watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:00:1630/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Kiếm Thần Nhất Tiếu - Cổ Long - Chương 11-20 - Hết - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Kiếm Thần Nhất Tiếu - Cổ Long - Chương 11-20 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 20



Hồi 15-2

Nụ cười của nàng ta không có tý gì là "ngưu" là "nhục" là "thang".

Nếu có người nhất định nói lúc nàng ta cười lên trông giống một tô canh, thì tô canh này không phải là một tô canh thịt bò, mà là một tô chè hạt sen ngọt ngào thơm phứt.

- Nếu như y ăn trộm một cái bô kiếm được năm vạn lượng bạc, thì cái gã Thâu Vương ấy có phải là kẻ có nhiều tiền lắm không?

- Ắt hẳn là vậy.

- Người có tiền chắc là rộng rãi hơn tý so với người nghèo kiết, gã này chắc là ngoại lệ.

- Sao?

- Huống gì, hình như y tiêu tiền cũng giống Lục Tiểu Phụng vậy, có lúc thậm chí còn lẹ hơn cả Lục Tiểu Phụng.

- Kiếm tiền được không phải là có tài, kiếm tiền được mà xài được mới là có tài.

Tư Không Trích Tinh nói:

- Xài những gì không kiếm ra, là hỗn đản, là vương bát.

Ngưu đại tiểu thơ phì cười.

- Làm hỗn đản xem ra còn khá hơn làm vương bát tý đỉnh.

- Nhất định là vậy.

- Do đó ông là một tên vương bát.

Ngưu tiểu thơ nói:

- Ông chẳng phải là tên hỗn đản xài những gì mình không kiếm ra, cũng không phải là gã Thâu Vương tiền vào đầy cả hộc tủ, ông chỉ bất quá là một tên vương bát kiếm được tiền mà tiêu không được thôi, một tên vương bát siêu cấp.

Tư Không Trích Tinh hình như bị mắng cho đần mặt ra, suốt một đời y, quả thật chưa bao giờ bị ai mắng cho như vậy.

Y là vua ăn trộm, cũng giống như Tây Môn Xuy Tuyết là kiếm thần, cũng giống như Lục Tiểu Phụng là Lục Tiểu Phụng.

Hạng người như bọn họ, không mắng người ta đã là lễ phép lắm rồi, làm sao để người khác mắng mình được?

Cái vị Ngưu tiểu thơ này phải chăng đã say rồi?

- Cô có say không vậy?

- Đây là nước lã, nước lã làm sao say được?

Ngưu tiểu thơ nói:

- Chẳng qua tôi chỉ lấy làm kỳ, một kẻ ăn cắp cái bô là kiếm được năm vạn lượng bạc, tại sao đi ăn với một người đàn bà vừa xinh đẹp vừa khả ái, lại gọi toàn món ăn trơn như vậy?

- Trơn?

- Thức ăn trơn, đậu hủ trơn, mạn đầu trơn, nước lã trơn.

Ngưu đại tiểu thơ thở ra:

- Tôi xem, cái gã hòa thượng không lão thực ấy nhất định còn ăn ngon hơn là ông chút xíu.

- Tại sao?

- Chỉ ăn có bao nhiêu đó thứ, sức lực đâu đi sinh hòa thượng con?

Tư Không Trích Tinh không cười, y chỉ thở ra:

- Bây giờ tôi mới biết, tại sao cái gã Lục Tiểu Kê đi thích một người như cô.

Tư Không Trích Tinh nói:

- Giọng điệu của cô, y đúc như là hắn.

- Y rốt cuộc là Lục Tam Đản, hay là Lục Tiểu Kê?

- Đều là hai thứ.

Tư Không Trích Tinh nói:

- Có lúc, y còn là Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Cẩu.

- Lục Tiểu Phụng tôi còn hiểu được, y bay lên quả thật giống như một con gà.

- Hừ!

