Chỉ mục bài viết |
---|
Thánh Tâm Ma Ảnh - Ngọa Long Sinh - Hồi 11 - 15 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Tất cả các trang |
Hồi 11
Khéo Quá Hóa Vụng
Lam y lão nhân nói:
- Ngươi cho rằng ta là ai ?
Ha Hầu Lam nói:
- Các hạ là kẻ giết hại toàn bộ Đồng gia, bắt cóc Đồng Uyển Nhược giá họa cho tại hạ, và cũng là kẻ hai ba lần ngầm ám hại tại hạ.
Lam y lão nhân bật cười, nói:
- Hay quá nhỉ, ta lại bị đánh ngược một đinh ba của lão Trư rồi.
Hạ Hầu Lam trầm mặc không nói gì.
- A di đà phật !
Đại Bi thượng nhân niệm một câu phật hiệu rồi nói:
- Thí chủ quyết định rồi phải không ?
Hạ Hầu Lam nói:
- Chưởng môn, tại hạ vừa nói rồi, xưa nay tại hạ không có ý tự điểm huyệt phế võ công, và cũng không có Đồng Uyển Nhược dể giao ra.
Đại Bi thượng nhân biến sắc, lão nói:
- Vậy thí chú đã chuẩn bị một trận tử chiến ?
Hạ Hầu Lam nói:
- Sự thực là như vậy, chưởng môn, Hạ Hầu Lam này không phải là người mà ai muốn hại là hại Đại Bi thượng nhân nói:.
- A di dà phật, thiện tai, thiện tai trước lúc chết mà thí chủ còn muốn giết người thì thật là bạo tàn khó tiêu, hung tàn khó trừ, đã như vậy thì.. - Chưởng môn !
Hạ Hầu Lam cắt lời nói:
- Tại hạ không muốn tranh biện đối với những lời của lão, nhưng tại hạ phải nói cho chưởng môn biết. chưởng môn làm như thế là giết người vô tội, lại để cho kẻ giảo quyệt tàn độc nhởn nhơ ngoài vòng đạo lý Giọng the thé của lam y lão nhân lại cất lên.
- Đáng tiếc, Hạ Hầu Lam, mấy trang giấy hồng dán tại Ngũ Hà trấn đã đủ để luận tội ngươi rồi.
Xem ra Cuồng hòa thượng đã hại người rồi.
Hạ Hầu Lam nhướng mày nói:
- Thất phu, Hạ Hầu Lam ta thừa nhận là đã rơi vào toàn bộ độc mưu của ngươi nhưng nếu đêm.nay Hạ Hầu Lam ta may mắn thoát chết thì tên thất phu ngươi đừng mong thoát khỏi Loạn Thạch Sơn này.
Lam y lão nhân cười cười nói:
- Đại Bi thượng nhân nói rất đúng, trước khi chết mà ngươi còn muốn giết người, đủ thấy bạo tàn khó tiêu hung tàn khó trừ. Hạ Hầu Lam, đáng tiếc là đêm nay ngươi chết chắc rồi.
Hạ Hầu Lam nói:
- Điền đó chúng ta hãy chờ lát nữa sẽ thấy Chàng nhìn qua Đại Bi thượng nhân và nói tiếp:
- Chưởng môn, đối với hạng người tham lam thị phi, bất phân hắc bạch bất minh đó, tai hạ chẳng có gì khác để nói nữa, nhưng tại hạ phải nói cho chưởng môn biết, nếu đêm nay Hạ Hầu Lam mệnh lớn không chết và thoát khỏi vòng vây này thì tại hạ thề tất sẽ báo thù các môn phái và những người đến đây đêm nay.
Đại Bi thượng nhân rùng mình, lão nói:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai ...
Chợt nghe lam y lão nhân cười nhạt, nói:
- Hạ Hâu Lam nếu ngươi nghĩ là ngươi sẽ không chết thì tại sao lại nói những lời như vậy ?
Hạ Hầu Lam nói:.
- Nhân sinh xưa nay ai lại không chết. Hạ Hầu Lam không sợ điều này, ta chỉ nhắc nhở các vị suy nghĩ cho kỷ rồi sau đó mới hành sự đừng vì sự nhầm lẫn nhất thời mà dẫn đến tại họa vô cùng cho bản thân mình.
- Vô lượng thọ phật !
Đột nhiên nghe vị Võ Đang chưởng môn khai khẩu:
- Thí chủ không cần nói nhiều, các môn phái chỉ vì trừ ma vệ đạo, không ngại môn phái bị hủy, người bị tổn thất - Chiêu bài nghe chính nghĩa quá nhỉ ?
Hạ Hầu Lam cười nhạt nói:
- Tại hạ lại cho rằng chuyện này có vẻ giống người vì tiền mà chết, đạo trưởng giết tại hạ rồi các vị có được Ngọc Thiềm Thừ không ?
Võ Đang chưỡng môn - vi đạo nhân tướng mạo tiên phong đạo cốt, râu dài tới ngực, mắt phụng uy nghi, lão xạ mục quang nhìn thẳng Hạ Hầu Lam và nói:
- Trừ được ác ma thì võ lâm vĩnh viễn bình yên, hà tất phái cần Ngọc Thiềm Thừ ?
- Nói khéo lắm !
Hạ Hầu Lam nói:.
- Chỉ sợ giết tại hạ rồi thì chuyện bi thảm trong võ lâm lại tiếp nối phát sinh, lại càng nhiều thêm.
