watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:35:5730/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thánh Tâm Ma Ảnh - Ngọa Long Sinh - Hồi 21 - 25 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Thánh Tâm Ma Ảnh - Ngọa Long Sinh - Hồi 21 - 25
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 9

Hồi 25
Lưỡng Đắc Tâm Cơ

Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì đi trước dẫn đường, thuận theo tiểu lộ đi chừng hai dặm thì hai lão dừng bước trước một ngôi miếu hoang. Cả hai cung kính cúi người nói:
- Bẩm phu nhân, có khách quý đến.
Giọng của Bạch Như Băng từ trong ngôi miếu hoang truyền ra:
- Là vị khách quý nào giá lâm vậy, Sa Ngũ Nương tiếp lời:
- Phu nhân, là Sa lão thân đây Bạch Như Băng "a" một tiếng rồi nói:
- Thì ra là Lãnh Diện Từ Tâm Sa ...
Bà ta bỏ bớt hai chữ Dạ Xoa Sa Ngũ Nương nói:
- Phu nhân quá yêu, chính là Sa Dạ Xoa năm xưa đây Bạch Như Băng nói:
- Cho phép Bạch Như Băng cung nghênh !
Lời dứt thì người cũng xuất hiện, Bạch Như Băng đứng giữa cửa ngôi miếu hoang, sau lưng bà ta là Thượng Quan Phụng bên trái và Bạch Tố Trinh bên phải.
Bạch Như Băng mỉm cười, nói:
- Sa bà bà cách biệt đã mười mùa đông rồi ...
Sa Ngũ Nương cắt lời nói:
- Phong tư của phu nhân cũng không kém năm xưa, dung nhan vẫn tuyệt thế như trước, thật đáng chúc mừng !
Bạch Như Băng mỉm cười, nói:
- Lão bà bà quá khen, lẽ nào không thấy tóc của Bạch Như Băng đã điểm sương ...
Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói:
- Lão thân này cũng da mồi tóc rụng hơn.
Lời dứt thì hai người nhìn nhau cười, không khí rất hòa hoãn vui vẻ, Bạch Như băng bước ra khỏi cửa miếu và nói:
- Sau mười năm, bây giờ gặp lại cố nhân, thật là chuyện đáng cao hứng, vậy mà lâu nay nghe võ lâm đồn đại Sa bà bà đã ...
Sa Ngũ Nương cười cười, nói:
- Lão thân cũng từ trong đất bò ra đấy.
Song phương lại một phen nhìn nhau cười vui vẻ.
Bạch Như Băng nhìn qua Hoa Anh, Hoa Ngọc và nói:
- Kim đồng ngọc nữ, tiên lộ minh châu, long phụng trong người, chẳng hay Sa bà bà thu nhận hai vị đồ đệ này từ bao giờ vậy ?
Sa Ngũ Nương nói:
- Lão thân đâu có phúc phận to như vậy. Nhị vi này là thiếu chủ và cô nương của lão thân, tức là ái nữ và ái tử của Thần Châu Nhất Kiếm Hoa đại hiệp Bạch Như Băng "à" một tiếng rồi nói:
- Thì ra là lệnh ái và lệnh lang của Hoa Thần kiếm, thảo nào cả hai đều kỳ phong tuyệt mạo như vậy, nếu Bạch Như Băng đoán không sai thì nhị vị đây đã đắc truyền toàn bộ y bát của Hoa thần kiếm.
Hoa Anh mỉm cười, nói:
- Bạch tiền bối quá khen Ngọc đệ !
Cả hai lập tức bước lên trước hành đại lễ.
Bạch Như Băng khoát tay miễn lễ và nói:
- Nói ra cũng chẳng phải xa lạ, lệnh tôn vẫn khỏe chứ ?
Hoa Anh đáp:
- Đa tạ tiền bối gia phụ vẫn bình an.
Bạch Như Băng còn định nói nữa, nhưng Sa Ngũ Nương nhìn ra phía sau bà ta và nói:
- Phu nhân, nhị vị cô nương diễm tuyệt này là ...
Bạch Như Băng nói:
- Một là tiểu nữ, một là bạn thân của tiểu nữ, Trinh nhi, mau tham kiến Sa bà bà đi.
Bạch Tố Trinh và Thượng Quan Phụng liền bước tới trước hành lễ, sau đó hai vị cô nương xinh đẹp này quay sang làm quen với Hoa Anh.
