Chỉ mục bài viết |
---|
Thánh Tâm Ma Ảnh - Ngọa Long Sinh - Hồi 11 - 15 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Tất cả các trang |
Hồi 14
Dối Trá Lẫn Nhau
Hồng y nữ liếc mắt nhìn ngang đầy phong tình và mỉm cười, nói:
- Lão tứ, chuyện gì mà mời ta tiếp khách vậy ?
Tư Nhất Qúy vội thuật lại sự việc một lượt, sau đó lão chỉ qua Giả Thiếu Du vào nói:
- Tam nương, là vị Giả bằng hữu này !
Hồng y nữ nhìn qua Giả Thiếu Du ánh mắt hàm chứa ba phần ba hoặc, bảy phần tình ý, căn bản không giống phụ nhân lương thiện, nữ nhân đường hoàng. Hồng y nữ mỉm cười, nói:
- Có chuyện như thế sao ? Vậy ngươi hãy nhìn xem, ta có phải là Tiểu Thúy Hồng vô tình vô nghĩa và vô lương tâm đó của ngươi không ? Hử ?
ntq tiếp lời:
- Giả bằng hữu, đây là Thạch Tam Nương của bọn ta mà ngươi vừa thấy đi vào cổng !
Giả Thiếu Du chau mày quan sát, chàng định khai khẩu thì hồng y nữ đã nhoẻn miệng cười và nói:
- Ngươi phải nhìn cho rõ rồi hãy nói !
Giả Thiếu Du thản nhiên nói:
- Tại hạ đã nhìn rõ ràng rồi !
- Vậy... - Hồng y nữ lại mỉm cười mê hoặc và nói tiếp - Ta có phải là Tiểu Thúy Hồng từng chung sống nhiều năm của ngươi không ?
Giả Thiếu Du nói:
- Phải hay không phải, điều đó cô nương nên biết rõ hơn tại hạ !
- Không sai - Hồng y nữ nói - Bản thân ta đã biết rất rõ, ta không phải, còn Tiểu Thúy Hồng th ta cũng đã ngưỡng mộ từ lâu, trong số kỹ nữ trên sông Tần Hoài cô ta là số một, nhưng luận về nhan sắc, cô ta còn kém ta một bậc. Giả bằng hữu, Tiểu Thúy Hồng đã có thể lấy Trân Châu Sam của ngươi đi, đủ thấy giao tình giữa ngươi và cô ta không tầm thường, như vậy có thể nói rằng, dù nhắm mắt ngươi cũng biết rõ về cô ta như lòng bàn tay. Ta khuyên Giả bằng hữu hãy bình tâm tĩnh khí nhìn cho kỹ, rốt cuộc ta có phải là Tiểu Thúy Hồng của ngươi hay không ?
Nữ nhân này thật quá bạo gan và cũng quá phóng đãng.
Giả Thiếu Du cười nhạt một tiếng, chàng ngưng thần chăm chú nhìn một lúc rồi đột nhiên chấn động toàn thân, kinh ngạc vô cùng, bất giác thộn cả người ra ! Nữ nhân trước mắt giống Tiểu Thúy Hồng như đúc, bất luận thân thế, dung mạo, giọng nói, điệu bộ cử chỉ đều hoàn toàn giống hệt Tiểu Thúy Hồng ! Nhưng chàng lại cứ cảm thấy nữ nhân này tuyệt không phải Tiểu Thúy Hồng mà là một nữ tử khác xưa nay chưa từng quen biết. Chàng không nói được nữ tử này và Tiểu Thúy Hồng có chỗ nào khác nhau, nhưng hiện tại chàng lại cho rằng nữ nhân này tuyệt đối không phải Tiểu Thúy Hồng.
Thế gian sao lại có quái dị sự như vậy. Trong chớp mắt, bỗng nhiên chàng nhớ đến sự bí ẩn giữa Đồng Uyển Nhược và Vạn Hoa công chút Bạch Tố Trinh...
Đột nhiên Thạch Tam Nương nhoẻn miệng cười rồi nói:
- Giả bằng hữu, ta có phải là Tiểu Thúy Hồng của ngươi không ?
Giả Thiếu Du định thận trở lại, chàng do dự, một lát lắc đầu, nói:
- Không phải...
Thạch Tam Nương liền phá lên cười khanh khách một tràng, Tư Nhất Qúy cũng cười theo.
Hầu như Giả Thiếu Du không để ý đến những điều đó, chàng thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng cô nương giống Tiểu Thúy Hồng như đúc.
- Vậy sao ?