Võ Đang chưởng môn nói:
- Trước mắt sợ rằng không có ai tin lời này của thí chủ.
Hạ Hầu Lam nói:
- Đó là vì cái lợi làm mờ tâm trí !
Võ Đang chưởng môn biến sắc, nhưng lão cùng không hổ là nhân vật đứng dầu một phái, chốc lát đã bình tĩnh lại ngay, lão quay sang nói với Đại Bi thượng nhân.
- Đạo hữu, thời gian đã không còn sớm, đạo hữu nên hạ lệnh thôi !
Đại Bi thượng nhân chấp tay nói.
- Lão nạp tuân mệnh !
Lập tức lão quay sang nói với Hạ Hầu Lam:
- Thí chủ, lão nạp thành thật khuyên lời cuối cùng, xin thí chủ hãy mau mau nói ra chỗ giam giữ ái nữ của Đồng Thiên Hạc, sau đó điểm huyệt tự phế võ công, bằng không thì lão nạp buộc lòng phải hạ lênh động thủ thôi !
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
- Chưởng môn, những gì nên nói tại hạ đã nói hết rồi, tại hạ không muốn nói thêm nữa, lão hạ lệnh di.
- A di dà phật ! Thiện tai, thiện tai ...
Đại Bi thượng nhân hơi rùng mình, lão nói:
- Sinh mệnh là vô giá, sao thí chủ lại coi trọng vật ngoài thân như vậy ?
Nói đoan, lão từ từ đưa tay phải lên.
Lập tức đương trường cũng vang lên một loạt tiếng "soạt ... soạt", quần hào của các môn phái đều xuất binh khí, kiếm bạt cung trương, không khí trên tuyệt đỉnh Loạn Thạch sơn bỗng nhiên vô cùng khẩn trương, một trường gió tanh mưa máu sắp diễn ra trước mắt.
Nhưng khi Đại Bi thượng nhân sắp phất hữu thủ xuống thì thân hình Hạ Hầu Lam chấn dộng, mặt biến sắc Đột nhiên nghe chàng quát lớn:
- Chưởng môn, khoan đã một Đại Bi thượng nhân dừng tay nửa chừng và nói - Thí chủ hồi tâm chuyển ý rồi chăng ?
Hạ Hầu Lam nói - Tai hạ nắm chắc là sẽ khiến các vị trả giá không chỉ mười lần, nhưng cũng thừa biết là khó thoát khỏi vòng vây hãm đêm nay, trước khi động thủ chưởng môn có thể thật lòng trả lời tại hạ vài câu hỏi không ?
Đại Bi thượng nhân do dự một lát rồi nói:
- Thí chủ cứ hỏi, điều gì lão nạp biết thì lão nạp tất sẽ trả lời.
- Đa tạ chưởng môn !
Hạ Hầu Lam nói:
- Xin hỏi chưởng môn, là kẻ nào nói cho chư vị biết đêm nay Hạ Hầu Lam sẽ đến Loạn Thạch sơn này ?
Đại Bi thượng nhân to vẻ khó xử, nhưng lão liền nói:
- Lão nạp chỉ có thể nói thế này, mấy ngày trước có người đưa thư đến các môn phái, mời các môn phái trừ ma vệ đạo bảo vệ võ lâm chí bảo, tiếp đó lại có người đưa thư đến các môn phái nói rằng nội trong hôm nay thí chủ tất sẽ đến Loạn Thạch sơn - Hồng Thúy Hồ, yêu cầu các môn phái vây kích thí chủ trước đoạn nhai này.
Hạ Hầu Lam nói:
- Tại hạ tin là chưởng môn tất không lừa dối tại hạ ?
Đại Bi thượng nhân nói:
- Lão nạp đã đồng ý trả lời thì tuyệt đối không có lý nào lại lừa dối thí chủ !
Hạ Hầu Lam truy vấn:
- Dám hỏi chưởng môn, người đó là ai ?
Đại Bi thượng nhân lắc đầu, nói:
- Không biết !
- Trên thư có ký tên không ?.
- Cả hai thư đều không có ký tên.
Hạ Hầu Lam trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Vậy chưởng môn có mang thư bên người không ?
Đại Bi thượng nhân gật đầu, nói:
- Có mang theo !
Hạ Hầu Lam nói:
- Có thể lấy ra cho tai hạ xem một chút được không Đại Bi thượng nhân lắc đầu, nói:
- Thí chủ thông cảm, chuyện này lão nạp khó có thể tuân mệnh.
Hạ Hầu Lam hỏi:
- Chưởng môn, tại sao vậy ?
Đại Bi thượng nhân chậm rãi nói:
- Lão nạp không thể để cho thí chủ dựa vào bút tích trên thư mà tầm thù.
- Tầm thù ?
Hạ Hầu Lam phá lên cười rồi nói:
- Chưởng môn cho rằng đêm nay Hạ Hầu Lam có thể không chết sao ?
Đại Bi thương nhân ngớ người, lão liền nói:
- Phàm chuyện gì cũng không thể không đề phòng vạn nhất.
Hạ Hầu Lam nói:
- Thế thì thôi vậy !
Đại Bi thượng nhân nhướng đôi mày bạc hỏi:
- Thí chủ hỏi hết chưa ?
Hạ Hầu Lam gật đầu nói:
- Hỏi hết rồi.
