watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:40:4129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 28

 

Hồi 31a

Quê xưa lại thấy người phiêu bạt
Khách trốn sao kham ý nhớ thương

Thiết Ma Lặc càng nhìn càng thấy kỳ quái, không chỉ ngạc nhiên về kiếm pháp tinh diệu của họ, mà quan trọng hơn là vì không nhận ra sư môn của họ. Thiết Ma Lặc nghĩ thầm:
- Tiết Tung, Nhiếp Phong thì mình đều đã từng giao thủ, kiếm pháp của Tiết Tung rất tầm thường, chuyện đó không nói, kiếm pháp của Nhiếp Phong thì tuy cao minh hơn rất nhiều, nhưng cũng còn kém xa kiếm pháp biến ảo kỳ lạ của hai cô gái nhỏ này, lộ số cũng khác hẳn. Xem ra kiếm pháp của họ hoàn toàn không phải do cha dạy cho.
Lúc ấy Nhiếp Ẩn Nương và Tiết Hồng Tuyến đã giao đấu gần trăm chiêu, Tiết Hồng Tuyến đạp theo phương vị cửu cung bát quái, ra sức tấn công, Nhiếp Ẩn Nương trầm tĩnh ứng phó, trong thủ có công, từng chiêu từng chiêu chém trả, vững vàng mau lẹ, xem ra công lực còn cao hơn Tiết Hồng Tuyến một bậc.
Thiết Ma Lặc đang nghĩ:
- Đứa nhỏ e là phải thua., Tiết Hồng Tuyến dáng như cũng đã biết mình ắt phải thua, đột nhiên ra hiểm chiêu Xuất kỳ chế thắng điểm mũi bàn chân xuống đất một cái, thân hình tung lên lăng không đâm xuống, Thiết Ma Lặc chỉ cảm thấy chiêu Bạch viên thoán chi này đúng là một chiêu tinh diệu trong Viên công kiếm pháp, Thiết Ma Lặc đã thấy Không Không Nhi sử dụng qua. Năm ấy Đoàn Khuê Chương dượng y đã thất bại dưới chiêu này.
Nhưng Tiết Hồng Tuyến sử dụng chiêu này không hoàn toàn giống với Không Không Nhi, Không Không Nhi thân hình bình thường phóng kiếm, còn nàng thì lăng không đâm xuống, phương vị và kiếm thế đều có chỗ thay đối, có điều đều đạt tới mức tinh diệu cực điểm, quả thật có thể nói là hình thức khác nhau nhưng khéo léo như nhau.
Thiết Ma Lặc không kìm được cao giọng khen hay, trong tiếng khen, chi thấy Nhiếp Ẩn Nương hai chân rùn xuống, lưng ngửa ra sau, thanh mộc kiếm quét ra, nàng dùng công phu Thiết bản kiều, hai chân như đóng đinh xuống đất, lưng cơ hồ nằm ngang, thanh mộc kiếm của Tiết Hồng Tuyến đám lướt qua mặt nàng, chỉ cách vài phân, nhát kiếm ấy của Nhiếp Ẩn Nương lại càng hiểm càng diệu hơn, nhưng sau đó Thiết Ma Lặc nghĩ lại, cũng chỉ có chiêu ấy mới có thể đối phó được.
Chỉ nghe chát một tiếng, thanh mộc kiếm của Nhiếp Ẩn Nương phóng lên, thanh mộc kiếm của Tiết Hống Tuyến chém xuống, hai kiếm giao nhau, sức xông tới của Tiết Hống Tuyến mạnh hơn, Nhiếp Ẩn Nương thì nội lực cao hơn, hai thanh mộc kiếm đồng thời đều tung khỏi tay bay ra, hai cô gái nhỏ ,cũng bật tiếng cười khanh khách kéo tay nhau đứng dậy.
Tiết Hồng Tuyến nói:
- Biểu thư, lại là muội thua rồi!. Lúc ấy Thiết Ma Lặc mới nhìn thấy rõ, trên người Tiết Hồng Tuyến có bảy điểm vôi trắng, còn Nhiếp Ẩn Nương trên người chỉ có ba điểm, tức nói trong lúc họ giao đấu, Tiết Hồng Tuyến đã bị trúng bảy kiếm, còn Nhiếp Ẩn Nương chỉ bị trúng ba kiếm.
