watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:55:5730/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 28

 

Hồi 30a

Quan ải tiêu điều đường khĩ bước
Anh hùng say rượu lệ đau đời

Tần Tương kinh ngạc nói “Thiết hiền đệ, đây chính là lá bùa  hộ thân của ngươi, tại sao ngươi không cần?”. Thiết Ma Lặc  nói “Ta không trở về nữa. Lá thư này ngươi cầm mà dâng lên hoàng  thượng, ta không cần công lao gì cả, chỉ mong xóa được tội phản tặc  là đã thỏa mãn lắm rối”.
Tần Tương cười gượng nói “Thiết hiền đệ, người làm tôi tớ cho  hoàng thượng, có ai mà không phải chịu ủy khúc đâu? Đừng nói  những câu ấm ức như thế”.
Thiết Ma Lặc nghiêm trang nói “Tần đại ca, ta nói như thế không  phải là ấm ức đấu. Ta từng đáp ứng Quách lệnh công và Nam sư  huynh, tận trung với chức vụ, bảo vệ hoàng thượng vào Thục, được  trời phù hộ, trên đường tuy có sóng gió, nhưng thánh giá vẫn an  nhiên vô sự. Bây giờ đã qua khỏi nguy hiểm rồi, đã vào đất Thục,  chuyến đi này là một gánh nặng, gánh nặng của ta đã có thể buông  xuống rồi. Nghĩ chắc Tần đại ca cũng không đến nỗi nói ta có lỗi với  bạn bè, có lỗi với hoàng thượng chứ?”.
Tần Tương hạ giọng nói “Ta biết, đây là hoàng thượng không  phải với ngươi”.
Thiết Ma Lặc nói “Biến cố ở trạm Mã Ngôi, hoàng thượng mất  Quý phi, cho dù không có Vũ Văn Thông gièm pha, hoàng thượng đối  với ta cũng đã căm tức trong lòng rồi. Nếu ta quay về, cho dù lần này  may mắn được tha, thì lần sau nhất định cũng sẽ bị khoác cho tội  danh khác. Tần đại ca, ngươi muốn biết mới rồi đã phát sinh chuyện  gì không?”.
Lúc ấy, Thiết Ma Lặc bèn kể lại chuyện hoàng đế lừa y, nói là  thăng quan tiến tước cho y, nhưng lại ban rượu độc cho y một lượt,  cuối cùng nói với Tần Tương “Tần đại ca, ngươi nghĩ giúp tiểu đệ xem,  ta còn có nên quay lại không?”. Tần Tương buồn rầu im lặng, mắt hổ  ứa lệ, không biết là vì khó xử trước tao ngộ của Thiết Ma Lặc hay đau  buồn vì hoàng đế không phân biệt kẻ gian người ngay, không hễ nói gì.
Không Không Nhi cười nói “Chuyện đó đâu có gì khó xử, Ma Lặc,  lão hoàng đế không trọng dụng ngươi, thì ta trọng dụng. Ngươi vốn  không hợp với chức thị vệ gì gì, làm thị vệ trong cung giống như chim  ưng bị nhốt trong lồng, cũng buồn phiền mà chết thôi”. Không Không  Nhi cười cười, lại nói “Lần này ta mang lễ vật cho ngươi, vốn là dành  chỗ tốt cho ngươi, nhưng bây giờ cũng vô dụng rồi”.
Thiết Ma Lặc nói “Không, cũng có chỗ có ích, ít nhất cũng có thể  khiến cho vị hoàng đế hồ đồ kia biết rõ ai mới thật sự là phản tặc,  nói xong cầm lá thư đưa qua Tần Tương, rồi hỏi “Làn sao ngươi lấy  được lá thư này? Mà làm sao lại vừa khéo như thế, đưa tới đây đúng  lúc này?”. Không Không Nhi nói “Đây là ta lục soát được trên người  Tinh Tinh Nhi. Thư tín qua lại giữa Vũ Văn Thông với An Lộc Sơn  đều là do y chuyển, lần này đáng kiếp Vũ Văn Thông bị lộ, lá thư này  y chưa kịp chuyển, thì bị ta bắt về núi”. Ta lục soát lấy được lá thư  này bèn tới tìm ngươi, lúc tới hành cung ở Quảng Nguyên, không ngờ  ngươi đã xảy ra chuyện, ta nghe lão hoàng đế hạ lệnh đuổi bắt ngươi,  bèn theo dấu chân ngựa của Vũ Văn Thông đuổi theo tới đây?”.