Thạch Tam Nương nhướng cao đôi mày liễu và nói:
- Đây là một chuyện kỳ lạ trong thiên hạ, nhưng ngươi đã tưởng ta là Tiểu Thúy Hồng thì đủ thấy đích thị là ta rất giống cô ta... - Ngừng một lát nàng nói tiếp:
- Không ngờ trên đời này còn có người giống ta như vậy, nếu ta biết sớm thì ta cũng đã đi xem thử vị Tiểu Thúy Hồng đó như thế nào !
Tư Nhất Qúy đứng bên cạnh đưa tay ra và nói:
- Giả bằng hữu, bây giờ xin mời lục soát khắp Thạch gia đại viện !
Giả Thiếu Du lắc đầu, nói:
- Không cần nữa, người mà tại hạ nhận lầm đã ở trước mắt, hà tất phải tìm nữa, hà tất phải tìm nữa. Trong Thạch gia đại viện không thể có người thứ hai để tại hạ nhận lầm là Tiểu Thúy Hồng !
Tư Nhất Qúy mỉm cười nói:
- Điều đó rất khó nói, để tránh thiệt thòi cho Giả bằng hữu, hay là mời Giả bằng hữu cứ tìm qua một lượt...
Giả Thiếu Du chau mày, nói:
- Tư tổng quản, con người tại hạ xưa nay nói một là một, tại hạ chịu thua rồi !
Tư Nhất Qúy mỉm cười, nụ cười rất đắc ý, lão nói:
- Nói vậy, Giả bằng hữu không muốn tìm thật à ?
Giả Thiếu Du thản nhiên gật đầu, và nói:
- Đương nhiên là thật !
Tư Nhất Qúy nói:
- Giả bằng hữu khiến người ta phải kính phục, vậy thì xin mời !
Nói đoạn lão xoay người, và đưa tay ra mời khách.
Trong đầu Giả Thiếu Du có hằng trăm ý niệm xoay chuyển tuy nữ nhân trước mặt không phải Tiểu Thúy Hồng nhưng không khỏi không có quan hệ với Tiểu Thúy Hồng.
Chàng không tin trên đời có hai người giống nhau như vậy mà chẳng có chút quan hệ gì, đồng thời chàng cũng cảm thấy Thạch gia đại viện ẩn tàng một thứ thần bí kỳ dị khó hiểu, và chẳng phải là nơi tốt lành gì. Điều khiến chàng động tâm là việc Tư Nhất Qúy ra điều kiện trùng khớp với ba ngày diễn ra hội thuyền hoa đăng để cầm chân chàng. Tại sao không nhiều hơn một ngày hoặc ít hơn một ngày ?
Những bí ẩn này khiến Giả Thiếu Du không chút do dự, nhưng khi chàng định cất bước thì đột nhiên Thạch Tam Nương xuất ngọc thủ cản lại. Cánh tay nõn nà đến độ mê người, nàng nhìn Tư Nhất Quý, mỉm cười và nói:
- Lão tứ định đưa Giả bằng hữu đi đâu ?
Tư Nhất Qúy hơi khom người, lão không trả lời mà cung kính nói:
- Xin Tam nương dặn dò !
Thạch Tam Nương lại cười rồi nói:
- Lão tứ thật là người biết điều... - Ngừng một lát, nàng nói tiếp - Vậy cứ giao hắn cho ta !
Tư Nhất Qúy nói:
- Tam nương đã nói vậy thì lão khiếu nào dám bất mãn, chỉ có điều...
Thạch Tam Nương chau mày nói:
- Chỉ cần lão tứ kín miệng một chút là được...
Tư Nhất Qúy vội nói:
- Tam nương, điều đó có gì phải nói, chỉ có điều... chỉ có điều...
Thạch Tam Nương mỉm cười, nói:
- Lão tứ sẽ có điều tốt cho lão, được lão ?
Tư Nhất Qúy vui mừng nói:
- Đa tạ tam nương !
Thạch Tam Nương nhìn sang Giả Thiếu Du và nói:
- Giả bằng hữu, không phải chúng ta phải ngũ ba ngày trong nhà chứa củi đâu, xin hãy đi theo ta vào đây !
Nói đoạn nàng quay người cất bước theo con đường nhỏ rải đá xanh đi vào trong. Giả Thiếu Du chau mày, nhưng chàng cũng lập tực cất bước đi theo.
Thạch Tam Nương đưa Giả Thiếu Du vào hậu viện, nơi này không rộng bằng tiền viện nhưng thâm trầm bí ẩn hơn nhiều, lâu dài, đình viện đều ẩn mình dưới bóng cây rậm rạp.
Đến trước một tiểu lâu, Thạch Tam nương vừa định đưa tay mở cửa thì Giả Thiếu Du ở phía sau lên tiếng hỏi:
- Thạch Tam Nương, nơi này là...
