thộn cả ra.
Người Trương Tiểu Phàm rung lên một cái, lại tiếp tục run rẩy, hắn không cảm giác được gì nữa, dường như cả bầu trời đều đổ sụp xuống, hắn lúc này chẳng qua chỉ là một con người vừa rất nực cười vừa rất đáng thương mà thôi...
Đau thương chạm khắc thật sâu vào nơi sâu thẳm trong hồn phách đó dường như lúc này biến hóa thành ác quỷ điên cuồng cắn gặm vào tim hắn.
Sau bi ai, bạn còn lại gì nữa?
Thanh Thiêu Hỏa Côn dần dần sáng lên, ửng lên chút mầu sáng xanh, lẫn mầu vàng nhạt, nhưng toàn bộ không che dấu được huyết quang mầu đỏ lạnh lẽo đó. Từ trước đến nay lệ khí chưa từng mãnh liệt như vậy, dường như hơi thở tanh tưởi mùi máu của ngàn vạn năm đều tập trung tại Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn, gầm hí căm giận tuyệt vọng oan linh vong hồn, cùng trào vào ngực hắn.
Trong rối loạn, thanh âm của Pháp Tướng phía trước vẫn rành rọt tiếp tục:“ Năm đó Phổ Trí ĐạI sư tới Thanh Vân gặp mặt Đạo Huyền chưởng môn, thuyết phục đem chân pháp của Phật Đạo hai nhà cùng nhau nghiên cứu tu luyện, hoạc giả có thể tham phá được sự trường sinh bất tử, không ngờ bị Đạo Huyền chưởng môn nhã nhặn từ chối.”
Đạo Huyền ngây người ra một lúc, tiếp đó gật đầu đáp: “Không sai, đúng là có việc đó.”
Pháp Tướng tiếp tục nói: “Hôm đó Phổ Trí sư thúc thất vọng xuống núi, thả bước đi tới thôn Thảo Miếu, nhìn trời thấy đã muộn liền qua đêm tại tòa phá miếu trong thôn. Cũng vì thế mà đêm hôm đó…”
Thanh âm của ông đột ngột dừng lại, trên đại điện yên lặng như tờ, không có một chút thanh âm, chỉ nghe thấy tiếng hổn hển ngày càng nặng nhọc của Trương Tiểu Phàm.
Pháp Tướng điều chỉnh tinh thần, giữ lại bình tĩnh tâm trí, nhưng nhãn quang luôn nhìn thẳng Trương Tiểu Phàm, nói: “Chính vào đêm hôm đó, Phổ Trí đạo sư đột nhiên phát hiện có một người áo đen xông vào thôn Thảo Miếu, muốn bắt cóc vị huynh đệ Lâm Kính Vũ này.”
Lâm Kính Vũ ngây người, quần hùng lập tức đều nhìn về hướng y, Pháp Tướng tiếp tục nói: “Phổ Trí sư thúc liền lập tức ra tay tương cứu, không ngờ người áo đen đó tâm địa khôn lường, ngoài mặt thì thể hiện là bắt cóc người, kỳ thực chính là muốn đối phó vớI Phổ Trí sư thúc, ý đồ của hắn chính là tà vật Ma giáo đang ở trên người của Phổ Trí sư thúc, viên Phệ Huyết châu.”
Quần hùng xôn xao.
Pháp Tướng nói: “Phệ Huyết Châu là do Phổ Trí sư thúc nhiều năm trước tình cờ tìm thấy tại cái đầm lớn ở phía Tây, lão nhân gia vì không muốn nó tiếp tục làm hại sinh linh, liền dùng chân pháp Phật môn phong bế lại viên tà châu đó, đồng thời dùng thêm bảo vật quan trọng của Thiên Âm tự là “Phỉ Thúy Niệm Châu” gia tăng trấn áp. Chỉ không biết tại sao ngườI áo đen thần bí đó lại biết được việc này, trước tiên đã giấu trên người của Lâm sư đệ một con Thất Vỹ Ngô Công tuyệt độc cắn bị thương Phổ Trí sư thúc……. ”
Điền Bất Dị sửng sốt: “Thất Vỹ Ngô Công, chẳng lẽ là Thương Tùng….”
Lần này, nhìn sắc mặt của Lâm Kính Vũ lại tăng thêm phần nhợt nhạt.
