watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:02:5229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Đại Dường Du Hiệp Ký - Lương Vũ Sinh - Hồi 27-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 28

 

Hồi 28b


Thiết Ma Lặc không nỡ nghe nữa, rón rén bỏ đi, chợt có một cung  nữ trong rừng lách ra, nói “Thiết Đô úy, ta đang chờ ngươi, công chúa  có lời mời”.
Thiết Ma Lặc sửng sốt, nói “Đêm đã khuya rồi, lúc này tới yết  kiến công chúa e là không tiện”. Cung nữ kia nói “Công chúa không ở  trong hành cung mà đang chờ ngươi trong khu rừng phía sau, có  chuyện gấp muốn thương lượng với ngươi, ngươi đi mau lên”.
Hoàng gia có quy củ của hoàng gia, bây giờ tuy đang giữa lúc lánh  nạn, hoàng đế chỉ trú trong một ngôi miếu hoang, nhưng vẫn phải tôn  xưng là hành cung. Chung quanh “hành cung” mấy mươi trượng, ngoài  bọn Long kỵ thị vệ, các tướng sĩ tùy tùng khác đều không được tới  gần, phía sau ngôi miếu có một khoảnh rừng, cũng kể như cấm địa,  Thiết Ma Lặc không phải là Long kỵ thị vệ, nhưng y là Hổ nha đô úy,  là Phó Thống lĩnh Tán kỵ thị vệ, lại là người được hoàng đế đặc biệt  chỉ định bảo vệ công chúa, nên có thể theo thị nữ của công chúa đi  vào rừng.
Thiết Ma Lặc nghe công chúa có chuyện khẩn cấp, trong lòng  rúng động, y phụng mệnh phải nghe công chúa điều động, chỉ đành  không thể tránh đi, theo cung nữ kia tới gặp công chúa.
Ban ngày mưa đã ngớt, lúc ấy mây tan trăng sáng, sau gần mười  ngày mưa dầm dề, đêm nay mới lại thấy ánh trăng. Thiết Ma Lặc  bước vào rừng, dưới ánh trăng chỉ thấy công chúa quần áo đạm nhã,  lẻ loi một mình, đứng dưới góc một cây tùng đưa tay vẫy y. Cung nữ  kia đã lặng lắng lẽ bỏ đi.
Thiết Ma Lặc quỳ một chân thi lễ bẩm “Thiết Tranh tham kiến  công chúa, không biết công chúa có gì sai bảo?”. Trường Lạc công chúa  đưa bàn tay búp măng ra, nói “Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta,  không cần đa lễ”, định đỡ y dậy. Thiết Ma Lặc hốt hoảng đứng lên,  tránh qua một bên, nói “Đa tạ công chúa hậu đãi, nhưng lễ nghi quân  thần không thể phế bỏ”.
Trường Lạc công chúa cau mày, buồn bã nói “Bây giờ mà còn nói  tới lễ nghi quân thần làm gì, chẳng lẽ ngươi không thể coi ta là bạn  bè sao? Ta rất không thích ngươi trước mặt ta cứ câu nệ lễ phép”.
Thiết Ma Lặc chỉ đành sóng vai với nàng ngồi xuống, Trường Lạc  công chúa nói “Trong mấy hôm nay các ngươi đã chịu đủ nỗi khổ sở  rồi”. Thiết Ma Lặc nói “Chỉ mong hoàng thượng và công chúa được  bình an, thì bọn ta chịu khổ một chút có đáng gì”. Trường Lạc công  chúa thở dài một tiếng, nói “Đều là cha ta làm hại mọi người, ờ, giữa  lúc loạn lạc này, sinh ra trong nhà đế vương, cũng thật là bất hạnh.  Thiết Tranh, ta rất hâm mộ cuộc sống giang hồ như các ngươi! Nếu ta  không phải là công chúa, ta cũng muốn đi khắp bốn phương, theo  ngươi đi lại trên giang hồ, như thế mới được tự do tự tại. Nhưng  không biết bản lĩnh của ta có đủ dể xông pha giang hồ không?”.
