watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:07:1129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 28

 

Hồi 30b


Nhiếp Phong vội nói “Huynh đoán y là ai nào, nói ra còn là người  đồng hương với chúng ta đấy?”. Tiết Tung nói “Ủa, thật à” Nói cho ta nghe, xem ta có nhớ ra không?”. Nhiếp Phong nói “Y là cháu ngoại họ  xa của cô đệ, chính là cháu nội của lão Vương chăn bò thuê, tên là  Vương Tiểu Hắc, huynh thấy có khéo không?”.
Tiết Tung từ nhỏ đã rời khỏi quê, làm sao nhớ được họ hàng dây  mơ rễ má, có điều y cũng có “chỗ tốt” là đối với đồng hương thì còn  chiếu cố, Nhiếp Phong lợi dụng nhược điểm ấy, bịa đặt một hồi, y  cũng tin là thật, bèn nói “Ờ, đúng là khéo thật. Thế thì cứ giữ y lại  trong trướng của ngươi, có điều phải cử người chăm sóc cho y, cũng là  một chuyện phiền phức, cứ để y tự sinh tự diệt thôi”.
Nhiếp Phong nói “Tiểu đệ đã nghĩ ra cách rồi, dù sao chỗ này  cũng chỉ cách Trường An hai ngày đường, ta sẽ phái người đưa y về để  y dưỡng thương ở Trường An, sau khi khỏe hẳn rồi sẽ theo quân, lúc  ấy còn xin huynh chiếu cố cho y”.
Tiết Tung nói “Đúng, cách ấy của ngươi rất hay, vậy cứ thế mà  làm! Bên cạnh ta đang thiếu người có bản lĩnh, sau khi y khỏe rôi, có  thể làm vệ sĩ cho ta”.
Nhiếp Phong nói “Vương Tiểu Hắc, ngươi còn chưa tạ ơn Tiết  tướng quân sao?”. Thiết Ma Lác cố ý làm ra giọng khàn khàn, hàm hồ  nói một câu “Đa tạ, xin thứ lỗi cho tiểu nhân không thể đứng lên dập  đầu được”.
Tiết Tung cười nói “Ngươi đang bị thương, không cần đa lễ! Hô  hô, hôm nay ta suýt nữa còn cho rằng ngươi là thám tử của quân  Đường, định mổ bụng ngươi rồi”.
Tiết Tung nói chuyện phiếm một hồi, vui vẻ ra về. Nhiếp Phong  toát cả mồ hôi, nói “Được rồi, may mà ngươi không nói bậy, bây giờ  ngươi có thể ăn chút cháo. Ngươi nhịn đói quá lâu rồi, tạm thời chỉ có  thể ăn chút gì dễ tiêu”.
Nhiếp Phong đã sớm chuẩn bị một nồi cháo cho y, còn có nửa cái  đùi dê hầm rục và một bát thịt hươu, Thiết Ma Lặc cũng không khách  khí, ăn sạch nồi cháo và thức ăn. Vết thương của y chẳng qua chỉ là  lúc ngã xuống bị sỏi đá làm rách một khoảng da thịt, hoàn toàn  không có gì đáng ngại, ăn no xong, lập tức tinh thần phấn chấn.
Nhiếp Phong ngồi bên cạnh y, thấy thần sắc của y đã thay đổi  rất vui, nói “Ma Lặc, xem ra ngày mai ngươi có thể lên đường rồi.  Không bao lâu chúng ta sẽ gặp lại, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.  Nghe nói đêm trước hôm hoàng đế lánh nạn từng có người vào cung hành thích, lúc ấy ngươi cũng có mặt phải không?”.
Thiết Ma Lặc nói không sai, đúng là có chuyện ấy, thích khách  chính là Tinh Tinh Nhi. Y là do bên các ngươi phái đi chẳng lẽ ngươi  không biết sao?”. Nhiếp Phong nói “Chính vì không thấy y quay về,  nên muốn hỏi thăm”. Thiết Ma Lặc cười nói “Y đã bị sư huynh y bắt  về núi, ít nhất trong vòng ba năm không thể xuất hiện trên giang hồ  đâu. Lúc ấy bèn đem tình hình Tinh Tinh Nhi hành thích kể lại một  lượt, chỉ giấu diếm chuyện Vương Yến Vũ phản bội đâm trộm Tinh  Tinh Nhi. Nhiếp Phong lại hỏi “Gần đầy nhất ngươi có gặp Hạ Lăng  Sương nữ hiệp không ? Không biết cô ta có khỏe không?”.