Đại Bi thượng nhân nói:
- Đã vậy thì lão nạp phải hạ lệnh đây Hạ Hầu Lam cười cười, nói:
- Chưởng môn, không cần. Hạ Hầu Lam không phải là người mà ai muốn hại thì hại, tại hạ sẽ tự mình đi vậy !
Lời vừa dứt thân hình chàng đột nhiên bốc lên cao, đầu dưới chân trên chúi thẳng xuống dưới vách núi dựng đứng.
Đại Bi thượng nhân ngẩn người, quần hùng của các đại môn phái đều cả kinh thất sắc trong tiếng quát như sấm rền, tất cả đều bổ nhào theo thân hình vừa bốc lên của Hạ Hầu Lam.
Nhưng đáng tiếc, bọn họ đều chậm một bước, chỉ thấy Hạ Hầu Lam biến thành một bóng xanh xanh rơi xuống dưới vách núi như sao xẹt. Hồng Thủy Hồ nổi sóng và bọt trắng, một lát sau mặt nước lại bình lặng như cũ Sau khi Hạ Hầu Lam nhảy từ vách núi trăm trượng xuống Hồng Thủy Hồ, quần hào các môn phái đều sững sờ hồi lâu sau mới định thần trở lại.
Bỗng nhiên nghe Đại Bi thượng nhân nói:
- Tại ... tại sao hắn lại nhảy xuống hồ tự tận ?
Một tiếng cười nhạt vang lên, có người nói:
- Sợ rằng hắn mượn vách núi thẳng đứng và Hồng Thủy hồ để thoát thân ?
Đại Bi thượng nhân lắc đầu, nói:
- Không thể, từ trên cao trăm trượng nhảy xuống, dù là nhảy xuống nước cũng chẳng có ai có thể sống sót.
Một tràng cười hì hì liên tiếp cất lên, lam y lão nhân nói:
- Chưởng môn nói không sai, chớ xem thường Hồng Thủy Hồ nà y. Hạ Hầu Lam nhất định phải chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
Người vừa cười nhạt, nói:
- Nói vậy nghĩa là sao ?
Lam y lão nhân đầy vẻ đắc y, lão nói:
- Theo tại hạ biết, Hạ Hầu Lam tuy có hiệu là Du Long nhưng lại là một con vịt trên cạn không biết bơi, nước ngập đầu là hắn không thể không chết.
Người kia hỏi:
- Làm sao các hạ biết ?
Lam y lão nhân nói:
- Đương nhiên là tại hạ biết, có lần tại hạ tận mắt trông thấy hắn suýt chút nữa thì chết đuối.
Người kia nói:
- Nhưng kết quả vẫn không chết đuối Lam y lão nhân nói:
- Đó là nhờ có người cứu hắn lên.
Đại Bi thượng nhân xen vào:
- Lời này của thí chủ có thật không ?
Lam y lão nhân nói:
- Sự việc trọng đại, tại hạ đâu dám dối người và tự dối mình ?
Đại Bi thượng nhân thở phào một hơi rồi nói:
- A di đà phật, cuối cùng thì ma chướng đã được tiêu trừ, từ nay về sau võ lâm sẽ ...
Lam y lão nhân lắc đầu, nói:
- Ma chướng tuy đã tiêu trừ nhưng Tàng Chân Đồ trong Ngọc Thiềm Thừ cùng mai một theo Đại Bi thượng nhân nói:
- Ngũ đại môn phái chỉ lo việc trừ ma vệ đạo không nghĩ đến chuyện đoạt bảo vật.
Ngọc Thiềm Thừ là vật bất tường.
Lam y lão nhân cười một cách thâm hiểm và nói.
- Chưởng môn, vậy sao ?
Đại Bi thượng nhân bất giác đỏ mặt, nhất thời không nói gì.. Đột nhiên nghe Võ Đang chưởng môn hắng giọng một tiếng rồi tiếp lời:
- Bần đạo rất lấy làm kỳ quái, hắn có thể đánh mà tại sao lại không đánh ?
Đại Bi thượng nhân cũng ngạc nhiên, lão nói:
- Lão nạp cũng không hiểu được ?
Lam y lão nhân lại cười nhạt, nói - Chuyện này tại hạ biết, vừa rồi dù là người bình thường thì Hạ Hầu Lam cũng đánh không lại.
Quần hào tại đương trường đều ngạc nhiên đến tột độ. Võ Đang chưởng môn xạ đôi mục quang đầy nghi hoặc nhìn lam y lão nhân và nói:
- Thí chủ nói như vậy nghĩa là thế nào ?
Lam y lão nhân cười cười, nói:
- Công phu toàn thân hắn đã mất đi trước đó một khắc.
Võ Đang chưởng môn ngạc nhiên nói:
- Điều đó làm sao có thể, tại sao như vậy ?
Lam y lão nhân thản nhiên nói:
- Chẳng sao cả, tin hay không thì tùy chưởng môn.
Đại Bi thượng nhân xen vào:
- Làm sao thí chủ biết ?
Lam y lão nhân mỉm cười một cách thần bí, lão nói:
- Điều này phải dựa vào kinh nghiệm và nhãn lực.
Đột nhiên nghe người vừa cười nhạt lúc nãy lên tiếng:
- Lẽ nào nói cao thủ và chưởng môn của các đại môn phái không bằng các hạ ?
