watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:48:1630/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 28

 

Hồi 29b


Lúc ấy đường sá đã thông suốt trở lại, Quận thú phù Phong Lã  Phủ và một số phụ lão địa phương cũng tới trạm Mã Ngôi yến kiến,  mời mọc ở lại, Lã Phủ là một viên quan gan dạ và thông minh, vịn xa giá của hoàng đế khảng khái tâu “Chí tôn và thái tử đều vào đất  Thục, bách tính Trung Nguyên lấy ai làm chủ? Hạ thần xin suất lãnh  tử đệ bảo vệ chí tôn, quay qua phía đông phá giặc, trở về bảo vệ  Trường An”.
Huyền tông trải qua cuộc binh biến ấy, vẫn còn sợ sệt, vả lại đội  tiền phong của An Lộc Sơn đã tới sát Trường An, y làm sao dám quay  lại, nghĩ thầm “Thục Trung có hiệu xưng là Thiên phủ chi quốc, cho  dù chật hẹp, cũng còn tốt hơn nhiều nơi khác, ít nhất cũng có thể  hưởng phúc thêm vài năm nữa”. Nhưng lúc ấy mọi người bàn tán nhao  nhao, y lại là con chim bị tên sợ cành cây cong, lại không dám làm  phật ý mọi người, nên chỉ cúi đầu trầm ngâm, không lập tức nói rõ ý  mình.
Thái tử Lý Hanh là một người dã tâm bừng bừng, đang muốn  nhân cơ hội này thu tóm đại quyền, củng cố ngôi hoàng đế tương lai,  lúc ấy bèn tâu “Nghịch tặc phạm khuyết, bốn bể chia lìa, làm mất  lòng dân, lấy gì khôi phục? Nay phụ hoàng vào Thục, nếu quân giặc  đốt đường sạn đạo thì đất đai Trung nguyên giống như hai tay dâng  lên trao cho quân giặc, lòng dân đã ly tán, há có thể tập hợp lại được?  Nhưng phụ hoàng là vạn thặng chí tôn lại không thể ngôi giữa nguy  thành, xông vào nơi nguy hiểm, nghĩ kế sách hôm nay không bằng để  thần nhi thu thập quân đội giữ biên cương ở vùng tây bắc, triệu kiến  Quách Tử Nghi, Lý Quang Bật ở Hà Bắc, cùng họ ra sức tiến qua đông  đánh dẹp nghịch tặc khôi phục hai kinh, bình định bốn bể, sau đó sẽ  quét dọn cung cấm, đón chí tôn quay về”.
Huyền tông được thái tử ưỡn ngựa bước ra ghé vai gánh vác trọng  nhiệm, chính hợp ý mình, lập tức theo lời, bèn phong thái tử Lý  Hanh làm Thiên hạ binh mã đại nguyên soái Quách Tử Nghi làm Phó  nguyên soái, sai họ đồng tâm dẹp giặc. Về sau, Lý Hanh không chờ  phụ hoàng băng hà, lên ngôi thiên tử ở Linh Vũ tức là Túc tông, đó là  chuyện sau, dưới đây không nói tới.
Lại nói sau trận mưa gió lớn ấy, Thiết Ma Lặc vốn đã muốn bỏ  chức trốn đi, về sau thấy chiếu thư an ủi vỗ về của Huyền tông ban ra,  nghĩ thầm “Hoàng đế rốt lại cũng không thể thất tín với thiên hạ,  chiếu thư đã nói rất rõ ràng, là quyết không truy cứu tới chuyện kia  nữa, vả lại Dương Quý phi cũng đã phụng chỉ mà chết, mình cần gì  phải sợ. Đại trượng phu lui tới phải quang minh lỗi lạc, làm việc phải có trước có sau, mình đã ưng thuận Nam sư huynh làm bảo tiêu cho  hoàng đế, nếu lại nửa đường bỏ trốn, thì còn ra gì, không nói nữa, chỉ  đành đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên.
Trước khi xa giá khởi hành, Vũ Văn Thông chợt tới nói “Thiết Đô  úy hoàng thượng sai ngươi suất lãnh mấy mươi Tán kỵ đi đoạn hậu,  bảo vệ những xe chở đồ vật nặng. Xa giá của Trường Lạc công chúa  thì ngươi không cần bảo vệ nữa, Thiết Ma Lặc đang sợ Trường Lạc  công chúa quá thân thiết, vui mừng phụng chỉ, không ngờ vực gì khác.
