Chỉ mục bài viết |
---|
Quỷ Kiếm U Linh - Ngọa Long Sinh - Hồi 46 - Hết |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Tất cả các trang |
Hồi 50
Bôn Tẩu
Lưng mang xác Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục, hữu thủ cầm Quỷ Kiếm, tả thủ thì ngọn Tàn Hồn Ma Đao sáng ngời ánh thép, Thế Kiệt lững thững quay lại gian Trúc Xá. Sắc diện của chàng ngập tràn bầu sát khí mà bất cứ ai chạm mặt cũng phải ớn gáy lạnh xương.
Chàng ngạc nhiên khi thấy quanh Trúc Xá lố nhố xác những cao thủ hắc đạo. Còn vây quanh Trúc Xá là mười hai người vận trang y đạo tỳ đứng bất động.
Thế Kiệt cau mày tự hỏi:
− Những gã đạo tỳ này là ai?
Chàng chưa kịp lý giải câu hỏi đó thì từ trong gian Trúc Xá, Nhất Ma Hoạt Sát Tằng Mậu và Nhị Ma Hoạt Sát Tỉnh Câu phi thân ra. Cả hai vung đôi quỷ thủ công tới một gã đạo tỳ đứng án ngay ngưỡng cửa Trúc Xá.
Đôi quỷ trảo của Tằng Mậu vỗ xuống đánh đầu gã đạo tỳ, còn binh khí của Tỉnh Câu móc tới vùng thượng đẳng của đối phương.
Gã đạo tỳ bị công kích vẫn mặc nhiên với những chiêu công của Nhất Ma Hoạt Sát và Nhị Ma Hoạt Sát, thậm chí chẳng thèm có phản ứng tránh né.
Chát... Chát...
Đôi quỷ trảo của Nhất Ma Hoạt Sát vỗ trúng đỉnh đầu gã đạo tỳ, nẩy ngược trở lại. Còn đôi quỷ trảo của Nhị Ma Hoạt Sát cũng chẳng khác gì quỷ trảo của Tằng Mậu.
Cả hai công gã đạo tỳ nhưng không hiệu quả, nên lạng bộ thối về sau chuẩn bị đối phó với đối thủ của mình. Hai gã vừa mới trụ tấn thì mười hai gã đạo tỳ bật người lên như những mũi tên thoát ra từ một cánh cung, ào ào nhảy xổ vào Nhất Ma và Nhị Ma.
Đứng thị trận, Thế Kiệt có cảm tưởng mười hai gã kia đều là những Cương Thi thì đúng hơn. Ý niệm đó còn đọng trong suy tưởng của chàng thì Nhất Ma Hoạt Sát Tằng Mậu và Nhị Ma Hoạt Sát Tỉnh Câu rú lên lồng lộng.
Cùng với tiếng rú thảm thê đó, thân ảnh của họ bị xé thành từng khúc thịt.
Mười hai gã đạo tỳ thoát về chỗ cũ đứng bất động.
Cái chết của Nhất Ma Hoạt Sát Tằng Mậu và Nhị Ma Tỉnh Câu khiến Thế Kiệt giật mình. Chàng chẳng biết mười hai gã đạo tỳ kia đã sử dụng môn công phu gì mà xem ra chúng chẳng hề sợ hãi binh khí, thậm chí chẳng biết cả sống và chết.
Thế Kiệt toan dấn bộ bước tới thì bất ngờ Kha Giã Na sư gia xuất hiện ngay bên cạnh chàng. Kha Giã Na nắm tay Thế Kiệt:
− Lệnh công tử, đừng nên vào đó. Hãy đi theo lão.
Thế Kiệt mừng rỡ khi gặp Kha Giã Na.
Kha Giã Na gật đầu, ngầm ý bảo chàng mau sớm rời khỏi chỗ này.
Hai người quay bộ thoát trở ra.
Kha Giã Na như đã quen thuộc những lối mòn trong Lâm Thủy Trúc nên lướt đi thoăn thoắt. Chẳng mấy chốc hai người đã đến dòng kênh bên bìa Lâm Thủy Trúc.
Một chiếc thuyền nan có mui từ ngoài băng băng lướt vào. Mạn thuyền vừa cặp bờ, từ trong khoang thuyền Cáp Nhật Hồng bước ra:
− Lệnh đại ca, mau lên thuyền đi!
Thấy Nhật Hồng, Thế Kiệt mừng rỡ vô cùng. Chàng và Kha Giã Na nhanh chóng bước xuống thuyền. Chiếc thuyền nan nhanh chóng lướt ra ngoài khơi.
Kha Giã Na nói:
− May mắn lão đã đến kịp. Nếu không công tử đã vướng vào Cương Thi trận pháp của U Linh lão quỷ rồi.
Nhật Hồng thở phào một tiếng.
Nàng nhìn Thế Kiệt:
− Đại ca... Vương mẫu đang ở trong khoang thuyền.
Nghe Nhật Hồng nói, chàng ngạc nhiên hơn nên hỏi lại nàng:
− Vương mẫu vào Trung Nguyên?
Nhật Hồng gật đầu.
Kha Giã Na giúp Thế Kiệt đặt xác Thiên Phục xuống sàn thuyền. Mụ nhìn Thế Kiệt.