Lam y lão nhân cười hì hì, nói:
- Sự thực chỉ có một mình tại hạ nhìn ra mà thôi Người kia nói:
- Các hạ cho rằng bọn tại hạ sẽ tin sao ?
Lam y lão nhân nói:
- Dù sao thì hắn cũng đã chết, tin hay không tin dường như chằng quan hệ gì nữa ?
Võ Đang chưởng môn nói:
- Rốt cuộc thí chủ là vị cao nhân nào ?
Lam y lão nhân nói:
- Danh không thường truyền trên giang hồ, không nói cũng vậy thôi, nhưng nếu đạo trưởng nhất định muốn hỏi thì tại ha chỉ có thể nói cho đạo trưởng biết thế này, tại hạ họ Kim, thế thôi.
Họ Kim ? Võ Đang chưởng môn còn đang chau mày suy nghĩ thì lam y lão nhân tự xưng họ Kim lại nói tiếp:
- Ác ma tuy đã trừ nhưng võ lâm khó bình yên, tại hạ phải tìm một nơi để tránh họa thôi.
Nói đoạn, lão cười cười, rồi cất bước, xuyên qua quần hào tại trường mà đi xuống núi Quần hào nghe vậy thì sững sờ, Võ Đang chưởng môn liên tục chau mày suy nghĩ. Đại Bi thượng nhân vội lắc đầu nói:
- A di dà phật. Kim thí chủ đi đường bình an Lam y lão nhân họ Kim cũng không quay lại, lão chỉ mỉm cười và nói:
- Đa tạ chưởng môn, tại hạ sẽ đi rất bình an.
Càng đi càng xuống thấp, trong chớp mắt lam y lão nhân đã mất hút dưới chân Loạn Thạch sơn Võ Đang chưởng môn không nhịn được nên nói:
- Đạo hữu, rốt cuộc người này là ai ?
Đại Bi thượng nhân lắc đầu nói:
- Lão nạp không biết, cũng chỉ biết lão ta là người họ Kim !
Võ Đang chưởng môn nói:
- Trong võ lâm có cao thủ họ Kim nào không ?
Đột nhiên có người lớn tiếng nói:
- Có, Thiên Diện Thư Sinh Kim Ngọc Dung, chỉ có điều lão ta đã chết gần hai mươi năm rồi.
Võ Đang chưởng môn nói:
- Vậy thì không phải lão ta rồi.
Vị chưởng môn này trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Đạo hữu có hiểu không ? Lời của lão ta trước khi đi là ám chỉ điều gì ?
Đại Bi thượng nhân nói:
- Phải chăng đao hữu muốn chỉ đến câu:
"ác ma tuy đã trừ nhưng võ lâm khó bình yên" của lão ta ?
Võ Đang chưởng môn gật đầu, nói:
- Đúng vậy !.
Đại Bi thượng nhân nói:
- Trừ phi Hạ Hữu Lam không chết.
- Không thể !
Võ Đang chưởng môn nói:
- Đạo hữu, lão ta nói ác ma tuy đã trừ rồi mà ?
Đại Bi thượng nhân lắc đầu, nói:
- Điều đó thì lão nạp không hiểu, vậy hai câu:
"Khó bình yên" và "tránh họa" của lão ta được giải thích như thế nào ?
Nhất thời toàn trường đều im lặng, nhưng liền sau đó có người lớn tiếng nói:
- Nói gì mặc lão ta, hà tất phải giải thích ? Dù sao thì Hạ Hầu Lam cũng đã chết thật, từ nay võ lâm bình yên cũng tốt, loạn cũng tết, là phúc thì không phải là họa, đã là họa thì không thể trốn tránh.
Đại Bi thượng nhân nói:
- Nói cũng phải, nói cũng phải, chúng ta đi thôi !
Nói đoạn, lão tăng cất bước đi ngay.
Võ Đang chưởng môn vội bước theo và khẽ nói:
- Đạo hữu, người này đã nhìn thấu dụng tâm của ngũ đại môn phái.
Đại Bi thượng nhân hơi rùng mình, lão vội nói:
- Vì ngọc mà bức người ta chết, việc đã làm rồi thì hà tất phải sợ người ta biết ?
Võ Đang chưởng môn trầm mặc không nói gì.
Trong chớp mắt trên tuyệt đỉnh Loạn Thạch sơn đã đi sạch không còn một bóng người, không gian trở nên yên tĩnh và có đôi chút thê lương tịch mịch.
Tuy nhiên sự yên tĩnh này chẳng tồn tại bao lâu vì hiện tại có một bóng người từ sau vách đá bên trái bay ra.
Nói là bay cũng không quá đáng, bởi lẽ thân hình người này lướt đi nhẹ nhàng tựa như một bóng u linh.
Sau khi lên tuyệt đỉnh Loạn Thạch sơn thì người này dừng bước bên cạnh góc cổ tùng cô độc.
Nhìn kỹ thì thấy đó là lam y lão nhân họ Kim, hóa ra lão ta bỏ đi rồi trở lại. Không, phải nói là căn bản lão ta không đi.
Lão đứng cạnh gốc cổ từng, xạ mục quang nhìn xuống mặt nước Hồng Thủy Hồ dưới trăm trượng rỏi bỗng phát ra tràng cười khẽ đầy đắc ý.
Nhưng tràng cười chưa dứt thì sau lưng lão chừng mười trượng có một giọng nói lạ lùng cất lên:
- Đúng là nên cao hứng, người đã chết rồi mà.
