watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:42:5829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thánh Tâm Ma Ảnh - Ngọa Long Sinh - Hồi 16 - 20 - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Thánh Tâm Ma Ảnh - Ngọa Long Sinh - Hồi 16 - 20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 10

Hồi 20
Giảo Kế Thành Công

Đồng Uyển Nhược lại lắc đầu, nói:
- Điều đó không thể, hài nhi đã dặn dò cô ta, nói rằng chiếc túi gấm đó quý giá vô cùng, ngàn vạn lần phải bảo quản cẩn thận, do đó cô ta sẽ không ném đi đâu !
Kim Ngọc Dung nhẹ nhõm, lão nói:
- Mong là như vậy, nhưng tại sao hài nhi không nói rõ với cô ta ...
Đồng Uyển Nhược nói:
- Hài nhi muốn gặp Hạ Hầu Lam rồi mới nói rõ tại đương trường, sau đó lấy hai nửa Tàng Chân Đồ hợp lại thành một bản đồ hoàn chỉnh. Chẳng ngờ cô ta không tìm được Hạ Hầu Lam, đương thời hài nhi cũng quên nói cho cô ta biết ...
Kim Ngọc Dung lắc đầu, nói:
- Cũng may là cô ta chưa tìm được Hạ Hầu Lam, nếu không trang Tàng Chân Đồ đó há chẳng rơi vào tay hắn sao, và hai cha con ta tất sẽ ngộ độc thủ ...
Lão chau mày suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Hài nhi, biển người mênh mông, trời đất bao la, lại không biết Thượng Quang Phụng đi đâu thì làm sao tìm ? Đến khi nào mới có thể tìm được ?
Đồng Uyển Nhược khẽ cúi đầu, nàng nói:
- Phụ thân, tất cả chỉ tại hài nhi ...
Kim Ngọc Dung vội nói:
- Hài nhi, chớ có nói thế, chuyện này không trách ngươi được ...
Lão đổi giọng nói tiếp:
- Không nhắc đến nữa, lập tức dốc toàn lực tìm Thượng Quang Phụng là được, bất luận thế nào cũng phải tìm cho bằng được cô ta trong một quãng thời gian ngắn, nên biết là chúng ta đã trốn tránh quá lâu rồi !
Đồng Uyển Nhược nói:
- Thế thì chúng ta đi đâu tìm cô ta ?
Đột nhiên Kim Ngọc Dung khẽ quát hỏi:
- Đến nơi nào rồi ?
Bên ngoài xe có người đáp:
- Bẩm lão chủ nhân, trước mắt là Mạt Lăng Quan !
Kim Ngọc Dung nói:
- Bảo bọn chúng một tiếng rồi dừng xe nghỉ ở Mạt Lăng Quan !
Đồng Uyển Nhược không nhịn được, nên hỏi:
- Phụ thân có biện pháp gì chăng ?
Kim Ngọc Dung gật đầu, nói:
- Vi phụ có biện pháp rồi, mà biện pháp này cũng không tệ !
Đồng Uyển Nhược vội hỏi:
- Là biện pháp gì ?
- Hài nhi, đừng vội, đến Mạt Lăng Quan nghỉ ngơi rồi hãy nói !
- Tại sao phải nghỉ ngơi ở Mạt Lăng Quan ?
- Vì người và ngựa đều mệt mỏi rồi, vả lại Thượng Quan cô nương tuy đã rời Kim Lăng nhưng với cước trình của cô ta thì tuyệt đối chưa rời Kim Lăng quá xa, vì vậy đây là nơi tốt nhất để ra tay, hiểu không hài nhi ?
- Hài nhi hiểu dụng ý của phụ thân, chỉ có điều biện pháp đó ...
- Vi phụ chẳng nói rồi sao ? Đợi đến Mạt Lăng Quan rồi hãy nói !
Đồng Uyển Nhược trầm mặc một lúc rồi nói:
- Không cần biết phụ thân dùng biện pháp gì truy tìm Thượng Quan cô nương, hài nhi chỉ muốn thương lượng với phụ thân một chuyện ...
Kim Ngọc Dung nói:
- Nói đi, hài nhi, chỉ cần ngươi nói thì không chuyện gì vi phụ không theo !
- Đa tạ phụ thân ! - Đồng Uyển Nhược nói Ợ Sau khi tìm được Thượng Quan cô nương, tốt nhất là để hà nhi nói chuyện với cô ta ...
Kim Ngọc Dung tiếp lời:
- Hài nhi sợ ta sẽ ...
- Không phải vậy ! - Đồng Uyển Nhược nói - Một nữ nhi như cô ta, luận cho cùng cũng là hậu sinh vãn bối của phụ thân, vậy thì phụ thân sao có thể làm gì đối với cô ta ? Ý hài nhi muốn nói là để hài nhi đòi cô ta chiếc túi gấm thì tốt hơn, vì đó là vật của hài nhi, hơn nữa ...
Kim Ngọc Dung cắt lời, nói:
- Cũng không thể để cho cô ta biết sự hiểu lầm giữa hai cha con chúng ta đã được hóa giải, đúng không ?