Nhiếp Ẩn Nương nói:
- Không, mới rồi muội có tiến bộ hơn lần trước, lần trước ta nhường ngươi ba chiêu, kết quả cũng giống như hôm nay, ngươi nhỏ hơn ta hai tuổi, qua hai năm nữa sẽ giỏi hơn ta.
Tiết Hồng Tuyến nói:
- Chúng ta đừng tự mình bình phẩm, cứ thỉnh giáo vị Vương thúc thúc này thôi, xem có chỗ nào sử dụng không đúng, nếu thật sự đánh nhau với địch nhân, có hiệu quả gì không?.
Thiết Ma Lặc cười nói:
- Kiếm pháp của các ngươi đều cao minh hơn ta, đó là Hỏi đường người mù đấy. Y nói dương nhiên cũng có chút khiêm tốn, có điều cũng là nói thật, nếu chỉ luận vế kiếm thuật, Thiết Ma Lặc cũng chưa chắc đã hơn họ.
Hai cô gái nhỏ đời nào chịu, đang còn lằng nhằng, chợt nghe có người gọi:
- Tuyến cô nương, người nên về nhà thôi!., rồi một người đàn bà ăn mặc lối bảo mẫu bước tới.
Người đàn bà này tưởng mạo vô cùng đáng sợ, trên mặt có hai vết sẹo giao nlau, trên trán lại có mấy vệt sẹo, mi mắt cuốn lên xẻ ra mấy vệt, trên mặt tựa hỗ không có chút máu nào, nhưng tuy thế lại hoàn toàn không gây ra cảm giác đáng ghét, thậm chí nhìn thêm lần nữa lại cảm giác nàng có một phong vận tự nhiên, kẻ tầm thường không thể sánh được. Phong thái của nàng đĩnh đạc, cử chỉ đoan trang, dáng vẻ thướt tha, tuy tóc trên dầu đã điềm bạc nhưng có thể đoán định rằng lúc còn trẻ, trước khi dung mạo bị phá hủy, nhất định là một mỹ nhân xuất thân từ danh môn lệnh tộc.
Thiết Ma lặc vừa nhìn thấy, không kìm được trong lòng rúng động, vừa đau xót vừa mừng rỡ, nghĩ thầm:
- Đây nhất định là Lư phu nhân, đáng tiếc bà vì bảo toàn trinh tiết mà tự hủy dung mạo, suốt mười năm nay không biết đã phải chiu bao nhiêu khốn khổ.
Quả nhiên lại nghe Tiết Hồng Tuyến kêu lên Lư ma ma, con đang chơi đùa tới lúc cao hứng, con chưa muốn về đâu. Tiếng:
- Lư ma ma.
ấy chứng tỏ Thiết Ma Lặc đoán không sai. Lư phu nhàn dịu dàng nói:
- Ngươi đã chơi suốt nửa ngày rồi, ngươi xem quần áo ngươi đều ướt mồ hôi rồi kìa, có phải vừa luyện kiếm xong không? Ngươi chịu dụng tâm luyện kiếm, ta rất vui, nhưng ra nhiều mồ hôi quá thì phải về thay áo. Nếu ngươi bị bệnh gì thì làm sao., tình cảm thắm thiết đối với Tiết Hồng Tuyến tràn trề trong câu nói. Thiết Ma Lặc lại không kìm được trong lòng rúng động, nghĩ thầm:
- Phải rồi, Tiết Hồng Tuyến nhất định là con gái của bà ta. Chắc vợ chồng Tiết Tung thấy đứa con gái này đáng yêu, nhận làm con họ, mà bảo mẹ ruột cô ta làm bảo mẫu, không cho bà ta bộc lộ thân phận.


Tiết Hồng Tuyến chẩu chẩu môi nói:
- Lư ma ma, người về trước đi con không mắc bệnh đâu, mắc bệnh cũng không trách người mà.
Người không biết, hôm nay có một vị Vương thúc thúc tới, bản lĩnh của thúc ấy rất cao cường, bọn con đang muốn xin thúc ấy chỉ bảo kiếm pháp đây. Vương thúc thúc, người đeo trường kiếm, nhất định là hiểu kiếm pháp, vậy múa vài chiêu cho bọn cháu xem được không?.