Trên đường vô sự, không cần kể nhiều, hôm ấy tới Quảng  Nguyên, đã vào đất Thục, Huyền tông thương tướng sĩ vất vả chuẩn  cho nghỉ ngơi ba ngày, chiều hôm ấy Thiết Ma Lặc đang cùng hai  người Tần Tương, Uất Trì Bắc uống rượu tâm tình, rượu tới lúc ngà  ngà, chợt có một thái giám hấp tấp bước vào.
Uất Trì Bắc giật mình hỏi “Công công, có chuyện gì vậy?”. Thái  giám kia nói “Hoàng thượng có chiếu, sai Thiết Đô úy lập tức tới yết  kiến”. Uất Trì Bắc nói “Ủa, té ra là tuyên triệu y à? Thiết huynh đệ,  dù sao bọn ta cũng rảnh rỗi, cùng với ngươi đi một chuyến”. Uất Trì  Bắc chưởng quản túc vệ trong đại nội, không cần phụng chiếu cũng có  thể vào cung, lúc ấy tuy dang trên đường lánh nạn, nhưng quy chế cũ  vẫn thế, nên y mới dám nói câu ấy.
Nào ngờ thái giám kia lập tức nói “Hoàng thượng chỉ triệu liến  một mình Thiết Đô úy, túc vệ trong hành cung đều đã có người thay  phiên túc trực, Uất Trì tướng quân cứ uống rượu đi”.
Uất Trì Bắc tuy có thể tự vào cung nhưng chưa phụng chiếu thì  không được vào gặp hoàng đế, lại theo khẩu khí của viên thái giám  này thì rõ ràng không muốn y cùng đi, Uất Trì Bắc cũng chỉ đành  thôi. Lúc ấy bèn cười nói “Nếu hành cung vô sự thì ta cũng cứ vui  phận thanh nhàn. Thiết huynh đệ, chờ ngươi quay lại, chúng ta sẽ  uống cho thật say”.
Hoàng đế tuyên triệu thị vệ, đó cũng là chuyện bình thường, Uất  Trì Bắc không hề nghi ngờ có chuyện gì khác. Thiết Ma Lặc lại thầm  nảy ý nghi ngờ “Biến cố ở trạm Mã Ngôi là mình gây ra đầu tiên, tuy  hoàng thượng có chiếu không truy cứu bất cứ người nào, nhưng sau  lần biến loạn ấy y lại không muốn mình hỗ tùng công chúa, rõ ràng là  có ý nghi ngờ mình, không còn tín nhiệm như trước kia. Tại sao lại  muốn gọi một mình mình vào cung? Ái chà, chẳng lẽ đây là chủ ý của công chúa?”.
Thành Quảng Nguyên cách xa nơi loạn lạc, hành cung thái thú  Quảng Nguyên bố trí cho hoàng đế lộng lẫy mỹ lệ, rất có quy mô của  cung điện, ngôi miếu hoang ở trạm Mã Ngôi không thể sánh được.  Thiết Ma Lặc theo viên thái giám kia bước vào, đi qua một hành lang  dài, viên thái giám theo quy củ trong cung, đi lên phía trước, cao  giọng báo “Thiết Đô úy phụng chiếu đã tới”.


Đúng lúc ấy chợt thấy một cung nữ dáng vẻ kinh hoàng đứng dựa  lan can, đột nhiên vung tay một cái, ném một vật tròn tròn qua Thiết  Ma Lặc, may mà Thiết Ma Lặc đã gặp mặt, nhận ra cô ta là thị nữ  của Trường Lạc công chúa, vội vung tay chụp lấy, té ra là một mảnh  giấy vo tròn.
Thiết Ma Lặc giật nảy mình, rón rén mở tờ giấy ra, vừa nhìn  thấy hai chữ lớn trong mảnh giấy, đã nghe nội thị trực ban liên tiếp  xướng lệnh truyền ra “Tuyên triệu Thiết Đô úy vào yết kiến”. Viên  thái giám kia quay lại, nói “Thiết Đô úy có thể vào được rồi”. Lúc ấy  cung nữ kia đã sớm lách vào cửa ngách, Thiết Ma Lặc nhìn kỹ, cắn  răng, làm ra vẻ không có chuyện gì, theo hoàng môn quan dẫn kiến đi  qua hành lang, bước vào sảnh đường.
Chỉ thấy trong phòng ngoài Huyền tông chỉ có một mình Vũ Văn  Thông, Thiết Ma Lặc theo lễ quân thần hô vạn tuế ba lần. Huyền  tông vẻ mặt hòa hoãn tươi cười nói “Ái khanh bình thân. Cho ngồi”.  Thiết Ma Lặc hồi hộp không yên, tạ ơn ngồi xuống. Huyền tông hỏi  “Nghe nói hôm trước trong biến cố ở trạm Mã Ngôi là ngươi cầm đầu,  có phải thế không?”.