Đồng Uyển Nhược nói:
- Đúng thì đúng nhưng không nhất định phải sợ cô ta biết, phụ thân biết rằng, tự nhien là cô ta tin tưởng Hạ Hầu Lam, chuyện này không thể vài ba lời mà giải thích rõ ràng được, do đó tốt nhất là đừng để cô ta biết !
Kim Ngọc Dung gật đầu, nói:
- Hài nhi suy nghĩ rất đúng, nhưng vạn nhất cô ta không muốn trả thì sao ?
Đồng Uyển Nhược lắc đầu, nói:
- Cô ta không phải hạng người đó, vả lại cô ta không có lý do gì mà không trả !
- Hài nhi, vi phụ nói là vạn nhất !
- Chuyện này không có vạn nhất !
- Nếu cô ta đã phát hiện nửa trang Tàng Chân Đồ đó thì sao ?
- Không, cô ta không thể phát hiện ...
- Hài nhi, đó là vạn nhất rồi hơn nữa ngươi còn nhắc nhở cô ta như vậy ...
Đồng Uyển Nhược ngớ người, nàng hỏi:
- Hài nhi nhắc nhở cô ta điều gì ?
Kim Ngọc Dung nói:
- Một chiếc túi gấm đáng giá là bao ? Vậy mà ngươi lại nói với cô ta rằng chiếc túi gấm này quý giá vô cùng. Ta lo một khi cô ta lưu ý thì tất sẽ phát hiện ra, hài nhi nên biết, Thượng Quang (thiếu trang) Kế đó, trong xe yên tĩnh một lúc, nhưng bên ngoài vẫn nghe tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn bon bon trong màn đêm tịch lặng ...
Thái Thạch Cơ là một danh lam cổ tích của vùng hạ lưu sông Trường Giang, thuộc địa phận tỉnh An Huy. Chu vi có đến năm mươi dặm, cao gần trăm trượng, phía tây giáp đại giang, ba mặt đều có suối trong chảy quanh, tên núi là Thúy Loa Sơn ! Trên Thái Thạch Cơ có Thái Bạch Lâu rất nổi danh, vì thế mà Thái Thạch Cơ này rất có duyên với thi nhân. Sở dĩ tòa lầu này có tên thi tiên Lý Bạch là vì lầu có ba tầng, trông từ xa rất giống hình Lý Bạch say nằm.
Thái Bạch Lâu tuy không cao bằng Hoàng Hạc Lâu, mặt sông cũng không rộng như Giang Hán, nhưng xung quanh có Thiên Môn, Tây Lương giả sơn vắt ngang qua bầu trời, như thơ Lý Bạch:
“ ... Đăng cao chuẩn quan thiên địa giang Đại giang mang mang khứ bất hoàn Hoàng vận vạn lý động phong sắc Bạch ba cửu đạo lưu tuyết sơn ... “ Tạm dịch:
“ ... Lên ca trông khắp cõi đất trời Sông rộng mênh mang chảy tuyệt vời Ngàn dặm mây vàng xao xuyến gió Chín sông sóng bạc tuyết non ngời ... “ Hoặc “Trên từ Bạch Đế thái vân gian Thiên lý Giang lăng nhất nhật hoàn ... “ Tạm Dịch:
“Sáng rời Bạch Đế rạng tầng mây Ngàn dặm Giang Lăng đến một ngày “ Tả cảnh sông như thế thì thật là tuyệt vời !
Lúc này tại Thái Bạch Lâu có ba người, một nam hai nữ đang ngồi, nam là thanh y khách tuấn tú tuyệt luân, phong độ phiêu dật phóng khoáng. Còn nữ, vị trung niên bạch y mỹ phụ, một vị là bạch y thiếu nữ tuyệt sắc. Ba người này chính là Hạ Hầu Lam và hai mẹ con La Sát phu nhân Bạch Như Băng, Bạch Tố Trinh.
Thần sắc Hạ Hầu Lam hơi nhợt nhạt, hai mắt thất thần, rõ ràng là rất uể oải, chàng ngẩn người nhìn ra khoảng không ngoài lầu đến độ xuất thần !
(thiếu một trang) - Tại hạ căn bản không suy nghĩ thì có gì là kỹ với chẳng kỹ ?
Bạch Như Băng biến sắc, bà nói:
- Vậy người ngồi ngẩn người nãy giờ ...
Hạ Hầu Lam nói:
- Tại hạ đang ngắm phong cảnh tuyệt mỹ của vùng này !
Bạch Như Băng lạnh lùng nói:
- Ta đưa ngươi đến đây không phải để ngắm cảnh ...
Hạ Hầu Lam tiếp lời:
- Nhưng tại hạ đã nói rồi, đích thực là nghĩa phụ của tại hạ đã ...
Bạch Như Băng cắt lời, nói:
- Kết quả suy nghĩ của ngươi vẫn là câu đó sao ?
Hạ Hầu Lam thản nhiên:
- Bạch tiền bối, vì đó là sự thật !
- Ta không tin lão ta đã chết, càng không tin lão ta có dũng khí hoành kiếm tự tuyệt !
- Tiền bối cố chấp không tin thì tại hạ cũng chẳng biết làm thế nào, tại hạ nói rồi, tại hạ nguyện gánh chịu tất cả thay cho nghĩa phụ, tùy tiền bối xử trí !