Chàng nhìn Nhật Hồng:
− Muội muội, đây là thân phụ của huynh đó.
Nhật Hồng tròn mắt:
− Nguyên Thiên Phục là cha của đại ca?
Thế Kiệt gật đầu:
− Rồi huynh sẽ nói cho muội biết.
Kha Giã Na lên tiếng:
− Lệnh công tử hãy vào ra mắt Vương mẫu đi, để mụ chăm sóc thi thể của Nguyên đại hiệp.
Kha Giã Na vừa nói vừa cởi áo choàng phủ lên thi thể Thiên Phục.
Nhật Hồng nhìn chàng:
− Đại ca... Vương mẫu đang chờ đại ca.
Thế Kiệt nhìn lại xác Thiên Phục lần nữa rồi khom người bước vào khoang thuyền.
Trong khoang thuyền mùi trầm tỏa hương thơm ngào ngạt. Vương mẫu ngồi kiết đà, phía trước bà là chiếc lư trầm đang tỏa hương.
Cáp Nhật Hồng len đến ngồi cạnh bên Vương mẫu.
Thế Kiệt quỳ xuống, trịnh trọng nói:
− Vãn bối là Lệnh Thế Kiệt, bái kiến Vương mẫu.
Vương mẫu nhìn chàng:
− Ta miễn lễ cho công tử.
Chàng ngẩng lên đối mặt với Vương mẫu. Trong lòng Thế Kiệt bất giác nảy sinh lòng ngưỡng mộ bởi phong thái uy nghi đĩnh đạc của Vương mẫu.
Vương mẫu quay sang Nhật Hồng:
− Con hãy rót trà mời Lệnh công tử.
Nhật Hồng gật đầu rồi bưng bình trà rót ra chén ngọc. Nàng liếc trộm Lệnh Thế Kiệt.
Những nét u uẩn trên sắc diện của Thế Kiệt khiến trái tim nàng nhói đau.
Nhật Hồng lí nhí nói:
− Lệnh huynh dùng trà!
Thế Kiệt khẽ gật đầu, nhưng cầm lấy chén trà rồi lại đặt xuống.
Vương mẫu nói:
− Ta chia buồn với Lệnh công tử.
− Vãn bối đa tạ Vương mẫu.
Thế Kiệt nhìn Vương mẫu, trang trọng nói:
− Vào Trung Nguyên lần này chắc chắn Vương mẫu có đại sự?
Vương mẫu gật đầu:
− Không sai.
Nhìn những làn khỏi trầm bay lơ lửng, như đang nhìn vào cảnh giới mơ hồ nào đó, Vương mẫu ôn nhu nói:
− Câu chuyện này xảy ra lâu lắm rồi.
Buông một tiếng thở dài, Vương mẫu kể tiếp:
− Chuyện xảy ra trên núi Côn Luân.
Vương mẫu nhìn lại Thế Kiệt:
− Cách đây hơn trăm năm, trên võ lâm đã phân chia thành hai nhánh hắc đạo và bạch đạo. Hắc đạo và bạch đạo lúc nào cũng đối kháng với nhau. Lúc thì hắc đạo hưng thịnh, lúc thì bạch đạo phát dương quang đại. Cả hai nhánh đều có những bậc kỳ tài võ lâm. Mặc dù đối kháng, nhưng tuyệt nhiên võ lâm chưa bao giờ xảy ra màn máu đổ thịt rơi.
Vương mẫu lại nhìn những khói trầm bay lơ lửng:
− Ta nói thế, Lệnh công tử sẽ nghĩ ta là người Tây Hạ sao lại quá rành về võ lâm Trung Nguyên chứ gì?
− Vãn bối quả đang thắc mắc.
− Ta cũng là người của Trung Nguyên, thuộc Côn Luân phái.
− Nếu Vương mẫu là người của Trung Nguyên, vãn bối vô cùng hoan hỷ.
− Dù bổn vương có là người của Côn Luân phái, sợ e rằng đã quá trễ để ngăn một kiếp nạn trăm năm về trước để lại.
Vương mẫu nhìn lại Thế Kiệt:
− Hy vọng bây giờ chỉ còn có công tử.
− Vãn bối mong được sự chỉ giáo của Vương mẫu.
Vương mẫu bùi ngùi nói:
− Phải chi Thiên Phục đừng sớm ra đi như vậy.
Thế Kiệt cúi đầu. Bất giác lệ thương cảm trào ra khóe mắt chàng.
Chàng lí nhí nói:
− Thân phụ ra đi có lỗi của vãn bối. Bây giờ vãn bối muốn chuộc lại tội lỗi lắm đó cũng không được.
Vương mẫu lắc đầu:
− Đừng oán trách mình. Hãy nhìn về phía trước. Nếu như Lệnh công tử ngăn được kiếp nạn cho thiên hạ thì đã tạo hồng phước cho Thiên Phục rồi.
Vương mẫu buông một tiếng thở dài:
− Khi ta nhận được nhạn thư của Nhật Hồng báo về cái chết của hai vị Lạt Ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố thì không thể ngồi yên bên Tây Hạ được nữa mà đích thân vào Trung Nguyên.
