watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:24:4729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 20 - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Thất Tuyệt Ma Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 18

Hồi 14
Thiết Quải xuất hiện quần hùng bở vía

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Ðới Côn! Ngươi mà phóng ra một thứ ám khí thì lập tức ta chặt đứt cả hai tay ngươi.
Ðới Côn ngẩn người ra. Gã đưa mắt nhìn cha con họ Từ, anh em họ Ngụy, hô lớn tiếng:
- Nếu chúng ta liên thủ hiệp lực thì đối phó với hắn cũng chẳng khó gì.
Từ Thiên Hưng và anh em họ Ngụy chỉ đưa mắt nhìn nhau chứ không hưởng ứng.
Quần hào trong nhà đại sảnh, bản tâm đã không muốn chiến đấu, lại thấy thiếu niên áo trắng ra tay đánh rớt hết ám khí của Ðới Côn, đả thương Thanh bào lão nhân, chém đứt cảnh tay Huỳnh Thiếu Ðường. Những thủ pháp ghê gớm này càng khiến cho họ phải bở vía, chẳng ai dám tranh tiên xuất thủ.
Thiếu niên áo trắng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng đứng nguyên chỗ tựa hồ để chờ đợi quần hào động thủ. Nhưng gã thấy quần hào đều ra chiều úy kỵ không dám đương đầu liền cười lạt nói:
- Trương Tử Thanh! Mọi người trong nhà đại sảnh phần đông tới đây chỉ vì vụ lợi chứ không chân tâm liều mạng vì ngươi. Ngươi đừng chờ đợi nữa vô ích.
Trương Tử Thanh không ngờ mình xây dựng Thiết Hoa Bảo, chuẩn bị 20 năm trời mà lúc cường địch tới nơi lại chẳng ăn thua gì. Trong lòng hắn rất buồn phiền.
Hắn cất tiếng hỏi lại:
- Các hạ muốn sao bây giờ?
Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:
- Cái đó ta đã nói rồi. Giết người thì phải thường mạng, nợ bạc thì phải trả tiền. Có điều ta để cho ngươi có cơ hội giữ gìn tính mạng. Hai nhà Liễu Trường Công và Nguyên Tử Khiêm, mấy chục mạng người ta đều giết hết không để sót một móng. Riêng nhà Quân Thiên Phụng ta đã để sống một trai một gái. Ðối với những người kia ta đều để họ có cơ hội giữ mình thì với ngươi cũng vậy. Ngươi hãy rút binh khí ra đi!
Trương Tử Thanh thấy đại cuộc biến chuyển dường này, dù không liều mạng cũng không xong. Hắn liền nói:
- Tại hạ không ngờ các hạ đến đây một cách dễ dàng như vậy, nên trong người không đeo binh khí.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ngươi dùng khí giới gì?
Trương Tử Thanh đáp:
- Tại hạ dùng Ngô Câu, là thứ binh khí ngoại môn hình thù khác hẳn với mọi thứ thường.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ngươi muốn đi lấy binh khí phải không?
Trương Tử Thanh đáp:
- Nếu các hạ nhất định bắt tại hạ động thủ, thì tại hạ cần phải lấy món binh khí kia mới tỷ đấu được.
Thiếu niên áo trắng giơ tay lên rồi tra kiếm vào võ nói:
- Không dùng binh khí nữa. Chúng ta đấu chưởng.
Trương Tử Thanh mừng thầm trong dạ, tự nhủ:
- Gã này chỉ sở trường về kiếm pháp, còn về chưởng pháp ra sao mình chưa nghe ai nói đến.
Gã mà đấu chưởng với mình tức là bỏ đi cái sở trường, lấy cái sở đoản.
Trương Tử Thanh vốn con người giảo quyệt. Tuy hắn mừng thầm trong bụng nhưng không để lộ ra ngoài mặt. Hắn chậm rãi hỏi:
- Nếu lão phu bị bại dưới song chưởng của các hạ thì có bị chết cũng không oán hối gì nữa.
Song vạn nhất mà lão phu thắng được thì sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Nếu ngươi thắng được ta thì ta lập tức dời khỏi Thiết Hoa Bảo và trong vòng ba năm không trở lại tìm ngươi để báo thù.
Trương Tử Thanh nói:
- Lão phu như ngọn đèn tàn trước gió, chẳng hiểu còn sống được ba năm nữa không. Vậy lời ước ba năm là công bằng lắm rồi.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Nhưng ta còn một điều kiện nữa.
Trương Tử Thanh hỏi:
- Ðiều kiện gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ngày trước bọn ngươi giết cả nhà ta không để một ai sống sót. Ta đã tới đây để báo thù, dĩ nhiên cũng theo lệ đó. Ta biết ngươi có một trai hai gái và ba đứa cháu thì chúng đều phải chết.
Còn hai con rể ngươi thuộc về họ khác, ta không báo thù đến người khác họ, vậy tha chết cho chúng. Mấy tên cơ thiếp của ngươi ta cũng tha luôn. Cháu ngoại ngươi chỉ có nữa phần huyết thống cũng được ra ngoài phạm vi chu lục. Nhưng một trai hai gái của ngươi thì ta nhất quyết không tha. Ta đã được tin rõ ràng, bọn chúng đều ở Thiết Hoa Bảo, vậy ngươi kêu cả ra đây để
chúng trợ lực cho ngươi và ta cũng không phải sát hại lây đến kẻ vô cô nữa.
Trương Tử Thanh ngẩn người ra nói:
- Các hạ biết nhiều đấy!
Thiếu niên áo trắng nói:
- Những tin tức ta lượm được đều là sự thực.
Gã lại đảo mắt chăm chú nhìn vào mặt Huỳnh Thiếu Ðường nói:
- Còn ngươi thi không có con trai, chỉ có một gái. Kể cả lệnh phu nhân, nhà ngươi cộng có ba người. Ngươi kêu hết cả ra đây đi!
Trương Tử Thanh nhăn nhó cười hỏi:
- Chuyện này các hạ hỏi ở đâu mà biết rõ? Bọn lão phu ẩn cư ở đây 20 năm trời, trừ người trong Thiết Hoa Bảo, trên chốn giang hồ rất ít kẻ biết. Vậy các hạ nghe ai nói thế?


Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ðương nhiên là người trong Thiết Hoa Bảo nói ra.
Trương Tử Thanh hỏi gặng:
- Người ấy là ai?
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- Ta không thể nói rõ được.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Bây giờ ngươi hãy tập trung hết thảy mọi người vào trong sảnh đường đi.
Trương Tử Thanh gắng gượng trấn tĩnh tâm thần hỏi:
- Ðiều ước giữa các hạ và tại hạ chưa thực hành. Trước khi chúng ta tỷ đấu bằng chưởng pháp thì làm sao mà biết được ai sống ai chết?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Giả tỷ ta dùng kiếm thì ngươi chẳng có cơ hội nào nữa. Nhưng chúng ta đối chưởng thì tính mạng ngươi hãy còn chút hy vọng.