Lam y Kim lão nhân rùng mình và quay phắt lại, đôi mục quang sắc lạnh nhìn thẳng đến chỗ vừa phát ra lời nói.
Ngoài xa mười trượng, cạnh một phiến quái thạch có một hắc y lão nhân đang đứng, thần thái lạnh lùng thâm trầm đến độ kinh người, mắt bồ câu mũi hạc, râu dê phơ phất.
Song mục của lam y Kim lão nhân lấp lánh hàn quang, lão bật cười rồi nói:
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Cam lão ca !
Trong mắt hắc y lão nhân cũng lấp lánh hàn quang, lão nói:
- Các hạ biết tại hạ à ?
Lam y Kim lão nhân mỉm cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, Bắc Mang Cam lão ca ai lại không biết ?
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Vậy thì tốt, chúng ta đều biết lẫn hau, như vậy sẽ dễ nói chuyện.
Dường như lam y Kim lão nhân có ý thay đối đề tài, lão mỉm cười, nói:
- Sao Cam lão ca còn chưa đi ?
Hắc y Cam lão nhân nói:.
- Điều đó phải hỏi các hạ, chẳng phải các hạ cũng chưa đi đó sao ?
Lam y Kim lão nhân nói:
- Không nói giấu gì Cam lão ca, tại hạ đang nghĩ xem có cách gì vớt Hạ Hầu Lam hay không.
Hắc y Cam lão nhân hỏi:
- Vớt hắn để làm gì ?
- Tất nhiên là vì Ngọc Thiềm Thừ trên người hắn.
- Các hạ biết Ngọc Thiềm Thừ có trên người hắn à ?
- Ái nữ của Đồng Thiên Hạc đã bị hắn bắt cóc đi thì tất nhiên hắn sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu lừa chiếm đoạt Ngọc Thiềm Thừ.
Song mục của hắc y Cam lão nhân lộ vẻ nghi hoặc, lão cười nhạt, nói:
- Sợ rằng không phải như vậy ?
- Không phải ?
Lam y Kim lão nhân ngạc nhiên nói:
- Vậy Cam lão ca cho rằng tại hạ đến đây làm gì ? Phúng điếu hắn chăng ?
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Các hạ chỉ mong hắn chết thì làm sao có thể đến phúng điếu hắn ? Theo ta thấy thì các hạ đến là để xem thử rốt cuộc hắn có chết hay không, vạn nhất hắn còn nổi lên giẫy giụa trên mặt nước thì các hạ sẽ bồi tiếp cho hắn một tảng đá.
Lam y Kim lão nhân hơi biến sắc, lão cười nhạt, nói:
- Vì đại nghĩa thì chuyện này dường như không có gì là không phải.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Chỉ sợ rằng, đây là vì cá nhân thôi Lam y Kim lão nhân sững người, lão nói:
- Cam lão ca, sao các hạ lại nói như thế, tại hạ và hắn vốn không có thù oán gì.
- Không phải !.
Hắc y Cam lão nhân cười nhạt và lắc đầu nói:
- Các hạ và hắn chẳng những có thù oán mà thù oán đó còn thâm sâu như ngũ hồ tứ hải.
Lam y Kim lão nhân bật cười, nói:
- Xin Cam lão ca chớ nói đùa.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Các hạ nên biết tại hạ đến đây không phải để nói đùa.
Lam y Kim lão nhân nói:
- Cam lão ca, các hạ nói vậy là ...
- Muốn tai hạ nói rõ hơn chăng ?
- Đúng vây, tốt nhất là Cam lão ca nói rõ hơn một chút, nếu không tại hạ vĩnh viễn khó hiểu.
Hắc y Cam lão nhân cười nhạt, nói:
- Trước tiên tại hạ nói rõ như thế này, tại hạ là người duy nhất trên thế gian biết được, chuyện này năm xưa các hạ hại chết Hạ Hầu Nhất Tu vì Hạ Hầu Lam mang họ Hạ Hầu nên các hạ hoài nghi hắn là nhi tử của Hạ Hầu Nhất Tu, do đó các hạ tìm thiên phương bách kế để hại hắn.
Lam y Kim lão nhân phá lên cười rồi nói:
- Dựa vào đâu mà Cam lão ca nói như vậy, các hạ cho rằng tại hạ là ai ?
Hắc y Cam lão nhân lạnh lùng nói:
- Vừa rồi khi các hạ tự xưng họ Kim thì tại hạ đã hoài nghi các hạ rồi, các hạ là Thiết Diện Thư Sinh Kim Ngọc Dung.
Lam y Kim lão nhãn cười ha ha rồi nói:
- Cam lão ca nói đùa quá nhiều rồi, ai chẳng biết Kim Ngọc Dung đã chết gần hai mươi năm rồi, thi thể chẳng đã sớm mục nát theo cây cỏ.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Chuyện này ta biết, các hạ qua mặt được Hạ Hầu Nhất Tu và cũng che được tai mắt thiên hạ gần hai mươi năm, nhưng đêm nay lại bị tại hạ khám phá.
Lam y Kim lão nhân nói:
- Vị Thiết Diện Thư Sinh đó là một nhân vật phong lưu tuấn tú, tại hạ làm sao.. Hắc y Cam lão nhân cắt lời, nói:
- Các hạ quên rồi à, danh hiệu của các hạ là Thiết Diện Thư Sinh, tự nhiên là có thuật dịch dung độc bộ thiên hạ.
