Hựu Huyền chân nhân phản đối: - Ta chưa kẻ cho Vương các hạ nghe về câu chuyện Càn Khôn Yếu Quyết, các hạ chưa được xuống núi! Tiểu Tú càng lúc càng co giật giận dữ, Phàn Nhất Chi kêu lên: - Cứu nhân như cứu hỏa! Vương Ðiểm, hiền đệ hãy kíp mang nội tướng đi còn về hành tung của Càn Khôn Yếu Quyết sẽ xin trao lại cho chân nhân sau! Lâm Tiểu Nương giơ lên một tín hiệu vẽ đầu con rồng bốn mắt: - Các hạ hãy cầm tín vật này xuống núi. Bọn đệ tử của ta sẽ lo cho các hạ con tuấn mã để tiện đăng đồ. Vương Ðiểm ôm người vợ tội nghiệp của mình lững thững theo đường sơn đạo xuống núi. Tiêu Can đứng dạt sang một bên trong lúc Hựu Huyền chân nhân hấp tấp hỏi chàng: - Công tử biết Càn Khôn Yếu Quyết Ở đâu rồi. Hà hà! Ta biết công tử có ý dấu ta mà... Hà hà... Nhưng rồi cuối cùng cũng phải đưa ra thôi. Hà hà... * * * B ồn mươi năm trước. Hựu Huyền chân nhân lúc ấy còn hành thế bằng tên tiên phụ mẫu đặt: Triệu Nhật Hối mới ngoài hai mươi tuổi cùng em gái là Triệu Nguyệt ảnh từ giả nhà lên ngọn Thiên sơn ngoài biên tái Trung Nguyên tầm sư học đạo. Trên đỉnh rừng già Thiên sơn cao nghìn thước thời bấy giờ rất nổi tiếng với môn phái Càn Khôn Tông mà người khai sáng là một lão nhân Hồi Cương sang tên là TÔ Tử Hồng. Cả hai anh em Triệu được thu nạp vào môn phái Càn Khôn là hai đệ tử đầu tiên của Tử Hồng đại sư phụ. Nhật Hối ngày đêm tâm niệm khi sư phụ tạ thế là thế nào Càn Khôn Yếu Quyết sẽ được trao quyền cho y để là đệ nhị tổ sư. Nhưng năm sau, TÔ TỰ đại sư phụ lại thu nạp thêm một đệ tử mới: Phàn Huệ Chi. HỌ Phàn người tận Yên Kinh năm ấy cũng sấp sỉ tuổi Nhật Hối nhưng vì nhập môn sau nên phải gọi Nhật Hối bằng sư huynh và Nguyệt ảnh bằng sư tỷ mặc dù Nguyệt ảnh kém y có đến bốn năm tuổi. Ðang Ở tuổi dậy thì nên Nguyệt ảnh đẹp một cách rực rỡ khiến cả người sư huynh anh ruột Triệu Nhật Hối lẫn người sư đệ Phàn Huệ Chi đều nhiều phen rung động vì sắc đẹp của nữ nhân cùng sống giữa nơi cô tịch. Phàn Huệ Chi có yêu người sư tỷ cũng là chuyện thường tình, nhưng đến anh ruột của nàng là Triệu Nhật Hối cũng âm thầm mang ước vọng chiếm đoạt thân thể em. Tục lệ của Hồi Cương anh em lấy nhau làm vợ chồng không có gì lạ nên sư phụ TÔ Tử Hồng không quan tâm lắm, nhưng Nhật Hối vẫn mang mặc cảm tội lỗi, y âm thầm đau khổ một mình, không dám ngỏ cùng ai. Một hôm họ cùng nhau luyện kiếm giữa rừng nơi đỉnh cao nhất của ngọn Thiên sơn. Giữa lớp sương núi và mây lẫn lộn trắng như bông khiến Nhật Hối sinh xúc cảm, y khẽ liếc sư muội hỏi nhỏ: - Dãy núi chập chùng chỗ cao chỗ thấp kia cũng như cuộc đời người vậy, sau này hạ san không biết sư muội có Ở mãi bên ta được chăng? Triệu Nguyệt ảnh ngây thơ đáp: - Sư huynh nói gì lạ vậy? Ta có tình đồng môn tất sẽ Ở bên nhau suốt đời chứ? Nhật Hối thở dài: - Hà! Tình đồng môn là cái gì rất mong manh thôi! Sư đệ Huệ Chi cũng đồng môn, ta cũng Ở bên y suốt đời sao? Phàn Huệ Chi nghe hai sư huynh và sư tỷ đối đáp cũng tham dự câu chuyện: - Tiểu đệ tứ cố Vô thân, chắc sẽ Ở với sư phụ, đến khi nào gởi nắm xương tàn Ở gốc rừng già này thôi. Nguyệt ảnh phản đố i: - Không! Ðệ đệ cũng phải hạ san với bọn ta. Công phu tập luyện võ công làm gì nếu ta không hành thế, để mai một Ở giữa rừng hoang thế này. Huệ Chi thở dài: - Khách anh hùng Ở đời đâu phải hiếm! CÓ thêm tiểu đệ hay không cuộc đời vẫn vậy thôi! Vả chăng, võ công tiểu đệ có thấm gì với biển học mông mênh... Triệu nhật Hối gạt đi: - Tiểu đệ đừng tự khiêm quá đáng mà sinh lụy khí! VÕ học của sư phụ ta là Thái sơn bắc đẩu của trần gian. Khi nào xuống núi ta sẽ tung hoành giữ ngôi bá chủ giang