Thế Kiệt nhíu mày quay sang Nhật Hồng hỏi:
− Nhị vị Lạt Ma chết rồi à? Ai đã hạ sát hai người đó?
Nhật Hồng nhìn Vương mẫu rồi quay lại Thế Kiệt:
− Khi huynh đi theo U Linh Nhân, trong lòng muội cảm thấy bất an nên nhờ nhị vị Lạt Ma theo huynh trợ giúp. Không ngờ họ gặp đại nạn diệt thân bởi U Linh Quỷ Công. Mặc dù nhị vị hộ tướng đó có Mật Công hộ thân nhưng không tránh khỏi cái chết.
Nàng nhìn Vương mẫu:
− Một khi bị trúng U Linh Quỷ Công thì trên cơ thể người đó có năm dấu ngũ cốt. Nếu xác của họ không sớm tiêu hủy thì sau ba ngày tự động tìm đến cổ mộ U Linh để hóa thân thành Cương Thi Thế Kiệt giật mình:
− Vãn bối đã thấy mười hai người có hành động và thủ pháp như những Cương Thi tại Trúc Xá.
− Nếu nhị vị hộ tướng của bổn vương không thiêu cái xác phàm thì cũng sẽ bị hóa thân thành Cương Thi mà thực hiện ý định của họ.
− Vương mẫu, chẳng lẽ có chuyện ma quỷ trên cõi nhân gian này sao?
− Nói ra thì khó tin, nhưng đó là sự thật. Mà chuyện đã xảy ra cách đây trên trăm năm rồi. Trong một đêm mưa gió sấm chớp đầy trời thì một tia sét vô tình đánh xuống cổ mộ U Linh. Trong cổ mộ xuất hiện một đạo sáng xanh rờn. Hiện tượng đó kích thích trí tò mò của thiên hạ. Ai cũng kháo với nhau trong cổ mộ có báu vật.
− Cổ mộ có báu vật à?
− Không có báu vật gì cả, mà là một pho thiên thạch phát sáng. Không một ai biết công dụng của pho thiên thạch. Nhưng rồi một hôm mười hai vị Lạt Ma đến cổ mộ U Linh dời pho thiên thạch về đỉnh Côn Luân. Mười hai vị Lạt Ma đó không nói vì sao phải dời tảng thiên thạch đó về Côn Luân. Sau này sư phụ mới cho bổn vương biết.
Vương mẫu bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ để lấy giọng:
− Mười hai vị Lạt Ma tổ sư dùng chân ngươn thuần dương, phối hợp cùng hỏa khí của mặt trời để hủy pho thiên thạch. Nếu đúng một trăm ngày thì pho thiên thạch sẽ tự hủy, nhưng mới chín mươi chín ngày thì có một người với thanh kiếm xanh rờn đến Côn Luân lấy pho thiên thạch đi.
Thế Kiệt cau mày:
− Vương mẫu, người đó chính là Kiếm Vương?
− Sau này y mới là Kiếm Vương.
− Vãn bối đã gặp Kiếm Vương.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt:
− Ta biết công tử đã gặp Kiếm Vương, nên kiếm thuật mới...
Vương mẫu nhấp tiếp một ngụm trà lấy giọng, nói:
− Khi biết pho thiên thạch bị lấy mất, mười hai vị Lạt Ma đoán ra ngay mục đích của người đến lấy pho thiên thạch đó. Mười hai người bế môn luyện công. Cuối cùng đã tìm ra và chế tác một thanh kiếm có thể khắc chế tà khí trong pho thiên thạch quỷ kia. Nhưng muốn dụng được sự linh diệu của thanh kiếm trời đó thì người dụng kiếm phải hấp thụ tinh khí của mười hai vị Lạt Ma La Hán. Chính vì lẽ đó mà trước khi viên tịch, họ đã dồn khí công vào mười hai pho tượng kim thân La Hán.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt:
− Kiếm Vương đã xuất hiện đoạt lấy thanh kiếm mà hiện nay công tử là chủ nhân.
− Vương mẫu muốn nói đến Quỷ Kiếm Đoạn Hồn?
Vương mẫu gật đầu:
− Đó chính là Quỷ Kiếm Đoạn Hồn của Giang Kỳ. Nhưng nếu không có linh khí của mười hai vị La Hán thì nó không thể phát tác được oai lực vô biên.
Vương mẫu thở ra rồi nói tiếp:
− Khi Thiên Phục thấy thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn của Giang Kỳ thì biết ngay mục đích của Kiếm Vương, nên thân hành đến Tây Hạ gặp ta. Phải mất mười tám năm, ta và Thiên Phục mới tìm ra bí mật hấp thụ linh khí của mười hai vị Lạt Ma. Thiên Phục ghi toàn bộ vào di cảo và trao cho Giang Kỳ. Và đặt nhiều hy vọng vào Giang Kỳ, thậm chí ra đi hy sinh chữ tình để với Triều Thi Thi.
Vương mẫu nhìn ra ngoài khoang thuyền:
− Nhưng tất cả không như Thiên Phục nghĩ.
Thế Kiệt lấy trong ngực áo bức di cảo của Thiên Phục:
− Vương mẫu, đây là di cảo mà thân phụ đã để lại cho sư tôn.