Thiết Ma Lặc nghĩ thầm “Tới rồi, tới rồi!”. Nhưng y đã sớm có  chủ ý nên cũng không sợ, lập tức bẩm “Hoàng thượng minh giám, lúc  ấy mọi người phẫn khích, thần được quân sĩ suy cử quả thật khó đặt  thân ra ngoài”. Huyền tông nói “Ngươi cũng to gan lắm!”. Thiết Ma  Lặc không khiêm tốn không kiêu căng, đáp “Thần chỉ muốn vì hoàng  thượng trừ gian diệt nịnh, chứ chuyện họa phúc lợi hại chưa từng nghĩ  tới! Nếu hoàng thượng cho là không đúng, thần cam chịu hình phạt,  muôn chết không từ”.
Huyền tông lắc đầu, nói “Ái khanh hiểu lầm ý quả nhân rồi. Loại  người gan dạ thông minh, có huyết tính mà lòng trung rờ rỡ như  ngươi, quả thật trẫm mong còn chưa được, sao lại nỡ xử phạt? Trong tờ chiếu vỗ về an ủi, trẫm đã nói rõ rồi! Đối với những người trừ gian  vì trẫm lần ấy, chỉ có khen thưởng quyết không truy cứu, hôm nay  trẫm triệu ngươi vào đây, là muốn khen thường ngươi thôi. Thiết  Tranh nghe phong thưởng!”.
Thiết Ma Lặc nghĩ thầm “Hoàng đế rốt lại giở trò huyền hoặc gì  đây?”. Chỉ đành quỳ xuống, chờ nghe phong thưởng. Huyền tông nói  “Trẫm phong ngươi làm Long kỵ đô úy được quyền thế tập, ngoài ra  còn thưởng thêm một đóa cung hoa, ba chén ngự tửu”.


Theo quy củ của triều đình đương thời, chỉ có người thi đậu Trạng  nguyên mới được hoàng đế thưởng hoa ban rượu, nên không có gì vinh  dự bằng như thế, Thiết Ma Lặc cảm thấy bất ngờ, nhận đóa hoa xong,  cắm lên cổ áo, lại đón lấy chén rượu hoàng đế đích thân rót cho.  Trong nhớp mắt ấy Thiết Ma Lặc đột nhiên nghĩ tới hai chữ trong  mảnh giấy, hai chữ ấy là “Chạy mau!”, không kìm được trong lòng  nghĩ thầm “Trường Lạc công chúa báo cho mình, quyết không phải là  không có lý do, bảo mình chạy mau, nhất định đã biết hoàng thượng  có ý hại mình nhưng hiện tại hoàng thượng lại phong thưởng cho  mình...ờ, chẳng lẽ trong chén rượu này có gì lạ?”.
Thiết Má Lặc vừa động tâm niệm, không uống rượu ngay, đưa  chén rượu vào mũi ngửi một cái, đột nhiên ném xuống, chỉ nghe keng  một tiếng, chén rượu vỡ nát, dưới đất tóe lên ánh lửa lốm đốm!
Đó là một chén rượu độc!  Đúng chớp mắt ấy Thiết Ma Lặc quả thật khí tức đầy ruột, y có  nằm mơ cũng không ngờ hoàng đế lại dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó  với y, y làm bảo tiêu cho hoàng đế, cũng từng cứu mạng cho hoàng đế,  bây giờ hoàng đế lại dùng rượu độc giết y? Nói thì chậm chứ lúc ấy  rất mau, chỉ nghe Huyền tông quát “Thiết Tranh, ngươi trong mắt  không có vua, lập tức ban cho được chết!”. Vũ Văn Thông đã nhảy xổ  tới, ngón tay xỉa ra như ngọn kích, đâm mau vào tử huyệt trên sườn  Thiết Ma Lặc!
Thiết Ma Lặc lật tay đánh lại một chưởng, chính là lối đánh  lưỡng bại câu thương, Vũ Văn Thông đã lãnh giáo chưởng lực của y,  không dám đón đỡ, vội xoay người dời bước, lại điểm vào huyệt phong  phủ sau lưng y.