Lam y Kim lão nhân trầm mặc một lúc rồi gặt đầu, nói:
- Được rồi, cứ cho rằng tại hạ là Thiết Diện Thư sinh Kim Ngọc Dung đã chết gần hai mươi năm, thi thể đã không còn tồn tại đó, Cam lão ca, thì sao nào ?
Hắc y Cam lão nhân, cười nhạt nói:
- Ngươi đã là Thiết Diện Thư Sinh Kim Ngọc Dung thì khiến ta liên tưởng đến một chuyện, năm xưa ngươi và Hạ Hầu Nhất Tu tâm đầu ý hợp, tình như thủ túc nên tám chín phần là ngươi đã học được công phu độc môn bá đạo Nhất Tàn Chỉ của lão ta. Điều đó vừa hợp của việc Ha Hầu Lam không thừa nhận mình là hung thủ, nói rằng thảm họa ở Kim Lăng Đồng gia là có người giá họa.
Lam y Kim lão nhân cười cười, nói:
- Sức liên tưởng của Cam lão ca thật tuyệt vời, nói tiếp đi ?
Hắc y Cam lão nhân chậm rãi, nói:
- Ta còn liên tưởng đến nhiều vấn đề, ngươi đã giá họa cho hắn rồi lại lợi dụng lòng tham của các môn phái, sau khi hẹn Hạ Hầu Lam đến đây thì ngươi mời các môn phái đến thực hiện cái gọi là trừ ma vệ đạo. Ngươi hại hắn là vì muốn nhổ cỏ tận gốc, ngươi giết cả nhà Đồng gia, một mặt là vì muốn giá họa, một mặt khác là vì muốn chiếm đoạt võ lâm chí bảo Ngọc Thiềm Thừ.
Lam y Kim lão nhân mỉm cười, nói:
- Bản lĩnh suy diễn của Cam lão ca thật khiến người ta khâm phục.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Chuyện đến nước này thì ta phải hoài nghi tung tích của Ngọc Thiềm Thừ ở chỗ ngươi thôi !
Lam y Kim lão nhân nói:
- Cam lão ca muốn nói Ngọc Thiềm Thừ đó đang ở trong tay tại hạ chăng ?
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Không sai, kẻ cuối cùng tìm được là ngươi.
Lam y Kim lão nhân cười ha hả rồi nói:
- Cam lão ca, tại hạ nói rồi, bản lĩnh suy diễn của các hạ thật ...
- Thế nào ?
Hắc y Cam lão nhân cười nhạt, nói:
- Ngươi không thừa nhận à ?
Lam y Kim lão nhân lắc đầu, nói:
- Cam lão ca, tại hạ căn bản không phải là Kim Ngọc Dung đó, các hạ bảo tại hạ làm sao thừa nhận chứ ?
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Ngươi không thừa nhận thì thôi vậy, ta sẽ loan truyền chuyện này ra võ lâm.
Lam y Kim lão nhân thản nhiên nói:
- Tại hạ nghĩ rằng Cam lão ca không thể làm như vậy.
- Tại sao ?
- Vì nếu Cam lão ca định làm như vậy thì vừa rồi là một cơ hội tốt nhất - Ngươi nói đúng một nửa, vừa rồi ta đã bỏ qua một cơ hội tốt, nhưng điều đó không thể có lần thứ hai, ngươi biết vì sao vừa rồi ta không nói toạc ra không ?
- Cam lão ca muốn tai hạ chia phần chăng ?
- Không sai, ngươi quả nhiên là người sáng suốt.
Lam y Kim lão nhân chau mày nói:
- Cam lão ca, võ lâm chí bảo này quả thật không dễ có được.
Hắc y Cam lão nhân cắt lời, nói:
- Chia đều hai bên, nếu ngươi không muốn thì sợ rằng ngay cả một nửa ngươi cũng không có được.
Lam y Kim lão nhân nói:
- Cam lão ca nói thế nghĩa là sao ?
Hắc y Cam lão nhân mỉm cười thâm hiểm, lão nói:
- Nếu ta loan truyền chuyện này ra võ lâm, đến lúc đó.. Lão cười hì hì rồi bế khẩu.
Hình như lam y Kim lão nhân có chút hoang mang, lão vội nói:
- Cam lão ca, phàm chuyện gì cũng nên thương lượng trước.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Vì vậy nên ta chưa rời khỏi nơi này, mục đích là chờ thương lượng với ngươi.
Lam y Kim lão nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Được rồi, Cam lão ca đã không vạch mặt tại hạ tại đương trường thì tại hạ cũng không xử tệ với bằng hữu, Cam lão ca, xin ngồi xuống đây chúng ta cùng thương lượng.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Ngồi thì có thể, nhưng phải cách xa vách núi một chút, chỗ đó nguy hiếm lắm.
Song mục của lam y Kim lão nhân lộ vẻ thâm độc, lão nói:
- Cam lão ca đa nghi quá, đối với loại chuyện thế này, chúng ta nên nói chuyện với nhau một cách cởi mở.
Tuy miệng nói thế nhưng chân vẫn rời vách núi đi vào bên trong.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Ta nhớ một câu nói của ngươi, phàm chuyện gì cũng nên đề phòng một chút thì tốt hơn !
Nói đoạn, lão cũng cất bước đi tới.
Lam y Kim lão nhân nói:
- Với thân võ học của Cam lão ca, lẽ nào ...