− May mắn lắm rồi. Nếu bức di cảo này công tử để chung với những pho kim thân La Hán thì chúng ta hết cơ hội.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt, ôn nhu từ tốn nói tiếp:
− Tất nhiên Kiếm Vương cũng biết mục đích của mười hai La Hán nên sau khi độc tôn thiên hạ, y liền thâu tóm mười hai pho tượng kim thân La Hán cùng với thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn. Kiếm Vương kỳ vọng vào pho thiên thạch kia. Một khi y tịch diệt thì có thể cải tử hoàn sinh trong trạng thái khác.
Thế Kiệt nhìn Vương mẫu:
− Kiếm Vương đã hoàn sinh?
Vương mẫu gật đầu:
− Nói đúng hơn, Kiếm Vương đã biến thành Cương Thi chứ chẳng phải là một con người.
Kiếp nạn của võ lâm thật là khó lường, nếu như Kiếm Vương tạo ra hàng trăm, hàng ngàn Cương Thi bằng khối đá thạch quỷ kia. Chẳng bao lâu cả Trung Nguyên sẽ biến thành một bãi tha ma như cõi a tỳ địa ngục.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, nhất định Kiếm Vương sẽ tìm đến công tử để đoạt lại Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.
Nhật Hồng nói:
− Mẫu thân, vậy có cách chi để chống lại Kiếm Vương không?
− Lệnh Thế Kiệt là chủ nhân Quỷ Kiếm Đoạn Hồn thì chỉ có Thế Kiệt mới đủ sức chống lại Kiếm Vương. Nhưng muốn như vậy thì Thế Kiệt phải hấp thụ linh khí của mười hai vị La Hán.
Thế Kiệt bối rối nói:
− Vãn bối bất tài nên không giữ được những pho kim thân La Hán.
− Công tử giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi. Chúng ta sẽ tìm cách lấy lại mười hai pho tượng kim thân La Hán. Nếu ta đoán không lầm bây giờ mười hai pho tượng kim thân La Hán kia đã ở trong tay Kiếm Vương.
Nhật Hồng bối rối sau khi nghe Vương mẫu nói. Nàng lo lắng hỏi Vương mẫu:
− Những pho tượng kim thân La Hán nằm trong tay Kiếm Vương, chúng ta đâu có cách gì đoạt lại chứ.
Vương mẫu thở dài:
− Chúng ta sẽ tìm cách. Mẫu thân tin vào sự sắp đặt của ông trời. Nếu ông trời không cho chúng ta cơ hội thì đây đúng là ngày tận diệt. Ông trời không muốn như vậy đâu.
Thế Kiệt nói:
− Vãn bối sẽ tìm Kiếm Vương đoạt lại mười hai pho tượng đó.
Nhật Hồng lắc đầu:
− Không được.
Vương mẫu nhìn chàng:
− Thế Kiệt, trước khi hấp thụ được linh khí của mười hai vị La Hán thì không nên dụng sức đối phó với Kiếm Vương. Nếu dụng sức đối phó với y chẳng khác nào châu chấu đá xe, mang trứng chọi với đá mà thôi. Phải dùng diệu kế để lấy mười hai pho tượng kim thân La Hán đó.
Nhật Hồng nói:
− Đại ca, Vương mẫu nói đúng. Lúc này cho dù đại ca có là kiếm thủ siêu quần cũng không phải là đối thủ của Kiếm Vương. Bởi Kiếm Vương không còn ở trạng thái như chúng ta mà đã hóa thân thành Cương Thi rồi.
Vương mẫu nhìn Thế Kiệt nói:
− Hiện tại tạm thời chúng ta ẩn tích để giữ thanh kiếm quỷ rồi tìm cách sau.
Thế Kiệt nhìn Vương mẫu nói:
− Vương mẫu, chúng ta chẳng còn cách gì khác à?
− Ta chưa nghĩ ra cách gì để đối phó với Kiếm Vương.
Nhật Hồng nói:
− Đại ca, nhất định chúng ta sẽ tìm ra cách để đối phó với Kiếm Vương.
− Nhưng càng để lâu càng bất lợi cho chúng ta.
Vương mẫu lắc đầu:
− Lúc này chưa phải là thời cơ của chúng ta đâu.
Chiếc thuyền nan từ từ cặp bờ.
Vương mẫu cùng với Thế Kiệt và Nhật Hồng ra ngoài khoang thuyền.
Thế Kiệt cõng xác Thiên Phục lên lưng bước lên bờ. Sau khi tất cả đã lên hẳn rồi, Vương mẫu giở ngọc thủ vỗ thẳng xuống chiếc thuyền nan một đạo kình ôn nhu.
Chiếc thuyền nan vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Vương mẫu nhìn chàng:
− Ta không muốn để lại dấu tích.
Cỗ xe song mã xuất hiện. Ngồi trên ghế xà ích chính là Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi.
Lão ăn mày vừa nhìn thấy xác Thiên Phục, buông luôn dây cương, phi thân xuống. Lão bật nói thổn thức:
− Đồng tửu... đồng tửu... Ngươi đi rồi à?
Nghe lão ăn mày nói Thế Kiệt chỉ biết gục đầu.