hồ đó! Lời nói lớn lối của sư huynh khiến Huệ Chi hơi khó chịu, y yên lặng vì vai vế là sư đệ nhưng hậm hực nói nhỏ: - Tiểu đệ vì ngu độn nên lại nghĩ khác. Nếu tiểu đệ có hạ san chỉ mong được giúp kẻ cô đơn, gọi là đỡ uổng công phu trong muôn một. Huệ Chi nói chưa dứt lời đã có tiếng nói như sấm: - Huệ Chi giỏi lắm! TÔ Tử Hồng lão sư xuất hiện với trường bào đỏ sáng rực, cả ba quỳ móp xuống: - Sư phụ xuống núi đã về! Ngọc thể vẫn an khang? TÔ Tử Hồng cười độ lượng: - Mười năm ta mới xuống chỗ thân cư, nhưng cũng may thân pháp không đến đỗi tệ. Ta vừa nghe các đệ tử hàn huyên, Nhật Hối nên bỏ ý định bá chủ võ lâm. Con biết người xưa có câu "Học hải Vô nhai" biển học là không có bến bờ, con nên cẩn trọng, đừng tự thị quá mà lầm! Hơi ngượng vì bị sư phụ chỉ trích trước mặt sư muội, Nhật Hối tìm cách chống chế: - Nhưng tự khiêm quá đáng như sư đệ cũng dễ sinh lụy khí lắm. Con xin cố gắng nghe lời sư phụ.Lão sư phất tay áo: - Nghe lời ta mà phải cố gắng sao Nhật Hối? Hôm nay các con tự luyện kiếm với nhau bắt đầu từ lúc nào?
Nguyệt ảnh vì là phụ nữ duy nhất nên có quyền đùa với sư phụ một chút: - Từ sáng sớm khi mặt trời chưa lên. Sư phụ xuống dưới thôn có gặp chuyện gì vui không? - Hừ! Mười năm rồi mà cũng chỉ có bao nhiêu chuyện quẩn quanh, có gì là vui? Thôi, chúng ta cùng về chứ! Lão xoay người đi trước, mặt thoáng nét buồn khổ: - Nghe nói võ lâm giang hồ có nhiều tai biến từ khi Thanh thế tổ lên ngôi Ở Yên Kinh, Thiếu Lâm là chính phái mà sự thu nạp đệ tử cũng hồ đồ lắm rồi. Cái bang thì hỗn loạn, mưu mô tự diệt lẫn nhau còn bọn ma đầu nổi lên khắp nơi... Hừ! Ta có điều bí mật này nhắn gởi cùng các con, bao giờ xuống núi nhớ đến thăm người con trai ngoại hôn của ta Ở Hồi Cương là TÔ Tử Bảo, ta rất ân hận y chỉ là một tên trác táng không thiết gì đến võ công gia truyền của ta. Nhất là Phàn Huệ Chi con cố gắng ngăn TÔ Tử Bảo đừng cho cuồng rỡ quá đáng, y có con cái quá nhiều, ta chỉ nhớ một điện tử là TÔ Tửkiệt... Nhìn vẻ mặt buồn buồn của sư phụ, Huệ Chi cũng lo láng: - Thế loạn anh hùng sinh. CÓ lẽ chúng đệ tử không nên xuống núi lúc này... Phải không sư phụ? Nhật Hối phản bác: - Thời loạn càng tỏ mặt anh hùng. Nếu cứ bình thời ai biết được tài ba? Ðệ tử thì muốn xin phép sư phụ... Lão sư đã đoán được ý của người đại đệ tử, ông thở dài: - Công danh sự nghiệp là cái đích của người nam tử, tuy nhiên nôn nóng quá nó cũng chôn ta lúc nào không biết... Giang sơn Nguyên đang cơn biến động dữ dội. Ta lo lắm! Vượt qua chiếc cầu con bắc ngang dòng suối nhỏ, TÔ Tử lão sư đột ngột hạ giọng: - CÓ kẻ lạ vào sơn động của ta rồi: Lão sư gọi là "sơn động" thực ra đó là ba gian nhà cỏ dựa hẳn vào vách nul. Tất cả vội vã bước vào gian nhà chính. Quả như lời, cả ba gian nhà đã bị lục tung, đến cái chõng tre lão sư thường nằm cũng bị lật hẳn lên và bàn ghế đều bị xô dịch vị trí. Triệu Nhật Hối trợn trừng đôi lông mày chổi xể: - Bạn láo lếu nào thế này? Sư phụ xem kỹ thử xem có mất trân bảo gì không? Lão sư cười hiền lành: - Ta là ẩn sĩ, có gì trân bảo ngoài thanh kiếm và mấy bộ quần áo nát? chưa dứt lời, lão sư hơi động tâm phóng như chớp vào nhà trong. Chỉ thoáng mắt lão trở ra liền: - Bọn chúng lấy mất Càn Khôn Yếu Quyết của môn phái ta rồi! Ba người đồ đệ biến sắc: - Bọn nào mà biết được sư phụ có Càn Khôn Yếu Quyết và vắng mặt Ở nhà hôm nay dám đột nhập lấy mất? Triệu Nhật Hối nóng nảy: - Con phải đi tìm bọn này để hỏi cho ra lẽ. Y dợm quay lưng, lại có ý chờ sư phụ gọi lại. Cuối cùng không nghe sư phụ nói gì, y tự nói: - Nhưng biết bọn chúng đi hướng nào mà tìm?