Trương Tử Thanh hỏi vặn:
- Nếu tại hạ không chịu đem người nhà tập trung vào sảnh đường thì sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Nếu ngươi không chịu thì ta không để cho ngươi còn cơ hội nào nữa. Ta dùng thời gian đó vung kiếm giết ngươi, tội gì mà đấu chưởng?
Gã vừa nói vừa rút trường kiếm ra khỏi võ, nói tiếp:
- Nếu vậy ta phải dùng kiếm cho mau xong việc để có thời gian là lục soát và hạ sát những người kia. Trường hợp này sẽ liên lụy đến nhiều người vô tội.
Trương Tử Thanh sắc mặt lợt lạt, ngó thiếu niên áo trắng hồi lâu không biết nói thế nào. Hiển nhiên hắn lâm vào tình trạng ngần ngừ không nhất quyết.
Huỳnh Thiếu Ðường đảo mắt ngó Từ Thiên Hưng và anh em họ Ngụy rồi lớn tiếng:
- Các vị đã nhận lời mời tới đây. Trước kia vị nào cũng mở miệng khoác lác tưởng chừng muốn vá trời lấp biển, bắt sống hung thủ như chơi. Sao bây giờ hung thủ đứng ngay trước mắt thì các vị lại câm như hến. Ðáng cười thay! Thật là đáng cười!
Bọn Từ Thiên Hưng, Ðới Côn bị Huỳnh Thiếu Ðường mai mỉa thẹn đỏ mặt lên. Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn quần hào nói:
- Các vị đã muốn trợ lực cho họ thì hay hơn hết là động thủ cùng một lúc.
Ðới Côn, anh em họ Ngụy, cha con họ Từ và Bàng Phi không ai nói gì nhưng đều cất bước tiến về phía thiếu niên áo trắng. Họ bao vây thành hình bán nguyệt.
Trương Tử Thanh sau khi coi thiếu niên áo trắng ra mấy chiêu kiếm hắn đã biết rõ dù bao nhiêu người trong trường đồng thời xuất thủ e rằng cũng khó ngăn cản được tên hung thủ áo trắng kia. Nhưng lúc này hắn không chủ ý, chỉ kéo dài thời khắc được lúc nào hay lúc ấy.
Huỳnh Thiếu Ðường thấy quần hào nghe lời khích trướng của mình đã đứng lên bày thành thế trận bao vây để chờ động thủ thì hắn đã mừng thầm trong dạ, tự nghĩ:
- Nếu toàn thể chúng ta hiệp lực xông vào thì may ra còn có thể sống quyết mái với gã.
Nhưng hắn nghĩ tới vụ mình vừa bị chặt tay, kiếm pháp của đối phương thần tốc quá sức tưởng tượng. Hắn chưa kịp thi triển võ công đã bị chém cụt tay, nên không khỏi sinh lòng chán nản.
Giữa lúc ấy, đột nhiên có tiếng kẹt cửa. Cửa sảnh đường mở ra, một mụ già đầu tóc bạc phơ, tay cầm cây Long trần trượng chậm chạp bước vào.
Thiếu niên áo trắng chuyển động cặp mắt nhìn mụ già. Mụ là một người lạ gã chưa từng quen biết.
Trương Tử Thanh cùng Huỳnh Thiếu Ðường lộ vẽ nghi ngờ, chúng rất ngạc nhiên về người khách lạ tới bất thình lình này.
Tình thế đương lúc cực kỳ khẩn trương, mụ già xuất hiện đột ngột làm trì hoãn lại đôi chút.
Mụ già đảo mắt nhìn quanh sảnh đường một lượt rồi thủng thẳng hỏi:
- Vị nào là Trương Tử Thanh hay Trương đại bảo chúa?
Trương Tử Thanh đáp:
- Chính là tại hạ! Lão tiền bối có điều chi dạy bảo?
Mụ già tóc bạc giơ cây trượng ra khều cánh tay rớt dưới đất nhìn Huỳnh Thiếu Ðường hỏi:
- Các hạ là Huỳnh bảo chúa?
Huỳnh Thiếu Ðường đáp:
- Chính phải!
Mụ già tóc bạc hỏi:
- Cánh tay này của các hạ bị đứt đã bao lâu?
Huỳnh Thiếu Ðường đáp:
- Vừa mới đứt xong.
Mụ già tóc bạc nhìn lại cánh tay đứt rồi nói:
- Còn có thể chữa được...
Huỳnh Thiếu Ðường cười lạt nói:
- Bị đứt một cánh tay chưa phải là việc trọng đại.
Mụ già tóc bạc lạnh lùng hỏi:
- Phải chăng bảo chúa không tin lời lão thân?
Huỳnh Thiếu Ðường đáp:
- Tại hạ bôn tẩu giang hồ đã mấy chục năm chưa từng nghe ai nói cánh tay đã đứt rời mà còn chắp liền lại được. Dù da thịt có liền thì gần xương cũng không nối được.
Mụ già tóc bạc cười lạt nói:
- Con người ít kiến thức thì việc gì cũng cho là quái lạ.
Mụ nhìn kỹ lại cánh tay đứt lần nữa rồi nói:
- Nếu mới đứt từ trong khoản thời gian ăn xong bữa cơm thì lão thân có thể tiếp xương nối gân được. Bằng qua thời gian đó thì lão thân không dám nói càn.
Mụ vừa nói vừa vượt lên trên Huỳnh Thiếu Ðường đứng chắn lối thiếu niên áo trắng.
Mụ già đến một cách đột ngột, quần hào trong sảnh đường không một ai quen biết mụ.
Trương Tử Thanh muốn hỏi họ tên mụ, song hắn tự nghĩ:
- Mụ có ý đến giúp mình lại còn hỏi tên họ có khác gì tự thú với quần hào là mình chưa quen biết mụ. Lúc này cường địch đang ở trước mặt, mình mất mạng lúc nào khó mà biết được. Vậy thế cuộc càng rối loạn càng hay.
Thiếu niên áo trắng vẽ mặt trầm trọng. Gã chờ cho mụ dừng bước lại rồi mới chậm rãi cất tiếng hỏi:
- Lão tiền bối cản đường tại hạ không hiểu có dụng ý gì?
Mụ già tóc bạc cười lạt hỏi lại:
- Lão thân có điều muốn thương lượng với tôn giá, không hiểu tôn giá có ưng thuận chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ cần biết việc đó là việc gì đã.
Mụ già tóc bạc hỏi:
- Phải chăng tôn giá muốn hạ sát Trương Tử Thanh cùng Huỳnh Thiếu Ðường?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ðúng thế! Và giết luôn cả vợ con họ nữa.