Hắc y Cam lão nhân cắt lời, nói:
- Ta tự biết mình không phải là địch thủ của ngươi.. Lam y Kim lão nhân mỉm cười, nói:
- Vậy thì Cam lão ca không nên đến uy hiếp tại hạ.
Hắc y Cam lão nhân buông tay so vai và nói:.
- Con người vì tiền của mà chết, chim chóc vì miếng ăn mà vong mạng, ai bảo ta tham lam như vậy chi ? Ai bảo ngươi có võ lâm chí bảo Ngọc Thiềm Thừ đó chi ? Vả lại, tuy thừa biết không phải là đối thủ của ngươi nhưng ta lại tự tin là có thể chạy thoát được, vì thế ta chẳng có gì phải sợ.
Lam y Kim lão nhân nói:
- Được rồi, Cam lão ca, chúng ta ngồi lại với nhau cho dễ thương lượng nhé.
Nói đoạn, lão đưa tay mời.. Hắc y Cam lão nhân không do dự, lão phất vạt áo qua một bên và ngồi xuống ngay.
Lam y Kim lão nhân mỉm cười, đoạn ngồi xuống đối diện với hắc y Cam lão nhân, chỗ này đất cát sạch sẻ nên không sợ bẩn y phục.
Sau khi an tọa thì lam y Kim lão nhân nói:
- Bây giờ chúng ta nên bàn cách chia như thế nào.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Chuyện này hình như chẳng có gì để nói, hai chúng ta cùng nghiên cứu tập luyện.
Lam y Kim lão nhân lắc đầu, nói:
- Cam lão ca hiểu nhầm rồi, bản thân Ngọc Thiềm Thừ chẳng có chút giá trị gì, sở dĩ nó được gọi là võ lâm chí bảo là vì phải án theo Tàng Chân Đồ mà lục tìm nơi cất giấu báo vật, sau đó mới có thể ...
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Ta không hề nhầm, ý ta muốn nói là sau khi tìm được bí kíp thì chúng ta sẽ cùng nghiên cứu và tập luyện.
Lam y Kim lão nhân cười cười, nói:
- Sao Cam lão ca biết đó là bí kíp võ lâm ?
Hắc y Cam lão nhân hơi ngạc nhiên, lão nói:
- Lẽ nào không phải ?
Lam y Kim lão nhân lắc đầu, nói:
- Tại ha không nói là không phải, ý tại hạ muốn nói rốt cuộc đó là bảo vật gì chúng ta vẫn chưa biết, vạn nhất nó không phải là bí kíp gì mà là kỳ trân dị bảo khác thì há chẳng phải là dễ chia đó sao ?
Hắc y Cam lào nhân thản nhiên mỉm cười, nói:
- Ta cho rằng đó là võ lâm bí kíp, nếu không sao có câu "kẻ nào có được thì độc bá thiên hẹ" Lam y kim lão nhân nói:
- Cũng mong là như vậy, nhưng ...
- Đừng có nhưng nhi nữa !
Hắc y Cam lão nhân cắt lời nói:
- Chuyện này rất đơn giản, nếu là bí kíp võ lâm thì chúng ta cùng nghiên cứu tập luyện, nếu không phải bí kíp võ lâm thì chia đôi, như thế không được sao ?
Lam y Kim lão nhân gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đồng ý làm như thế nhé !
Hắc y Cam lão nhân chớp chớp song mục và nói:
- Hiện tại Ngọc Thiềm Thừ đó có trên người của ngươi không ?.
- Không, tại ha giấu nó ở một nơi rất bí mật, làm như vậy là để nhỡ kẻ nào biết Ngọc Thiềm Thừ đã rơi vào tay tại hạ thì nhất thời cũng không làm gì được tại ha....
- Cơ trí của ngươi rất cao thâm, suy nghĩ chu đáo khiến người ta khâm phục.
- Cam lão ca quá khen, tục ngữ có câu:
"Con người vốn không có tội". Hạ Hầu Lam đã vì vậy mà mất mạng, tại hạ đâu dám không cẩn thận.
Hắc y Cam lão nhân cười nhạt một tiếng, mục quang quét qua trước ngực đối phương và nói:
- Vậy trong ngươi của ngươi giấu vật gì thế ?
Lam y Kim lão nhân biến sắc, vội cúi đầu nhìn xuống ! Hắc y Cam lão nhân mỉm cười, nói:
- Nếu không mang theo bên người thì việc gì ngươi phải khẩn trương ?
Lam y Kim lão nhân ngẩng đầu lên và nói:
- Trá thuật của Cam lão ca rất cao minh, khiến người ta thán phục Hắc y Cam lão nhân nói:
- Binh bất yếm trá, vì một nửa lợi ích của ta nên ta đành phải thử như vậy.
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Cái này kêu bằng nói chuyện cởi mở với nhau đó sao ?
Lam y Kim lão nhân gượng cười, nói:
- Cam lão ca nên biết, nếu các hạ là tại hạ thì các hạ cũng không nỡ buông ra.
Hắc y Cam lão nhân cười nhạt, nói:
- Bây giờ ngươi không nỡ cũng phải buông ra thôi, lấy ra đi.
Lam y Kim lão nhân do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng thò tay vào trong áo, đồng thời lão cười cười, nói:
- Đã trúng trá thuật của người ta thì đành cung kính bất như tuân mệnh.
