Nàng reo lên: - A đây rồi! Ớ dưới chiếu chàng cất bảo kiếm Can Tương và khúc Cốt Lệnh lấy trong phòng Quan Thượng Cầu. Nghe tiếng Oa Nhừ Ðài reo vui mừng, chàng tưởng nàng phát hiện ra Cốt Lệnh. Dứt tiếng reo nàng vương tay chộp liền, nhưng không phải chộp Cốt Lệnh mà chộp lấy thanh kiếm báu. Phàn Nhất Chi định đánh chưởng công ra ngăn lại nhưng chàng điều khí không nổi đành rên lên một tiếng. Oa Như Ðài ngẩn người ra một phút vì tiếng rên bất ngờ của chàng rồi hoảng hốt phi thân ra cửa: - Ði mau đại huynh! Quan Thượng Cầu nhanh không kèm, gã đã như làn khói vọt luôn theo Oa Như Ðài. Phàn Nhất Chi nghiến răng vận hết nội lực, chàng nhảy xuống giường lảo đảo đuổi theo hai bóng đen. Mới ra khỏi cửa chưa chi chân chàng đã muốn run lên rồi, chàng kêu to: - Ðạo tặc! Ðinh cô nương, có đạo tặc! Ðinh Chu Lâm xuất hiện Ở cửa phòng nàng và không hỏi một tiếng, nàng phi thân đuổi theo hai bóng người vừa thoát lên nóc chùa. Thuật phi hành của Ðinh Chu Lâm hơn hẳn Oa Như Ðài, thân pháp nàng như con cú liệng đáp liền xuống trước mặt Oa Như Ðài. Oa Như Ðài tung người chạy trước Quan Thượng Cầu nhưng vì thuật phi hành thua xa gã nên lọt lại phía sau bị Ðinh Chu Lâm chân lại. Nàng quát: - Ðứng lại! Giọng nàng rất trầm khiến Oa Như Ðài rối loạn bộ pháp, nàng vươn tay chộp ngay Thiên Linh huyệt trên đầu Oa Như Ðài và tiện tay ấn chỉ pháp xuống: - Buông kiếm! Oa Như Ðài đau không chịu nổi đàng buông luôn kiếm rơi xuống mái ngói. Lúc ấy Quan Thượng Cầu cũng vòng trở lại. Thấy Ðinh Chu Lâm đang nắm đầu đối phương, mặt Quan Thượng Cầu ngây ra rồi tái dần: - Ðinh muội... ngu huynh xin muội nương tay... Ðinh Chu Lâm thấy Quan Thượng Cầu cũng ngẩn ra một chút rồi "hừm" mộttiếngnhỏ: - Quan ca ca đấy à? Sao lại... sao lại... làm nghề đạo tặc từ lúc nào? Quan Thượng Cầu ú Ớ không biết trả lời sao, gã đứng như ngây như dại: - Ngu huynh không ngờ... té ra lại là muội muội... nếu biết thế này... thế này... Ðinh Chu Lâm cười mai mỉa: - Nếu biết thế này Quan huynh chạy luôn không thèm vòng trở lại chứ gì? - Không... không... a mà... muội muội có an khang? Ðinh chu Lâm ngửa mặt cười: - Tiểu muội phải an khang mới có đủ sức bắt bọn đạo tặc được chứ! Rồi nàng nghiêm giọng: - Thôi không đùa nữa! Nói đi, Quan huynh làm trò gi thế này? - Vì vì Hai đầu gối Quan Thượng Cầu gần như muốn khuỵu xuống, gã ấp úng mãi trước mặt Ðinh Chu Lâm: - CÔ nương... xin thông hiểu cho ta... chăng qua... - Hừ! Chăng qua... làm sao mà bỏ theo bọn Tàn Cốt môn? CÓ phải vì tiểu cô nương Oa Nhừ Ðài này không? Oa Nhừ Ðài nghe Chu Lâm nói vậy ngượng nghịu chống đỡ: - Nương nương... Quan huynh chỉ vì... nương nương... Chu Lâm gạt phắt: - Ðừng gọi ta là nương nương... có phải cô nương dẫn dụ hắn? Quan Thượng Cầu ngẩn người ra hồi lâu thầm bảo dạ: "Tiện nội là người quyết đoán chi bằng ta thú thật với nàng may ra... " Gã nghĩ rồi cất giọng răn roi: - CÔ nương! Tất cả mọi lỗi lầm là do ta. Chỉ xin được làm sáng tỏ một điều: việc này do tự ý ta chứ không can hệ gì đến Oa Nhừ Ðài cô nương, chăng qua cô nương phải hiểu ta chỉ là một tên không may mắn suýt bị tàn phế, lòng rất muốn tự chữa nên theo Tàn Cốt môn mong học bí pháp Phục Cốt thế thôi Gã nói rất dứt khoát khiến Ðinh Chu Lâm cũng phải ngẩn người, nàng thở dài: - Phu quân... Hà! Kể cũng oan nghiệt thật. Bây giờ chúng ta nên làm sao?