Mụ già tóc bạc hỏi:
- Tôn giá đã chờ trong hai mươi năm, nhưng không hiểu chờ thêm ba ngày nữa được chăng?
Sau đây ba bữa, lão thân rời khỏi Thiết Hoa Bảo không can thiệp gì đến việc của bọn họ nữa.
Thiếu niên áo trắng nhíu cặp lông mày thủng thẳng đáp:
- Trong trường hợp này chỉ có một biện pháp...
Mụ già tóc bạc ngắt lời:
- Biện pháp gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Lão tiền bối có thể trông vào bản lãnh mà cứu mạng cho họ.
Mụ già tóc bạc tức mình xẵng giọng:
- Sao? Ngươi tưởng lão thân không dám chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Vụ này không liên quan gì đến tiền bối mà lão tiền bối lại đòi nhún tay vào thì tại hạ dĩ nhiên phải động thủ.
Ðột nhiên gã vung kiếm lên nói:
- Tại hạ không cần hỏi vì lẽ gì mà lão tiền bối cứu họ, nhưng lão tiền bối cũng không còn đường lối nào khác nữa.
Mụ già tóc bạc hỏi gặng:
- Nhất định phải đánh nhau chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Phải rồi! Nhưng hiện giờ lão tiền bối tự ý rút lui khỏi vòng chiến cũng hãy còn kịp.
Mụ già tóc bạc đột nhiên lùi lại hai bước giơ trượng lên nói:
- Con người trẻ tuổi thường hay có tính ngông cuồng, cần phải giáo huấn mới được.
Thiếu niên áo trắng cũng vung trường kiếm lên nói:
- Tiền bối hãy cẩn thận!
Gã rung tay một cái, hai bông kiếm hoa vọt ra nhằm đâm vào hai chỗ huyệt đạo mụ già tóc bạc.
Gã ra chiêu vừa thần tốc vừa lợi hại, khiến mọi người trong sảnh đường đều không khỏi kinh hãi.
Mụ già tóc bạc vẩn thản nhiên như không. Mụ vung trượng gạt, sắt thép chạm nhau bật lên những tiếng choang choảng. Hai chiêu kiếm của thiếu niên áo trắng đâm tới đều bị hất ra.
Thiếu niên áo trắng thu kiếm về cười lạt nói:
- Trượng pháp tuyệt hảo!
Mụ già tóc bạc trước khi chưa tiếp xúc với kiếm pháp của thiếu niên áo trắng mụ tỏ vẻ rất ung dung, nhưng từ lúc gạt hai chiêu kiếm của gã, nét mặt trở nên nghiêm trọng. Mụ khoan thai cất tiếng khen ngợi:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền!
Thiếu niên áo trắng từ ngày ra đời đến nay chưa gặp phải một địch thủ nào ghê gớm như mụ già tóc bạc này. Gã ngấm ngầm kinh hãi trong lòng tự hỏi:
- Không hiểu mụ già là ai? Lai lịch cùng thân thế mụ ra sao mà võ công mụ ghê gớm như vậy?


Bản tính gã cuồng ngạo, tuy biết rõ mình gặp phải cường địch không vừa nhưng vẫn lớn tiếng quát:
- Lão tiền bối ra tay đi! Tại hạ đã tranh tiên hai chiêu rồi!
Mụ già tóc bạc vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị hơn trước, dõng dạc hỏi:
- Ngươi có biết ta là ai không?
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tại hạ không cần biết tiền bối là ai. Nếu tiền bối cố tình ngăn trở tại hạ trong việc trả thù cho song thân thì tại hạ cũng coi là kẻ địch. Tiền bối sống thì tại hạ phải chết.
Mụ già tóc bạc cười lạt nói:
- Giọng lưỡi ngươi có vẻ ngông cuồng lắm!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Hai bên chỉ trông vào võ công để quyết sống chết thì chẳng có chi là ngông cuồng với chẳng ngông cuồng.
Mụ già tóc bạc tức giận nói:
- Sư phụ ngươi là người tàn phế tuy y có tánh ngông cuồng song đối với lão thân vẩn phải thủ lễ.
Câu này quả nhiên phát sinh hiệu lực. Thiếu niên áo trắng ngông cuồng lãnh đạm như thế mà không khỏi ngẩn người ra.
Gã dịu giọng hỏi:
- Lão tiền bối có quen biết gia sư ư?
Mụ già tóc bạc đáp:
- Phải rồi! Sư phụ ngươi gặp lão thân nói năng còn có vẻ lịch sự hơn ngươi nhiều.
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Cách xưng hô lão tiền bối thế nào? Có khi tại hạ đã được nghe gia sư đề cập đến.
Mụ già tóc bạc cười lạt đáp:
- Thiết Quải Bà Bà chính thị lão thân!
Thiếu niên áo trắng không biết đến tên Thiết Quải Bà Bà. Gã trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Dường như tại hạ đã được nghe gia sư nói tới.
Những người khác trong sảnh đường vừa nghe đến tên Thiết Quải Bà Bà đã chấn động tâm thần. Họ không ngờ một nhân vật lừng lẫy giang hồ cũng đến Thiết Hoa Bảo.
Thiết Quải Bà Bà lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không tin lời lão thân chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Vãn bối tin rồi. Có điều lão tiền bối đã là bạn hữu với gia sư tưởng nên hiểu chỗ khổ tâm cho vãn bối mới phải. Toàn gia vãn bối mấy chục người bị thác oan. Vãn bối may được gia sư thu nạp truyền dạy võ công. Hiện giờ đứng trước kẻ thù, vãn bối giận mình không vung kiếm băm vằm hắn ra làm muôn đoạn được ngay. Lão tiền bối lại còn ngăn trở...
Thiết Quải Bà Bà ngắt lời:
- Lão thân chỉ yêu cầu ngươi nán lại vài ngày rồi sẽ báo thù. Lời yêu cầu này có chi quá đáng?
Thiếu niên áo trắng chau mày hỏi:
- Vãn bối có điều chưa rỏ vì lẽ gì lão tiền bối lại yêu cầu vãn bối để chậm lại ba ngày rồi sẽ báo thù?
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Lão thân không muốn nói rõ nguyên nhân, nhưng có thể hứa với ngươi sau đây ba ngày sẽ đem bọn chúng giao lại cho ngươi đầy đủ.
Thiếu niên áo trắng ngưng thần ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
- Trường hợp mà vãn bối không ưng thuận lời yêu cầu của lão tiền bối thì sẽ đưa tới hậu quả như thế nào?
Thiết Quải Bà Bà tiện tay vung cây thiết trượng lên đáp:
- Lão thân đối với ngươi như thế là quá lịch sự rồi! Ngươi ưng thuận là hay hơn hết, bằng không muốn ưng thuận thì cũng phải ưng thuận.