Thạch Tam Nương quay lại mỉm cười nói:
- Đây là chổ ở của ta, chỉ sợ không làm vừa lòng quí khách...
Giả Thiếu Du lắc đầu, nói:
- Thạch Tam Nương thế này sợ rằng không tiện...
- Có gì là không tiện ? Vừa rồi ngươi đã nghe ta dặn dò bọn bọ, sẽ không có ai nói một câu, ba ngày sau, ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi có muốn đến Thạch gia đại viện nữa e rằng không dễ đâu !
Nói đoạn, nàng quay tới trước mở cửa, một làn hương xuân nồng nàn từ trong tiểu lâu cuộn ra, khiến bất kỳ ai cũng phải ngây ngất. Thạch Tam Nương bước vào trước, nhưng Giả Thiếu Du vẫn đứng bất động ngoài cửa.
Thạch Tam Nương thấy vậy thì vội quay lại nói:
- Chao ơi, nam tử hán đại trượng phu mà sợ ta ăn thịt chăng ?
Nói đoạn nàng nắm lấy cổ tay Giả Thiếu Du mà kéo mà. Giả Thiếu Du vận chút chân lực rồi để mặc cho nàng chụp vào tay mình, nhưng khi những ngón tay mềm mại như không xương chạm vào da tay chàng thì chàng phát giác cánh tay ngà ngọc cũng hơi có chút chân lực, điều này khiến Giả Thiếu Du thêm một phen kinh ngạc !
Trước sự lôi kéo của Thạch Tam Nương, Giả Thiếu Du đi vào tiểu lâu, lên cầu thang rồi cuối cùng đi vào một hương khuê nồng ấm xuân tình. Trong hương khuê được trần thiết cực kỳ mỹ lệ, đặc biệt là những làn hương dìu dặt càng làm say đắm lòng người.
Sau khi đã vào hương khuê thì Thạch Tam Nương buông ngọc thủ ra, nàng uyển chuyển xoay người bước đến ngồi xuống chiếc giường đệm bông, thuận tay nàng vỗ vỗ vào mép giường, đoạn ngước mắt đầy xuân tình nhìn Giả Thiếu Du và nói:
- Nào, lại đây ngồi !
Giả Thiếu Du không bước lại, nhưng chàng ngồi xuống một chiếc đôn gỗ, lặng lẽ nhìn tứ phía rồi thản nhiên nói:
- Xem ra Thạch đại gia phải là một vị bách vạn đại tài chủ !
- Bách vạn đại tài chủ ? - Thạch Tam Nương bật cười rồi nói - Ngươi đánh giá thấp lão ta rồi, lão ta là người giàu có nhất Kim Lăng, kiều thê mỹ thiếp đàn đàn lũ lũ, một ngày sáng đến tối đều nằm trong hương phòng ôm ấp mỹ nhân, thật là...
Bỗng nhiên, nàng chau mày rồi lắc đầu nói tiếp:
- Không nhắc đến lão ta nữa, lúc này mà nhắc đến lão ta thì mất hứng thú, Giả bằng hữu.. - Đột nhiên nàng đổi giọng nói - Bây giờ có thể lấy thứ đồ chơi trên mặt của ngươi xuống được không ?
Giả Thiếu Du chấn động tâm thần, nhưng chàng liền giả vờ hồ đồ nói:
- Trên mặt tại hạ có thứ đồ chơi gì ?
- Mặt nạ da người ! - Thạch tam nương - Thôi được, Giả bằng hữu, hà tất phải giả vờ ngây ngô với ta nữa ? Ngươi qua mặt người khác được nhưng không qua mặt ta được đâu, vừa nhìn là ta đã trông thấu ngươi rồi. Đã bị ta trông thấu thì tại sao không thẳng thắn dứt khoát với nhau một chút ? Để ta xem thử diện mục thật của ngươi như thế nào ?
Giả Thiếu Du cười cười nói:
- Xem ra Thạch Tam Nương là một vị cao nhân thâm tàng bất lộ, không sai, tại hạ thừa nhận là có đeo mặt nạ, chỉ có điều hà tất phải lấy ra ?
- Đương nhiên là nên lấy ra ! - Thạch Tam Nương chau mày nói - nếu không, ngươi và ta ở ba ngày trong tiểu lâu này mà ngay cả diện mục thật của ngươi thế nào ta cũng không biết điều đó há chẳng phải là đại nực cười trong thiên hạ sao ? Vả lại... Nàng cười cười rồi nói tiếp - Ngươi cũng không thể vô lương tâm như vậy, đúng không ?
Giả Thiếu Du gật đầu, nói:
- Nói rất đúng, Thạch Tam Nương là...