Quan Thượng Cầu lấy chân hất thanh kiếm Can Tương: - Tiến Cốt Thần Toán sai ta và Oa Nhừ Ðài cô nương trở lại Long Quyết tự để đoạt bảo kiếm này, nếu thành sự lão mới truyền pháp môn Phục Cốt cho ta, thực tâm ta có muốn thế này đâu? âm thanh gã có chút đau khổ khiến Phàn Nhất Chi đứng bên dưới cũng mủi lòng, muốn phi thân lên nhưng không đủ sức, chàng đành nói vọng lên: - Ðinh cô nương! Quan thiếu hiệp đã nói vậy, cô nương cũng nên lượng thứ cho y, còn thanh bảo kiếm thực sự không phải của tại hạ nên tại hạ không thể trao cho ai khác. Ðinh Chu Lâm cúi xuống nhặt kiếm, nàng phi thân xuống mái nhà sau khi đưa mắt lườm Quan Thượng Cầu: - Phu quân hãy tự lo lấy thân. Mong từ nay đừng làm phiền nhau nữa. Tuy nói vậy nhưng trước khi về phòng, nàng cũng còn ngoái lại nói với gã: - Ðừng làm nhơ danh chúng ta là được! Hãy về nói với Tiến Cốt Thần Toán: Tàn Cốt môn vào Trung Nguyên chăng khác gì con cọp xảy rừng. Chớ tự thị! Nàng tưởng Quan Thượng Cầu xoay người bỏ đi sau câu nói đó, không ngờ gã lại nhảy xuống theo, gã đến trước mặt Phàn Nhất Chi ngần ngừ đôi chút rồi nói nhỏ: - Phàn công tử! Tôi thật có lỗi với công tử! - Lỗi chi? HỌ Quan liếc thấy Oa Nhừ Ðài Ở xa liền hạ thấp giọng: - Công tử nên vất bỏ khúc Cốt Lệnh trong phòng tôi đi. NÓ có độc đó! Nói dứt câu ấy, gã xoay người nhanh như điện chạy về hướng Oa Nhừ Ðài gấp rút nói mau: - Ta về thôi cô nương! Gã chưa dứt lời, dưới sân chùa đã nghe có nhiều tiếng binh khí chạm nhau. Phàn Nhất Chi dợm bước vào phòng lại phải trở ra.Giữa sân chùa, tăng Bạt Ðóa đang đối đầu với một lão nhân lạ mặt cầm cặp song chùy to lớn khác thường. Lão mặc một áo bào xanh rộng nên mỗi khi chuyển động, vạt áo xòe ra như cánh bướm. Tăng Bạt Ðóa vẫn sử dụng cặp lưỡng kim cô xoay tít rất kỳ dị nhưng lão nhân lạ không tỏ ra yếu thế một chút nào. Ðinh Chu Lâm chưa hề gặp lão nhân này nhưng Phàn Nhất Chi đã biết: lão là vương chủ Tử Chiêm viện TÔ Tử Kiệt. Lão họ TÔ Tử sử dụng song chùy quả là lợi hại. Hai quả cầu lớn có nhiều góc quay đảo lộn vùn vụt tiến thối hết sức nhanh nhẹn ảo diệu đánh ngang ngửa với lưỡng kim cô của tăng Bạt Ðóa.