Y hỏi tiếp có vẻ quan tâm: - Sư phụ có ngờ ai không? Lão sư cười buồn: - Ngoài ta ra Ở đây chỉ có ba đệ tử là thân tín, ta biết ngờ cho ai? Triệu Nhật Hối liếc nhanh sư phụ: - Nếu biết ai là thủ phạm, con sẽ chặt nó ra làm muôn mảnh! Lão sư gạt đi: - Con đừng ác khẩu! Việc gì cũng còn đỒ! Nay Ở đây đã bị động rồi, có lẽ ta nên rời chỗ ẩn cư! Nguyệt ảnh kêu lên: - Sư phụ định đi đâu! Ðại sư huynh con nói phải, nếu biết được thủ phạm con cũng sẽ băm nó ra làm muôn mảnh! Lão sư đầm ấm nhìn Nguyệt ảnh: - Con là nữ nhân, hãy giữ lòng nhân ái dù với kẻ thù, mai kia bôn tẩu trên đời con sẽ nghiệm lấy lời ta! Nay ta nên dời sơn động qua sườn núi khác cũng trong vùng Thiên sơn này! Chỉ chuyển một ít đồ đạc cần thiết, còn tre nứa trong rừng lúc nào mà chẳng sẵn! Lão sư dợm bước quay vào thì Triệu Nguyệt ảnh phát giác: - Ðại sư phụ! CÓ vật gì đây? Nàng chỉ lên một chạc cây trước sơn động, trên ấy còn phất phơ một mảnh vải nhỏ màu đen. Lão sư phi thân vút lên gỡ miếng vải ra rồi tà tà đáp xuống. Cả ba đệ tử cùng xúm lại nhìn vào. ÐÓ là miếng vải đen lớn bằng bàn tay đã rách mép vì bị vướng vào cành cây nhưng vẫn còn nhận rõ hình một con sơn cẩu thêu nổi Ở trên ấy. Lão sư thốt lên: - Bọn Cái bang Ở Yên Kinh! Nghe hai chữ Cái bang, Triệu Nhật Hối hơi đổi sắc mặt, còn Nguyệt ảnh hỏi dồn: - Tại sao bọn Cái bang lại lên đây? Lão sư chậm rãi đáp: - Cái bang là một môn phái võ học uyên thâm chính phái đã có truyền thống lâu đời Ở Trung Nguyên. Trải nhiều đời, Cái bang đều lấy Ðả Cẩu Bổng làm vật tùng thân và mở chi đàn khắp nơi nhưng mới vừa rồi ta nghe Cái bang đang đến lúc phân hóa chia năm xẻ bảy tìm cách tiêu diệt lẫn nhau. Không biết bọn Cái bang đột nhập Thiên sơn hôm nay là bọn Cái bang nào, điều này ta còn cần phải tìm hiểu. Phàn Huệ Chi tiếp lời: - Nơi đây là vùng quan ngoại Trung Nguyên, bọn Cái bang có thế lực gì mà lộng hành gớm vậy? Riêng Triệu Nhật Hối không nói không rằng. Y lúi húi đi dọn mấy bàn gỗ ra ngoài sân, khi soạn chồng sách vở của sư phụ còn giả vờ quan tâm tới chuyện cũ: - Sư phụ coi lại kỹ chồng sách này, biết đâu sư phụ chăng để lẫn trong ấy mà cứ tưởng mất? Phàn Huệ Chi gạt ngang: - Sư huynh đừng nói vậy, lẽ nào sư phụ chưa tìm kỹ đã nói rồi? Nhật Hối chép miệng: - Ờ phải! Cuốn bí kíp ấy là khổ sách khác thường nên cũng dễ phân biệt với những cuốn sách khác! Huệ Chi càng kinh ngạc: - Chúng ta chưa được học Càn Khôn Yếu Quyết, làm sao sư huynh biết được là nó có khổ sách khác thường? Nhật Hối lúng túng, y ấp úng: - À à chăng qua ta... đoán thế thôi... đoán mò có khi may đúng... chứ ta cũng có thấy bao giờ? Mặt y vừa đỏ vừa tái nom rất thảm hại khiến Huệ Chi phải lái sang chuyện khác: - Sau này có dịp về Yên Kinh, thế nào đệ cũng phải tìm bọn Cái bang để hỏi cho ra lẽ! CỐ gượng lấy bình tĩnh, Triệu Nhật Hối cười cười: - Tiểu đệ không biết thế thôi chứ bọn này thanh thế rất lớn Ở Yên Kinh quy nạp toàn là những võ lâm cao thủ, nghe đâu Thanh triều định nhờ thế lực của Cái bang để trấn áp những di thần của triều Minh. Vả chăng võ công của mấy người Cái bang chưởng môn cũng không phải tầm thường đâu!