- Ngươi tưởng ta không thể làm như vậy chăng ?
- Tại hạ không nói thế, tiền bối đã phải chịu những điều mà một nữ nhân khó có thể chịu đựng được, do đó không cần nghĩ cũng biết thù hận trong lòng thâm sâu đến mức nào, nên tự nhiên phải ...
Bạch Như Băng cắt lời, nói:
- Vậy tại sao ngươi không chịu nói ra chỗ lão ta ẩn thân ?
Hạ Hầu Lam nói:
- Tiền bối, không phải tại hạ không chịu nói mà sự thực là người đã khuất núi nhiều năm rồi, nếu tiền bối buộc tại hạ không thể không nói thì tại hạ chỉ có thể nói rằng, hiện nay tiên sư đang viễn du ở tây thiên cực lạc ...
Bạch Như Băng lại biến sắc, bà khẽ quát:
- Hạ Hầu Lam ...
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
- Tiền bối, nếu tiên sư còn tại thế thì tại hạ dám nói vậy sao ?
Bạch Như Băng cười nhạt, nói:
- Nếu tránh được kẻ thù mà không chết thì lời gì lại không thể nói ?
Hạ Hầu Lam hơi biến sắc, chàng thở dài, nói:
- Tiền bối không tin thì cũng đành vậy !
- Đương nhiên là ta không tin !
- Thế thì như tại hạ đã nói, thầy nợ trò trả, tùy tiền bối xử trí thế nào tại hạ cũng cam nhận.
- Được, trước tiên ta đòi nợ trên thân ngươi, thành toàn cho đồ đệ trung thành ngươi !


Nói đoạn bà vẫn ngồi nguyên vị nhưng xuất trảo thủ chụp về phía Hạ Hầu Lam.
Hạ Hầu Lam nhắm mắt lại, không nói không rằng ! Trên mặt Bạch Tố Trinh thoáng vẻ kinh hoảng và khẩn trương, nàng vừa định kêu lên thì đột nhiên Bạch Như Băng triệt thủ, cười nhạt rồi nói:
- Hạ Hầu Lam, ngươi đoán chắc là ta tự tiếc thân phận, không thể hạ thủ với hàng hậu sinh vãn bối, đặc biệt là đối với một kẻ chẳng có chút công lực như ngươi bây giờ, vì vậy nên ngươi mới bình thản ...
Bạch Tố Trinh thở phào nhẹ nhõm, song mục vội nhìn xuống đất !
Hạ Hầu Lam mở mắt ra và nói:
- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình ...
Bạch Như Băng nói:
- Không cần cám ơn ta, dù ngươi là cốt nhục của Hạ Hầu Nhất Tu thì ta cũng không thể hạ thủ với ngươi, huống hồ ngươi chỉ là nghĩa tử và là đồ đệ của lã ta ? Cứ xem như ta tin lão ta đã chết, vậy cho ngươi biết, lão ta được chôn ở đâu ?
Hạ Hầu Lam biến sắc, chàng nói:
- Người chết thì trăm sự đều hết, dù có thâm thù đại hận cũng nên hóa giải, lẽ nào tiền bối vẫn không tha ?
Bạch Như Băng nghiến răng nói:
- Ta tha cho lão ta thì mối hận thù bị bỏ rơi của ta tìm ai để báo đây ?
Hạ Hầu Lam nói:
- Tiền bối, thầy nợ trò trả, xin tiền bối cứ trút hận thù lên đầu Hạ Hầu Lam này ...
Bạch Như Băng khẽ quát:
- Hạ Hầu Lam, ngươi chớ có ép ta !
Hạ Hầu Lam nói:
- Tiền bối, xin thứ lỗi cho tại hạ to gan nói thẳng, tiên sư bỏ rơi tiền bối, đó là chỗ không đúng của tiên sư ...
- Đâu chỉ là không đúng ? - Bạch Như Băng nói Ợ Lão ta còn là một kẻ đáng chết vạn lần !
Hạ Hầu Lam bình thản nói tiếp:
- Bây giờ tiên sư đã khuất núi nhiều năm rồi, nếu tiền bối vẫn không chịu bỏ qua thì đó là chỗ không phải của tiền bối vậy !
Bạch Như Băng lạnh lùng hỏi lại:
- Ta không phải ư ? Ta báo mối thù bị bỏ rơi là chỗ không phải của ta ư ?
Hạ Hầu Lam nói:
- Báo thù này là điều nên làm, nhưng tiền bối, tiên sư đã mất nhiều năm rồi, bây giờ tiền bối vẫn không chịu bỏ qua thì đó là một chuyện khác.
- Ngươi muốn ta bỏ qua tất cả sao ?
- Tiền bối cho rằng không nên ư ?
- Ngươi muốn ta ngậm hờn mà chết, chết không nhắm mắt chăng ?
- Tiền bối, tiên sư đã chết, mà hoành kiếm tự vẫn, hận thù trong lòng tiền bối cũng nên vì vậy mà tiêu tán mới phải !
Bạch Như Băng cười nhạt, nói:
- Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ, nếu ngươi là ta ...