Tần Tương và Thiết Ma Lặc nghe thấy không kìm được hoảng sợ,  một mặt thì hoảng sợ về tuyệt kỹ khinh công của Không Không Nhi,  đồng thời đối với việc làm lần này của Không Không Nhi cũng cảm  thấy có chỗ bất ngờ.
Nên biết Không Không Nhi có hiệu là thiên hạ đệ nhất thần  thâu, trước nay cậy tài ngạo nghễ, tùy ý làm càn, không coi hai đạo  hắc bạch ra gì, vì thế trong võ lâm mười người thì có đến tám chín kẻ  nguyền rủa y, hai người Tần Thiết trước đây cũng coi y là loại yêu tà,  không ngờ Không Không Nhi lại hai lần giúp đỡ họ, bất giác hai  người Tần Thiết đểu cảm thấy kính trọng y. Thiết Ma Lặc lại nghĩ  thầm “Tuy Không Không Nhi hành sự kỳ quái nhưng hóa ra cũng còn  mấy phần hiệp khí, chẳng trách Đoàn đại hiệp mang cái nhục bị y  cướp mất con trai cũng vẫn không chịu lên tiếng phụ họa những  người chửi mắng y”.
Không Không Nhi nghiêng tai nghe ngóng, cười nói “Truy binh  đã tới rồi, Ma Lặc, nếu ngươi không muốn quay về, thì nên đi thôi”.
Thiết Ma Lặc nói “Tần đại ca, mấy tháng nay đội ơn chiếu cố rất  nhiều, che chở chu toàn cho, hôm nay tiểu đệ xin bái biệt. Lúc nào gặp Uất Trì đại ca, xin chuyển lời cảm ơn giúp ta”.


Tần Tương thở dài một tiếng, nói “Ba người chúng ta là bạn tâm  giao, đúng là trong triều có bạn, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra  chuyện chia lìa. Chuyện đã thế này, Thiết hiền đệ, ta cũng không  dám ép ngươi ở lại. Chỉ mong ngươi đừng quá bực tức những chuyện  ủy khúc đã chịu, thân ở giang hồ, lòng nơi cung cấm, cùng tru diệt  bọn nghịch tặc. Sau khi thiên hạ thái bình, chúng ta sẽ có lúc gặp lại  nhau.
Thiết Ma Lặc nói “Chuyện đó thì đại ca không cần vất vả dặn dò  tuy lão hôn quân kia định giết ta, nhưng ta không nghĩ gì tới oán thù  riêng tư đâu. Ta định trở lại vùng Đồng Quan sau lưng địch, giúp  Nam sư huynh chống giặc”.
Tần Tương khen ngợi nói “Thiết hiền đệ, ngươi không thẹn là kẻ  nam nhi! Ta ở trong Thục đợi tin báo tiệp của ngươi. Xin thứ lỗi cho  ta không tiện đưa xa”. Lúc ấy bèn trói Vũ Văn Thông lại, đặt lên lưng  ngựa, quay đầu nói một tiếng “Bảo trọng”, rồi thúc ngựa phóng ra  khỏi rừng, con ngựa hoàng phiêu dường như cũng biết từ đây trở đi  phải xa cách Thiết Ma Lặc, hí dài không thôi. Tần Tương mấy lần  quay nhìn, Thiết Ma Lặc đưa mắt nhìn theo con ngựa, hai người đều  không khỏi có ý buồn bã.
Không Không Nhi nói “Tần Tương đã ra gặp họ, chắc truy binh  cũng không tới đây đâu. Chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc. Ma Lặc,  ngươi không nhớ thù riêng với hoàng đế, vậy còn nhớ mối hận giữa  chúng ta không?”.