Nàng như con cá từ bên hông người Lư phu nhân lách ra, lại tới kéo kéo Thiết Ma Lặc.
Lư phu nhân nhìn Thiết Ma Lặc một cái, nàng không biết Thiết Ma Lặc là ai, nhất thời không tiện nói chuyện, muốn nhờ vị Vương thúc thúc này khuyên giúp mình, nhưng Thiết Ma Lặc đã tuốt kiếm ra, nói:
- Cũng được, chỉ dạy các ngươi ta không dám, nhưng chúng ta có thể giúp nhau luyện tập.
Hai cô gái nhỏ vỗ tay kêu lên:
- Hay lắm, để bọn cháu xem thử kiếm pháp của người, đó là chuyện mong mà còn chưa được. Lư phu nhân đang nghĩ thầm:
- Ông khách này thật không thông tình đạt lý., chợt nghe Thiết Ma Lặc búng thanh kiếm ngâm nga:
- Bảo kiếm muốn rời vỏ, Chém chết kẻ gian tà. Há vì thù oán nhỏ, Nửa đêm đâm người ta, Cho dù thân gãy nát, Cũng chẳng mềm lòng mà!., thanh âm bi tráng, rất có khí khái hào sĩ Yên Triệu gõ kiếm bi ca.
Mấy câu thơ ấy là Đoàn Khuê Chương bình thời thích ngâm, năm xưa vào đêm y sắp đi giết An Lộc Sơn đã từng làm như Thiết Ma Lặc mới rồi, gõ kiếm ngâm nga.
Lư phu nhân nghe thấy, bất giác cả kinh, định thần nhìn Thiết Ma Lặc, không kìm được ứa hai hàng nước mắt, may mà Tiết Hồng Tuyến đang níu kéo Thiết Ma Lặc nên không phát giác ra.
Hai cô gái nhỏ nghe thấy rất kỳ quái, hỏi:
- Thúc thúc, là người đọc kiếm quyết à?. Thiết Ma Lặc gật đấu bừa, Tiết Hồng Tuyến nói:
- Trong một hơi ngươi đánh ra sáu chiêu sao?. Nguyên là lúc nàng vừa học kiếm thuật, đều mỗi khi tập một chiêu thì trước tiên phải đọc một câu kiếm quyết. Tiết Hồng Tuyến nghe y đọc sáu câu, lại không rõ y nói cái gì nghĩ thầm:
- Kiếm quyết mà vị Vương thúc thúc này đọc giống hệt bài thơ Lư má dạy mình đọc.


Thiết Ma Lặc nói:
- Không sai, kiếm pháp này của ta không thể tách ra luyện từng chiêu từng chiêu, đoạn trước là ba mươi sáu chiêu, đoạn sau là hai mươi tám chiêu, đoạn trước cứ sáu chiêu thành một tiết, đoạn sau thì bảy chiêu thành một tiết.
Tiết Hồng Tuyến vỗ tay cười nói:
- Kiếm quyết của người còn hay hơn kiếm quyết của bọn cháu, nhất định rất hay, mau mau luyện cho bọn cháu xem đi.
Thiết Ma Lặc nói:
- Thì ta đang muốn luyện cho các ngươi xem đây, nhưng con gái nhỏ cũng phải nghe lời người lớn, ngươi cứ về thay áo đi, để Lư ma ma khỏi lo lắng.
Tiết Hồng Tuyến sốt ruột muốn xem kiếm pháp của Thiết Ma Lặc, nũng nịu nói:
- Thay áo không gấp, chỉ là khi điệt nữ về nhà mẹ cháu sẽ không cho cháu quay lại. Bà nhất định nói hôm nay ngươi chơi nhiều rồi, sáng mai hãy đi chơi.
Thiết Ma Lặc cười nói:
- Vậy thì sáng mai ngươi lại tới, dù sao sáng mai ta cũng chưa rời khỏi đây.Tiết Hồng Tuyến nói:
- Không được, nếu bây giờ người không luyện cho điệt nữ xem, thì tối nay cháu không ngủ được đấy. Nhiếp Ẩn Nương nói:
- Ta có một cách, ngươi chỉ thấp hơn ta một chút, quần áo năm trước của ta nhất định rất vừa với ngươi, chúng ta vào phòng ta thay áo đi.
