Vệ Việt kinh ngạc nói
“Ờ, chuyện này mới là lạ đây, ai to gan như thế, lại dám đốt nhà của nữ ma đầu này?”. Thiết Ma Lặc nói
“Chắc là con trai bà ta. Con trai bà ta tuy không phải là nhân vật hiệp nghĩa, nhưng không phải là người xấu, chắc đã quyết ý vĩnh biệt mẹ y”.
Hoàng Phủ Tung nói
“Nếu là y đốt thì còn có một dụng ý khác, y là muốn mẹ y không thể không rời khỏi nơi này!”.
Vệ Việt gật đầu nói
“Không sai, nơi trú ngụ của Triển Đại nương đã bị chúng ta phát hiện, con trai bà ta sợ chúng ta sẽ quay lại làm khó mẹ y lại sợ mẹ y quá tự phụ, không chịu rời khỏi sào huyệt cũ mà tỏ ra khiếp nhược, nên vứt một nắm lửa đốt cháy”.
Đoàn Khuê Chương nói
“Ta vẫn thích nghĩ tới mặt tốt của người khác, ta muốn tin lời Thiết Ma Lặc. Có điều bất kể y có dụng ý thế nào thì y vẫn tốt hơn cha mẹ y rất nhiều!”.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, Thiết Ma Lặc quay nhìn ánh lửa, những chuyện đã trải qua mấy hôm nay lại hiện ra trong óc, khuôn mặt hung ác của Triển Đại nương, dáng vẻ u oán của Vương Yến Vũ... đều như làn khói dày bốc lên, chập chờn trước mắt y! Bên tai y lại vang lên thanh âm khích động của Vương Yến Vũ, đó là lúc y sắp mất mạng dưới phát chưởng của Triển Đại nương. Bây giờ tòa nhà này đã bị đốt cháy, nhưng hình bóng Vương Yến Vũ trong lòng y lại không thể đốt cháy, nghĩ tới Vương Yến Vũ, Thiết Ma Lặc không kìm được có mấy phận ngậm ngùi, kế nghĩ sư huynh của cô ta đối xử với cô ta chân tâm thành ý, đương nhiên đời này kiếp này sẽ thương yêu bảo vệ cô ta, bây giờ bọ đã thoát khỏi nữ ma đầu kia, cùng nhau bỏ trốn, mình cũng không cần lo lắng cho cô ta nữa”.
Không bao lâu đã ra khỏi sơn cốc, Đoàn Khuê Chương và Nam Tễ Vân lại dặn dò y lần nữa, nói y tới Trường An nhất thiết phải hết sức cẩn thận, không thể hành động theo cảm tính, có chuyện gì không biết thì thỉnh giáo hai người Tần Tương và Uất Trì Bắc. Dặn dò mọi chuyện xong, lúc ấy mọi người chia tay lên đường, Thiết Ma Lặc nhảy lên con ngựa hoàng phiêu, phóng về Trường An.
Con ngựa hoàng phiêu cước trình rất mau, đến giờ Ngọ hôm sau đã tới chân núi Ly Sơn trong địa giới Lâm Chàng, cách Trường An chẳng qua chỉ trăm dặm. Ly Sơn kéo dài mấy mươi dặm, Thiết Ma Lặc đang phóng ngựa trên đường dịch trạm (đường chuyển thư) theo chân núi, con ngựa hoàng phiêu chợt hí vang một tiếng, tựa hồ phát hiện ra phía trước có cái gì đáng sợ, dừng lại không chịu phóng tới nữa.
Thiết Ma Lặc vô cùng ngạc nhiên, nghĩ thầm “Con ngựa này giữa đao thương kiếm kích vẫn còn không sợ, sao lại sợ sệt thế này Thiết Ma Lặc cười cười vỗ về con ngựa, nói “Ngựa con, ngựa con, ngươi bảo hộ ta mấy lần rồi, nếu ngươi bị nguy hiểm, ta cũng bảo vệ ngươi được mà, không cần phải sợ chạy đi, chạy đi!”.