- Cái bang có mấy người chưởng môn? Nhật Hối có cái tật ba hoa: - Thực ra người chưởng môn cao tuổi nhất hiện thời là TỔ Thiên Tuế võ công rất ảo diệu. Thiên Tuế có con trai là TỔ Ðại cũng không kém thông tuệ lại mới xuất hiện thiếu niên anh hùng Cai Từ Bạch, ấy là chưa kể các trưởng đàn khác nữa... - Sư huynh am tường chuyện Ở Yên Kinh quá nhỉ? Chắc sư huynh cũng có quen biết với bọn này? Lại lần nữa Nhật Hối bị hố, y luống cuống bỏ đi: - Hừ... hừ ta chỉ nghe dồn đại vậy thôi... à mà tiểu muội Nguyệt ảnh đâu rồi? Y bước liền mấy bước dài ra tận bờ suối gọi lớn: - Sư muội! Sư muội Nguyệt ảnh! CÓ lẽ y nói liều vậy để che sự lúng túng của mình chứ thực tâm y đã nhìn thấy Nguyệt ảnh đứng trước sân sơn động bên cạnh sư phụ. Nguyệt ảnh cười tinh quái: - Tiểu muội đứng đây mà sư huynh đi tìm Ở đâu vậy? Nhật Hối càng ngượng nghịu: - à! Ta cứ tưởng tiểu muội đi đâu rồi chứ, trong lúc việc nhà bối rối thế này... Y bỏ dỡ câu nói vì không có ý gì nữa, đành dậm chân: - Chúng ta dọn dẹp mau rồi phóng hỏa đốt sơn động! Lão sư nghiêm giọng: - Nhật Hối không được đốt. Ta không Ở nữa thì thôi, có gì phải đốt đi? Vả lại ta cũng chưa quyết... Nhật Hối "Vâng" liền hai tiếng rồi lui vào sơn động.
* * *
Ba đệ tử "Càn Khôn Tông" là Triệu Nhật Hối, Triệu Nguyệt ảnh và Phàn Huệ Chi ngủ trong hai gian nhà sau. Triệu Nhật Hối cùng Phàn Huệ Chi Ở chung một gian cách gian Triệu Nguyệt ảnh bằng một hành lang thiên nhiên sắp đầy những tảng đá lớn như những hòn giả sơn. Ðêm ấy trăng khuyết. Phàn Nhất Chi nằm trằn trọc không sao ngủ được vì câu chuyện Càn Khôn Yếu Quyết của sư môn. Mặc dù chưa hề được học "yếu quyết" nhưng y cũng biết đây là bí kíp do sư phụ TÔ Tử Hồng công phu gom góp rất nhiều chiêu pháp độc đáo qua mấy chục năm bôn tẩu giang hồ. Càng bí ẩn hơn vì TÔ Tử Hồng chép bí kíp này bằng chữ Hồi Cương. Không biết kẻ nào biết được điều bí ẩn ấy của sư phụ mà lợi dụng mấy ngày sư phụ xuống núi bèn đột nhập cướp đi. Hừ! Lạ thật Không lẽ... y không dám nghĩ tiếp nữa, nhắm mắt cố dỗ giấc. Bỗng Huệ Chi nghe tiếng cửa kẹt nhè nhẹ. Mở mắt trong bóng tối, y nhìn thấy một bóng người len ra. Chăng phải là Triệu Nhật Hối thì còn ai? Qua khe cửa nhờ ánh trăng vàng đục, y nhìn rõ Nhật Hối phóng mình về phía gian nhà cỏ của Nguyệt ảnh một cách hết sức gấp gáp TÒ mò, Huệ Chi ngồi bật dậy lẻn ra theo. Vừa bước qua ngạch cửa, y cúi xuống tìm đôi hài cỏ, hài không thấy đâu nhưng y trông thấy một mảnh giấy gấp nhỏ nằm lờ mờ dưới đất. Huệ Chi nhặt lên, vừa mở ra y đã giật mình vì góc trái tờ giấy có in hình một con sơn cẩu dữ dội. Dưới ánh trăng mờ mờ, y đọc lỏm bỏm: "Triệu nhân huynh, Sự việc nhân huynh trông cậy đã hoàn tất, đã nhận đủ số do Triệu gia Ở ngõ Bích Lục trao lại. Ða tạ." Thư không ký tên nhưng Huệ Chi biết người gởi. Y rùng mình dù trời không lạnh lắm. Trời ơi, có lẽ nào sư huynh lại thông đồng với bọn Cái bang để đánh cắp Càn Khôn Yếu Quyết của sư phụ mình? Trước sau gì sư phụ cũng truyền thụ bí kíp này cho đại đệ tử là y, việc gì phải gấp rút làm việc bất chính ấy? Thế nhưng bằng chứng sư huynh đã sờ sờ làm sao chối cải được lỗi lầm của sư huynh?Bỏ tờ giấy vào ống tay áo, Huệ Chi nghe có tiếng kêu khe khẽ trong cuống họng: - Buông ta ra! Sư huynh buông ta ra, đừng để kinh động không hay đâu! Ðúng là âm thanh của Triệu Nguyệt ảnh! Phàn Huệ Chi lao vút về phía phòng sư tỷ. Cửa phòng khóa kín bên trong, nhưng qua kẽ vách hở của những thân tre, Huệ Chi nhìn vào thấy còn ánh bạch lạp chập chờn soi tỏ hai bóng người đang quần nhau trên giường. Lại tiếng Nguyệt ảnh: - Sư huynh không đi khỏi đây, ta không nương tay đâu! Dưới ánh trăng vàng võ, Nguyệt ảnh đang lăm lăm trên tay con truỵ thủ sáng lấp lánh. Tiếng nhật Hối xuống giọng: - Ta van sư muội. Ngày mai chắc ta phải bái biệt sư phụ xuống núi, sư muội chiều ta cho ta yên lòng.... Triệu Nguyệt ảnh tấm tức khóc: - Sư huynh là người anh võ học vừa là anh ruột, làm sao chúng ta lại làm chuyện thương luân bại lý ấy được? Giọng Nhật Hối chống chế: - Sao lại không được, tiểu muội nên biết ta với tiểu muội chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, có