Tiết Hồng Tuyến nói:
- Hay lắm, rốt lại là biểu thư người suy nghĩ rất chu đáo. Lư ma ma, người chờ con ở đây, con xem vị thúc thúc này biểu diễn kiếm thuật xong sẽ cùng về với người. Lư phu nhân nói:
- Mẹ ngươi đang đợi ngươi đấy!. Tiết Hồng Tuyến nói:
- Thì người cứ bịa chuyện nói với bà, nói bây giờ vẫn chưa tìm thấy con lại không được sao? Vườn hoa rộng thế này, nếu bọn con không tập võ ở đây, thì vốn ngươi cũng không dễ mà tìm ra bọn con được. Chúng ta ba người cùng nói như thế, sợ gì mà không qua mặt được?. Lư phu nhân nói:
- A, ngươi nghịch ngợm thật. Được, ngươi cứ đi thay quần áo đi, thay cho mau rồi ra cho mau.
Hai cô gái nhỏ đi xong, Lư phu nhân ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, nói:
- Xin tha lỗi cho bà già mạo muội, xin hỏi thiếu hiệp, mới rồi ngươi đọc là thơ gì thế?. Thiết Ma Lặc nói:
- Ta cũng không biết, ta chỉ nghe một người thường đọc, nghe nhiều lần mà thuộc thôi.
Lư phu nhân nói:
- Người ấy hiện còn sống không?. Thiết Ma Lặc nói:
- Y gặp rất nhiều tai nạn, nhưng chắc trời còn thương y thù lớn chưa trả nên ngấm ngầm phù hộ, lần nào gặp nạn cũng thoát được, biết đâu không bao lâu nữa y sẽ tới Trường An đấy. Lư phu nhân buông lời thăm dò xong, đã không còn nghi ngờ gì Thiết Ma Lặc nữa, vội hỏi:
- Ngươi là ai, ngươi đã biết người ấy, tại sao cũng tới chỗ này?.


Thiết Ma Lặc lúc ấy mới nói:
- Nói thật không giấu diếm, trưởng huynh của Đậu phu nhân nhà họ Đoàn là nghĩa phụ của ta, năm ấy ta và Đoàn đại hiệp lén tới Trường An, đại sát một trận trong phủ An tặc, đáng tiếc là ít không địch nổi nhiều, không cứu được tôn phu. Lư phu nhân giật nảy mình nói:
- Ngươi là Thiết Ma Lặc à?. Thiết Ma Lặc nói Đúng thế. Phu nhân, sao người lại biết tên ta?. Lư phu nhân nói:
- Sau sự tình hôm ấy, Nhiếp Phong đã nói với ta. Tên của ngươi thì về sau ta nghe ngóng được. Con người Nhiếp Phong tuy theo giặc nhưng còn biết thị phi. Ta cũng từng khuyên y mấy lần, chắc sớm muộn gì y cũng sẽ bỏ tối theo sáng thôi. Ngươi đã biết được tăm tích của y, mới tới nhà y phải không?. Thiết Ma Lặc nói:
- Đây cũng là một chuyện vừa khéo, chứ không phải có hẹn trước. Lúc ấy bèn kể lại vắn tắt chuyện vừa khéo gặp được Nhiếp Phong.
Lư phu nhân nói:
- Nhiếp Phong tuy chịu che chở ngươi, nhưng thành Trường An hiện nay đã là thiên hạ của An Lộc Sơn. Đầm rồng hang cọp, rốt lại vẫn không phải là chốn yên thân, ngươi cũng phải mau mau rời khỏi đây là hay.
Thiết Ma Lặc nói:
- Ta tới đây chẳng qua mới một hôm, phu nhân, người ở giữa đầm rồng hang cọp đã mười năm, tại sao không muốn ra đi?.
Lư phu nhân khẽ nhường mày, hạ giọng nói:
- Ma Lặc, ngươi định cứu ta đi phải không Thiết Ma Lặc nói:
- Ta vốn có ý ấy nhưng ta đã hứa với Nhiếp Phong, không nỡ để y bị liên lụy. Ta là muốn chờ Đoàn đại hiệp tới, để dượng ấy cứu bà ra.