Thiếu niên áo trắng lững lờ hỏi:
- Ngoài hôm nay ra chúng ta chưa gặp nhau bao giờ phải không?
Thiết Quải Bà Bà hỏi lại:
- Ngươi hỏi vậy là nghĩa làm sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tiền bối là chỗ cố giao của gia sư, nhưng tại hạ chưa thể tin được.
Thiết Quải Bà Bà nổi giận nói:
- Lão thân có nể là nể mặt lão tàn phế kia mà không muốn so bì với ngươi. Chẳng lẻ lão thân lại sợ ngươi chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Bất luận tiền bối có quen biết gia sư hay không, nhưng tiền bối ngăn trở việc báo thù của tại hạ tức là cố ý chống đối tại hạ rồi.
Thiết Quải Bà Bà hỏi:
- Vậy thì ngươi làm gì?
Thiếu niên áo trắng tay cầm kiềm quyết đứng thủ thế đáp:
- Vì lão tiền bối niên cao trọng vọng, vãn bối xin nhường tiền bối ra chiêu trước.
Thiết Quải Bà Bà quát lên:
- Cha chả! Thiệt là một tên tiểu bối hỗn xược! Lão thân mà không cho ngươi một bài học thì người chẳng biết trời cao đất dầy là gì!
Mụ vung cây quái trượng lên nhằm đập xuống đầu đối phương.
Thiếu niên áo trắng vội đưa kiếm lên gạt, đồng thời phản kích một chiêu, người gã tránh sang một bên.
Bổng thấy hàn quang lấp loáng. Thanh trường kiếm trong tay thiếu niên áo trắng phóng ra sau mà tới trước, nhằm chém vào cánh tay phải Thiết Quải Bà Bà.
Hai bên ra chiêu công kích đều thần tốc phi thường. Những tay cao thủ võ lâm cũng ít người nhỉnh rỏ kiếm đâm tới hay trượng tranh tiên.
Thiếu niên áo trắng bụng bảo dạ:
- Mụ Thiết Quải Bà Bà này quả là một tay kình địch. Ta phải cẩn thận lắm mới được.
Gã đề khí lùi lại ba thước rất mau lẹ.
Thiết Quải Bà Bà buông tiếng cười lạt, mượn đà xông tới. Mụ thuận thế huy động cây thiết trượng ra chiêu "Thần Long Thám Trảo" đánh tới.
Dường như mụ hiểu thế kiếm của thiếu niên áo trắng cực kỳ lợi hại nên đã phát huy uy lực đến tột độ. Cây thiết trượng đánh ra xa mà vẫn mãnh liệt phi thường, khiến thiếu niên áo trắng không có cách nào để phản kích được.
Quần hào trong sảnh đường dường như bị uy thế của cây thiết trượng hấp dẫn, ai nấy đều chú ý theo dõi cuộc chiến đấu.
Thiếu niên áo trắng tay nắm chặt thanh trường kiếm, trong người gã lại mang một thứ kiếm pháp độc địa nhất võ lâm mà không sao phản kích được.
Nguyên cây thiết trượng trong tay Thiết Quải Bà Bà dài đến 9 thước 8 tấc, còn thanh trường kiếm của thiếu niên áo trắng tuy gọi là trường kiếm nhưng thật ra chỉ có 2 thước 8 tấc.
Cây thiết trượng của Thiết Quải Bà Bà phóng ra phía ngoài 8 thước, con người mụ tựa hồ có một bức tường đồng ngăn chận. Trượng múa theo thế liên hoàn rít lên veo véo từng hồi.
Thế kiếm của thiếu niên áo trắng tuy khốc liệt nhưng thủy chung vẫn chới với bên ngoài không tài nào xuyên qua được bức tường vô hình của bóng trượng dày đặc.
Trừ phi thiếu niên áo trắng huy động trường kiếm một cách cực kỳ thần tốc để gạt được mấy chiêu trượng của Thiết Quải Bà Bà sang một bên mới có thể xông vào gần để cùng bà động thủ.
Ngoài ra không còn cách nào khác. Nhưng Thiết Quải Bà Bà thi triển trượng pháp cực kỳ trầm trọng mà thần lực mụ lại vô cùng mãnh liệt, nên thiếu niên áo trắng đã mấy lần toan mạo hiểm xông vào đều bị trượng thế rít lên như gió bão ngăn chặn lại.

Hồi 15
Huỳnh y nữ một gái phi thường

Căn nhà đại sảnh này tuy rộng lớn nhưng bày rất nhiều bàn ghế, Thiết Quải Bà Bà tiến gần lại mấy thước rồi không dám tiến thêm một cách khinh xuất. Mụ biết tay mình cầm thiết trượng dài rất vướng víu để thiếu niên áo trắng dễ bề hạ thủ, mà để gã tiến gần mình thì cũng khó lòng ngăn cản được những chiêu kiếm độc địa.
Vì hình thế hạn chế khiến cho 2 bên vẫn giữ mực quân bình. Thiết trượng không thể tiến xa hơn, mà thiếu niên áo trắng cũng không dám mạo hiểm tới gần.
Thiếu niên áo trắng đứng bên ngoài phạm vi uy hiếp của cây thiết trượng, hắn cố nghĩ lấy một biện pháp để cố phá vỡ trượng pháp của đối phương, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được kế gì
Bỗng hắn để mắt tới cây quải trượng mà thanh bào lão nhân bỏ lại liền nghĩ thầm:
- Chi bằng ta lượm lấy cây quải trượng kia thẳng thần chiến đấu với mụ vài chiêu xem sao.
Nghĩ vậy gã liền lùi lại phía sau.
Lúc ấy bọn Ðới Côn, Bàng Phi, cha con họ Từ đều ngồi ở bên bàn, vừa thấy thiếu niên áo trắng lùi lại thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi. Ai cũng cho là gã không có cách nào xông qua làn bóng trượng dày đặt của Thiết Quải Bà Bà, nên trút giận lên đầu họ và sắp xoay tay lại tập kích. Họ liền nhảy tránh sang một bên.
Ðới Côn là người đầu tiên quát to một tiếng, tay phải gã vừa giơ lên, ba luồng bạch quang bay vụt ra.
Thiếu niên áo trắng chỉ muốn lượm quải trượng, không để ý đến mấy người tập kích. Gã vừa thấy Ðới Côn ném ám khí ra bất giác trong lòng nổi giận, tằng hắng một tiếng, xoay trường kiếm lại .
Những tiếng leng keng vang lên một hồi, ba mũi ám khí đều bị thanh trường kiếm của thiếu niên áo trắng gạt rớt.
Trương Tử Thanh lớn tiếng quát:
- Tên hung thủ này tính đa sát, các vị đã thù nghịch với gạ thì chẳng khi nào gã dung tha đâu!