Thạch Tam Nương cắt lời, nói:
- Ta kêu bằng Tiểu Thúy Hồng !
Giả Thiếu Du kinh ngạc, nhưng chàng liền mỉm cười và nói:
- Sao cô nương cũng kêu bằng Tiểu Thúy Hồng ? Chuyện trùng hợp ngẫu nhiên năm nào cũng có nhưng xem ra năm nay đặc biệt hơn nhiều đấy !
Thạch Tam Nương mỉm cười nói:
- Điều đó cũng chẳng có gì lạ, ta hy vọng là ngươi coi ta như Tiểu Thúy Hồng của ngươi trước đây, kỳ thực dù ta tên thật là Tiểu Thúy Hồng cũng chẳng có gì không thể !
Giả Thiếu Du cười cười nói:
- Nói rất phải, điều đó tự nhiên là chẳng có gì không thế !
Thạch Tam Nương liếc nhìn chàng một cái và nói:
- Vậy trước tiên hãy lấy mặt nạ ra đi !
Giả Thiếu Du nói:
- Muốn tại hạ lấy mặt nạ ra cũng không khó, nhưng trước tiên cô nương phải thành thật trả lời tại hạ mấy câu...
- Ái chà ! - Thạch Tam Nương kêu lên - Xưa nay chỉ nghe nói Tô tiểu muội làm khó tân lang, chưa từng nghe nói ngược lại...
Giả Thiếu Du thản nhiên cắt lời nói:
- Nếu cô nương không đồng ý thì thôi vậy !
Thạch Tam Nương vội nói:
- Người còn muốn cho ngươi thì có gì là không muốn, ngươi hỏi đi !
Giả Thiếu Du mỉm cười hỏi:
- Vị Thạch đại gia đó là người như thế nào ?
Thạch Tam Nương trừng mắt nói:
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao ? Lão ta giàu có nhất Kim Lăng...
- Điều này tại hạ biết, tại hạ muốn hỏi lão ta là vị nào trong võ lâm ?
- Võ lâm ? Có trời mới biết lão ta là vị nào trong võ lâm, nói thật cho ngươi biết nhé, lão ta nhà lớn nghiệp lớn nên sợ có người đoạt sản nghiệp của lão vì vậy lão ta không tiếc vàng bạc mời mấy vị bảo tiêu, biết võ công đến bảo vệ, tựa như Tư Nhất Qúy và Thạch Hổ...
- Thì ra là như vậy, thế còn Thạch Tam Nương thì sao ?
- Ta là đệ tam phòng của lão...
Giả Thiếu Du cười nói:
- Thạch Tam Nương cũng giỏi giả vờ ngây ngô quá đấy ?
- Thật là lợi hại ! - Thạch Tam Nương chau mày nói - Ngươi thấy ta giống người biết võ công chăng ?
Giả Thiếu Du thản nhiên nói:
- Thạch Tam Nương, người hỏi là tại hạ !
Thạch Tam Nương gượng cười nói:
- Vậy thì ta nói cho ngươi biết, ta không biết võ công, chẳng qua chỉ có chút nhãn lực hơn người mà thôi, ngươi tin hay không tin ?
Giả Thiếu Du nói:
- Chỉ cần là sự thật thì đương nhiên tại hạ phải tin !
- Đối với ngươi ta còn có thể không nói sự thật sao ?
- Vậy thì tốt, Thạch đại gia có mấy phòng thê thiếp ?
- Biết được thì có ba phòng, còn số không biết được thì chẳng biết là bao nhiêu.
- Sợ rằng không phải là thiểu số... - Giả Thiếu Du ngừng giây lát rồi nói tiếp - Thạch đại gia không ở trong Thạch gia đại viện à ?
Thạch Tam Nương cười cười nói:
- Ngươi sợ gặp lão ta à ? Yên tâm đi, hôm nay lão ta ở chỗ này, ngày mai lão ta ở chỗ kia, mười ngày nửa tháng may ra mới đến chỗ ta một lần, lão ta không thể...
Giả Thiếu Du nói:
- Tại sao Thạch Tam Nương chẳng có một nha đầuđể sai vặt vậy ?
Thạch Tam Nương phá lên cười rồi nói:
- Bọn nha đầu thật rách việc, thế này sẽ chẳng tiện hơn sao ?
- Thế vị Thạch đại gia đó cũng yên tâm thật à ?
- Không yên tâm cũng phải yên tâm thôi, lão ta đâu để ý đến điều đó làm gì ?