Pháp Tướng ngừng lại một chút, nói tiếp: “Sau đó Phổ Trí sư thúc trên người dù chịu chất kịch độc vẫn liều mạng cùng người đó tương đấu, cuối cùng trọng thương bởi “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” của Thanh Vân môn do người đó thi triển, đã đến gần lúc đèn khô cạn dầu; nhưng cuối cùng ông cũng dùng “Đại Phạm Ban Nhược” đánh trọng thương hắn, làm cho người áo đen sợ chạy mất. Trong trận đấu pháp kịch liệt đó, Trương Tiểu Phàm Trương huynh đệ cũng có mặt ở thảo miếu.”
Những người của Thanh Vân môn lúc này sắc mặt vốn dĩ đã khó coi lại càng tăng thêm phần khó coi, Pháp Tướng tiếp tục kể: “Sau đó, Phổ Trí sư thúc tự biết mình sắp chết, nhưng lão nhân gia tâm nguyện cả đời cuối cùng vẫn chưa đạt được, thực sự không cam tâm. Đúng vào lúc đó, ông đột nhiên nảy sinh một, một.., một suy nghĩ hết sức kỳ quặc, đó là đem Đại Phạm Ban Nhược tối thượng của Thiên Âm tự truyền cho một vị đệ tử, lại để cho người thiếu niên nhỏ tuổi này bái nhập vào Thanh Vân để học Thanh Vân đạo pháp, như vậy từ chân pháp Phật Đạo hai nhà vốn không tương thông, lúc này có thể đồng thời tu luyện trên cùng một con người, tâm nguyên cả đời của lão nhân gia như vậy có thể đạt được rồi.”
Đạo Huyền chân nhân cười lạnh lẽo một tiếng, nói: “Phổ Trí đạo huynh quả nhiên lợi hại, tính trước mưu sâu, nhưng không biết hà cớ gì ông lại không truyền cho người có tư chất tốt như Lâm Kính Vũ, mà lại lựa chọn Trương Tiểu Phàm này? ”
Pháp Tướng ngừng lại một chút, nói tiếp: “Phổ Trí sư thúc cho rằng Lâm Kính Vũ tư chất quá tốt, tất nhiên nếu bái nhập vào làm môn hạ của Thanh Vân môn, tất sẽ chịu sự chú ý của các trưởng bối sư môn, e rằng rất dễ bị nhìn ra, do đó…”
Quần hùng trong Thanh Vân môn nhìn nhau, Điền Bất Dị lắc đầu than: “Lợi hại, lợi hại….”
Pháp Tướng lại nói tiếp: “Như vậy, Phổ Trí sư thúc cũng chỉ vì thật lòng quý mến tâm địa chất phác của Trương sư đệ, do đó đã đem Đại Phạm Ban Nhược hàng nghìn năm nay chưa từng truyền ra bên ngoài truyền riêng cho Trương sư đệ, sau đó lại sợ nếu Phệ Huyết Châu vẫn còn ở trên mình, vạn nhất người áo đen đó quay trở lại, tất nhiên không tránh khỏi rơi vào tay yêu tà, liền mang Phệ Huyết Châu giao cho Trương sư đệ, để sau này tìm thấy một hang sâu hay hẻm núi không người biết thì vứt đi, nhưng không ngờ… ”, nói đến đây, Pháp Tướng không kìm được thở dài một tiếng, nói: “Không ngờ rằng Trương sư đệ chắc là vì nhớ đến tình cũ, cuối cùng vẫn luôn mang viên tà châu này bên mình.”
Trên đại điện, quần hùng lúc này mớI giải được câu đố, thì ra lai lịch của Phệ Huyết châu là như vậy, mà chân pháp Đại Phạm Ban Nhược trên người Trương Tiểu Phàm cũng là do việc này mà có.