hề gì? Triệu Nhật Hối chồm tới ôm chầm lấy Nguyệt ảnh. áo bào của y đã cởi ra từ lúc nào chỉ còn chiếc áo ngắn và chiếc quần màu trắng tinh. Nguyệt ảnh đâm truy thủ tới nhưng bị Nhật Hối xỉa trảo đoạt lấy. Y cười hăng hắc: - Tiểu muội chống cự cũng Vô ích. Nhảy mai ta sẽ dẫn tiểu muội xuống nul... - Ta không về, sư huynh đừng làm thế... Giọng nói của Nguyệt ảnh bị tắt nghẹn vì Nhật Hối đã bịt lấy mồm nàng. Nàng chỉ còn kịp kêu ú ớ: - Sư phụ! Sư phụ... cứu con... cứu... Gian chính thất của sư phụ cách một khoảng sân lớn nên Nhật Hối cứ thản nhiên: - Tiểu muội hoài công thôi! Thế nào, thuận theo ta xuống núi chứ?ớ bên ngoài, Phàn Huệ Chi đập cửa thình thình: - Triệu Nhật Hối! Cái bang đang chờ Ở An Bắc, lên đường mau đừng để lỡ! Nhật Hối giật mình phóng vọt ra cửa, nhưng Huệ Chi nhanh hơn đã phi thân khuất dạng sau những hòn giả sơn. Y mở cửa hoảng hốt lẩm bẩm một mình: - Cái bang? Kẻ nào biết Cái bang chờ ta? Hừ! Kẻ nào? Mặt y tái mét như một xác chết. Y trở vào trong và hoàn toàn cụt hứng vì lo sợ Nhặt cái áo bào dưới đất phủi bụi, y nói với sư muội: - Ngày mai ta về An Bắc vì chuyện riêng. Nếu sư muội chưa chịu về thì cứ Ở yên đây cũng được. Mai kia danh ta chấn động giang hồ, sư phụ chắc cũng chăng yên lòng mà ẩn cư mãi Ở đây được đâu! Sáng sớm hôm sau Triệu Nhật Hối xin phép sư phụ về quê nhà An Bắc thật y nói thác rằng nhà y có việc tang xin về trong một tuần. Căn cứ lời lẽ trong bức thư nhặt được, Phàn Huệ Chi suy đoán Nhật Hối đã bí mật quan hệ với Cái bang, thuê chúng lên Thiên sơn đánh cắp Càn Khôn Yếu Quyết bán lại chợp gia đình y Ở ngõ Bích Lục tỉnh An Bắc, mọi việc đã xong và hôm nay y về nhà để nhận bí kíp. Phàn Huệ Chi muốn dấu sư phụ hành động mờ ám của người sư huynh nếu Nguyệt ảnh không thưa với sư phụ về chuyện hôm qua: - Ðêm qua sao sư phụ thức khuya thế? TÔ Tử Hồng lão sư ngạc nhiên: - sao con hỏi vậy? Ta đi nằm rất sớm vì mỏi mệt sau chuyến xuống núi mà! Nguyệt ảnh nhận ra mình lầm nhưng đã lỡ nên nói luôn: - Vậy người gọi cửa phòng con nửa đêm không phải là sư phụ sao?
Lão sư nhìn nữ đệ tử: - Ta nào gọi cửa phòng con làm chi? Nguyệt ảnh thật thà kể lại chuyện đêm qua trong lúc Nhật Hối ngượng chín người ngồi cứng trên ghế. Mặt y đỏ nhừ như gấc biến ra xanh mét rồi lại đỏ nhừ lên từng lúc. Cuối cùng y không bào chữa một câu, chỉ buông thõng: - Bái biệt sư phụ, tạm biệt sư đệ, sư muội. Rồi lật đật xuống núi. Khi Triệu Nhật Hối đã đi rồi, Huệ Chi mới thở dài: - Lần này sư huynh đi không trở lại đó sư phụ! TÔ Tử Hồng: - Con lấy gì đoan chắc thế? Y đưa cho lão sư mảnh giấy nhỏ. Vị lão sư đọc lướt qua kêu rống lên: - Thằng Nhật Hối mưu phản bổn môn rồi! Ðợi qua cơn xúc động, lão sư bảo: - Nhật Hối là người nhiều tham vọng, y định liên kết với Cái bang để kiếm chút công danh đây mà. Phàn Huệ Chi, con hãy theo về An Bắc xem y hành động gì... Nên nhớ Càn Khôn Yếu Quyết bằng Hồi văn, không phải ai cũng đọc được đâu và học nó là muôn phần nguy hiểm... Con hãy nhớ còn dòng dõi ta Ở Hồi Cương là TÔ Tử Bảo, TÔ Tử Kiệt... Thế là trong ngày hôm đó, kẻ trước người sau, Triệu Nhật Hối và Phàn Huệ Chi đã có mặt Ở An Bắc. An Bắc tuy là một tỉnh Ở cực bắc Trung Nguyên nhưng chưa vượt qua dãy Vạn Lý Trường Thành nên cũng đông đúc không kém một thành phố nào Ở Hoa Hạ. Phàn Huệ Chi cũng muốn đi một vòng An Bắc chiêm ngưỡng các đền chùa miếu vũ Ở đây nhưng trong lòng đang lo ngay ngáy về việc làm của sư huynh Triệu Nhật Hối nên không vui, y thuê một phòng trọ thanh bạc Ở gần ngõ Bích Lục. Phụ thân Triệu Nhật Hối tuy chỉ là một viên quan nhỏ nhưng có lẽ vì nhà sàn của nên dinh thự lớn hơn chức vụ. Khi Phàn Huệ Chi tìm đến dinh thự họ Triệu cũng là vừa đến giờ cơm chiều. Huệ Chi gõ cổng tự giới thiệu là người Ở Thiên sơn xuống thì được mời vào ngay. Triệu Nhật Ðán - phụ thân của Nhật Hối - vồn vã: - Mời tráng sĩ vào tệ xá đợi một chút. Nhật Hối vừa mới rời nhà đi đâu đó! Dẫn Huệ Chi vào yên vị Ở khách sảnh rồi, Nhật Ðán hỏi thêm: - Lão sư TÔ Tử Hồng sai tráng sĩ đến có việc gì? Huệ Chi dáp trớ: - Lão sư nghe nói nhà có tang nên sai tiểu tử đến viếng!