Lư phu nhân vội nói:
- Ngươi mau báo tin cho Đoàn Khuê Chương, bảo huynh ấy nhất thiết không được khinh cử vọng động. Hiện chưa phải lúc ta rời khỏi Tiết gia, nếu huynh ấy tới đây thì đối với ta chỉ có hại chứ không có lợi. Ta cũng quyết không theo huynh ấy rời khỏi chỗ này đâu.
Thiết Ma Lặc không sao hiểu được, hỏi:
- Vì sao lại thế?. Lư phu nhân nói:
- Theo như ngươi thấy, triều đình muốn diệt An tác thì dễ hay khó?. Nàng không trả lời mà đột nhiên lại hỏi Thiết Ma Lặc một câu:
- ngoài đề., Thiết Ma Lặc càng không sao hiểu được, sửng sốt đáp:
- Trung nguyên rơi vào tay Di Địch, thế lực của An tặc đã vững. Muốn tiêu diệt y đâu phải chuyện dễ? Có điều may mà lòng dân đều căm hận quân giặc. Mất dân sẽ mất tất cả, giang sơn của An tặc rồi cũng không yên ổn, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lư phu nhân nói:
- Ta ở lại sào huyệt của giặc, là để sớm tối thấy nhanh sự bại vong của An tặc thôi. Trước đây ta còn chỉ vì muốn trả thù nhà, nhưng bây giờ thì kiêm thêm cho việc trả thù cho nước.
Ngươi nghĩ xem ta làm sao rời khỏi nơi này được?.
Lư phu nhân là một phụ nữ yếu ớt, nhưng nói mấy câu ấy lại khí khái bức người, khiến người ta rúng động. Thiết Ma Lặc đang định hỏi, Lư phu nhân đã nói:
- Không bao lâu Trường An ắt sẽ phát sinh bạo loạn, ngươi nghe lời ta đi mau đi, bảo Khuê Chương nhất thiết đừng tới đây.
Thiết Ma Lặc nói:
- Ta và Đoàn đại hiệp cũng hoàn toàn không có hẹn gặp nhau ở đây, chỉ là ta biết dượng ấy sẽ tới nên muốn ở đây chờ dượng ấy.
Lư phu nhân nói:
- Thế thì hỏng bét. Chỉ mong huynh ấy tới càng muộn càng hay. Còn nữa, ngươi muốn ở lại đây thì không được tùy tiện tìm ta. Nếu ta có việc cần ngươi giúp đỡ sẽ bảo Hồng Tuyến báo tin cho ngươi.
Thiết Ma Lặc đang định hỏi chuyện gì sẽ phát sinh, và nàng định trả thù thế nào thì hai cô gái nhỏ đã nhảy nhót chạy ra.
Họ cùng lên tiếng:
- Thúc thúc, bọn ta chờ xem kiếm pháp của người đây.


Thiết Ma Lặc chỉ đành nghe theo lời họ, rút kiếm ra cười nói:
- Các ngươi đã nhất định muốn xem, thì ta chỉ đành khoe cái dở. nếu có chỗ nào không đúng, các ngươi cũng chỉ cho ta. Họ tuy là trẻ con, nhưng trong mắt Thiết Ma Lặc, đã coi họ như bậc hành gia, thật sự thi triển kiếm pháp từng chiêu từng thức hoàn toàn không dám hàm hồ.
Thiết Ma Lặc triển khai Long hình kiếm pháp tám tám sáu mươi tư chiêu, pho kiếm pháp này hoàn toàn theo đường lối dương cương, kiếm thế hùng kiện dị thường, sử dụng tới lúc mau lẹ, quả thật tiến như khỉ vượn chuyền cây, lui như rắn rồng phóng lẹ, tung lên như ưng cắt xông trời, rơi xuống như cọp dữ móp đất, biến hóa mau lẹ, không thể hình dung, không thể suy đoán, kiếm quang chớp chớp, kiếm khí tung hoành, trong vòng mấy trượng cát bay đá chạy?