Bạch Như Băng nhìn Sa Ngũ Nương và nói:
- Sa bà bà đột nhiên giá lâm, chắc là có điều chi chỉ giáo ?
Sa Ngũ Nương cười cười nói:
- Trước tiên là lão thân đến vấn an, sau là muốn thương lượng với phu nhân một chuyện.
Bạch Như Băng nói:
- Vấn an thì không dám nhận, còn thương lượng thì xin Sa bà bà cứ nói, nếu tòng mệnh được thì Bạch Như Băng không gì không tòng mệnh.
Sa Ngũ Nương nói:
- Phu nhân nói vậy khiến lão thân không tiện hé môi rồi.
Bạch Như Băng nói::
- Là chỗ quen biết xưa cũ, đôi bên không xa lạ gì nhau, Sa bà bà hà tất phải khách khí như vậy ?
Sa Ngũ Nương nói:
- Không phải lão thân khách khí, chỉ có điều đây là một thỉnh cầu không phải lẽ.
Bạch Như Băng nói:
- Dù là chuyện gì thì cũng có thể thương lượng mà, xin Sa bà bà cứ nói Sa Ngũ Nương do dự một lát rồi nói:
- Đã vậy thì lão thân xin nói thẳng Ngừng một lát bà ta mới hỏi:
- Nghe nói Hạ Hầu Lam đã bị phu nhân cầm giữ ?:
- Không sai ?
Bạch Như Băng gật đầu, nói:
- Đích thị là có chuyện này !
Vừa nghe nhắc đến Hạ Hầu Lam thì ba vị cô nương dang trò chuyện thân mật đều im lặng và quay sang bên này lắng nghe Sa Ngũ Nương vội nói:
- Nói vậy Hạ Hầu Lam hiện phải ở trong ngôi miếu này ?
- Không ?


Bạch Như Băng nói:
- Hắn không có trong miếu, thực lòng mà nói ta cũng không biết hắn đang ở đâu.
Sa Ngũ Nương ngớ người rồi ngạc nhiên hỏi:
- Phu nhân nói vậy nghĩa là sao ?
Bạch Như Băng nói:
- Không giấu gì Sa ba bà, hắn đã thoát đi từ trong tay ta.
Sa Ngũ Nương kinh ngạc hỏi lại:
- Hắn thoát đi từ tay phu nhân ư ? Sao có thể như vậy được ? Nghe nói hắn đã mất hết công lực, đã vậy thì làm sao có thể ...
- Sự thực là như vậy !
Bạch Như Băng nói:
- Đó là chuyện xảy ra ở Thái Bạch Lâu Kế đó bà thuật lại chuyện ở Thái Bạch Lâu Nghe xong, Sa Ngũ Nương chau mày, trầm ngâm mà không nói gì.
Bạch Như Băng nói tiếp:
- Nếu Sa bà bà không tin thì cứ hỏi vị bạn thân của tiểu nữ, cô ta là Thượng Quan Phụng - là hồng nhan tri kỷ của Hạ Hầu Lam Thượng Quan Phụng đỏ mặt, Sa Ngũ Nương sững người, Hoa Anh biến sắc, Hoa Ngọc nhìn qua Thượng Quan Phụng và buột miệng nói ?
- Cô ... cô nương là hồng nhan tri kỷ của Hạ Hầu Lam ... Hình như tại hạ từng gặp nhị vị trong một khách điếm ở Câu Cốc Thượng Quan Phụng gật đầu nói:
- Không sai, Hoa thiếu hiệp !
Hoa Ngọc vỗ tay, nói:
- Thảo nào tại hạ thấy nhị vị quen quen, thì ra ...
Chàng ngừng giây lát rồi nói tiếp:
- Vậy thì người mà vị Thân Chính Nghĩa - đại ca của tại hạ nói là vị Thượng Quan cô nương này rồi.
Thượng Quan Phụng ngạc nhiên nói:
- Cái gì, thiếu hiệp cũng biết vị Thân Chính Nghĩa đó à ?
Hoa Ngọc nói:
- Sao lại không biết, tại hạ làm quen với hắn trong nộ tửu quán ở Mạt Lăng Quan, một mình hắn đầy lui mấy chục cao thủ của các phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Bất Quy cốc, công lực cao tuyệt Ta vốn muốn giúp một tay nhưng không có cơ hội xuất thủ, chính hắn nói cho tại hạ biết Hạ Hầu Lam còn có một vị hồng nhan tri kỷ Đột nhiên như nhớ ra điều gì, chàng nhìn qua Hoa Anh rồi buột miệng kêu lên:
- Tỉ tỉ ...