- Nói rất phải, nói rất phải, Thạch Tam Nương, dối trá lẫn nhau, giả điên giả khùng mua ngốc như thế này là đủ rồi nên dừng lại thôi. Tại hạ xin thỉnh giáo Tiểu Thúy Hồng hiện đang ở đâu ?
Thạch Tam Nương hoa dung biến sắc, nhưng nàng liền mỉm cười và nói:
- Xem ra ngươi vẫn khó quên được cô ta !
Giả Thiếu Du nghiêm giọng nói:
- Thạch Tam Nương, tại hạ đã nói rồi đã đến lúc phải dừng lại thôi !
Thạch Tam Nương chau mày nói:
- Vậy trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết, Tiểu Thúy Hồng có phải là nhân tình cũ của ngươi không ?
Giả Thiếu Du lắc đầu nói:
- Cô nương hiểu lầm rồi, tại hạ tìm cô ta thay cho một vị bằng hữu !
- Bằng hữu ? Thạch Tam Nương ngạc nhiên hỏi - Là ai vậy ?
Giả Thiếu Du nói:
- Có thể Thạch Tam Nương biết người này, đó là một tay lăn lộn ở vùng Tần Hoài Giang - Phu Tử Miếu, tên hắn là Hầu Sơn Phong !
Thạch Tam Nương hơi rùng mình, nàng gượng cười và nói:
- Là hắn à, ta có nghe nói người trong thành Kim Lăng đều cho rằng hắn là một tên lưu manh lăn lộn kiếm sống nhưng không ai ngờ rằng hắn lại là một đại hiệp khách ẩn cư tại thị...
Giả Thiếu Du cắt lời nói:
- Nhưng hắn đã bị Tiểu Thúy Hồng hại chết rồi !
Thạch Tam Nương kinh ngạc vội nói:
- Cái gì ? Hắn bị Tiểu Thúy Hồng hại chết rồi à ? Đó là chuyện như thế nào ?
Giả Thiếu Du thản nhiên nói:
- Chuyện này Thạch Tam Nương phải biết rõ hơn tại hạ chứ !
Thạch Tam Nương bật cười nói:
- Nói vậy ngươi tìm Tiểu Thúy Hồng là để báo thù cho bằng hữu à ?
- Không sai !
- Đáng tiếc là ngươi đã tìm nhầm người rồi, ta và Tiểu Thúy Hồng chẳng có liên quan gì cả !
- Tại hạ không tin hai người giống nhau như vậy mà chẳng có liên quan gì !
- Sự thật là như vậy, ngươi không tin thì ta cũng chẳng biết làm thế nào !
Giả Thiếu Du gật đầu, nói:
- Thôi được, cứ xem như cô nương và cô ta không có liên quan gì, vậy còn chuyện của La gia ở phía tây thành là chuyện như thế nào ?
Thạch Tam Nương ngạc nhiên nói:
- Cái gì là chuyện của La gia ở phía tây thành ?
Giả Thiếu Du nói:
- Đó là chuyện các ngươi muốn cầm chân ta ba ngày tại đây !
Thạch Tam Nương càng ngạc nhiên, nàng nói:
- Ngươi càng nói ta càng không hiểu, cái gì là cầm chân ngươi ba ngày ?
Giả Thiếu Du thản nhiên nói:
- Vậy thì nói rõ ra một chút, các ngươi bịa đặt dựng chuyện gieo hoa. làm cho La gia nhà tan cửa nát, cầm chân trước ba ngày là khiến ta không thể phân thân cứu trợ...
Thạch Tam Nương phá lên cười khanh khách một tràng rồi nói:
- Các hạ, ngươi nhầm rồi, nói thật cho ngươi biết nhé, điều đó hoàn toàn là chuyện của ta, ngươi không nhìn thấy sao, một mình ta sống trong Thạch gia đại viện này cô đơn lạnh lẽo biết dường nào ? Tuy không lo ăn mặc nhưng đêm đêm phòng không cô độc, sống những ngày như vậy thì thật là khó chịu vô cùng, vì thế cứ cách ba ngày là ta ra ngoài một chuyến, ngươi biết đấy, thế nào cũng có nam nhân theo đến cửa, sau đó ta tìm mọi cách giữ bọn họ lại ba ngày, không ngờ hôm nay gặp phải ngươi... - Nói đoạn ngàng nhỏen miệng cười tình rồi bế khẩu.