Vương mẫu thở ra rồi vỗ vai lão thâu nhi:
− Lão huynh... Chúng ta mau sớm rời khỏi đây tốt hơn. Lúc này không phải lúc than khóc tiếc nuối người đã chết.
Thần Hành Dị Cái lườm Thế Kiệt:
− Tiểu tử đã bội ngôn với lão phu.
− Vãn bối có lỗi, nhưng vãn bối không bao giờ có tâm lấy mạng cha mình.
Thần Hành Dị Cái tròn mắt:
− Nguyên Thiên Phục là cha của ngươi?
Thế Kiệt bặm môi gật đầu.
Chàng nấc khẽ một tiếng, lệ thảm trào ra nhểu giọt xuống hai bờ môi khô khốc.
Lão ăn mày gượng nói:
− Lão ăn mày lỡ lời. Tiểu tử đừng trách.
Thế Kiệt ôm xác Thiên Phục đặt vào khoang xe.
Vương mẫu nhìn lão rồi nhìn Thế Kiệt.
Vương mẫu khẽ lắc đầu rồi bước lên xe. Nhật Hồng cũng len vào khoang, Thần Hành Dị Cái lắc vai băng lên ngồi vào ghế xà ích.
Vương mẫu nói:
− Lão huynh đã thông báo với Thiếu Lâm tự kiếp nạn này chưa?
− Lão ăn mày đã báo rồi. Nhưng không biết mấy lão đầu trọc sắp xếp như thế nào. Còn những danh phái khác lão ăn mày cũng đã cho người đi thông báo luôn rồi. Chỉ sợ mấy gã chưởng môn bị thịt không tin vào kiếp nạn mà không chuẩn bị. Đợi nước tới chân rồi tha hồ mà nhảy đong đỏng như dẫm phải lửa.
Vương mẫu buông một tiếng thở dài:
− Lão huynh cho xe ngựa chạy đi!
Thần Hành Dị Cái vừa ra roi để đôi Thiên Lý Long Câu phi nước đại lao về phía trước thì phía sau xe có ngọn gió hiu hiu thổi tới. Ngọn gió lạ đó buộc Vương mẫu ngoái đầu nhìn lại.
U Linh Nhân đang phiêu bồng đuổi theo cỗ xe song mã.
Vương mẫu nhíu mày:
− Họ đuổi theo chúng ta.
Vương mẫu nhìn lại Thần Hành Dị Cái:
− Lão huynh cho ngựa chạy nhanh lên.
Thần Hành Dị Cái gật đầu, đánh roi đen đét vào cặp mông đôi Thiên Lý Long Câu, miệng không ngừng thét:
− Hê... Hê... Nhanh lên... Nhanh nữa lên! Hê... Hai con rùa chạy nhanh nữa lên nào.
Đôi Thiên Lý Long Câu phi nước đại kéo theo cỗ xe lao đi vun vút.
Mặc dù đôi Thiên Lý Long Câu đã phi hết sức của chúng, thậm chí mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lớp lông đen mượt, nhưng vẫn không làm sao cắt được U Linh Nhân đang rượt theo phía sau.
Thần Hành Dị Cái rít lên:
− Lũ quỷ này không muốn để chúng ta đi mà.
Hồi 51
Dĩ Vãng Hận Thù
Thế Kiệt toan thoát ra khỏi khoang xe nhưng Vương mẫu đã cản chàng lại:
− Cứ đi theo lão thâu nhi mà lo hậu sự cho Nguyên Thiên Phục, để cho ta đoạn hậu.
Vương mẫu nhìn lại Kha Giã Na.
Kha Giã Na hiểu ngay cái nhìn của Vương mẫu, khẽ gật đầu rồi nói với Thế Kiệt:
− Lệnh công tử chăm sóc cho Nhật Hồng.
Vương mẫu nói:
− Bảo trọng.
Nhật Hồng bồi hồi nói:
− Mẫu thân bảo trọng.
− Mẹ tự lo cho mẹ được. Ta biết các người sẽ đi đến đâu. Tất nhiên ta sẽ tìm đến.
Vương mẫu nói xong, giũ nhẹ hai ống tay áo xiêm y, cất mình thoát ra khỏi khoang cỗ xe song mã. Kha Giã Na cũng băng mình theo bà. Cả hai người đều dụng đến tuyệt kỹ khinh thuật. Thân ảnh của họ như cỡi gió vút lên cao ba trượng.
Không cần hạ thân trụ tấn, Vương mẫu vẫn có thể vũ lộng đôi ngọc thủ thần kỳ tống ra hai đạo nhu kình tập kích trực diện U Linh Nhân.
Phối hợp với Vương mẫu, Kha Giã Na cũng tống ra hai đạo nhu kình, tạo ra một thế gọng kềm như lưỡi kéo ào ào tập kích U Linh Nhân.
Trước hai đối thủ thượng thặng đó, U Linh Nhân không hề nao núng, mà dụng thuật U Linh Bộ Pháp, phiêu bồng đạp lên sóng chưởng của Vương mẫu, còn hữu thủ thì đẩy ra một trận cuồng phong giá buốt đón thẳng vào chưởng pháp của Kha Giã Na.
Ầm...