Thiết Ma Lặc nói “Cô ta đã thành hôn với Nam sư huynh của ta,  rất khỏe! Tại sao ngươi lại hỏi tới cô ta?”. Nhiếp Phong nói “Trước  đây ta từng gặp cô ta trong phủ Tiết tướng quân, đội ơn cô ta coi  trọng, không coi ta là người xấu”. Thiết Ma Lặc nói “Phải rồi, chuyện  ấy cô ta cũng từng nói với ta, ngươi ngấm ngầm che chở cho Lư phu  nhân, gia đình cô ta đã biết rồi, Đoàn đại hiệp rất cảm kích ngươi”.
Nhiếp Phong vẻ mặt mừng rỡ, đó hoàn toàn không phải vì nghe  nói hai người Hạ Đoàn nói tốt cho y, vốn là lần ấy y bị Tinh Tinh Nhi  lừa lấy mất lá thư Lư phu nhân nhờ chuyển cho Hạ gia, rất sợ Hạ  Lăng Sương bị Tinh Tinh Nhi làm hại, trong lòng áy náy suốt mấy  năm. Nên y mới đặc biệt hỏi thăm Thiết Ma Lặc về hai người ấy.  Nhưng y lại không biết tuy Hạ Lăng Sương được vô sự, nhưng mẹ con  họ đã vì thế mà chịu rất nhiễu tai nạn, mẹ nàng cũng đã chết rồi.  Cũng may mà Thiết Ma Lặc không nói tới chuyện ấy, giúp y đỡ phải  áy náy rất nhiều, lúc ấy lại nói “Ma Lặc, lúc nào ngươi gặp Đoàn đại  hiệp và Hạ nữ hiệp nhờ chuyển lời ta hỏi thăm, nói Nhiếp mỗ ta đội  ơn được họ coi là bằng hữu, sấp tới nhất định sẽ có báo đáp”.


Hai người càng nói chuyện càng hợp, Thiết Ma Lặc nghe khẩu  khí của y đã đoán được y không cam tâm theo giặc, lúc ấy nhợt nói  “Ta còn một chuyện muốn nhờ ngươi giúp, không biết ngươi có bằng  lòng không?”. Nhiếp Phong nói “Chỉ cần ta có thể làm được, thì quyết  không từ chối”. Thiết Ma Lặc nói “Ta muốn gặp Lư phu nhân một lần,  ngươi có thu xếp được không?”.
Nhiếp Phong trầm ngâm một lúc, rồi quá quyết nói “Ma Lặc, ta có  thể thu xếp cho ngươi nhưng ta cũng muốn ngươi đừng làm chuyện gì  khiến ta khó xử”. Thiết Ma Lặc nói ngươi ngươi yên tâm, ta chỉ là gặp mặt bà ta một lần, quyết không gây sự trong nhà Tiết gia, chẳng lẽ  ngươi sợ ta tàn hại người nhà Tiết gia sao?”. Nhiếp Phong nói “Ngươi  là người hiệp nghĩa, ta biết ngươi không giết người bừa bãi, nhưng  ngươi cũng không được đem Lư phu nhân chạy đi. Thứ nữa, ngươi  không được để lộ thân phận trong nhà Tiết gia”.
Thiết Ma Lặc nói “Được, ta ưng thuận tất cả. Có điều, nếu người  khác tới cứu bà ta đi, thì ta không quản đâu. Nhiếp Phong nói “Bà ta  nguyện ý ở lại Tiết gia, chỉ cần không dùng sức mạnh bắt cóc, thì bà  ta không đi đâu. Năm xưa ta định ngấm ngầm cứu bà ta ra, bà ta  cũng không chịu đi”.