Hạ Hầu Lam nói:
- Tại hạ tuyệt không nói đến bốn chữ báo thù rửa hận nữa !
Bạch Như Băng nói:
- Đó là vì ngươi chẳng phải là ta !
Hạ Hầu Lam buông một tiếng thở dài rồi nói:
- Tiền bối, cổ nhân có câu:
phu thê một ngày ân nghĩa trăm năm ...
Bạch Như Băng khẽ quát:
- Lão ta bất nhân, sao có thể trách ta bất nghĩa ?
- Cố nhiên, tiền bối, nhưng tiên sư đã hoành kiếm tự vẫn, như vậy vẫn không thể chuộc được lỗi lầm trước đây sao ?
- Đáng tiếc đó không phải là lão ta hối hận với việc làm sai trái của mình cũng chẳng phải là cảm thấy hối hận đối với ta !
- Làm sao tiền bối biết là không phải ?
- Thế làm sao ngươi biết đó là phải ? Rõ ràng lão ta đối với thê nhi của mình ...
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
- Tiền bối, lẽ nào điều đó phải nói ra miệng mới phải ?
Bạch Như Băng nói:
- Cố nhiên là không cần, nhưng ta không tin lão ta làm như vậy là hối hận đối với ta ...
Hạ Hầu Lam tiếp lời:
- Tiền bối chỉ cố chấp báo thù rửa hận, nhưng có một chuyện này chẳng hay tiền bối có nghĩ đến hay không ?
- Chuyện gì ? - Bạch Như Băng lạnh lùng hỏi.
Hạ Hầu Lam nhìn qua Bạch Tố Trinh và nói:
- Bạch cô nương có phải là cốt nhục của tiền bối và tiên sư hay không ?
Bạch Tố Trinh càng cúi đầu thấp xuống.
Bạch Như Băng lạnh lùng gật đầu nói:
- Không sai, nhưng lão ta không xứng ...
Hạ Hầu Lam nói:
- Không luận xứng hay không xứng, Bạch cô nương là nữ nhi do tiên sư sinh ra, đó là sự thật như sắt thép mà tiền bối không thể phủ nhận.
Bạch Như Băng nói:
- Không thể phủ nhận thì sao nào ?
Hạ Hầu Lam chậm rãi nói:
- Bạch tiền bối đưa Bạch cô nương đi khắp nơi tìm tiên sư báo thù rửa hận nếu tiên sư còn tại thế, và tiền bối tìm được người, một khi đao kiếm tuốt ra, thù hận báo được thì xin hỏi lúc đó Bạch cô nương sẽ rơi vào cảnh ngộ như thế nào ?
Bạch Như Băng ngớ người, nhưng bà liền cười nhạt, nói:
- Người tìm lão ta báo thù là ta !
Hạ Hầu Lam nói:
- Nhưng Bạch cô nương là cốt nhục của nhị vị !
Bạch Như Băng lạnh lùng nói:
- Lão ta bỏ rơi hai mẹ con ta, ta không nhận lão ta là chồng, cô ta cũng không nhận lão ta là cha !
Hạ Hầu Lam nói:
- Tiền bối, dù nói thế nào thì một giọt máu đào cũng hơn ao nước lã !
Bạch Như Băng biến sắc, bà nói:
- Nhưng trong người cô ta chỉ có thù hận lưu chảy mà thôi, không tin ngươi cứ hỏi cô ta !
Hạ Hầu Lam lắc đầu, nói:
- Tiền bối, tại hạ không muốn làm khó Bạch cô nương ...
Trong mắt Bạch Như Băng lấp loáng hàn quang, bà nói:
- Ngươi muốn nói là cô ta sợ ta, ta ép cô ta sợ ta chăng ?
Hạ Hầu Lam nói:
- Tại hạ không dám, tại hạ không nói như vậy !
Bạch Như Băng nhìn sang ái nữ bên cạnh và nói:
- Trinh nhi, tự ngươi nói cho hắn nghe đi !
Bạch Tố Trinh cảm thấy chấn động toàn thân, nàng không ngẩng đầu lên và cũng không nói gì !
Bạch Như Băng chau mày khẽ quát:
- Trinh nhi, ngươi có nghe ta nói gì không ?
Thân hình Bạch Tố Trinh bắt đầu run run, nàng vẫn không ngẩng đầu lên.
Bạch Như Băng biến sắc, bà định quát tiếp thì Bạch Tố Trinh ngẩng đầu lên, song mục rưng rưng ngấn lệ, sắc diện nhợt nhạt.
Nàng cất giọng run run nói:
- Mẫu thân nói không sai, hài nhi không nhận người cha này, cũng không có người cha này, đối với lão trong lòng hài nhi chỉ có thù hận, chỉ có thù hận mà thôi !
Nói đoạn, nàng lại cúi đầu xuống.
Bạch Như Băng nhìn qua Hạ Hầu Lam và cười nhạt, nói:
- Ngươi nghe thấy chưa ?
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
- Nghe rồi, nghe rõ ràng từng câu từng chữ một !
Bạch Như Băng nói:
- Vậy bây giờ ngươi phải hiểu rằng ...