Thiết Ma Lặc nghiêm trang nói “Lần này ngươi giúp đỡ ta, ta  phải cảm tạ ngươi. Nhưng chuyện ngươi cướp con trai của Đoàn đại  hiệp, thì ta không sao tha thứ được cho ngươi”.
Không Không Nhi cười nói “Mới rồi trước mặt Tần Tương, ta chỉ  nói một nửa. Nói thật, lần này ta tới tìm ngươi, ngoại chuyện tặng lễ  vật cho ngươi, còn có một lý do khác, đó chính là chuyện thằng nhỏ  ấy”.


Thiết Ma Lặc nói “Ngươi nguyện ý trả lại thằng nhỏ ấy cho Đoàn  đại hiệp à?”.
Không Không Nhi nói “Thằng nhỏ ấy không phải trong tay ta,  không phải do ta quyết định”. Thiết Ma Lặc vô cùng thất vọng, nói  “Vậy thì còn có gì mà nói nữa”.
Không Không Nhi nói “Không phải thế, ngươi còn nhớ lời ta hứa  với Đoàn đại hiệp năm xưa không?”, Thiết Ma Lặc nói “Ngươi nói  muộn lại mười năm, thì sẽ chính tay ngươi giao trả đứa nhỏ ấy. Này,  bây giờ vừa đúng mười năm rồi, ngươi lại còn nói như thế...”. Không  Không Nhi ngắt lời y, nói “Ta nhất định không để Đoàn đại hiệp nói  ta thất tín, đương nhiên là có hy vọng. Ngươi nghe ta nói đã”.
Không Không Nhi nói tiếp “Người thu dưỡng đứa nhỏ ấy quả thật  không hề có ác ý, y đối với đứa nhỏ ấy quả thật không gì không lo tới,  quả thật không kém gì con ruột, vả lại còn đem một thân võ công phi  phàm truyền hết cho nó, bây giờ thằng nhỏ ấy tuy chỉ mười tuổi,  nhưng căn bản võ công thì kẻ tầm thường không thể bằng được, người  ấy cũng muốn trả lại đứa nhỏ cho cha mẹ ruột của nó, có điều phải  cha mẹ ruột của nó đích thân tới đón nó về”.
Thiết Ma Lặc hỏi “Người ấy là ai?”. Không Không Nhi nói “Người  này là một vị tiến bối võ lâm, nhưng tên họ của y thì ta không dám  nói ra”.
Thiết Ma Lặc nghe xong, không kìm được cảm thấy rất kỳ quái,  nghĩ thầm “Gã Không Không Nhi này không sợ trời không sợ đất, mà  đối với người kia lại kính sợ như thế, ngay cả tên cũng không dám nói  ra, đúng là không biết lai lịch ra sao lại có thể khiến Không Không  Nhi như thế?”. Lại nghĩ “Tuy nói người kia thương yêu đứa nhỏ,  nhưng y bắt con người ta mười năm không cho cha mẹ nó biết tin tức  như thế không khỏi có chỗ quá đáng”.
Thiết Ma Lặc là một người ngay thẳng, đối với việc làm của vị  tiền bối võ lâm kia không cho là đúng, có điều, rốt lại cũng là một tin  tức đáng mừng, lúc ấy Thiết Ma Lặc lập tức hỏi "Nói như thế, thì có lẽ  ngươi muốn hỏi thăm nơi ở của Đoàn đại hiệp mà tìm ta chứ gì?”.
Không Không Nhi nói “Đúng thế. Giữa lúc binh hoang mã loạn,  bốn bể mênh mông, muốn tìm một người ở nơi nào thật không phải  dễ, ngươi đi theo hoàng đế, tìm ngươi thì dễ hơn rất nhiều”.


Thiết Ma Lặc nói “Hành tung của Đoàn đại hiệp thì ta cũng  không biết, Nam sư huynh của ta và bọn Hoàng Phủ tiền bối ở cạnh  Đồng Quan tổ chức nghĩa quân, đợi ta tới đó tìm họ, sau đó sẽ hỏi  thăm tin tức của Đoàn đại hiệp”.