Thiết Ma Lặc vù vù đánh ra hai chưởng bức Vũ Văn Thông lùi lại  ba bước, quát lớn “Hoàng đế, nếu ngươi nói ra được đạo lý quang minh chính đại muốn ta chết, thì ta cam chịu, không hề oán trách,  ngươi lại nói mà không giữ lời, tàn hại kẻ trung lương, xin lỗi ta  không thể làm nô tài cho ngươi được nữa rồi!”, soạt một tiếng rút  kiếm, xông luôn ra ngoài. Huyền tông hoảng sợ run bắn lên, đến khi  nhìn thấy y không xông vào mình mới định thần, ý niệm muốn trả  thù cho Dương Quý phi lại đột nhiên dấy lên, lập tức quát “Vua bảo  tôi chết, không thể không chết, cha bảo con chết không thể không  chết, ngươi trong mắt không có vua, đáng bị xử tử! Còn muốn tội danh  gì nữa? Các thị vệ, bắt lấy y, băm nát ra cho ta”.
Vũ Văn Thông không chờ Huyền tông lên tiếng, đã sớm rút Phán  quan bút ra đuổi theo, thị vệ ngoài cửa cũng nhao nhao la thét, làm ra  vẻ cản lại.
Thiết Ma Lặc quát lớn “Tránh ta thì sống, chống ta thì chết!”,  múa kiếm như gió xông thẳng ra cửa. Bọn túc vệ tới phiên trực rong  cung đều là thủ hạ của Uất Trì Bắc, một là biết Thiết Ma Lặc có giao  tình thần thiết với trưởng quan của họ, hai là biết Thiết Ma Lặc rất  lợi hại, ba là chủ yếu vì họ cũng cảm thấy bất bình thay cho Thiết Ma  Lặc, nên chỉ hư trương thanh thế, vừa chạm vào là lui ra, đợi Thiết  Ma Lặc xông qua rồi lại lập tức ùn ùn đuổi theo, lại giống như vô tình  cản đường Vũ Văn Thông.
Thiết Ma Lặc xông ra khỏi hành cung, cướp một con ngựa tốt  thêm roi, phóng ra ngoài thành, vệ sĩ giữ cửa thành là bộ hạ của Tần  Tương, biết y là ai, chẳng qua cũng hỏi vài câu, Thiết Ma Lặc bịa đặt  là phụng chỉ ra thành, bọn vệ sĩ kia bèn mở cổng thành.
Đúng lúc ấy chỉ nghe Vũ Văn Thông quát lớn “Không được mở  cửa, thằng đầy tớ ấy đã làm phản rồi”, nguyên là y cưỡi lột con ngựa  đuổi theo, khoảng cách vốn rất xa, chỉ vì lúc Thiết Ma Lặc gọi cửa lại  bị chậm trễ, bây giờ khoảng cách giữa hai con ngựa chỉ còn không đầy  trăm bước.
Tên vệ sĩ ái chà một tiếng, hoảng sợ tới mức trợn mắt há miệng,  nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Thiết Ma Lặc đã phóng ngựa vọt  qua, tên vệ sĩ kia mới ngơ ngơ ngác ngác đóng cổng thành, Vũ Văn  Thông cả giận quát “Ngươi điên rồi à? Phản tặc đã chạy rồi còn đóng  cổng thành sao?”, thúc ngựa xông mau qua một cước đá tên vệ sĩ ngã  lăn lông lốc, đuổi riết theo sau. Hai con ngựa cước lực không chênh  nhau bao nhiêu, như ruổi gió đuổi chớp, trong chớp mắt đã ra tới ngoài đồng, Vũ Văn Thông dùng Phán quan bút đâm vào mông ngựa,  con ngựa bị đau lồng lên, khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn vài mươi  bước.


Chợt nghe tiếng dây cung bật, Vũ Văn Thông tay kéo cung cứng,  liên tiếp phóng tên, bắn vào con ngựa của Thiết Ma Lặc, Thiết Ma  Lặc vung kiếm đỡ gạt, nhưng Vũ Văn Thông tên bắn như mưa, Thiết  Ma Lặc phải đỡ gạt cho mình, lại phải che chở cho ngựa, nên tay  chân luống cuống, khó mà chiếu cố cả hai bề.
Thiết Ma Lặc tức giận nói “Nhận mà không trả là phi lễ!” cũng  rút trong túi ám khí một nắm Thiết liên tử phóng lại nhưng Thiết  liên tử phân lượng quá nhẹ, không thể đánh xa, uy lực so với cung tên  cách nhau một trời một vực, tuy cũng có vài quả đánh trúng con ngựa  của Vũ Văn Thông nhưng chưa thể đả thương nó.
Phi ky đuổi nhau, ám khí giao phong, Vũ Văn Thông đuổi tới gần,  ra sức giương cung, vù một tiếng bắn xuyên qua bụng ngựa, Thiết Ma  Lặc lộn người một cái, từ yên ngựa chênh chếch bay ra, Vũ Văn  Thông hô hô cười rộ, kêu lên “Thiết Ma Lặc ngươi còn chạy đi đâu,  thằng tiểu tặc nhà ngươi cũng trà trộn vào cung, cũng xem là mật bọc  lấy thân đấy! Hô hô, mười năm trước ngươi may mắn thoát chết,  không ngờ lưới trời lồng lộng, hôm nay ngươi lại gặp phải tay ta”.