Cả một vùng không gian như chấn động bởi sự phản hồi của chưởng khí. Trong khi chưởng kình ôn nhu của Vương mẫu xới bật gốc một tán cây đại thụ thì Kha Giã Na sau khi đón thẳng một chưởng với U Linh Nhân thân pháp trượt dài về sau năm bộ.
Trong khi đó U Linh Nhân xem ra chẳng có chút hề hấn gì sau khi đối chưởng với Kha Giã Na. Đã không biểu lộ chút gì có thể gọi là hao tổn nguyên âm chân khí mà còn đảo bộ T với thân pháp như trôi trên mặt đất, hướng về phía Vương mẫu cách không phóng ra hai đạo chỉ khí U Linh.
Âm thanh rít lên nghe tợ như tiếng lụa xé, chứng tỏ tiềm ẩn trong chỉ khí của U Linh Nhân là sát khí chết người.
Vừa công hụt đối phương một chưởng, Vương mẫu mặc dù đã chuẩn bị trước mình phải đối phó với một đại cao thủ, nhưng cũng không ngờ bộ pháp của đối phương quá thần kỳ. Bà thoáng giật mình, toan liên thủ thi triển chưởng kình tập kích tiếp thì đã nghe tiếng chỉ khí rít veo véo hướng về phía mình.
Sự biến hóa và thủ pháp xuất chiêu liên hoàn của U Linh Nhân khiến Vương mẫu thoáng một chút bối rối. Mặc dù vậy, Vương mẫu vẫn kịp giũ hai ống tay áo xiêm ý đánh ra hai đạo khí xoáy đón thẳng đỡ thẳng tới chỉ kình U Linh.
Ầm... Ầm...
Lần đánh thẳng đỡ thẳng này, U Linh Nhân phải tháo lùi lại một bộ, nhưng bên kia Vương mẫu phải thối lùi tới ba bộ. Mặc dù thối lui những ba bộ nhưng thân ảnh của bà vẫn lắc lư như cành liễu bị gió đùa.
Kha Giã Na cất mình lên cao hai trượng, nhắm U Linh Nhân lướt tới. Đôi trảo công của Kha Giã Na vươn ra như mười chiếc móng vuốt chộp tới vùng thượng đẳng của đối phương.
Thế trảo của Kha Giã Na lần này thật dũng mãnh và quyết liệt, tưởng chừng như lão sư gia quyết một chiêu cùng tử với U Linh Nhân.
Lão sư gia Kha Giã Na phải hành thủ như vậy thôi, bởi trong ý niệm sau khi thấy Vương mẫu phải tháo lui ba bộ, chưa thể trụ tấn vận công thì U Linh Nhân có thể tập kích tiếp thì sự nguy hại sẽ đến với Vương mẫu.
Đôi trảo công khốc liệt của Kha Giã Na chưa kịp chạm đến đích thì bất chợt U Linh Nhân dụng tới bộ pháp U Linh thoáng cái lòn qua trảo công của đối phương, rồi bất ngờ cũng dụng trảo từ phía sau thộp tới gáy lão sư gia Kha Giã Na.
Kha Giã Na không ngờ U Linh Nhân lại lợi hại đến độ bà ngỡ như mình đang công kích một chiếc bóng hư hư không có thật và khi áp lực xuất hiện sau gáy mới giật mình, toan hoành thân để chống đỡ, nhưng áp lực kia nhanh hơn ý niệm và phản xạ của Kha Giã Na sư gia.
Gáy của Kha Giã Na sư gia như bị đóng băng, không sao nhúc nhích được.
Lão sư gia biết ngay tình thế của mình, nên than thầm:
− “Mình không còn cơ hội để phục vụ cho Vương mẫu rồi.”.
Cùng với ý niệm đó, Kha Giã Na sư gia gào lên:
− Vương mẫu đừng nghĩ đến tôi, hãy đi đi!
Tiếng gào của Kha Giã Na vừa dứt thì Vương mẫu lạng người lướt đến. Bà khoát tay thét lên:
− Dừng tay!
Một tay khống chế gáy Kha Giã Na, U Linh Nhân nhìn lại Vương mẫu.
Vương mẫu ôn nhu nói:
− Tôi biết cô nương không phải là Cương Thi, sao lại truy sát chúng tôi như những Cương Thi vô tâm vô tính kia chứ?
Tay không buông tha Kha Giã Na, U Linh Nhân vuốt lại mái tóc dài ra sau lưng để lộ chân diện mục của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi.
Vương mẫu nhận ra chân diện mục của U Linh Nhân, buột miệng nói:
− Cô nương chính là Triều Thi Thi?
U Linh Nhân lắc đầu:
− Không phải, nhưng ta và tỷ tỷ là một.
U Linh Nhân chớp đôi mắt sáng ngời:
− Tại sao các người lại giúp Thế Kiệt đưa xác Thiên Phục đi? Đáng lý ra các người phải để Thế Kiệt và Thiên Phục biến thành Cương Thi hoặc tan ra thành đất thành bùn.
Vương mẫu nhíu mày:
− Cô nương hận Thế Kiệt và Thiên Phục, trong khi lại coi Triều Thi Thi là người thân của mình?
− Đó là lời nguyền của ta.