Đúng lúc đó, trên mặt của Pháp tướng xuất hiện thần sắc thương tâm, chậm rãi nói: “Nếu là chỉ như vậy, thì Phổ Trí sư thúc cũng chẳng qua chỉ là thả sức làm càn. Nhưng không ai có thể liệu được rằng, đến lúc đó đột nhiên lại phát sinh một viêc…. Phổ Trí sư thúc vốn bản chất có tấm lòng đau xót cho đời, thà tự thân chịu đọa đày của tà lực Phệ Huyết châu, muốn dựa vào Phật pháp của bản thân để trấn áp tà vật này. Không ngờ lâu ngày, tà lực của Phệ Huyết châu đã ám dần vào nơi sâu thẳm trong linh hồn của Phổ Trí sư thúc, lúc thường ngày Phổ Trí sư thúc có Phật pháp hộ thân bên ngườI nên không có cảm giác gì, không ngờ hôm đó ông như ngọn đèn khô hết dầu, khi vừa rời khỏi chỗ của Trương sư đệ, đi đến trong thôn thì đột nhiên nghĩ ra, dù cho mình đã truyền Phật môn chân pháp cho Trương sư đệ, nhưng y lại không dễ dàng thuận lợi để bái nhập vào Thanh Vân môn! ”
Thần sắc Pháp Tướng thần sắc đau khổ, ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy, kể tiếp: “Lúc đó Phổ Trí sư thúc Phật lực giảm mạnh, đã bị tà lực xâm vào, như quỷ mị cạnh người, nghĩ ra rằng, nghĩ ra rằng đem toàn thôn dân của thôn thảo miếu ra giết sạch, thì Thanh Vân môn nhìn thấy thân phận của cô nhi, nhất định sẽ thu nạp hai đứa trẻ làm môn hạ, vì vậy, vì vậy….”
“A!” Lâm Kính vũ điên cuồng hét to một tiếng, cuối cùng không nhịn được, Trảm Long Kiếm và thân người chém về phía Pháp Tướng, Đạo Huyền vộI quát lên: “Mau, mau cản y lại!”
Không đợi ông dứt lời, bọn Điền Bất Dị đã sớm ngăn y lại, Lâm Kính Vũ lệ tràn mặt, khóc lóc đau đớn không ngừng, điên cuồng vẫy vùng không ngớt trong tay bọn Điền Bất Dị, gào thét: “Ta phải giết các người, giết chết hết các người…”
Phổ Hoằng, Phổ Không đứng đầu Thiên Âm Tự, chúng tăng nhân hầu hết đều cúi đầu, mặt có chút hổ thẹn, thấp giọng niệm phật hiệu không ngừng.
Đạo Huyền trầm ngâm hồi lâu, dường như ngay cả lão cũng cần niệm lực rất lớn mới có thể tiêu hóa được chân tướng không thể tưởng tượng này, sau một lát, lão đột nhiên nói vớI Pháp Tướng: “Vừa rồi đại sư nói Phổ Trí như ngọn đèn sắp hết dầu, vậy thì chân tướng sự việc đó, các người tại sao mà biết được”
Pháp Tướng trầm ngâm giây lát, đáp: “Phổ Trí sư thúc đã từng kết giao với một dị nhân, được một ít kỳ dược là “Tam Nhật Tất Tử Hoàn”, khi uống loạI thuốc này vào, bất kể người có thương thế nặng đến đâu, trong vòng ba ngày có thể kích thích được toàn bộ tiềm lực cơ thể người, giữ lại được tính mạng, nhưng sau ba ngày đó, dù cho thương thế lại trở lại như cũ, cũng sẽ chết chắc không nghi ngờ. Phổ Trí sư thúc đã uống hoàn kì dược này, cuối cùng trong ba ngày chạy về được đến Thiên Âm tự, đem hậu quả của việc này kể rõ tỉ mỉ với ân sư Phổ Hoằng đại sư. Lúc đó ta đang hầu bên mình của ân sư, đứng cạnh cũng nghe được toàn bộ chuyện đó, Phổ Trí sư thúc lúc đó đã hoàn toàn tỉnh táo lại, thống hận ngày hôm đó đã trồng phải ác nghiệt tầy trời, dù chết ngàn lần cúng không thể thường được một, cuối cùng khóc lóc đau đớn mà tọa hóa!”
Pháp Tướng nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Phàm, chậm rãi nói: “Sự tình thực ra là như vậy, tất cả những chuyện này, tất cả đều là do lỗi của Phổ Trí sư thúc của Thiên Âm Tự, Trương Tiểu Phàm sư đệ không có can hệ gì cả, mong các vị sư thúc của Thanh Vân môn, dù thế nào cũng đừng trách y nữa !”
Đạo Huyền chân nhân thở dài nhè nhẹ, thở hắt ra một hơi dài, đúng lúc muốn nói, thì trên đại điện yên tĩnh chợt vang lên một trận cười thê thảm.
“Trách ư? Là ai muốn trách ta đây?”