Nhà Ðán trợn mắt: - Thằng Nhật Hối nói có tang ư? Hừ... à... à... tang ngoại tổ nó Ở quên nhà gần đây thôi. Xin đa tạ quan tâm của lão sư! Ngay lúc đó Nhật Hối trở về. Vừa thấy sự có mặt của Phàn Huệ Chi trong khách sảnh, y thoáng bối rối - Sư đệ sao không Ở trên núi? Huệ Chi đã sắp săn câu trả lời: - sư phụ sai tiểu đệ đến viếng tang đại huynh! Nhật Hối cười nụ: - Bao giờ sư đệ trở về? Huệ Chi đáp luôn: - Bao giờ hoàn tất công việc của sư phụ giao phó. Xin sư huynh cho tiểu đệ biết Càn Khôn Yếu Quyết sư huynh dấu Ở đâu? Nhật Hối biến sắc: - Ta nào biết Càn Khôn Yếu Quyết? Sao sư đệ lại hỏi vậy? Huệ Chi nhìn lên nóc nhà cười gằn: - Sư huynh ơi, việc sư huynh liên hệ với Cái bang sư phụ đã tường rồi, sư huynh còn dấu làm chi?Biết chối cũng Vô ích, Nhật Hối thay đổi hằn thái độ: - Chúng ta không có việc gì phải dấu nhau. Cùng sư môn, coi nhau như huynh đệ, ta báo cho sư đệ biết: Thanh triều sắp ổn định ngai vàng Ở Yên Kinh và trọng dụng Cái bang, sư đệ hãy cùng ta theo về với Cái bang. Thân trai sinh ra trong thời loạn, phải cố mà lập công danh! Huệ Chi lắc đầu: - Tiểu đệ xuống đây là vâng lệnh sư phụ hỏi cho ra lẽ Càn Khôn Yếu Quyết thôi, còn việc khác xin sư huynh chờ dịp khác hãy bàn. Mắt Nhật Hối đã bắt đầu đỏ ngầu: - à! Cái ấy là do ý của sư đệ! Yếu quyết đã vào tay ta đời nào ta trả lại cho ai? Huệ Chi rút bao kiếm đeo bên lưng đặt lên bàn: - Nếu không xong nhiệm vụ, mặt mũi nào Phàm tôi trở về Thiên sơn? Vừa thấy Huệ Chi đụng tay vào kiếm, Nhật Hối xuất chiêu liền. Y tiến tới một bước, song chỉ đâm vào mắt sư đệ nhưng Huệ Chi đã kịp nghiêng đầu qua: - Gà cùng một mẹ, sư huynh nỡ ra tay sớm thế? Nhật Hối thấy đòn không trúng liền rút phăng đoản côn múa một vòng: - Nam nhi cần nhất là lập chí lớn chứ không thể có tình cảm nhỏ nhặt như phụ nhân. Côn của Nhật Hối giáng một đòn xuống đỉnh đầu Huệ Chi khiến y phải tràn mình qua tránh. Ðầu côn kia bật lại như chớp gõ vào huyệt Túc Tam Lý của Huệ Chi đau điếng. Tuổi còn trẻ, khí huyết còn sung mãn nên Huệ Chi không nhịn sư huynh được nữa, y la lên: - Sư huynh bức bách tiểu đệ quá lắm! Hãy coi kiếm pháp!