Không Không Nhi trầm ngâm hồi lâu, nói “Tìm người thế này,  chỉ sợ mất nhiều thời gian, ta còn có việc khác phải đi tới nơi khác.
Chẳng bằng thế này, nếu ngươi tìm được Đoàn đại hiệp, thì mời vợ  chồng y lại tới quán Ngọc Hoàng trên núi Ngọc Thụ, ta chờ họ ở đó.  Sau khi gặp mặt, thì sẽ cùng nhau đi gặp vị tiền bối kia”.
Thiết Ma Lặc nói “Được, nhất định ta sẽ chuyển lời cho ngươi.  Sau khi chuyện này giải quyết xong, thù oán giữa ta và ngươi sẽ một  nét bút xóa sạch”. Không Không Nhi cười ầm lên, nói “Tiểu tử giỏi, ân  oán phân minh cũng không thẹn là con của Thiết Côn Luân!”. Tiếng  cười còn vang trong rừng cây, thân hình đã biến mất.
Thiết Ma Lực ngẩn ra một lúc, nghĩ thầm, con người quả thật khó  mà hiểu được, mình đã từng cặm hận Không Không Nhi, không ngờ  bây giờ lại kết giao với y, từ Không Không Nhi lại nghĩ qua Vương  Yến Vũ, bất giác cảm thấy bối rối.
Con ngựa của Thiết Ma Lặc bị Vũ Văn Thông bắn chết, may mà  con ngựa của Vũ Văn Thông chi bị thương nhẹ, vẫn còn dùng để thay  chân được, Thiết Ma Lặc có mang theo thuốc kim sang trong người,  bên rịt cho nó, rồi nhảy lên lưng ngựa lên đường. Dọc đường bình an  vô sự, ra khỏi địa giới đất Thục, trở lại Quan Trung, chỉ thấy quang  cảnh tiêu điều, so với trước đó còn tệ hơn, đúng là khói bếp thưa thớt,  mười nhà có tới chín nhà bỏ trống, kiếm được cái ăn cũng không phải  chuyện dễ. Thiết Ma Lặc dọc đường bắn chim săn thú, có lúc còn phải  hái rau dại đỡ lòng, lúc ấy đã đến đầu mùa đông, chim thú rất ít, rau  dại cũng đã khô héo, Thiết Ma Lặc vì tìm cái ăn nên không thể đi  nhanh, cứ đi từng chặng từng chặng, thường phải chịu đói rét, đi hơn  một tháng mới tới địa giới quận Phù Phong cách Trường An không  đầy ba trăm dặm.
Hôm ấy Thiết Ma Lặc đang cưỡi con ngự mã đi trên đường cái,  con ngựa này vốn là một con tuấn mã khoẻ mạnh, nhưng ruổi qua  ngàn dặm, trên đường thiếu thốn cỏ nước, đã sớm suy yếu biến thành  một con ngựa gầy giơ xương, vô cùng mệt mỏi. Thiết Ma Lặc tiếc sức  ngựa, để ngựa thong thả đi chợt thấy phía trước bụi bặm bốc cao, có  một toán quân mã phóng tới, phía trước giương một lá cờ lớn thêu con  rồng vàng, lại thêu hai chữ Đại Yên.
Thiết Ma Lặc lúc đầu còn cho là quan quân, đến khi nhìn thấy rõ  cờ hiệu mới biết là không phải. Nguyện hai chữ Đại Yên là “quốc  hiệu” của An Lộc Sơn, An Lộc sơn, sau khi cộng hãm Lạc Dương, lấy  hiệu xưng đế, đặt quốc hiệu là Đại Yên.
Toán quân này là quân của An Lộc Sơn. Thiết Ma Lặc giật nảy  mình, nghĩ thầm “Quân giặc xuất hiện ở đây, xem ra Trường An đã bị  hãm rồi”. Lại qua một lúc, toán quân mã kia đã phóng tới gần, đã  nhìn thấy rõ mặt hai viên tướng đi đầu.