Kiếm thuật của Nhiếp Ẩn Nương và Tiết Hồng Tuyến là theo lộ số lấy nhu khắc cương, sở trường về sự khinh linh mau lẹ, hoàn toàn khác với kiếm pháp của Thiết Ma Lặc lấy sự hùng kiện bức người, lộ số đôi bên khác nhau, nhưng đều là kiếm pháp thượng thặng. Theo Thiết Ma Lặc, thì kiếm pháp của họ vô cùng đẹp đẽ, còn theo họ, thì kiếm pháp của Thiết Ma Lặc cũng cực kỳ ưa nhìn! Nhưng họ không thể sánh được với Thiết Ma Lặc, Thiết Ma Lặc kiến văn rộng rãi, họ thì ngoài kiếm pháp mà bản thân học được còn chưa nhìn thấy kiếm pháp thượng thặng nào khác, nên càng nhìn tới mức mờ mắt mê lòng, như ngây như say. Thiết Ma Lặc vừa sử dụng xong chiêu cuối cùng Thần long bãi vĩ, chợt nghe một giọng nói trong như chuông bạc vang lên:
- Kiếm pháp hay lắm!.
Giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, Thiết Ma Lặc trong lòng rúng động, thanh trường kiếm vạch ra nửa vòng tròn, lập tức thu chiêu, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang đứng bên sân luyện võ, không phải Vương Yến Vũ thì là ai?
bốn mắt nhìn nhau, hai người đối mặt, đều cảm thấy nỗi ngạc nhiên về sự gặp gỡ bất ngờ, trong chớp mắt ấy, dáng vẻ đôi bên đều có chút lúng túng, không biết nói thế nào thì tốt. Tiết Nhiếp hai cô gái nhỏ vỗ tay khen ngợi:
- Thúc thúc, kiếm thuật của người hay thật, người nghe đấy, không chỉ bọn ta khen ngợi mà cả Vương thư thư cũng khen ngợi.
Hai cô gái nhỏ rất thân thiết với Vương Yến Vũ, mỗi người một bên, kéo tay Vương Yến Vũ bước tới, vừa đi vừa nói:
- Vị ương thúc thúc này là khách mới tới, bản lĩnh rất cao cường, nhưng lại có chút không thành thật, lúc đầu thúc lúc còn nói không biết, cứ khách khí với bọn muội.
Vương Yến Vũ định thần, cười nói:
- Người lớn làm sao giống trẻ con các ngươi, các ngươi biết một chút là khoe khoang ầm lên, người lớn thì không như thế, đó không phải nói dối mà là khiêm nhường., kế lại làm ra vẻ không quen biết Thiết Ma Lặc, khép nép làm lễ, nói:
- Té ra người là khách mới tới, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh.


Thiết Ma Lặc chỉ đành lộng giả thành chân, đáp lễ nói tiểu nhân họ Vương tên Tiểu Hắc, từ dưới quê lên, nhờ cậy người đồng hương.
Người nhà quê không biết lễ mạo, tiểu thư, người đừng trách.
Nhiếp Ẩn Nương nói:
- Vị Vương thư thư này của bọn cháu võ công cũng rất cao minh, tỷ ấy thường tới đây chỉ cho bọn cháu, các người có tỷ thí với nhau không?. Lư phu nhãn từ sau khi hai cô gái nhỏ ra vẫn không nói với Thiết Ma Lặc, lúc ấy chợt nói chen vào:
- Vị Vương tiểu thư này là con gái cưng của Lỗ quốc công Vương công gia húy Bá Thông, Vương công gia và Tiết đại nhân Nhiếp đại nhân là nhất điện chi thần, cũng đều có tình thông gia. Vương tiểu thư thân phận ngàn vàng, nhưng rất hòa nhã, đối xử với người dưới rất có lễ mạo.
Mấy câu ấy của Lư phu nhân thật ra là chỉ rõ thân phận của Vương Yến Vũ, tiện nhắc cho Thiết Ma Lặc phải cẩn thận để ý, Thiết Ma Lặc nghe xong, nghĩ thầm:
- Té ra Vương Bá Thông đang ở Trường An, vả lại còn được An Lộc Sơn phong tước, làm tới Quốc công gì đó rồi. Nói như thế thì Vương Yến Vũ cũng chưa từng khuyên cha cô ta rửa tay gác kiếm, đóng cửa phong đao.