Sau khi gạt một thế rất hiểm của đối phương, vương chủ Tử Chiêm viện nhảy xa ra: - Bạt Ðóa Phạm Sa! Ngày Ở Tây Vực lão đã phải bỏ chùa Linh Sơn vì lờ lấy vợ người, nay sang Trung Nguyên đóng vai chân tu, tưởng không ai biết ư? Thế còn Cực Ðộc Tam Xà của bản viện lão lấy trộm cất đâu rồi? Bạt Ðóa tím tái cả mặt khi nghe TÔ Tử Kiệt hỏi câu ấy, tăng xoáy lưỡng kim cô chập lại bổ xuống: - Con rắn Bạch Ðàn kia! Cực Ðộc Tam Xà Phấn ngươi đã cho "Thập Xoay" giết chết Phàn Huệ Chi Ở Giang Nam khi xưa rồi, lão tăng phải thu hồi chứ! Thì ra hai lão này có ân oán với nhau từ lâu. Phàn Nhất Chi nghe tăng Bạt Ðóa nhắc tới phụ thân mình là Phàn Huệ Chi và cái chết oan khốc của ông, liền lên tiếng: - TÔ Tử vương, vương chủ lộng hành gieo rắc tàn độc đã nhiều năm, nay đã tới ngày tàn sao mà lại xuất hiện Ở tu viện này? Quay sang thấy Phàn Nhất Chi, TÔ Tử Kiệt lửa giận càng cao, lão chuyển song chùy đánh một thế Giáng Long Bạt Hổ vào đầu chàng. Lão không thể ngờ được Phàn Nhất Chi bây giờ không còn một chút khí lực nào, néu trúng chùy này chắc chắn chàng sẽ tan xương nát thịt. Bỗng nhiên chàng thấy một luồng kình lực truyền khắp thân thể mình, đẩy thân chàng lùi ngược trở lại chùy đánh xuống nền gạch một tiếng lớn tung bụi cát. Tư Không Thiên đã xuất hiện cạnh chàng từ lúc nào, Chàng ta ấn chỉ vào huyệt Huyền Quan của chàng, nói nhỏ: - Công tử cứ bình tĩnh. Ðưa chân khí Ở huyệt Ðan Ðiền lên hòa nhập Huyền Công với chân khí của ta Ở huyệt Huyền Quan tạm đối phó với lão ki a cũng được. Huyệt Huyền Quan của chàng như cái đập nước vừa bị vỡ, luồng chân khí của Tư Không Thiên tuôn vào ào ạt khiến chàng cảm thấy thân mình nhẹ nhàng phấn chấn. Chàng thử tung một chỉ công nhắm đỉnh huyệt Bách Hội của đối phương. "Chỉ" phát ra mấy tiếng vo vo lạnh người. Lão TÔ Tử Kiệt thu chùy lại gằn giọng: - Thứ thiếp Lâm Tiểu Nương của ta năm nay vì ngươi mà long đong. Nàng đâu rồi? Ba tiếng sau lão chuyển giọng gầm lên dữ dội. Lâm Tiểu Nương khoan thai xuất hiện: - Thiếp Ở đây. Khi xưa dại ca đã ép bức phụ thân thiếp đến người phải tự chặt cánh tay trái và bán thiếp cho đại ca. Thời gian ấy có lẽ cũng đủ dài, bản thân thiếp phải tìm chút tự do chứ?