Thiết Ma Lặc lần này vô cùng hoảng sợ, hai viên tướng kia không  phải ai khác, chính là Tiết Tung và Điền Thừa Tự, mười năm trước  Thiết Ma Lặc từng giao thủ với họ ở Trường An. Thiết Ma Lặc vội rời  khỏi đường cái, thúc ngựa phóng ra cánh đồng hoang, đúng là “Cuống  cuống bỏ chạy”.
Đã qua mười năm, Tiết Điền hai người đều không nhận ra Thiết  Ma Lặc, có điều giữa lúc binh hoang mã loạn thế này, ở chỗ vắng vẻ  không người thế này, lại có một thiếu niên cưỡi ngựa bỏ chạy, quả  thật cũng khiến họ chú ý.


Tiết Tung kêu lên “Ngươi là ai? Mau lại đây!”. Thiết Ma Lặc đời  nào chịu nghe, càng thúc ngựa phóng mau, Điền Thừa Tự nói “Người  này nhất định là thám tử của quân Đường, không cần hỏi nữa?”. Bèn  quát một tiếng ra lệnh, lập tức có mấy mươi ky binh dũng mãnh  phóng ngựa đuổi theo, phát tên bắn ra như mưa.
Nếu lúc bình thời, Thiết Ma Lặc nhất định không coi vài mươi  tên giặc vào đâu, nhưng lúc ấy y trong bụng rỗng không, đã không  còn sức lực, vung kiếm đón đỡ đánh rơi mấy mươi mũi tên nhưng sau  cùng cũng bị trúng một mũi. Quân giặc đuổi tới càng gần, có một  người dáng vẻ như võ quan quát “Các ngươi xem tiễn pháp của ta  đây!”, rồi giương chiếc cung nặng năm thạch, vù một tiếng, bắn ngã  con ngựa của Thiết Ma Lặc. Viên võ quan ấy hô hô cười rộ, giục ngựa  phóng tới, quăng dây thừng ra định bắt sống Thiết Ma Lặc. Hai tên  quân sĩ khác cũng đã thúc ngựa phóng tới, hình thành thế bao vây ba  mặt.
Thiết Ma Lặc hít một hơi, từ lưng ngựa tung người vọt ra, quát  “Ngươi cũng xem tiễn pháp của ta!”. Đúng lúc ấy có hai mũi tên bắn  tới, Thiết Ma Lặc lật người một cái trên không, chụp lấy hai mũi tên,  rối vung tay phóng ra. Lập tức đánh mù mắt hai con ngựa của quân  giặc, hất ngã hai tên giặc xuống đất. Y mau lẹ dùng thân pháp Dao tử  phiên thân, lại chụp cứng sợi dây thừng mà viên võ quan kia quăng  ra.


Thiết Ma Lặc tuy đã đói tới mức đầu váng mắt hoa, lại bị trúng thương, nhưng y rốt lại vẫn là người có võ công thượng thặng, vừa  nắm được đầu dây, lập tức thi triển công phu Tá lực phản kích, chỉ  nghe vù mạt tiếng, hai người vừa đứng vào phương vị phù hợp, Thiết  Ma Lặc rơi xuống đất, tay vung sợi dây, đã hất viên võ quan ấy lên  không.
Chợt nghe văng vẳng có người khen ngợi “Chà, thân thủ của  người này hay quá!”, giọng nói nghe rất quen, Thiết Ma Lặc ngơ ngác  nhìn quanh, muốn tìm người phát thoại, chợt thấy máu nóng tràn lên  cổ họng, lập tức trước mắt tối sầm, ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân  sự. Nguyên là khí lực, tinh thần của y đều đã sử dụng hết rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Thiết Ma Lực mới từ từ tỉnh lại thị  lực vẫn thưa khôi phục hoàn toàn, chỉ mờ mờ nhìn thấy một người  mặc nhung phục đeo trường kiếm đang cúi xuống nhìn y, Thiết Ma  Lặc lật người lên định nhảy dậy nhưng lực bất tòng tâm, ầm một  tiếng lại ngã vật ra, Thiết Ma Lặc kêu lên “Phản tặc Tiết Tung, ngươi  giết ta đi?”.
Người kia đột nhiên đun tay ra bịt chặt miệng y, hạ giọng nói  “Ngươi đừng kêu la ầm ĩ, ta không phải là Tiết tướng quân”.