Nhiếp Phong lấy ra một tấm lệnh bài, nói “Đây là chứng cứ thông  hành trong quân của ta, ngươi có tấm lệnh bài này thì trên đường  không gặp chuyện gì khó khăn đâu, tới Trường An rồi, có thể lấy đó  để chứng minh ngươi đi công cán việc quân. Sáng mai ta sẽ tìm thuê  một chiếc xe đưa ngươi về Trường An, tới Trường An rồi, ngươi có thể  tới nhà ta mà ở, nhà ta ở cạnh nhà Tiết tướng quân, hai nhà có cửa  thông nhau. Ngươi ở lại đó sẽ có cơ hội gặp Lư phu nhân”.
Thiết Ma Lặc cả mừng cảm tạ, nói “Vết thương của ta cũng đã đỡ  nhiều, chi cần ban cho một con ngựa là được, không cần thuê xe đâu”.  Nhiếp Phong nói “Ta lại viết một lá thư, ngươi đưa cho viên quản gia  của ta, y sẽ chiếu cố cho ngươi ổn thỏa. Trong nhà ta không có đông  người, ngoài nội nhân và tiểu nữ chỉ có mấy tên gia đinh, họ đều là  người tâm phúc của ta, ngươi không cần lo lắng gì, có điều ở Trường  An hiện đang rất hỗn loạn, nếu không có chuyện gì ngươi đừng ra  ngoài”.
Thiết Ma Lặc lại cảm tạ, nói “Ta hiểu rỗi, xin ngươi yên tâm.  Được ngươi gan ruột soi nhau, lấy nghĩa kết giao, ta vô cùng cảm  kích”. Lúc ấy phía đông đã sáng dần, Thiết Ma Lặc nhận thư, cất kỹ  tấm yêu bài rối lập tức lên đường.
Nhiếp Phong chọn một con ngựa tốt cho y, đích thân đưa y ra  ngoài doanh trại.
Thiết Ma Lặc đã có tấm yêu bài ấy, không những dọc đường  không bị cản trở, mà còn có thể giả mạo làm võ quan đi công cán, dọc  đường nghỉ lại ở các dịch trạm, cũng không phải chịu đói rét.


Hôm thứ ba thì tới Trường An, chỉ thấy trên đường lớn cứ cách  mười bước lại có một binh sĩ đứng gác, các cửa hiệu hai bên đường đều chỉ mở một cửa, người đi đường thưa thớt, ngòi rãnh hai bên  đường thỉnh thoảng lại thấy có xương người.
Nguyên là sau khi An Lộc Sơn đánh vào Trường An, thả cho quân  tàn sát, tôn thất hoàng gia cả kinh, bất kể là hoàng tử hoàng tôn,  quận chúa huyện chúa, phò mã quận mã, người nào không kịp chạy  trốn đều bị mổ bụng moi tim, văn võ bá quan ai không chịu quy thuận  cũng bị một đao chém chết, thường dân bị chết oan lại càng không  biết bao nhiêu mà kể. Thi nhân Vi Trang đương thời có hai câu thơ  “Kho báu đốt thành tro cẩm tú, Chân trời đạp khắp máu công khanh”  chính là ghi lại thảm trạng của Trường An sau khi An Lộc Sơn hạ  được.
Thiết Ma Lặc vô cùng cảm khái “Trường An nhiều đời phồn hoa,  không ngờ hôm nay lại biến thành địa ngục nhân gian, thật đáng hận  lão hoàng đế, lúc thái bình chỉ lo tầm hoan tác lạc, trọng dụng gian  thần, coi Dương Quốc Trung, An Lộc Sơn là tâm phúc, y tông miếu bị  phá hủy cũng là sự báo ứng mình làm mình chịu, không đáng thương  tiếc, chỉ là lại làm liên lụy tới bao nhiêu bách tính vô tội”.
Nhiếp Phong là tướng quân có tiếng trong bọn thủ hạ của An Lộc  Sơn, Thiết Ma Lặc đưa yêu bài ra, lấy thân phận võ quan về kinh  công cán, hỏi bọn binh sĩ đứng gác, dễ dàng tìm được tới nhà Nhiếp  gia.