Thiết Ma Lặc tim đập thình thịch, cúi đầu nói “Công chúa nói đùa  rồi”. Trường Lạc công chúa nghiêm trang nói “Mới rồi không phải ta  nói đùa đâu, Thiết Tranh, ngươi không hiểu tâm sự của ta đấy”.
Thiết Ma Lặc định thần, hỏi “Nghe nói công chúa có chuyện gì  khẩn cấp...”. Trường Lạc công chúa ngắt lời y, nói “Các ngươi chịu đủ  khổ sở, đó không phải là chuyện khẩn cấp sao?”. Thiết Ma Lặc bất  giác lại sửng sốt, nhất thời không hiểu rõ ý nàng. Trường Lạc công  chúa thở dài nói “Ngươi lòng trung rờ rỡ, chịu đói chịu rét, không hề  oán hờn, nhưng quân sĩ thì không chắc đã tìm được loại người nhịn được như ngươi đâu. Thiết Tranh, ta coi ngươi là người tâm phúc,  ngươi cũng có thể nói thật mọi chuyện với ta”.
Thiết Ma Lặc nói “Quân sĩ bị mưa gió, lại thêm quần áo lương  thực không đủ, cũng oán hờn chút ít, chuyện đó cũng khó mà tránh  được. Nhưng họ cũng hiểu rõ, đây đều do bọn gian thần trong triều  gây ra”. Thiết Ma Lặc nói rất cẩn thận, cũng không dám nêu thẳng  tên Dương Quốc Trung.
Trường Lạc công chúa thở dài nói “Ngươi không cần giấu ta, đâu  chỉ oán hờn chút ít, mà nói thẳng ra là oán khí xông mây, họ chỉ hận  không được ăn thịt lột da Dương Quốc Trung mà thôi”.
Thiết Ma Lặc vô cùng kinh ngạc, nói “Công chúa, người đã biết  rồi à?”
Trường Lạc công chúa nói “Hôm nay Quân sứ Hà Nguyên Vương  Tư Lễ từ chiến trường tới yết kiến phụ hoàng, phụ hoàng hỏi quân  tình, y lại bật tiếng khóc. Y nói sau khi thánh giá rời kinh, sĩ khí lại  càng suy sụp. Phụ hoàng hỏi: Là oán hờn trẫm bỏ họ phải không?  Vương Tư Lễ nói: Chuyện đó thì không phải. Họ nói hoàng thượng là  bất đắc dĩ phải rời khỏi thành, tránh vào Tây Thục, giữ gìn quốc  mạch để lo chuyện về sau, đều là rất nên. Chỉ là có một số đại thần  chịu ơn sâu của hoàng đế, nhưng giữa lúc nguy nan này lại không dám  bước ra chống giặc, chỉ lo bảo toàn phú quý của gia đình mình, thậm  chí cậy được hoàng thượng sủng ái, còn tác oai tác phúc, quân sĩ qủa  thật không cam lòng. Chỉ cần hoàng thượng thưởng phạt công bằng,  có công thì thưởng, có tội thì phạt, sĩ khí tự nhiên có thể mạnh lên.  Phụ hoàng ta nghe xong, đương nhiên biết y muốn nói tới ai, buồn bã  im lặng, qua một hồi lâu mới nói: Ta biết rồi, khanh là người ngay  thẳng, có thể làm rường cột nước nhà. Lập tức phong Vương Tư Lễ  làm Tiết độ sứ Hà Tây Lũng Hữu, nhưng đối với lời tâu xin thưởng  phạt công bằng của y, thì không nhắc tới một tiếng”.
Thiết Ma Lặc nói “Chuyện thưởng phạt của triều đình ta không  dám nghị luận bừa bãi, nhưng theo chỗ ta biết, quân Vũ lâm cũng có ý  ấy, ý cũng theo lý ấy, đều muốn hoàng thượng chấn hưng kỷ cương, bỏ  gian nịnh mà dùng hiền thần”.