Hoa Anh đó mặt nàng vộ nói:
- Sa nương đang nói chuyện với Bạch tiền bối, ngươi quấy rầy gì thế, mau lui ra sau Hoa Ngọc ngớ người, chàng nói:
- Tỉ tỉ, đệ chỉ vì tỉ tỉ ...
Hoa Anh trừng một một cái, Hoa Ngọc vội bế khẩu lui bước. Chỉ có Thượng Quan Phụng lưu ý tình hình này, bất giác nàng liếc nhìn Hoa Anh hai ba lần. Hoa Anh cũng là một cô nương thông ninh tuyệt đỉnh nên đâu thể không biết, nhất thời nàng hổ thẹn đến độ hận không có kẽ hở để chui xuống đất cho xong Cùng lúc, Sa Ngũ Nương cũng để ý đến Thượng Quan Phụng Chợt nghe Bạch Như Băng nói:
- Thân Chính Nghĩa đẩy lui mấy chục cao thủ của Thiếu Lâm, Võ Đang và Bất Quy cốc, Hiên Viên Cực, người này là ai, ngươi có biết không ?
Hiên Viên Cực vội đáp:
- Bẩm phu nhân, chính là vị bằng hữu của Thượng Quan cô nương Bạch Như Băng "à" một tiếng rồi nói:
- Thì ra là hắn, ta vốn nhìn thấy công lực của hắn không tệ, nhưng không ngờ hắn lại có thể Bà ngẩng đầu lên và nói tiếp:
- Xem ra ta đã đánh giá thấp hắn rồi, chỉ có điều sao ta không biết trong võ lâm xuất hiện một nhân vật như thế từ bao giờ.
Bà nhìn qua Thượng Quan Phụng và mỉm cười, nói:
- Thượng Quan cô nương có thể cho ta biết thêm một chút về hắn không ?
Thượng Quan Phụng hơi kinh hoảng, nàng vội nói:
- Tiền bối, tiểu nữ cũng chỉ vừa quen biết hắn không lâu.
Bạch Như Băng nói:
- Nói vậy, Thượng Quan cô nương cũng biết về hắn không nhiều ?
Thượng Quan Phụng gật đầu, nói:
- Đúng vậy tiền bối !
Bạch Như Băng không hỏi thêm, bà quay sang nói với Sa Ngũ Nương:
- Sa bà bà hỏi đến Hạ Hầu Lam là ...
Sa Ngũ Nương tiếp lời:
- Hắn đã không còn trong tay phu nhân thì lão thân cũng chẳng muốn nói làm gì nữa.
Bạch Như Băng nói:
- Sa bà bà, chúng ta không phải người ngoài, việc gì phải ngại chứ ?
Sa Ngũ Nương hơi do dự, Hoa Anh vội vàng nháy mắt với bà ta, điều này lại lọt vào mắt Bạch Như Băng; bà ta mỉm cười, nói:
- Sa bà bà đã có điều gì khó nói thì ...
Sa Ngũ Nương cắt lời, nói:
- Cũng chẳng có gì, lão thân muốn thương lượng với phu nhân, xin phu nhân giao Hạ Hầu Lam cho lão thận đưa về Tị Trần Sơn Trang Bạch Như Băng "à" một tiếng rồi mỉm cười, hỏi:
- Không lẽ hắn đắc tội với vị nào ở Tị Trần Sơn Trang ?
Sa Ngũ Nương nói:
- Không phải thế, mà là ...
Bà ngẩng đầu lên và đổi giọng nói:
- Phu nhân, phần tiếp theo lão thân không tiện nói rồi Bạch Như Băng gượng cười, nói:
- Đáng tiếc là hắn đã thoát khỏi tay ta, nếu không ta nhất định sẽ ...
Đột nhiên trong mắt Sa Ngũ Nương lấp lánh hàn quang, bà kêu lên:
- Ngọc nhi, chúng ta mắc lừa tiểu tử đó rồi Bà giậm chân và nói tiếp:
- Lão thân ta sống đến chừng này tuổi, không ngờ bây giờ lại lật thuyền trong khe nước cạn Hoa Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Sa nương nói cái gì ? Tiểu tử nào, mắc lừa ai ?