Chỉ thấy hai ngôi nhà lớn liền nóc, một bên là Tiết phủ, một bên  là Nhiếp phủ, Thiết Ma Lặc trong lòng mừng thầm “Mình được nơi ẩn  núp thế này đúng là không gì tốt bằng. Không những có cơ hội gặp  được Lư phu nhân, mà còn có thể đợi tin tức của dượng Đoàn”. Hôm  Đoàn Khuê Chương chia tay y, đã từng thề là bất kể thế nào, cũng  phải cứu vợ con Sử Dật Như ra khỏi hang cọp, nên Thiết Ma Lặc đoán  là sớm muộn gì y cũng sẽ tới Trường An.
Lúc ấy Thiết Ma Lặc gõ cửa, đưa lá thư cho người gác cổng, không  bao lâu viên quản gia đã đích thân ra đón, đưa y vào trong. Thư của  Nhiếp Phong nói Thiết Ma Lặc là họ hàng ở quê, gia nhân của y  đương nhiên không dám coi thường.
Nào ngờ vừa bước vào viện, đang lên bậc thềm, chợt nghe một  giọng trẻ con kêu lên “Xem tiêu!”.
Đột nhiên chợt nghe tinh tinh hai tiếng, hai ngọn tiễn tiêu xé gió  bắn tới theo hình chữ nhân, một cao một thấp, Thiết Ma Lặc nghe tiếng gió phân biệt ám khí, đã biết ngọn tiền tiêu bay trên đánh vào  huyệt Linh phủ trước ngực, ngọn bay dưới đánh vào huyệt Hoàn khiêu  trên đầu gối, bất giác giật nảy mình, có nằm mơ cũng không ngờ tới  nhà Nhiếp gia lại bị phóng ám khí!


Ý nghĩ chưa dứt, hai ngọn tiễn tiêu dã đánh tới, Thiết Ma Lặc lật  tay quờ một cái tiếp được ngọn đánh vào ngực, thân hình ngửa ra,  mũi chân đá lên lại đá ngọn tiền tiêu bay dưới tung ra. Nói thì thậm  chứ lúc ấy rất mau, keng một tiếng, ngọn tiền tiêu thứ ba lại bắn tới,  Thiết Ma Lặc không sao tránh được, đành phóng ngọn tiền tiêu trong  tay ra, hai đồng tiền chạm vào nhau cùng rơi xuống đất.
Đúng lúc ấy, chỉ nghe giọng một phụ nữ trách “Ẩn Nương, không  được vô lễ, đây là khách của cha!”. Thiết Ma Lặc ngẩng đầu nhìn, khí  giận lập tức tiêu tan một nửa, té ra người đứng trên bậc thềm phóng  tiến tiêu đánh y là một cô gái nhỏ chưa thành niên, thắt hai bím tóc,  khuôn mặt ngây thơ xem ra chỉ khoáng mười hai mười ba tuổi, sau  lưng cô ta có một phụ nữ trung niên, chắc là mẹ cô ta.
Người quản gia vội nói “Đây là chủ mẫu, đây là tiểu thư của bọn  ta. Vương huynh, ngươi đừng ngạc nhiên, tiểu thư của bọn ta...”. Câu  nói chưa dứt, cô gái nhỏ kia đã vỗ tay cười ầm lên, nói “Thúc thúc, võ  công của người cao cường thật, thủ pháp bắt tiền tiêu lại càng tuyệt  diệu, bọn họ đều thua xa người”.
Nhiếp phu nhân quát con gái “Ngươi thật càng lúc càng rông càn,  cũng không xem người tới là ai, cứ đánh bừa một trận, may mà vị  thúc thúc này chưa đánh lại ngươi! Nếu không thì ta cũng bị ngươi  chọc giận mà chết thôi!”. Kế đó giải thích với Thiết Ma Lặc “Đây là  tiểu nữ Ẩn Nương, từ nhỏ đã thích vung đao múa gậy, mấy hôm nay  học được thủ pháp ném tiền tiêu, chơi đùa rất mạnh tay, cứ quấy rầy  bọn gia đinh, muốn họ bắt tiêu, ái chà, thật là chẳng ra làm sao”. Cô  gái nhỏ kia nói “Đánh ngã họ cũng chẳng hề gì, con lại giải huyệt cho  họ mà. Thúc thúc, người không giận điệt nữ chứ?”. Nhiếp phu nhân  tức giận nói “Ngươi không biết điều đợi cha ngươi về, ta sẽ bảo y đánh  cho ngươi một trận”.