Vũ Văn Thông một câu nói toẹt lai lịch của Thiết Ma Lặc ra, nếu  như lúc bình thời, nhất định Thiết Ma Lặc đã giật nảy mình, nhưng  đến lúc này, y đã trở thành kẻ phản tặc bị hoàng đế truy bắt, thì còn  úy ky gì nữa, lập tức cả giận nói “Không sai, ta chính là Thiết Ma  Lặc, ngươi định làm gì? Ngươi tưởng ta sợ ngươi à?”. Vũ Văn Thông  quát “Hay lắm, thằng phản tặc nhà ngươi còn dám chống lại thánh  chỉ, kháng cự à? Hôm nay lại không có Đoàn đại hiệp, Nam đại hiệp  gì đó che chở cho ngươi đâu!”. Thiết Ma Lặc nghe y nhắc tới chuyện  cũ, lửa giận bùng lên, cười nhạt nói “Ta là phản tặc, thì ngươi là tnmg  thần chắc? Hừ, ngươi tưởng ta không biết chuyện của ngươi à? nhớ  năm xưa ngươi giúp trụ làm ác, đường đường là Long kỵ đô mà không  tiếc làm ưng khuyển cho An Lộc Sơn, hại cả nhà Sử nghĩa sĩ, còn  muốn hại Đoàn đại hiệp, xem ra ngươi còn là đại phản tặc hơn cả ta  nữa đấy!”.


Vũ Văn Thông đang sợ Thiết Ma Lặc vạch trần chuyện y câu kết  với An Lộc Sơn, lúc ấy trong lòng lo lắng, thông đồng với hoàng đế trừ diệt Thiết Ma Lặc. Lúc ấy y nghĩ thầm “May là mới rồi y không  nói câu này trước mặt hoàng thượng, nếu không hoàng thượng cho dù  không tin trong lòng ắt cũng có chỗ ngờ vực. Bây giờ y đã mang tội  danh là phản tặc, cho dù Tần Tương và Uất Trì Bắc cũng không dám  che chở y, mình phải mau mau giết y bịt miệng”.
Vũ Văn Thông xưa nay vốn tự phụ, tuy y đã lãnh giáo chưởng lực  của Thiết Ma Lặc, nhưng tự cậy về công phu lẫn binh khí cao cường  hơn y, nghĩ thầm hoàng thượng tất nhiên phái người đuổi theo tiếp  ứng, thằng tiểu tặc này hôm nay chắc chắn phải chết, không cần nghi  ngờ gì nữa, nhưng tốt nhất là phải giết y trước khi có người tới, để y  khỏi ăn nói bậy bạ.
Hai người trong lòng đều đầy thù cũ hận mới, lập tức giao thủ  dưới rừng cây.
Vũ Văn Thông cùng hai người Tần Tương, Uất Trì Bắc nổi tiếng  ngang nhau, được gọi là ba đại cao thủ trong đại nội, về võ công quả  thật thành tựu hơn người, hai ngọn Phán quan bút triển khai, quả  thật như độc xà phun lưỡi, nhát nào cũng phóng vào yếu huyệt trên  người Thiết Ma Lặc.
Thiết Ma Lặc triển khai sáu mươi tư chiêu Long hình kiếm pháp,  kiếm khí tung hoành, kiếm quang bay lượn, quả thật như một con  rồng ngọc uốn lượn, biến hóa khôn lường. Vũ Văn Thông hơn về công  phu và kinh nghiệm, Thiết Ma Lặc thì hơn về nội lực dẻo dai, huyết  khí phương cương, hai người triển khai sở học bình sinh, đánh nhau  một trận khó giải khó phân!


Vũ Văn Thông không ngờ thằng tiểu tử suýt mất mạng dưới tay y  mười năm trước bây giờ lại hoàn toàn khác hẳn, càng đánh càng  mạnh, đánh nhau hơn trăm chiêu mà mình vẫn chưa chiếm được chút  thượng phong nào, trong lòng không kìm được ngấm ngầm sợ hãi.
Chợt nghe tiếng nhạc ngựa vang lên, trong chớp mắt ấy Thiết Ma  Lặc kêu lên “Tần đại ca, ngươi cũng tới lấy đầu tiểu đệ à?”