Con ngựa hoàng phiêu hiểu được ý người, dưới mệnh lệnh của chủ nhân lại tiếp tục phóng đi, nhưng không phóng đi như bay giống vừa rồi nữa. Xem dáng vẻ của nó, thì vừa có vẻ sợ sệt, vừa có vẻ tức giận.
Đi được một lúc, chợt thấy ở một bãi đất cạnh đường có một đám người xúm xít, từ xa nhìn tới, chỉ thấy họ khua chân múa tay như đang tranh cãi chuyện gì.
Thiết Ma Lặc lớn lên trên núi, từ nhỏ lại đã luyện tập ám khí sức mắt rất tốt, mấy người kia xúm lại một đám, có một người đưa mắt nhìn về phía y, Thiết Ma Lặc trên lưng ngựa đưa mắt nhìn ra, bất giác trong lòng hoảng sợ “Đó chẳng phải là Triển Nguyên Tu sao? Ủa, sao không thấy Vương Yến Vũ đâu?”.
Thiết Ma Lặc lúc ấy mới hiểu rõ, nguyên là con ngựa hoàng phiêu sợ sệt Triển Nguyên Tu. Thiết Ma Lặc cười cười, vỗ vỗ cổ con ngựa, nói “Người ấy hiện đã là bạn ta rỗi, y không hại ngươi đâu, cứ can đảm lên phóng tới đó đi”.
Lúc ấy Thiết Ma Lặc kéo sụp mũ xuống che nửa mặt, hai chân kẹp một cái, phóng ngựa phi mau. Lúc ấy đã loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi của mấy người kia, chợt nghe một giọng nói rất quen thuộc lạnh lùng vang lên “Tiểu Triển, ngươi muốn lấy cô nương nhà người ta, lại bỏ mặc cha người ta, trong thiên hạ lại có chuyện dễ dàng như thế à?”.
Thiết Ma Lặc trong lòng chợt hoảng sợ, người nói câu ấy vừa khéo đang quay mặt lại, trông giống hệt một con tinh tinh té ra chính là Tinh Tinh Nhi.
Chỉ nghe thanh âm của Triển Nguyên Tu lập tức vang lên “Ngươi đừng ăn nói bậy bạ! Ta và các ngươi nước sông không phạm nước giếng, Triển Nguyên Tu ta tuy không phải là anh hùng hiệp sĩ gì, nhưng cũng nhất định không theo cọp làm ma trành”.
Tinh Tinh Nhi bật tiếng cười hô hô, nói “Ai không biết ngươi muốn cưới con gái Vương Bá Thông chứ? Ngươi đã cứu mạng y trong cốc Long Miên, tại sao không giúp y tới cùng? Hô hô, theo cọp làm ma trành à? Ngươi chửi mắng ta không hề gì, nhưng câu ấy không phải cũng chửi luôn cả nhạc phụ ngươi sao?”.
Thiết Ma Lặc quát lớn một tiếng, con ngựa hoàng phiêu vọt tới phía trước, đám người kia chợt thấy con ngựa phóng tới, đều hoảng sợ nhảy đựng lên, quát
“Tiểu tử giỏi, té ra là ngươi”. . .
Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Thiết Ma Lặc đã lật người nhảy xuống ngựa, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, nói
“Tinh Tinh Nhi, ngươi là tên gian tặc phản quốc, lại dám to gan tới chỗ ngay dưới chân thiên tử này à! Ngươi đang tính cách gì hại người ta thế?”. Tinh Tinh Nhi cười lớn nói “Thiết Ma Lặc, ta biết ngươi muốn làm Ngự tiền thị vệ, nhưng người chưa nhận chức mà đã định liều mạng cho hoàng để rồi sao?”.
Thiết Ma Lặc giật nảy mình, Quách Tử Nghi bảo cử y làm Ngự tiễn thị vệ là chuyện vô cùng bí mật, nhưng không ngờ Tinh Tinh Nhi đã biết rồi!