− Cô nương biết Triều Thi Thi chính là thân mẫu của Thế Kiệt và là hảo thê của Nguyên Thiên Phục?
U Linh Nhân gật đầu:
− Biết. Biết như thế nhưng ta cũng đã khắc chú lời nguyền trong cổ mộ U Linh là bắt Thiên Phục phải tự tay hủy giọt máu của hắn. Hoặc ngược lại chính giọt máu của gã tạo ra lấy mạng gã. Có như thế mới thỏa lòng ta, và tỷ tỷ Triều Thi Thi mới có thể mỉm cười trong cõi U Linh.
Vương mẫu thở dài:
− Cô nghĩ Nguyên Thiên Phục phụ tình nên tỷ tỷ của cô mới chết?
− Gã không phụ tình, sao lại bỏ rơi hảo thê và cả giọt máu của gã nữa?
Vương mẫu thở hắt ra một tiếng ôn nhu nói:
− Cô nương đặt chữ hận không đúng.
− Bổn cô nương không có quyền trả hận cho tỷ tỷ của mình ư?
− Tôi nói cô nương đặt chữ hận không đúng, bởi vì cô nương đã hiểu lầm Nguyên Thiên Phục.
U Linh Nhân lắc đầu:
− Ta không nghĩ sai về gã vô tâm vô tình Nguyên Thiên Phục đâu.
− Cho là Thiên Phục vô tình, nhưng cô nương cũng phải biết Thế Kiệt là gì với mình chứ.
Thế Kiệt vẫn còn mối quan hệ với cô nương. Cọp dữ còn không ăn thịt con, huống chi là người. Cô nương đã vì tỷ tỷ của mình mà trả hận, nhưng trả hận rồi cô có biết đâu dưới suối vàng tỷ tỷ của cô càng hận cô hơn.
U Linh Nhân thở ra:
− Ta đã nguyện phải tiêu hủy cái nhân đã mang đến cái khổ cho tỷ tỷ.
− Tôi nghĩ Triều Thi Thi sẽ không muốn cô nương làm như vậy. Bởi vì Triều Thi Thi đã mang giọt máu của Thiên Phục, và dưỡng giọt máu đó mà không màng đến tính mạng của mình. Bây giờ cô nương lại truy sát tận cùng để hủy giọt máu của tỷ tỷ mình đi, làm như vậy có đúng đạo đúng nghĩa hay không?
− Thiên Phục đã vô tâm vô tình thì hắn phải nhận cái hậu quả do chính hắn tạo ra chứ.
Vương mẫu lắc đầu:
− Nguyên Thiên Phục không vô tâm vô tình. Thiên Phục ra đi bởi vì biết có cái ngày kiếp nạn tận diệt sẽ xuất hiện trong võ lâm. Mười tám năm, Thiên Phục đã mày mò và khảo cứu với niềm hy vọng cứu cho võ lâm thoát khỏi kiếp nạn diệt vong.
U Linh Nhân hừ nhạt một tiếng:
− Bà tâng cao Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục quá rồi đó.
− Ta có nói ra cô nương cũng không tin. Bởi hiện tại cô nương là người của U Linh.
− Không có U Linh thì sao ta trả được mối hận cho tỷ tỷ của ta chứ?
− Nếu Triều Thi Thi còn sống thì sẽ oán trách cô nương đó. Nàng oán chữ hận trong tâm tưởng của cô mà đánh mất chữ nhân. Hiện tại Thiên Phục đã chết rồi, tất cả những niềm hy vọng đều đặt vào Thế Kiệt, bởi Thế Kiệt là chủ nhân Quỷ Kiếm Đoạn Hồn. Chẳng lẽ cô nương hận cả người chết?
U Linh Nhân buông tiếng thở dài. Ánh mắt thoạt dịu lại và chìm nhanh vào cõi hoài niệm xa xôi.
U Linh Nhân nhìn Vương mẫu:
− Ta tạm tha cái mạng của các ngươi lần này, nhưng đừng để cho ta gặp Thế Kiệt. Nếu ta gặp lại Thế Kiệt thì chẳng khác nào gặp Nguyên Thiên Phục đâu.
U Linh Nhân buông tay khỏi gáy Kha Giã Na, rồi trở bộ dụng khinh pháp phiêu bồng lướt đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Vương mẫu thở hắt ra một tiếng, bước đến bên Kha Giã Na:
− Lão sư gia có sao không?
Kha Giã Na nhìn lại Vương mẫu:
− May mắn cô ta đã không xuống tay với thuộc nhân. Nếu không tôi đã mất mạng rồi.
− Võ công của cô ta quá thần kỳ. Võ công này đích thị được thụ huấn ở Kiếm Vương.
Vương mẫu nhìn theo hướng U Linh Nhân vừa mới bỏ đi:
− Nếu như cô ta còn nghĩ đến Thế Kiệt là giọt máu của Triều Thi Thi thì cô ta có thể giúp Thế Kiệt giải trừ kiếp nạn của võ lâm.
− Thuộc nhân e chẳng có cơ may đó đâu. Trong tâm tưởng của cô ấy chỉ có hận thù và hận thù.