Nguyên là sau khi Thiết Ma Lặc “làm phản” rời khỏi hành cung,  Huyền tông lập tức sai Tần Tương và Uất Trì Bắc hiệp lực giúp đỡ Vũ  Văn Thông, hai người nhận được thánh chỉ, vô cùng hoảng sợ, vẫn  chưa biết y đã phạm tội chết gì, nhưng lệnh vua không thể chống lại,  hai người chỉ đành tuân chỉ, Tần Tương sức ngựa mau hơn nên đuổi  tới trước.
Vũ Văn Thông cao giọng quát “Ngươi là phản tặc, còn dám xưng  huynh gọi đệ với Tần tướng quân à, Tần tướng quân biết ngươi nhưng  đôi kim giản của y không nhận ra ngươi đâu!”, mấy câu ấy vô cùng lợi  hại, quả thật muốn bức bách Tần Tương động thủ.
Tần Tương vừa sợ vừa cuống, hai bề đều khó, nếu không có ai  khác, y còn có thể theo tư tình mà tha (lúc y lên ngựa, đã ltính toán  như thế), nhưng hiện đã có Vũ Văn Thông ở đây quyết không thể làm  như thế. Tần Tương ngần ngừ một lúc, đành phải nói “Thiết Tranh, ta  chưa biết ngươi phạm tội gì, nhưng đã có thánh chỉ bắt ngươi, ngươi  cũng phải để cho bắt, khỏi phải tội chồng thêm tội! Ngươi có gì oan  khuất tới gặp hoàng thượng, có thể phân biện mà”, Tần Tương định  cùng Uất Trì Bắc dùng tính mạng cả nhà bảo lãnh cho y, tới lúc cần  thiết cũng có thể nài nỉ Trường Lạc công chúa xin cho y, vì thế trước  tiên bảo y không nên kháng chỉ chống cự.
Thiết Ma Lặc bi phẫn chen lẫn, nói “Hoàng thượng muốn giết ta  để đền mạng cho Dương Quốc Trung và Dương Quý phi, thế thì làm  sao phân biện gì được nữa? À, Tần đại ca, ngươi phụng chỉ bắt ta, ta  không muốn làm ngươi khó xử, được ta đi theo ngươi, để hôn quân  tùy ý xử trị”.


Thiết Ma Lặc đã nguyện ý bó tay chịu trói, nhưng Vũ Văn Thông  song bút vẫn như mưa sa gió táp đánh tới, đừng nói buông binh khí,  chỉ cần đón đỡ hơi chậm là cũng có mối nguy mất mạng. Thiết Ma  Lặc cả giận nói “Ta có thể nể mặt Tần đại ca, nhưng không thể để  ngươi hà hiếp!”, vù vù vù đâm luôn ba kiếm, đánh nhau càng kịch liệt.
Tấn Tương kêu lên “Thiết Tranh đã tình nguyện phụng chỉ, Vũ  Văn tướng quân, ngươi dừng tay đi”. Vũ Văn Thông nói “Y miệng nói  như thế nhưng chưa buông kiếm, cũng như con cọp chưa nhổ nanh,  ngươi dám chắc là y không cắn lại à?”.
Câu ấy của Vũ Văn Thông cũng hoàn toàn không phải không có  đạo lý, Tần Tương lại định khuyên Thiết Ma Lặc buông binh khí  xuống trước, nhưng thấy tình hình như thế, Thiết Ma Lặc còn đáng  tin hơn Vũ Văn Thông, trừ phi mình xông vào dùng kim giản đánh  rơi trường kiếm của Thiết Ma Lặc, nếu không Thiết Ma Lặc quyết  không dám buông binh khí xuống.
Thiết Ma Lặc và Vũ Văn Thông vốn khó phán cao thấp, nhưng có  Tần Tương bên cạnh, Thiết Ma Lặc đã có chút tâm phiền ý loạn, trường kiếm vung bừa, trên chiêu số bất giác để lộ chỗ sơ hở, Vũ Văn  Thông đột nhiên quát lớn một tiếng “Xem1”, một bút đâm vào huyệt  Toàn cơ trước ngực Thiết Ma Lặc.
Tần Tương cả kinh, đang định xông vào giải cứu, chợt nghe keng  một tiếng, ngọn Phán quan bút của Vũ Văn Thông lệch qua một bên,  kế đó nghe thấy một thanh âm mang giọng trẻ con vang lên “Tần  tướng quân, họ đang đánh nhau rất hay, ngươi lại xông vào cản trở,  như thế không khỏi quá nóng nảy đấy”.
Trong khu rừng đột nhiên có một người bước ra, Tần Tương vừa  nhìn thấy lại càng hoảng sợ, người kia thân hình không đầy năm  thước, tướng mạo mười phần đặc biệt, một “khuôn mặt trẻ con”, giống  như một đứa nhỏ to xác, chính là Diệu thủ thần thâu Không Không  Nhi danh chấn giang hồ từng làm hoàng đế hoảng sợ.