Sa Ngũ Nương trừng mất, nói:
- Ngươi thật hồ đồ !
Bà thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Cũng không thể mắng ngươi được, ngay cả lão thân cũng bị người ta qua mặt huống hố là ngươi ? Thuật giả vờ của tiểu tử đó cũng quá cao minh, Ngọc nhi, ta nói tiểu tử Thân Chính Nghĩa đó chính là Hạ Hầu Lam.
Lời này vừa xuất thì mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Thượng Quan Phụng.
Hoa Ngọc ngạc nhiên nói:
- Sa nương, hắn là Hạ Hầu Lam sao ? Không thể ...
- Sao lại không thể ?
Sa Ngũ Nương nói:
- Hắn biết quá nhiều chuyện, mà còn đeo mặt nạ đặc chế, ta vốn nói một người như vậy thì không thể có khuôn mặt khó coi như thế Chợt nghe Bạch Như Băng nói:
- Sa bà bà cho rằng Nhân Chính Nghĩa là Hạ Hầu Lam à ?
Sa Ngũ Nương gật đầu, nói:
- Không sai, không sai, hắn chính là ...
Bạch Như Băng tiếp lời:
- Sa bà bà quên rồi sao ? Công lực của Thân Chính Nghĩa có thể đẩy lui mấy chục cao thủ của Thiếu Lâm, Võ Đang và Bất Quy cốc, còn Hạ Hầu Lam dường như đã thành phế nhân.
Sa Ngũ Nương ngẩn người một lát rồi nói:
- Đúng, nói vậy thì hắn không phải là ...


Bạch Như Băng cắt lời, nói:
- Điều này cũng chẳng khó làm rõ, ta thấy Thượng Quan cô nương có vẻ thân mật với hắn nên không thể không biết hắn là ai, bây giờ có Thượng Quan cô nương ở đây, sao không thử hỏi cô ta.
Nhất thời mục quang của mọi người đều đổ dồn vế phía Thượng Quan Phụng.
Thượng Quan Phụng cố gắng giữ bình tĩnh, nàng mỉm cười, nói:
- Tiền bối, chỉ cần nhìn vào thân công lực là có thể biết.
Bạch Như Băng cắt lời, nói:
- Ta không hỏi thân công lực đó, công lực thì có khả năng gặp kỳ ngộ mà phục hồi ?
Thượng Quan Phụng nói:
- Nhưng trừ phi có thuốc giải độc môn của Kim Ngọc Dung Bạch Như Băng nói:
- Ta chỉ hỏi cô nương, hắn có phải là Hạ Hầu Lam hay không thôi ?
Thượng Quan Phụng nói:
- Tiền bối, đây là chuyện quá rõ ràng rồi !
Bạch Như Băng mỉm cười, nói:
- Ta muốn nghe cô nương nói phải hay không phải, Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma là nhân vật uy chấn võ lâm, là đương thế đệ nhất kỳ tài hắn không thể để một nữ tử che đậy diện mục thật cho hắn.
Tuy là một thiếu nữ thông minh nhưng dù sao nàng cũng còn trẻ tuổi nên không thể bình tĩnh trước một câu nói khích, nàng gật đầu, nói:
- Tiền bối khích hay lắm Thân Chính Nghĩa đúng là Hạ Hầu Lam.
Mọi người nghe vậy thì biến sắc, song mục Bạch Như Băng lấp lánh dị quang, bà mỉm cười, nói:
- Ta vốn nói Thượng Quan cô nương sao lại khi không vô cớ quen một người như thế.
Sa Ngũ Nương thở dài nói:
- Lão thân ta bị hắn qua mặt từ đầu đến cuối Chợt nghe Bạch Tố Trinh nói:
- Tỉ tỉ, muội hiểu rồi, lẽ ra muội không nên ép tỉ tỉ đi với muội.
Thượng Quan Phụng mỉm cười, nói:
- Muội muội, ta biết là muội chỉ muốn tốt cho ta.
Bạch Tố Trinh nói:
- Nhưng thế này thì ngược lại Thượng Quan Phụng nói:
- Điều đó chỉ trách ta không có cơ hội nói rõ với muội thôi.
Bạch Tố Trinh trầm mặc không nói nữa, nhưng mẫu thân của nàng - Bạch Như Băng lại lên tiếng:
- Sa bà bà, ta không hỏi tại sao bà bà cần Hạ Hầu Lam, nhưng ta cũng muốn thương lượng với bà bà.