Lão cẩn thận lấy ra một túi vải màu vàng đặt ngay ngắn vào lòng bàn tay, rồi mở túi vải ra, bên trong rõ ràng là Ngọc Thiềm Thừ trong suốt như tuyết.
Hắc y Cam lão nhân lộ vẻ vui mừng, lão xúc động nói:
- Cho ta xem thử.
Nói đoạn, lão đưa tay chụp tới.
Dường như lam y Kim lão nhân đã lường trước điều này nên vội giật tay lại và cười cười nói:
- Cam lão ca, chớ nôn nóng như thế, đợi lát nữa rồi tha hồ mà xem, bây giờ tại hạ có một cách này, cả hai chúng ta đều không thua thiệt.
Nói đoạn, lão xuất thủ vỗ nát Ngọc Thiềm Thừ.
Sau đó, lão lấy ra một cuộn giấy nhỏ ố vàng từ trong phiến ngọc vỡ nát, đoạn nhìn hắc y Cam lão nhân và cười cười nói:
- Cam lão ca, đây là trang Tàng Chân Đồ.
Lão mở cuộn giấy ra, trên giấy vẽ một số sông núi, ngoài ra còn có mấy hàng chữ.
Bỗng nhiên lam y Kim lão nhân phân song thủ, xé trang Tàng Chân Đồ ra làm đôi.. Hắc y Cam lão nhân kinh ngạc, vội nói:
- Ngươi, ngươi làm thế là có ý gì ?
Lam y Kim lão nhân thản nhiên nói:
- Vì sự công bằng, như thế này thì chúng ta không ai thua thiệt, không ai ít hơn ai, tất nhiên là có thế thành tâm hợp tác.
Nói đoạn, lão quăng nửa trang Tàng Chân Đồ tới trước, hắc y Cam lão nhân vội xuất thủ chụp lấy.
Lam y Kim lão nhân lại nói:
- Trước mắt tại hạ còn chút việc phải đi làm, ba ngày sau chúng ta sẽ gặp lại ở nơi này khi đó sẽ ...
- Không được !
Hắc y Cam lão nhân cắt lời nói:
- Con người ta rất nóng tính, hận không thể tìm ra nơi giấu bảo vật trong đêm nay, vả lại có thể ngươi đã xem qua trang Tàng Chân Đồ này, bây giờ ta chỉ xem được một nửa, thời gian ba ngày đủ để người nẫng tay trên rồi.
Lam y Kim lão nhân nói:
- Vậy theo cao kiến của Cam lão cạ. Hắc y Cam lão nhân lại cắt lời.
- Chi bằng chúng ta đi tìm ngay đêm nay Lam y Kim lão nhân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thôi được, Cam lão ca, tại hạ đành nghe theo ...
Vừa nói lão vừa chống tay đứng lên.
Hắc y Cam lão nhân cũng đứng lên theo, nhưng thân hình của lão bỗng nhiên loạng choạng, sắc diện đầy vẻ ngạc nhiên, song mục nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Lam y Kim lão nhân vội nói:
- Cam lão ca làm sao thế ?
Hắc y Cam lão nhân gượng cười, nói:
- Không sao, chẳng qua là nhất thời đứng không vững mà thôi.
Lam y Kim lão nhân thở phào một tiếng rồi nói:
- Làm tại ha giật thót mình, tại hạ tưởng thân thể Cam lão ca có gì bất ổn chứ.
Hắc y Cam lão nhân nói:
- Không có gì bất ổn.
Sắc diện đột biến, lão đổi giọng nói:
- Kim lão ca, ta thay đổi chủ ý.. - Thế nào ?
Lam y Kim lão nhân hơi ngạc nhiên, lão nói:
- Lẽ nào Cam lão ca không muốn một nửa trang Tàng Chân Đồ ?
Hắc y Cam lão nhân lắc đầu, nói:
- Không phải vậy, khó khăn lắm mới lấy sinh mạng đổi được thì tại sao có thể không cần ? Chỉ có điều đột nhiên ta nhớ lại mình cũng có việc cần làm, nên muốn theo nguyện ý của Kim lão ca, đêm nay chúng ta không đi tìm, ba ngày sau sẽ gặp lại ở nơi này.
Lam y Kim lão nhân vội nói:
- Mọi chuyện không quan trọng và cấp thiết bằng chuyện tìm bảo vật, tại hạ thấy ...
- Không !
Hắc y Cam lão nhân cắt lời nói:
- Ba ngày sau sẽ tái kiến.
Nói đoạn, không chờ lam y Kim lão nhân có phản ứng, lão vội quay người cất bước.
Bước đi của lão có vẻ chệch choạng, nhưng lão vẫn cố gắng giữ cho ổn định, không để lộ ra ngoài. Lam Kim lão nhân nói:
- Cam lão ca, tại hạ thấy lão ca có vẻ không ổn thật rồi.
Hắc y Cam lão nhân không đáp lời, lão vẫn tiếp tục đi.
Lam y Kim lão nhân cười cười, nói:
- Vừa rồi trong lúc vội vàng nên tại hạ quên nói cho Cam lão ca biết, vì đề phòng người khác đánh cắp nên tại hạ đã tẩm một lớp kịch độc lên Tàng Chân Đồ, nếu không cẩn thận để dính phải thì ...
Hắc y Cam lào nhân rùng mình, đột nhiên lão tung người lên và phóng thẳng xuống chân Loạn Thạch sơn.
- Còn nữa !