Tinh Tinh Nhi tiếng cười chợt thu lại, lạnh lùng nói “Bằng vào bản lĩnh của ngơi mà muốn liều mạng cho hoàng đế thì e còn chưa đủ đâu. Câu nói chưa dứt, đã nhảy xổ tới, tay chưởng lật lại, một thanh chuỷ thủ chớp chớp đã nằm trong tay đâm vào Thiết Ma Lặc.
Thiết Ma Lặc biết thanh chuỷ thủ của y sắc bén, khua trường kiếm ra chiêu Xuân vân sạ triển, tránh qua một bên đâm vào nách y, Tinh Tinh Nhi hừ một tiếng nói “Con trai Thiết Côn Luân” thế gia lục lâm lại đi làm Ngự tiễn thị vệ, quả là chuyện lạ”.
Tinh Tinh Nhi miệng buông lời châm chọc, nhưng tay không hề lơi lỏng, trong chớp mắt ấy thanh chuỷ thủ của y đã liên tiếp đánh ra bảy chiêu, chiêu nào cũng nhắm vào huyệt đạo yếu hại của Thiết Ma Lặc. Thiết Ma Lặc cả giận, thanh trường kiếm vạch ra một bông kiếm hoa, một chiêu Lôi điện giao oanh chém mau tới Tinh Tinh Nhi, đồng thời quát lớn “Họ Thiết ta liều mạng cho hoàng đế thì sao nào? Cũng còn hơn ngươi liều mạng cho bọn Thát Đát người Hồ”.
Chiêu ấy của Thiết Ma Lặc là kiếm pháp Ma kính lão nhân sáng chế ra, biến kiếm pháp thành đao pháp, phải dùng sức mạnh sử dụng trường kiếm, trong sự cương mãnh lại mang ba phần nhu kình, quả thật vô cùng lợi hại.
Kiếm thế cương mãnh mà khinh linh như thế, cho dù là Tinh Tinh Nhi cũng không dám thẳng thắn đón đỡ, nhưng khinh công của Tinh Tinh Nhi cao minh hơn Thiết Ma Lặc rất nhiều, Thiết Ma Lặc một kiếm chém tới, chỉ thấy bóng Tinh Tinh Nhi chớp lên một cái, đã thành chém trượt. Tinh Tinh Nhi thì đã vòng ra sau lưng Thiết Ma Lặc, cười nhạt nói “Câu ấy mà ngươi đem để chửi ta, thì là chửi lầm người rồi!”. Nguyên Tinh Tụt Nhi vốn không phải là người Hán, y là một đứa con riêng của thợ săn tộc Khang Cư ở Tây Vực, sinh ra bị ném vào trong núi sâu, được dã nhân trong rừng nuôi nấng đến lớn.
Trong tiếng cười nhạt, Tinh Tinh Nhi xuất thủ như chớp, thanh chuỷ thủ đâm vào hậu tâm Thiết Ma Lặc, may mà Thiết Ma Lặc ứng phó mau lẹ, một kiếm chém trượt, lập tức lật tay trở lại, keng một tiếng gạt ra, thanh chuỷ thủ của Tinh Tinh Nhi có tên là Kim tinh thiết kiếm, vô cùng sắc bén, thanh trường kiếm của Thiết Ma Lặc bị mẻ một miếng, nhưng rốt lại y cũng hóa giải được chiêu ấy.
Thiết Ma Lặc trường kiếm vung thành một vòng tròn, sử dụng tám tám sáu mươi tư chiêu Long hình kiếm pháp, đặc điểm của kiếm pháp này là chiêu số liên miên bất tuyệt, sử dụng tới lúc mau lẹ quả thật như trường giang cuồn cuộn đổ tới, Tinh Tinh Nhi liên tiếp xông vào mấy lần đều không sao phá được thế phòng thủ của y.