Sao ta không nhân cơ hội này xông cả vào diệt trừ tên man mọi hung dữ? Các vị bất tất phải ý kỵ gì nữa .
Hắn nói xong phóng chưởng ra đầu tiên.
Trương Tử Thanh ẩn cư trong Thiết Hoa Bảo. Một mặt hắn cho xây dựng cơ quan bố trí kiên cố chẳng khác tường đồng vách sắt, một mặt hắn luyện hai môn tuyệt kỹ để chuẩn bị đối phó với cường địch. Phát chưởng cách không này là một trong 2 tuyệt kỹ đó. Một luồng ám kình rất mãnh liệt ào ào xô tới.
Ngờ đâu luồng ám kình này mạnh quá, khiến cho thiếu niên áo trắng bị hất lùi trở lại một bước.
Anh em họ Ngụy thấy chưởng lực của Trương Tử Thanh hùng hậu hất lùi được thiếu niên áo trắng thì nghĩ thầm trong bụng :
- Trương Tử Thanh đã có Thiết Quải Bà Bà giúp sức, bữa nay hắn chắc có thể nắm được phần thắng, mình dại gì mà không trợ lực cho hắn?
Hai anh em nghĩ vậy đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thò tay vào bọc rút binh khí ra.
Tay phải hai gã rung lên một cái vọt ra một cây nhuyễn tiên. Những cây nhuyễn tiên nay có 13 đốt va dài tới hơn trượng.


Anh em họ Ngụy quát lên một tiếng thật to rồi vung cây ngân lượng đến 13 đốt lên. Ánh bạc lấp loáng chia 2 bên tả hữu đánh tới thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng từ lúc đụng vào chưởng lực cách không của Tử Thanh trong lòng kinh hãi vô cùng.
Gã lẩm bẩm :
- Thằng giặc già này công lực ghê gớm như vậy, muốn giết chết hắn không phải chuyên dễ...
Gã còn đang ngẫm nghĩ thì 2 đầu roi của anh em ho Ngụy đã chia 2 bên tả hưu đánh tới nơi .
Thiếu niên áo trắng liên múa tít thanh trường kiếm lia sang hai bên, kiếm chạm roi bật lên những tiếng chang chang, nhuyễn tiên bị trường kiếm hất ra.
Trương Từ Thanh lại quát lên một tiếng phóng chường cách không từ đàng xa đánh lại.
Chưởng lực hùng hồn đi theo với tiếng kiếm rít lên.
Thiếu niên áo trắng vừa hất được cặp nhuyễn tiên ra thì chưởng lực Trương Tử Thanh đánh tới bắt buộc gã phải nhảy vọt lên trên để tránh đòn.
Phát chưởng này Trương Tử Thanh đã vận dụng toàn lực, chỉ mong thiếu niên áo trắng đón lấy thì dù chẳng đả thương được đối phương, ít ra cũng làm cho gã giảm nhuệ khí và anh em họ Ngụy mới có thể thừa cơ được.
Ngờ đâu thiếu niên áo trắng lần này không chịu tiếp chưởng lực mà nhảy vọt lên để tránh.
Trương Tử Thanh không thu chưởng lực về kịp để xô vào cái bàn cây.
Bỗng nghe những tiếng đổ vỡ ầm ầm. Ðĩa bát trên bàn bị chường lực của Trương Tử Thanh hất ra bốn phía, bao nhiêu rượu thịt , canh rau , tung bay khắp nhà.
Ðới Côn phóng hai lần ám khí liền đều bị thiếu niên áo trắng vung trường kiếm đánh rớt thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, tự nhủ :
- Gã múa kiếm nhanh quá ! ám khí không thể đả thương được mà ta đã kết mối thâm thù với gã rồi...
Hắn còn đang ngẫm nghĩ chợt thấy Trương Tử Thanh cùng anh em họ Ngụy nhất tề động thủ, bất giác trong lòng hứng khởi, hấn thấy thiếu niên áo trắng vọt lên, liền ném lên bốn mũi ám khí
Thiếu niên áo trắng bốn mặt đều có cao thủ vây đánh, gã cảm thấy mình phải chuyên chú hết sức mới ứng phó được.
Gã nhảy vọt lên tránh chưởng thế rồi, người vừa hạ xuống, ám khí của Ðới Côn lại đánh tới, gã vội khuya kiếm lên gạt rớt được hai mũi, mũi còn lại lướt qua bên mình làm rách cả tay áo.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, hai cây lượng ngân nhuyễn tiên của anh em họ Ngụy đang vùng vẫy như một đôi rồng chia ra hai mặt đánh ập vào.
Kiếm thuật của thiếu niên áo trắng tuy tinh diêu vô song, nhưng những tay cao thủ trong sảnh đường đều phòng bị nghiêm mật để đối phó với gã. Chẳng một ai chịu xông vào gần để tỷ đấu.
Nếu không huy động binh khí từ xa đánh vào thì cũng phóng chưởng cách không hoặc bắn ám khí, thủy chung không tiến vào gần.
Tình trạng này khiến cho thiếu niên áo trắng không có cách nào phát huy được những món sở trường.
Nhắc lại thiếu niên áo trắng vung kiếm lên gạt đôi roi của anh em họ Ngụy. Gã toan xông tới giết hai người này đi tức khắc khiến cho đối phương phải nhụt nhuệ khí, không ngờ ám khí của Ðới Côn lại đến sau lưng.
Bốn điểm hàn tinh bay trước bay sau bay tới rất nhanh.
Thiếu niên áo trắng xoay kiếm gạt rớt được hai mũi trước chưa thu trường kiếm về kịp thì hai mũi sau lại tới nơi. Gã đành uốn cong mình ngửa người lên, tụ tập công lực vào hai chân rồi lăn mình đi một vòng tránh khỏi hai mũi ngân thoa đến sau.
Trương Tử Thanh thấy có dịp tấn công liền quát lên một tiếng phát chưởng cách không, đồng thời anh em hô Ngụy khoa roi vụt tới.
Thiếu niên áo trắng bị Thiết Quải Bà Bà dùng thế "Lôi Ðình Vạn Quân" đánh xuống, gã đã mất tiên cơ lại bị Trương Tử Thanh phóng chưởng đánh lại, anh em họ Ngụy dùng cặp tiên và Ðới Côn phóng ám khí nhất tề thừa cơ tập kích khiến cho gã lâm vào thế bí không tài nào phản kích được. Những bàn ghế cùng cột sảnh đường nguyên trước có lợi cho thiếu niên áo trắng
khiến cây thiết trượng của Thiết Quái bà bà khó nổi tung hoành, nhưng lúc này lại hạn chế hành động của gả.
Thiếu niên áo trắng vừa ngồi dậy thì chường lực mãnh liệt của Trương Tử Thanh xô tới rất gấp .