Sa Ngũ Nương tiếp lời:
- Xin phu nhân cứ nói, nếu có thể được thì lão thân sẽ gật đầu.
Bạch Như Băng mỉm cười, nói:
- Đa tạ Sa bà bà, Sa bà bà phải biết rằng, ta cũng đang tìm Hạ Hầu Lam Sa Ngũ Nương gật đầu, nói:
- Lão thân biết.
Bạch Như Băng nói tiếp:
- Bây giờ Hạ Hầu Lam không ở trong tay ta, ta muốn theo Sa bà bà đi khắp giang hồ, ai bắt được Hạ hầu Lam thì Hạ Hầu Lam sẽ là của người đó, được chứ ?
Thượng Quan Phụng chau mày, Bạch Tố Trinh vội kêu lên:
- Mẫu thân, sao người ...
Bạch Như Băng nói:
- Trinh nhi mọi chuyện ta đều theo ngươi, chỉ duy nhất chuyện này ngươi phải nghĩ cho ta Bạch Tố Trinh muốn nói nữa nhưng Bạch Như Băng đã quay sang nói với Sa Ngũ Nương:
- Sa bà bà, thế nào ?
Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói:
- Phu nhân có vị hồng nhan tri kỷ của hắn bên cạnh ...
Bạch Như Băng bật cười rồi nói:
- Sa bà bà không hổ là lão giang hồ cao minh, bây giờ ta bảo đảm với bà bà rằng, chuyện này không quan hệ đến Thượng Quan cô nương. Bạch Như Băng tuyệt đối không nhờ cô ta giúp đỡ, hoặc dùng cô ta uy hiếp Hạ Hầu Lam Sa Ngũ Nương cười cười, nói::
- Vậy thì lão thân đâu dám không tuân mệnh.
Bạch Như Băng nói:
- Sa bà ba chúng ta nhất trí như vậy nhé !
Sa Ngũ Nương vừa gật đầu thì Bạch Như Băng đã quay sang hỏi Thượng Quan Phụng:
- Thượng Quan cô nương có muốn nói ra Hạ Hầu Lam đi đâu không ?
Thượng Quan Phụng thản nhiên nói:
- Tiền bối thừa biết là tiểu nữ không thể nói mà.
- Được !
Bạch Như Băng gật đầu, nói:
- Vậy thì ta không nói nữa, thế còn thân công lực của Hạ Hầu Lam đã phục hồi bằng cách nào ?
Thượng Quan Phụng nói:
- Chuyện này tiểu nữ muốn nói nhưng đáng tiếc là lúc đó vội vàng nên tiểu nữ không kịp hỏi Bạch Như Băng mỉm cười,nói:
- Hỏi hai câu nhưng kết quả chẳng được gì.
Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói:
- Phu nhân, lão thân phải cáo biệt rồi.
- Thế nào ?
Bạch Như Băng nói:
- Sao lão bà vội thế ?
Sa Ngũ Nương nói:
- Ra ngoài đã qua lâu rồi, chủ nhân không yên tâm nên lão thân phải vội về phục mệnh, hy vọng trời xanh giúp đỡ cho lão thân tìm được Hạ Hầu Lam trước.
Bạch Như Băng mỉm cười, nói:
- Đã vậy thì Bạch Như Băng cũng không dám lưu giữ Sa bà bà.
Sa Ngũ Nương nói:
- Phu nhân không cần khách khí, một ngày gần đây cũng sẽ gặp lại thôi.
Nói đoạn, bà cùng Hoa Anh, Hoa Ngọc cáo biệt mà đi.
Nhìn ba người bọn Sa Ngũ Nương dần khuất Bạch Như Băng cười nhạt, nói:
- Nếu để bà ta hớt tay trên thì ta đừng mong tìm Hạ Hầu Nhất Tu nữa. Trinh nhi, chúng ta cũng phải đi thôi.. Bạch Tố Trịnh kêu lên:
- Mẫu thân, phụ thân đã ...
Bạch Như Băng mặt lạnh như tiền, bà khẽ quát:
- Không cho phép ngươi gọi lão ta là phụ thân !
Hai mắt Tố Trinh bất giác đỏ hoe, nàng cúi đầu mà không nói gì.
Bạch Như Băng thở dài rỗi nói:.
- Trinh nhi, ngươi phải nghĩ cho vi mẫu chứ.