Thiết Ma Lặc lúc ấy mới biết rõ, dường như cô gái nhỏ này lầm  tưởng y là gia đinh, lấy y để thử tiêu. Y lúc nhỏ cũng là một thằng  nhỏ nghịch ngợm, ưa thích võ nghệ, không những không tức giận mà  lại mừng thay cho Nhiếp Phong “Lúc mình bằng tuổi cô bé bây giờ,
công phu ám khí cũng còn chưa bằng cô bé này”, lúc ấy bèn khen  ngợi, nói “Đúng là hổ nữ tướng, anh hùng khăn yếm, phu nhân đừng  trách cô bé, ám khí đả huyệt vốn phải luyện tập thật nhiều”.
Nhiếp Ẩn Nương đắc ý cười nói “Mẹ, mẹ nghe chưa, không luyện  tập mà được à?”. Nhiếp phu nhân cười nói “Ngươi còn khen ngợi nó,  nó lại càng bậy bạ, cha nó cưng chiều quá nên hư rồi. Ngươi có luyện  ám khí cũng không nên lấy người sống làm bia”. Nhiếp ẩn Nương nói  “Mẹ, mẹ không phải là người trong nghề, tiền tiêu đả huyệt, nếu  không tìm người sống làm bia thì có cách nào đâu?”. Thiết Ma Lặc nói  “Ta có một chủ ý, cứ chế tạo một mộc nhân, đánh dấu huyệt đạo trên  thân thể, sai người vác mộc nhân chạy nhảy, cô phóng tiền tiêu đánh  vào huyệt đạo của mộc nhân, chẳng phải cũng như thế sao?”.


Nhiếp Ẩn Nương vỗ tay kêu lên “Cách ấy rất hay, sao ta không  nghĩ ra nhỉ? Thúc thúc, người nhất định là người cao cường, người  cùng cháu luyện võ nhé”.
Thiết Ma Lặc cười nói “Ta là người nhà quê, chỉ biết vài chiêu  nhà quê, muốn ta cùng cháu luyện võ thì chỉ biết đánh bừa đá ẩu  thôi”.
Nhiếp ẩn Nương chẩu miệng ra nói “Cháu không tin! Ba ngọn  tiền tiêu của cháu đều bị người đón đỡ, người còn nói không biết võ  nghệ, lừa được ai chứ?”.
Nhiếp phu nhân nói “Ẩn Nương, đừng nghịch ngợm, Vương thúc  thúc vừa tới, chưa uống được một chén trà, ngươi lại lằng nhằng với  khách, đòi người ta cùng ngươi luyện võ à? Quả thật không biết quy củ  gì, đi ra ngoài kia!”, kế cười nói “Đều là cha nó nuông chiều nên hư,  may mà Vương thúc thúc không phải người ngoài, chứ nếu gặp khách  lạ, người ta không cười ngươi thì cũng trách ta không biết dạy con!”.
Thiết Ma Lặc nói “Đó chính là bản sắc tướng môn, cô bé còn nhỏ  tuổi đã có võ công như thế, người ta khen ngợi cô bé còn chưa hết, sao  lại còn cười?”.
Nhiếp Ẩn Nương bị mẹ mắng, không dám lằng nhằng nữa, nhưng  cũng không chiu đi, xem ra không những được cha chiều chuộng, mà  cũng quen được mẹ nuông chiều. Cho nên lời mẹ nói cô ta nghe vào  tai này lại lọt ra tai kia, xem dáng vẻ thì dường như cũng đang chờ  Thiết Ma Lặc luyện võ với cô ta.