Gã bị kìm chế nhiều mặt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Gã vung tay trái đón tiếp chưởng lực của Trương Tử Thanh. Chưởng lực hai bên đụng nhau, thiếu niên áo trắng đang ngồi bị hất tuột về phía sau ba thước.
Cặp tiên nhà họ Ngụy đánh tới dùng sức quá mạnh song thiếu niên áo trắng lùi lại phía sau dĩ nhiên tránh được đòn này.
Lực đạo hai cây nhuyễn tiên hùng hậu vô cùng. Nguyên anh em họ Ngụy đã tưởng thiếu niên áo trắng sẽ vung kiếm lên gạt thì tất bị tê chồn, không ngờ chưởng lực của Trương Tử Thanh đánh tuột thiếu niên áo trắng về phía sau mà cặp tiêu của anh em họ Ngụy thất thế đi rất mạnh không thu lại kịp thành ra đập mạnh xuống nền gạch đánh sầm một tiếng.
Cây nhuyễn tiên đánh xuống gạch khiến cho nhuyễn tiên tung bay đi mà gạch lát vở luôn mấy phiến.
Ðới Côn đảo mắt nhìn cha con họ Từ cùng Bàng Phi lạnh lùng hỏi:
- Sao hai vị lại không ra tay ?
Từ Thiên Hưng đáp:
- Khí giới trong tay cha con ta ngắn quá không thể đánh được.
Ðới Côn lại vung tay ném một nắm cát độc. Một làn mây bay vào lại đánh thiếu niên áo trắng.
Ðồng thời hắn lớn tiếng hỏi:
- Chẳng lẻ các vị không biết dùng ám khí hay sao ?
Thiếu niên áo trắng tuy võ công cao cường nhưng không dám lơ là chút nào. Gã vội nhảy tung lên lạng mình đi lùi đến góc nhà đại sảnh.
Ban đầu gã phóng ra chiêu kiếm đã trấn áp được toàn trường kiến cho bao nhiêu người hiện diện đều phải lác mắt. Nhưng từ lúc Thiết Quải Bà Bà xuất hiện ngăn cản thế công của gã, trong sảnh đường quần hào cũng ra tay phản kích làm cho gã lâm vào tình trạng kém thế.
Trương Tử Thanh vận dụng toàn lực phóng chưởng luôn mấy lần. Tuy hắn đã nhọc mệt vô cùng song hắn chẳng bỏ một cơ hội nào có thể đả thương được thiếu niên áo trắng. Bây giờ hắn thấy Ðới Côn tung độc sa ra bức bách thiếu niên áo trắng phải lùi đến góc nhà đại sảnh, lập tức hắn đề tụ chân khí lại phóng ra một phát chưởng cách không.
Một luồng ám kình cuốn lấy một đám độc sa hất về phía thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng trước tình thế bức bách đành phải phóng chưởng phản kích. Tay trái gã phay huy một luồng nội lực, còn người gã từ trong góc sảnh đường vọt nhanh như sao đổi ngôi.


Làm độc sa bị chưởng lực của gã chắn lại. Gã liền lướt nhanh qua đám độc sa chỉ cách chừng hai tấc là bị đánh trúng.
Thiếu niên áo trắng tránh được độc sa rồi lửa giận bốc lên ùn ùn, Gã quát một tiếng thật to, khoa trường kiếm lên, Rồi cả người lẫn kiếm nhảy xổ về phía Ðới Côn.
Thiếu niên áo trắng quan sát nhanh toàn trường thì ngoài thế trượng nặng tới ngàn cân của Thiết Quải Bà Bà, sự uy hiếp của Ðới Côn lớn hơn cả, vì họ Ðới phóng ám khí không ngớt và bất cứ lúc nào cũng có thể đã thương gã được.
Ðới Côn liệng một nắm độc sa rồi lại thò tay vào bọc lấy bốn mũi Tý ngọ thấu cất đinh toan ném ra thì gả áo trắng cả người lẫn kiếm xổ tới. Trường kiếm chém xuống, bạch quang lóe lên !
Ðới Côn đã trông thấy thiếu niên áo trắng đã thương Thanh bào lão nhân cùng Huỳnh thiếu đường liền tự biết sức mình không thể đón tiếp kiếm của đối phương. Hắn vội vọt lên lạng người đến bên Thiết Quải Bà Bà.
Thế nhảy của thiếu niên áo trắng thần tốc ghê gớm .
Ðới Côn vèo người đi tránh mà còn bị lưỡi kiếm của đối phương chém rách vạt áo vào tới da thịt bả vai. Máu tươi chảy ra như suối.
May ở chỗ gả biết trước nên thương thế không đến nỗi nặng lắm.
Thiếu niên áo trắng vừa hạ mình xuống đất liền xoay mình nhảy về phía anh em họ Ngụy.
Anh em họ Ngụy cũng đả liệu trước vung cặp tiên lên. Hai làn biến thành một màn bóng tiên đánh tới.
Thiếu niên áo trắng buông tiếng cười lạt, giơ trường kiếm lên ra chiêu Dã Hỏa Siêu Thiên.
Kiếm quang lấp loáng.
Hai tiếng chong chong vừa bật lên, cặp roi của anh em họ Ngụy đã bị thế kiếm của thiếu niên áo trắng chém trúng.
Thiếu niên áo trắng gạt được cặp tiên của đối phương rồi, chân bước xuống đất mà tiến. Gả huy động thế kiếm chia ra đâm vào hai người.
Anh em họ Ngụy phóng tiên ra chưa ngăn chặn được thiếu niên áo trắng liền biết là nguy rồi.
Chúng lại hít một hơi chân khí nhảy lù về phía sau tám thước.
Thiếu niên áo trắng buông tiếng cười lạt nhảy xổ lại. Gả đang tức giận đến cực điểm, mặt đầy sát khí, khoa thanh trường kiếm thành hai điểm hàn quang đâm vào yếu huyệt hai gả.
Giữa lúc ấy phía sau thiếu niên áo trắng có tiếng gió rít lên. Bốn điểm hàn quang vọt tới tập kích.
Nguyên Ðới Côn bị thương chẳng lấy chi làm nặng, gả thấy thiếu niên áo trắng tập kích anh em họ Ngụy, liền phóng ra bốn mũi Tý ngọ thấu cốt đinh.
Lần nầy gã phóng ám khí không rít lên những tiếng vù vù mà thủ pháp cực kỳ hiểm độc. Hai mũi tới trước nhằm xuyên vào hai vai còn hai mũi sau nhằm đâm vào cạnh sườn thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng xoay mình gạt được hai mũi trước thì hai mũi sau lại tới nơi. Gã muốn vung kiếm gạt nữa thì đã không kịp. Trong lúc hoang mang, gã vội đề khí nhảy tránh sang bên.