- Tại hạ hiểu ! Ợ Hạ Hầu Lam thản nhiên cắt lời, nói - Tiền bối là một vị cao nhân sáng suốt nên cũng phải hiểu rằng trong tương lai Bạch cô nương sẽ gánh chịu hậu quả như thế nào là tùy vào sự cảm nhận mà hiện nay tiền bối ép cô ta cảm nhận. Tại hạ cho rằng tiền bối làm như vậy không phải là báo thù rửa hận mà là tự tay hủy hoại cuộc đời nữ nhi của mình.
Bạch Như Băng tái mặt, bà quát hỏi:
- Hạ Hầu Lam, ngươi nói gì ?
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
- Tiền bối đã nghe rồi, tại hạ không nói sai, tiền bối hà tất phải tự lừa dối mình ?
Bạch Như Băng tức run người, bà lạnh lùng nói:
- Hạ Hầu Lam, ngươi dám nói ta như thế ư ? Ngươi không sợ ta giết ngươi sao ?
Hạ Hầu Lam cười cười, nói:
- Bây giờ tiền bối muốn giết tại hạ thật dễ như trở bàn tay, nhưng tiền bối, nếu tại hạ sợ chết thì đã không mạo hiểm gây cho tiền bối phẫn nộ !
Bạch Như Băng phất hữu thủ lên và nói:
- Hạ Hầu Lam, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao ?
Hạ Hầu Lam nhắm mắt, thản nhiên nói:
- Mời tiền bối hạ thủ !
Bạch Như Băng nộ khí xung thiên, tức đến độ không nhịn được nữa, bà vừa định đẩy hữu thủ ra thì đột nhiên nghe Bạch Tố Trinh kêu lên:
- Mẫu thân, hắn nói không sai !
Bạch Như Băng sững người, ngọc thủ bất giác ngừng lại giữa chừng, bà trừng mắt nhìn qua Bạch Tố Trinh và quát hỏi:
- Trinh nhi, ngươi nói cái gì ?
Bạch Tố Trinh đầy vẻ khiếp sợ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn đủ dũng khí để nói:
- Mẫu thân, hắn nói không sai !
Bạch Như Băng biến sắc, đột nhiên bà ngửa mặt cười khan rồi nói:
- Không ngờ nữ nhi của ta cũng dám nói như vậy trước mặt ta !
Ngọc thủ phất ra như chớp, “bốp” một tiếng, trên mặt Bạch Tố Trinh hiện lên năm dấu ngón tay đỏ rực, nàng đứng ngẩn người bất động !
Bạch Như Băng chỉ tay quát:
- Cút, ta không có nữ nhi như ngươi, cút, cút, nếu không ta ...
Một bên môi của Bạch Tố Trinh đã rướm máu, ánh mắt nàng đầy vẻ khiếp sợ, đột nhiên nàng đưa tay bịt mặt rồi quay người bỏ chạy ra ngoài Thái Bạch Lâu !
Bạch Như Băng lại quát:
- Hai ngươi không được ngăn cản cô ta !
Dưới Thái Bạch Lâu liền có người đáp lại một tiếng !
Bạch Như Băng nhìn sang Hạ Hầu Lam, song mục đột hiện sát cơ, thần thái kinh người, ngọc thủ của bà ta lại đưa lên lần nữa !
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
- Tiền bối vẫn muốn giết tại hạ à ?
Bạch Như Băng nghe cũng như không nghe, ngọc thủ từ từ đưa đến trước.
Hạ Hầu Lam nói:
- Lẽ rằng tiền bối còn chưa biết tiền bối đã giết nữ nhi của mình rồi, lẽ ra tiền bối phải cảm nhận được những gì trong ánh mắt cô ta trước lúc bỏ đi !
Bạch Như Băng dường như không có một chút phản ứng, ngọc thủ vẫn từ từ đẩy tới trước !
Hạ Hầu Lam nhướng mày nói:
- Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ vì một chút thù hận trong lòng mà tiền bối nỡ đối xử với nữ nhi của mình như vậy, lòng dạ của tiền bối thật quá tàn nhẫn, nếu cô ta rơi vào tay Kim Ngọc Dung ...
Bạch Như Băng rùng mình, đột nhiên ngọc thủ trở ngược rồi khẽ phất ra, thân hình Hạ Hầu Lam bay thẳng ra sau, va đánh sầm vào lan can, cũng may là Bạch Như Băng chỉ dùng một thành chân lực !
Bà ta đứng lên nhìn Hạ Hầu Lam nằm chổng gọng bên lan can và nói:
- Nếu nữ nhi của ta xảy ra điều gi thì tất cả là tại ngươi đấy, ta sẽ lột da rút gân của ngươi, sau đó băm ngươi ra thành ngàn mảnh, nghiền nát xương ngươi thành tro !
Bà xuất chỉ thủ khống chế huyệt đạo Hạ Hầu Lam rồi tung người xuyên qua Thái Bạch Lâu mà phi thân đi !
Có hai bóng người theo sát phía sau bà ta, đó là Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì !
Hạ Hầu Lam miệng có thể nói, tai có thể nghe, mắt có thể nhìn nhưng tứ chi lại không thể động đậy, chàng nhìn Bạch Như Băng phóng đi mà bất giác lắc đầu gượng cười.