Thiết Ma Lặc định thần nhìn kỹ, lúc ấy mới nhận ra người kia  chính là Nhiếp Phong. Nguyên người bật tiếng khen ngợi Thiết Ma  Lặc chính là Nhiếp Phong, y lòng dạ rất tốt, lại mến tiếc thân thủ  của Thiết Ma Lặc, vì thế bèn năn nỉ với Tiết Tung, cứu mạng Thiết  Ma Lặc. Nhiếp Phong là em họ của Tiết Tung, lại là phó thủ của y,  bản lĩnh còn cao cường hơn Tiết Tung, những “chiến công” của Tiết  Tung có quá nửa là nhờ vào y, nên cho dù vứt bỏ quan hệ họ hàng  không nói tới, y cũng không thể không nể mặt Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong đem Thiết Ma Lặc vào trướng của hình, buộc vết  thương cho y, lại đổ nước sâm cho y.
Năm xưa Thiết Ma Lặc cũng từng giao thủ với Nhiếp Phong trong  phủ đệ của An Lộc Sơn ở Trường An, đã qua mười năm, Thiết Ma Lặc  đã trưởng thành, Nhiếp Phong lúc đầu cũng không nhận ra y, nhưng  càng nhìn càng thấy quen, đến khi Thiết Ma Lặc tỉnh lại, bật ra tiếng  chửi mắng Tiết Tung, Nhiếp Phong mới nhận ra Thiết Ma Lặc.
Nhiếp Phong kéo một tấm chăn đắp cho Thiết Ma Lặc, cười nói  “Ngươi là Thiết Ma Lặc phải không? Ngươi to gan lắm? Nghe nói  ngươi đã làm Ngự tiền thị vệ cho hoàng đế nhà Đường, tại sao lại một mình một ngựa tới đây?”.
Năm xưa lúc Đoàn Khuê Chương đang đêm xông vào An phủ cứu  Sử Dật Như, Nhiếp Phong đã ngấm ngầm che chở cho y, về sau lại  từng nghĩ cách cứu Lư phu nhân vợ Sử Dật Như ra, hai chuyện ấy  Thiết Ma Lặc đều đã biết, lúc ấy không giấu diềm nữa, nói thẳng  “Không sai, ta là Thiết Ma Lặc. Ta không quen bị trói buộc, không  muốn làm thị vệ cho hoàng đế nữa, lén trốn trở về, không ngờ lại gặp  các ngươi ở đây muốn giết muốn mổ tùy ý các ngươi”.
Nhiếp Phong cười nói “Ngươi vẫn còn tính nết quật cường như  ngày trước. Nếu ta muốn giết ngươi thì cần gì phải cứu nữa? Có điều  ngươi cũng không nên chửi mắng bừa bãi, nếu để Tiết tướng quân  nghe được, thì ta cũng không có cách nào che chở cho ngươi đâu!”.
Nhiếp Phong lại nói “Ngươi đã không muốn làm tôi tớ cho hoàng  đế, thì cứ ở lại chỗ ta”.


Thiết Ma Lặc lạnh lùng nói “Ngươi cứu mạng ta, ta cảm kích  ngươi, còn ngươi khuyên ta như thế, ta lại muốn chửi ngươi!”. Nhiếp  Phong nói “Ta là có ý tốt, tại sao ngươi lại chửi ta?”. Thiết Ma Lặc nói  “Ngươi bảo ta ở lại đây, thì ngươi coi ta là hạng người nào? Ta là hán  tử nhà Đại Đường đầu đội trời chân đạp đất, há lại ở lại trong quân  của bọn phản tặc? Thôi được, ngươi muốn giết ta hay tha ta thì tùy,  chứ không có con đường thứ ba đâu.
Nhiếp Phong mặt thoắt xanh thoắt đỏ, hồi lâu mới nói thiên tử  nhà Đại Đường sảng sốt bỏ cả tông miếu, vội vã chạy tháo thân, khốn  đốn giữ một góc, riêng yên thân ở Tây Thục, cũng khó mà được lâu  dài, ngươi lại không phải là quan chức triều đình, lại đi làm trung  thần gì cho nhà Đại Đường chứ!”