Trong thư Nhiếp Phong nói Thiết Ma Lặc là Vương Tiểu Hắc đồng hương với y, còn có chút họ hàng, Nhiếp phu nhân không khỏi  nói chuyện quê hương với y, lại hỏi về một số người quen biết. May là  Nhiếp phu nhân cũng rời quê từ lâu, về tình hình ở quê hoàn toàn  không biết gì, Thiết Ma Lặc lại từng được Nhiếp Phong chỉ giáo,  Nhiếp Phong đã sớm đoán vợ y sẽ hỏi tới người nào nên đã dặn Thiết  Ma Lặc chuẩn bị trả lời, Thiết Ma Lặc lôi đông kéo tây, cũng tạm đối  phó được. Gặp những chỗ mà y không hiểu rõ thì cứ lòng vòng, nói  những điều mình biết nhiều hơn, hàm hồ cho qua chuyện.
Nhiếp phu nhân chẳng qua là vì lễ phép ra gặp khách chứ không  có ý hỏi han tới nơi tới chốn, trò chuyện một lúc, chuyện cần hỏi đã  hỏi hết rồi, bèn nói “Đang lúc binh hoang mã loạn thế này, khó mà  được người đồng hương tới chơi, ngươi cứ ở lại đây, không cần khách  khí, cứ coi đây như nhà mình là được. Phòng ốc ta đã chuẩn bị cho  ngươi rồi” .
Viên quan gia đang định đưa Thiết Ma Lặc vào phòng nghỉ ngơi,  chợt lại có một cô gái bước vào, kêu lên “Ẩn Nương thư thư, hôm nay  có luyện kiếm không?”. Nhiếp ẩn Nương nói “Hồng Tuyến, ngươi tới  rất hay, vị Vương thúc thúc này là khách vừa tới, võ công của thúc ấy  rất cao cường, kiếm pháp của chúng ta chỉ là đóng cửa luyện tập, chưa  để người ngoài nhìn thấy, cũng không biết có ra gì không, chẳng bằng  hôm nay mời Vương thúc thúc bình phẩm một phen”.


Nhiếp phu nhân nói “Ẩn Nương, ngươi lại quấy rầy Vương thúc  thúc rồi. Các ngươi tự mình luyện đi”. Nhiếp Ẩn Nương nói “Dù sao  thì Vương thúc thúc cũng đang rảnh rỗi, thúc thúc cũng đã uống trà  rồi, mẹ nói thúc ấy là người nhà, cha không có nhà thì con xin thúc  ấy chỉ dạy, có gì không được?”.
Cô gái tên Hồng Tuyến vô cùng xinh đẹp, nhỏ tuổi hơn Nhiếp ẩn  Nương, xem ra nhiều lắm là mười một mười hai tuổi, Thiết Ma Lặc  nhìn cô ta hai cái, chỉ cảm thấy tướng mạo cô ta rất giống một người,  bất giác trong lòng rúng động. Thiết Ma Lặc nói “Hai chữ chỉ dạy ta  không dám nhận. Cho ta mở rộng tầm mắt thì được. Vị tiểu cô nương  này là…Nhiếp Ẩn Nương nói “Cô ta là muội muội bên Tiết gia. Hồng  Tuyến muội muội, ngươi cũng tới chào Vương thúc thúc đi”. Nhiếp phu  nhân nói thêm “Cô ta là còn gái cưng của Tiết tướng quân bên láng  giềng, hai chị em nó cũng là bạn tốt với nhau, ngày nào cũng cùng  chơi đùa. Chắc ngươi cũng đã gặp Tiết tướng quân rồi chứ?”. Thiết Ma Lặc nói “Tiết tướng quân rất trọng tình nghĩa quê hương, lần này ta  tới Trường An cũng là đội ơn tướng quân chiếu cố cho”.
Tiết Hồng Tuyến bước qua thỉnh an, nói “Kiếm pháp của điệt nữ  chỉ là mới luyện, người xem xong không được cười đấy”, thái độ văn  nhã hơn Nhiếp Ẩn Nương nhiều, càng khiên người ta yêu mến. Thiết  Ma Lặc rất kinh ngạc, nghĩ thầm “Chẳng lẽ mình đoán sai sao? Cô ta  đúng là con gái Tiết Tung à? Kỳ quái thật, Tiết Tung làm sao mà sinh  được một đứa con gái xinh đẹp thế này?”.