Thiết Ma Lặc khí lực trầm hùng hơn Tinh Tinh Nhi, nhưng Tinh Tinh Nhi thân pháp lại mau lẹ hơn Thiết Ma Lặc, nhưng y quen gặp đại địch, bất kể về võ công hay kinh nghiệm đều cao hơn Thiết Ma Lặc một bậc. Có điều Thiết Ma Lặc ngoài khí lực trầm hùng lại hơn y về nhuệ khí, đúng là con nghé mới sinh không kinh gì cọp, cho dù đối diện với cường địch mạnh hơn, y cũng hăng hái không tiếc tính mạng, công nhiều hơn thủ, Tinh Tinh Nhi tự cho rằng đã nắm chắc phần thắng, vẫn không dám liều mạng với y.
Hai người đồng bọn của Tinh Tinh Nhi nhìn một lúc, chợt nhất tề nhảy vào, chia ra giáp kích hai bên, Tinh Tinh Nhi cau mày đang định làm ra vẻ quát họ lui ra, hai người kia đã quát “Bọn ta biết ngươi không cần giúp đỡ, nhưng thằng tiểu tử này là kẻ thù của đương gia bọn ta, hôm trước trong cốc Long Miên lão nhân gia người đã suýt bị y đả thương, bọn ta là tới trả thù một nhát kiếm ấy cho đương gia”.
Theo quy củ lục lâm, trại chủ bị nhục thì thuộc hạ đều có nghĩa vụ trả thù, vả lại Tinh Tinh Nhi cũng đã sớm muốn bắt sống Thiết Ma Lặc để dễ thương lượng với Triển Nguyên Tu, nên hai người kia nói thế, y cũng không cản trở nữa.
Hai người kia đều là dũng sĩ tâm phúc của Vương Bá Thông, một người tên Hàn Kinh, một người tên Đặng Xa, Hàn Kinh sử dụng Tam tiết côn, Đặng Xa sử dụng Trảm sơn đao sống dày, đều là binh khí có uy lức rất lớn. Họ vừa nhảy vào vòng chiến, Tinh Tinh Nhi lập tức như hổ thêm cánh.
Thiết Ma Lặc đối phó với một mình Tinh Tinh Nhi đã khó khăn, huống hồ lại thêm hai cao thủ này. Đang lúc kịchchiến, Đặng Xa một đao chém luống, Thiết Ma Lặc vung kiếm đón đỡ, gạt thanh Trảm sơn đao của y qua một bên, nhưng vì Thiết Ma Lặc vung kiếm chém tới, trung lộ đã lộ chỗ trống, Tinh Tinh Nhi hiểm độc, vừa thấy cơ hội có thể lợi dụng, lập tức nghiêng người sấn vào, thanh chuỷ thủ đẩy tới một làn ánh sáng màu lam ra phóng thẳng tới trước ngực Thiết Ma Lặc, chỉ nghe choang một tiếng, áo giáp hộ thân của Thiết Ma Lặc đã bị đâm thủng, mũi kiếm rạch vào trước ngực rạch đứt da thịt, máu tươi ứa ra thấm đỏ áo ngoài.
Tinh Tinh Nhi hô hô cười rộ, thanh chuỷ thủ bay lượn múa lên, lại đâm tới Thiết Ma Lặc, chiêu này lại càng lợi hại, đâm vào cổ họng
y. Nhưng chiêu ấy của Tinh Tinh Nhi vừa phóng ra, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng gió rít lên, Tinh Tinh Nhi võ công cao cường, nghe tiếng gió phân biệt binh khí, biết ngay có cao thủ thừa cơ tập kích vào đại huyệt sau lưng, Tinh Tinh Nhi cũng rất cao cường, bước theo chân Bàn long nhiễu bộ, thân hình vọt mau lên, nhát kiếm sau lưng phóng tới lập tức đâm trượt, nhưng thanh chuỷ thủ của y vẫn phóng vào cổ họng Thiết Ma Lặc.