Vương Yến Vũ cười nói:
- Đa tạ Lư ma ma khen ngợi, có điếu lời bà có chỗ không đúng. Không sai, ta đối với mọi người không chia trên dưới, nhưng cũng phải xem người nào đối xử tốt với ta thì ta mới tốt với y. Lúc nói câu ấy, không biết là cố ý hay vô ý, liếc Thiết Ma Lặc một cái.
Lúc ấy Nhiếp Ẩn Nương còn lằng nhằng đòi Thiết Ma Lặc và Vương Yến Vũ hai người tỷ võ, Thiết Ma Lặc nghe câu nói của Lư phu nhân bèn làm ra vẻ sợ sệt, nói:
- Té ra là một vị tiểu thư, tiểu nhân chỉ là một người nhà quê, làm sao dám tỷ thí với tiểu thư?.
Vương Yến Vũ cũng cười nói:
- Ngươi đừng nghe hai đứa nhỏ này nói bậy, mấy chiêu công phu mèo què của ta chơi đùa với trẻ con thì được, làm sao dám tỷ thí với bậc tráng sĩ?.
Nhiếp Ẩn Nương thấy bai người đều không chịu, cảm thấy thất vọng, cô ta hơi lớn hơn, không muốn lằng nhằng nữa, nhưng Tiết Hồng Tuyến lại nhất định không chịu thôi, lại kéo Vương Yến Vũ nói:
- Tỷ không chịu tỷ thỉ thì thôi, lần trước tỷ ưng thuận dạy công phu điểm huyệt cho bọn muội, bây giờ dạy được chưa?.
Vương Yến Vũ nói:
- Hôm nay ta chỉ tới xem các ngươi luyện kiếm thế nào thôi, lần trước không phải ta đã nói rồi sao, muốn học điểm huyệt, trước tiên đầu ngón tay phải có kình lực, cũng phải biết vận dụng nội kình thế nào mới được. Chuyện đó đợi lúc nào kiếm thuật của các ngươi đã luyện đủ mới có thể học thêm điểm huyệt. May mà các ngươi đã có vị thúc thúc đây, các ngươi cứ bảo y chỉ dạy thêm về pháp môn vận kình sử kiếm.


Lư phu nhân cũng nói:
- Hồng Tuyến, ngươi không dược lằng nhằng với Vương tiểu thư nữa, ngươi nhìn đấy, đã sắp tối rồi, ngươi mà còn không chịu về, ta cũng không còn cách nào trả lời với mẹ ngươi đâu.
Vương Yến Vũ nói theo:
- Đúng đấy, ngươi còn không nghe lời Lư ma ma về nhà đi, hôm nay ta cũng có việc, không ở đây với các ngươi lâu hơn được nữa.
Nhiếp Ẩn Nương vội nói:
- Vương thư thư, lúc nào ngươi lại tới?.
Vương Yến Vũ nói lúc nào ta muốn tới thì tới, chỉ cần ta thích ai thì tự nhiên ta sẽ tới gặp y, biết đâu ngày mai ta lại tới thăm các ngươi đấy. Lúc nàng nói câu ấy, lại không biết là có ý hay vô ý, lại liếc Thiết Ma Lặc một cái.
Thiết Ma Lặc trong lòng rúng động, nhất thời ngẩn ra, lại quên mất đưa tiễn Vương Yến Vũ. Vương Yến Vũ bước đi hai bước, lại quay đầu như cười mà không phải là cười nói:
- Bao nhiêu năm nay chỉ thấy mọi người từ Trường An trốn đi, rất ít gặp người tới Trường An.
Vương tướng công, khó được ngươi tới Trường An lúc này. Bên ngoài hỗn loạn, ngươi nên cẩn thận một chút mới hay. Đáng tiếc hiện ta phải đi, ta rất muốn hỏi thăm ngươi về tình hình ngoài Trường An đấy.
Lư phu nhân ngấm ngầm hoảng sợ, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ cô ta đã nhìn thấy chỗ sơ hở?. Nhiếp Ẩn Nương cướp lời nói:
- Vương thúc thúc đã nói với muội, y không đi ngay đâu. Vương thư thư, ngày mai ngươi cứ tới đây.

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 74
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com