Bạch Tố Trinh vẫn cúi, đầu im lặng ...
Bạch Như Băng từ từ nhìn qua Thượng Quan Phụng và nói:
- Ta nói rồi, tuyệt không dùng cô nương để uy hiếp Hạ Hầu Lam, chúng ta đi thôi.
Nói đoạn, bà kéo Tố Trinh và định với tay kéo Thượng Quan Phụng, nhưng Thượng Quan Phụng lui lại một bước, rồi nói:
- Tiền bối, tiểu nữ cũng phải cáo biệt rồi Bạch Tố Trinh ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nàng vẫn không nói gì Bạch Như Băng ngạc nhiên nói::
- Cô nương, là vì ta vẫn không bỏ qua cho Hạ Hầu Lam chăng ?
Thượng Quan Phụng chau mày nói:
- Sự thật như vậy, tiếu nữ không phủ nhận.
Bạch Như Băng nói:
- Nhưng Hạ Hầu Lam đã gửi cô nương cho ta Thượng quan Phụng nói:
- Đây là tự tiểu nữ muốn đi.
- Vậy ngày sau nếu hắn hỏi ta đòi cô nương ...
- Chàng sẽ không thể đòi tiền bối.
- Cô nương, không nhẫn nhịn chuyện nhỏ trong nhất thời thì sau sẽ thành đại sai lầm đấy, lẽ nào cô nương không sợ ta theo sau cô nương để dễ tìm hắn ?
- Tiểu nữ không đi tìm chàng, nếu tiền bối đi theo cũng uổng công thôi Bạch Như Băng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cô nương ta nghi rằng Kim Ngọc Dung cũng đang tìm cô nương khắp nơi, vạn nhất cô nương rơi vào tay hắn thì hậu quả thật khó lường ?
Thượng Quan Phụng rùng mình, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Bạch Như Băng mỉm cười, nói tiếp:
- Cô nương đi với ta thôi, ta sẽ không đối đãi tệ bạc với cô nương đâu.


Nói đoạn, bà kéo Thượng Quan Phụng và Bạch Tố Trinh cùng phóng đi, Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì theo sau, chớp mắt đã mất hút tung tích oo Câu Cốc là một tiểu trấn không lớn nhưng khá náo nhiệt, sau một đêm và một ngày hành trình thì Hạ Hầu Lam đã đến nơi này Chàng không cần mất nhiều thời gian để tìm tới Đông Lai khách điếm Nhưng hỏi ra mới biết cô đào họ Lý không múa hát ở đây đã hai ngày, Hạ Hầu Lam đành hỏi thăm đường rồi tìm đến Lý gia.
Ra mở cửa đón khách là một lão nhân chừng lục tuần, sau một hồi quan sát Hạ Hầu Lam thì lão khai khấu hỏi:
- Qúy khách là ... ?, - Hạ Hầu Lam vội nói:
- Tại hạ là người trong võ lâm, hôm nay đến đây thỉnh giáo Lý cô nương một - chuyện, chẳng hay lão trượng là ...
Lão nhân vội nói:
- Lão khiếu Lý Trung, mọi người thường gọi là Lý lão gia, đáng tiếc hôm nay xá nữ không có nhà, quý khách có muốn nhắn lại điều gì không ?
Hạ Hầu Lam trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Trước đây hai ngày, lệnh ái có gặp một vị cô nương mặc hồng y, chẳng hay lão trượng có biết chuyện đó không ?
Lý lão gia gật đầu, nói:
- Vị cô nương đó rất tốt bụng, nghe xá nữ nói là cô ta rất thích xá nữ.
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
- Vì vậy nên cô ta mới tặng cho lệnh ái một chiếc túi gấm ngũ sắc.
Lý lão gia ngạc nhiên hỏi:
- Sao quý khách biết ?
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói:
- Lão trượng tại hạ là bằng hữu của vị hồng y cô nương đó.
Lý lão gia "à" một tiếng rồi nói:
- Vậy là quý khách muốn đòi lại chiếc túi gấm đó chăng ?
Hạ Hầu Lam nói:
- Đòi thì tại hạ không dám, nhưng trong túi gấm đó có giấu một vật mà ai ai trong võ lâm cũng muốn đoạt, tại hạ sợ rằng nó sẽ mang đại họa đến cho lão trượng, vì vậy tại hạ muốn dùng một vật khác để đổi nó, hy vọng lão trượng ...