Giọng điệu bỡn cợt của Tiểu Nương khiến lão đại ca vương chủ TỪ Chiêm viện càng nóng mặt, lão xoay chùy đánh luôn vào Tiểu Nương: - Ta tước luôn quyền phu nhân của nàng từ hôm nay. Nàng nên nhớ: ai chống lại Tử Chiêm viện là phải chết đó! Tiểu Nương cười khanh khách: - Ðại ca! Khi xưa phụ thân bán thiếp cho đại ca để làm chi? CÓ phải để cầu chút mộng già yên ổn không? CÓ phải để thiếp được vinh hoa mãn đời không? Tiếc thay, quá tuổi thanh xuân rồi mà thiếp chưa hưởng được chút sung sướng bản thân nào cả. Thiếp cũng chán ngán lắm rồi, mong được trả hết cho đại ca! Nàng nói một hơi dài nhưng thân pháp vẫn nhanh nhẹn tránh cái thế chùy của TÔ Tử Kiệt. Song chùy của lão mỗi tay đánh một chiêu khác hẳn nhau; chùy hữu đảo lộn kềm tỏa Tiểu Nương còn chùy tả vẫn đâm ngang dọc vào người tăng Bạt Ðóa. Nghe người thứ thiếp giở giọng bất cần đời, lão hú lên một tiếng dài, thân pháp nhấc bổng khỏi mặt đất, cả hai đầu chùy đều xẹt ra ánh lửa sáng ngời. Tiểu Nương kêu lên hốt hoảng: - âm đạn chiêu hồn ư? Ðại ca! ánh lửa xẹt trúng kim cô bắn ra muôn ngàn tia lửa nhỏ li ti mà nóng bỏng. Tăng Bạt Ðóa bất ngờ bị ánh lửa bắn trúng tay áo. Tăng kinh hoảng đột nhiên buông rơi một vòng kim cô xuống đất. Không để đối phương có thời giờ đối phó, TÔ Tử Kiệt vươn dài thân bắn liên tiếp những ánh sáng đỏ rực tới tấp vào người tăng Bạt Ðóa. Lão tăng biến sắc, bộ pháp luống cuống lui lại có đến mười bước. Lưng lão tăng đụng một chậu cảnh lớn dừng lại vừa lúc nhiều ánh lửa bay tới bén vào áo. Lửa ám đạn nhạy lạ lùng, vừa bám vào là cháy liền khiến lão tăng phải xé luôn vạt áo quăng đi. Bên hữu Tiểu Nương cũng bị tia lửa dồn thối lui, lúc ấy Tư Không Thiên đã vươn thân ra dùng song chưởng đỡ trước mặt: - Vương chủ dùng tà thuật gì thế? TÔ Tử Kiệt thấy mình chiếm được thượng phong đẩy lùi cả Tiểu Nương và tăng Bạt Ðóa, lão chưa biết Tư Không Thiên là ai nên nhìn khinh thị: - các hạ là ai? Muốn nếm thử ám đạn chăng? Không đợi chàng đáp, lão xẹt tới một luồng ánh sáng từ đầu chùy. Tư Không Thiên hơi mỉm cười, chàng ta dang rộng tay áo quạt ngang, song chưởng như bảo táp đánh vẹt lên. Tia lửa đụng vào chưởng công của chàng như lửa gặp nước tắt pháp ngay. TÔ Tử Kiệt kinh ngạc: - Hôm nay được đối đầu với cao thủ nào thế?
Tư Không Thiên khẽ "hừ" một tiếng tay quay chưởng lại đập vào vai lão. Bất thình lình lão hơi chồm tới vung chùy lên. Lão đã phát giác ra được từ đầu đến giờ mặc dù đối phó với lão nhưng Tư Không Thiên vẫn không dám tiến ra xa chỗ đứng của Phàn Nhất Chi. Lão ngờ có gì trục trặc trong hành động này nên thay vì vung chùy đánh vào Tư Không Thiên, lão chuyển thế cho chùy xẹt tới Nhất Chi. Chàng vội đưa chân khí từ Ðan Ðiền lên huyệt Huyền Quan để di chuyển bộ pháp, nhưng chùy đánh đến mau quá, chưa kịp động thân đã nghe Tư Không Thiên kêu lên: - ái chà! Chàng ta trở ngược cước đỡ lấy đầu chùy đang lao tới, chùy chạm chân chàng kêu "rắc" một tiếng, chàng loạng choạng muốn quy