Giả Thiếu Du nghe xong thì cười nhạt, nói:
- Thạch Tam Nương, trời sinh cô nương miệng lưỡi hơn người, mấy lời vừa rồi đích thực là không có một chỗ sơ hở, nhưng đáng tiếc là tại hạ không quá hồ đồ, cô nương giả làm Tiểu Thúy Hồng để dẫn dụ tại hạ đến đây, trước khi tại hạ vào Thạch gia đại viện thì cô nương dùng rất nhiều thủ đoạn cao minh để khiến tại hạ cho rằng cô nương là Tiểu Thúy Hồng, chờ đến khi lúc tại hạ vào rồi thì lại phái Tư Nhất Qúy dùng lời ràng buộc bắt ngặt tại hạ, mưu đồ cầm chân tại hạ Ở đay ba ngày. Thạch Tam Nương, nếu cô nương không có chút quan hệ gì với Tiểu Thúy Hồng thì tuyệt đối không thể biết tại hạ cần tìm cô ta, Thạch gia đại viện cỏn con này cũng không thể giữ chân tại hạ, đồng thời cô nương cũng chớ ép tại hạ phải xuất thủ với hạng nữ lưu, hiểu chứ ?
Thạch Tam Nương nghe mấy lời này thì hoa dung liên tục biến sắc, nhưng Giả Thiếu Du nói xong thì nàng lập tức bình tĩnh trở lại, nàng mỉm cười và nói:
- Xem ra ngươi là một nhân vật rất giàu tâm trí và thông minh tuyệt đỉnh...
- Qúa khen ! - Giả Thiếu Du thản nhiên nói - Chỉ có thể nói rằng, tại hạ không phải là kẻ quá hồ đồ thôi !
Thạch Tam Nương mỉm cười nói:
- Chỉ đáng tiếc ngươi đã là cá cắn câu mắc lưới, không ra được Thạch gia đại viện rồi !
Giả Thiếu Du cũng cười cười, chàng nói:
- Điều này còn phải chờ đến lúc đó thử xem rồi hãy nói, bây giờ đã có cô nương thì hình như tại hạ không cần tìm Tiểu Thúy Hồng nữa rồi. Tại hạ chỉ hỏi một câu nữa, cô nương bị kẻ nào sai khiến, hiện giờ kẻ đó ở đâu, chớp ép tại hạ phải ra tay !
- Có thể ! - Thạch Tam Nương gật đầu nói - Ta có thể nói cho ngươi biết những điều ngươi muốn biết, nhưng ngươi cũng phải cho ta biết một chút về những điều ta muốn biết, ngươi có thật là bằng hữu của Hầu Sơn Phong đó không ?
- Đương nhiên !
- Sợ rằng điều này cũng giống như họ của ngươi ?
- Chuyện thế gian vốn chân chân giả giả, tại hạ cũng học lại câu nói của cô nương, cô nương không tin thì tại hạ cũng chẳng biết làm thế nào !
Thạch Tam Nương không nói là tin hay không tin mà quét mục quang nhìn khắp người Giả Thiếu Du rồi nói:
- Ngươi có biết Hầu Sơn Phong là một biến danh của Hạ Hầu Lam ?
Giả Thiếu Du gật đầu nói:
- Đương nhiên là biết !
Thạch Tam Nương mỉm cười nói:
- Hạ Hầu Lam còn không địch lại, liệu ngươi có địch lại không ?
Giả Thiếu Du cười cười nói:
- Tại hạ không nắm chắc, nhưng tại hạ không quan tâm đến điều đó, vả lại đã vì bằng hữu mà xuất lực thì tại hạ cũng không nghĩ nhiều đến mình !
- Nghĩa khí khiến người ta kính phục !
Thạch Tam Nương đưa ngón tay cái lên và nói tiếp:
- Chỉ có điều trừ phi ngươi là Hạ Hầu Lam, nếu không...
Giả Thiếu Du cắt lời, nói:
- Hạ Hầu Lam đã bị các ngươi hại chết rồi !
Thạch Tam Nương lại mỉm cười, nói:
- Vậy thì tuyệt đối ngươi không thể quản được chuyện này, ngươi nên biết ngươi không nắm chắc thì không thể quản vào chuyện này, bọn ta cũng vậy, nếu không nắm chắc thì bọn ta đã không dẫn dụ ngươi đến Thạch gia đại viện này !
Giả Thiếu Du nói:
- Vậy thì phiền phức rồi, hai bên đều có nắm chắc nên đành phải thử vận khí thôi !
- Thử thì tự nhiên phải thử rồi, chỉ có điều ta rất kỳ quái về một chuyện...
- Có chuyện gì đáng để Thạch Tam Nương phải lấy làm kỳ quái ?
- Sau khi Hạ Hầu Lam nhảy xuống hồ mấy ngày thì trên Loạn Thạch Sơn có tro tàn của giấy vàng mã và hương tàn, chẳng biết là ai...
- Chuyện đó chẳng có gì đáng để kỳ quái, là tại hạ đến phúng điếu hắn !
- Là ngươi !