Bỗng nghe hai tiếng "xẹt xẹt". Một mủi Tý Ngọ Thấu Cốt Ðinh lướt qua bên mình đánh rách vạt áo cạnh sườn của thiếu niên áo trắng.
Ðới Côn thấy mủi Thấu Cất Ðinh của mình đánh rách thiếu niên áo trắng thì chắc là đã quệt vào da thịt gã liền cười lạt nói:
- Tý Ngọ Thấu Cốt Ðinh của tại hạ đã bôi thuốc kịch độc! Bất luận là ai, công lực thâm hậu đến đâu mà trúng phải cũng không chịu nổi chất kịch độc đó. Chỉ trong vòng nửa giờ, chất độc phát tác, chỗ bị thương nứt ra mà chết. Sở dĩ nó mang tên Tý Ngọ Thấu Cốt Ðinh vì người trúng phải nó không qua được từ giờ tý đến giờ ngọ hay từ giờ ngọ đến giờ tý.
Thiếu niên áo trắng từ ngày bôn tẩu giang hỗ chưa từng bị cái nhục như thế bữa nay bao giờ, mà cũng chưa gặp trường hợp nào nguy hiểm thế nầy. Gã hít mạnh một hơi chân khí vào huyệt đan điền đứng nguyên tại chỗ để chờ cơ hội hành động.
Ðới Côn tưởng uy hiếp thiếu niên áo trắng để bức bách gã phải xin mình buông tha. Ngờ đâu thiếu niên áo trắng vẫn không tỏ thái độ mềm dẻo.
Lúc ấy Trương Tử Thanh vì phóng luôn mấy phát chưởng cách không đã kiệt lực không thể chống đỡ được nữa. Hắn ngấm ngầm vận khí điều tức chờ cơ hội để lại ra tay.
Thiết Quải Bà Bà sau khi bức bách thiếu niên áo trắng phải lui lại, mụ không ra tay nữa, cứ đứng nguyên chỗ cầm ngang cây trượng, theo dõi cuộc đấu.
Cuộc chiến đấu kịch liệt đột nhiên dừng lại Hai bên ở vào anh trạng giằng co.
Ðới Côn gọi luôn mấy tiếng nhưng thiếu niên áo trắng không thưa, gã cũng không gọi nữa.
Tình thế trong sảnh đường đầy vẻ huyền bí. Trương Tử Thanh đã ngẩm ngầm hiểu hết. Thiết Quải Bà Bà không đến đây để giúp mình. Chỉ vì thiếu niên áo trắng quá ngông cuồng mới thành ra kẻ địch của mụ. Trước tình hình này hắn không tiện hỏi chủ tâm của mụ dện đây làm gì? Hắn cũng không nghĩ cách trêu chọc cho hai bên quyết đấu, đành nhẫn nại chờ đợi để coi biến
chuyển.
Thiếu niên áo trắng sau một lúc điều tức, đã phục hồi lại công lực. Gả đảo mắt nhìn quanh nhà đại sảnh một lược chẳng thấy Huỳnh thiếu Ðường đâu nữa. Gã cho là hắn đã nhân lúc mấy người ác đấu trốn ra khỏi nhà đại sảnh. Nộ khí bốc lên, mặt đầy sát khí, gã lạnh lùng lên tiếng:
- Tại hạ quyết chí báo thù rửa hận cho song thân, tuyệt không có ý tranh hơn thua với võ lâm cũng không muốn dương danh với đời. Như vậy chẳng có gì ơn oán với các vị. Không ngờ các vị lại đứng ra bảo vệ kẻ thù của tại hạ. Vì tình thế bắt buộc, tại hạ phải ra tay quyết đấu. Bắt đầu từ lúc nầy ai còn ngăn cản tại hạ, chớ trách lưỡi kiếm vô tình.
Gã dứt lời cầm thanh kiếm đặt ngang trước ngực, từ từ tiến về phía Trương Tử Thanh.
Cha con họ Từ đứng gần thiếu niên áo trắng nhất, vừa thấy gã đi gần tới bên mình, liền lùi lại phía sau.
Bàng Phi thấy cha con họ Từ thối lui cũng lập tức lùi lại.
Thiếu niên áo trắng đi thêm ba bước tới gần anh em họ Ngụy.
Anh em họ Ngụy đưa mắt nhìn nhau rồi cũng nhảy lùi ra tám bước. Nhưng hai người nầy huy động tay phải vung cặp tiêu ra tập kích thượng bàn và hạ bàn thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng thấy song tiên vung ra liền hạ tay mặt xuống dựng thanh trường kiếm lên phong tỏa đường roi phía dưới. Người gã đột nhiên xô vào phía trong.
Anh em họ Ngụy thấy thiếu niên áo trắng xô tới bên mình; trong lòng cực kỳ khủng khiếp, hấp tấp lùi lại phía sau.
Thiếu niên áo trắng đã nổi sát khí khi nào còn để hai người trốn thoát gã vung trường kiếm lên chém luôn hai phát.
Anh em họ Ngụy vừa rú lên vừa lùi lại.
Mọi người ngưng thần nhìn ra khi thấy hai cánh tay và hai cây nhuyễn tiên rớt xuống đất.
Nguyên hai nhát kiếm của thiếu niên áo trắng đã chém đứt hai cánh tay của anh em họ Ngụy.
Thiếu niên áo trắng luôn luôn bị uy hiếp đã mất lòng tự tin. Nhưng sau khi đả thương anh em họ Ngụy, tĩnh tâm lại phục hồi. Gả cười lạt một tiếng xoay mình về phía Trương Tử Thanh.
Trương Tử Thanh va Ðới Côn thấy thiếu niên áo trắng rất hung tàn biết gả mà tới gần tất mình phải bị thương, trong lòng rất lấy làm khủng khiếp, bất giác đều lùi lại đứng ẩn phía sau Thiết Quải Bà Bà.
Thiết Quải Bà Bà dường như cũng bị thế kiếm kỳ bí khôn lường của thiếu niên áo trắng làm cho nao núng. Mụ đứng nhìn thiếu niên áo trắng nhơ ngẩn xuất thần.
Thiếu niên áo trắng còn cách Thiết Quải Bà Bà chừng năm thước thì dừng bước lại nói:
- Lão tiền bối đã là chỗ quen biết với gia sư, vãn bối không dám vô lễ chỉ mong lão tiền bối ra khỏi chốn thị phi nầy, đừng dúng tay vào làm chi.
Thiết Quải Bà Bà trầm ngâm một chút rồi chẩm rải đáp:
- Lão thân đã nói rồi quyết không canh cải.
Thiếu niên áo trắng hỏi gại:
- Vậy lão tiền bối nhất định can thiệp hay sao?