Thiết Ma Lặc cười nhạt nói “Chỉ là làm quan mới có chức trách  giữ đất thôi à? Nhiếp tướng quân, ngươi lầm rồi. Hoàng đế tuy bỏ  bách tính mà lánh nạn, nhưng bách tính vẫn phải bảo vệ nhà cửa  ruộng đất của mình, bây giờ nam bắc sông Hoàng Hà đã có dân binh  nổi lên khắp nơi, ngươi còn chưa biết sao? Huống hồ Quách lệnh công  đã dấy quân ở Thái Nguyên, thái tử cũng đã đóng quân ở Lệnh Vũ,  hiện các ngươi cho dù rông càn được một lúc, thì chẳng qua cũng chỉ  là ánh hào quang cuối cùng mà thôi!”.
Nhiếp Phong vội xua tay nói “Ma Lặc, ở chỗ này ngươi tạm thời  dừng nói chuyện quốc sự, chúng ta chỉ nói chuyện bạn bè thôi. Nếu ngươi coi ta là bạn bè, thì cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thương, sau khi  lành rồi ta sẽ có cách thu xếp”.
Thiết Ma Lặc lật người lại, nói “Ta bị thương cũng chẳng đáng gì,  chỉ là tiếc cho ngươi thôi”.
Nhiếp Phong mở to mắt, định không cho y nói, nhưng ngẫm nghĩ  một lúc lại không kìm được hỏi “Ngươi tiếc cho ta chuyện gì?”.
Thiết Ma Lặc nói “Đoàn đại hiệp cũng từng nói với ta về ngươi,  khen ngươi là một bậc nam nhi có nghĩa khí, không ngờ ngươi lại dấn  thân vào vũng nước đục, cam tâm theo cọ làm ma trành”.
Nhiếp Phong đỏ bừng mặt, qua một lúc lâu mới thở dài nói “Quả  thật là Đoàn đại hiệp khen ngợi ta à? Quả thật làm ta xấu hổ. Ma  Lặc, câu ấy ngươi không cần nói lại nữa, sau này sẽ hiểu rõ thôi”.
Thiết Ma Lặc thử lòng dạ y, cũng nói một câu đầy ẩn ý “Tướng  quân như thế, thì ta cũng yên tâm dưỡng thương ở chỗ ngươi”.
Vừa nói tới dó, chợt nghe có người bước vào, chưa vén rèm cửa  lên, đã cao giọng hỏi “Thằng tiểu tử ấy có sống được không?”, chính là  giọng Tiết Tung!
Nhiếp Phong giật nảy mình, vội vàng bước tới cạnh Thiết Ma  Lặc, khẽ vỗ lên vết thương của y, kế đó lại xoa khẽ một cái kế hạ  giọng nói “Ngươi nhất thiết không được nói bậy đấy”. Thiết Ma Lặc  lúc đầu không biểu gì, nhưng nghĩ lại lập tức sực hiểu ra “Y bôi máu  ra mặt mình để Tiết Tung không nhận ra”.
Nhiếp Phong lúc ấy mới ứng thanh ờ một tiếng, Tiết Tung đã vén  trướng lên bước vào.
Tiết Tung nhìn qua Thiết Ma Lặc một cái , nói “Thằng tiểu tử  này bị thương không nhẹ, toàn thân đầy máu. Nhiếp Phong nói “Còn  khá, chỉ là bị ngoại thương. Thể chất của y rất tốt, dưỡng thương  mười bữa nửa tháng chắc sẽ khỏe thôi”.
Tiết Tung cau mày nói “Thằng tiểu tử này võ công không kém,  điều trị cho y thì cũng là một kẻ có tài hữu dụng, chỉ có điều đang lúc  hành quân cũng khó mà chờ đợi, chữa trị cũng không tiện”. Y xòe  chưởng ra như lưỡi đao làm ra thể chém xuống, tỏ ý chẳng bằng một  đao chém chết Thiết Ma Lặc cho xong.

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 74
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com