- Không sai, là tại hạ !
Trên môi Thạch Tam Nương lộ vẻ cười khó hiểu, nàng nói:
- Xưa nay bọn ta chưa từng nghe nói Hạ Hầu Lam có vị bằng hữu nào họ Giả, và cũng chẳng biết trong võ lâm xuất hiện một cao thủ họ Giả từ khi nào ?
Giả Thiếu Du thản nhiên nói:
- Đó là do kiến văn của các ngươi quá nông cạn đấy thôi !
Thạch Tam Nương nói:
- Cứ cho là như vậy, nhưng tại sao ngươi không cho người ta thấy diện mục thật ?
Giả Thiếu Du nói:
- Đó là chuyện của tại hạ, dung mạo xấu xí nên không muốn cho người khác thấy !
Thạch Tam Nương cười nhạt nói:
- Ta thấy dung mạo của ngươi chẳng những không xấu xí, mà cũng anh tuấn tú như Hạ Hầu Lam, họ là họ Giả, lại không muốn cho người ta thấy diện mục thật, thử hỏi làm sao ta không hoài nghi ngươi là Hạ Hầu Lam ?
Giả Thiếu Du ngửa mặt lên cười ha hả một tràng rồi nói:
- Có thuyết nói rằng người chết sống lại chăng ?
Thạch Tam Nương gật đầu nói:
- Có đấy !
Giả Thiếu Du à một tiếng rồi nói:
- Đó là ai vậy ? Tại hạ cũng muốn nghe chuyện kỳ lạ chưa từng được nghe này !
Thạch Tam Nương mỉm cười nói:
- Ngươi đã là bằng hữu của Hạ Hầu Lam thì không thể gọi là kỳ lạ khi nghe thuyết người chết sống lại !
- Tại hạ hiểu rồi ! - Giả Thiếu Du nói - Cô nương muốn nói đến chuyện giả chết mấy năm trước của Hạ Hầu Lam ?
- Không sai !
- Vậy thì cô nương cũng nên biết, hai chuyện này không giống nhau, trước đây hắn tự giả chết nên đương nhiên có thể sống lại, còn bây giờ hắn bị người ta hại chết, hắn tuyệt dối không thể sống lại nữa !
- Cũng hy vọng là có thể hại chết hắn thật !
Giả Thiếu Du à một tiếng rồi nói:
- Vậy cô nương có thâm thù đại hận gì với hắn à ?
Thạch Tam Nương nói:
- Ta và hắn chẳng có thù hận gì cả !
- Vậy tại sao cô nương muốn hắn phải chết ?
- Cũng không phải ta muốn hắn phải chết !
- Vậy là ai ?
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết đó là một người khác.
Giả Thiếu Du chau mày hỏi:
- Người đó và Hạ Hầu Lam có thù hận gì ?
Thạch Tam Nương lắc đầu nói:
- Ngươi nên đi hỏi người đó !
Giả Thiếu Du cười nhạt nói:
- Cô nương cho rằng tại hạ sẽ tìm không ra người đó chăng ?
Thạch Tam Nương nói:
- Có thể tìm ra được người đó thì chẳng phải là càng tốt sao ?
Giả Thiếu Du cười cười nói:
- Tại hạ đã biết người đó là ai rồi, chỉ có điều nhất thời chưa tìm ra mà thôi !
Thạch Tam Nương à một tiếng rồi nói:
- Người đó là ai, ngươi nói thử xem ?
Giả Thiếu Du nói:
- Là hai mẹ con Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh !
Thạch Tam Nương cảm thấy nhẹ người nhưng nàng giả vờ kinh ngạc nói:
- Ngươi... làm sao ngươi biết ?
Song mục Giả Thiếu Du lấp lánh dị quang, chàng hỏi:
- Tại hạ đoán đúng rồi phải không ?
Thạch Tam Nương kinh ngạc, vội lắc đầu và nói:
- Xưa nay ta chưa từng nghe nói trong võ lâm có một đôi mẹ con như vậy...
Giả Thiếu Du cười cười nói:
- Nếu tại hạ đoán sai thì sợ rằng cô nương phải thừa nhận còn không kịp, sao lại lắc đầu phủ nhận bỏ qua cơ hội tốt để giá họa cho người khác một cách dễ dàng như vậy ?
Thạch Tam Nương bật cười rồi nói:
- Hảo hán làm thì hảo hán chịu, tại sao phải giá họa cho người ?
Giả Thiếu Du cười nhạt nói:
- Hay cho câu hảo hán làm thì hảo hán chịu, đã vậy thì cô nương nói xem, đó là ai ?
Thạch Tam Nương trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ngươi nghĩ là ta sẽ nói sao ?