Trường Lạc công chúa nói Vương Tử Lễ trước mặt phụ hoàng ta  vẫn không dám nói rõ ra, về sau lúc y lên đường, mật bàn với Hộ giá  đại tướng quân Trần Nguyên Lễ rằng: Dương Quốc Trung là kẻ gây
loạn, tội lớn ác cực, ai cũng căm hận, trừ phi giết thằng giặc này, nếu  không lòng dân sẽ ly tán hết! Trần Nguyên Lễ nói: Việc ấy rất hệ  trọng, để ta thong thả tính toán. Trần Nguyên Lễ ngại Dương Quý  phi, ném chuột sợ vỡ đồ quý nên không dám hạ thủ. Y biết phụ hoàng  ta sủng ái, đại khái cũng thấp thoáng biết ta có chỗ bất mãn với nhà  họ Dương, nên ngầm cầu cứu ta, nói lại lời Vương Tư Lễ cho ta nghe,  bảo ta tìm cách vì nước trừ gian. Nhưng ta làm sao có cách gì được?  Phụ hoàng thương yêu ta, nhưng còn yêu thương Dương Quý phi hơn,  ta vừa nói tới Dương Quốc Trung trước mặt người, người đã lắc đầu  thở dài, không cho ta nói tới nữa. Do dự không quyết như thế, chỉ e  giang sơn nhà Đại Đường sẽ bị mất trong tay Dương Quốc Trung”.


Thiết Ma Lặc nghe thấy máu nóng sôi lên, buột miệng nói “Nếu  công chúa có chỗ nào dùng tới tiểu nhân, thì tiểu nhân muôn chết  cũng không từ”. Vừa nói tới đó, chợt nghe thị nữ ở ven rừng ho một  tiếng, công chúa giật mình, hạ giọng nói “Có người tới. Ngươi, ngươi  nghĩ cách gì đi, nhưng nhất thiết không được khinh cử vọng động”.  Công chúa được thị nữ dìu, né vào trong rừng, đúng lúc ấy chợt nghe  có người hô hô cười rộ.
Thiết Ma Lặc đưa mắt nhìn, thì người tới không phải ai khác  chính là Vũ Văn Thông. Vũ Văn Thông cười nói “Thiết Đô úy nhàn  nhã vô sự quá, một mình ở đây thưởng trăng à?”. Thiết Ma Lặc nói  “Ta là đi tuần tra”. Vũ Văn Thông nói “Ủa, ngươi tới đây tuần tra à?  Có phát hiện được người nào khả nghi núp trong rừng không? Ta cũng  nghe thấy dường như có tiếng người, chúng ta cùng đi tra xét kỹ một  lượt xem”. Thiết Ma Lặc hồi hộp không yên, y hỏi lòng không thẹn,  nhưng sợ công chúa bị người ta đơm đặt, vội vàng nói “Không dám  làm phiền Vũ Văn tướng quân lo lắng, ta đã tra xét qua một lượt rồi,  hoàn toàn không có chuyện gì khả nghi”. Vũ Văn Thông hô hô cười rộ,  đột nhiên hạ giọng nói “Thiết Đô úy, ngươi chờ ai phải không? Quả  thật ngươi không phát hiện ra gì à, ta lại thấy có một cái bóng, giống  như thị nữ của Trường Lạc công chúa”. Thiết Ma Lặc biết y đã phát  hiện ra Trường Lạc công chúa bèn lớn mật nói “Vũ Văn tướng quân  đừng nói đùa, chỉ e ngươi hoa mắt đấy, ta thì chẳng thấy gì cả”.
Thiết Ma Lặc sợ Vũ Văn Thông nhất định đi tra xét, nào ngờ Vũ  Văn Thông đột nhiên hô hô cười rộ một tràng, nói “Thiết Đô úy, nếu  không phải là ngươi đợi ai, vậy thì đi với ta thôi, có người đang chờ  gặp ngươi!”. Thiết Ma Lặc còn cho rằng y là nói tới công chúa, liền
trách “Vũ Văn tướng quân, đừng nói đùa nữa, ta...”. Y định nói “Ta  phục mệnh bảo vệ công chúa, nếu công chúa triệu kiến ta, thì tự  nhiên ta phải tới”. Nhưng y vừa nói tới đó, Vũ Văn Thông đã ngắt lời  y, nghiêm trang nói “Ai nói đùa với ngươi, tướng quốc sai ta mời  ngươi”.