Một mình chàng bị giam tại Thái Bạch Lâu bên cạnh Trường Giang, phúc họa thật khó đoán, và cũng chẳng biết bị khống chế huyệt đạo đến bao lâu.
Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma ngày xưa tung hoành thiên hạ, uy chấn võ lâm, bây giờ bị hại đến nỗi không đủ sức trói gà, thử hỏi làm sao chàng không lắc đầu gượng cười chứ ?
Một mình chàng nằm đó, lặng lẽ đếm thời gian trôi đi, chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên chàng nghe có tiếng ngân nga kỳ quặc theo gió bay lại, một kẻ nào đó đang ngâm bài Tương Tiên Tửu của Lý Bạch:
“Quân bất Kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đảo hải bất phục hồi ... “ ... Nhân sinh đắc ý tu tận hoan Mạc sử kim tôn không đối nguyệt ...
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng Thiên kim tán tận hoàn phục lai ...
... Chung cổ soạn ngọc bất túc quý Đản nguyên trường túy bất nguyện tĩnh Cổ lài thánh hiền gia tĩnh mịch Dung hữu ấu giả lưu kỳ danh ...
Tạm dịch:
Anh chẳng thấy:
Dòng nước Hoàng Hà đổ tự trời Tuông phăng ra bể chẳng quay về ...
... Người đời đắc ý cứ vui say Chớ để chén vàng suông ánh nguyệt Trời đã sinh ta thì chẳng bỏ Nghi vân tiêu hết lại đầy tay ...
... Chuông trống cổ bàn đâu đủ quý ?
Chỉ mong say mãi, tỉnh chi người !
Hiền thánh năm xưa đều vắng vẻ Chỉ còn làng rượu tiếng để đời !


Giọng ngâm rất quái đản nhưng rất có lực khí, tựa như một mũi tên bắn vào không trung.
Hạ Hầu Lam nghe vậy thì phấn chấn tinh thần, lại có một giọng khác ngâm tiếp, cũng một bài khác của Lý Bạch nhưng hơi khó nghe:
Khí ngã khứ giả, tác nhật chi nhật bất khá lưu Loạn ngã tân giả, kim nhật chi nhất đa phiền ưu Trường phong vạn lý tống thu nhạn Đối thử khả dĩ hàm cao lâu Trừu đao đoạn thủy thủy cánh lưu Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu Nhân sinh tại thế bất xứng ý Minh triêu tản phát lộng biên chu Tạm dịch:
“Bỏ ta đi mất, Ai mà giữ được ngày qua ngày Làm lòng ta rối, Bao nhiêu phiền muộn chất hôm nay Gió đưa cánh nhạn thu muôn dặm Đối cảnh, lầu cao đốc chén sang Rút dao chém nước, nước càng chảy Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm Cuộc sống đời này không thỏa ý Sớm mai xõa tóc đạo thuyền chơi”.
Giọng ngâm như phá thạch xuyên vân, rất có kình khí. Rõ ràng đây là hai nhân vật võ lâm. Và cũng rõ ràng là hai nhân vật này rất thích thơ Lý Bạch. Hiển nhiên hai người nay đang đối tửu ngâm thơ.
Bỗng nhiên Hạ Hầu Lam chau mày vì chàng nghe có tiếng bước chân loạng choạng không ổn đi từ xa đến gần, đó là tiếng chân của hai người lên Thái Thạch Cơ rồi lại lên Thái Bạch Lâu !
Hai người loạng choạng tiến thẳng lên tầng trên cùng của Thái Bạch Lâu, mùi rượu bốc ra nồng nặc.
Nhưng điều khiến người ta phải dựng tóc gáy nổi da gà là tướng mạo của hai người nay.
Vị bên trái, niên kỷ trên dưới ngũ tuần, thân hình vừa mập vừa lùn, trông chẳng khác một quả cầu thịt biết chuyển động. Tứ chi vừa to vừa ngắn, thân mặc thanh y cũ kỹ và rách nát, đầu tóc rối bời như tổ quạ. Khuôn mặt tròn như mặt nguyệt, sắc diện đỏ bừng bừng, hai mắt ti hí say lờ đờ, dường như vĩnh viễn không thể mở lớn ra được. tay cầm một hồ lô tửu vừa bước chệnh choạng vừa ngửa cổ uống rượu ướt đẫm cả râu và chảy xuống y phục.
Vị bên phải vừa gầy vừa nhỏ, miệng nhọn hàm khỉ, niên kỷ cũng sắp xỉ ngũ tuần, hai mắt láo liêng, dưới cằm lưa thưa mấy sợi râu dê, thân mặc hắc y rộng thùng thình, đầu đội một chiếc mũ nhỏ như dán trên chóp, xem ra chỉ cần một luồng gió nhẹ là có thể thổi bay lên mây, trong tay cầm một chiếc đùi chó nướng cháy đen.
Hạ Hầu Lam vừa thấy hai nhân vật quái gở như vậy thì vội vàng quay mặt nhìn ra ngoài lan can.
Thực ra cũng chẳng cần như vậy, bởi lẽ hai tục khách kia căn bản chẳng để mắt tới chàng, bọn họ bước đi như chốn không người.