Thiết Ma Lặc đã ưng thuận đi xem họ luyện kiếm, Nhiếp phu  nhân cũng không cản trở nữa. Lúc ấy Nhiếp Ẩn Nương liền dắt Thiết  Ma Lặc vào hoa viên phía sau, chỗ luyện võ trong nhà họ là ở trong  hoa viên. Hai bên có giá binh khí, mười tám ban binh khí đều có đầy  đủ.
Nhưng hai cô gái đều không cầm đao thật kiếm thật, mà mỗi  người rút từ giá binh khí ra một thanh mộc kiếm, chắc hai thanh mộc  kiếm này là vật dành riêng cho họ luyện kiếm. Bên cạnh chỗ luyện võ  có một đống vôi, Nhiếp Ẩn Nương cắm thanh mộc kiếm vào đống vôi  một cái, xoay người nhảy ra, quát “Lại đây!”. Tiết Hồng Tuyến cũng  làm như nàng, rút thanh mộc kiếm ra khỏi đống vội xong, nói “Hôm  nay ta không cần ngươi nhường ba chiêu nữa”. Thanh mộc kiếm vung  lên một cái chân đạp trên không đánh ra một chiêu. Thiết Ma Lặc  vừa nhìn thấy, bất giác giật nảy mình, lúc đầu y chỉ cho là bọn con  gái nhỏ đùa giỡn, nào ngờ Tiết Hồng Tuyến sử dụng chính là kiếm  pháp thượng thặng, nhìn thấy nàng trên không phóng kiếm, rõ ràng  ra chiêu Bạch hồng quán nhật, chiêu số chưa sử dụng hết chợt kiếm  phong rít lên, mũi kiếm trượt qua một bên, bên phải đâm vào vai, bên  trái đâm vào sườn, biến hóa mau lẹ khinh linh, không khác gì cao thủ  võ lâm.


Nhiếp Ẩn Nương ứng phó càng kỳ quái, chỉ thấy nàng hoành  kiếm trước ngực, đứng thẳng bất động, đợi thanh mộc kiếm của Tiết  Hồng Tuyến đâm tới, đột nhiên nàng hai chân bắt chéo lại, ngồi thụp  người xuống, lùn đi một nửa, thanh mộc kiếm của Tiết Hồng Tuyến  lướt sát qua trên đầu nàng nhưng không đâm trúng, Tiết Hồng Tuyến  lại ra chiêu Hồng hà phố địa, thanh mộc kiếm nghiêng đi vung một  vòng chụp xuống. Thiết Ma Lặc đang nghĩ “Nếu là đánh nhau thật thì  chiêu ấy không dễ mà tránh”, ý nghĩ chưa dứt đột nhiên thấy Nhiếp Ẩn Nương một chân tỳ xuống đất xoay đi một vòng, trầm kiếm rê một  cái rồi hất lên, thanh mộc kiếm của Tiết Hồng Tuyến bị nàng dắt đi,  xoay vòng mấy cái, thế công đã bị hóa giải.
Hai thanh mộc kiếm vừa hợp lại phân, Tiết Hồng Tuyến di động  quanh sân du đấu, Thiết Ma Lặc ngấm ngầm chú ý bộ pháp của nàng,  rõ ràng đạp lên phương vị cửu cung bát quái không hề rối loạn. Nhiếp  Ẩn Nương triển khai thế công, giống như hồ điệp xuyên hoa, một  thanh mộc kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, không nhưng  trúng quy hợp thức mà còn thường có chiêu số khiến người ta bất ngờ,  ngay một vị hành gia về kiếm thuật như Thiết Ma Lặc cũng không  đoán được, quả thật khiến y nhìn hoa cả mắt!
Đúng là:
Sông lớn sóng sau xô sóng trước,
Anh hùng khăn yếm  thắng mày râu.
Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 76
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com