Nhưng như thế thì kình lực trên thanh chuỷ thủ của y đã giảm đi mấy phần, cũng không còn chính xác, Thiết Ma Lặc ra chiêu Cử hỏa thiêu thiên, trường kiếm đâm lên, không những gạt thanh chuỷ thụ của y ra, mà mũi kiếm còn xuyên vào vạt áo y. Mấy chiêu ấy mau lẹ như ánh chớp, Tinh Tinh Nhi đứng vững rồi, mới thấy rõ người tập kích mình chính là Triển Nguyên Tu. Tinh Tinh Nhi không kìm được cả giận quát “Họ Triển kia, tại sao ngươi lại đánh người nhà giúp người ngoài”.
Triển Nguyên Tu lạnh lùng nói “Một là vì y là bằng hữu của ta, hai là vì ta là người Hán!”. Y không chờ Tinh Tinh Nhi nói tiếp, đã như bóng theo hình sấn lên, lại một kiếm phóng tới Tinh Tinh Nhi.
Tinh Tinh Nhi tức giận quát ầm lên, nhưng võ công của Triển Nguyên Tu cũng rất cao cường, kiếm pháp của y tuy không tinh diệu bằng Thiết Ma Lặc nhưng công lực cao hơn, Tinh Tinh Nhi bị hai người bọn họ đồng thời giáp công, cho dù bảy khiếu phun khói cũng chỉ đành nén giận ứng phó.
Hàn Kinh và Đặng Xa vội xông tới giúp đỡ, Triển Nguyên Tu lật tay đánh một kiếm kế một chưởng vỗ ra, công phu trong kiếm kèm chưởng ấy của y là sát thủ gia truyền, hai người kia làm sao đỡ được? chỉ nghe rắc một tiếng, một đốt trong ngọn Tam tiết côn của Hàn Kinh đã bị chưởng của y đánh gãy, Đặng Xa càng thảm hại hơn hổ khẩu bị trúng một kiếm, thanh Trảm sơn đao tuột khỏi tay bay tung lên trời.
Triển Nguyên Tu quát “Nể mặt sư muội, ta không giết các ngươi, cút đi?” Hàn Đặng hai người thấy Triển Nguyên Tu trở mặt, họ đều biết lai lịch của Triển Nguyên Tu, cho dù chưa bị thương cũng không dám đối địch với y, huống hồ họ quả thật tài không bằng người, lúc ấy hai người quả nhiên như phụng thánh chỉ, mặt mũi nhăn nhó lui ra khỏi vòng chiến, lại nói với Tinh Tinh Nhi “Nước lụt ngập tràn Hà Bá miếu, Người mình trở lại đánh người mình. Bọn tiểu nhân đôi bề đều khó, chỉ còn cách trở về bẩm lại với đương gia, xin thứ lỗi bọn ta không bồi tiếp được nữa”.
Tinh Tinh Nhi hừ một tiếng, thanh chuỷ thủ chĩa vào Triển Nguyên Tu, lạnh lùng nói “Ngươi còn dám nhắc tới sư muội à, ta thấy ngươi còn mặt mũi nào gặp cha cô ta nữa chứ?”.
Triển Nguyên Tu quát “Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quản?”. Tinh Tinh Nhi nhân lúc y nói câu ấy, chiêu số đột nhiên biến hóa, kiếm quang chớp lên ra chiêu Đan phụng triều dương, thanh Tinh kim đoản kiếm phóng vào ngực Triển Nguyên Tu.
Thiết Ma Lặc kinh nghiệm không bằng Tinh Tinh Nhi nhưng so với Triển Nguyên Tu thì phong phú hơn, y biết Tinh Tinh Nhi tàn ác giảo hoạt, đã sớm tập trung chú ý, vừa thấy Tinh Tinh Nhi dời bước ra chiêu, lập tức trường kiếm rít gió, vù một tiếng đâm vào lưng Tinh Tinh Nhi. Chiêu này đánh vào chỗ địch nhân phải cứu, Tinh Tinh Nhi bị bức bách phải dời chân xoay người nửa vòng, thanh chuỷ thủ kéo qua, rạch rách ngực Triển Nguyên Tu, keng một tiếng, lại chặn đứng thanh Thanh cương kiếm của Thiết Ma Lặc, chém mẻ thêm một miếng trên thanh kiếm của y.