- Bây giờ tại hạ cũng không cần cô nương nói nữa, chỉ cần cô nương cho biết người đó đang ở đâu thôi ?
- Trừ phi ngươi là Hạ Hầu Lam, nếu không ta không nói !
- Tại sao ?
- Vì nếu ngươi là Hạ Hầu Lam thì bọn ta có thể nghĩ cách giết ngươi một lần nữa, nếu ngươi không phải Hạ Hầu Lam thì giết ngươi phỏng có ích gì ?
Giả Thiếu Du gật đầu nói:
- Nói cũng phải, cứ xem như tại hạ là Hạ Hầu Lam vậy !
Thạch Tam Nương mỉm cười một cách bí hiểm và hỏi:
- Xem như ? Sao lại nói thế ?
Giả Thiếu Du nói:
- Tại hạ là bằng hữu thâm giao của hắn thì có khác gì hắn ?
Thạch Tam Nương cười cười nói:
- Có khác nhiều đấy, hắn có thể gần gũi thân thiết với tình nhân của hắn, còn ngươi không thể làm như vậy đối với tình nhân của hắn, nhưng... - Nàng cười nhạt rồi nói tiếp - có lẽ ngươi cũng có thể vì ta hoài nghi...
Giả Thiếu Du nói:
- Điều đó tùy cô nương, nhưng cô nương cũng có thể nghĩ xem, với thủ pháp hại người rất âm hiểm và độc ác của các ngươi thì người ta có được mấy phần hy vọng sống sót ?
- Không cần nghĩ, một phần cũng chẳng có...
- Đúng vậy ! Thế thì Hạ Hầu Lam làm sao có hy vọng gì sống sót ?
- Vì hắn là Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma, là đương kim đệ nhất cao thủ, nếu hắn bị hại một lần mà chết thì không thể gọi là đương kim đệ nhất cao thủ !
- Xem ra cô nương đánh giá Hạ Hầu Lam quá cao rồi !
- Đương nhiên ! - Thạch Tam Nương mỉm cười, nói - Thậm chí ta còn xiêu lòng vì hắn, ta thường nghĩ thế này, nếu ta được thân mật với hắn trên giường, một đêm phong lưu rồi chết thì cũng không hối hận !
Thật là một nữ nhân không biết xấu mặt !
Giả Thiếu Du chau mày, nói:
- Đáng tiếc là hắn đã chết, nếu ở dưới hoàng tuyền mà hắn biết đưọc thì chẳng biết cảm tưởng của hắn như thế nào !
Thạch Tam Nương mỉm cười nói:
- Ngươi cho rằng hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào ?
Giả Thiếu Du nói:
- Theo tại hạ thấy thì hắn sẽ lắc đầu cảm thán trước sự suy vi của luân thường đạo lý !
- Vậy sao ? Thế thì hắn không xứng đáng gọi là ma rồi !
- Hắn là thần ma chứ không phải là sắc ma !
- Vậy hắn cùng một kỹ nữ như Tiểu Thúy Hồng suốt ngày quấn quấn riết riết trên giường thì có gì là tốt đẹp đâu ?
- Thạch Tam Nương, cô nương là một nữ nhân to gan mà bình sanh tại hạ mới gặp đấy !
- To gan ? Đó là ngươi khách khí đấy thôi ! - Thạch Tam Nương mỉm cười nói - Sao ngươi không nói ra vô sĩ, dâm đãng, thực ra điều đó cũng không thể trách ta được, ai bảo bọn đại gia các ngươi có quá nhiều thê thiếp nên không chiếu cô hết, ai bảo lão ta bỏ ta ở đây cô dơn lạnh lẽo một mình ? Ai bảo ta phải đối diện với một Hạ Hầu Lam phong lưu tuấn tú ?
Giả Thiếu Du vẫn bình thản, chàng mỉm cười nói:
- Cô nương vẫn cho rằng tại hạ là Hạ Hầu Lam ?
Thạch Tam Nương nói:
- Nếu ngươi không phải Hạ Hầu Lam thì đó mới là quái sự !
Giả Thiếu Du lại hỏi:
- Có gì là quái sự ?
Thạch Tam Nương nói:
- Ta thừa nhận là Hạ Hầu Lam bị Tiểu Thúy Hồng ngầm hại, mà chuyện này chỉ có bản thân hắn mới biết, nếu ngươi không phải Hạ Hầu Lam thì tại sao ngươi cứ tìm Tiểu Thúy Hồng để báo thù cho hắn ? Lẽ nào ngươi có khả năng cùng hắn âm dương, người quỷ nói chuyện được chăng ?
Điều này đích thực là một sơ hở lớn !