Thiết Ma Lặc giật nảy mình, lắp bắp nói “Cái gì, Dương, Dương  tướng gia muốn gặp ta à?”. Vũ Văn Thông cười lớn nói “Ngươi vừa  mừng vừa lo sợ phải không? Hô hô, thằng tiểu tử ngươi thật ngây thơ  quá, mau đi theo ta!”, dáng vẻ rất thân thiết, kéo Thiết Ma Lặc đi.
Thiết Ma Lặc kinh nghi bất định, đột nhiên nảy ý ương ngạnh,  nghĩ “Nhiều lắm thì chẳng qua chỉ là một chết, mình sợ gì Dương  Quốc Trung? Y muốn gặp mình, thì mình lại càng có cơ hội giết y!”.  Dương Quốc Trung trú ở phía sau ngôi miếu, có một cổng vào riêng,  Thiết Ma Lặc theo Vũ Văn Thông từ cửa ngách bước vào, chỉ thấy  dưới hành lang hai bên bố trí đầy thân binh của Dương Quốc Trung,  Dương Quốc Trung ngồi ở trên, Vũ Văn Thông bước lên nói “Thiết Đô  úy tới rồi”.
Dương Quốc Trung khuôn mặt nở nụ cười xảo quyệt, nói “Tốt tốt!  Thiết Đô úy, ngươi là bề tôi hộ giá có công, ta chỉ vì nhiều việc bận  rộn, nếu không đã sớm muốn gặp ngươi rồi. Miễn lễ, miễn lễ, nào  nào, mời ngồi xuống đây”.


Thiết Ma Lặc đối diện với gian thần, bất giác lửa giận đầy lòng,  đang định hạ thủ trừ gian, chợt nhớ tới lời dặn “Không nên khinh cử  vọng động” của công chúa, nghĩ thầm “Không sai, người trong thiên  hạ đều căm hận Dương Quốc Trung, nhưng là thường dân căm phẫn,  tốt nhất là do hoàng thượng ban lệnh, nếu không cũng phải do các  tướng sĩ quang minh chính đại lên tiếng hỏi tội y, mang y ra xử tử,  như thế mới có thể hả dược lòng căm giận của mọi người. Có Vũ Văn  Thông ở đây, mình chưa chức đã giết được y, mà cho dù giết được y, ý  dân cũng không thể đưa lên tới người trên, cũng còn ưu đãi cho y  nhiều quá?”.
Nên biết Thiết Ma Lặc tuy là hán tử nhiệt huyết, nhưng hoàn  toàn không phải là kẻ thô mãng, y suy nghĩ chín chắn xong, lại bình  tĩnh trở lại, theo quân lễ làm lễ với Dương Quốc Trung xong, hỏi  “Không biết tướng gia triệu kiến là có điều gì sai bảo?”.
Dương Quốc Trung nói “Ta rất thích những người trẻ tuổi, Thiết
Đô úy, ngươi võ nghệ siêu quần, lại có công lớn bảo giá, chỉ cần làm  cho thật tốt, nhất định tiền đồ xán lạn, chức vị hiện tại cũng là thiệt  thòi cho ngươi quá”.
Dương Quốc Trung da cười thịt không cười đưa mắt liếc nhìn,  thấy Thiết Ma Lặc không hề động đậy, không lộ vẻ gì, bất giác hơi  khó chịu, Vũ Văn Thông ngồi cạnh Thiết Ma Lặc, vội vàng dùng  khuỷu tay huých huých Thiết Ma Lặc, nói “Thiết Đô úy, tướng gia có ý  đề bạt ngươi, sao ngươi còn chưa cảm tạ?”.
Thiết Ma Lặc lạnh nhạt nói “Đa tạ mỹ ý của tướng gia, Thiết  Tranh làm tôi tớ cho hoàng thượng, bảo hộ thánh giá đó là phận sự  phải làm. Đội ơn hoàng thượng phá lệ ban ơn, phong quan ban tước,  đã là quá nhiều rồi, lẽ nào còn được nói tới hai chữ thiệt thòi?”.
Dương Quốc Trung sửng sốt, kế lập tức hô hô cười rộ nói “Thiết  Đô úy, ngươi không cậy công, không khoe vất vả, quả thật có phong  độ đại tướng thời cổ, lão phu càng kính trọng ngươi thêm. Nhưng tục  ngữ nói rất hay, người mong lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp.  Chẳng lẽ ngươi quả thật không nghĩ tới việc tiến lên sao?”.