Triển Nguyên Tu kêu lên một tiếng “Đa tạ Thiết huynh”, mũi kiếm nhấc lên, vung thành nửa vòng tròn, lại sử dụng công phu trong kiếm kèm chưởng đánh tới Tinh Tinh Nhi.
Hai người đồng tâm hiệp lực, song kiếm cùng tấn công, Tinh Tinh Nhi cũng bị họ đánh tới mức thở hồng hộc, đang lúc kịch chiến chợt nghe bùng một tiếng, Tinh Tinh Nhi đã bị trúng một chưởng của Triển Nguyên Tu, kế lại bị Thiết Ma Lặc một kiếm chém trúng đầu vai, chỉ còn cách nửa tấc là bị chém gãy luôn xương tỳ bà.
Tinh Tinh Nhi sợ toát mồ hôi, nghĩ thầm “Gã tiểu tử họ Triển này đã lên cơn ương bướng, trở mặt không nhận người quen, y là con Triển Đại nương, cho dù mình giết chết được y cũng không thể kết thù oán với Triển Đại nương”.
Ý nghĩ chưa dứt, song kiếm của hai người Thiết Triển lại phóng tới, Tinh Tinh Nhi vung chuỷ thủ đón đỡ, thân hình đột nhiên tung lên, nội công của y quả nhiên đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, kiếm chiêu của Thiết Ma Lặc tới trước thanh chuỷ thủ của Tinh Tinh Nhi chạm vào thanh Thanh cương kiếm của Thiết Ma Lặc, mượn lực vọt đi, đến khi trường kiếm của Triển Nguyên Tu phóng tới, thì ngay chéo áo của y cũng không chạm vào được.
Tinh Tinh Nhi cao giọng kêu lên “Tiểu tử họ Triển kia, để ta gặp mẹ ngươi, sẽ nói chuyện với bà ta”.
Triển Nguyên Tu giúp Thiết Ma Lặc rịt vết thương, lại xin lỗi y lần nữa, Thiết Ma lặc cười nói “Chuyện đã qua rồi không cần nhắc lại”. rồi vẫy tay về phía con ngựa hoàng phiêu nói “Ngựa con, ngươi cũng không cần căm hận nữa, nếu không có Triển huynh thì ta và ngươi đều đã mắc phải độc thủ của Tinh Tinh Nhi rồi”.
Con ngựa hoàng phiêu rất có linh tính, thấy Triển Nguyên Tu đã giúp chủ nhân nó đánh lui địch nhân, quả nhiên thần khí khác hẳn, chạy tới lắc đầu vẫy đuôi tựa hồ biểu thị đã bỏ mối thù hận trước kia.
Triển Nguyên Tu hô hô cười rộ, kế đó lập tức sắc mặt lại buồn bã, nói “Mẹ ta thế nào?”. Thiết Ma Lặc nói “Bà ta đánh không lại Hoàng Phủ Tung và Vệ Việt hai vị lão tiền bối, đã bỏ chạy rồi”. Triển Nguyên Tu lại nhìn Thiết Ma Lặc một cái, hối lâu mới ấp úng hỏi “Thiết huynh, ngươi xuống núi, dọc đường có gặp sư muội ta không?”. Thiết Ma Lặc nói “Ta đang muốn hỏi ngươi Vương cô nương đâu, ta chỉ cho rằng cô ta đi cùng ngươi”. Triển Nguyên Tu thoáng đỏ mặt, nói “Cô ta vì ngươi mới lên lên Đoạn Hồn, ta, ta là thành toàn cho tâm nguyện của ngươi, mới châm lửa thiêu nhà cũ, lại sai lão bộc nhắn lời lại cho mẹ ta!”.