- Nhưng Lục Tiểu Cẩu, tôi chẳng hiểu tý nào.

Ngưu tiểu thơ hỏi:

- Tại sao lại có người gọi y là Lục Tiểu Cẩu?

- Bởi vì cái mủi của y còn thính hơn cả chó, tám ngàn dặm xa thật xa, có bãi cức, y còn ngửi thấy.

Ngưu đại tiểu thơ muốn cười, nhưng nhịn lại, nghinh mặt lên trừng mắt nhìn Tư Không Trích Tinh cả nửa ngày.

- Còn ông thì sao? Ông rốt cuộc là Tư Không Trích Tinh hay là Mãn Địa Ngật Xí (Ăn cức đầy nhà)?

Tư Không Trích Tinh ngớ ra:

- Là người tại sao lại đi nói là Mãn Địa Ngật Xí?

Ngưu đại tiểu thơ dĩ nhiên có lý lẽ riêng của nàng ta.

- Mãn địa đối với lại Tư Không, Trích Tinh đối với lại Ngật Xí, chữ nào cũng đối được với nhau sát rạt.

Ngưu tiểu thơ nói:

- Huống gì, những thứ đồ ông gọi đó, chẳng khá gì hơn cức chó nhiều lắm.

- Lần này cô sai rồi.

Tư Không Trích Tinh không tức giận chút nào:

- Tôi gọi những thức ăn ấy, bởi vì bây giờ tôi không phải là Tư Không Trích Tinh.

- Thế thì bây giờ ông là gì?

- Tây Môn Xuy Tuyết.

Tư Không Trích Tinh nói:

- Mãn địa đối với lại Tây Môn, Xuy Tuyết đối với lại Ngật Xí, không phải là đối quá hay sao?

- Đối quá hay đi thôi.

Một người nói:

- Đủ tư cách ăn một bãi cức chó, rồi lãnh thêm một nhát đao.

Trong góc tửu lầu có để một cái bàn, có cặp vợ chồng ngồi dó, tuổi tác xem ra cũng lớn, ông chồng thì ốm yếu khô khan, bà vợ thì mập mập béo béo, ông chồng mặt mày sầu khổ, bà vợ tươi cười hớn hở.

Trên đời này có rất nhiều cặp vợ chồng như vậy, nếu hai vợ chồng đều nhiệt tình đi làm một chuyện gì đó, ông chồng đại khái phải chịu lép tý đỉnh, nhượng bà vợ cao hứng một chút, vì vậy mình thì càng ngày càng ốm yếu khô héo đi, mặt mày vàng vọt ốm o đi.

Lão già và bà vợ vốn đang ngồi ở tuốt đầu xa trong một góc, bỗng nhiên, lão già đã ngồi trên chiếc ghế ngay bên cạnh Tư Không Trích Tinh và Ngưu đại tiểu thơ.

Nói câu ăn cức chó và lãnh nhát đao vừa rồi, chính là lão ta.

Tư Không Trích Tinh dĩ nhiên không thể không hỏi lão:

- Có phải vừa rồi lão nói tôi nên lãnh một nhát đao không?

- Phải.

- Tại sao tôi phải lãnh một nhát đao?

- Bởi vì ngươi không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.

Lão già nói:

- Nếu ngươi là Tây Môn Xuy Tuyết, ta đành phải là Mãn Địa Ngật Xí thôi.

Tư Không Trích Tinh lại ngớ mặt ra.

Lão già ngồi ở tuốt đằng xa, còn y và Ngưu Nhục Thang nói chuyện ngay cả người ngồi cạnh bàn còn chưa nghe được. Lão già này lại nghe được hết.

Lão già này là ai?

Nếu Tư Không Trích Tinh biết lão già này là ai, chỉ sợ rằng y sẽ ngất xỉu.

Trên trời dưới đất, còn chuyện gì có thể làm Tư Không Trích Tinh ngất xỉu được?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 81
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com