Lý lão gia lắc đầu, nói:
- Qúy khách đã là bằng hữu của vị cô nương đó thì lẽ ra xá nữ phải trả lại túi gấm đó cho quý khách, chỉ có điều quý khách đã đến chậm một bước.
Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng vội hỏi:
- Lão trượng, túi gấm đó thế nào rồi ?
Lý lão gia nói:
- Túi gấm đã được người ta dùng một phiến ngọc đổi đi rồi.
Cõi lòng Hạ Hầu Lam chùng hẳn xuống, chàng ngơ ngác hỏi lại:
- Được người ta dùng phiến ngọc đổi đi rồi ?
Lý lão gia gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nói ra đều do lão khiếu không phải, lão khiếu vốn cho rằng túi gấm đó không thể ăn và không thể mặc, mà phiến ngọc kia thì lại có thể bán được không ít tiền, khiến xá nữ khóc lóc cả một đêm.
Hạ Hầu Lam chau mày hỏi:
- Lão trượng, chuyện đó xảy ra khi nào ?
- Mới tối quạ. - Lão trượng có biết người đó không ?
- Biết ... biết ...
Hạ Hầu Lam vừa vui mừng thì Lý lão gia lại lắc đầu, nói:
- Không, không thể nói là biết chỉ có thể nói ...
Lão lắc đầu gượng cười rồi nói tiếp:
- Lão khiếu cũng không biết nói thế nào mới phải.
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên nói:
- Lão trượng nói vậy nghĩa là sao ?
Lý lão gia hắng giọng mấy tiếng rồi nói:
- Qúy khách, sự tình là thế này, tối hôm kia, khi lão khiếu đón xá nữ từ Đông Lai khách điếm về thì giữa đường gặp một người thọ thương, người này bị cụt một tay, trên mặt và mình mẩy dường như bị chảy máu nhiều chỗ. Hai cha con lão khiếu thấy lão ta đáng thương nên đưa về nhà chữa trị, theo lão ta nói thì lão ta là người trong võ lâm, bị kẻ thù gia hại, vì sợ kẻ thù của lão ta tìm đến khiến hai cha con lão khiếu bị liên lụy nên lão ta khuyên xá nữ tạm nghĩ việc mấy ngày.
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
- Có lẽ hiện giờ thương thế lão ta đã lành và đã ra đi ?
Lý lão gia gật đầu, nói:
- Không sai, mới vừa đi tối qua, trước khi đi, lão ta không có gì đền ơn hai cha con lão khiếu nên để lại một phiến ngọc, nhưng làm sao lão khiếu có thể nhận một vật quý giá như vậy ?
Đang lúc định nói lời từ chối thì lão ta bảo là dùng phiến ngọc để đổi túi gấm.
Hạ Hầu Lam vội hỏi:
- Lão trượng, người đó họ gì, tên gọi thế nào ?
Lý lão gia lắc đầu, nói:
- Lão ta không nói, lão khiếu cũng quên hỏi.
Hạ Hầu Lam chau mày hỏi tiếp:
- Lão trượng, hình dạng người đó thế nào ?
Lý lão gia nói:
- Bị cụt tay trái, trên mặt đều biến dạng trông rất đáng sợ, ngoài ra còn mù một mắt.
Hạ Hầu Lam nói:
- Thế lão trượng có biết lão ta đi đâu không ?
Lý lão gia lắc đầu nói:
- Trước khi đi lão ta chẳng nói gì Hạ Hầu Lam chau mày trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau, bỗng nhiên chàng hỏi:
- Lão trượng, phiến ngọc đó còn ở đây không ?
Lý lão gia vội gật đầu, nói:
- Còn, còn, phiến ngọc vẫn còn.
Lão thò tay vào túi áo lấy ra một phiến ngọc rồi đưa cho Hạ Hầu Lam xem Hạ Hầu Lam vừa cầm lấy phiến ngọc, liếc mất nhìn qua thì bất giác ngẩn người.
Đó là một phiến ngọc ngọc bội màu xanh lục. Mặt chính có khảm tượng Thanh Ngưu Lão Tử, mặt sau có bốn chữ Tam Thanh Cửu Cung. Rõ ràng đây là vật của đệ tử phái Võ Đang.
Nhưng nhân vật nào của Võ Đang ngộ phải cảnh bi thảm như vậy ?