Thiết Ma Lặc lúc ấy mới biết, nghĩ chắc lúc Triển Nguyên Tu đuổi theo mình thì Vương Yến Vũ cũng đã đuổi tới, Triển Nguyên Tu sợ Vương Yến Vũ không thể cản trở mẹ mình, vì thế mới bảo lão bộc tới truyền tin, lấy việc trọn đời không gặp mẹ nữa để uy hiếp, cản trở mẹ y hạ độc thủ, sau đó đốt nhà bỏ đi, để khỏi gặp mặt họ nữa.
Thiết Ma Lặc sợ hiểu lầm càng sâu, vội vàng nói “Trên lèn Đoạn Hồn không hề thấy dấu vết cô ta. Nếu đã như thế, Triển huynh, chúng ta phải mau đi tìm sư muội ngươi”.
Triển Nguyên Tu thở dài một hơi, nói “Thiết huynh, ý tứ của ta ngươi còn chưa hiểu sao? Ta kiếp này đời này sẽ không gặp mặt sư muội nữa”. Thiết Ma Lặc ngẩn ra, nói “Triển huynh, ngươi và Vương cô nương vốn là một cặp trời đất sinh ra, ngươi thích cô ta, cô ta cũng thích ngươi, sao ngươi lại nói thế?”. Triển Nguyên Tu ngơ ngác hỏi “Làm sao ngươi biết cô ta thích ta?”. Thiết Ma Lặc nói “Cô ta từng nói với ta rằng cô ta thích ngươi, cô ta đã ưng thuận với mẹ ngươi là nguyện ý lấy ngươi mà. Mẹ ngươi còn chưa nới với ngươi sao?”. Thiết Ma Lặc là một hán tử lòng dạ ngay thẳng, nhưng y lại không nghĩ Vương Yến Vũ ưng thuận lấy người khác mà lại nói với y trước thì là có ý gì? Đó tức là làm sao yêu được người mà nàng ưng thuận lấy làm chồng?”.
Quả nhiên, Triển Nguyên Tu nghe câu ấy mặt mũi lại càng khó coi, mặt thoắt xanh thoắt đỏ, qua hồi lâu mới cao giọng nói “Thiết huynh, người sư muội ta gởi gắm tình ý là ngươi, ngươi cần hay không cần muội ấy là chuyện của ngươi. Ta đã hiểu rõ tâm ý của muội ấy, cho dù ta thích muội ấy, ta cũng không thể để muội ấy chán ghét ta được. Nói rõ hơn là ta đã quyết không xen vào giữa các người nữa. Chỉ mong ngươi đối xử với muội ấy cho tốt”.
Thiết Ma Lặc không khéo ăn nói, cuống quít tới mức trán nổi gân xanh, luôn miệng nói “Chuyện ấy, chuyện ấy từ đâu ra? Ta, ta đã...”. Y định nói “Ta đã đính hôn”, nhưng chợt nghĩ lại nếu nói như thế há không phải lại làm Triển NguyênTu hiểu lầm nếu y chưa đính hôn, thì sẽ chung tình với Vương Yến Vũ sao? Trong lúc luống cuống, y quả thật không nghĩ ra câu nào cho hợp, Triển Nguyên Tu nói một câu “Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa”, rồi khoa chân nhảy lên con ngựa của y, chạy về hướng khác. Thiết Ma Lặc đang định thúc ngựa đuổi theo, Triển Nguyên Tu đột nhiên quay người lại nói “Thiết huynh, ta quên nói với ngươi một chuyện, ngươi là Ngự tiền thị vệ tân nhiệm phải không? Bọn Tinh Tinh Nhi định nhân lúc Trường An hỗn loạn, quan gia lánh nạn tới ám sát hoàng đế đấy, ngươi nên cẩn thận”.
Nguyên là Triển Nguyên Tu trên đường gặp Tinh Tinh Nhi, vừa khéo Tinh Tinh Nhi thám thính được chuyện động tĩnh hư thực của triều đình ở trường An đang trở về, Tinh Tinh Nhi sợ không đủ cao thủ nên muốn thuyết phục Triển Nguyên Tu tham gia kế hoạch ám sát hoàng đế của y.