Sau khi lên lầu thì cả hai cùng ngồi bệt xuống, lão mập béo nhấp ngụm rượu rồi nhìn qua lão gầy ốm, nói:
- Lão Ngãi, đây là nơi nào vậy ?
Lão gầy cắn một miếng thịt chó rồi vừa nhai vừa nói:
- Không biết !
Thì ra cả hai lão đều không biết đây là nơi nào !
Lão béo cố gắng trừng mắt và nói:
- Hoang đường, không biết sao lôi ta đến ?
Lão gầy làm ra vẻ ngớ ngẩn, lão chớp chớp song mục và nói:
- Đông Phương lão nhi, ngươi quan tâm chi đến chuyện đây là đâu ? Dù sao thì nơi này cũng không tệ, có thể ngồi uống mà không bị ai quấy rầy là tốt rồi, lúc say thì nơi nào lại ngủ chẳng được ?
Lão béo gật đầu, nói:
- Đúng ! Đúng ! Ngủ dậy rồi phủi đít mà đi, mặc nó là nơi nào !
Thế là hai lão không ai nói nữa, hồ lô rượu chuyền ra, đùi chó chuyền lại, người uống kẻ ăn, trông rất khoái chí. Qua một lúc, chợt nghe lão gầy nói:
- Đông Phương lão nhi, mau nhìn xem ! Ợ Lão chỉ tay về phía Hạ Hầu Lam ngoài lan can và nói Ợ Còn có người đến sớm hơn chúng ta đấy !
Lão béo ngạc nhiên nói:
- Ở đâu ? Ta không tin ! Nói đoạn lão cũng quay đầu lại, vừa thấy Hạ Hầu Lam thì lão ngẩn người rồi nói:
- Tiểu tử này đến đây hồi nào, tại sao vừa rồi chúng ta không nhìn thấy ?
Thái Bạch Lâu tuy rộng, nhưng chưa đến nỗi không thấy một người to lớn nằm thế kia !
Lão gầy lắc đầu và nói:
- Ta cũng không thấy, ta cũng không thấy, Đông Phương lão nhi, sao hắn lại bất động ?
Lão béo ngoác miệng cười rồi nói:
- Trông bộ dạng tiểu tử này thì có lẽ là một tú tài hoặc là tao nhân mặc khách, cũng đến đây uống rượu tiêu sầu như bọn ta, và đã uống say lăn ra ngủ ...
- Không đúng, không đúng ! Ợ Lão gầy lắc đầu, nói Ợ Đông Phương lão nhi, ta chẳng ngửi thấy mùi rượu gì cả !
Lão béo ngớ người một lúc rồi đưa tay vò đầu, hồi lâu sau, lão chau mày với vẻ nghi hoặc và nói:
- Vậy tiểu tử này làm gì ở đây, trông cách ăn mặc thì cũng chẳng phải kẻ cùng đường ngửa tay ăn xin nguyên một chỗ ngủ cũng không có ...
- Đông Phương lão nhi !
Lão gầy trừng mắt kêu lên:
- Không xong rồi, tiểu tử này chẳng biết từ đâu chạy đến đây xuôi tay nhắm mắt, đợi lát nữa có người nhìn thấy nói chúng ta tham tiền hại hắn thì hỏng bét, mau đi thôi ...
- Thối tha !
Lão béo trừng mắt nói:
- Rõ ràng ta nhìn thấy tiểu tử này còn thở !
Lão gầy ngạc nhiên nói:
- Nói vậy chẳng phải hắn đã ...
Lão béo tiếp lời:
- Có lẽ là giả chết !
Lão gầy ngập ngừng một lát rồi nói:
- Vậy, Đông Phương lão nhi, ngươi gọi hắn thử xem !
- Gọi hắn làm gì ?
- Hỏi thử xem tại sao hắn giả chết ?
- Đông Phương lão nhi, theo ta thấy thì chắc chắn là tiểu tử này bị điếc rồi !
- Sao ngươi biết hắn bị điếc ?
Lão gầy cười hì hì, nói:
- Ngươi không thấy hắn nằm trơ trơ bất động ở đó sao ? Nếu không điếc thì tại sao bọn ta nói nửa ngày mà hắn chẳng có chút phản ứng gì ?
Lão béo hừ một tiếng rồi nói:
- Không nghe ta nói là hắn giả chết sao ? Đã giả chết thì còn có phản ứng được sao ?
Lão gầy ngớ người một lát rồi nói:
- Được, cứ để hắn giả, ta lấy đùi chó cho hắn thử xem !
Nói đoạn lão định quăng chiếc đùi chó nướng đen thui về phía Hạ Hầu Lam.
Lão béo vội xuất thủ ngăn lại và nói:
- Lão Ngãi, không được !
Lão gầy ngẩn người, tay dừng lại giữa chừng, lão hỏi:
- Sao không được ?
Lão béo nói:
- Chẳng trách người ta nói ngươi ngốc, nếu tiểu tử này cũng thích uống rượu nhắm thịt chó, ngươi quăng lại, hắn nhặt lấy ăn sạch đùi thịt chó thì bọn ta ăn cái gì ?