Hạ Hầu Lam trầm ngâm một lúc rồi trả ngọc bội lại cho Lý lão gia đoạn nói:
- Lão trượng, người đó là tam thanh đệ tử phải không ?
Lý lão gia ngạc nhiên nói:
- Tam thanh đệ tử ? ý tôn khách muốn nói là đạo sĩ chăng ? Điều này lão khiếu không biết rồi.
Hạ Hầu Lam lại suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vậy thì tại hạ đành phải đi tìm lão ta thôi.
Lý lão gia ái ngại nói:
- Thành thật xin lỗi nếu quý khách muốn thì lão khiếu đồng ý dùng phiến ngọc này.
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
- Lão trượng, chớ nói thế, chuyện này không thể trách lão trượng, còn phiến ngọc này trị giá không ít tiền, song e rằng không tiện mua bán, xin lão trượng hãy cất giữ cho kỹ, chớ mang nó đi bán nếu không ...
Lý lão già vội hỏi - Qúy khách, tại sao vậy ?
Hạ Hầu Lam chậm rãi nói::
- Đây là vật tùy thân của đệ tử phái Võ Đang, dùng để chứng minh thân phận của bọn họ, nếu lão trượng đem nó ra bán, vạn nhất bị người ta biết thì sợ rằng sẽ đem đến không ít phiền phức Lý lão gia ngớ người một lúc rồi nói:
- Vậy phiến ngọc này đối với lão khiếu há chẳng phải ...
Hạ Hầu Lam cắt lời nói:
- Sự thực chỉ có thể xem nó là một bảo vật để cất giữ thôi !
Lý lão gia đã hiểu ra, nhất thời lão ngắm nhìn phiến ngọc trong tay đến độ ngẩn người mà không nói gì.
Hạ Hầu Lam lấy ra một hạt minh châu rồi mỉm cười, nói:
- Ngọc bội không thể mua bán, nhưng vật này có thể yên tâm trao đổi, xin lão trượng nhận cho, xem như sự tạ Ơn của tại hạ đối với những điều lão trượng vừa cho tại hạ biết.
Lý lão gia lắc đầu, nói:
- Sao có thể như vậy, lão khiếu không ...
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
- Lão trượng, đây là tấm lòng thành của tại hạ, xin chớ khách khí Lý lão gia trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên gật đầu, nói:
- Được lão khiếu đồng ý nhận, nhưng với một điều kiện Hạ Hầu Lam ngạc nhiên hỏi:
- Lão trượng, điều kiện gì vậy Lý lão gia nói:
- Chúng ta trao đồi với nhau, lão khiếu đã không dùng được phiến ngọc này thì giữ lại cũng vô ích, lão khiếu đồng ý tặng cho quý khách Hạ Hầu Lam biết từ chối cũng không được nên gật đầu đồng ý, chàng trao minh châu cho Lý lão gia, đoạn nhận phiến ngọc bội cất vào thắt lưng.
Sau đó chàng cáo biệt và đến trọ tại Đông Lai khách điếm Nhưng còn cách Đông Lai khách điếm chừng nửa dặm thì đột nhiên chàng thấy có ba hắc y nhân chặn đường. Đứng giữa là hắc y nhân to cao, bên trái là hắc y nhân cao gầy, bên phải là hắc y nhan thấp gầy. Cả ba xạ mục quang lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Lam đang đi tới, trên môi bọn chúng đều nở nụ cười âm hiểm khó hiểu.
Hạ Hầu Lam đừng bước cách đối phương chừng hai trượng và khai khẩu hỏi:
- Các vị là ai ? Chặn đường tại hạ là có dụng ý gì ?
Hắc y nhân to cao đứng giữa lên tiếng - Bọn ta là thủ hạ của Đồng cô nương Hạ Hầu Lam chau mày nói:
- Thì ra là vậy, nhưng đó là do các hạ tự nói.
Hắc ý nhân cao to nói:
- Họ Thân kia, không ngờ ngươi cũng khá nhanh tay đấy, bọn ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện Thì ra Hạ Hầu Lam vẫn còn đeo mặt nạ đặc chế, do vậy ba hắc y nhân đều cho rằng chàng là Thân Chính Nghĩa Nghe đối phương nói đến thương lượng thì trong đầu Hạ hầu Lam chợt nảy ra một ý tưởng, chàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Các ngươi đã tự xưng là thủ hạ của Đồng cô nương, vậy Đồng cô nương đang ở đâu ?

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 101
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com