xuống. Nhất chi tái nhợt thần sắc vội cúi xuống đỡ Tư Không Thiên: - Thiếu gia có sao không? Tư Không Thiên gượng cười: - Không sao, công tử ấn hai tay thật mạnh xuống huyệt Huyền Quan rồi nín thở đẩy khí Ở Ðan Ðiền lên liên tục cho huyết mạch lưu thông. May ra... Trong lúc ấy, TÔ Tử Kiệt không bỏ lỡ dịp may, đánh chùy thứ hai tới liền. Chùy này nhắm đúng đỉnh đầu Tư Không Thiên, nếu chàng không kịp tránh hoặc đỡ tất sẽ vỡ sọ ngay. Lúc ấy Lâm Tiểu Nương thấy tình trạng của Tư Không Thiên nguy cấp quá bèn vung tay bắn ra một loạt kim thoa. Những mũi kim thoa thoát khỏi tay nàng tự nhiên xếp thành hình chữ "nhất" song song bay tới người TÔ TƯ Kiệt. Nếu không thu chùy về kịp thì có thể Tư Không Thiên vừa vỡ sọ thì lão cũng bị thoa độc ghim đầy người. Lão hét lên một tiếng lớn tung mình bay vọt lên cao tránh thoa, vì vậy đầu chùy đi hơi lệch hướng, thay vì đập trúng đầu Tư Không Thiên lại trượt nghiêng đập vào bả vai phải của chàng. Người chàng mới bị trúng thương nơi chân nay bị thêm một chùy vào vai nữa đau đớn Vô cùng. Tư Không Thiên lảo đảo buông tay giữ Phàn Nhất Chi ra. Lão TÔ Tử vương thấy thứ thiếp của mình nay lại chống mình, tức giận không chịu nỗi. Lão rống lên: - Nàng dứt tình ư? Cùng với cái rống, lão vung song chùy áp đảo Tiểu Nương. Nàng cũng lùi về phía với tăng Bạt Ðóa, mặt lạnh như băng: - Ðây là lần cuối thiếp gặp đại ca! Từ nay đừng để oán thù nhau thêm có lẽ đại ca không nên tìm thiếp nữa! Nàng nói câu ấy đúng là câu dứt tình. Chính câu này làm lão TÔ Tử Kiệt đau đớn hơn bất cứ chiêu thức nào của đối phương. Lão lại gầm lên: - Hừ! Nàng muốn dứt tình với ta không phải dễ dàng thế đâu! Nàng muốn ta nói chuyện năm trước nàng đã gặp tên tiểu tử Ở Ma Lâm như thế nào không? Lão lồng lộn như con thú trúng thương, hai chiếc chùi quay vun vút như điên cuồng. Mặt lão đầm đìa mồ hôi và bụi cát nhìn không khác gì một lão điên.
Lão đập liên tiếp ba chùy vào ba chậu cây cảnh Ở cạnh đó như để trút hết lửa giận rồi đột nhiên lão phóng thăng tới nơi Tiểu Nương đang đứng, chĩa đầu chùy ra lạnh lẽo hỏi: - càn Khôn Yếu Quyết nàng cất Ở đâu? Tiểu Nương ương ngạnh ngó lão một cái rồi tủm tỉm cười: - Lão huynh! CÓ lẽ lão huynh lú lẫn rồi. Bí kíp võ công ấy chỉ là bí kíp giả mạo, thiếp đã quăng vào bếp lửa. Còn lão huynh dọa thiếp bằng câu chuyện Ở Ma Lâm năm xưa ư? Thế lão huynh không biết người này là ai đây ư? Nàng chỉ vào Tư Không Thiên với vẻ mặt ranh mãnh vừa đanh ác. TÔ TỬ Kiệt trố mắt: - Gã là ai? Ta đã gặp lần nào? Tiểu nương cười mỉm: - Chưa gặp lần nào thật, nhưng thông qua lệnh của Cái bang chưởng môn TỔ Ðại, gã một cốt một đồng với lão huynh trong chuyện đêm Giang Nam khi xưa đó... TÔ Tử Kiệt giật mình mặt cứ tái dần, lão ấp úng như líu lưỡi: - Ơ Ơ đêm Ở Giang Nam à? Ơ... Ơ thế ra... gã là thiếu gia Tư Không Thiên Cái Bang Thập ác... hay sao? Tiểu Nương cười khanh khách: - Ðúng đó lão huynh! Lão huynh thấy đó, gã cũng là một cao thủ đó chứ, ấy