Tiếng cười này mọi người nghe thấy lạnh lẽo, mang theo hận ý vô cùng, Trương Tiểu Phàm vốn đang cúi đầu thở hổn hển, chầm chậm, chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn lúc này hoàn toàn đỏ ngầu như máu mang theo cái lạnh khiến người ta phải rợn tóc gáy, nhìn chòng chọc vào Pháp Tướng.
Pháp Tướng nhíu chặt lông mày, thấp giọng đáp: “Trương sư đệ, ngươi, ngươi phải bảo trọng thân thể, những gì đã qua thì hãy để nó qua đi, những ngày tương lai còn dài.”
“Ngươi! Chết! Đi!”
Đột nhiên, từ giữa hai hàm răng Trương Tiểu Phàm thổt ra ba chữ này, tất cả quần hùng đều thất sắc, chỉ thấy lúc này Trương Tiểu Phàm hoàn toàn giống như biến thành một con ngườI khác hẳn, toàn thân sát khí đằng đằng, bắp thịt trên mặt co quắp lại, hung ác vô bì.
Ngoài xa, Vương Nhị Thúc lại đột nhiên kêu lên: “Quỷ! Quỷ! Lại một con quỷ nữa đến”
Nhưng vào lúc này, ngón tay của lão lại chỉ chính vào Trương Tiểu Phàm.
Quần hùng thất sắc Phổ Hoằng đại sư không kể đến vết trọng thương trên ngườI, đột nhiên đứng dậy. Chỉ thấy rằng Thiêu Hỏa Côn trong tay phải của Trương Tiểu Phàm đang phát ra ánh sáng mờ mờ, Phệ Huyết Châu như được hồi sinh, thanh quang đại thịnh, kết hợ với hắc khí của Nhiếp Hồn Ma bổng, phủ bao quanh Trương Tiểu Phàm vào trong, ngay cả khuôn mặt cũng dần trở nên lờ mờ.
Pháp Tướng thất thanh kêu: “Trương sư đệ, mau mau quăng cây gậy đó đi, đệ đã bị tà lực xâm phạm vào…”
“Ha ha ha ha..”
Trương Tiểu Phàm ngửng mặt lên trời cười thảm, thanh âm buồn thảm rít lên: “Chính đạo cái gì, chính nghĩa cái gì? Các người từ trước đến nay đều lừa ta, ta một đời chống đỡ khổ sở, ngay cả chịu chết cũng vì người mà giữ bí mật, nhưng, ta tính gì đây!…”
Hắn dang cả hai tay hướng lên trờI:
“Ta đã tính gì đây hả!……..”
Thanh âm thê thảm này vang vọng giữa trời đất, làm xúc động tâm hồn người khác, khiến người ta rơi lệ.
Quần hùng tất cả đều biến sắc, Pháp Tướng phi thân lên, vội quát: “Trương sư đệ, mau vứt vật đó đi ngay, nếu không sẽ sa vào ma đạo đó, muôn đời không hồi phục được…”
Trương Tiểu Phàm ngẩng cao đầu nhìn trời, dường như không thèm để ý khi Pháp Tướng xông đến, quần hùng nhất thời yên lòng, xem ra Pháp Tướng sắp nắm được thanh Thiêu Hỏa Côn. Không ngờ đột nhiên giữa không trung vang lên một tiếng kêu dịu dàng, một đạo bạch quang từ phía ngang tập kích đến, Pháp Tướng đột ngột không kịp đề phòng, rên buồn bã một tiếng, bay ngược trở lại.
Quần hùng sửng sốt, chỉ kịp thấy bóng màu xanh lướt qua, Bích Dao sừng sững hiện thân trước người Trương Tiểu Phàm, đối mặt với vô số cao thủ chính đạo, đúng là oai phong lẫm liệt không sợ hãi chút nào.
Trên mặt nàng, đôi mắt có chút ửng đỏ, hiển nhiên là thương tâm vì Trương Tiểu Phàm, không quan tâm đến những người khác, quay người nắm chặt tay của Trương Tiểu Phàm, vội nói: “Tiểu Phàm, ngươi đi cùng ta, những kẻ mặt người dạ thú này, tất cả đều đang hại ngươi.”
Trương Tiểu Phàm nửa tỉnh nửa mê đáp lại một tiếng, trong thời khắc trời đất lẻ loi cô tịch này, không biết tại sao chỉ có người con gái trước mặt, người mà hắn tin tưởng duy nhất là đang tồn tại. Hắn không tự chủ được nắm chặt bàn tay êm ái đó, cùng nàng bước đi.