Tần Tương tay nắm song giản, trầm giọng hỏi “Không Không  Nhi, ngươi tới đây là định làm gì?”.


Không Không Nhi cười nói “Tần tướng quân, ngươi không cần lo  lắng, đôi kim giản của ngươi tuy cũng đáng vài đống nhưng chưa lọt  vào mắt ta đâu, ta mà lên cơn trộm cắp cũng không ăn trộm của ngươi  mà. Ta là tới đây xem đánh nhau thôi! Ờ, ngươi hỏi ta rồi, ta cũng  muốn hỏi ngươi, ngươi tới đây làm gì thế?”.
Tần Tương nói “Ta, ta là phụng chỉ tới đây, tới đây bắt...”, y nhìn  Thiết Ma Lặc một cái, quả thật không nỡ nói ra hai chữ “phản tặc”.  Không Không Nhi nói “Ngươi tới bắt ai? Bắt thằng già kia hay bắt  thiếu niên này?”.
Tần Tương nói “Chuyện của bọn ta, ngươi quản làm gì?”. Không  Không Nhi nói “Không phải thế. Ta đã nói với ngươi rồi, ta là thích  xem đánh nhau thôi. Bọn họ đánh sướng tay, ta cũng được xem sướng  mắt. Bọn họ đánh nhau, nếu ngươi không quản thì ta cũng không  quản, nếu ngươi giúp một bên thì ta cũng giúp bên kia, một đánh một,  hai đánh hai, thế mới công bằng”.
Tần Tương bị y đùa giỡn tới mức dở khóc dở cười, nhưng một là y  đã lãnh giáo của Không Không Nhi, cũng biết tính tình của y rất quái  dị, hai là quả thật y cũng không muốn bắt Thiết Ma Lặc, nghi thầm  “Cũng được, mình có cớ để nói rồi, có thể tụ thủ bàng quan để Thiết  hiền đệ có cơ hội thoát thân”, liền nói “Không Không Nhi, hôm trước  ngươi từng giúp bọn ta một tay, bắt sư đệ của ngươi về, nghĩ tới chút tình nghĩa ấy, ta cũng muốn kết giao với ngươi, ngươi nói thế nào thì  cứ theo như thế!”.
Không Không Nhi cười lớn nói “Người trên giang hồ đều nói Tần  tướng quân đáng mặt bạn bè, quả nhiên không sai. Nào nào, ngươi  buông đôi giản xuống đi, chúng ta cứ xem đánh nhau thôi”.
Sau khi Không Không Nhi xuất hiện, Vũ Văn Thông biến hẳn sắc  mặt, đến khi Không Không Nhi nói không giúp bên nào, y mới dần  dần bình tĩnh trở lại, nhưng Thiết Ma Lặc đã nhân cơ hội giành lại  thế công, chiếm được thượng phong.
Không Không Nhi nhìn một lúc, đột nhiên tự nói một mình “Ma  lặc tới làm bảo tiêu cho hoàng đế, chuyện đó kể ra đã là lạ lùng,  nhưng bây giờ y là bảo tiêu cho hoàng đế lại đánh nhau với Đô uý hộ  giá thượng ty (cấp trên) của y, chuyện này mới thật là lạ càng thêm  lạ. Ờ, Thiết Ma Lặc, tại sao ngươi đánh nhau với trưởng quan của  ngươi thiế?”. Thiết Ma Lặc đang đánh tới lúc hăng, không kịp trả lời  y, Không Không Nhi nói “Ồ, Thiết Ma Lặc, Tần tướng quân cũng  nguyện ý kết bạn với ngươi, sao ngươi không nguyện ý? Ta đang hỏi  ngươi mà!”.
Thiết Ma Lặc dùng hết sức trường kiếm vung ra, bức Vũ Văn  Thông lui lại hai bước, bực bội trá lời “Hôn quân kia bảo ta lả phản  tặc, thằng đầy tớ này thì muốn lấy đầu ta để được thăng quan”.


Tần Tương nghe xong, thầm thấy xấu hổ, nghĩ thầm “Thiết hiến  đệ, không phải ngươi cũng hiểu lầm ta chứ?”.
Không Không Nhi lại cao giọng gọi “Ma Lặc, ta vốn muốn tìm  ngươi, ngươi đoán xem ta tìm ngươi làm gì?”.
Thiết Ma Lặc nghĩ thầm “Không Không Nhi ngươi quả thật  không biết gì, đang lúc này thì bảo ta có tâm tình nào mà nói chuyện  tào lao với ngươi”.