Thiết Quải Bà Bà lạnh lùng đáp:
- Thời gian ba ngày chẳng qua như một giấc nhủ có chi đáng kể? Ngay lệnh sư ở đây cũng còn nể mặt lão thân mà nhận lời yêu cầu. Người nhứt định tự ý hành động không coi lão thân vào đâu thì thật là quá tệ.
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng đáp:
- Câu chuyện có đầu đuôi, hành động có sau trước. Tại hạ không hiểu vì lẽ gì lão tiền bối cứ khăng khăng một mực o bế Trương Tử Thanh va Huỳnh Thiếu Ðường, bắt vãn bối phải hoãn lại ba ngày ? Tiền bối có biết đâu vãn bối phải chịu trăm cay nghìn đắng mới đến nơi đây trước lão tiền bối.


Thiết Quải Bà Bà nói:
- Ba ngày nữa ngươi sẽ giết bọn họ để báo thù nhà hay là giết ngay bây giờ phỏng có khác gì? Còn lão thân mà để người giết họ trước, thì sau khi họ chết rồi lão thân còn hỏi bọn họ thế nào được về một câu chuyện mà lão thân cần biết.
Thiếu niên áo trắng biến sắc hỏi:
- Lão tiền bối trở ngại hành động của vãn bối, tiền bối có biết là sẽ làm hư việc lớn của vãn bối không?
Thiết Quải Bà Bà hỏi lại:
- Việc gì mà hư ?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Huỳnh thiếu Ðường đã thừa cơ lão tiền bối ngăn trở trốn ra khỏi nhà đại sảnh rồi. Vãn bối còn e rằng hắn đem gia quyến đi thật xa khó mà tìm thấy.
Thiết Quải Bà Bà đảo mắt nhìn lại thì quả nhiên không thấy Huỳnh Thiếu Ðường đâu nữa.
Mụ chau mày trầm giọng hỏi Trương Tử Thanh:
- Huỳnh thiếu Ðường đi đâu rồi?
Trương Tử Thanh cười rồi đáp:
- Gã bị đứt một cánh tay, chắc là đi buột thuốc.
Ðột nhiên bóng người thoáng qua Ðới Côn thi triển thân pháp rất mau lẹ ra cửa sảnh đường.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Nếu lão tiền bối còn ngan trở nữa e rằng Trương Tử Thanh cũng chuồn nốt.
Bỗng nghe Thiết Quải Bà Bà lớn tiếng quát:
- Tuyết nhi! Chặn hắn lại!
Một thanh âm trong trẻo vang lên đáp:
- Bà bà hãy khoan tâm! Hắn khôn trốn được đâu mà ngại.
Té ra Thiết Quải Bà Bà đã bố trí người canh gác bên ngoài.
Tiếp theo là tiếng gọi cùng tiếng rú vang lên. Ðới Côn vừa chạy ra khỏi nhà đại sảnh đột nhiên đựng mặt quay trở lại.
Dưới ánh đèn sáng, ai cũng nhìn rõ máu tươi lọt qua khe ngón tay nhỏ xuống.
Biến diễn nầy khiến cho Trương Tử Thanh chấn động tâm thần tự nghĩ:
- Ðới Côn há phải là hạng võ công kém cỏi? Không hiểu Tuyết nhi là ai mà trong một cái cất tay đã bức bách y phải quay về đại sảnh?
Hắn còn đang ngẩn nghĩ thì cửa sảnh đường lay động, một thiếu nữ, xiêm áo màu vàng tươi, giắt trường kiếm sau lưng, khoan thai tiến vào.
Thiết Quải Bà Bà hỏi:
- Tuyết nhi! Vừa rồi còn một người nửa trốn ra, ngươi có chặn lại không ?
Thiếu nữ áo vàng giơ tay lên vuốt mái tóc mỉm cười hỏi lại:
- Phải chăng người đó đã cụt một tay?
Thiếu niên áo trắng ngắt lời:
- Phải đấy! Hắn bị chặt một tay và mình mặc áo bào tía.
Thiếu nữ áo vàng tên gọi Tuyết nhi kia cười mát đáp:
- Bà bà ơi ! Sao bà bà không kêu tiểu nữ ngăn chặn hắn? Tiểu nữ thấy hắn bị chặt một cánh tay, tình trạng rất đánh thương, nên không ngăn cản bỏ mặc hắn đi rồi.
Thiết Quải Bà Bà chau mày:
- Tuyết nhi! Ta đã bảo người rồi không phải ư? Ngươi giữ cửa sảnh đường bất luận là ai chạy ra cũng phải ngăn lại kia mà ?
Thiếu nữ áo vàng vẫn tươi cười hỏi lại:
- Tiểu nữ có biết đâu là giữ cả người bị thương mà không buông tha?
Quần hào trong sảnh đường nghỉ đến vụ Huỳnh y nữ chỉ cất tay một cách đã đánh bật Ðới Côn phải trở lại, đều kinh hãi vô cùng. Ai cũng ngưng thần chú nhìn Huỳnh y nữ, nhưng nàng thản nhiên như bên mình chẳng có ai, cười nói cửa động không úy ky mà cũng không bẽn lẽn.
Thiết Quải Bà Bà giơ cây thiết trượng lên trỏ vào Trương Tử Thanh nói:
- Vị nầy là Trương Tử Thanh, Trương bảo chúa. Cái mà chúng ta đang cần là do y thu cất.
Thiếu niên áo trắng vẫn yên trí là Thiết Quải Bà Bà có y muốn trợ thủ cho bọn Trương Tử Thanh mới đến đây. Bây giờ gã nghe mụ nói vậy mới biết là mụ mưu đồ chuyện khác.
Huỳnh y nữ nghểnh đầu lên ngó Trương Tử Thanh hỏi:
- Sao bây giờ không bảo y lấy cho đi?
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Một vậy trân quí như vậy khi nào hắn chịu đưa ra một cách khinh xuất?
Huỳnh y nữ hỏi:
- Như vậy thì làm thế nào mới bảo y đưa ra được?
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Chúng ta phả.i mất khá nhiều thì giờ để phân tách đường lợi hại cho y nghe mới xong.
Huỳnh y nữ nói:
- Hiện giờ không có việc gì khẩn yếu, chúng ta có phải nán lại mấy ngày cũng chẳng sao.
Thiết Quải Bà Bà lắc đầu nói:
- Mình đợi được nhưng có người không cho mình đợi mới thật rầy rà !
Thiết Quải Bà Bà cùng Huỳnh y nữ đối đáp với nhau, người nào cũng để y nghe mà chẳng hiểu mối liên quan giữa hai người này thế nào?
Bổng nghe huỳnh y nữ hỏi:
- Ai thế Tại sao họ không cho chúng ta đợi!
Thiết Quải Bà Bà đáp:
- Người ta đòi giết Trương Tử Thanh ngay, ai mà ngăn trở là họ khiêu chiến.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 86
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com