Lão gầy lại ngớ người, buông tay xuống rồi gật đầu, nói:
- Đúng, đúng, không thể thử, không thể thử, không thể thử, vậy ngươi nói xem nên làm thế nào ?
Lão béo nói:
- Ta thấy tiểu tử này chẳng phải hạng tốt lành gì, hắn giả chết cứ để hắn giả, chúng ta ăn uống là chuyện của chúng ta, ăn uống xong chúng ta phủi mông bỏ đi, để hắn nằm một mình ăn sương uống gió vậy !
Lão gầy lại ngớ người rồi gật đầu, nói:
- Đúng, đúng, Đông Phương lão nhi, ngươi khá lắm, ý kiến hay, ý kiến hay !
Lão béo cười hì hì, nói:
- Đương nhiên phải hay rồi, người ta nói ta cuồng nhưng chỉ có chính ta mới biết ta không cuồng !
- Vậy ...
Lão gầy lại chớp chớp mắt và hỏi:
- Người ta đều nói ta ngốc, Đông Phương lão nhi, ta có ngốc thật không ?
Lão béo gật đầu, nói:
- Ta thấy ngươi ngốc thật sự, nhưng có ngốc thật hay không chỉ có chính ngươi mới hiểu được thôi !
Lão gầy gật đầu, nói:
- Nói rất đúng, nói rất đúng, ta chẳng ngốc tý nào cả, ai cũng không lừa được chiếc đùi chó này của ta !
Hai con người thế này mà ngâm nga tuyệt thi của Lý Bạch sao ?
Qua một hồi đối đáp thì hai lão tiếp tục ăn uống !
Qua một lúc lâu, đột nhiên lão béo ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nói:
- Lão Ngãi, quái lạ !
Lão gầy ngơ ngác hỏi:
- Đông Phương lão nhi, cái gì quái lạ ?
Lão béo nhìn qua Hạ Hầu Lam và nói:
- Tiểu tử này trầm tĩnh thật !
- Điều đó không quan trọng, ta có biện pháp khiến hắn không thể trầm tĩnh nữa !
- Lão Ngãi, ngươi có biện pháp gì ?
- Chửi hắn vài câu cho hắn nghe ngứa tai chơi !
- Không ăn thua gì, ta thấy tiểu tử này da mặt dày, tai nặng, sợ rằng ngươi chửi rách cả miệng cũng không làm cho hắn động đậy !
- Vậy ... phải làm thế nào ?
Lão béo suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta có một chủ ý hay, nhất định là hắn phải động đậy ngay !
Lão gầy vội hỏi:
- Chủ ý gì ?
Lão béo nói:
- Ngươi lấy một miếng thịt chó nhé vào miệng hắn thử xem ?
Lão gầy vội ôm đùi chó vào lòng và lắc đầu nguầy nguậy, lão nói:
- Không được, không được, ta không nỡ bỏ một miếng nào cả !
Lão béo nói:
- Ngươi không nỡ thì chẳng còn biện pháp nào rồi !
Lão gầy ngập ngừng một lát rồi nói:
- Đông Phương lão nhi, nếu hắn ăn thật thì chúng ta há chẳng phải bị ăn ít một miếng sao ?
Lão béo lắc đầu nói:
- Trông bộ dạng tiểu tử này, hắn không giống người ăn thịt chó đâu !
Lão béo nói:
- Vậy thì để ta thử một miếng xem !
Nói đoạn lão cầm chiếc đùi chó và khệnh khạng đứng dậy !
Đến nước này thì Hạ Hầu Lam không thể bất động nữa, chàng quay đầu qua và chau mày nói:
- Nhị vị đủ rồi, cứ giữ lại mà ăn đi !
Lão gầy giật thót cả người, lão vội lui ra sau và nói:
- Ngươi đừng hù người ta có được không ? Muốn nói mà chẳng chào hỏi trước một tiếng.
Lão béo híp mắt cười hì hì và nói:
- Thế nào lão Ngãi, có linh không ?
Lão gầy không trả lời, lão bỏ miếng thịt chó lỡ cắn trước đó vào miệng, rồi vừa nhai vừa nhìn Hạ Hầu Lam, nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự chưa chết à ?
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
- Người chết thì sao có thể nói được ?
Lão gầy ngớ người rồi nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, người chết thì không thể nói ... Lão trừng mắt lên rồi nói:
- Vậy căn cớ gì tiểu tử ngươi phải giả chết hù doa. người ta ?
Hạ Hầu Lam cười cười, nói:
- Tại hạ nào có giả chết, chẳng qua chỉ không thể động đậy mà thôi, bình sinh tại hạ và nhị v. không quen biết thì làm sao chào hỏi nhị vị ?
Lão gầy liên thục gật đầu và nói:
- Có lý, có lý ...
Lão quay sang nói với lão béo:
- Đông Phương lão nhi, hắn nói là hắn không thể động đậy !
Lão béo nói:
- Ta nghe rồi, nhưng tiểu tử này chẳng những biết giả chết mà còn biết lừa người, hai chúng ta sống đến chừng này tuổi, hắn có thể lừa được sao ? Không có ai dùng dây trói buộc hắn thì tại sao hắn không thể động ?


 

 

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 92
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com