Thiết Ma Lặc nghe câu ấy bất giác lại sửng sốt, cho dù y vốn không muốn làm bảo tiêu cho hoàng đế, nhưng đã hứa với Nam sư huynh là phải tận trung với chức vụ, nên nghe được tin ấy cũng không thể không lo lắng.
Thiết Ma Lặc nghĩ lại, cho đù có đuổi kịp y cũng không biết nói gì là hay, chỉ đành kêu lên một tiếng “Bảo trọng”, quay đầu ngựa lại, phóng tới Trường An.
Vào tới Trường An đã đến xế chiều, chỉ thấy trên đường phố Trường An đã vô cùng hỗn loạn, mọi người dìu già dắt trẻ chạy ngược chạy xuôi, lại có rất nhiều bọn lưu manh nhân lúc cháy nhà hôi của, xông vào các cửa hiệu cướp giật hàng hóa, còn có một số vương tôn công tử y phục hoa lệ kêu khóc cạnh đường, trong chớp mắt đã bị bọn lưu manh xô ngã xuống đất, lột hết quần áo, cướp sạch không còn vật gì.
Nguyên là nô bộc tôi tớ của họ vào lúc đại nạn đều đã mạnh ai nấy trốn, không ai chiếu cố cho họ nữa. Tình hình hỗn loạn như thế quả thật khó mà kể hết. Đại thi nhân Đỗ phủ về sau có bài Ai vương tôn, trong có đoạn “Trên thành Trường An quạ đầu trắng, Đêm đêm
quang quác cửa Diên Thu, Lại tới kiếm ăn trên nóc phủ, Quan lớn trong phủ chạy giặc Hồ. Roi vàng đã gãy đại tướng chết, Ruột thịt không được đi cùng nhau. Trên đai ngọc quý cùng san hô, Vương tôn khóc lóc cảnh bơ vơ. Hỏi thăm không chịu tỏ tên họ, Chỉ nói khốn khổ xin làm nô” là lời miêu tả chân thật tình cảnh hỗn loạn lúc bấy giờ.
Thiết Ma Lặc thấy cảnh tượng hỗn loạn như thế, cũng không kìm được hơi hoảng sợ, nghĩ thầm “Chẳng lẽ hoàng đế đã chạy rồi sao?” y thúc ngựa, phóng qua đám người trên đường phố Trường An, cũng không nghĩ gì tới quy củ quan gia, cứ thúc ngựa xông thẳng tới trước Tử cấm thành. Chỉ thấy cánh cổng Tử cấm thành đóng chặt, Thiết Ma Lặc cao giọng kêu réo, trên đầu thành loạn tiễn bắn xuống như mưa, Thiết Ma Lặc định nói ý mình, nhưng không có ai ra nói chuyện.
Thiết Ma Lặc đành phóng ngựa trở lại, trên đường gặp mấy tên quân sĩ đang bắt một thiếu nữ trong nhà dân, Thiết Ma Lặc vô cùng tức giận, quát lớn một tiếng phóng ngựa đuổi tới, mấy tên quân sĩ kia giật nảy mình, có người kêu lên “Không xong, Tần Đô úy tới rồi!”. Nguyên là y nhận ra con ngựa hoàng phiêu của Tần Tương chứ chưa thấy rõ mặt mũi người cưỡi ngựa là ai. Mấy tên quân sĩ ấy kêu lên một tiếng, bỏ chạy tứ tán, Thiết Ma Lặc chợt động tâm niệm, đã có chủ ý, thúc ngựa đuổi theo một tên, vươn tay bắt sống y nhấc lên yên ngựa, quát “Mau đưa ta tới gặp Tần Đô úy, nếu không thì coi chừng cái mạng ngươi đấy”. Hai ngón tay bóp vào xương tỳ bà y một cái, tên quân sĩ ấy đau đớn rống lên như heo bị chọc tiết, Thiết Ma Lặc buông hai ngón tay ra, tên quân sĩ ấy vội vàng vâng dạ.