là gã chưa thi triển Cái Bang Di Công để đánh với lão huynh đó. Biết nhau như vậy lão huynh quay về được chưa? TÔ Tử Kiệt ngẩn mặt: - Càn Khôn Yếu Quyết đúng là giả, ta học lầm mất rồi. Hừ! Ta lao tâm khổ trí từ lúc ám toán Phàn Huệ Chi Ở Giang Nam đến nay trải qua gần mười năm trời, không lẽ vẫn hoàn tay trắng hay sao? Tiểu Nương đáp, gọng vẫn lạnh tanh: - Lão huynh sẽ còn tay trắng đến khi xuống mồ, vì chính kẻ duy nhất học được Càn Khôn Yếu Quyết đã xuống mồ rồi. Khi xưa ta đã chích huyết cắt tóc thề trưng trinh với lão huynh, hôm nay xin tuyệt tình! Nàng đưa kiếm lên vuốt một đường nhẹ, ngón tay giữa bàn tay trái của nàng rụng ngay xuống đất cùng với tia máu vọt ra. Mặt Tiểu Nương vẫn lạnh như tiền, nàng lặng lẽ xổ mái tóc dài ra rồi nâng kiếm lia ngang một đường Mái tóc óng ả của nàng nằm gọn trên tay. Nàng cười thản nhiên: - Thế là ta đã hoàn tất lễ rút tên ra khỏi Tử Chiêm viện của lão huynh. Tử nay xin đừng coi ta là người Tử Chiêm viện nữa! Nhìn cảnh Tiểu Nương tự cắt ngón tay và mái tóc của mình, tất cả đều bàng hoàng. Nàng cúi xuống nhặt đốt ngón tay đặt lên trên mái tóc đen nhánh dâng lên trước mặt TÔ Tử Kiệt: - Xin hoàn lại lời thề xưa! Ta coi nhau như người lạ thôi!
Tay nàng đưa ra nửa chừng biến thành song chưởng đánh thăng vào ngực lão TÔ Tử Kiệt. Lão đang ngây người nhìn bỗng thấy có kình phong đè ấp tới liền bước ngang hai bước, song chùy đánh vẹt qua bên để tự bảo vệ. Cuộc hỗn chiến lại tiếp tục Bỗng ai nấy đều vị đinh tai nhức óc vì một tiếng hú ngân dài. Tiếng hú này rất kỳ dị, khi gần khi xa, khi giống tiếng nữ nhân khi lại giống tiếng nam nhân Tất cả mọi người không ai bảo ai đều dừng tay nghe tiếng hú, chỉ riêng lão TÔ Tử Kiệt là hơi biến sắc, lão lẩm bẩm: - Cái bang... chưởng môn nhân Cái bang Ðộc Cước đến rồi! Lão vừa dứt lời, một bóng áo đỏ bay vút vào sân chùa dừng lại trước mọi người. Ðúng là Cái bang chưởng môn TỔ Ðại oai chấn giang hồ lâu nay. TỔ Ðại cao giọng quét luồng mắt đảo chung quanh: - Nghe nói kẻ đoạt Cái Bang Di Công của ta có mặt Ở trong chùa này! Tăng Bạt Ðóa tiến lên, lão tăng vẫn thủ vũ khí là cặp kim cô: - Các hạ nói vậy là ám chỉ ai? TỔ Ðại liếc nhìn tăng Bạt Ðóa, mắt lão lướt từ trên xuống dưới chân lão tăng với ý rất khinh thị. Lão khinh khỉnh đáp: - Người ấy được giang hồ xưng tụng là Cái Bang Thập ác Tư Không Thiên thiếu gia, lão tăng có nghe tên ấy không? Nói xong câu ấy, lão quay sang nhìn khắp lượt lần nữa: - Tư Không thiếu gia hãy bước ra lãnh kiếm! Lúc ấy Tư Không Thiên đang dựa lưng vào cột chùa mệt nhọc vì bị liên tiếp hai vết thương, chàng ta lớn tiếng: - Ta đang Ở đây, TỔ đại ca! ánh mắt sắc như kiếm của TỔ Ðại ném về phía chàng ta: - Vậy hãy bước ra! Chợt nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của chàng, TỔ Ðại cau lông mày: - Bị trọng thương à? Thế thì ta giết ngươi còn thú vị gì nữa? Khi nào khỏe mạnh hãy mang thân tới chịu tội! B a ngày nữa ta sẽ đợi trước cổng chùa đó!