Y rút lưỡi kiếm ra điểm liên tiếp vào các tử huyệt của Nhật Hối. Nhưng võ công của Nhật Hối không tầm thường, y đợi kiếm tới gần mới xoay côn theo thế Long Dực đánh bật kiếm ra. Ðánh với nhau quá hai mươi hiệp bất phân thắng bại, Nhật Hối đã nóng tiết y quát với thân phụ: - Gia gia cho mời TÔ thiếu chủ đến cho con. Phàn Huệ Chi tự lượng sức mình chỉ có thể gắng gượng đối phó với sư huynh thêm vài hiệp nữa là cùng, nay sư huynh lại cho gọi thêm ngoại nhân làm sao y chịu nổi? Nghĩ vậy, Huệ Chi lập kế liền: - Chưởng môn đã báo với sư phụ chỗ cất dấu Càn Khôn Yếu Quyết rồi, sư huynh cho gọi cũng bằng thừa thôi! Nhật Hối mắc bẫy: - Bí kíp Ở đâu? Trong lúc hỏi tay côn của y có chậm lại đôi chút, Huệ Chi nhân cơ hội xoay kiếm kềm tỏa Triệu Nhật Ðán khiến Nhật Hối càng giận dữ: - Ðừng đụng tới gia gia ta! Nhưng kiếm đã mau hơn, phạt một đường ngang hông Nhật Ðán. Lưỡi kiếm phạt không sâu nhưng cũng đủ khiến Nhật Ðán lảo đảo chúi vào góc nhà Tay trái Phàn Huệ Chi bắn thêm hai phi tiêu về phía Nhật Ðán. ông ta là quan văn không biết chút gì võ nghệ nên trúng liền hai phi tiêu vào lưng. Nhật Hối thấy thân phụ trúng thương liền áp sát tới thi triển mười thành công lực vào côn biến ảo khôn lường quyết trả hận cho cha. Ðòn côn trong tay y lúc tức giận rít lên nh muốn đập vỡ sọ Huệ Chi ra ngay. Thấy máu của Nhật Ðán chảy ra loang ướt vùng lưng, Huệ Chi cũng hoảng hốt: - Tiểu tử lỡ tay vì bị bức bách, xin lão nhân thứ lỗi. Côn rít qua mặt y, y vừa ngả người tránh thì một cước của Nhật Hối đã quét tới ngang mày. Lần này Huệ Chi trúng đòn ngả sấp xuống nền nhà gần bên chỗ Nhật Ðán đang nằm rên rĩ, Nhật Hối vội chạy đến nâng phụ thân dậy: - Gia gia! Cái ấy gia gia cất Ở đâu? Giọng của Nhật Ðán đứt đoạn: - cái ấy cái ấy bọn Cái bang giả mạo... giả mạo... hỏi bọn Cái bang... Phàn Huệ Chi không hiểu lão định nói gì, Triệu Nhật Hối cũng không hiểu phụ thân nói gì. Máu Nhật Ðán đã tuôn ra một vũng trên nền nhà. ông lả dần không nói được câu nào nữa cho đến lúc lìa đời. Khi thấy thân phụ đã ngừng thở, Nhật Hối mới đứng lên, mặt đỏ gắt hung quang mắt y như muốn lồi ra: - Phàn Huệ Chi! Ngày hôm nay ta với ngươi trở thành kẻ thù rồi! Hừ! Hãy đợi ta tìm được bí kíp rồi ta sẽ tế sống người. Không biết phụ thân ta cất dấu nơi nào? Còn bọn Cái bang... không lẽ chưa trao lại cho phụ thân ta sao? Hừ! Rắc rối thật! Nhật Hối rút dây lưng ra trói ghì Huệ Chi xuống nhà sau canh gác cẩn thận vối vội vã đến chi đàn Cái bang. Phàn Huệ Chi bị trói nằm Ở dãy nhà bếp tư doanh nhà họ Triệu đến sáng hôm sau mà vẫn không thấy Triệu Nhật Hối trở về.
Ðến gần trưa, Huệ Chi để ý nghe bọn gia nhân la hoảng ngoài cổng: - Triệu tiểu thư về! Triệu tiểu thư về! Huệ Chi nghĩ bụng không lẽ Triệu Nguyệt ảnh? Quả là Triệu Nguyệt ảnh. Lão sư TÔ Tử Hồng đợi suốt hai ngày không có tin tức của Phàn Huệ Chi dù đường đi từ chân núi đến An Bắc cách nhau có non trăm dặm, mất một ngày đi ngựa là cùng nên lão nóng lòng phái luôn Nguyệt ảnh về nhà xem sao? Vừa gặp bọn gia nhân, Nguyệt ảnh hỏi liền: - Thân phụ ta và sư huynh Nhật Hối đâu? Gian nhân thưa: - Tiểu thư về để tang cho công công! Công công vừa từ trần hôm qua! Nguyệt ảnh thất sắc: - Thân phụ ta bạo bệnh gì mà chết đột ngột thế? Gia nhân bèn kể lại cuộc đụng độ giữa Nhật Hối và Huệ Chi rồi nói: - Sát nhân vẫn còn bị trói dưới nhà, tiểu thư có cần biết mặt không? Nguyệt ảnh chạy xuống dãy trà thất. Gặp Huệ Chi, nàng hỏi liền: - Tại sao sư đệ thảm sát gia gia ta? Huệ Chi cúi gầm mặt: - Tiểu đệ đau khổ vì cái chết của gia gia lắm, chăng qua vì bị sư huynh bức bách quá nên lỡ tay... Mong sư tỷ rộng lượng... Nguyệt ảnh phất tay áo: - Việc này phải đợi sư huynh xừ trí. Sư phụ sai ta về hỏi sư đệ bí kíp Càn Khôn Yếu Quyết đã lấy lại được chưa? Huệ Chi ấp úng đáp: - Sư huynh đã qua bên Cái bang dò hỏi rồi... tiểu đệ thấy hình như có uẩn khúc hình như..... Cái bang có âm mưu gì đó... không rõ... tiểu đệ cũng không biết sự việc ra sau. Bỗng nhiên Nguyệt ảnh sực nhớ ra điều gì giật mình la lên: - Ta nhớ ra phụ thân ta có một hộp rất bí mật chỉ cho mình ta biết. Ðể ta xem có còn không...