− May mắn cô ta vẫn chưa biến thành Cương Thi. Hy vọng đó là chút hy vọng sau cùng để chúng ta có thể lấy lại mười hai pho tượng kim thân La Hán.
Nhìn lại Kha Giã Na, Vương mẫu nói:
− Chúng ta mau sớm rời khỏi đây mà đến đỉnh Côn Luân.
Kha Giã Na gật đầu.
Hai người vừa dợm bước thì nghe những âm thanh rào rào dội đến tai họ. Những âm thanh đó do những bước chân dẫm thình thịch trên mặt đất.
Vương mẫu khẩn trương nói:
− Lão sư gia, chúng ta nhanh chân thôi.
Lời còn đọng trên miệng Vương mẫu thì bốn người vận trang y đạo tỳ, với những ánh mắt đỏ hoe rầm rập lao tới chỗ hai người.
Vương mẫu thét lớn:
− Lão sư gia cẩn thận!
Miệng thì nói, đôi ngọc thủ của Vương mẫu đã vỗ ra hai đạo khí kình ôn nhu tập kích hai gã vận đạo tỳ gần nhất.
Ầm...
Hai gã đạo tỳ hứng trọn hai đạo khí kình ôn nhu của Vương mẫu, thân pháp của chúng như bị lốc giữ cuốn bức lên không trung rồi chúc đầu xuống đất.
Huỵch... Huỵch...
Hai chiếc thủ cấp bị gãy ngang lật hẳn ra phía sau lưng, nhưng cả hai vẫn lồm cồm đứng lên.
Vương mẫu thấy cảnh tượng đó cũng phải giật mình. Bà thét lớn:
− Lão sư gia, chúng là những Cương Thi.
Trong khi Vương mẫu thét lớn cảnh giới thì hai gã Cương Thi còn lại đã nhảy xô tới Kha Giã Na. Kha Giã Na xoạt chân, dựng đứng đôi song thủ, thi triển một thế trảo chộp tới đỉnh đầu hai gã Cương Thi đó.
Bộp... Bộp...
Hai chiết đầu hứng trọn trảo pháp của lão sư gia Kha Giã Na vỡ toang. Mặc dù thủ cấp bị lão sư gia dụng trảo công bóp vỡ nát, nhưng bốn cánh tay xương xẩu của hai gã Cương Thi vẫn vỗ tới yết hầu của lão sư gia.
Cảnh tượng kinh dị này khiến lão sư gia Kha Giã Na không khỏi lúng túng. Dù lúng túng nhưng Kha Giã Na vẫn kịp ngã người về phía sau tránh bốn cánh tay của hai gã Cương Thi.
Hai gã Cương Thi bị mất thủ cấp, như bị mù nhào thẳng vào nhau và cấu xé trông thật khủng khiếp.
Thấy cảnh tượng hai gã Cương Thi kia cấu xé nhau, Kha Giã Na và Vương mẫu cùng toát mồ hôi.
Vương mẫu buột miệng nói:
− Bọn chúng không còn là người nữa.
Vương mẫu vừa nói vừa ra dấu với lão sư gia Kha Giã Na rồi điểm mũi hài cất mình lên cao ba trượng lướt qua đầu hai gã Cương Thi bị thụt cổ mà thoát đi.
Kha Giã Na cũng băng mình theo sau Vương mẫu. Vương mẫu vừa hạ thân xuống cách hai gã Cương Thi thụt cổ chừng mươi trượng thì chợt nghe lão sư gia Kha Giã Na thốt lên:
− Ôi cha!
Tiếng thốt của lão sư gia Kha Giã Na buộc Vương mẫu phải trụ bộ quay lại:
− Lão sư gia sao vậy?
Kha Giã Na hối hả nói:
− Ai đó vừa công lén thuộc nhân, nhưng thuộc nhân không sao đâu.
− Không sao là tốt rồi. Chúng ta sớm rời khỏi chỗ này.
Miệng thì nói, Vương mẫu vừa thộp tay lão sư gia Kha Giã Na nâng thân pháp lên khỏi mặt đất, thi triển thuật Phi Yến Hành Vân thoát đi như một cánh chim.
Từ sau một cây đại thụ, một bóng người vận trang y kỳ quặc trông như những gã thần chết bước ra. Chiếc mũ trùm đầu cùng với màn đêm âm u không sao thấy được diện mạo của y mà duy chỉ có đôi mắt xanh rờn đang dõi theo hướng Vương mẫu và Kha Giã Na vừa thoát chạy.
Y dời đôi mắt xanh rờn về phía hai gã Cương Thi thụng cổ rồi bất thình lình ngửa mặt tru lên một tiếng lồng lộng. Cùng với tiếng tru đó, hữu thủ lòi ra khỏi ống tay áo thụng. Một bàn tay xương xẩu nắm chặt chuôi kiếm nhưng không có lưỡi. Từ chuôi kiếm phát ra một đạo sáng xanh rờn công thẳng về phía hai gã Cương Thi thụt cổ.
Đạo sáng xanh rờn đó tợ như sét trời bổ thẳng xuống hai cái thây Cương Thi đang nghểnh đầu nhìn gã thần chết.
Ầm... Ầm...
Hai chiếc thây Cương Thi tan ra thành từng mảnh vụn trong chớp mắt.