Thiết Ma Lặc nói “Không có công không nhận lộc, tuy tướng gia  muốn cất nhắc Thiết mỗ, nhưng Thiết mỗ cũng thẹn không dám  nhận”.
Dương Quốc Trung hiểu lầm ý Thiết Ma Lặc, bên nhe răng ra  cười nói “Thiết Đô úy, chỉ cần ngươi nhận một phen ý tốt của lão phu,  thì chúng ta là người một nhà rồi, ngày tháng còn dài mà, ngươi sợ gì  không có lúc báo đáp được lão phu?”.
Nói tới đó, Dương Quốc Trung chợt im bặt, hỏi Thiết Ma Lặc  “Nghe nói trong quân có lời oán vọng với lão phu, ngươi có biết  không?”.
Thiết Ma Lặc lúc ấy mới sực hiểu ra, nguyên là Dương Quốc  Trung gọi y tới đây là muốn lung lạc y. Về việc Thiết Ma Lặc ngồi  chung với đám quân sĩ chửi mắng Dương Quốc Trung, chắc đám vệ sĩ  của Dương Quốc Trung đã bẩm báo với y rồi.
Thiết Ma Lặc làm ra vẻ không biết gì, hỏi lại “Có chuyện như thế  à? Ty chức tới bầy giờ cũng không biết, không biết họ oán hận chuyện  gì?”.
Dương Quốc Trung lặt đỏ bầm, Thiết Ma Lặc đùn đẩy là không  biết, y làm sao tiện nói lại những câu quân sĩ chửi mắng y? Nhưng Dương Quốc Trung rốt lại là một kẻ vô cùng gian giảo ngẫm nghĩ một  lúc rối nói “Trước mắt tạm thời chịu vất vả quân sĩ có hơi xôn xao, đó  cũng là chuyện khó tránh khỏi, lão phu đội ơn vua, cũng khó tránh  khỏi có người ghen ghét. Điều đáng lo là có kẻ gian khiêu khích bên  trong, kích động quân tâm, đối đầu với lão phu. Thiết Đô úy, ngươi là  người thông minh, nếu có chỗ nào có thể hết sức cho lão phu, lão phu  quyết không quên chỗ tốt của ngươi đâu.


Thiết Ma Lặc nói “Thiết Tranh tính tình ngu độn, vẫn không  hiểu rõ ý của tướng gia”. Dương Quốc Trung liếc mắt nhìn y, ánh mắt  từ Thiết Ma Lặc chuyển qua liếc Vũ Văn Thông một cái, Vũ Văn  Thông vội cười nói “Thiết Đô úy, ngươi quả thật không hiểu rõ sao?  Tướng gia là muốn ngươi làm tai mắt cho người, có ai đối đấu với  tướng gia, ngươi biết được thì lập tức bẩm báo lại cho tướng gia”.
Thiết Ma Lặc lửa giận trong lòng dấy lên, nghĩ thầm “Té ra  Dương Quốc Trung rốt lại muốn mình làm chó săn cho y, hừ, y còn  chưa biết mình là loại người nào”. Đang định phát tác chợt thấy một  viên Hiệu úy chạy vào. Dương Quốc Trung quát “Ta và Thiết Đô úy  đang có chuyện quan trọng cần bàn, không gặp khách khác, không  phải đã dặn các ngươi rồi sao?”. Viên Hiệu úy kia quỳ một chân xuống  bẩm “Là Lý công công và sứ giả Hồi Hột cầu kiến”.
Nguyên Lý công công mà viên Hiệu úy kìa nói tới là Đông cung  nội thị Lý Phụ Quốc, trong số thái giám quyền lực của y chỉ sau có  Cao Lực Sĩ, rất được Huyền tông tin dùng, nên gia phong y làm Đông  cung nội thị.
Dương Quốc Trung nghe nói Lý Phụ Quốc đích thân tìm tới vả lại  còn có sứ giả Hồi Hột, bất giác sửng sốt, khí giận lập tức tan biến,  nhưng vẫn xưa tay nói “Ngươi mời Lý công công và hai vị sứ giả vào  thư phòng chờ ta một lúc, nói ta sẽ tới ngay”.