Nàng vụt chạy lên nhà trên.Một lúc sau Nguyệt ảnh trở lại, trên tay cầm một cuốn sách, nàng đưa ra trước mặt Huệ Chi: - Ðúng là bí kíp gia gia cất đây rồi, sư đệ nhìn thử xem! Huệ Chi nhìn quyển sách thấy nó vẫn còn khá mới, bìa giấy phất cậy, trang đầu viết bốn chữ Càn Khôn Yếu Quyết nhưng bên trong thì lại chép bằng loại chữ Hồi Cương có kèm theo đồ hình. Y mừng rỡ: - CÓ lẽ đúng rồi đó sư tỷ! Sư tỷ cầm về Thiên sơn trao cho sư phụ đi! Nguyệt ảnh hơi ngập ngừng: - Thế còn sư đệ? Huệ Chi thở dài: - Tiểu đệ lỡ làm kẻ sát nhân, kẻ thù của sư huynh! Ðành vâng theo sư huynh xừ trị, thà... xin gửi lời vĩnh biệt lão sư phụ! Nã đã giắt bí kíp vào lưng nhưng vẫn còn lưỡng lự: - Sư phụ ngỏ ý muốn truyền thừa môn phái lại cho sư đệ, nay sư đệ lâm vào tình cảnh này biết nói sao với người? Triệu Nguyệt ảnh âu sầu rời trà thất lững thững ra cổng. Cánh cổng đã đóng. Nàng gọi gia nhân mở khóa, một giọng nói cất lên: - CÔ nương! Theo lệnh chưởng môn Cái bang TỔ Thiên Tuế không một ai được ra khỏi nhà hôm nay! Nguyệt ảnh dựng mày ngài: - cái bang có quyền gì trong nhà này? Triệu Nhật Hối khoanh tay trước ngực oai vệ bước vào: - Sư muội đừng để cốt nhục tương tàn! Sư muội hãy đưa Càn Khôn Yếu Quyết đây rồ i tha hồ ra đi! Nguyệt ảnh đỏ gay mặt: - Sư huynh nói lạ! Bí kíp này sư huynh mưu với ngoại nhân chiếm đoạt của sư môn, nay tiểu muội vâng lệnh đem hoàn trả lại cho lão sư, có phải vật riêng của sư huynh đâu? Nhật Hối quát: - Ðừng nói nhiều lời!
Rồi vung quyền đánh liền. Nguyệt ảnh lùi lại hai bước tránh quyền Nhật Hối, tự biết mình không phải là đối thủ của sư huynh liền chạy vào trà thất nó i với Huệ Chi: - Sư đệ! Sư huynh chúng ta dẫn bọn Cái bang về đây định đoạt bí kíp của sư môn đó! Huệ Chi nhìn Nguyệt ảnh với đôi mắt tuyệt vọng: - Tiểu đệ còn làm gì được khi bị trói cứng thế này? Nguyệt ảnh rút kiếm rọc một đường bung hết dây trói Huệ Chi, nói: - Ta với sư đệ bảo vệ bí kíp mang về Thiên sơn, còn tội sát nhân hãy để đó Lúc ấy Triệu Nhật Hối và hai môn đệ Cái bang đã vào tới. Nhật Hối thấy Nguyệt ảnh cắt dây trói cho Huệ Chi liền cười gằn: - Nguyệt ảnh, Huệ Chi! Hôm nay không để lại bí kíp Ở đây thì không còn tình sư môn gì nữa! Y hất đầu ra lệnh cho hai võ sĩ môn đệ Cái bang tấn công. Kiếm đã Ở trong tay Huệ Chi, y chém liên tiếp từ thế Ðoạt Châu qua thế Hấp Nguyệt áp đảo đối phương còn Nguyệt ảnh sử dụng song kiếm múa vun vút che chở quanh mình tạo thành một luồng kiếm quang dầy đặc. Ðột nhiên Huệ Chi chậm kiếm lại nói lớn: - Nhật Hối sư huynh! Tiểu đệ lấy làm ân hận về cái chết của gia gia sư huynh nhưng hôm nay cách gì cũng phải mang bí kíp về Thiên sơn cho lão sư phụ! CÓ chút vật mọn trên bước đường luân lạc xin tặng sư huynh và các bằng hữu. Hẹn có dịp sẽ tự trói đến quỳ chịu tội trước mặt sư huynh: Y hét lên: - Phi hành ra cổng mau sư tỷ! Coi đây! Tay y phất ra. Một tiếng nổ "bùng" vang dậy. Khói bay mịt mù kín cả tòa tư dinh họ Triệu. Nhật Hối chỉ kịp la ú Ớ trong miệng! - Mê đạn!... Mê đạn!... Y gục xuống cùng hai võ sĩ Cái bang trong lúc Huệ Chi và Nguyệt ảnh đã phi hành vượt ra cổng.