Không Không Nhi cười lớn nói “Đoán không ra chứ gì? Ta cũng  đoán là ngươi đoán không ra. Được, ta nói cho ngươi biết nhé. Ta có ý  muốn kết bạn với ngươi, định đem cho ngươi một món lễ vật khó  kiếm. Ngươi đoán thử xem, là lễ vật gì nào?”.
Thiết Ma Lặc lớn tiếng nói “Không biết, ta cũng không cần”.  Không Không Nhi cười lớn nói “Câu ấy của ngươi hơi thô mãng  đấy nhé, món lễ vật này rất có ích với ngươi, ngươi mà biết rồi thì không cần không xong”.
Tần Tương trong lòng rúng động, hỏi “Rốt lại là lễ vật gì thế?  Ngươi cứ nói ra xem, đừng để y đoán nữa. Ta nghe cũng sốt ruột muốn  biết đây”.
Không Không Nhi nói “Nói ra cũng là chuyện lạ. Ma Lặc không  phải thượng ty kia của ngươi nói ngươi là phản tặc sao, nhưng trong  tay ta có một lá thư, lại là do chính tay vị Vũ Văn tướng quân này  viết gửi cho An Lộc Sơn, trong thư nói rất rõ ràng, xin làm nội ứng  cho An Lộc Sơn! Ngươi nói có lạ không nào? Lá thư này là lễ vật ta  tặng cho ngươi, ngươi có cần không?”.
Không Không Nhi nói ra câu ấy, Vũ Văn Thông lập tức sắc mặt  biến thành màu xám, đâm hờ một kiếm, toan cướp đường bỏ chạy,  Thiết Ma Lặc đời nào để y chạy, mũi chân điểm xuống một cái, như  mũi tên vọt theo, trường kiếm đâm vào bối tâm y, Vũ Văn Thông chỉ  còn cách xoay người đón đỡ. Tần Tương thấy tình hình như thế, biết  lời Không Không Nhi nói là sự thật, không kìm được trong lòng cả  mừng “Nếu đúng là có một lá thư như thế, Thiết hiền đệ cứ cầm lấy  làm chứng cứ, trở về tố giác, thì không những vô tội mà còn có công  nữa?”. Y đột nhiên tinh thần phấn chấn, nhấc song giản lên định  xông vào.
Không Không Nhi đưa tay ra cản, cười nói “Tần tướng quân,  ngươi quên đã hứa với ta rồi sao? Cứ đứng yên mà xem họ đánh  nhau!”. Thật ra lần này Tần Tương xông vào là muốn giúp Thiết Ma  Lặc bắt Vũ Văn Thông. Có điều lúc ấy Thiết Ma Lặc đã không cần  Tần Tương giúp đỡ nữa, Vũ Văn Thông rất sợ chuyện này bị Không  Không Nhi vạch trần, vả lại theo khẩu khí của Không Không Nhi thì  y còn đứng về phía Thiết Ma Lặc, Vũ Văn Thông sợ tới mức hồn phi  phách tán, làm sao còn có thể tập trung đối địch. Thiết Ma Lặc quát  lớn một tiếng, kiếm chiêu mau lẹ thay đổi chỉ thấy hàn quang cuốn  đất, sấc tía rợp trời, chụp xuống thân hình Vũ Văn Thông. Vũ Văn  Thông chương pháp đại loạn, chiêu thức không ra chiêu thức, Thiết  Ma Lặc soạt một tiếng phóng ra một kiếm đâm trúng đầu vai y. Vũ  Vãn Thông đột nhiên song bút xoay ngược lại, mũi bút nhắm thẳng  vào cổ họng mình đâm xuống, Thiết Ma Lặc lại quát lớn một tiếng,  trường kiếm hất một cái, đánh đôi Phán quan bút của Vũ Văn Thông  tung ra, quát “Phản tặc ngươi muốn tự sát à, đâu có được tiện nghi


như thế?”, tiếng tới người tới, điểm mau vào huyệt đạo của Vũ Văn  Thông, y vẫn còn tức giận, tiện tay chát chát đánh vào mặt Vũ Văn  Thông hai tát.
Không Không Nhi cười nói “Đánh hay lắm, đánh hay lắm!”, rồi  lấy lá thư ra đưa Thiết Ma Lặc, nói “Món lễ vật này rất cô ích cho  ngươi chứ hả?”, không ngờ Thiết Ma Lặc lắc đầu không chịu cầm lấy.
Đúng là:
Chỉ bởi cạnh vua như cạnh cọp,
Anh hùng nghĩa sĩ đã  ghê lòng.
Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 75
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com