Thiết Ma Lặc nảy ý nghi ngờ “Ở đầu lại nảy ra sứ giả Hồi Hột?  Tại sao lại nửa đêm cầu kiến Dương Quốc Trung?”. Lại nghĩ “Đây là  một ngôi miếu hoang, họ Dương các ngươi chiếm một nửa, ở không đủ  lại còn đặt ra thư phòng gì gì, đáng thương cho bao nhiêu tướng sĩ  đang ở trong lều trại, quân sĩ càng thê thảm, phơi sương trong rừng,  còn phải chịu cái khổ mưa gió!”.
Dương Quốc Trung hắng giọng một tiếng, kêu lên “Thiết Đô úy”.  Thiết Ma Lặc nén cơn giận, ứng thanh dạ một tiếng “Có!”. Dương Quốc Trung bật tiếng cười hô hô, lúc ấy mới nói tiếp “Mới rồi chúng ta  nói tới đâu rồi? phải rồi, ngươi nói là không có công không nhận lộc,  chỉ cần ngươi ra sức cho ta, thế là có công với ta rồi, ta đương nhiên  cũng sẽ đưa lộc vị tới cho ngươi. Được, trước mắt ta còn đưa tới cho  ngươi một trường đại phú quý to bằng trời, đảm bảo ngươi không ngờ  tới đâu?”.
Thiết Ma Lặc nửa tức giận nửa hiếu kỳ, cũng định đùa giỡn với  Dương Quốc Trung một phen, nói “Trước hết xin tạ ơn tướng gia tài  bồi, nhưng không biết đó là phú quý gì vậy?”.
Dương Quốc Trung liếc y một cái, cười nói “Trường Lạc công chúa  thích ngươi, ngươi có biết không? Hô, lão phu đã biết rồi, chỉ là với  thân phận của ngươi, quyết không thể làm phò mã được. Có điều nếu  lão phu làm chủ giúp ngươi, nhờ Quý phi nhà ta nói với hoàng thượng  một câu, nhất định hoàng thượng phá lệ tác thành cho các ngươi,  không hỏi tới gia thế của ngươi, gả công chúa cho ngươi! Hô hô,  chuyện đó thì ngươi không ngờ được, là chuyện phú quý to bằng trời  đấy”.
Đó là mưu kế một mũi tên bắn rơi hai con nhạn của Dương Quốc  Trung, một là nhằm thu phục Thiết Ma Lặc để sử dụng, hai là nhằm  lôi kéo Trường Lạc công chúa để nàng không phản đối Dương gia.  Dương Quốc Trung cho rằng Thiết Ma Lặc nghe xong sẽ mừng rỡ vì  được quá lòng mong mỏi, dập đầu lạy tạ, nào ngờ Thiết Ma Lặc sắc  mặt đỏ bừng, khí giận bốc lên, lập tức cao giọng nói “Tướng gia, người  nhìn lầm người rỗi, cho dù Thiết Tranh muốn cầu phú quý cũng chưa  phải là loại tiểu nhân vô sỉ dựa vào gấu quần đàn bà mà kiếm công  danh lợi lộc như thế đâu”.
Câu ấy rõ ràng là chửi Dương Quốc Trung nhờ Dương Quý phi mà  được làm Tể tướng, Dương Quốc Trung vô cùng tức giận, run giọng  chửi “Thiết Tranh, ngươi, ngươi không biết hay dở như thế à!”. Nhìn  thấy đôi bên đã như tên trên dây cung, chạm vào là phát, cũng đúng  lúc ấy chợt nghe thân binh hai bên hành lang “Ái chà, ối chao” kêu la  ngã xuống, có người cao giọng quát “Tránh ra, Lão Hắc ta tới đây,  không cần các ngươi bẩm báo”. Chỉ thấy Uất Trì Bắc cầm roi vàng sải  chân bước vào, phía sau còn có Tần Tương.
Đúng là:
Giàu sang khó đổi lòng hào kiệt,
Góp rủi thành may có  cứu binh.
Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 81
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com